Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 80



Khi cô quay lại lớp học lấy cặp sách, Lai Á đang đợi cô: "Hạ Hạ, sao bây giờ mới quay lại?"

Hạ Hạ mỉm cười: "Lai Á, tớ muốn đến quán trà sữa hôm bữa cậu nhắc đến để làm bài tập. Cậu có muốn đi cùng không?"

Lai Á đặt cặp sách xuống nói: "Bạn học Chu Hạ Hạ, cậu như này là đang cố ý có phải không? Hôm qua tớ đã nói với cậu hôm nay là sinh nhật của mẹ tớ và tớ phải về sớm! Mấy hôm trước bảo cậu đi thì cậu không đi, bây giờ mình bận thì cậu lại đòi đi là sao hả."

Hạ Hạ bị của cô ấy chọc cười: "Vậy lần sau sẽ đi với cậu. Hôm nay mình đến trải nghiệm trước, lần sau chúng ta cùng đi nhé."

Lai Á khịt mũi: "Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài."

Sau khi rời khỏi trường, Hạ Hạ nhìn Lai Á lên xe, sau đó cô băng qua đường, men theo vỉa hè đến ngã tư, đi về phía bên trái, đó là quán trà sữa mới mở mà lúc nãy hai người nói đến. Hạ Hạ nhìn một cái, đeo cặp sách trên lưng đi về hướng ngược lại, cuối cùng rẽ vào một hiệu sách ít người.

*

8 giờ 30 tối, trong phòng khách biệt thự có rất nhiều người đang đứng, nhưng không khí lại yên tĩnh lạ thường.

"Anh Khôn, em đã tìm kiếm khắp trường học và cả xung quanh khu biệt thự, nhưng vẫn không tìm thấy."

Người đàn ông vừa nói xong, hắn đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, vuốt ve chiếc bật lửa màu xanh đậm.

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, Chu Dần Khôn liếc nhìn Tạp Na, cô ta lắc đầu nói: "Tắt máy rồi."

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, mọi người đều nhìn qua, người ở cửa tiếp nhận chiếc ô từ tay A Diệu.

"Anh Khôn, cô gái hay chơi với Chu Hạ Hạ tên là Lai Á. Là cháu gái của người sáng lập Truyền thông Hengtong*, cô ấy là bạn học cùng nhóm với Chu Hạ Hạ. Cô ấy nói Chu Hạ Hạ sau giờ học đã đến một quán sữa mới mở gần trường để làm bài tập, nhưng... em không tìm thấy."

*Hengtong Communications: là công ty phân phối điện, hệ thống viễn thông, tàu và năng lượng.

Chu Dần Khôn không nói gì, chỉ vuốt ve chiếc bật lửa.

Về mặt lý thuyết mà nói thì chuyện này là không thể. Đêm đó sau khi đến Mae Sai để từ biệt ông già, Chu Hạ Hạ rõ ràng đã buông lỏng cảnh giác, trước đây cũng không có giấu hiệu muốn chạy trốn, bây giờ nhất định lại càng không có lý do gì để làm vậy. Dù có muốn chạy thì cô cũng không có tiền, mọi thứ đều để trong phòng, trong cặp chỉ có sách và bài tập nên cô muốn chạy cũng không chạy được.

Anh ngước mắt hỏi: "Mày đã tìm đến viện dưỡng lão của bà con bé chưa?"

A Diệu gật đầu: "Không có hồ sơ thăm người ở viện dưỡng lão, mà Chu Hạ Hạ cũng không biết địa chỉ viện dưỡng lão."

Bên ngoài vang lên vài tiếng sấm, những hạt mưa rơi xuống liên tục đập vào kính cửa sổ trong suốt sát sàn nhà*, âm thanh ngày càng to hơn. Bên ngoài trời tối đen, giông bão lại đang kéo đến.

*Kiểu kính từ sàn nhà lên đến trần ấy, nhà đẹp nha..

Không một ai dám lên tiếng

Mỗi lần sấm sét vang lên, sắc mặt anh Khôn càng lúc càng tệ.

Ngay khi áp suất không khí đang hạ xuống, bên ngoài lúc này dường như có tiếng dừng xe. Nhìn qua cửa kính trong suốt, lại lấp ló trông thấy một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi xe, trên đầu đội chiếc cặp sách lon ton chạy tới.

Hạ Hạ vội vàng vội vã, cô tưởng mình có thể về đến biệt thự trước khi trời bắt đầu mưa, không ngờ mới đi được vài bước thì trời bỗng đổ mưa to như vậy.

Nhìn thấy bóng dáng đó, mọi người trong phòng khách, kể cả A Diệu đều thở phào nhẹ nhõm.

Tạp Na lập tức đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa liền nghe thấy một tiếng gọi giòn tan: "Chị Tạp Na", nghe còn có vẻ rất vui.

A Diệu bình tĩnh liếc nhìn người trên ghế sofa, cảm thấy... không ổn.

Hạ Hạ vừa vào cửa đã nhìn thấy nhiều người như vậy, cô sửng sốt một lúc. Sau đó cô nhìn thấy Chu Dần Khôn đứng dậy khỏi ghế sô pha, trong lòng run lên, vội vàng nhìn Tạp Na.

Tạp Na lo lắng hỏi: "Hạ Hạ, em đã đi đâu vậy? Tại sao lại tắt điện thoại? Hết pin à?"

Cảm nhận được người đàn ông từ phía sau đi tới, Tạp Na siết chặt tay Hạ Hạ, ra hiệu cho cô nhanh chóng giải thích.

"Em, em tìm một nơi yên tĩnh để làm bài tập, sau đó còn thảo luận về thời gian học kèm với giáo viên, gọi điện xong thì điện thoại hết pin nên tự động tắt, em lại không có chú ý thời gian làm bài tập nên về muộn."

Nhìn Chu Dần Khôn tiến đến càng ngày càng gần, Hạ Hạ lo lắng nuốt khan. Lời giải thích của cô rất có lý, nhưng nghe xong trên mặt anh lại không có biểu cảm gì, không thể biết được anh có tin hay không.

Cảm giác áp bức ngày càng mạnh mẽ, Hạ Hạ vô thức trốn sau lưng Tạp Na.

"Anh Khôn..." Tạp Na gọi, muốn chạm vào cánh tay anh để giúp Hạ Hạ nói chuyện. Nhưng khi chuẩn bị chạm vào anh, ánh mắt lạnh lùng của Chu Dần Khôn nhìn sang.

Tạp Na lập tức rút tay lại, hơi lùi lại một bước, không dám nói thêm lời nào.

Người đàn ông bước đến gần cô gái, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Người cô ướt sũng, bộ đồng phục học sinh dính chặt vào người, còn có thể nhìn thấy dây áo lót màu trắng bên trong. Anh dùng chiếc bật lửa trong tay nâng cằm Chu Hạ Hạ lên: "Ai cho phép cháu sau giờ học chạy linh tinh mà không về nhà?"

Chiếc bật lửa cứng đến mức khiến cằm cô bị đau.

Mối quan hệ chỉ mới dịu đi được hai ba ngày đã sắp trở lại như cũ.

Bản thân Hạ Hạ cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô không ngờ rằng khi cô trở về lại có nhiều người trong biệt thự như vậy. Lúc này, trước mặt rất nhiều người, cô giống như một con cún con đang bị chủ mắng.

Cô không phải là một đứa không hiểu chuyện, trước rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, cô trả lời: "Cháu không chạy lung tung, cháu chỉ ở ngoài làm bài tập thôi."

Nghe vậy, cả Tạp Na và A Diệu đều giật mình, không ai nghĩ rằng Chu Hạ Hạ thế mà vẫn còn dám cãi lại.

Đúng như dự đoán, Chu Dần Khôn mỉm cười. Anh buông mặt Chu Hạ Hạ ra, hơi tiến lại gần: "Cháu rất thích ở bên ngoài phải không?"

Càng cười càng thấy đáng sợ. Hạ Hạ chợt cảm thấy hối hận, lần này không dám trả lời nữa.

Đáng tiếc đã quá muộn, một ngón tay Chu Dần Khôn móc quai cặp sách của cô, mở cửa trực tiếp quẳng cô ra ngoài: "Vậy thì ở bên ngoài tiếp tục làm bài tập đi."

Bên ngoài trời đang mưa to, nếu cô ngã xuống đất thì quần của sẽ bị ướt hết, chưa kể Hạ Hạ còn bị ném thẳng xuống màn mưa, mưa lớn trút xuống đầu khiến toàn thân cô đau nhức. 

Bây giờ cô đã tự mình trở về, không cần Chu Dần Khôn phải nói gì những người đang ở trong phòng khách đã tự động theo A Diệu ra ngoài.

Hạ Hạ đứng dưới mưa, không ai dám thay cô cầu xin.

Có điều, ngay khi cả nhóm chuẩn bị lên xe, họ bất ngờ nhìn thấy thân ảnh cô gái cầm cặp sách quay người bước ra ngoài, A Diệu nhanh chóng bước tới tóm lấy cô.

Chu Hạ Hạ giãy dụa: "Thả tôi ra!"

A Diệu vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, người đàn ông đứng ở cửa dường như đang cười, rất hào phóng nói: "Chu Hạ Hạ, cháu đi đi. Tôi cũng không quản cháu nữa, cháu cũng đừng quan tâm đến bà ngoại ốm yếu của cháu, cứ để bà ta ở lại ở lại. Cháu chạy nhanh một chút là có thể nhặt được xác bà ta trên đường đấy."

Hạ Hạ quay lại nhìn cánh cửa đóng kín.

Ba chiếc xe bên ngoài biệt thự đều lái đi, đèn trong thư phòng trên tầng hai bật sáng, màn đêm trở lại yên tĩnh.

Bị một cánh cửa ngăn cách, Hạ Hạ ở ngoài cũng không ngốc đến nỗi cứ đứng dưới mưa, cô chạy lên mái hiên trước cửa gara để tránh mưa. 

Tạp Na ở bên trong nhìn chiếc cốc vỡ nát, có chút ngẩn người.

Không phải cô ta chưa từng thấy anh Khôn nổi giận, nhưng... anh chưa bao giờ tức giận đến mức ném bể cốc vì chuyện như vậy. Theo cảm nhận của cô ta, chuyện xảy ra ngày hôm nay không đáng để tức giận như vậy.

Tuy nhiên, cô ta cũng vừa phát hiện ra mối quan hệ giữa chú cháu có lẽ không căng thẳng như cô ta nghĩ trước đây. Anh Khôn biết Hạ Hạ thích ăn uống gì nên trước tiên cho người đi tìm ở những địa điểm liên quan đến đồ ăn xung quanh trường. Anh cũng biết những bạn nữ cùng lớp mà cô thân thiết trông như thế nào, đồng thời anh cũng biết Chu Hạ Hạ là người có cái miệng ngọt, lại biết nói chuyện, nếu cô tan học về sớm, có lẽ đã không bị anh quản lý nghiêm ngặt như vậy.

Anh biết tất cả những thứ vụn vặt này.

Những ngón tay trắng nõn và sạch sẽ nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất lên. Những mảnh vỡ làm xước đầu ngón tay nhưng Tạp Na lại không cảm thấy đau đớn.

*

Trong thư phòng trên lầu.

Chu Dần Khôn đang định châm một điếu thuốc, nhìn thấy chiếc bật lửa trong tay, anh cau mày ném cả thuốc và bật lửa sang một bên.

Cơn mưa như trút nước tưởng chừng như sẽ mưa suốt đêm. Còn cái thứ ngu ngốc bên ngoài kia chắc cũng không biết được một đêm mưa như thế này là thời điểm thuận lợi nhất để phạm tội cỡ nào đâu. Dù là cưỡng hiếp hay là bị giết, một cơn mưa cũng đủ để cuốn trôi mọi bằng chứng phạm tội.

Nghĩ đến vẻ mặt cô bướng bỉnh cãi lại, anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Tính khí chó, chỉ mới nói vài câu đã muốn bỏ nhà đi. May là vợ chồng Chu Diệu Huy đã sớm chết rồi, nếu không chết thì sớm muộn gì cũng bị Chu Hạ Hạ làm tức chết.

Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài. Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cửa biệt thự đã đóng chặt, anh không đồng ý, Tạp Na cũng không dám cho Chu Hạ Hạ vào. Nhưng chỉ cần con bé không bị mù thì đều có thể nhìn thấy gara có một cánh cửa dẫn vào, huống chi là Chu Hạ Hạ còn có một đôi mắt to tròn như vậy. Coi như không bị mất não, cô sẽ biết được có thể từ gara lẻn vào phòng mình mà không bị ai phát hiện.

Chu Hạ Hạ bây giờ chỉ là một miếng đậu phụ đánh không được mắng không xong. Nhưng nếu anh không phạt cô, cô rồi cũng sẽ bỏ trốn, còn nếu anh phạt cô quá nặng, để cô ôm hận anh, khiến công việc kinh doanh của anh sau này bị chậm trễ. Người đàn ông giả vờ như không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mà anh cũng lười quan tâm.

Trong phòng, Hạ Hạ nhanh chóng tắm nước nóng, sau đó rúc người vào trong chăn, khôi phục lại tinh thần. Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, Hạ Hạ ngồi dậy, cô xuống giường rón rén đi ra cửa, nín thở lắng nghe, bên ngoài dường như không có động tĩnh gì nữa.

Cô lặng lẽ mở hé cửa, nhưng bên ngoài không có ai. Nhưng khi nhìn xuống đất, cô thấy một chiếc ly ở cửa, chứa chất lỏng màu nâu nhạt đang bốc khói. Hạ Hạ cầm lên ngửi, có mùi thuốc.

Trong lòng cô lập tức ấm áp, cô nhìn cửa phòng ngủ thứ hai, trong lòng âm thầm nói cảm ơn.

Sau khi uống một chén thuốc ấm, Hạ Hạ cảm thấy toàn thân thoải mái. Mặc kệ thế nào thì tối nay cũng sẽ không được lộ ra sơ hở. Cô lấy ra một ít đồ dùng bị ướt từ trong cặp, trải từng cái một lên bàn.

Cô về muộn vì nói chuyện điện thoại với Tụng Ân quá lâu nên quên mất thời gian. Cô mượn máy ở hiệu sách in ra toàn bộ thông tin Tụng Ân gửi đến, sau đó bật máy tính tìm kiếm.

Khi trẻ vị thành niên ra nước ngoài cần có chữ ký của người giám hộ.

Hạ Hạ xem và ghi lại từng cái một. Rốt cuộc cô vẫn phải đến gặp bà ngoại. Nhưng hiện tại, cô không biết bà ngoại đang ở viện dưỡng lão nào.

*

Sáng sớm hôm sau, Chu Dần Khôn đi xuống lầu, nhìn thấy trong nhà có ai đó còn đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy anh còn chột dạ cúi đầu xuống.

Hôm nay còn có việc cần bàn, A Diệu đã đợi sẵn ở bên ngoài, Chu Dần Khôn phớt lờ cô bước ra ngoài. Thấy anh chưa ăn sáng, Hạ Hạ vội vàng đuổi theo anh ra ngoài: "Chú út!"

A Diệu vừa mở cửa xe vừa nhìn sang.

Thấy Chu Dần Khôn dừng lại, Hạ Hạ bước tới nói: "Thật xin lỗi, lẽ ra cháu nên nói với chú một tiếng, gây hại nhiều người phải đi tìm cháu như vậy."

Chu Dần Khôn nhướng mày, quay người lại. Hôm qua còn cứng đầu cứng cổ cãi lại anh, sau một đêm lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.

"Sau này sẽ không như vậy nữa." Hạ Hạ nhìn anh.

"Cái này chính là cháu tự nói." Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cô.

"Vâng." Cô gật đầu, sau đó ngập ngừng nói: "Chú út, thứ sáu sau giờ học, cháu có thể đến thăm bà ngoại được không? Cháu muốn ở lại với bà hai ngày cuối tuần."

Nói xong, cô mong đợi nhìn anh.

"Anh Khôn." A Diệu gọi nhắc nhở anh đã muộn.

"Được." Nói xong, Chu Dần Khôn lên xe.

Nhìn thấy chiếc xe phóng đi, Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Trong xe, A Diệu hỏi: "Anh Khôn, thật sự muốn nói địa chỉ cho cô ấy sao?"

"Ừ, nói cho con bé đi." Chu Dần Khôn nhìn bóng người trong gương chiếu hậu: "Cho người trông chừng con bé, bây giờ lá gan đã lớn lắm rồi, dám trợn mắt nói dối trước mặt tao."