Ở trước mặt của tôi, mà còn muốn dụ dỗ bạn gái của tôi sao? Coi Lâm Vân như không tồn tại sao? “Cậu nhóc! Đây là bạn gái của cậu sao? Vậy đi, tôi đưa cho cậu 700 triệu, nhường cô ta cho tôi thì sao?” Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Vân.
Lâm Vân cau mày thốt ra một chữ: “Cút!” “Bảo tôi cút, một thằng bụi đời nhỏ bé như mày có tư cách sao? Đưa tiền cho mày đã là nể tình mày lắm rồi, đừng có được nước làm tới!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên dám trêu chọc Như Tuyết, chỉ vì Lâm Vân và tên mập ăn mặc vô cùng bình thường.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng bự bước tới, ông ta là ngồi cùng bàn với người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn.
Bọn họ vừa uống chút rượu liền nhìn thấy Như Tuyết xinh đẹp như vậy, lại nhìn thấy Lâm Vân hai người mặc quần áo hàng chợ, cho nên muốn đến gây sự chú ý của Như Tuyết.
Lâm Vân thấy thế, trực tiếp hét lên: “Quản lý.
Đến đây!”
Lâm Vân lười nói nhảm với hai thứ rác rưởi này.
Lúc này nhân viên quản lý sảnh đang ở quầy lễ tân, nghe thấy tiếng khách hét nên vội vàng chạy tới.
“Thưa ngài, có chuyện gì vậy?” Người quản lý đại sảnh hỏi.
“Đem mấy con ruồi phiền phức này, cút ra ngoài ngay cho tôi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi dùng bữa.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Thưa ngài, họ cũng là khách, vì vậy tôi không thể đuổi họ ra ngoài.” Người quản lý nói.
Hai người đàn ông trung niên này cũng chế nhạo: “Bộ dạng này của mày.
Muốn đuổi chúng ta đỉ? Cậu có khả năng đó sao?”
Lâm Vân cười lạnh, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra nói: “Quản lý, 350 triệu.
Tối nay tôi sẽ bao trọn nhà hàng này, đuổi hai con ruồi khốn kiếp này ra khỏi đây cho tôi!”
Khi chạm vào thẻ, chìa khóa xe Lamborghini của Lâm Vân vô tình rơi ra ngoài.