Hạ Hạ vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được những lời này, cô quay đầu lại.
"Nếu em tin tưởng chị thì em có thể tâm sự với chị."
Cô luôn muốn nói cho mẹ biết những tâm sự trong lòng mình, nhưng mẹ cô đã không còn nữa, Hạ Hạ cũng không biết phải nói với ai.
Cô cúi đầu mân mê ngón tay, cuối cùng mở miệng nói: "Mới khai giảng không lâu, em lại vì chuyện gia đình nên không đến trường. Lần này quay lại... em phát hiện các bạn cùng lớp đều đã làm quen với nhau, bọn họ cùng nhau chia thành các nhóm học tập nhỏ, còn cùng nhau đăng ký hoạt động câu lạc bộ, em cảm thấy mình như lạc lõng giữa các bạn vậy."
"Giáo viên cũng nói em bị tụt lại phía sau các bạn trong lớp rất nhiều, mà trong giờ thảo luận em cũng chẳng thể nói với các bạn câu nào."
"Còn bọn họ," Hạ Hạ nhìn chiếc ô tô màu đen theo sau hai người qua gương chiếu hậu, nói: "Khi em đi vệ sinh, bọn họ cũng sẽ canh giữ ở bên ngoài, em cảm thấy... vô cùng xấu hổ, lại rất bất tiện. Trong trường em cũng có rất nhiều con nhà giàu và con của quan chức, nhưng họ cũng không có khoa trương đến thế đâu, chỉ có mình em là khác biệt."
Im lặng lắng nghe một hồi, Tạp Na nhận ra sau khi Hạ Hạ trở lại trường học, cô đã gặp phải rất nhiều thứ khiến cô không vui. Bản thân cô trông rất vui vẻ vào mỗi buổi sáng trước khi đến trường, nhưng khi đi học về vào buổi chiều thì không còn nữa.
Tạp Na nghĩ nghĩ, nói: " Hạ Hạ, nếu đã như vậy thì có lẽ em nên bàn bạc lại với chú của em đi."
Hạ Hạ lắc đầu: "Chú ấy không nghe."
"Anh Khôn lúc tâm trạng đang tốt thì vẫn rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, anh ấy là một người ăn mềm không ăn cứng."
Nghe xong, Hạ Hạ do dự: "Thật sao?"
Tạp Na mỉm cười: "Anh ấy không đáng sợ như em nghĩ đâu."
*
Mười một giờ tối, sau khi Hạ Hạ làm xong bài tập về nhà, cô nghe thấy tiếng ô tô từ bên ngoài chạy vào.
Cô lập tức nhìn vào thứ bên cạnh, do dự hai giây rồi cầm nó lên. Lúc cô đi xuống cầu thang, Chu Dần Khôn đang nói chuyện với Tạp Na, A Diệu thì đứng cạnh anh.
Chu Dần Khôn ngồi trên sô pha, đang ngồi quay lưng về phía bên này. Có người bước xuống cầu thang, A Diệu là người nhìn qua đầu tiên.
Tạp Na quay người lại nhìn thấy Hạ Hạ đi tới, khẽ gật đầu với cô, nhẹ nhàng nói với người đàn ông bên cạnh: "Vậy em xuống hầm rượu lấy rượu trước, nồng độ thấp một chút được không?"
Người đàn ông nhéo eo cô ta một cái, gật đầu.
Tạp Na cười cười đứng dậy rời đi.
Tạp Na vừa đi, Hạ Hạ liền có chút lo lắng. Cô nhìn xuống chiếc hộp trên tay, rồi lại nhìn bóng dáng trên ghế sofa, cuối cùng lấy hết can đảm bước tới.
Ngửi thấy mùi kem, Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn.
Cô gái lập tức đứng im bất động.
Thấy anh phớt lờ cô, với tay lấy điếu thuốc, cô lại bước tới. Đôi mắt của A Diệu rơi vào chiếc hộp trên tay cô.
"Cái này..." Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
"Chu Hạ Hạ." Người đàn ông lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc: "Ở trong phòng lâu quá, lúc nói chuyện còn không biết thưa gửi?"
Ai không biết còn tưởng cô là một con rùa đấy, mỗi ngày cứ rúc trong phòng không biết đang giấu diếm cái gì.
Bàn tay cô gái đặt trên chiếc hộp siết chặt, cô thấp giọng gọi anh: "Chú út."
Chu Dần Khôn liếc nhìn chiếc hộp trong tay cô.
"Cái này cho chú." Một bàn tay trắng nõn mở hộp ra, bên trong lộ ra một chiếc bật lửa.
Cùng nhãn hiệu với chiếc bật lửa trên bàn, chỉ khác màu. Chiếc trên bàn màu đen, do Tạp Na mua, đã hơi cũ. Chiếc trong tay Hạ Hạ có màu xanh đậm, là Tạp Na đưa cô đi mua, nhưng Hạ Hạ đã tự mình trả tiền và chọn kiểu dáng, bề ngoài trông nhỏ hơn chiếc màu đen ban đầu.
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Ý cháu là sao?"
"Cái kia có hơi cũ, nên cháu đã mua cái mới, chú có cần không?"
Người đàn ông nhìn rõ ràng dòng chữ "có việc muốn nhờ" trên mặt cô.
Anh tựa người vào ghế sofa, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa: "Dùng có tốt không?"
Hạ Hạ nhìn vật trong tay, lúc mua đã dùng thử, thấy rất tốt. Nhưng khi Chu Dần Khôn hỏi, cô lại có chút không yên tâm. Nếu nó không dùng được thì liệu có phản tác dụng không?
"Chắc cũng tốt." Cô nhẹ giọng nói.
"Mang qua đây thử xem."
Hạ Hạ nghe xong vẫn đứng tại chỗ, vô thức nhìn A Diệu đang đứng đối diện, đáng tiếc đối phương không có ra ám hiệu gì. Ánh mắt cô gái lại nhìn Chu Dần Khôn, anh ngồi ở đó, hiển nhiên không có ý định vươn tay ra lấy.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc tiến lại gần hơn, bắt chước bộ dáng của người hướng dẫn mua hàng trước đó, hơi tiến lại gần điếu thuốc anh đang cầm, ngón tay xoay con lăn của bật lửa.
Có tiếng "Tạch" vang lên nhưng lại không có lửa.
Sống lưng cô gái cứng ngắc, có vẻ xấu hổ.
Người đàn ông nhìn dái tai và cổ cô dần chuyển sang màu đỏ, lớn như vậy rồi nhưng đây có lẽ đây là điếu thuốc đầu tiên cô châm. Anh giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn không buồn nhấc ngón tay lên.
"Cái này có hơi trơn."
Anh vẫn im lặng, khiến Hạ Hạ càng thêm lo lắng. Cô vội vàng giải thích rồi làm lại. Khoảng cách giữa hai người vô tình thu hẹp, đầu gối của người đàn ông kề sát chân cô, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy hai người, chỉ cần cô ngước mắt lên là có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong phòng khách rõ ràng có ba người, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Hạ Hạ nghe rõ tiếng thở của cô, cảm thấy ngón tay mình đổ đầy mồ hôi.
Lần thứ hai, thậm chí nó còn không kêu nữa.
"Hay là..." Đang lúc cô chuẩn bị bỏ cuộc, mu bàn tay cô đột nhiên nóng lên, một bàn tay khô nóng nóng đặt lên tay cô, dùng cách thức này di chuyển con lăn trên ngón tay cô.
Ngọn lửa màu xanh vàng ngay lập tức bùng cháy giữa hai người. Sau khi châm thuốc xong, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá và mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Sau đó tay cô trống rỗng, chiếc bật lửa đã ở trong tay anh.
"Được rồi. Muốn gì thì nói đi."
Đi thẳng vào vấn đề, đỡ phải mở đầu này kia, cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nói: "Chú có thể đừng để mấy người kia cứ đi theo cháu được không? Nếu không thì cháu có thể ở trong ký túc xá của trường. Chỉ cần đăng ký là được, trường lúc đó sẽ không cho phép tùy tiện đi ra ngoài, cho nên cháu sẽ luôn ở lại trường."
Chỉ vài từ, cô đã đưa ra tận hai yêu cầu.
Vừa có thể không cần dẫn theo những người kia, lại vừa không cần phải sống ở đây nữa.
Người đàn ông cười khẩy, liếc nhìn chiếc bật lửa trong tay. Thảo nào lại ân cần lịch sự như vậy, chẳng qua chỉ là đang cố trốn khỏi tầm mắt anh.
"Cái đầu tiên thì được, cái thứ hai thì không."
"Tại sao?" Hạ Hạ không hề suy nghĩ đã buột miệng nói ra.
Chu Dần Khôn mỉm cười: "Mặc cả à?"
Hạ Hạ nghẹn lời. Ý của anh là có dông dài đến đâu thì anh cũng sẽ không đồng ý với bất kỳ lời yêu cầu nào nữa. Nhưng hôm nay tâm tình anh có vẻ tốt, cơ hội gặp được cũng không dễ dàng, Hạ Hạ đành phải nói tiếp: "Không phải. Vậy thì việc đầu tiên cũng được."
Nói xong cô quay người đi lên lầu
Chu Dần Khôn xoa xoa chiếc bật lửa mới trong tay, nhìn A Diệu: "Tiếp tục."
Hạ Hạ đi lên cầu thang, gặp Tạp Na từ dưới hầm rượu đi lên, nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nói chuyện với A Diệu trong phòng khách, Tạp Na đặt rượu sang một bên, cùng Hạ Hạ lên lầu.
"Sao vậy, anh Khôn không đồng ý sao?"
"Không phải." Hạ Hạ nói: "Chú ấy chỉ đồng ý không cho người đi theo em nữa, nhưng chú ấy không đồng ý cho em tới sống ở trường."
Nghe vậy, Tạp Na cũng có chút kinh ngạc, Hạ Hạ cũng không có cùng cô ta bàn trước chuyện sẽ tới sống ở trường.
"Hạ Hạ, em không muốn sống ở đây sao? Em không quen hay là có điều gì không thích?"
Hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tạp Na, Hạ Hạ trong lòng cảm thấy ấm áp: "Không phải là em không quen, cũng không phải là không thích. Chị Tạp Na, người em thích nhất ở đây chính là chị. Em chỉ là... muốn sống ở trường để tập trung vào việc học của mình thôi."