Nghe thấy tiếng đếm ngược thúc giục của Phạm Nhật Long, vẻ mặt của Lâm Vân càng trở nên khó coi.
“Cậu Vân, cái mạng này của tôi, đáng lẽ đã sớm mất ở châu Âu.
Chính ông Thành đã giúp cho em sống được nhiều hơn bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa được gặp cậu, cậu Vân, Thạch Hàn tôi đời này cũng coi như là không uổng rồi!”Thạch Hàn nói.
Lưu Ba tuy sợ hãi nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chủ tịch Vân, tôi luôn bị chèn ép trong công ty.
Tôi được thăng chức là sau khi anh nhậm chức, chính anh là người vẫn luôn tin tưởng tôi.
Đại ân đại đức to lớn của anh dành cho tôi.
Có thể được cùng chết với chủ tịch Vân, tôi cảm thấy rất đáng !”
Lâm Vân nghe những lời nói của hai người bọn họ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Lâm Vân không muốn liên lụy đến cả hai người! “3!” “2!” “1!”
Phạm Nhật Long vẫn đang đếm ngược như thể muốn đòi mạng, hơn nữa đã đếm đến cuối cùng! “Lâm Vân, xem ra cậu khá cứng đầu, thà chết chứ không chịu đầu hàng? Nếu vậy thì đi chết đi! Các huynh đệ, lên đạn!” Phạm Nhật Long ra lệnh, hàng chục người trang bị vũ trang đứng xung quanh đồng loạt rút súng lên đạn.
“Chờ một chút!” Lâm Vân mở miệng gọi Phạm Nhật Long.
“Phạm Nhật Long, ân oán giữa chúng ta, đừng làm liên luỵ đến người khác.
Giết tôi cũng được, bỏ qua cho những người khác, có được không?” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu cầu xin tôi như vậy sao? Nếu cậu đang cầu xin tôi, vậy thì quỳ xuống cầu xin đi! Có lẽ tôi có thể sẽ cân nhắc!” Phạm Nhật Long cười toe toét.
Phạm Nhật Long rõ ràng có ý làm nhục Lâm Vân.
Ở bên khác, tại nhà của Tô Bảo Nhi.
“Con gái.
Cha vừa nhận được một tin tức rất lớn, con có muốn nghe không?” Chủ tịch Tô Chính Quốc nói.
“Không có hứng thú.” Tô Bảo Nhi đi tới sô pha, lấy điện thoại ra chơi.
Chủ tịch Quốc cười nói tiếp: “Là liên quan đến Lâm Vân và Phạm Nhật Long.” “Bọn họ?” Tô Bảo Nhi giật mình.
Sau đó, Tô Bảo Nhi nhanh chóng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với bọn họ thế?” “Cha nghe nói.
Phạm Nhật Long đã điều động một chiếc xe tăng và đưa một chục người được trang bị vũ khí mạnh đến tòa nhà Tỉnh Xuyên, nói rằng anh ta sẽ giết Lâm Thiền! Có lẽ Lâm Vân cậu ta lần này, lành ít dữ nhiều rồi.” Chủ tịch Quốc nói.
“Cái gì?!” Tô Bảo Nhi kinh ngạc đứng lên, đánh rơi điện thoại trên tay xuống đất.
“Cha, cha …!cha đang đùa sao? Phạm Nhật Long có gan lớn như vậy sao?” Tô Bảo Nhi vội vàng nói.
“Con nghĩ cha đang nói đùa à?” Tô Chính Quốc nói.
Sau khi dừng lại một chút, chủ tịch Quốc tiếp tục: “Nhưng nói qua cũng phải nói lại, bọn họ cũng là vì tranh giành con.