Định hải phù sinh lục

Chương 2: Mới gặp



Thuốc của ta đều cho y uống hết rồi, bây giờ ngươi nói cho ta y mang nợ mấy ngàn tính mạng?

 

Một nén nhang sau.

 

Vì việc liên quan đến thân phận Trần Tinh, phủ Thứ sử đã náo loạn thành một đám, mọi người ồn ào nói rằng thiếu niên này có ý đồ khả nghi, nhất định phải điều tra kỹ.

 

Chu Tự nói: “Văn thư Lại bộ do Tạ An ký không phải giả! Ngươi bắt ta làm thế nào?”

 

Tham tướng nói: “Bằng một phong thư, không thể có lý nào mà thả tử tù được.”

 

“Chỉ sợ là gian tế bên ngoài phái đến!” Lại có người nói, “Tử tù toàn là người làm việc ác không tha được, dù thành có phá cũng không thể cho bọn chúng được sống!”

 

Trong phòng khách:

 

Trần Tinh để nam nhân kia nằm trên giường, ngồi ở ngưỡng cửa thở dốc, lau mặt, cậu ra ngoài lấy nước, mở túi thuốc dắt bên eo, lấy ra một viên đan dược. Trần Tinh cậy miệng nam nhân, người kia cắn chặt hàm không ngừng run rẩy, lại không chịu uống thuốc. Trần Tinh nghĩ một hồi, đành nhai nát viên thuốc, ngậm ít nước lạnh rồi giữ chặt hàm dưới của y, cưỡng ép mớm qua.

 

Đúng là y sao? Trần Tinh nhíu mày, cẩn thận xem xét gương mặt y, cố gắng nhớ lại những giấc mơ, thành Tương Dương tuyết bay đầy trời, kiến trúc kia đúng là phủ Thứ sử, không sai. Tâm Đăng lấp lóe ba lần, lần thứ nhất dẫn cậu vào địa lao, lần thứ hai là trước song sắt, lần thứ ba là góc sâu nhất trong nhà tù.

 

“Lai lịch của ngươi là thế nào?” Trần Tinh lau mặt cho y, lẩm bẩm nói: “Vì sao Tâm Đăng lại chọn trúng ngươi?”

 

Bên ngoài có người thông truyền, Chu Tự muốn gặp cậu, bên Trần Tinh còn chưa xong xuôi, định để Chu Tự chờ một lát, nhưng người đến thông truyền không rời đi, cố chấp chờ ngoài cửa, Trần Tinh bất đắc dĩ, đành vội vàng ra ngoài.

 

Tuyết rơi mãi không dừng, Chu Tự đứng ở ban công lầu ba, nhìn ra toàn thành Tương Dương.

 

Trần Tinh đứng đằng sau lưng Chu Tự, mặt hướng phía nội thành sáng rực đèn đuốc, phía xa lại văng vẳng tiếng quân địch, như tiếng sáo ai đang than khóc.

 

“Giải thích rõ ràng cho ta.” Chu Tự nói: “Nếu không, không thể để cho ngươi đưa tử tù này rời đi được, mặc kệ ngươi có phải Khu ma sư hay không.”

 

Trần Tinh dò xét Chu Tự, bỗng nhiên mở miệng: “Đại nhân, ngài có tin thế gian có thần tiên, có yêu quái không? Ngài tin ta có pháp lực sao? Kỳ thực, ta đoán ngài không tin.”

 

Chu Tự thở dài, hắn không thể thừa nhận: “Hôm nay làm như vậy, chẳng qua trước mặt bọn họ ta muốn ổn định quân tâm. Nói thật, đừng có dối trá, mục đích thực sự của ngươi là tù nhân này, ta đoán đúng không? Ai bảo ngươi đến chọn y? Không thể nào là Tạ An. Ngươi là người Hồ phái tới?”

 

Nói xong, Chu Tự nghiêm nghị, gằn từng chữ:

 

“Nghĩ thông suốt rồi nói cho ta, nói sai một câu thì đầu ngươi sẽ rơi xuống. Dù mai không thủ được thành, thì hôm nay ta vẫn là thành chủ, vẫn có thể chém đầu ngươi.”

 

Trần Tinh nhìn chăm chú bội kiếm bên eo Chu Tự, lại nhìn ánh mắt hắn, biết Chu Tự phát hiện ra điều gì đó không đúng – trong mắt người khác, Trần Tinh chỉ là một thiếu niên giả thần giả quỷ. Lúc trước cậu che mắt bằng vải đen, chỉ vì muốn cảm nhận được Tâm Đăng rõ ràng hơn, chứ không hề có ý định lừa gạt. Mà thực tế, Trần Tinh vạn lần không ngờ tới, người mà hắn muốn tìm lại là một tên tử tù.

 

Trần Tinh đáp: “Được, sẽ nói hết cho ngài, đừng rút kiếm, chờ ta nói xong hãy động thủ.”

 

Chu Tự quay người lại, nhìn vào mắt Trần Tinh, lạnh lùng nói: “Nói đi, ta xem ngươi bịa chuyện thế nào!”

 

“Chuyện này nếu nói từ đầu, đúng là nhân sinh khổ đoản, rất dài dòng. Nhưng Thứ sử đại nhân muốn nghe, ta nói cho ngài cũng không sao, trước kia nhân gian có pháp lực, nhưng đó là chuyện của ba trăm năm trước.”

 

Chu Tự nhíu mày, không ngờ Trần Tinh lại bắt đầu từ chuyện ‘pháp thuật’.

 

“Ba trăm năm trước, nhân gian có yêu quái, có pháp lực, cũng có người có pháp lực cao cường…” Trần Tinh giả vờ không nhìn thấy sắc mặt Chu Tự, đi đến một bên, chậm rãi giải thích.

 

Năm đó, Hán Chương Đế còn tại vị, Ban Siêu vượt qua Tây Vực, ấn định kế sách năm trăm năm cho Tây Vực. Thần Châu đại địa an cư lạc nghiệp, phương sĩ, vĩ sĩ, đan sĩ đông đúc. Thứ được dân gian truyền miệng gọi là ‘yêu tộc’, bị một nhóm Khu ma sư hùng mạnh đánh đuổi đến tây nam Ích Châu và Thập Vạn Đại Sơn ở Dạ Lang quốc, lại tạo kết giới khiến yêu tộc tự sinh tự diệt, không cách nào tiến vào Trung thổ.

 

Yêu quái đã trừ, nhân tộc chỉ còn một việc – cầu trường sinh.

 

Nhóm phương sĩ tin rằng, chỉ cần hiểu được thiên địa, hấp thu linh khí, tu luyện pháp thuật thì sẽ trường sinh bất lão. Nhưng một ngày, đột nhiên toàn bộ ‘pháp lực’ giữa thế gian đều biến mất.

 

Biến mất không còn tung tích, pháp bảo hóa sắt vụn, thần khí vốn dùng trừ diệt yêu ma cũng chỉ như binh khí bình thường. Chân quyết, pháp thuật không có hiệu lực, lớn như di sơn đảo hải, nhỏ như thuật Ngũ Quỷ Vận Tài[1], dù có phát động thế nào, cũng chẳng có tác dụng.

 

“Không có.” Trần Tinh hướng Chu Tự thủ thế, tỏ ý không có gì, nói: “Từ đó về sau, đại địa Thần Châu chẳng còn pháp lực. Đây cũng là cái mà Khu ma sư gọi là ‘Vạn Pháp Quy Tịch’.”

 

“Ô?” Chu Tự ngoài cười nhưng trong lòng thì không, “Vì thế, bây giờ là làm sao?”

 

Trần Tinh tiếc nuối nói: “Có người nói, là ‘Huyền Môn’ phóng thích linh khí thiên địa đã đóng lại.”

 

Lão Tử có lời: “Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.”[2] Người sống lúc bấy giờ, cho là linh khí thiên địa từ trên trời, từ hư không không đi qua ‘Huyền Môn’ để truyền xuống, nên không còn pháp lực. Vì thế bọn họ tế trời, bái sông, thờ núi, dùng mọi cách nhưng đều không có tác dụng.

 

May mắn thay yêu tộc không gây loạn, dù sao trong mấy năm Khu ma sư hùng mạnh, đám yêu quái bị đánh cho tan tác, phi cầm tẩu thú muốn tu luyện thành yêu phải hấp thụ linh khí. Nhưng không có linh khí, nên bọn chúng chẳng gây được sóng gió gì, dù sao cứ dùng yêu lực mà không hấp thu lại, chỉ ra chứ không vào, cũng rất mệt.

 

Vạn Pháp Quy Tịch có lợi có hại, không còn yêu quái, thế gian cũng chẳng cần Khu ma sư.

 

Nhưng có một vấn đề khác – yêu quái không tu luyện được, nhưng ‘Ma’ thì chưa chắc.

 

“Ma là oán khí ở thế gian.” Trần Tinh nói, “Nhân gian có người chết uổng, sẽ có oán hận. Vạn vật sinh từ trời, chết về đất, sau khi chết nhập vào luân hồi, oán khí này không loại bỏ được. Nói trắng ra, chính là ôn dịch, là nạn đói, càng chết nhiều người càng dễ tích tụ oán khí.”

 

Năm ấy Huệ Đế tại vị, hoàng tộc Tư Mã tranh đoạt đế vị[3], tổng cộng chết hơn tám trăm ngàn người. Quan Trung đại hạn mấy năm liên tiếp, nạn đói trường kỳ, người chết đói, chết bệnh đến hơn hai triệu.

 

Năm Vĩnh Gia, Lưu Uyên dẫn người Hung Nô phá Hồ quan, tấn công Lạc Dương, Lưu Diệu phá Trường An. Quan Trung, Quan Lũng chết một trăm tám mươi vạn người. Người Tấn y quan nam độ, trốn về Kiến Khang, cai trị vùng hiểm yếu Trường Giang.

 

Thạch Lặc – người Yết ghìm chặt Tấn Dương, Tịch Châu; bách tính chết hơn hai trăm vạn.

 

Mộ Dung thị tộc Tiên Ti đại chiến với Hoàn Ôn nhà Tấn, chết bốn mươi vạn người. Tiên Ti, Hung Nô, Yết, ba tộc cướp bóc Trung Nguyên trắng trợn. Vì bọn chúng không mang lương thảo, nên coi người Hán như ‘dê hai chân'[4], dọc đường sung làm quân lương. Triều đình nhà Tấn hai mươi năm trước tính toán nhân khẩu Trung Nguyên chừng hai ngàn vạn, cho đến khi Nhiễm Mãn diệt Yết Triệu thì còn chưa đến bốn trăm vạn.

 

Nhưng tiệc vui chóng tàn, Nhiễm Mẫn bị phá thành, Mộ Dung thị giết Nhiễm Mẫn, Ký Châu mất, bách tính lại chịu cảnh cướp bóc.

 

“Không tính số lẻ.” Trần Tinh nói với Chu Tự: “Thứ sử đại nhân, nhân khẩu vốn có hai ngàn vạn, mà hơn một nghìn vạn người Hán chết dưới gót sắt Ngũ Hồ. Mấy trăm vạn người Hồ giết nhau, oán khí từ đó lại sinh ra.”

 

Dù biết Trần Tinh nói dối, nhưng Chu Tự vẫn nghe rất nhập tâm, đáp: “Thiên hạ đại loạn, mạng người như rơm rác.”

 

Trần Tinh nói: “Quay lại chuyện cũ ngày trước, Ngụy, Thục, Ngô phân chia thiên hạ làm ba, trăm năm chiến sự không ngừng, người chết ngàn vạn. Cho nên, suốt ba trăm năm qua, Thần Châu đại địa chết hơn ba ngàn vạn người. Oán khí như vậy, luẩn quẩn giữa đất trời, đã vượt qua sức chứa của Thần Châu, tiếp tục như thế, vài năm nữa, ‘Ma’ sẽ phục sinh. Về phần ‘Ma’ có lai lịch thế nào, ta chưa từng gặp qua, tư liệu ghi chép cũng rất ít, tạm thời không nhắc tới, chỉ nói điểm mấu chốt. Đơn giản, là phải có người chuẩn bị tốt mọi việc, đề phòng ‘Ma’ xuất hiện.”

 

“Tổ tiên nhà ta là nhân sĩ Tấn Dương, phụ mẫu mất sớm, sau trận chiến của Phù Kiên và Mộ Dung thị đã dọn đến Hoa Sơn định cư.”

 

Trần Tinh còn nhớ rõ trận đại chiến chín năm trước, dù khi ấy mới có bảy tuổi. Đại trạch cháy rực, bà nội đã lệnh cho một nô bộc trung thành đưa cậu đến dưới trướng một người quen cũ ở trong tít sâu Hoa Sơn, học xem sao trời, tu luyện thuật pháp. Ghi chép truyền lại bao đời nay, gặp phải Vạn Pháp Quy Tịch, sớm đã phủ đầy bụi chẳng còn tác dụng gì.

 

Tròn mười sáu tuổi, Trần Tinh ở trong mơ – mơ thấy một tòa thành cậu chưa từng đi qua. Sư phụ nghe xong, nghĩ rất lâu, nghi ngờ là thành Tương Dương, cũng nói cho Trần Tinh, giấc mơ đó là do Tâm Đăng chỉ dẫn. Võ Thần hộ pháp đang chờ cậu ở tòa thành này, đầu tiên phải tìm được hộ pháp, nhờ y giúp đỡ mới hoàn thành được sứ mệnh.

 

“Thế là, ta đến đây, đứng ở chỗ này.” Trần Tinh nói.

 

“Xong rồi?” Chu Tự chậm rãi rút kiếm: “Chờ nửa ngày, cuối cùng ngươi kể cho ta một câu chuyện hoang đường như vậy?”

 

Trần Tinh cũng không lùi lại, đối diện mũi kiếm của Chu Tự, bàn tay đặt lên trái tim bên ngực trái, ngay sau đó, cậu giơ tay, trong tay bạch quang lóe sáng, hướng về phía Chu Tự!

 

Chu Tự cho là thiếu niên này đang nói dối, không ngờ bị ánh sáng chiếu cho không mở nổi mắt.

 

“Cái này… đây là trò gì?” Chu Tự rút kiếm, lại không biết ra tay thế nào.

 

“Đây là Tâm Đăng.” Trần Tinh đáp.

 

Chu Tự cả kinh nói: “Ngươi quả nhiên là… pháp sư, ngươi phát sáng được? Cái này có thể dùng thế nào?”

 

Trần Tinh trung thực đáp: “Không dùng được, chỉ có thể phát sáng thôi.”

 

Chu Tự: “…”

 

Chu Tự nghi thần nghi quỷ, Trần Tinh bất đắc dĩ hạ tay, ánh sáng biến mất, lại giải thích: “Ta đọc qua sử sách ghi lại, biết được sẽ xảy ra đại nạn, thời khắc Thần Châu diệt vọng, sẽ có người nhận lấy Tâm Đăng cùng Võ Thần hộ pháp làm bạn, ra tay khu ma. Tâm Đăng hiện thế, rõ ràng là ‘Ma’ sắp phục sinh, ta phải tìm được Võ Thần, thức tỉnh sức mạnh của y, giúp đỡ thế gian chống chọi với Thiên Ma.”

 

“Chiến tranh Hồ Hán, cũng chỉ là việc nhỏ, Thiên Ma xuất hiện, toàn bộ Thần Châu sẽ bị tiêu diệt, toàn bộ sinh linh hôi phi yên diệt, mặt đất bị gột rửa, quay về thuở hồng hoang, mọi thứ bắt đầu lại. Dù là Hồ hay Hán đều không chạy thoát.”

 

“Ngươi… ngươi…” Chu Tự không biết nói gì.

 

Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn. Thứ sử đại nhân, giải thích một chút, ngài cho rằng ta muốn đến Tương Dương?”

 

“Sau khi sư phụ mất, ta thu vén đồ đạc, rời khỏi Hoa Sơn, thuê xe chạy tới Tương Dương, lăn lộn trên một chiếc thuyền, vô kinh vô hiểm vào được thành, đầu tiên là tìm thành chủ, quả nhiên là ở đây. Hết lần này đến lần khác ta phải kế thừa sự nghiệp lớn lao, khôi phục đại nghiệp khu ma, ta đành nhận. Kết quả không biết vì sao, tráng đinh không chọn lại vào nhà lao tìm người, ta bây giờ còn đang phải nghĩ cách rời thành đây!”

 

Đúng lúc này, chủ bộ đưa danh sách, Chu Tự tra kiếm vào bao, nhận lấy nhìn qua một lượt.

 

Chủ bộ: “Tên tuổi phạm nhân đã tìm được, gọi là ‘Hạng Thuật’, một người Hồ.”

 

Chu Tự nhíu mày, với chuyện ‘phát sáng’, hắn tạm tin tưởng Trần Tinh.

 

Trần Tinh hơi trầm ngâm, đáp: “Người Hồ hay người Hán, với ta mà nói… Cũng không quan trong. Được rồi, ta không quá thích người Hồ, nhưng cũng khó quá, nhìn y không giống lắm… Người Hồ? Người Hồ có họ Hạng? Là tộc kia?”

 

Chu Tự lật đến trang cuối, là của quan áp giải ghi lại từ nửa năm tước, dòng đầu tiên đập vào mắt là bốn chữ ‘Yêu nhân Hạng Thuật’.

 

Chủ bộ: “Năm Thái Nguyên, Trung lang tướng Kiến Uy định áp giải người này đến Kiến Khang, hỏi rõ sự tình xong sẽ xử quyết, nhưng trên đường áp giải chịu tra tấn nhưng không hề mở miệng. Quan áp giải đến Tương Dương, nhiễm bệnh không trị được nên bỏ mạng, Hạng Thuật bị bắt giam vào thành, vốn định chuyển đến Kiến Khang nhưng quá nhiều tử tù nên y bị bỏ quên, nhốt trong lao đến giờ.”

 

“Nửa năm trước, hắn ở Quan Trung đồ sát dân chúng vô tội, máu vấy đầy trời.” Chu Tự nói: “Giết thôn trang người Hồ, người Hán tổng cộng hai ngàn người, nam nữ già trẻ, gà chó, đều không tha, lại đại chiến với quan binh Đại Tấn, chúng ta phải dùng hết khí lực mới bắt được y.”

 

Vì quan tâm đến Tâm Đăng, nên Chu Tự miễn cưỡng tin, lại có chuyện hỏi: “Sao ngươi lại chọn người này?”

 

Trần Tinh không dám tin nói: “Vì sao chọn y? Ta cũng không biết?”

 

Trần Tinh bị hỏi như vậy, hơi giật mình, chẳng lẽ ánh sáng lấp lóe đó là ảo giác?

 

Trần Tinh nhận danh sách, thấy mấy chuyện: Hạng Thuật đồ sát hai ngàn bách tính, hãn tướng người Hồ, có vẻ là quan võ, không rõ tộc nào… Có chuyện như vậy?

 

“Thuốc của ta ta đều cho y uống hết rồi, bây giờ ngươi nói cho ta xem trên người y mang bao nhiêu tính mạng?” Trần Tinh nói.

 

“Không phải ta bảo ngươi đừng thả y sao?” Chu Tự nói, “Hay là ngươi đổi người khác đi.”

 

Trần Tinh: “Chuyện này đổi được sao? Đổi không nổi! Chờ đã, để ta… suy tính cho kỹ. Chờ y hồi phục, ta hỏi lại một chút, nhỡ đâu y oan uổng thì sao?”

 

Trần Tinh hơi mất tập trung, vội vàng quay người rời đi. Chu Tự nhíu mày, xuống dưới lầu, từ bắc phủ nhìn ra bên ngoài thành, phương xa lít nha lít nhít là đại quân của Bắc Tấn từ xa đến.

 

Cùng lúc này, trong phòng khách phủ Thứ sử, nam nhân kia bỗng nhiên thở sâu một tiếng, mạng được cứu về.

 

Trần Tinh quay về phòng, đóng cửa, nhìn bên ngoài một chút rồi quay lại nhìn nam nhân kia, còn sống. Làm sao đây? Có phải bóp chết y không? Nhưng người khác nói đi nói lại, cũng phải cho y một cơ hội biện bạch chứ? Mà lại là hộ pháp của mình! Trần Tinh đã coi nam nhân gọi là Hạng Thuật này như ‘đồ của mình’, không thể bóp chết được.

 

Hắn lập tức quyết định, khi nào y có thể nói chuyện sẽ hỏi xem. Thế là Trần Tinh bưng một chậu nước nóng, lau chùi thân thể cho y.

 

“Ngươi tên là Hạng Thuật?” Trần Tinh quan sát gương mặt nam nhân kia, lẩm bẩm nói: “Người Hồ?”

 

Nam nhân mũi cao mắt sâu, ngũ quan rõ nét, gương mặt vì gầy guộc nên hai má lõm sâu, nửa năm tóc râu chưa cạo, tóc cuộn lại thành cục, toàn thân vết thương chồng chất, đều là vết thương cũ.

 

Trần Tinh chỉ có thể lau sơ qua cho y, đợi y hồi phục phải tự tắm rửa sạch sẽ. Lúc lau người, phát hiện thân thể thon dài, khớp tay rõ ràng, tay dài chân dài, bàn chân lớn, mà hai chân lại cường tráng hữu lực.

 

Hộ pháp của ta có vẻ đánh nhau rất giỏi đây, Trần Tinh hài lòng.

 

Trần Tinh rút một cây ngân châm, đâm vào huyệt đạo bên hông y, nam nhân kia bỗng nhiên mở mắt.

 

Trần Tinh lùi về sau, sau đó rút châm để trước mắt nhìn kỹ.

 

“Ngươi trúng độc.” Trần Tinh thăm dò nói, “Ta cho ngươi ăn Hoàn Hồn đan rồi, trong vòng sáu canh giờ không thể cử động cũng không nói được. Đến tối mai, thân thể ngươi sẽ khôi phục bình thường, lúc đấy ăn một chút, có thể từ từ phục hồi.”

 

Nam nhân mở to hai mắt, nhìn chăm chú Trần Tinh, đôi mắt rất sáng, nhưng có sự nguy hiểm như dã thú, Trần Tinh hơi nghiêng đầu nhíu mày, có vẻ như đang nghĩ nói chuyện hộ pháp thế nào.

 

“Ngươi được Tâm Đăng lựa chọn.” Trần Tinh nói, “Từ lúc này ngươi là Võ Thần hộ pháp, ta là Đại Khu ma sư, tên là Trần Tinh, tự Thiên Trì. Nhưng ta nghe nói ngươi… giết không ít người? Là thật hay giả?”

 

“Mặc kệ khi trước ngươi làm gì.” Trần Tinh nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói: “Nếu không phải ta cứu ngươi, mấy ngày nữa thành phá, ngươi cũng không sống được, ngươi hiểu chứ? Ngươi cũng không thể động tay động chân với ta.”

 

Nam nhân không nói được lời nào, hai mắt chuyển chỗ khác, Trần Tinh kéo chăn đắp cho y, suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên dùng chăn đệm quấn chặt, miễn cho tên sát nhân này nổi điên không khống chế được. Nếu như thế, nghĩ tới bản thân mình là Khu ma sư bị hộ pháp giết chết, ngu không tả được.

 

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu có ơn cứu mạng y, người này nhìn cũng không giống chó điên, chắc không đâm ân nhân của mình đâu đúng không… Trần Tinh ngáp một cái, buồn ngủ không chịu nổi, gục đầu xuống bàn nhìn y.

 

Nửa tháng trước Trần Tinh rời khỏi Hoa Sơn, trèo đèo lội suối đến Tương Dương, bên ngoài là quân Tần vây thành, vào thành cũng chẳng khó khăn lắm. Mấy ngày liền cậu vẫn còn lo sợ, phải mau nghĩ cách rời khỏi đây, Trần Tinh quá mệt mỏi, thậm chí không còn sức tìm dây thừng trói nam nhân tên Hạng Thuật này, không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.

 

Không biết bao lâu, một tiếng động lớn vang lên khiến Trần Tinh bừng tỉnh.

 

“Quân Tần công thành…”

 

“Phá thành rồi…”

 

Trần Tinh đang ngủ mơ mơ màng màng, ngồi dậy, bên ngoài nổ ầm một tiếng, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng chém giết vang lên liên tiếp.

 

Không thể trùng hợp như vậy ? Trần Tinh vội đứng dậy ra ngoài, thấy tiếng chém giết đã vào đến nội viện, một bình lửa sượt qua trên đầu, ném thẳng vào nóc nhà phủ Thứ sử, lửa cháy tuôn ra, khi ra ngoài cậu còn thấy nam nữ bị thiêu, điên cuồng chạy loạn.

 

“Thành phá!” Một binh sĩ xông tới: “Đi mau! Thứ sử đến phía nam đối địch rồi! Đi! Đừng chần chờ nữa!”

 

Phủ Thứ sử ở phía bắc, tường thành vừa vỡ, nơi đây đứng mũi chịu sao, bị kỵ binh liên tục tấn công.

 

_______________

 

[1] Ngũ Quỷ Vận Tài: Dân gian Trung Quốc có truyền thuyết về Ngũ Quỷ, có hai dị bản: Một là Tào Thập, Trương Tứ, Lý Cửu, Uông Nhân, Chu Quang Đẳng là năm vị âm tướng.

 

Thứ hai là Ngũ Linh công, tức là quỷ phát tài phía đông Trương Nguyên Bá, phía tây Lưu Nguyên Đạt, phía nam Triệu Công Minh, phía bắc Chung Sĩ Quý; ở giữa là Sử Văn Nghiệp.

 

Ngũ Quỷ Vận Tài là phù chú được dùng để Ngũ Quỷ mang tài lộc đến, lấy tiền tài của người khác cho người có bát tự vận đồ. Có thể chia làm hai loại: một là dựa trên thuật phong thủy, hai là dùng pháp thuật.

 

[2] Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn:

 

đầy đủ là ‘此 兩 者 同 出 而 異 名. 同 謂 之 玄. 玄 之 又 玄. 眾 妙 之 門’

 

Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn.

 

Dịch nghĩa: Hai cái đó cùng một nguồn gốc, nhưng tên khác nhau, đều gọi là Huyền nhiệm. (Cái) tối ư huyền nhiệm ấy chính là cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu.

 

Đạo đức kinh – Lão Tử

 

[3] Hoàng tộc Tư Mã tranh giành ở đây chính là ‘Loạn Bát Vương’

 

[4]Dê hai chân: một cụm từ bắt nguồn từ thời chiến loạn, chỉ việc nấu người lên làm đồ ăn.