Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1146



Chương 1146

“Tha cho ông thì có thể, cách xa cô gái này ra một chút, nếu không tôi chắc chắn diệt ông!”Lâm Vân híp mắt nói.

“Dạ dạ dạ!”Người đàn ông béo trung niên gật đầu liên tục.

Ngay sau đó, người đàn ông béo trung niên quay đầu lại quát Phỉ Phỉ:

“Cô còn ngồi đây làm gì, cút xuống cho tôi, sau này cũng đừng đến quán rượu Thiên Quyền làm nữa.”

“Anh yêu, anh không thể vứt bỏ em mà!” Vẻ mặt Phỉ Phỉ không cam lòng lôi kéo cánh tay của người đàn ông béo trung niên.

Sau khi Phỉ Phỉ đến Kim Đô thì lập tức vào làm nhân viên bán hàng ở quán rượu Thiên Quyền.

Cô ta mất bao nhiêu công sức mới bò được lên người Tổng giám đốc quán rượu Thiên Quyền, cũng vì thế mà cô ta được thăng chức lên quản lý chi nhánh, bây giờ vừa mới thăng chức chưa được hai ngày, còn chưa kịp hưởng phúc mà cứ như vậy bị đuổi?Cô ta không cam lòng.

“Tôi không vứt bỏ cô thì tôi cũng xong đời, nhanh xuống xe đi!”Người đàn ông béo trung niên quát Phỉ Phỉ.

Phỉ Phỉ chỉ có thể mở cửa xuống xe.

“Cậu Vân, tôi cũng đã làm theo lời cậu, cậu có thể bỏ qua cho tôi không?” Vẻ mặt người đàn ông béo trung niên căng thẳng nhìn Lâm Vân.

“Cút đi.”Lâm Vân khoát tay không muốn quá lãng phí tinh lực với loại người như vậy.

“Dạ dạ dạ!Tôi cút ngay đây!”

Sau khi người đàn ông béo trung niên nói xong thì nhanh tay lái xe chạy mất hút.

Chỉ còn lại Lâm Vân và Phỉ Phỉ đứng ở đó.

“Lâm Vân! Tại sao cậu lại ác như vậy!”Phỉ Phỉ tức giận trừng mắt với Lâm Vân.

“Nếu vừa rồi ngồi trong xe cậu nhìn thấy tôi mà cậu không chọn kéo cửa sổ xe xuống ra vẻ với tôi thì cậu sẽ không bị như vậy, cho nên tất cả do cậu tự làm tự chịu mà thôi.”Lâm Vânrũ tay nói.

Lâm Vân biết Phỉ Phỉ kéo cửa sổ xe xuống chính là muốn khoe với Lâm Vân rằng nàng mới tìm được một bạn trai giàu có, đồng thời muốn giễu cợt nói móc Lâm Vân lại biến thành thằng nhóc nghèo.

Có thể tưởng tượng được nếu như bây giờ Lâm Vân còn chưa thể trở mình thì vừa rồi Phỉ Phỉ tuyệt đối sẽ tiếp tục giễu cợt cười nhạo Lâm Vân, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình ư? Tuyệt đối sẽ không!

Sau khi nói xong, Lâm Vân lập tức đi vào trong chung cư.

Ở một nơi khác, trong một phòng khách ở một căn hộ vô cùng bình thường.

Ông Triệu đã sửa giày da.

Lúc ông Triệu còn trẻ là thợ đóng giày, vào tuổi trung niên mới bắt kịp với sự bùng nổ kinh tế ở Việt Nam mà bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Ngày hôm nay, tập đoàn Triệu Thị đã mất, ông ở nhà sửa giày da, vốn ông còn muốn ra ngoài bày một cái sạp nhỏ kiếm chút tiền trợ cấp cho gia đình nhưng Triệu Linh và con trai ông không đồng ý.

“Ông ơi, Lâm Vân nói cậu ấy muốn báo thù, ông nói xem cậu ấy có thể thành công không?”Triệu Linh hỏi.

Ông Triệu dừng công việc trong tay, lắc đầu nói:

“Bằng vào lực lượng và bối cảnh hiện tại của nhà họ Phạm mà nói thì muốn tiêu diệt nhà họ Phạm là việc khó như lên trời, nếu như có cơ hội cháu nên khuyên nhủ Lâm Vân để cho nó nhanh rời khỏi Kim Đô, đến chỗ khác phát triển mới là đường ra duy nhất.”

Dù sao ông Triệu làm thế nào cũng không nghĩ ra được Lâm Vân lại có khả năng tiêu diệt nhà họ Phạm.