Về đến biệt thự đã là hai giờ sáng, may mắn hôm nay là thứ bảy, cả hôm nay và ngày mai đều không có tiết học.
Hạ Hạ không muốn đánh thức Tạp Na, nhưng cô không ngờ rằng Tạp Na hoàn toàn không ngủ. Buổi chiều Hạ Hạ tan học không về đúng giờ, Tạp Na đợi nửa tiếng rồi gửi tin nhắn cho Hạ Hạ, sau đó mới biết được Chu Dần Khôn đã đến đón cô, Tạp Na cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Anh Khôn không thích ai hỏi về lịch trình của mình.
Tạp Na hơi bất ngờ khi nhận được quà của Hạ Hạ, cô ta mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc ví da cá sấu được đóng gói tinh xảo, chất liệu mềm mại lại dẻo dai, hoa văn đơn giản nhưng tinh tế, kích thước cũng vừa phải.
Cô ta ngạc nhiên nói cảm ơn, Hạ Hạ ngượng ngùng cười cười rồi lên lầu tắm rửa.
Tạp Na nhìn bóng lưng cô gái khuất dần sau góc cầu thang, cúi đầu nhìn món quà trên tay. Vậy là... không phải là có việc gì khẩn cấp hay quan trọng, anh Khôn chỉ đơn giản là đưa Hạ Hạ ra ngoài mua sắm thôi sao?
Điều này không có khả năng. Anh rất bận, dường như lúc nào cũng không có thời gian, sự kiên nhẫn cũng không có.
Cô ta nhìn người đàn ông đang trả lời điện thoại trong phòng khách, thấy anh châm một điếu thuốc bằng chiếc bật lửa màu xanh đậm mà Hạ Hạ mua.
Vừa rời đi một buổi chiều, nhưng sau khi trở về, có vẻ như mối quan hệ giữa chú và cháu trở nên thân thiết hơn trước. Mặc dù sau khi quay lại họ cũng không nói với nhau lời nào.
Tạp Na nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không có vấn đề gì, dù sao họ cũng là chú cháu. Hạ Hạ đã mất ba mẹ, mà anh Khôn lại là người thân duy nhất của cô.
Nghĩ đến đây, cô ta đặt quà lên bàn, cũng không đến phòng khách quấy rầy anh, mà như thường lệ đi hâm một cốc sữa ấm, sau đó lên lầu gõ cửa phòng Hạ Hạ.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Hạ Hạ nhìn thấy Tạp Na mang sữa ấm đến, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Bữa tối mặc dù đã ăn quá nhiều, cũng không uống được sữa nổi nữa, nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lấy.
Tạp Na thấy cô cầm cốc sữa bằng cả hai tay rồi uống hết, trông thật dễ thương.
Nhận lại chiếc ly rỗng, thản nhiên hỏi: "Hạ Hạ, chiều nay chú em đưa em đi đâu vậy?"
"Em và chú đến Mae Sai để viếng thăm ông nội, hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín kể từ ngày ông nội mất, gọi là "Vĩ thất", lần này đến cũng coi như là một lời tạm biệt chính thức cuối cùng."
*Vĩ thất: 尾七
"À, ra là vậy." Bước ra ngoài đóng cửa lại, không hiểu tại sao trong lòng tự nhiên lại cảm thấy nhẹ nhõm, hóa ra... hóa ra là có việc quan trọng.
Cầm ly đi xuống lầu vào bếp, nhìn thấy Chu Dần Khôn vừa cúp điện thoại, Tạp Na dừng lại, đặt ly xuống rồi đi tới: "Anh Khôn."
Chu Dần Khôn nhìn sang.
"Em vừa hâm nóng sữa cho Hạ Hạ, tối nay anh có cần gì không?"
Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy người đàn ông đứng dậy, đi thẳng tới. Tim Tạp Na lúc này đập dữ dội.
Nhưng Chu Dần Khôn đi tới, chỉ nhìn chiếc cốc rỗng có vệt sữa trên bàn, nhéo mặt Tạp Na, dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói: "Tôi cần em... coi chừng Chu Hạ Hạ ở trên lầu, còn có... đừng coi con bé như một đứa trẻ. Nhớ chưa?"
"Vâng, được." Cô ta nên nhu mì.
"Tốt."
Nói xong, người đàn ông vừa nghịch điện thoại vừa đi lên lầu. Tạp Na sửng sốt một lúc, hơi cụp mắt xuống. Đúng vậy, hôm nay là ngày từ biệt cố nhân, anh Khôn không có tâm tình đó cũng là chuyện bình thường.
Đứng đó một lúc, cô ta cầm chiếc ly lên rồi lặng lẽ đi vào bếp.
*
Chiều thứ Hai.
Tiết cuối cùng là tiết tin học, sau khi hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao trên lớp, Hạ Hạ bắt đầu xem lịch học và lên kế hoạch học phụ đạo do giáo viên tư vấn học thuật trước đó đề cử.
Phần lớn thời gian phụ đạo được sắp xếp vào hai ngày cuối tuần, việc này gây khó khăn cho lịch trình học nhóm đã thảo luận ban đầu. Cô chống cằm lên, nghĩ xem thời gian nên điều chỉnh lại như thế nào cho cân bằng.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy kế hoạch học nhóm không thể thay đổi được, sáu học sinh trong nhóm còn có lớp học thêm, thời gian đã được sắp xếp cũng không nên chỉ vì cô mà thay đổi. Nghĩ tới đây, Hạ Hạ đăng nhập vào email của trường, chuẩn bị trả lời giáo viên về thời gian cô muốn điều chỉnh.
Không ngờ, vừa đăng nhập vào hộp thư, một email chưa đọc bỗng hiện ra.
Câu chủ đề ngắn gọn của hộp thư khiến Hạ Hạ đứng hình tại chỗ—nó được viết bằng tiếng Thái: Hạ Hạ, tớ là Tụng Ân.
Sự ngạc nhiên và niềm vui chợt dâng lên trong lòng. Cô kích động đến mức ngón tay hơi run, lập tức bấm vào email chưa đọc, tỉ mỉ đọc kỹ từng câu chữ trong đó.
Tụng Ân nói rằng cậu được ông nội trực tiếp gửi sang Mỹ, điện thoại di động và máy tính đều không kịp mang theo, tất cả chúng đều nằm trong tay ông nội Thác Sa. Cậu biết Hạ Hạ nhất định đã liên lạc với cậu, nhưng vệ sĩ xung quanh cậu luôn túc trực bên cạnh, cậu thực sự không tìm được cơ hội liên lạc với Hạ Hạ.
Cho đến cách đây không lâu, không rõ vì lý do gì, ông nội đột nhiên chuyển cậu sang Canada. Tụng Ân biết được ở Canada có một trường học kiểu quân đội rất nghiêm khắc, lập tức quyết tâm chuyển đến trường đó, nếu không sẽ bỏ ăn bỏ uống cũng không đến trường, Thác Sa không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Trường học mới không cho phép người ngoài vào trường, nhờ đó, Tụng Ân cũng không còn bị giám sát nữa, vì vậy cậu mới có cơ hội liên lạc với Hạ Hạ.
Trong email, qua cuộc điện thoại với ông nội cậu nói cậu cũng cho biết được mọi chuyện đã xảy ra với gia đình Hạ Hạ. Ông nội cảnh báo cậu nên ở nước ngoài và không được liên lạc với bất kỳ ai trong nước. Nhưng cậu biết Hạ Hạ nhất định rất rất đau lòng.
Đọc đến đây, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má và rơi xuống bàn. Nhưng vì Hạ Hạ ngồi trong góc nên cũng không có ai để ý.
Cuối email là lời đề nghị của Tụng Ân—
"Hạ, mặc dù Chu Dần Khôn là chú của cậu, nhưng hắn không phải là người tốt lành gì. Hãy thay đổi hoàn cảnh đi! Bắt đầu lại tất cả, tớ nhất định sẽ đồng hành cùng cậu, chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực. Chúng ta đã từng hứa hẹn sẽ cùng nhau nộp giấy nhập học vào Chulalongkorn, nhưng Hạ Hạ, chỉ cần cậu vẫn còn ở Thái Lan, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Chu Dần Khôn. Tớ muốn nói với cậu là ở nước ngoài có rất nhiều trường trung học và đại học tốt, tớ hy vọng cậu có thể suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Ngay cả khi cậu không thể đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng ít nhất thì, hãy xem xét về nó một chút. Sắp tới sẽ có rất nhiều buổi toạ đàm được tổ chức bởi các trường đại học nổi tiếng, chúng ta có thể đến địa điểm tọa đàm và nói chuyện trực tiếp với các giảng viên ở đó, sau đó mới quyết định có nên đến đó học hay không."
Hạ Hạ bấm vào tệp đính kèm, bên trong là danh sách tổng hợp các trường cùng với ngày giờ và địa điểm diễn ra buổi tọa đàm.
Nhìn thấy câu "tớ sẽ đồng hành cùng cậu" rồi lại nhìn những tài liệu được chuẩn bị kỹ lưỡng này, trong lòng Hạ Hạ cảm thấy ấm áp nhưng lại đình trệ. Cô đọc đi đọc lại email, cuối cùng ngón tay cứng ngắc chạm vào bàn phím gõ ra câu trả lời.
Cô chưa thể đi được, cô còn có việc phải làm ở Thái Lan. Tuy nhiên, cô sẽ đến Canada trước, cô muốn tận mắt nhìn thấy Tụng Ân, xem cậu ấy có ổn không, cô cũng muốn cùng Tụng Ân đi nghe buổi tọa đàm.
Cùng lúc email được gửi đi, chuông tan học cũng vang lên.
Lớp học vốn dĩ yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, học sinh trong lớp lần lượt chạy ra ngoài, Hạ Hạ cũng thu dọn sách vở, cô đứng dậy, đang định tắt máy tính trong phòng máy thì nhận được một email mới.
Là câu trả lời của Tụng Ân.
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng cô cũng có thể đoán được Tụng Ân hẳn là đã theo dõi nó suốt từ khi email đầu tiên được gửi đi, cho nên cậu ấy mới phản hồi ngay khi nhận được email của cô.
Tụng Ân cũng không hỏi thêm gì trong email, chỉ nói sẽ giúp cô chuẩn bị visa và vé máy bay, cuối email còn đính kèm thêm một dãy số điện thoại. Tụng Ân nói hiện tại cậu không có điện thoại di động nhưng đó là số điện thoại của một chàng trai người Canada ở cùng ký túc xá với cậu.
Đương nhiên, liên lạc qua điện thoại sẽ tiện lợi hơn nhiều so với email, Hạ Hạ cẩn thận nhập số di động vào rồi lưu lại, ban đầu cô định nhập tên Tụng Ân theo thói quen, nhưng sau khi suy nghĩ cô lại đổi tên thành Giáo viên Vật lý—Ann.