Mặc dù Lâm Vân không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Lâm Vân biết rất rõ có lẽ Bạch Hổ đã chết rồi
Sau khi nghĩ đến đây, Lâm Vân trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, Bạch Hổ đã hy sinh bản thân để chặn lại những người đó cho anh chạy trốn, mười mấy anh em cũng vậy.
Lúc này, Thạch Hàn bước nhanh vào văn phòng.
“Cậu Vân, cậu không sao chứ?” Ngay khi Thạch Hàn bước vào, anh ta sốt sắng hỏi.
“Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút.
Chỉ là mười mấy người mà tôi dẫn theo, căn bản hầu như là đã không còn nữa.” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh, trong mắt hiện lên lửa giận.
“Sớm biết chuyến đi lần này nguy hiểm đến như vậy, tôi có phải làm gì cũng sẽ nhất định đi theo mọi người!” Thạch Hàn xót xa ân hận nói.
Trước khi Lâm Vân xuất phát đến thành phố Hải Phòng.
Thạch Hàn vẫn ở trong bệnh viện, Lâm Vân nghĩ có Bạch Hổ rồi nên không thông báo cho Thạch Hàn, Thạch Hàn cũng không biết.
Ngập ngừng một chút, Thạch Hàn vội hỏi: “Đúng rồi, cậu Vân, Bạch Hổ thế nào?” “Bạch Hổ, e rằng lành ít dữ nhiều..” Lâm Vân không khỏi lắc đầu.
“Tôi nghe nói là do ông Lục của thành phố Hải Phòng làm, gan của ông ta cũng quá to rồi! Ngay cả cậu Vân, cũng dám ra tay!” Thạch Hàn tức giận nói.
Thạch Hàn nghĩ đến việc Bạch Hổ bị giết, trong lòng cũng tràn ngập sự tức giận không nguôi.
Lúc này, anh Long và Trần Hạo cũng bước nhanh vào văn phòng, hai người đều có vẻ rất nghiêm nghị.
“Trần Hạo, Hoàng Long, nhân viên của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên đã tập hợp đủ hết chưa?” Lâm Vân lập tức hỏi khi thấy hai người họ đi vào.
“Cậu Vân, theo chỉ dẫn của cậu, một nghìn người ưu tú đã được chọn từ công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, hiện tại tất cả họ đều đang được tập hợp đông đủ!” Trần Hạo nói.
“Được, vậy những trang bị mà tôi nói, tất cả đều phải mang theo, các anh lại trở về một chuyến để chuẩn bị cho tốt đi, 10 giờ tối nay, xông tới thành phố Hải Phòng!” Lâm Vân nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh nhìn vô cùng sát khí.
“Vâng!” Hai người đồng thanh đáp.
“Đúng rồi, Trần Hạo!” Lâm Vân gọi Trần Hạo lại.
“Cậu Vân, còn điều gì giao phó sao?” Trần Hạo hỏi.
“Lần này Bạch Hổ đã đem theo hơn chục người.
Bọn họ đã vì tôi mà chết, đưa cho gia đình bọn họ mỗi người 700 triệu .Anh đích thân đến trao tận tay cho gia đình bọn họ.” Lâm Vân dặn dò.
“Vâng, cậu Vân!” Trần Hạo gật đầu.
Sau khi hai người Trần Hạo và anh Long rời đi.
“Cậu Vân, cậu định đưa mọi người đến thành phố
Hải Phòng để tìm ông Lục đó trả thù sao?” Thạch Hàn hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay nhất định phải tìm hắn để trả món nợ máu này! Tôi muốn báo thù cho Bạch Hổ, báo thù cho những người anh em đã chết.
Tôi muốn cho tên khốn đó hiểu được, dám động đến tôi sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào” ! ”Lâm Vân nghiến răng, trên mặt tràn đầy tức giận.