Gió đông gào thét, sắc trời mịt mù. Tuyết đông đêm qua chưa tan, trời lạnh buốt. Nhìn ra ngoài từ phía sau rèm kiệu, chỉ cảm thấy hết thảy đều âm u, giữa thành lũy san sát, canh gác nghiêm ngặt, mấy thân tùng bách trải qua đông giá vẫn không tàn lụi có vẻ ảm đạm rõ rệt. Ban ngày mà vẫn thắp đèn trên hành lang, từ xa nhìn lại giống như một dải màu đỏ liên miên uốn lượn, dường như không có điểm cuối. Hai bên là những tòa nhà tường đỏ, móng đá màu xanh trắng, ngói lưu ly màu vàng, được trang trí bằng những bức tranh màu rực rỡ, hình vẽ phần lớn là rồng phượng, tuy rằng hoành tráng, nhưng lại thiếu vẻ tinh thế.
Khương Trầm Ngư nghĩ, chung quy nàng vẫn không thích hoàng cung. Nếu năm đó, một đạo thánh chỉ ban xuống, người được chọn không phải tỉ tỉ mà là nàng, thực không biết phải làm thế nào để trải qua cuộc đời dài đằng đẳng trong thâm cung nội viện..... May mà tỉ tỉ khôn khéo hiểu đời, mới có thể thuận lợi được thánh quyền ân sủng. Đương nghĩ đến đây, kiệu chợt dừng lại, phía trước truyền tới một giọng nói: "Trong kiệu có phải Khương gia tỉ tỉ không?".