Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 35



Người đàn ông ngồi trên sô pha như đang ngồi xem kịch hứng thú bừng bừng xem cô khóc, đúng thật là có chút chân thành.

"Được." Anh vui vẻ đồng ý.

Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì bị cắn một phát nhưng anh không nhắm vào gia đình cô nữa, đối với cô thì chuyện này cô vẫn chấp nhận được.

Không ngờ, Chu Dần Khôn lại nhẹ giọng nói: "Vậy thì chặt tay phải của cháu đưa cho tôi, lúc nào muốn cắn thì cắn một miếng, khi nào cắn xong sẽ gửi lại cho cháu, cháu xem có được không?"

Làm sao mà được?!

Sắc mặt Chu Hạ Hạ tái nhợt vì sợ hãi, giọng điệu càng lắp bắp hơn: "Không... không thể chặt đi được, đừng chặt nó được không..."

Người đàn ông cười khẩy: "Mặc cả à?"

Cô gái bị nụ cười của anh làm cho sợ hãi, chân cô yếu ớt ngã ngồi trên ghế sofa, sợ sệt ôm lấy tay phải của mình.

Chu Dần Khôn nhìn thấy hai chữ tuyệt vọng trên mặt cô. Có chút xíu chuyện chớ có bao nhiêu đâu? Không phải chỉ là một cánh tay thôi à? 

Ở Ngoã Bang Bắc Myanmar, có nhiều người còn không có tay chân nhưng họ vẫn có thể lên núi trồng cây thuốc phiện và thu thập cao thuốc phiện bình thường ấy chớ. Đóa hoa nhỏ nhắn mỏng manh trước mặt chưa từng trải qua sự tàn phá của cơn mưa, cho nên còn tưởng rằng nếu không có cánh tay phải thì sẽ chết.

Nói được ba hai câu, cô lại bắt đầu khóc. Chu Diệu Huy không có người nối nghiệp rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Dần Khôn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hào phóng nói: "Được rồi, tạm thời không chặt nữa, giữ lại cho cháu."

Chu Hạ Hạ nghe vậy vội vàng lau nước mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. 

"Nhưng mà..." Chu Dần Khôn nói: "Bất cứ khi nào tôi cần, cháu phải cho tôi cắn, nhớ không?"

Hạ Hạ lập tức gật đầu, chỉ cần không bị chặt tay, cô sẽ chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào.

Đã quá mười hai giờ, Chu Dần Khôn không có kiên nhẫn chăm sóc bạn nhỏ này nữa, anh cũng không quan tâm tối nay người này ngủ trên sô pha có chăn bông đắp hay không.

Người đàn ông để mặc Hạ Hạ một mình ở phòng khách rồi đi vào phòng ngủ sang trọng.

Giọng nói và nụ cười đáng sợ biến mất, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn về hướng phòng ngủ, cửa không đóng, bên trong truyền đến những tiếng động lớn—hình như là một trận đấu quyền anh.

Chỉ trong một ngày, cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Đầu tiên là bị đánh bất tỉnh, suýt nữa bị bán, may mắn là cô trốn thoát thành công, lại giải quyết xong "nợ cũ" trước đó, còn giải quyết trong yên bình, giờ an toàn rồi cô mới cảm thấy trong người có chút khó chịu. Những vết thương nhỏ ở chân và tay đã được bôi thuốc mỡ lúc kiểm tra cho nên không còn đau nữa.

Nhưng... tấm kính trong suốt sát sàn trong phòng khách phản chiếu hình dáng của cô. Tóc rối mù, váy đồng phục bẩn thỉu, rách rưới, chân tay bê bết máu và bụi đất. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, trông quá bẩn.

Hạ Hạ cúi đầu nhìn mình, lúc nãy cô đi theo Chu Dần Khôn giống như tên ăn mày vậy. Chẳng trách cô cảm thấy anh nhìn cô như đang nhìn một con chó hoang.

Cô lại nhìn "chiếc giường" của mình, chất liệu vải màu kem của ghế sofa cực kỳ sạch sẽ, sờ vào có cảm giác hơi mềm mại, nằm xuống chắc phải rất thoải mái.

Nhưng nhìn thấy mu bàn tay bẩn thỉu của mình, Hạ Hạ vô thức rút tay lại, mím môi, nhìn về phía phòng ngủ.

Cô muốn tắm nước nóng.

Có điều, phòng tắm ở trong phòng ngủ, muốn tắm thì phải vào trong đó.

Nhưng lại có thứ đáng sợ trong phòng.

Cô bé bối rối không biết có nên đi tắm hay không. Ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu cô giây lát rồi bị vứt bỏ ngay, bẩn như vậy thì sẽ làm bẩn sofa sạch sẽ này mất.

Chu Dần Khôn không có việc gì làm cho nên chạy đi xem trận đấu vua quyền anh TK nổi tiếng nhất Thái Lan. Khác với những trận đấu quyền anh khác, trận đấu này là một trận đấu quyền anh tay không, nói dễ nghe thì loại trận đấu quyền anh này là đang nhìn lại những trận đấu kinh điển, còn nói thẳng ra là đang đi ngược về quá khứ. Chiến đấu mà không đeo găng tay đồng nghĩa với việc gỡ bỏ mọi biện pháp bảo hộ và các quy tắc nghiêm ngặt khác, khiến nó trở thành cuộc chơi có tỷ lệ chấn thương cao nhất.

Nhờ đó, cường độ ra đòn của võ sĩ cao hơn nhưng bàn tay đầy khớp xương sau khi mất đi lớp bảo vệ rất dễ bị gãy. Cho nên, không có gì đáng ngạc nhiên khi cho rằng loại thi đấu này chính là loại tàn khốc và đẫm máu nhất, tựa như một mánh lưới để quảng cáo, nhưng chính loại trận đấu quyền anh này mới là thành công nhất.

Trận đấu trên màn hình đã kết thúc, trên mặt và toàn thân hai võ sĩ đều bê bết máu, một người nặng nề ngã xuống đất, trọng tài và khán giả ngoài sân đang hò hét phấn khích đếm ngược.... người chiến thắng trong cuộc chiến này đã sớm được phân định—chợt Chu Dần Khôn nhìn thấy một chút viền váy của lộ ra ở cửa.

Giây trước gấu váy đã ở sát cửa, giây sau lại bị thu về, giây sau nữa lại lộ ra nhiều hơn.

Không cần nhìn cũng biết người bên ngoài có bao nhiêu rối rắm.

Vào? Hay là không vào?

Anh đứng dậy với lấy ly rượu cách đó không xa.

Nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện, Chu Hạ Hạ lập tức lùi ra ngoài cửa theo phản xạ, cô tưởng là Chu Dần Khôn đã nhìn thấy mình, đang định ra ngoài đuổi cô đi. Trong lòng lại căng thẳng, nhưng không đợi được tiếng mắng như cô tưởng tượng.

Bên trong vẫn còn vang lên tiếng trận đấu quyền anh, hình như là có một bên đã chiến thắng, các võ sĩ, khán giả và bình luận viên đều hò hét phấn khích. Ngoài ra, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ly rượu được đặt lên bàn.

Hóa ra là đi lấy chút rượu.

Hạ Hạ chạm vào trái tim mình cảm nhập nhịp tim đang đập dữ dội của cô.

Nhưng... vừa xem đấm bốc vừa uống rượu, làm những chuyện hưởng thụ như vậy, chẳng lẽ tâm tình đang rất tốt sao?

Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ thò đầu ra ngoài để xác nhận một chút chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Nói chung, những người đàn ông thích xem các trận đấu quyền anh thường sẽ không chú ý đến những chuyển động nhỏ xung quanh họ. Thật đáng tiếc, đối với một người đàn ông còn dành nhiều thời gian cầm súng hơn là cầm đũa ăn cơm mà nói một cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa lại giống như một bia ngắm khổng lồ, rất chói mắt.

Chu Dần Khôn không lên tiếng, chỉ chờ xem cái xương mềm kia cọ qua cọ lại lâu như vậy sẽ gây ra cái phiền toái gì.

Các võ sĩ ở các vòng thi đấu còn rất trẻ, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi nhưng ra đòn lại rất nhanh và mãnh liệt, vừa ra sân là chiến đấu một cách liều mạng. Chàng trai Thái Lan bên xanh đang đấu với võ sĩ người Philippines, ở hiệp đầu tiên đã trực tiếp hạ gục đối thủ chỉ trong 41 giây, động tác sạch sẽ gọn gàng, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Không tệ."

Chu Hạ Hạ nghe được âm thanh đó, sau đó lại nghe thấy tiếng hò reo trên TV, đầu cô quay cuồng, cô đoán võ sĩ mà Chu Dần Khôn mới khen kia đã thắng trận đấu.

Vậy bây giờ chắc hẳn tâm trạng anh đang rất tốt.

Cô nắm lấy cơ hội, đứng trước cửa gọi chú.

Chu Dần Khôn liếc nhìn chiếc đồng hồ cạnh TV, từ lúc cô xuất hiện ngoài cửa cho đến lúc gọi anh phải mất mười hai phút.

"Nói."

"Ừm..." Chu Hạ Hạ có chút khẩn trương: "Cháu có thể vào tắm một chút được không?"