Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 76



Trong phòng khách tầng dưới, bầu không khí có chút căng thẳng.

"Anh Khôn, bao gồm tất cả các nhà máy mà chúng ta tiếp quản, cũng như những nhà máy trực thuộc của công ty của Chu Diệu Huy, đều không có phòng thí nghiệm LSD*. Các con đường sản xuất rõ ràng đã bị cắt đứt."

*LSD (Lysergic acid diethylamide): một hoạt chất gây ảo giác, LSD không gây nghiện.

Điếu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay bị Chu Dần Khôn ấn nó vào gạt tàn.

"Chín năm trước, khi Khôn Sa ngã ngựa, ông cụ đã đưa Chu Diệu Huy đến Yangon, để tham gia một cuộc đàm phán. Chắc chắn họ đã chiếm được được gì đó trong cuộc đàm phán nên đã không xảy ra cuộc đọ súng sau đó."

Nhưng rốt cuộc là đã chiếm được cái gì thì chỉ có Tái Bồng và Chu Diệu Huy biết.

Công việc kinh doanh của Tái Bồng đã được tiếp quản thành công và đi đúng hướng, để cho Hàn Kim Văn phụ trách ở Myanmar, vì thế Chu Diệu Huy có thể tự do hoạt động kinh doanh và mở các con đường làm ăn khác mà Chu Diệu Huy muốn che giấu.

A Diệu nhìn thấy Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc khác.

Đến bây giờ anh mới nhận ra Chu Diệu Huy không đơn giản như những gì anh nghĩ. Hầu hết thời gian, ông ta không giống như một trùm ma túy do Tái Bồng bồi dưỡng ra, mà lại giống một doanh nhân đơn thuần hơn. Ông ta ngoan ngoãn nghe theo lời dặn, từ đó chiếm được lòng tin của ông cụ.

Nhưng cái được giấu kín nhất bây giờ tuy bí ẩn nhưng chung quy là vẫn có lợi.

Không có dấu vết nào về phòng thí nghiệm LSD, và cũng không có ai biết được họ đã thu được những gì từ cuộc đàm phán vào 9 năm trước. Ngành công nghiệp hợp pháp do Chu Diệu Huy thành lập đã trở thành lá chắn bảo vệ an toàn nhất, khiến cuộc điều tra chuyên sâu rơi vào bế tắc.

Bước đột phá duy nhất lúc này là phải đào sâu hơn vào các ngành công nghiệp của ông ta, và điều kiện tiên quyết là phải có được các ngành này một cách hợp pháp. 

A Diệu nhìn lên lầu, Chu Hạ Hạ nhận thức rõ sự bất hòa giữa ba cô và anh Khôn, nên sẽ không đời nào đồng ý giao toàn bộ tài sản thừa kế của Chu Diệu Huy cho Chu Dần Khôn.

Anh ta nhìn một mớ bòng bong lung tung rối loạn này, chắc chắn anh Khôn còn nhìn thấy nhiều hơn. Tất nhiên, trước khi đưa ra giải pháp anh sẽ không để Chu Hạ Hạ thoát khỏi sự kiểm soát.

Im lặng một lúc, điếu thuốc gần như bị đốt cháy hết, người đàn mới ông dựa vào ghế sofa không nói gì nhắm mắt lại. Anh vẫn đang xoa xoa chiếc bật lửa mới trong tay, những đường vân hơi nổi lên trên đó cọ vào đầu ngón tay anh.

Chu Diệu Huy trao mọi thứ cho Chu Hạ Hạ.

Tất cả mọi thứ.

Người đàn ông lại mở mắt ra. Tất cả mọi thứ bao gồm cả tài sản được liệt kê rõ ràng trên giấy tờ và cả những thứ không được liệt kê. Có lẽ Chu Diệu Huy sẽ liều mạng trao cho con gái mình thứ quan trọng nhất, có thể là bản sao lưu sổ sách tài khoản được mã hóa, hoặc có thể là chìa khóa két sắt bí mật? Mà đến cả bản thân Chu Hạ Hạ cũng không biết mấy thứ đó quan trọng đến mức nào.

Nhìn thấy khóe môi Chu Dần Khôn chậm rãi nhếch lên, A Diệu vô thức hỏi: "Anh Khôn, chuyện gì vậy?"

Chu Dần Khôn xoa xoa bật lửa, một tiếng "tách" vang lên, đốt lên một ngọn lửa, mùi thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương tràn ngập trong không khí.

"Mày nói xem, Chu Hạ Hạ nghĩ đến cái gì cũng viết hết lên mặt, thậm chí đến cả việc cầu xin điều mình muốn cũng không biết làm. Như vậy có phải là ngu ngốc lắm không?"

A Diệu không hiểu ý anh.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm ngọn lửa: "Ngốc như vậy, bị lừa cũng đáng."

*

Không còn người đi theo cô, lần này Hạ Hạ cảm thấy mình không còn quá nổi bật ở trường. Ít nhất là sau giờ thể dục vẫn sẽ có bạn nữ cùng lớp kéo cô đi chơi, tạo thành một nhóm nữ sinh vừa vào phòng thay đồ vừa cười vừa thay quần áo.

Hôm nay lúc tan học, cô đi cùng với một cô gái cùng nhóm tên là Lai Á, người này mang hai dòng máu Trung Quốc và Thái Lan, cô ấy có thể nói thông thạo tiếng Trung Quốc. Hai cô gái vừa bước ra ngoài vừa nói về bài tập phải làm hôm nay, Hạ Hạ đột nhiên dừng lại.

Bên kia đường, A Diệu mặc áo phông đen, vô cùng nổi bật giữa đám đông người qua lại. Phía sau hắn là chiếc Maybach quen thuộc.

Hạ Hạ vô thức nhìn về phía cửa sổ ở hàng ghế sau, cửa sổ giống như có cảm biến, khi cô nhìn sang, nó từ từ hạ xuống, lộ ra hình dáng người đàn ông bên trong.

"Oa, Hạ Hạ, nhìn này!" Lai Á ngượng ngùng chỉ tay, vội vàng chạm vào khuỷu tay Hạ Hạ: "Người đàn ông trong xe đẹp trai quá, anh ta là người nổi tiếng à?"

Không hưng phấn như Lai Á, ngược lại Hạ Hạ lại có chút cứng ngắc. Cô nhìn thấy người trong xe lười biếng nhìn qua, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Hạ Hạ không hiểu sao lại cảm nhận được trong mắt anh hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Hôm nay lúc tan học, Lai Á nói bụng khó chịu nên đã chạy vào phòng vệ sinh, Hạ Hạ đứng đợi bên ngoài nên ra muộn hơn bình thường khoảng mười phút.

"Ừm... Lai Á, có người tới đón tớ rồi, hôm nay không đi cùng cậu được."

Tuy rằng không biết tại sao Chu Dần Khôn lại xuất hiện bên bên ngoài cổng trường, nhưng có vẻ như là muốn đến gặp cô. Nếu như anh biết cô ra muộn là vì chờ Lai Á, không biết anh sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì.

Nhìn thấy Hạ Hạ đi về phía xe, Lai Á mở to mắt: "Xe đó đến đón cậu sao? Là ba mẹ của cậu hả?! Hay là anh trai cậu? Đúng rồi, không thể nào là ba cậu được!"

Hạ Hạ nghe được từ "ba" sắc mặt có hơi tối lại. Cô biết Lai Á không có ác ý cho nên cuối cùng chỉ nói một câu: "Không phải, là chú của tớ."

"Chú của cậu còn trẻ vậy á? Chú ấy làm nghề gì vậy? Chiếc Maybach đó kiểu dáng rất đặc biệt, khác với những chiếc ở nhà tớ. Chú của cậu có bạn gái chưa?"

Những câu hỏi của Lai Á cứ rơi xuống như mưa bom vậy, nhưng cô lại không thể trả lời bất kì câu hỏi nào.

Không thể nói công việc của anh là làm ăn phi pháp, cũng không thể nói là anh không chỉ có mỗi một người bạn gái được.

Nghĩ như vậy, Hạ Hạ đành phải nói: "Tớ không biết, tớ chỉ là họ hàng thôi, cũng không thân với chú ấy lắm. Lai Á, về nhanh thôi nào."

Nếu cô tiếp tục nói chuyện, sợ rằng người trong xe sẽ hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Chu Dần Khôn quả thực rất khó chịu. Một nhóm học sinh cấp hai ồn ào đi ra, huyên thuyên gây ồn ào chết người. Anh không nghĩ chiếc xe này có vấn đề gì, nhưng hôm dừng ở đây, hầu như tất cả học sinh đi ngang qua đều tụ tập lại xem.

Nếu không phải A Diệu đi xuống, đầu đinh xăm mình lạnh lùng nhìn xung quanh, hù dọa một đám trẻ con chạy mất, sợ là người phía sau đã chửi một câu tục tĩu rồi kêu anh ta lái xe cán hết một đám người này rồi.

Nhưng Chu Dần Khôn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Chu Hạ Hạ ở trường. Cô mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng, váy dài tới đầu gối, áo sơ mi bỏ vào trong váy, eo thon đến mức một bàn tay cũng có thể nắm hết được. Trước đây không nhận ra, nhưng hôm nay con bé lại rất nổi bật trong đám đông, vừa bước ra đã nhìn thấy liền.

Người cao hơn cô thì không xinh bằng cô, người thấp hơn cô thì không gầy bằng cô, người mập hơn cô thì không cân đối bằng cô, người gầy hơn cô thì chân không thẳng như chân cô.

Nhìn tới nhìn lui, Chu Hạ Hà này hóa ra là người xinh đẹp nhất.

Lúc người đàn ông nhìn thấy cô băng qua đường, khuôn mặt dễ thương vốn có của cô chuyển sang cảnh giác.

Chậc.

Anh mất hứng nhìn đi chỗ khác.

A Diệu mở cửa ghế sau ra, điều hòa trong xe phả vào mặt. Hạ Hạ ngồi lên, dựa vào gần cửa xe. Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, A Diệu phía trước đã lái xe đi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Vừa nói xong, Chu Dần Khôn quay đầu nhìn cô, khiến trái tim Hạ Hạ run lên, gọi bổ sung: "Chú út."

"Đưa cháu đi một nơi" Anh nói.

Hạ Hạ mím môi không nói gì. Nhưng cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Trong xe dần dần tràn ngập mùi kem, vẫn là ngọt không ra ngọt, sữa không ra sữa, người đàn ông tựa lưng vào ghế sau nhắm mắt lại, dù vậy nhưng anh vẫn biết rõ người bên cạnh vẫn luôn ngồi sát cửa xe.

Sự cảnh giác và đề phòng gần như hiện rõ trên mặt cô.

Kể từ khi ông cụ qua đời, Chu Hạ Hạ chưa bao giờ chủ động gọi anh là chú út. Sự thay đổi này đến từ đâu cũng không khó đoán. Mặc dù đêm đó cô không nhìn thấy gì nhưng có lẽ cô vẫn nghi ngờ anh có liên quan đến cái chết của ông cụ.

Mặc dù anh cho phép cô ở trong biệt thự, tồn tại dưới tầm mắt của anh, nhưng cô vẫn luôn ở trong phòng, không chịu giao tiếp với anh. Nếu như tình trạng này vẫn tiếp diễn thì sẽ không thể đề cập đến việc ký kết các hợp đồng thủ tục tiếp theo.

Chiếc ô tô đậu ở một bãi đất trống cạnh công viên Manlen ở Bangkok, có một chiếc trực thăng đậu trên đường băng và phi công ở đó. Cửa xe mở ra, sau khi Chu Dần Khôn xuống xe, anh quay lại nhìn thì thấy cô vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Người đàn ông cau mày.

Phụ nữ đã rắc rối, con gái còn rắc rối hơn. Kì kèo mè nheo.

A Diệu nhìn thoáng qua đã biết Chu Dần Khôn đang mất kiên nhẫn, anh ta đang định mở cửa xe cho Hạ Hạ thì thấy Chu Dần Khôn đi tới.

A Diệu vô thức rút tay lại, Chu Dần Khôn mở cửa xe, khiến cô vô thức kêu lên một tiếng, Hạ Hạ bị anh xách cặp lôi ra khỏi xe. Người đàn ông kéo cô xuống xe rồi vẫn không buông tay, chân dài bước đi cũng dài, Hạ Hạ bị anh túm lấy cặp sách, phải chạy bước nhỏ mới theo kịp anh.

Nhìn từ phía sau, chiếc cặp màu hồng cùng với chiếc váy đồng phục màu xanh nhạt đung đưa theo chuyển động của cô, đuôi tóc buộc cao vì chạy nên đong đưa, bắp chân mịn màng cũng vội vàng theo bước đi của người đàn ông.

Cảm giác như... anh Khôn đang xách một con thỏ nhỏ. A Diệu hơi nhướng mày.

Hạ Hạ ôm cặp sách, bị anh ném lên trực thăng, trực thăng không lớn lắm, phía sau chỉ có thể chứa được ba người, vừa trèo lên cửa khoang liền lập tức đóng lại, Hạ Hạ nhìn thấy A Diệu vẫn còn ở bên ngoài, cô buột miệng hỏi: "A Diệu vẫn chưa lên! Anh ấy không đi à?"

Chu Dần Khôn không thương tiếc vặn cái đầu đang dí mặt vào cửa trực thăng lại, buộc cô gái phải nhìn anh: "Đúng vậy, không đưa nó đi theo, chỉ đưa cháu đi thôi. Chu Hạ Hạ, sắp xếp vệ sĩ cho cháu thì cháu không muốn, bây giờ lại muốn nó đi theo, cháu là có ý gì?"

Tiếng gầm của máy bay trực thăng quá lớn, hai người dựa gần đến nỗi hơi thở đan xen vào nhau, Hạ Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu, liên tục lùi về phía sau: "Không, cháu không có ý gì cả."

Cô chỉ là không muốn ở một mình với Chu Dần Khôn.

Đáng tiếc người đàn ông không quan tâm cô có muốn hay không, anh chỉ đơn giản là thô bạo trực thắt dây an toàn lên người cô, đeo tai nghe liên lạc trên đầu cô.

"Ngoan ngoãn đợi."

Lúc sau, thân máy bay bắt đầu hơi rung chuyển, trực thăng nhanh chóng bay lên khỏi mặt đất. Bóng dáng của A Diệu và chiếc xe trên mặt đất ngày càng nhỏ đi, Hạ Hạ chỉnh chiếc tai nghe liên lạc bị lệch lại, lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Anh nhắm mắt lại, không để ý đến ai nữa.

Cô gái lại bình tĩnh nhích người sang một bên.

Chiếc trực thăng bay qua bầu trời thành phố trong, mất khoảng hai giờ, bây giờ Hạ Hạ rốt cuộc cũng biết Chu Dần Khôn muốn đưa cô đi đâu.

Hiện ra trong tầm mắt là thị trấn quen thuộc - Mae Sai.