Nơi này bị bỏ hoang từ đầu năm 1997 do xây dựng trái phép, mái nhà cháy rụi, nước bên dưới không thể thoát hết, đọng lại trở thành một cái ao cá nhỏ. Sau khi xe lao vào, ba chiếc xe jeep phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, viên đạn chính xác bắn trúng lốp xe, sau tiếng ma sát chói tai, chiếc xe đâm vào cột đá bỏ hoang.
Hạ Hạ vẫn luôn bám chặt vào ghế lái phía trước, khi lốp xe nổ tung, cô sợ đến mức hét lên, sau đó hai tay cô căng chặt, rơi vào vòng tay của Chu Diệu Huy, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy nhiều tiếng súng nổ đồng loạt vang lên, phía sau là một vụ va chạm lớn, ngay sau đó, nước bẩn có mùi hôi thối tràn vào miệng và mũi cô.
Chiếc xe màu đen bị đâm đến hư hỏng nặng, người bên trong vào phút chót nhảy ra khỏi xe, rơi xuống ao nước đầy mùi tanh bẩn thỉu. Đây là tầng một của trung tâm mua sắm, mà trung tâm mua sắm này lại có năm tầng dưới lòng đất.
Còi báo động vang bên ngoài lên.
Hai người trên xe jeep bước xuống, nhìn nhau rồi bắn mấy phát súng vào vũng nước sâu không thấy đáy, mãi đến khi nhìn thấy máu mới hài lòng lên xe.
Một lúc trước khi cảnh sát ập tới, ba chiếc xe jeep nhanh chóng phóng đi và biến mất không dấu vết.
*
Hạ Hạ vừa tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là bác sĩ Marina.
Đầu cô đau nhức, choáng váng dữ dội, lòng bàn tay nóng rát, cô vừa cử động, bác sĩ Marina đã lập tức đứng dậy, lo lắng sờ trán cô: "Hạ Hạ, cháu đang bị thương, bôi thuốc vào sẽ có cảm giác nóng rát, kéo dài khoảng 24 giờ rồi sẽ dần dần biến mất."
Hạ Hạ vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi. Ngoại trừ mùi hôi đó, hình như còn có mùi máu.
Mùi máu.
Cô không còn tâm trí quan tâm đến cơn đau rát, khó khăn ngồi dậy, cô và bác sĩ Marina là những người duy nhất trong phòng.
"Bác sĩ, ba cháu đâu? Còn mẹ, bà ấy ở với ba à? Bà ấy ở phòng bên cạnh à?"
Nghe vậy, bác sĩ Marina tỏ ra lúng túng, không biết làm thế nào để an ủi người cô gái mà mình đã nhìn nó lớn lên.
"Hạ Hạ, ngài Chu..." Marina ngồi bên giường, giống như một người mẹ sờ sờ mặt an ủi Hạ Hạ: "Ngài ấy bị một phát súng bắn trọng thương và đã qua đời, mẹ cháu đã đến gặp ông ấy lần cuối."
Cô gái sững người lại.
Giây tiếp theo cô xốc chăn ra, chân trần lao ra ngoài.
"Hạ Hạ!" Bác sĩ Marina lo lắng chạy theo, thang máy ở tầng mười lăm cách rất xa, Hạ Hạ không thể đợi được nữa, loạng choạng đi xuống cầu thang, vô tình ngã xuống ở tầng cuối cùng, choáng váng trong giây lát. Lưng và đầu gối đau đến mức cô gần như mất đi tri giác.
Cô chật vật đứng dậy chạy ra khỏi cầu thang, lập tức nhìn thấy cảnh sát và bác sĩ đang nói chuyện bên ngoài nhà xác.
Hạ Hạ chạy tới, nhìn thấy thi thể phủ vải trắng trước cửa nhà xác, cùng với tấm lưng của một người phụ nữ đang bất động ngồi gục trên mặt đất.
Cô gái ngơ ngác bước tới, tay vẫn quấn băng gạc, hơi run run muốn chạm vào tấm vải trắng, nhưng chưa kịp chạm vào đã đột nhiên thu lại.
Cô ngơ ngác đứng đó, không nói cũng không khóc được nữa.
Nhớ lại nhiệt độ cơ thể và giọng nói trước đây của ba. Nếu như không vén tấm vải trắng lên, thì có phải người bên trong sẽ không phải là Chu Diệu Huy hay không.
Bên ngoài có tiếng động, Hạ Hạ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Đúng vậy, là người nhà." Là giọng của Chu Dần Khôn.
Bác sĩ bên ngoài nói: "Là một vụ nổ súng, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy một viên đạn DUM*. Loại đạn này đã bị cấm từ lâu, lẽ ra nó không nên xuất hiện ở nước ta. Viên đạn được bắn từ lưng dưới của nạn nhân, ngay từ đầu thì nó không phải là lý do gây tử vong, nhưng đây là tình huống đặc biệt, lực sát thương của viên đạn DUM quá lớn, khi trúng vào cơ thể người, các mảnh đạn sẽ cắt qua mô, nguyên nhân tử vong là do các cơ quan, nội tạng trong cơ thể sau khi bị đạn xuyên qua thì bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến xuất huyết nội* ồ ạt. Ngay cả các bác sĩ tại hiện trường cũng không thể cứu chữa được cho nạn nhân."
*Đạn DUM: loại đạn này bị cấm trong chiến tranh bởi vì lực sát thương quá cao, khi viên đạn chạm vào người, nó sẽ nở bung ra (còn gọi là đạn nở) gây ra vết thương rộng hơn, đại khái là khi vào trong người nó sẽ nổ đầu đạn ra, bị trúng loại đạn này sẽ tử vong trong thời gian ngắn.
*Xuất huyết nội: tình trạng máu chảy mất kiểm soát trong bộ phận cơ thể, mất nhiều máu dẫn đến sốc xuất huyết, nên mới tử vong đó.
Bác sĩ mô tả chung chung về tình hình hiện tại, rồi nói thêm: "Cuộc đấu súng vẫn diễn ra suốt một chặng đường, theo lời khai của các nhân chứng, kẻ tấn công đã gây ra các vụ tai nạn giao thông, cuối cùng thị bị bắn chết, nhưng tại hiện trường không tìm thấy thi thể nào. Nếu anh là người nhà của người đã khuất, xin hỏi trong suốt cuộc đời của nạn nhân có từng gây thù với ai chưa?"
Chu Dần Khôn cười lạnh: "Nhiều lắm."
Sau đó lại nói thêm: "Ông ấy rất nổi tiếng ở Thái Lan, lại có quan hệ rất tốt với vị tướng cảnh sát tên Ba Thái của các người."
Đối phương dừng một chút: "Đúng vậy, tướng Ba Thái sẽ đích thân điều tra vụ án này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chu Dần Khôn nhướng mày, như thể có điều tra hay không cũng không phải việc của anh.
Viên cảnh sát thẩm vấn chính có chút kinh ngạc trước thái độ của anh, nhưng vẫn nói: "Nếu có bất kỳ manh mối gì, xin hãy thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi xin phép đi trước."
"Đợi chút." Người bên ngoài nghe thấy cũng nhìn qua, thấy một cô gái tay chân đều bị thương, đứng chân trần trước cửa nhà xác.
Chu Dần Khôn nhìn cô từ trên xuống dưới.
Sắc mặt tái nhợt, quấn băng gạc, toàn thân run rẩy. Có vẻ như cô đã ở hiện trường khi Chu Diệu Huy bị tấn công.
Mạng cũng đủ lớn.
Hạ Hạ nhìn cảnh sát, cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi có manh mối."
Cảnh sát lập tức đi tới.
"Họ... họ là người nước ngoài, đều rất cao. Có hai người đi xe máy, mặc quần áo đen và đội mũ bảo hiểm màu trắng. Ba tôi nhìn thấy rất rõ, ông ấy nói họ đều là người nước ngoài, và... có vẻ như họ gọi là lính đánh thuê."
"Đây là một manh mối rất hữu ích." Cảnh sát viết từng chữ một: "Cháu còn nhớ được gì nữa không?"
Hạ Hạ nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ: "Xe của họ... là một chiếc Jeep màu xanh lá cây, còn có một tài xế tóc dài, chắc dài khoảng tới đây!"
Cô dùng tay chỉ vào cổ mình.
"Còn gì nữa không?"
"Và..." Trên môi cô gái không còn chút máu, cô nhắm chặt mắt lại, cố nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Nhưng cô chỉ nhìn thấy bao nhiêu đó, đầu cô đau nhức, cô lảo đảo giữ chặt cửa: "Hình như chỉ có một chiếc ô tô có biển số, tôi nhìn thấy số 9."
Nói xong, cô mong đợi nhìn về phía cảnh sát.
Người cảnh sát này trông rất nghiêm túc, mặc dù cô đã gặp Ngô Bang Kỳ với tư cách là Phó cục trưởng nhưng lại cùng Chu Dần Khôn bàn bạc về việc buôn bán ma túy, nhưng vào lúc này, Hạ Hạ vẫn có chút hi vọng với người mặc đồng phục cảnh sát đang ghi chép.
"Rất hữu ích." Đối phương nhìn cô rồi lại nhìn Chu Dần Khôn: "Nếu người nhà nghĩ ra bất kì manh mối nào thì xin hãy thông báo cho chúng tôi."