Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1119



Chương 1119

Thấy Lâm Vân bộc lộ thực lực, Lý Trạch Lương tỏ ra mềm mỏng với Lâm Vân hơn nhiều. Đến nỗi chuyện mới nãy Lâm Vân ra tay với người cảnh vệ kia ông cũng không truy cứu nữa. Thế nhưng Frank bên cạnh lại khinh thường nói:

“Đạp bể gạch thì sao chứ? Cũng chỉ là hạng vũ phu thôi, liên quan gì đến việc chữa bệnh được hay không?”

“Tham mưu Lý, người này là?” Lâm Vân nhìn về phía Frank.

“Giới thiệu với cậu, vị này là bác sĩ tư nhân của tôi, Frank, là bác sĩ nổi tiếng.” Lý Trạch Lương nói.

“Hóa ra là bác sĩ nổi tiếng, Thảo nảo toàn tự cho mình là đúng như thế.” Lâm Vân cười một tiếng, tiếp tục nói: “Tham mưu Lý, nước chúng ta có một câu “Y võ tương thông”, không biết Tham mưu Lý đã nghe qua hay chưa?”

Lâm Vân hiểu trong tình cảnh khó khăn như bây giờ, phải làm thế nào để Lý Trạch Lương tin mình, hơn nữa còn đồng ý dùng thuốc của mình. Dẫu sao, thân phận của Lý Trạch Lương cao như vậy nhất định phải phòng ngừa bị người hãm hại. Tất nhiên sẽ không thể nào tùy ý dùng thuốc bậy bạ!

Chỉ có cách dành được sự tin tưởng của Lý Trạch Lương mới có thể khiến ông ta dùng Khư bệnh đan.

“Tất nhiên biết. Có điều tôi đã đi tìm một vài cao thủ giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì tốt.” Lý Trạch Lương nói.

“Tham mưu Lý, tôi nắm chắc một trăm phần trăm sẽ chữa khỏi bệnh cho ông. Chẳng lẽ ông không mong chữa dứt bệnh sao?” Lâm Vân mỉm cười nói.

“Ha ha, không gạt cậu, tôi nằm mơ cũng thấy mình được trị dứt bệnh.” Lý Trạch Lương cười nói.

Lý Trạch Lương không chỉ có bệnh tim, mà còn bệnh tiểu đường nghiêm trọng, phải dựa vào việc tiêm insulin để duy trỉ cân bằng đường huyết. Mà chích insulin thì tác dụng phụ không nhỏ. Lý Trạch Lương mỗi ngày đều bị cơn đau hành hạ, đau đớn vô cùng, người mắc bệnh đều hiểu cơn đau này. Hơn nữa Lý Trạch Lương cũng có thể cảm nhận được, cơ thể của mình càng ngày càng tệ. Ông cảm giác tiếp tục như vậy sợ rằng mình không sống được lâu.

Lý Trạch Lương tiếp tục nói: “Lâm Vân, nếu như không chê, thì vào nhà ngồi xuống đã, thế nào?”

Có bệnh vái tứ phương, người bệnh nặng thường mang lo âu, Lý Trạch Lương cũng không ngoại lệ. Dù rằng ông biết bệnh của ông muốn trị tận gốc thì gần như không thể.

Nhưng Lâm Vân khẳng định như thế thì ông cũng muốn nghe thử một chút xem biện pháp của Lâm Vân là gì. Sau đó sẽ xuy nghĩ, ít nhất cũng coi như có chút hy vọng.

“Dĩ nhiên.” Lâm Vân cười gật đầu một cái.

Chỉ như vậy, Lâm Vân được mời vào trong nhà của Lý Trạch Lương.

Nhà của Lý Trạch Lương xây theo phong cách cổ điển pha với chút hiện đại tân tiến rất có ý tứ.

Bên trong phòng tiếp khách.

“Lâm Vân, cậu nói có thể trị dứt bệnh cho tôi. Nếu như không ngại thì nói thử một chút nghe xem phương pháp trị liệu của cậu là thế nào?” Lý Trạch Lương nói.

“Dựa vào đan dược. Không biết Tham mưu Lý có nghe qua đan dược hay chưa?” Lâm Vân mở lời.

“Đan dược? Tôi từng đọc được trong sách cổ thì thấy có ghi lại về nó. Có điều theo như tôi biết thì đan dược đã thất truyền từ sớm rồi.” Lý Trạch Lương nói.

Lý Trạch Lương yêu thích đọc sách cổ, cho nên cũng từng xem qua ghi chép về đan dược.

“Không, không thất truyền. Chẳng qua mọi người ai cũng cho là nó đã bị thất truyền mà thôi. Tôi luyện chế được đan dược.” Lâm Vân khẽ mỉm cười.

Thật ra mà nói thì Lâm Vân không luyện ra được đan dược. Đan dược trong tay anh đều là của sư phụ. Nhưng Lâm Vân không muốn cho người ngoài biết mình được truyền thừa, nên mới nói là tự luyện ra. Như vậy là tốt nhất.