Hạ Hạ thu lại tờ giấy có chữ ký xác nhận của bà ngoại, nắm tay bà: "Bà ơi, bà ở đây thế nào ạ?"
Sắc mặt của bà cụ quả thực trông khá hơn trước rất nhiều. Viện dưỡng lão tư nhân này tính phí rất đắt, bà ngoại lại ở một mình một phòng, mà Hạ Hạ tan học liền đến đây, chỉ mới qua hai tiếng đã có rất nhiều người đến mát-xa cho bà, còn mang đến đồ ăn nhẹ, sau đó thông báo chi tiết cho bà về việc chăm sóc và sắp xếp tập luyện ngày hôm sau.
"Tốt, rất tốt." Bà ngoại vuốt ve khuôn mặt Hạ Hạ: "Còn Hạ Hạ thì sao nào?"
"Rất tốt ạ. Cháu xin lỗi vì đã không đến thăm bà sớm hơn, hôm nay cũng không ở lại được. Ngày mai với ngày mốt cháu cũng phải đi học, cháu còn muốn ra nước ngoài một chuyến. Bà ngoại, chuyện ký tên vừa rồi bà giữ bí mật cho cháu nhé."
Bà ngoại gật đầu, nhìn cô gái trước mặt, khẽ thở dài.
Cô rời khỏi viện dưỡng lão thì trời đã tối, Hạ Hạ bắt taxi đi thẳng đến sân bay, trên xe cô liên tục kiểm tra lại tất cả các thủ tục và thông tin đã in sẵn, nghĩ đến việc sắp được gặp người bạn tốt Tụng Ân, tim cô đập nhanh hơn hẳn, cảm giác vui vẻ và hồi hộp cứ chạy dọc sống lưng.
*
"Sân bay?"
Người đàn ông hỏi xong thì mỉm cười, quả nhiên Chu Hạ Hạ thực sự có gan làm gì đó sau lưng anh.
"Con bé đi đâu?"
Người kia trả lời, họ chỉ tìm thấy trong cặp sách một số giấy tờ thông tin về việc du học của cô, còn có giấy xác nhận đồng ý của người giám hộ, nhưng họ lại không tìm thấy vé máy bay, sau đó dò hỏi anh có muốn lục soát người hay không.
"Không cần, trông chừng cẩn thận." Chu Dần Khôn cúp điện thoại, liếc nhìn A Diệu đang lái xe qua gương chiếu hậu: "Đi đường Angel."
"Vâng, anh Khôn."
Đường Angel nằm ở Thonburi, gần sông Chao Phraya, không nhộn nhịp và sôi động như những con phố ở trung tâm thành phố, lại còn nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Ở đó có một căn hộ nhỏ hai tầng được Hà Kinh Đình - mẹ của Chu Dần Khôn mua lại. Sau khi bà chết, Chu Dần Khôn không bao giờ đến đó nữa.
Lý do lần này đến lại là vì để bắt Chu Hạ Hạ đang lén lút chạy ra sân bay ra nước ngoài, A Diệu nghe Chu Dần Khôn nói tìm một địa điểm gần đó nhốt cô lại, nên mới đem cô nhốt trong một căn hộ nhỏ trên đường Angel.
Xe chạy từ đường nhựa vào đến con đường đất gập ghềnh, cuối cùng dừng lại trước căn hộ nhỏ bên hồ.
Bên ngoài có hai gã đàn ông cường tráng đang canh gác, thấy Chu Dần Khôn đi tới thì lập tức mở cửa ra.
Chu Hạ Hạ đang ngồi trên sô pha có chút chật vật, nghe thấy tiếng gọi "Anh Khôn" ở bên ngoài, trong lòng cô run lên, theo bản năng đứng dậy, nhìn người đàn ông cao lớn vừa bước vào.
Căn hộ này đã lâu không có người đến, rất bừa bộn, đồ đạc cũ kỹ, bụi bặm bám dày đặc. Một góc tấm vải trắng bọc trên ghế sofa được vén lên, lộ ra chiếc ghế sofa trắng tinh bên trong, để lại dấu vết vừa có người ngồi lên.
"Chu Hạ Hạ."
Nhìn thấy anh tới gần, cô gái theo bản năng lùi lại một bước. Kể từ lần cô đi học về không đúng giờ mới chỉ có ba ngày, cô còn hứa sẽ không có lần sau...
Đôi chân dài cường tráng dừng lại trước mắt cô, Hạ Hạ căng thẳng nhắm mắt lại, nghe anh hứng thú hỏi: "Tôi dễ dãi với cháu quá rồi phải không?"
Lời này giống như là đang hỏi cô, nhưng lại giống như là không cần thiết cô phải trả lời chút nào.
Thân thể cô gái khẽ run lên, ánh đèn trong phòng mờ ảo, bóng dáng anh bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Chu Dần Khôn liếc nhìn thông tin rải rác trên sàn, sau đó nhìn Chu Hạ Hạ cúi đầu không dám nói lời nào. Anh giơ tay lên chạm vào chiếc cổ trắng nõn của cô, cơ thể Hạ Hạ lập tức cứng đờ.
Anh lại muốn bóp cổ cô nữa à, anh sẽ trực tiếp bóp chết cô hay sao? Cô càng căng thẳng lại càng cảm nhận được sự siết chặt nơi cổ họng, khó khăn nuốt khan từng ngụm khí. Cần cổ thanh tú ấm áp hơi phập phồng, xúc cảm rõ ràng truyền đến lòng bàn tay của người đàn ông.
Bàn tay anh vừa to vừa nóng, chỉ cần dùng một chút lực là có thể trực tiếp bẻ gãy cổ cô. Nhưng anh không làm, mà chỉ chậm rãi vuốt ve cần cổ, ngón tay cái xoa xoa động mạch trên cổ.
Nói xong, không đợi Hạ Hạ trả lời mà tự mình giải thích cho cô: "Ồ, cháu phải tự cảm thấy có lỗi với chính mình đi, cháu nói để vệ sĩ đi theo không tiện, thậm chí còn nghĩ đến việc ở lại trường học, tan học không cần về nhà, hai ngày cuối tuần còn đòi đến ở với bà ngoại. Thật ra từ đầu đến cuối, những lý do này đều để lấp liếm cho kế hoạch của cháu, mở miệng phun ra toàn lời nói dối, còn mang bộ dạng vô cùng thành thật, có chí hướng học hỏi."
Bàn tay của người đàn ông trên cổ cô từ từ trượt lên, nhéo cằm cô, mạnh mẽ nắm lấy, Hạ Hạ đau đớn rùng mình, chỉ có thể hé miệng ra.
Nhìn thế này còn có thể thấy rõ cái lưỡi hồng hồng trong cái miệng nhỏ nhắn: "Nếu như mở miệng ra lại không thể nói câu nào là thật, vậy thì đừng dùng cái lưỡi này nữa, cháu nói xem có đúng không?"
Suy cho cùng, cũng là do bề trên như anh đã thất bại trong việc đặt ra nguyên tắc. Lần trước trừng phạt con bé lại nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không phạt đau cô, sợ cô bị thương, quả nhiên lần này lại ngựa quen đường cũ.
Hạ Hạ nghe được ý tứ trong lời nói của anh, lập tức lắc đầu né tránh, nhưng ngay sau đó cô cau mày thút thít, đôi mắt trong vắt thoáng cái mở to—người đàn ông thế mà lại trực tiếp đưa ngón tay vào miệng cô, ấn vào đầu lưỡi cô.
"Ư!" Cô sợ đến mức nắm lấy cổ tay anh, nhưng cô dùng hết sức cũng không thể gỡ ra được, chỉ có thể bất lực bật khóc.
Chu Dần Khôn nhìn giọt nước mắt của cô liên tục rơi xuống cũng chẳng có bất kì cảm xúc nào, thản nhiên quay đầu ra lệnh, người gác cửa lập tức đi vào đưa cho anh một con dao quân đội Thụy Sĩ.
Hạ Hạ nhìn thấy con dao, cô biết anh thực sự muốn cắt lưỡi mình, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, vẫn cố gắng dùng hai tay gỡ tay Chu Dần Khôn ra, nức nở nỗ lực nhận sai.
Đầu lưỡi trơn trượt khó khống chế, cô còn vùng vẫy kịch liệt, ngay khi mũi dao sắc nhọn sắp đâm vào miệng cô, chiếc lưỡi nhỏ lại thực sự thoát khỏi ngón tay anh.
"Hu hu...chú út, cháu sai rồi! Cháu thật sự không dám nữa!"
Cô lo lắng sợ hãi, lời nói ra không rõ ràng, khi nói, chiếc lưỡi mềm mại của cô cọ vào đầu ngón tay anh, xúc cảm ấm áp mềm mại chạm vào khiến người ta ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
Có gì đó hơi lạ ở đâu đó, Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn xuống, khẽ cau mày. Anh rút ngón tay ra, đồng thời còn kéo theo một sợi chỉ bạc ra khỏi miệng cô, đầu ngón tay như dính pha lê.
"Anh Khôn." Giọng của A Diệu vang lên từ ngoài cửa vào: "Carl gọi, họ đến rồi."
Nói xong, anh ta nhìn xuống đất. Thân thể cô gái bị che khuất, nhưng nhìn hơi thở lên xuống của cô, dường như đã rất sợ hãi.
Lại nhìn Chu Dần Khôn, anh đang dùng khăn trắng lau tay, nghe A Diệu báo cáo cũng không quay đầu lại, chỉ ném con dao quân đội Thụy Sĩ sang một bên, nói: "Biết rồi."
Sau đó ngồi xổm xuống cầm mấy mẩu thông tin rải rác trên mặt đất lên: "Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Đức, muốn đi đâu?"
Ngoại trừ sợ hãi, Hạ Hạ còn muốn biết anh làm sao tìm ra được manh mối, nghe anh hỏi thêm một câu, Hạ Hạ sợ mở miệng lại bị phát hiện, đầu lưỡi vẫn còn đau rát, nhất thời không dám trả lời.
Chu Dần Khôn nghiêng đầu hỏi: "Tai của cháu hình như cũng không dùng được thì phải?"