“Cậu Vân, thân phận, thế lực đằng sau của Phạm Nhật Long này rất kinh khủng. Nếu anh ta nghi ngờ anh, anh sẽ không gặp rắc rối chứ?” Bạch Hổ lo lắng nói.
“Nếu hắn không phải bị ngu, hắn có thể sẽ nghi ngờ tôi, nhưng hắn không có chứng cứ. Tôi không thừa nhận thì hắn còn có thể làm gì chứ? Nếu hắn dám làm càn, chúng ta cũng không phải dạng vừa!” Lâm Vân cười nói.
Sau đó, Lâm Vân nói với Bạch Hổ:
“Bạch Hổ, bây giờ cũng không còn sớm, Bạch Hổ, hôm nay anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Vân đã phái Bạch Hổ đi thay vì Thạch Hàn, lý do rất đơn giản, Thạch Hàn đã đánh nhau với Phạm Nhật Long.
Nếu Thạch Hàn đi, một khi Thạch Hàn giao đấu với Phạm Nhật Long, Phạm Nhật Long có thể nhận ra ngay được Thạch Hàn thông qua các chiêu thức.
Vì vậy, Lâm Vân đã phái Bạch Hổ đi.
Mặc dù Lâm Vân đã cố gắng hết sức, tận dụng mọi khả năng, tất cả chi tiết nhỏ nhất cũng đều suy nghĩ chu đáo rồi.
Nhưng tính toán sai lầm duy nhất của Lâm Vân là anh đã đánh giá quá thấp mức độ điên cuồng của Phạm Nhật Long…
Sáng hôm sau, tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Vân đậu xe, trực tiếp đi vào công ty.
“Xin chào chủ tịch Vân!” Nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng chào Lâm Vân.
Sau khi vào công ty, Lâm Vân đi thẳng vào thang máy.
Lưu Ba nói hôm nay có văn kiện cần chính tay anh ký tên, vì vậy Lâm Vân buổi sáng trực tiếp đến công ty.
Ở lối vào thang máy.
Lâm Vân phát hiện có bảy tám cô gái trẻ đang đứng ở đây đợi thang máy, tất cả đều ăn mặc rất đẹp và trẻ trung, ngoại hình ưa nhìn.
Nhưng Lâm Vân lại phát hiện ra trong bảy tám cô gái trẻ này, bản thân đều không quen ai.
Hơn nữa, sau khi bọn họ nhìn thấy anh, bọn họ cũng không hề chào hỏi.
Điều này làm cho Lâm Vân có chút khó hiểu, nếu là người của công ty của anh, bọn họ không phải đáng lẽ đều biết anh sao? Sau khi nhìn thấy anh, đáng lẽ sẽ phải chào hỏi mình mới đúng chứ?
Tuy nhiên, không ai trong số họ làm điều đó.
“Các cô, là nhân viên của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?”
Lâm Vân nhịn không được liền hỏi.
Ngay khi Lâm Vân nói ra lời này, bảy tám cô gái đều nhìn về phía Lâm Vân.
Nhưng tất cả đều chỉ liếc nhìn Lâm Vân, rồi quay đầu đi.
Không hề để ý đến anh.
Lâm Vân không khỏi lộ ra một chút ngượng ngùng, tại sao tất cả đều không để ý tới anh? Thậm chí còn xem thường anh?
Lúc này, một cô gái trong bộ quần áo chỉnh tề nói: “Chúng tôi đến đây để ứng tuyển vào vị trí thư ký.
Hôm qua chúng tôi đã vượt qua bài kiểm tra ban đầu, hôm nay chúng tôi đến để kiểm tra lại.”
Tất cả các cô gái trong nhóm này đều ăn mặc rất đẹp, nhưng chỉ có một cô gái trả lời Lâm Vân là ăn mặc rất chỉnh tề, kín đáo, so với những cô gái khác hoàn toàn không ăn khớp.