Chiều hôm đó tan học, Hạ Hạ còn chưa ra khỏi cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy A Diệu.
Cô vô thức nhìn về phía ghế sau xe, cửa sổ không hạ xuống như trước nữa.
Hạ Hạ băng qua đường tới gần, A Diệu mở cửa xe cho cô, cô gái mở miệng muốn hỏi anh ta tại sao lại đến đây, nhưng nhìn khuôn mặt vô cảm của A Diệu, cô không hỏi nữa.
Trên đường đi, cô thỉnh thoảng nhìn người lái xe qua gương chiếu hậu.
"Ừm..." Hạ Hạ cuối cùng nhịn không được hỏi: "Chú út lại muốn đưa tôi đi đâu à?"
Nghe thấy giọng nói của cô, A Diệu ngước mắt lên, nhìn gương mặt trong gương chiếu hậu, sạch sẽ lại đơn thuần. Ai có thể ngờ rằng dưới khuôn mặt này lại cất giấu một bí mật táo bạo. Nhưng hắn không nói, anh Khôn dặn hắn im miệng, việc cần làm là đưa Chu Hạ Hạ về.
Nhìn vào đôi mắt Hạ Hạ đầy mong đợi, nhưng A Diệu chỉ liếc nhìn rồi quay đi.
Cô gái sửng sốt một lúc, cô còn tưởng mình và A Diệu đã là bạn bè rồi, không biết là có phải do gần đây họ gặp nhau ít quá hay không mà A Diệu trở lại về con người lạnh lùng và cứng nhắc như hồi trước.
Xe nhanh chóng lái vào biệt thự, A Diệu xuống xe mở cửa ghế sau: "Anh Khôn đang ở trên sân thượng."
Ý hắn là bảo Hạ Hạ lên sân thượng của biệt thự trước.
Hạ Hạ nghe thấy từ "Anh Khôn", cô biết có lẽ mình lại sắp bị sai bảo lần nữa. Kỳ lạ là hiện tại vẫn chưa đến năm giờ, sao anh lại ở trong biệt thự? Hơn nữa, bây giờ chị Tạp Na đã trở lại, tại sao anh vẫn nhắm vào cô?
Ngày mai cô còn phải đi học, tối nay có rất nhiều bài tập, lãng phí thời gian là lại phải thức khuya để làm bài tập. Dù nghĩ như vậy nhưng Hạ Hạ cũng không dám làm trái, cô vẫn theo A Diệu lên sân thượng.
Sân thượng trên cùng có sân bay trực thăng ở bên trái và khu vườn ở bên phải. Hạ Hạ lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế tắm nắng, còn Tạp Na thì đang pha trà bên cạnh.
Chu Hạ Hạ đang định bước tới thì A Diệu bên cạnh côđột nhiên lên tiếng.
"Đừng cãi lại anh ấy."
Cô gái dừng lại ngước nhìn, nhưng A Diệu không để ý mà đi thẳng tới, như thể vừa rồi hắn hoàn toàn chưa nói gì cả.
Lúc này, Chu Dần Khôn đang nhìn Tạp Na quỳ dưới chân anh, cúi đầu rót trà.
Cảm nhận được ánh mắt đó, Tạp Na lo lắng không giải thích được. Từ lúc anh quay lại cũng chưa nói gì, nhưng cô ta có thể cảm nhận được tâm trạng anh không tốt. Cô ta cầm tách trà đã rót đầy hồng trà đưa cho Chu Dần Khôn: "Anh Khôn."
"Tạp Na." Chu Dần Khôn không nhận lấy tách trà mà nắm lấy tay đang cầm tách trà của Tạp Na, nói nhỏ: "Chu Hạ Hạ muốn trốn, cô đã biết từ lâu rồi phải không?"
Nghe vậy, Tạp Na ngạc nhiên nhìn anh.
Người đàn ông nhìn xuống tách hồng trà mới pha, nói: "Con bé muốn quyên tặng tài sản thừa kế của Chu Diệu Huy sau đó trốn đi. Con bé vô cùng thích cô, cũng tin tưởng cô. Cho nên con bé đã bao giờ nói cho cô biết con bé dự định đi đâu chưa? Hoặc là để tôi đổi cách hỏi, hằng ngày cô ở bên con bé, có nhận thấy dấu hiệu gì không?"
"Anh Khôn, em a—" Tạp Na chưa kịp nói hết câu, cô ta đã run rẩy vì lòng bàn tay đau nhức.
Bàn tay của người đàn ông siết chặt, tách trà vốn không cách nhiệt lại bị nắm chặt trong lòng bàn tay Tạp Na, nhiệt độ nóng bỏng khiến lòng bàn tay cô ta đau nhức, nhưng tay anh vẫn đang siết chặt.
"Cô biết nhưng lại không nói cho tôi biết?"
Tách trà trong lòng bàn tay cô ta trực tiếp bị bóp nát, trà bên trong tràn ra ngoài, bàn tay trắng nõn của Tạp Na lập tức đỏ bừng.
Cô ta không biết chuyện về tài sản thừa kế, nhưng cô ta biết Hạ Hạ muốn rời đi. Và cô ta cũng sẵn lòng giúp đỡ Chu Hạ Hạ, nhưng trước khi thành công đã bị Chu Dần Khôn phát hiện.
"Em xin lỗi, anh Khôn, em... em chỉ..."
Những mảnh vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay Tạp Na, máu dọc theo cổ tay mảnh khảnh của cô ta chảy xuống, nhuộm đỏ trái cây trong đĩa. Đôi vai cô ta run lên vì đau.
"Chị Tạp Na!"
Hạ Hạ không cao bằng A Diệu, chân không dài, đi cũng không nhanh bằng hắn, lúc đến gần mới nhận ra Chu Dần Khôn và Tạp Na không phải đang nói chuyện. Tạp Na đang quỳ bên cạnh anh, máu từ cổ tay chảy đến khuỷu tay, nhưng Chu Dần Khôn không để tâm, vẫn nắm lấy tay Tạp Na không buông ra.
Cô như quên mất những gì A Diệu vừa nói, vứt cặp sách chạy tới, nắm lấy tay Chu Dần Khôn, muốn gỡ tay anh ra.
Thấy hành động này A Diệu không khỏi cau mày, hành vi của Chu Hạ Hạ không khác gì là tìm chết.
Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp phủ lên, cố gắng mở bàn tay của anh ra, tuy nhiên cũng chẳng có tác dụng gì, Chu Dần Khôn nhếch khóe môi cười.
Cô vẫn còn thời gian quan tâm đến người khác.
Chu Dần Khôn buông tay ra, Hạ Hạ vội vàng nắm lấy tay Tạp Na xem xét, chỉ thấy toàn bộ lòng bàn tay của cô ta đỏ bừng sưng tấy, từng mảnh của tách trà đều đâm sâu da thịt, máu thịt lẫn lộn, có vết bỏng, vết cắt, các vết thương chi chít nhau.
Chu Hạ Hạ ngẩng đầu: "Chú điên à?!"
"Hạ Hạ!" Tạp Na giật mình, vội vàng bịt miệng Hạ Hạ lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Chu Dần Khôn nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình như con thú nhỏ đang nổi giận, trong lòng hưng phấn chưa từng có. Người đàn ông cúi xuống nắm lấy cổ áo đồng phục của Chu Hạ Hạ, nhấc cô lên, kéo đến trước mặt anh, cúi đầu lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô: "Nói về độ điên thì ai có thể so sánh với cháu hả, cháu gái nhỏ của tôi?"
Hạ Hạ không hiểu anh đang nói gì.
Chu Dần Khôn cũng không giải thích, xách Chu Hạ Hạ đến đường băng, lúc đi ngang qua A Diệu, anh dơ tay lấy súng từ trên người hắn.
"Anh Khôn." A Diệu không khỏi hét lên.
Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn. A Diệu lập tức cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Chu Hạ Hạ bị kéo về phía đường băng, nơi này trống rỗng như một hiện trường hành quyết. Hạ Hạ nhìn khẩu súng trong tay Chu Dần Khôn, trong lòng bất an, tựa như không tin, cũng không cách nào hiểu được, run rẩy hỏi: "Chú muốn giết tôi?"
Đi đến giữa đường băng, anh kéo cô vào lòng, giữ cô lại, nhét khẩu súng vào tay cô. Sau đó nắm lấy bàn tay đang cầm súng của cô, duỗi thẳng tay cô, nhẹ nhàng nói vào tai: "Phải như thế này mới thú vị."
Anh điều khiển nòng súng chĩa thẳng về phía trước.
Ở phía xa có tiếng gầm rú ầm ĩ.
Đối diện với họ, từ xa đã nhìn thấy một bóng đen, càng lúc càng gần. Hạ Hạ mở to mắt, thứ bay về phía bọn họ là một chiếc trực thăng, phía dưới trực thăng còn đang treo ngược một người.
Hai chân của người đàn ông lần lượt được buộc bằng hai sợi dây, lúc chiếc trực thăng bay tới, người đó đưa qua lại trong không trung như một con lắc.
"Nó đã ở trên đó rất lâu, chỉ đợi cháu đi học về."
Phía trên có một người đàn ông. Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng trong lòng Hạ Hạ đã có một loại dự cảm không lành.
Khẩu súng trong tay cô chĩa vào người đó, Hạ Hạ lập tức giãy giụa muốn thoát khỏi giam cầm của anh, sức lực nhỏ nhoi đó khiến người đàn ông cười khinh thường, cánh tay mạnh mẽ của anh trực tiếp vòng qua eo thon của cô, để thân thể mềm mại dán chặt vào người anh.
"Chu Hạ Hạ, cháu thật thô lỗ." Chu Dần Khôn một tay lên đạn: "Gặp người quen sao không chào hỏi?"
Ngón tay của Hạ Hạ bị đưa vào lỗ cò súng.
"Không, không!"
Trong khoảnh khắc buộc phải bóp cò, cô theo bản năng vùng vẫy tránh né, một tiếng "Đoàng" vang lên, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, lực giật rất lớn khiến toàn bộ cánh tay của Chu Hạ Hạ tê dại. Cô không dám mở mắt nhưng buộc phải mở ra, cô thở hổn hển nhìn người đàn ông đang treo lơ lửng trên trực thăng.
Vì vùng vẫy nên viên đạn may mắn bắn lệch đi.
Chu Dần Khôn cũng không trách cô, ngược lại còn tự tìm lý do cho cô: "Ừ, không trách cháu, chỉ là cách hơi xa một chút thôi."
Anh vẫy tay, chiếc trực thăng đang lơ lửng trên không lập tức hạ độ cao, thu hẹp khoảng cách.
Nhịp tim lúc này ngừng lại. Hạ Hạ cuối cùng cũng nhìn rõ người đang bị treo ngược là ai. Suchela, người tốt bụng đã đồng ý sẽ giúp cô giải quyết vấn đề thừa kế.
Cơ thể cô lạnh toát. Anh biết, Chu Dần Khôn biết tất cả.