Nhìn thấy sắc mặt Chu Diệu Huy càng ngày càng khó coi, Hạ Hạ khẩn trương nhìn ông.
Chu Diệu Huy im lặng một lát, bắt lấy bàn tay con gái: "Hạ Hạ, chuyện này không được nói cho ai biết nữa. Con và mẹ con sẽ ra nước ngoài sống một thời gian."
"Bây giờ luôn ạ?"
Hạ Hạ nhìn Chu Diệu Huy, không đợi ông trả lời, sắc mặt Hạ Hạ đột nhiên thay đổi, một chiếc xe máy từ đâu đột nhiên xuất hiện chạy song song với xe của họ. Cùng lúc đó, bên cạnh Hạ Hạ cũng xuất hiện một người đội mũ bảo hiểm che hết khuôn mặt.
"A Phổ!"
Chu Diệu Huy lập tức rút súng ra, A Phổ đánh lái chuyển hướng xe hất văng chiếc xe máy bên phía Chu Diệu Huy. Ngay sau đó liền vang lên một tiếng nổ lớn, Chu Diệu Huy lập tức ôm con gái vào lòng, giơ tay bảo vệ đầu cô, nhưng những mảnh kính vỡ vẫn làm xước chân cô bé. Viên đạn bắn trúng người đàn ông đi xe máy bên cạnh cô, người đàn ông bị bắn vào cổ tay, khẩu súng trên tay văng ra ngoài, nhưng người nọ cũng không bỏ cuộc, vẫn vững vàng điều khiển xe chạy sát theo xe.
A Phổ đạp ga, chiếc xe máy sắp bị hất văng ra, Hạ Hạ vừa định ngẩng đầu lên thì Chu Diệu Huy đã ấn cô trở về, vừa lúc hai người kịp nằm xuống thì một viên đạn từ phía sau lao đến, xuyên qua kính chắn gió phía trước, A Phổ dơ tay bảo vệ hai mắt, mảnh vỡ của kính cứ thế cứa qua mặt hắn.
Vụ tấn công bất ngờ đã vô tình làm va chạm một số phương tiện đang lưu thông trên đường, còn nhanh chóng thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông.
Không cần chỉ thị của Chu Diệu Huy, A Phổ hơi giảm tốc, lái xe vượt qua theo chỉ dẫn của cảnh sát giao thông, sau đó lại lập tức tăng tốc, vừa nhìn thấy cảnh sát giao thông chuẩn bị dừng chiếc xe phạm luật lại thì lại có một tiếng súng khác vang lên, nhìn từ gương chiếu hậu qua, trên đường đã không còn bóng dáng cảnh sát giao thông.
"Giữ tốc độ ổn định." Chu Diệu Huy bình tĩnh nói, ông vỗ vỗ đầu Hạ Hạ, ý bảo cô đừng cử động. Sau đó mang Chu Hạ Hạ dịch đầu sang một bên: "Hạ Hạ, ba đếm đến ba, con mở cửa xe ra nhé."
"Dạ!"
Cô hiểu được ý của Chu Diệu Huy. Lần trước cô và Chu Dần Khôn cũng bị ô tô và súng đạn truy đuổi như thế này, lúc đó Chu Dần Khôn và A Diệu đã lợi dụng sơ hở trong góc để bắn, khiến những kẻ truy đuổi trở tay không kịp.
Hiện tại ý định của ba có lẽ cũng tương tự như vậy.
Cô vừa đáp lại, tay liền chạm vào cửa xe.
"Một." Chu Diệu Huy ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.
"Hai." Chu Hạ Hạ đè nén nỗi sợ hãi cùng khẩn trương trong lòng, đưa tay đến mép cửa, nín thở chờ đợi.
"Ba!"
Cô lập tức dùng sức đẩy cửa xe ra, sau đó lập tức ngả người về phía sau, rúc vào trong xe, không chạm vào Chu Diệu Huy, cùng lúc đó A Phổ chớp mắt cũng cho xe giảm tốc độ.
Lúc cửa xe mở rộng, hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên.
"Rầm" một tiếng, Hạ Hạ nhìn thấy viên đạn đã trực tiếp xuyên qua một cái lỗ cỡ bằng ngón tay cái ở chính giữa cửa xe, lực rất mạnh, khiến toàn bộ cửa xe buông lỏng ra hơn phân nửa, suýt chút nữa là rơi ra ngoài.
Phía sau xe vang lên từng đợt âm thanh lớn hơn, người đàn ông đi xe máy phía sau cho rằng có người muốn nhảy khỏi xe nên liên tục nổ súng, ngay lúc hắn đang bắn thì một viên đạn của Chu Diệu Huy từ ghế sau xe xuyên qua mũ bảo hiểm của hắn, khiến cả người và xe ngã xuống, tử vong ngay tại chỗ.
Lúc mũ bảo hiểm rơi xuống, trên mặt hắn nhuốm đầy máu, phía trên mắt trái còn có một lỗ đạn, rõ ràng không phải khuôn mặt của người châu Á.
"Ba..."
Cô gái vẫn ôm đầu, co ro thành một đoàn: "An, an toàn chưa..."
Chu Diệu Huy sờ đầu cô: "An toàn rồi Hạ Hạ, con làm rất tốt."
Hạ Hạ thả lỏng người, lúc này mới cảm nhận được chân mình đau nhức, chỗ kính vỡ vừa rồi lại cào ra một vết thương thứ hai. Mảnh vỡ cửa kính xe văng ra, một số mảnh văng trúng đâm vào chân cô. Chu Diệu Huy cau mày lấy khăn giấy ra, gỡ từng mảnh vỡ ra, sau đó ấn khăn giấy lên chân Hạ Hạ, một tay kia đặt súng xuống, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Tôi đang trên đường đến bệnh viện. Cử người đến đây trông coi đi. Được, báo cho tướng quân Ba Thái, chắc là lính đánh thuê—"
"Ông chủ!"
Chu Diệu Huy còn chưa gọi xong, xe đột nhiên rẽ ngoặt, cửa xe bên hông phía Hạ Hạ mở rộng, Chu Diệu Huy không rảnh lo cho cái điện thoại, buông tay đang cầm điện thoại ra, kéo lấy Hạ Hạ suýt chút nữa là bị văng ra ngoài lại.
Điện thoại di động và súng đều bị vứt đi, Chu Diệu Huy nhìn A Phổ bị hai chiếc xe jeep có trang bị ép vào giao lộ chỗ ngã ba, buộc hắn phải phải rẽ vào con đường đi ngược lại với bệnh viện.
"Ông chủ, một xe đến từ đường Suyi, một xe đến từ phố Silom. Chắc là đã chờ ở đó từ lâu rồi!"
A Phổ không nói thì Chu Diệu Huy cũng nhận ra. Rõ ràng cuộc tấn công này đã được sắp xếp kỹ lưỡng, kẻ tấn công biết chiều nay ông sẽ đi đâu nên chờ đợi sẵn ở đó. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hạ Hạ khiến ông thay đổi lộ trình, cho nên mới khiến kẻ tập kích đến bây giờ mới đuổi kịp.
Nếu không, đến chỗ hẹn chiều nay thì ông sẽ bị tấn công.
Nhưng tại sao lại là lính đánh thuê?
Thời điểm này không còn thời gian cho ông nghĩ nhiều, xe của bọn họ bị ép đi đến cuối đường Chakapong, lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, chiếc xe thứ ba xuất hiện, một viên đạn găm vào thái dương A Phổ.
Chiếc xe vì thế mà bị mất lái.
"Hạ Hạ, bám chắc!"
Lúc Chu Diệu Huy lao tới giữ vững tay lái gần như cùng với lúc A Phổ ngã xuống. Tiếng súng bất ngờ vang lên khiến người đi bộ trên đường hoảng sợ, vừa la hét vừa chạy đi, họ nhìn thấy chiếc ô tô màu đen mở to cửa lao thẳng vào tòa nhà bỏ hoang ở ngã tư đường Chakapong và Pháo đài Pasumeng.