Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1120



 

Chương 1120

Dĩ nhiên, sách đan dược mà Lâm Vân có được cũng ghi lại cách luyện đan. Lâm Vân nếu muốn học luyện đan thì không phải là không thể. Chẳng qua học tập thì cần nhiều thời gian, bây giờ vẫn chưa thể học được.

“Cậu biết điều chế đan dược? Cậu…cậu không đùa với tôi chứ?” Lý Trạch Lương tõ ra kinh hãi vô cùng.

Qua những ghi chép còn lại trong sách cổ, Lý Trạch Lương biết được sự lợi hại của đan dược. Lý Trạch Lương còn từng bùi ngùi xúc động, thứ lợi hại như vậy mà bị thất truyền, thật là một tổn thất lớn đối với nước nhà.

“Làm sao tôi dám nói đùa với Tham mưu Lý chứ?” Lâm Vân cười nói,

Ngay sau đó, Lâm Vân lấy một viên Khư bệnh đan ra.

“Tham mưu Lý, đây là một viên đan dược có tên là Khư bệnh đan có thể trị bách bệnh. Đừng nói là bệnh tim, bệnh tiểu đường, đến cả ung thư thời kỳ cuối cũng có thể chữa khỏi.” Lâm Vân nói.

“Ồ? Cậu Lâm Vân, đó là đan dược đấy sao? Có thể cho tôi xem được hay không?” Lý Trạch Lương tỏ ra vô cùng hứng thú.

Nghe được Lâm Vân biết luyện đan thuốc, thái độ của Lý Trạch Lương khi nói chuyện với Lâm Vân càng thêm thân thiết. Ông biết nếu như Lâm Vân thực sự là bậc thầy luyện đan, vậy thì thân phận tuyệt đối không thể xem thường!

“Dĩ nhiên.”

Lâm Vân đưa viên thuốc qua cho cảnh vệ của Lý Trạch Lương, sau đó truyền cho ông ta. Lúc này, Frank đứng bên cạnh giễu cợt nói: “Một viên thuốc đen thùi lùi mà có thể trị được bách bệnh? Ngay cả bệnh nan y cũng trị được? Tôi theo nghề y đã bao năm, đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi từng được nghe đó. Tham mưu Lý, đây rõ ràng là một tên giang hồ lừa bịp.”

Hiển nhiên Frank không tin viên Khư bệnh đan trong tay Lâm Vân có thể trị bách bệnh.

“Ông không biết là do kiến thức của ông nông cạn, không hiểu được tinh hoa của nước chúng tôi.” Lâm Vân cười lạnh nói.

Kỹ thuật luyện đan này, quả thật có liên hệ mật thiết với lịch sử y học nước này. Lúc trước ở bên ngoài, Frank mở miệng giễu cợt Lâm Vân, nói Lâm Vân mạnh miệng, nói Lâm Vân chẳng qua chỉ là một tên vũ phu. Với những lời này, trong lòng Lâm Vân cũng có chút khó chịu, chẳng qua là lười rạch ròi với ông ta mà thôi.

Làm Lâm Vân khó chịu nhất chính là việc ông ta cản trở Lý Trạch Lương tin tưởng mình.

“Cái gì? Kiến thức của tôi thiển cận? Frank tôi không phải là loại ba hoa khoác lác. Trong giới y học tôi cũng có chút danh tiếng, thế mà cậu dám nói tôi kiến thức nông cạn, thiển cận?” Frank giễu cợt, cười rồi nói tiếp: “Tinh hoa cái gì chứ thật buồn cười. Cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi cái gì mà thuốc Nam thuốc Bắc cả thuật trị liệu của các người. Lạc hậu biết bao nhiêu khi so với nước chúng ta. Chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ à?”

“Hơn nữa, bây giờ bệnh viện của các cậu cũng chẳng phải là bệnh viện Tây y à? Nếu cái gọi là y học cổ truyền của các cậu có lợi hại thật thì sao người dân các cậu mắc bệnh lại chạy hết ra nước ngoài chữa vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, y học cổ truyền là rác!”

Có thể nhìn ra được, Frank là người vô cùng kiêu ngạo. Cho người ta cảm giác ông ta viện rằng mình là người nước ngoài, có càm giác ưu việt hơn. Ông ta không chỉ xúc phạm đến nước bạn, mà còn xúc phạm đến cả văn hóa của nước bạn nữa. Thậm chí trong lời nói của ông ta cũng cảm nhận được dường như ông ta cũng xem thường cả cái dân tộc này.

“Ông cuồng ngôn quá rồi đấy!” Lâm Vân híp mắt nhìn ông ta.

“Tôi không cuồng ngôn. Tôi đang nói sự thật.” Frank cười nói.

Lúc này, Lý Trạch Lương đang quan sát viên đan dược kia của Lâm Vân. Lúc đầu là quan sát xung quanh, sau thì ngửi một cái.

“Đều là đan dược ghi lại trong sách cổ, lại có chút không giống.” Lý Trạch Lương lẩm bẩm nói.