Vì bị treo ngược quá lâu, máu chảy ngược xuống khiến mặt Suchela sưng tấy, tím tái.
Hạ Hạ không biết chiếc trực thăng vừa bay đi đâu, nhưng có vết máu chảy ra từ quần áo của Suchela, để lộ ra những vết xước rõ ràng trên cánh tay và mắt cá chân.
Sắc mặt cô tái nhợt, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng đau rát, nghẹn ngào, cũng không nói nên lời. Khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Hạ nhìn thấy khẩu súng trong tay cô lên đạn.
Cánh tay cô tê dại không còn cảm giác, cơ thể bị anh ôm chặt, trong mắt Hạ Hạ tràn đầy kinh hãi: "Không, đừng bắn!"
"Đoàng!"
Khi cô hét lên, một phát súng khác lại bắn ra.
Phát đạn này chính xác trúng vào sợi dây đang trói chân phải của Suchela, Hạ Hạ tận mắt chứng kiến sợi dây đứt ra, hiện tại Suchela chỉ treo lơ lửng ở chân trái. Cả người lắc lư dữ dội trong không trung, không biết nút thắt của sợi dây có chắc hay không, nếu rơi từ độ cao này xuống chắc chắn sẽ chết.
Hạ Hạ không dám nghĩ nữa, hai chân cô mềm nhũn, giọng nói yếu ớt: "Đừng bắn nữa, xin đừng bắn nữa!"
Người trong ngực run rẩy kịch liệt, người đàn ông quay đầu lại nhìn kỹ hơn. Quả thật là đang rất sợ. Nhưng... thì sao?
"Được." Chu Dần Khôn đáp lại, lấy khẩu súng từ trong tay cô ra: "Nghỉ ngơi đi."
A Diệu mang ghế đến, nhận lấy khẩu súng từ tay Chu Dần Khôn, đeo lại vào thắt lưng. Sau đó, hắn nhìn Hạ Hạ.
Hạ Hạ ngã ngồi trên đất, bắt gặp ánh mắt của A Diệu, cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói "đừng cãi lại anh" là có ý gì.
Chị Tạp Na và chú Suchela đều vì cô mà chịu tổn thương.
Cô lại nhìn về phía Chu Dần Khôn, anh ngồi trên ghế nhàn nhã châm thuốc. Toàn bộ cánh tay phải của cô đều đang run rẩy, để giảm bớt cơn đau khô khốc trong cổ họng, Hạ Hạ khó khăn nuốt nước bọt, cô cố gắng khiến giọng nói bớt run rẩy.
"Chú út... tất cả đều là ý của cháu. Chị Tạp Na không biết chuyện thừa kế, cũng chính cháu đến tìm chú Suchela để nhờ chú ấy giúp đỡ. Xin đừng hành hạ chú ấy nữa."
Chu Dần Khôn phớt lờ cô.
Hạ Hạ rõ ràng biết mình đã phá hỏng chuyện của anh, mặc dù thứ cô giải quyết là thứ thuộc về cô. Nhưng Chu Dần Khôn không phải là người biết nói lý lẽ, huống chi là chỉ nghe vài câu giải thích, Hạ Hạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Vậy thì chú phạt tôi, tra tấn tôi là được."
Người đàn ông cười nhạo: "Không phải đang làm đây sao?"
Thân thể Chu Hạ Hạ nhỏ nhắn cho nên không thể chịu nổi bất kỳ loại tra tấn nào, sợ chỉ mở miệng nói một câu cũng có thể lấy đi nửa cái mạng của cô, nhàm chán. Hơn nữa, hành hạ người khác mới thực sự là hành hạ cô.
Ví dụ, Tạp Na, người có mối quan hệ tốt với cô, Suchela, người đã bí mật giúp đỡ cô, và bà ngoại vẫn đang ở viện dưỡng lão.
Chu Dần Khôn giơ ngón tay ra hiệu cho Hạ Hạ nhìn lại.
Điều đầu tiên lọt vào tai cô là tiếng cánh quạt trực thăng ngày càng gần hơn. Hạ Hạ quay người lại, nhìn thấy chiếc trực thăng lao xuống, sau đó lao lên, người đang treo lơ lửng phía dưới trực thăng va mạnh vào bức tường ngoài của biệt thự, phía dưới lập tức vang lên tiếng kính vỡ.
Đầu của Suchela xuyên thủng qua ba lớp kính, các mảnh vỡ đâm vào mặt, đầu ông ấy chảy đầy máu, khi bị quán tính ném ra ngoài, thịt của ông ấy còn bị mảnh kính vỡ sót lại trên mép cửa kính khoét ra ngoài. Lúc được trực thăng kéo lên lại kịch liệt lắc lư, máu bắn tung tóe trên đường băng.
Tiếng hét đau đớn bị át đi trong tiếng ồn ào của trực thăng.
Ngay sau đó, chiếc trực thăng quay trở lại vị trí cũ rồi lại lao tới.
Hạ Hạ không nghĩ tới sẽ có một phương pháp tra tấn như vậy, lần thứ hai, Suchela đập vào bức tường cực kỳ cứng, hai tay buông thõng xuống, không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng là sắp chết.
Chiếc trực thăng lại trở về vị trí ban đầu.
Người đầu tiên không chịu đựng được sự tra tấn này quả thực chính là Chu Hạ Hạ. Cô quỳ xuống đất, liên tục nhận lỗi: "Chú út, cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi! Làm ơn thả chú ấy đi, đừng đánh chú ấy nữa! Chú ấy sẽ chết mất, chú ấy sẽ chết thật mất..."
Phía sau vẫn liên tục có tiếng va chạm.
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn khuôn mặt trước mặt anh, cô liên tục xin tha, trên tay kẹp điếu thuốc chạm vào đầu Chu Hạ Hạ.
"Chu Hạ Hạ, chú đối với cháu tốt không?"
Cô gái nhìn anh, nghẹn ngào nức nở, nói ra câu trả lời trái ngược với lương tâm: "Tốt, rất tốt, chú đối với cháu rất tốt."
"Nhìn xem, cháu đang đối xử với chú thế nào?" Tay anh chạm vào mặt cô, chạm vào giọt nước mắt đang lăn xuống, tàn thuốc đang cháy gần ngay khóe mắt cô: "Chú không cho cháu những thứ cháu muốn, hay là không đưa cháu những thứ cháu yêu cầu? Còn cháu thì hay rồi, giả vờ ngoan ngoãn, thầm lặng diễn kịch."
Lại một tiếng "koong" nghèn nghẹt vang lên, Hạ Hạ quay lại, chỉ thấy người đàn ông đẫm máu đang treo lơ lửng ở mép sân thượng.
Chỉ cần Chu Dần Khôn không kêu dừng lại, trực thăng vẫn sẽ tiếp tục.
Cảm giác này thực sự còn đáng sợ hơn cả cái chết. Hạ Hạ quay người lại nắm lấy tay Chu Dần Khôn, tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay cô, lập tức để lại vết đỏ.
"Xin lỗi chú út, cháu không dám nữa. Cháu sẽ nghe lời mà, cháu sẽ không bao giờ nói dối, không bao giờ tùy tiện hành động nữa. Cháu sẽ làm bất cứ điều gì chú yêu cầu. Làm ơn, hãy thả chú ấy xuống."
Cô khóc cực kỳ thương tâm, hai tay nắm chặt lấy tay anh, nước mắt lăn dài, thậm chí, hơi thở cũng vì khóc nghẹn mà trở nên khó khăn, cô chỉ biết quỳ xuống dưới chân anh cầu xin.
Chu Dần Khôn dời tầm mắt, anh hất cằm.
A Diệu ra hiệu cho trực thăng, tiếng va dập ngay lập tức dừng lại. Chiếc trực thăng bay lượn trên đường băng với tốc độ ổn định, A Diệu rút súng ra nhắm mục tiêu, một tiếng súng nổ vang lên, sợi dây phía trên đứt ra, người bị treo lơ lửng rơi xuống.
Hạ Hạ lập tức buông tay người đàn ông ra, chạy tới.
Trên mu bàn tay còn vương lại những giọt nước mắt nóng hổi, Chu Dần Khôn liếc nhìn một cái rồi đứng dậy đi tới.
Hạ Hạ không dám chạm vào Suchela, sợ không cẩn thận sẽ làm chú ấy tổn thương gấp đôi. Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số khẩn cấp, nhưng vừa lấy ra thì một bàn tay khác vươn tới giật mất.
"Tình cờ là tôi có một tò mò." Chu Dần Khôn lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động màu đen, bên này lại mở chiếc điện thoại nắp gập màu bạc của Hạ Hạ ra.
"Vị cựu thẩm phán này rất thận trọng, điện thoại di động của ông ta trống rỗng. Còn cháu thì sao, sau khi liên lạc với ông ta, cháu có xóa bỏ tất cả dấu vết không?" Anh lật xem điện thoại di động của cô, quả thực không có số nào được ghi chú là của Suchela. Tất cả các cuộc gọi và tin nhắn đều là gọi đi với các bạn cùng lớp và giáo viên.
Chu Dần Khôn dùng điện thoại di động màu đen của Suchela bấm số.
Chưa đầy hai giây, điện thoại di động của Hạ Hạ vang lên.
Chu Dần Khôn nhìn thấy tên người gọi, cười khinh thường.
[Chủ quán cà phê]
Hạ Hạ không nói lời nào, Suchela đã bị bắt, những cuộc điện thoại cũng không còn quan trọng nữa. Cô cam chịu nhắm mắt lại.
"Ồ. Vậy ra chủ quán cà phê không phải là chủ quán cà phê." Người đàn ông nhìn xuống từng người một: "Vậy thì... Số lượng cuộc gọi của giáo viên vật lý Ann này chỉ đứng sau chủ quán cà phê, có thể giáo viên vật lý cũng không phải là giáo viên vật lý thực sự phải không?
Cô chưa kịp trả lời thì Chu Dần Khôn đã nhấn nút gọi.