Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 64



Hai giờ ba mươi sáng.

Trong căn phòng ấm cúng, cô gái trên giường trằn trọc mãi, cô chẳng tài nào ngủ được. Sau khi trở về từ Mae Sai, hầu như đêm nào cô cũng bị mất ngủ.

Không biết lý do vì sao, trong lòng thỉnh thoảng luôn cảm thấy bất an. Hạ Hạ đắp chăn lên, suy nghĩ của cô vô thức quay về vấn đề trước khi đi ngủ cô chưa nghĩ ra. Dù không muốn nghĩ tới, nhưng cô vẫn sẽ nhớ lại những lời Chu Dần Khôn đã nói khi anh đến phòng cô đêm đó.

Anh dọa cô không được nói với ai rằng cô đã nhìn thấy anh đêm đó, anh không phải sợ cô sẽ báo cảnh sát, mà vì anh sợ cô sẽ nói cho người khác?

Nhưng ai sẽ có quyền lực hơn cả cảnh sát, đến ngay cả Chu Dần Khôn cũng phải sợ hắn ta.

Anh rõ ràng ngăn cản cô nói cho... ba?

Hạ Hạ xốc chăn ngồi dậy, giống như đã hiểu ra vấn đề.

Đêm đó cô quá sợ hãi, chỉ nghĩ bằng cách nào đó mà cô đã trở thành nhân chứng và nắm giữ lời khai hữu ích đe dọa đến Chu Dần Khôn.

Nhưng anh lại không hề sợ cảnh sát, rõ ràng là cố ý nói rằng anh đã giết Mai Kim, như thể... giống như đang dẫn dẵt suy nghĩ của cô theo một hướng khác? Liên tưởng đến hình ảnh Chu Dần Khôn đêm đó ra tay với Mai Kim, suy nghĩ đầu tiên của cô là báo cảnh sát thay vì nói với ba.

Ban đầu, cô đi tìm ba là vì nghi ngờ Chu Dần Khôn có liên quan đến cái chết của ông nội.

Chính sự xuất hiện đột ngột của anh và những lời anh nói đó đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, khiến cô hoàn toàn quên mất mình phải làm gì.

Điều kỳ lạ ở đây là tại sao anh lại không muốn ba cô biết?

Nghĩ tới đây đầu óc cô lại rối bời. Hạ Hạ ngồi trên giường, hơi nhíu mày. Mặc dù cô không thể đoán được điều gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng khi ba cô phát hiện ra, chắc chắn ông có thể hiểu được ý định của Chu Dần Khôn.

Nghĩ đến đây, cô nhìn chiếc điện thoại di động đặt cạnh giường. Bây giờ đã muộn rồi, mẹ đã dặn cô đừng làm phiền ba trừ khi cô có việc khẩn cấp.

Nhưng tay Hạ Hạ vẫn vô thức cầm lấy điện thoại. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên khuôn mặt cô gái, sáng lên một lúc rồi tắt đi.

Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn chọn gọi đi.

Điện thoại reo hồi lâu nhưng không có người bắt máy, đến lúc nó sắp tự động cúp máy, cuộc gọi cuối cùng cũng được trả lời.

"Hạ Hạ?"

"Ba, con—"

Hạ Hạ còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Chu Diệu Huy ngắt lời người khác, quay sang nói với điện thoại: "Ba vừa hạ cánh xuống Bangkok, vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, cho nên tạm thời thời gian này ba sẽ ở công ty không về nhà, con thay ba nói với mẹ nhé."

Lời còn chưa nói xong, giọng nói trầm thấp của A Phổ từ bên kia truyền đến.

Bên này, Hạ Hạ nghe thấy Chu Diệu Huy ậm ừ, giải thích ngắn gọn mấy câu, cuối cùng nói với cô: "Được rồi, Hạ Hạ, con đi ngủ sớm đi. Nếu có việc gì thì đợi mấy ngày nữa ba về rồi hẵng nói nhé."

Hạ Hạ còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã cúp điện thoại.

Cô nhìn vào màn hình điện thoại thở dài. Vậy...đợi ba về rồi nói sao?

*

Ngày hôm sau, 4 giờ 10 phút chiều.

Lúc Hạ Hạ tan học, cô không bắt xe buýt về nhà như mọi khi mà gọi taxi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình nên nói với ba càng sớm càng tốt.

Chu Diệu Huy ra khỏi công ty, đang định lên xe thì nghe thấy tiếng gọi "Ba".

Cô gái vừa bước xuống taxi đã lao vào lòng ông. Hạ Hạ không nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Diệu Huy như trước mà chỉ thấy ông đang cau mày.

"Hạ Hạ, sao con lại tới đây? Mẹ có biết không?"

Cô bé lắc đầu.

"Ba đã bao giờ nói với con không thể tùy tiện đến công ty chưa?"

Hạ Hạ cúi đầu: "Ba đã nói rồi."

Chu Diệu Huy hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Hạ, lại còn gọi điện cho ông vào rạng sáng nay, cô nhất định là rất muốn gặp ông. Những năm gần đây, ông rất hiếm khi rời nhà lâu như vậy, Hạ Hạ không quen với việc đó nên muốn gặp ông cũng là điều dễ hiểu.

Chu Diệu Huy liếc nhìn người bên cạnh: "Cuộc hẹn buổi chiều hoãn lại nửa tiếng."

"Vâng, sếp."

Chu Diệu Huy xoa đầu con gái: "Ba đưa con về nhà trước, lần sau không được làm như vậy nữa đâu nhé."

Trên xe, Chu Diệu Huy kiên nhẫn hỏi việc học hành của cô, Hạ Hạ cũng chỉ lơ đãng trả lời, thỉnh thoảng liếc nhìn người đang lái xe.

Người lái xe là A Phổ, tài xế kiêm vệ sĩ của Chu Diệu Huy, đồng thời cũng sẽ giúp ông một số việc lặt vặt. Hạ Hạ vốn tưởng rằng cô có thể nói chuyện một mình trong văn phòng của Chu Diệu Huy, nhưng không ngờ Chu Diệu Huy lại có hẹn vào buổi chiều nay, cô do dự không biết có nên nói trước mặt người thứ ba hay không.

Chu Diệu Huy thấy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, liền nhìn A Phổ đang lái xe phía trước, nói thẳng: "A Phổ là người của chúng ta, con muốn nói gì thì cứ nói thẳng. Còn nữa, khi về con nói với mẹ con hộ ba, mấy ngày nữa ba sẽ không về nhà. Nhân tiện thì mấy ngày nay chú út có đến nhà không?"

Khi vừa nghe nhắc đến Chu Dần Khôn, Hạ Hạ theo phản xạ run lên: "Chú ấy không có đến."

Nghe xong, Chu Diệu Huy khẽ cau mày.

Đây không phải là phong cách làm việc của Chu Dần Khôn, trong lần xung đột ở Mesai, Chu Dần Khôn rõ ràng đã nắm được quyền kiểm soát Tát Mã và Hạ Hạ, buộc ông phải nhượng bộ, nhưng lúc đó ông cũng chỉ đáp ứng ngoài miệng sẽ giao một nửa công việc kinh doanh cho Chu Dần Khôn. Mấy ngày nay ông còn đang bận giải quyết hậu sự của Tái Bồng, Chu Dần Khôn đương nhiên chỉ đứng nhìn như người ngoài cuộc, nhưng ngạc nhiên là anh lại từ bỏ cơ hội tốt nhất để tìm hiểu việc làm của ông cụ như vậy.

Cho đến nay, những gì Chu Dần Khôn đã làm về cơ bản chỉ là cướp một đội quân vũ trang từ tay ông và để Tra Sai đến làm việc cho anh.

Chu Dần Khôn chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cốt lõi việc kinh doanh của Tái Bồng, cho nên chỉ cần ông cố tình che giấu, giao cho anh một số việc không đáng kể thì cũng coi như là đã thực hiện lời hứa trước đó.

Lúc này, một tiếng "Ba" vang lên khiến Chu Diệu Huy hoàn hồn. Trong mắt Hạ Hạ hiện lên sự lo lắng: "Cái đêm ông nội qua đời, con đã nhìn thấy chú út."

Nghe vậy, A Phổ đang lái xe phía trước cũng nhìn vào gương chiếu hậu.

Tốc độ xe vẫn ổn định nhưng bầu không khí trong xe thì không: "Đêm đó? Hạ Hạ, tại sao bây giờ con mới nói?"

"Con, con vốn đã định nói, nhưng vào lúc con muốn tìm ba, chú ấy đã đến phòng con, chú ấy... chú ấy nói những lời rất đáng sợ, ba, con sợ chú ấy lại làm tổn thương ba mẹ nên con chỉ đành hứa với chú ấy là sẽ không nói cho ai biết."

Nói đến đây, giọng điệu của cô run run: "Nhưng con càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Con không tin ông nội sẽ qua đời đột ngột như thế, nên con muốn nói chuyện này cho ba. Ba, ba cũng không tin phải không? Tuy con không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà hôm đó con thấy, chú ấy... chú ấy thực sự rất đáng sợ, giống như lần ở tháp Sathorn vậy."

Chu Diệu Huy hiểu rõ so sánh của cô, vẻ mặt phức tạp.

"Sau khi trở về Bangkok, con đã nghĩ lại, cảm thấy... Chú ấy dường như đang cố tình khiến con nghĩ theo một hướng khác. Chú ấy nói đêm đó chú ấy đã đi giết người, là anh Mai Kim trong cửa hàng của ông nội. Chuyện này thật giả ra sao con cũng không biết, nhưng đúng là đã thay đổi ý định ban đầu của con, thậm chí con còn quên nói việc này với ba. Ba, nếu thật như những gì chú ấy nói, thì tại sao chú ấy phải làm như vậy?"

Những lời này nếu chưa được chứng thực thì tất cả cũng chỉ là phỏng đoán. Nhưng Chu Diệu Huy tin tưởng, bởi vì Hạ Hạ là một đứa trẻ không biết nói dối, làm cha nhiều năm như vậy, ông biết rất rõ điều đó.

Nghe xong câu hỏi cuối cùng của Hạ Hạ, Chu Diệu Huy vẫn im lặng suy nghĩ.

Hạ Hạ không biết Chu Diệu Huy đang nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục bày tỏ suy nghĩ của mình: "Ba, con luôn cảm thấy chú không muốn ba biết con đã nhìn thấy chú ấy vào cái đêm mà ông nội mất."

Lời nói khiến sắc mặt Chu Diệu Huy biến hóa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó

Bảo sao.

Vào ngày tang lễ của Tái Bồng, Chu Dần Khôn bắt rất nhiều phụ nữ và trẻ em để khống chế lực lượng vũ trang của Tra Sai, tuy nhiên, đối với Tát Mã và Hạ Hạ, hai người này là quân cờ tốt để uy hiếp ông thì Chu Dần Khôn chỉ khống chế bọn họ dưới chân núi chứ không mang theo đến hiện trường.

Có lẽ là sợ Hạ Hạ sẽ nói gì đó ở nơi đông người, gây ra nghi ngờ, khi đó sẽ làm vỡ lỡ kế hoạch đòi phân chia công việc kinh doanh của Tái Bồng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không chỉ khơi dậy sự nghi ngờ mà còn khơi dậy sự thật?

Ông cụ giao cho ông công việc mà Chu Dần Khôn thương lượng được với Ngô Bang Kỳ, như vậy thì Chu Dần Khôn có biết chuyện này không? Nếu như biết được thì nó tính làm gì?

Chẳng trách Chu Dần Khôn nhất quyết không cho phép khám nghiệm tử thi, chẳng trách nó thế mà từ sớm sắp xếp mọi chuyện một cách hoàn hảo, nhanh chóng đến mức ông trở tay không kịp, cuối cùng lại đành phải nhường một nửa công việc kinh doanh cho nó.

Về việc Hạ Hạ đã nhìn thấy anh, chỉ cần cô không nói ra vào ngày tang lễ, thời gian còn lại có tiết lộ sự thật hay không cũng chẳng sao cả.

Bởi vì sẽ chẳng có ai chịu ngồi xuống lắng nghe lời nói của một cô nhóc. Cho dù là ông nói ra chân tướng đi nữa thì những người đó cũng sẽ chỉ nghĩ rằng do ông hối hận nên bịa ra những lời dối trá như vậy để độc chiếm công việc kinh doanh của Tái Bồng.

Bây giờ tro cốt của ông cụ đã được chôn xuống, cái chết này quả thực đã không còn cách xác định được nữa rồi.

Đột nhiên nhớ lại lời ông cụ đã nói trước khi qua đời, nửa câu cũng không lệch đi đâu...

"A Khôn hiểu được bản chất con người. Nó biết người khác muốn gì và sợ gì. Nhưng bản thân nó lại không có nhân tính, không có lòng trung thành và không tuân thủ quy tắc. Nó sẽ làm bằng bất cứ giá nào, chỉ cần là nhanh nhất, cho dù cách làm đó tàn nhẫn như thế nào đi nữa, chỉ cần cuối cùng có được kết quả mà nó mong muốn."

Vậy tiếp theo nó sẽ làm gì? Chu Diệu Huy vẻ mặt ngưng trọng, ngón tay hơi siết chặt.

Nếu như nó thực đã ra tay với cả ba ruột của mình, nhưng từ lúc tang lễ kết thúc cho đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, vậy thì thứ cuối cùng mà Chu Dần Khôn muốn là gì?