Khu vực này nằm ở phía Tây thành phố Bangkok và là một trong những khu kinh doanh sầm uất nhất của thành phố, quy mô và mức độ xa hoa đứng đầu trong những khu phố người Hoa ở Đông Nam Á. Hầu hết tất cả ngôi nhà ở đây đều tương đối cũ kĩ, người cư trú và khai thác hầu như là người Trung Quốc, cho nên nơi đây còn được gọi là "Phố người Hoa", nó đã có lịch sử gần 200 năm.
Khu phố ngày nay rõ ràng là sống động hơn bình thường. Nhà hàng Hoành Viễn lớn nhất ở đây đã được bao trọn, các món ăn và nghi thức khách mời trong bữa tiệc sinh nhật đều tuân theo phong tục truyền thống nhất của Trung Quốc. Đại sảnh từ tầng 1 đến tầng 3 có hàng trăm bàn tiệc, tầng 1 chật kín những người đàn ông thô bạo, thường được gọi là những tên côn đồ. Trên tầng hai là người thân và bạn bè có liên quan đến chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, có cả nam và nữ, già và trẻ.
Theo thường lệ mà nói, Chu Hạ Hạ nên là ở tầng hai. Vết thương ở đầu của Chu Diệu Huy không thích hợp để tham dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay, mà Tát Mã đương nhiên cũng không có ý định tham gia nếu không có chồng, nếu như tháng trước Chu Hạ Hạ không đồng ý với Tụng Ân là sẽ đi thì hiện tại cô cũng đã không đi. Cô cũng đã nói với mẹ như vậy, nhưng Tát Mã lại nói cô đừng quan tâm đến chuyện của người lớn, nếu muốn đi thì cứ đi.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ ngoan, lại càng là một đứa trẻ biết nghe lời. Cô sẽ ghi nhớ lời nói của cha mẹ và của những người bạn tốt.
Nhìn Tụng Ân đưa cô về nhà rồi lại đợi cô ở cửa,cô thật sự không nỡ từ chối.
Cũng là vì Tụng Ân mà cuối cùng Chu Hạ Hạ lại ngồi ở tầng ba.
Tụng Ân là cháu trai của Thác Sa.
Thác Sa sinh ra ở Hồng Môn Trung Nghĩa*, sau này thành lập ra bang Hồng Ngõa, là một trong những băng đảng người Hoa lớn nhất ở Thái Lan vào thời điểm đó. Khi ông nội của Chu Hạ Hạ là Tái Bồng chưa thành lập được lực lượng quân đội vũ trang cho riêng mình, ông đã hợp tác cùng với Thác Sa, dựa vào buôn bán ma túy, nuốt trọn một số hàng lớn và làm giàu lên từ đó. Vào thời điểm đó, băng đảng Hồng Ngõa có nhiều người nhưng lại ít súng, sau này các vụ bắn giết nhau ở Thái Lan đều dựa vào tiền của Tái Bồng. Mặc dù sau này mỗi người đều trở nên mạnh mẽ hơn nhưng phần giao tình năm ấy vẫn tự hiểu lấy.
*Hồng Môn Trung Nghĩa: là một hội kín bắt nguồn ở tỉnh Phúc Kiến thời Khang Hy của Trung Quốc, khi ấy Thiên Địa hội hay còn gọi là Hồng Hoa hội (Hồng Môn) hoặc là Tam Điểm hội, hội này được một nhóm nhà sư ở chùa Thiếu Lâm lập ra với mục đích "Phản Thanh phục Minh". Một trong những băng nhóm nổi tiếng, thoát thai từ Thiên Địa hội là băng 14K. Khởi đầu mang tên là "Hội hồng môn trung nghĩa", sáng lập bởi một viên tướng thuộc Quốc dân đảng Trung Quốc là Cát Triệu Hoàng. Năm 1949, khi Đảng cộng sản Trung Quốc giải phóng đại lục, Hồng Môn trung nghĩa chạy sang Hồng Kông rồi đổi tên thành 14K.
Tái Bồng và Thác Sa ở cách xa nhau, một Bắc một Tây, lần này Thác Sa mời con trai cả là Chu Diệu Huy và gia đình đến dự đại thọ làn thứ 60 của ông ấy. Nhưng điều không ngờ tới là Chu Diệu Huy lại bị thương trước ngày đại thọ.
"Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ." Tiểu Hạ chắp tay chạm vào chóp mũi, chúc mừng đúng chuẩn phong tục của người Thái.
"Ông cảm ơn tiểu Hạ Hạ." Thác Sa mặc áo gấm, đầu trọc, tay cầm chuỗi tràng hạt, nói với Chu Hạ Hạ bằng thứ tiếng Trung không chuẩn giống như Tụng Ân.
Thấy Thác Sa cười nói với một cô gái nhỏ, trong đại sảnh rất nhiều người đều nhìn sang, bọn họ chỉ nghe nói Thác Sa có một đứa cháu trai, lại không nghe nói ông ta còn có cháu gái.
Vì vậy có người nửa đùa nửa thật thăm dò: "Chú Thác Sa, cô gái xinh đẹp như vậy là ai đây, là bạn gái nhỏ của Tụng Ân sao?"
Thác Sa cười to, xua tay: "Đừng nói bậy, con cái nhà ai cũng phải chăm chỉ học tập cái đã."
"Đúng vậy, là bạn gái của tôi" Tụng Ân kéo Chu Hạ Hạ ngồi ở cuối bàn chính. "Cho nên không ai được bắt nạt cậu ấy."
Mọi người trong bàn đều cười rộ lên.
Chu Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cậu: "Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Ai là bạn gái của cậu chứ?"
Tụng Ân ghé vào tai cô: "Cũng không thể nói cậu là cháu gái của Tái Bồng sao?"
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: "Cũng không thể nói như vậy."
Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Chu Diệu Huy đều bảo bọc con gái rất tốt, ít nhất là cho đến khi cô 10 tuổi, Chu Hạ Hạ đều nghĩ rằng ba cô chỉ là một doanh nhân giàu có và bận rộn, mẹ cô lại là một bà nội chợ toàn thời gian. Nhưng sau đó, cô nghe thấy tên của ba và ông nội từ miệng người khác, mới biết được là ba cô và ông nội làm nghề gì.
Cô về nhà hỏi qua thì câu trả lời cuối cùng vẫn là chuyện của người lớn con nít không nên quan tâm.
Trong vài năm đầu, Chu Hạ Hạ thật sự không hiểu, giáo viên trong trường đã dạy cô rằng buôn bán ma tuý là phạm pháp, sẽ bị bắt và bỏ tù. Bạo lực và sử dụng súng cũng là phạm pháp, nếu như gặp những người như vậy, cần phải tránh xa và gọi cho cảnh sát.
Nhưng những gì cô tận mắt chứng kiến thì lại không phải như vậy. Điều cô không biết là cho dù làm việc gì đến mức cực đoan đều sẽ có tác dụng uy hiếp rất lớn, rất khó để lay chuyển.
Vấn đề của trẻ em luôn không phải là lý do để kéo dài cuộc trò chuyện. Khi các món ăn lần lượt được dọn lên, Thác Sa say đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ông ấy đứng dậy nói vài câu rồi lại nâng ly rượu lên, trong đại sảnh mấy trăm người đều vỗ tay hoan hô, cực kì náo nhiệt. Giao lưu trong các bữa tiệc đều là thời điểm tốt nhất để lôi kéo các mối quan hệ, mắt thấy một đám người chen chúc nâng ly cùng Thác Sa, không ít người cũng để mắt đến Tụng Ân.
Một đám người vây quanh, đẩy Chu Hạ Hạ đang tập trung ăn sang một bên.
"Này." Thác Sa nhìn thấy một đám người vây quanh Tụng Ân uống rượu, nghe tiếng gọi đột nhiên đại sảnh liền yên tĩnh lại.
Không nghĩ đến một giây sau Thác Sa đã cười sảng khoái: "Tụng Ân chỉ là tiểu bối, vẫn là nên để nó mời rượu, trẻ con không hiểu phép tắc, mọi người thứ lỗi cho tôi."
Thác Sa vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng từ cầu thang tầng ba truyền đến.
"Ồ, náo nhiệt quá nha chú Thác Sa."
Nghe được âm thanh, Thác Sa quay đầu nhìn về phía cầu thang. Đột nhiên không khí liền trở nên yên tĩnh, mọi người nghe thấy hình như phía dưới có tiếng đập phá. Ngay sau đó, một bàn tay vén rèm cầu thang đi vào, bởi vì người đàn ông quá cao, cho nên hắn phải hơi cúi người xuống.
Nhìn thấy người tới, Chu Hạ Hạ hít sâu một hơi.
Chu Dần Khôn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, cài vội vài ba cái nút áo, một tay đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, trên cổ tay lại đeo chuỗi Phật châu, trên tay đều là những gân xanh.
Nếu lần trước cô gặp anh, anh giống như một quý ông lịch sự, thì lần này lại giống như một tên côn đồ thế hệ thứ hai. Cái loại trông cực kì giàu lại còn rất đẹp trai ấy.
Chu Hạ Hạ lập tức tức nhớ tới lời mẹ dặn, yên lặng lui về sau hai bước, trốn vào trong đám người.