Định hải phù sinh lục

Chương 3: Thành phá



Thơm quá!

 

Tiếng chém giết bên ngoài ngày càng gần, Trần Tinh đành phải tranh thủ thời gian chạy về phòng.

 

Hỏa cầu đầy trời, gào thét bay vào thành, quân Tần thực sự muốn hủy thành, thành vừa bị phá, quân đội đã xông vào đồ thành, cảnh tượng binh hoang mã loạn này Trần Tinh dã gặp qua. Nhất định phải nghĩ cách thoát đi.

 

Trần Tinh đi vào, lay hộ pháp tân nhiệm Hạng Thuật đang không thể động đậy cũng không nói được, Hạng Thuật đã tỉnh lại từ trước, chỉ nhìn Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “Ta nghĩ cách, mang ngươi khỏi thành đã, chờ ở đây.”

 

Lời này đúng là nói nhảm, Hạng Thuật không thể hoạt động, chỉ chịu quấn trong chăn, Trần Tinh thầm nghĩ cũng không cõng Hạng Thuật chạy được, đang đi tìm ngựa, lại sợ loạn binh xông tới cướp bóc tiện tay chém cậu một đao, lập tức ôm Hạng Thuật từ trên giường xuống, dùng chăn bông quấn y cẩn thận, rồi nhét y xuống dưới giường để tránh bị phát hiện.

 

“Đừng lo.” Trần Tinh lại giải thích: “Ta có Tuế Tinh[1] hộ mệnh, lớn thế này rồi, dù gặp chuyện gì cũng có thể chuyển nguy thành an.” Nói xong, cậu ra ngoài tìm ngựa.

 

Trần Tinh đến hậu viện, chuồng ngựa rỗng tuếch, chiến mã đã bị đưa đi hết, Trần Tinh đành ra bên ngoài tìm.

 

Bách tính bị lửa thiêu đầy đường, binh mã hỗn loạn, quân Tần quân Tấn đánh nhau túi bụi, ngoài thành liên tục ném bình dầu hỏa vảo, rơi xuống đâu lửa bùng lên đến đấy.

 

“Thơm quá!” Trần Tinh ngửi thấy mùi thịt cháy, bụng réo òng ọc.

 

Trần Tinh không tìm được ngựa nhưng tìm thấy một cái xe ba gác, xe ba gác thì xe ba gác, Trần Tinh đẩy xe đến hậu viện lại không đẩy vào trong được, đành đưa Hạng Thuật ra. Thế là cậu quay về phòng, đúng lúc đang đẩy Hạng Thuật từ trong gầm giường ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đại môn phủ Thứ sử bị đẩy đổ ầm ầm, ngay lập tức, quân Tần xông vào!

 

Trần Tinh nhanh chóng thay đổi chiến thuật, nhét Hạng Thuật lại dưới giường, hất đổ giá đồ, chăn gối, quần áo ném đầy đất, giật rèm xuống, ném lên xà ngang, thắt một nút rồi kéo ghế sang tròng dây xuống dưới nách, đạp ghế một cái.

 

Ghế vừa đổ xuống, hai binh sĩ lao vào.

 

Trần Tinh ở trên không trợn ngược hai mắt, nhìn chằm chằm binh sĩ. Trời tối om, hai tên lính không nhìn rõ dây đang siết ở đâu, chỉ thấy có người treo lơ lửng, mắng xúi quẩy một câu, lại nhìn xung quanh có vẻ đã có người cướp sạch, đạp bàn một cái rồi rời đi.

 

Quân Tần vừa đi, Trần Tinh tranh thủ đi xuống, kéo Hạng Thuật ra, mà kéo được một nửa, lại có một nhóm quân Tần từ hậu viện lao vào, Trần Tinh lại tranh thủ treo người lên, nhóm thứ hai đi vào nhìn bốn phía rồi cũng rời đi.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh treo khoảng một chén trà, không thấy ai đến nữa mới leo xuống. Trần Tinh vác Hạng Thuật lên vai, thở hồng hộc chạy về phía hậu viện.

 

Xe ba gác biến mất, lại có mấy con chiến mã không biết từ đâu tới, có vẻ là ngựa của quân Tần, trên bàn đạp còn kéo theo một thi thể binh sĩ bị trúng tên.

 

“Tốt quá rồi!” Trần Tinh đặt Hạng Thuật lên lưng ngựa, nói: “Hai chúng ta sẽ chạy thoát được!”

 

Nhưng Trần Tinh quên mất một việc, vận khí của cậu tốt, không có nghĩa là Hạng Thuật cũng như vậy.

 

Sau khi Trần Tinh lên ngựa, chở theo Hạng Thuật bị chăn mền quấn lấy, xông ra hẻm nhỏ, đi đến con đường bên cạnh, thấy khắp trời toàn là hỏa tiễn cùng bình lửa, giống như trên trời làm đổ chậu than, thành Tương Dương trong khoảnh khắc hóa thành biển lửa luyện ngục.

 

Chiến mã hí dài một tiếng, lắc lư phi nước đại, xóc lên xóc xuống, Trần Tinh đang định quay đầu nói với Hạng Thuật câu gì, chợt phát hiện không thấy người đâu!

 

“Ngự! Ngự!” Trần Tinh lập tức ghìm ngựa, nói: “Chết rồi! Rơi đâu rồi!”

 

Trần Tinh quay đầu ngựa, đi dọc đường tìm kiếm, thấy chỗ giao nhau từ hẻm nhỏ ra phố chính, Hạng Thuật đang nằm đơ trên mặt đất, chăn bông rơi xuống thì tuột ra một nửa, may còn tìm được, đành buộc chặt y lên lưng ngựa. Trần Tinh tìm dây, may mắn trên yên ngựa cũng có! Trên con chiến mã quân Tần này có đầy đủ mọi thứ.

 

Trần Tinh lại gói kỹ Hạng Thuật, dùng dây thừng buộc lại. Cố hết sức đẩy y lên lưng ngựa, dùng dây thừng cố định, lúc đang buộc, một nhóm quân Tấn giục ngựa đi qua, hô: “Ngươi làm gì đấy! Cưỡng đoạt dân nữ à?”

 

“Nam!” Trần Tinh nhanh miệng: “Cha ta bán thân bất toại nhiều năm!” Nói xong tranh thủ vén tóc Hạng Thuật lên, quân Tấn đanh định giương cung cài tên, thấy đó là nam nhân mới buông xuống, hô: “Chạy về phía đông nam đi! Đừng đi hướng bắc! Phủ Thứ sử bị cướp rồi! Mặt bắc toàn là quân Tần thôi!”

 

Trần Tinh nói: “Mọi người cẩn thận!”

 

Quân Tấn đi xa, Trần Tinh sợ Hạng Thuật lại rơi xuống, mới dùng dây thừng siết chặt, lại buộc thêm hai vòng, thắt nút chết, lần này xác nhận không rơi mất mới lau mồ hôi, đang định lên ngựa thì…

 

…Một mũi tên lạc từ đâu bay tới, đâm trúng mông ngựa.

 

Chiến mã hí dài, chân phi nước đại, xông về phía bắc.

 

“Này! Này! Quay lại!” Trần Tinh đuổi theo, nhưng chiến mã chạy như điên, chở Hạng Thuật chạy không thấy tăm hơi, trong nháy mắt đã biến mất giữa biển lửa.

 

Trần Tinh: “……………”

 

Trần Tinh nhìn quanh khắp nơi, quân Tấn cuồn cuộn xông về phía bắc thành, dốc toàn bộ lực lượng giao chiến với quân Tần, chém giết đến đỏ cả mắt. Cũng may khi hoàng hôn quân Tấn bị Trần Tinh giày vò một hồi mặc dù giải tán nhưng không ngủ, nếu không quân Tần công thành, trong thành sẽ không phản ứng nhanh như vậy.

 

Trong thành dù già hay trẻ, đều biết nếu Tương Dương bị phá, sẽ là cục diện quân Tần đồ thành, ai cũng không thoát được, nên bọn họ dốc toàn bộ tính mạng, cố gắng chống cự.

 

Trần Tinh chạy dọc đại lộ vừa đúng một dặm, chiến hỏa nổ ra khắp nơi, nhà dân hai bên bốc cháy, ven đường đầy rẫy xác chết.

 

“Ngựa đâu?!” Trần Tinh giận dữ hét: “Đi đâu rồi? Mau quay lại cho ta!”

 

Tờ mờ sáng hôm sau, hôm nay trời đầy mây, trong thành vẫn còn cháy, khói đen che lấp cả trời, Trần Tinh bị sặc khói ho khan đến mức chảy nước mắt, chạy qua mấy cọc buộc ngựa trên phố dài. Đến chiến tuyến nơi hai quân Tần Tấn đang giao tranh, bỗng nhiên một kỵ binh phát hiện ra cậu, cưỡi ngựa xông đến hướng Trần Tinh, vung Trảm mã đao lướt qua.

 

Trần Tinh lập tức hô to, ôm đầu ngồi thụp xuống, kỵ binh kia vung vào khoảng không, lúc quay đầu nhìn lại, tuấn mã lại chở hắn chạy vụt lên va vào một sợi dây thừng để phơi quần áo bên ngoài một nhà dân, kỵ binh mắc vào dây thừng rơi xuống, ngã ngửa trên đất, gáy đập xuống, thất khiếu chảy máu, không ngừng run rẩy,

 

Tốt quá rồi! Trần Tinh nghĩ thầm định chạy tới nhặt vũ khí người kia đánh rơi, nhưng phía xa lại có tiếng vó ngựa vang lên, Trần Tinh tranh thủ nhào xuống đất, trốn dưới thân xác binh sĩ kia.

 

Kỵ binh quân Tần đi vào, bắt đầu tranh nhau cứ điểm trong thành Tương Dương, chuẩn bị chiến đấu với quân Tấn do Thứ sử Lương Châu Chu Tự dẫn đầu. Chẳng ai chú ý đến Trần Tinh cả.

 

Lại một đợt quân Tần đi qua, Trần Tinh biết bộ dáng cậu bây giờ đi tìm người cũng chỉ dâng đầu cho quân địch, cậu lôi thi thể kia vào nhà dân, lột lấy áo giáp và áo trong ra đổi. Lúc đó phía bắc vừa trải qua loạn Bát Vương, triều đình Tấn sau khi ‘y quan nam độ’[2], Lưu Thông người Hán, Thạch Lặc của Triệu, Mộ Dung thị Tiên Ti của nước Yến, thậm chí Nhiễm Mẫn nước Ngụy, đến giờ là Phù Kiên của nước Tần đua nhau đăng cơ, lập quốc, Hồ Hán hỗn huyết, nên trong quân đội Tấn có không ít người Hán, Trần Tinh đổi áo giáp quân Tần xong không lộ liễu quá, chỉ có mũ giáp và giáp trụ hơi rộng một chút.

 

Trần Tinh vội vàng buộc mũ trụ đôi lên, cậu tiếp tục chạy lên phía bắc trong tình trạng kiệt sức, vừa chạy vừa cố tìm chiến mã lạc đàn, tìm kiếm tung tích Hạng Thuật, chạy đến dưới đài Chiêu Minh trong thành, bỗng nhiên bị một đội trưởng quân Tần gọi lại.

 

“Này!” Đội trưởng kia hô: “Ở đội nào?”

 

“Ta?” Trần Tinh nói: “Ta sao?”

 

Trần Tinh nói rất tao nhã, khiến đội trưởng kia tưởng rằng cậu thuộc vệ đội Trường An, quát: “Vội vàng hấp tấp cái gì? Mau đến phía tây bắc đi!”

 

“Đang đi đây!” Trần Tinh nói: “Cho ta con ngựa!”

 

“Không có.” Đội trưởng kín đáo đưa cho Trần Tinh một cái thuẫn, Trần Tinh đành ôm lấy, đội trưởng đẩy cậu một cái, hô: “Qua đài Chiêu Minh đi về phía tây, áp vận quán xa đi! Toàn quân Tấn đang bắt đầu rồi! Đẩy xe lên lầu canh đi! Cẩn thận đấy!”

 

Trần Tinh đành phải đi nhanh đuổi theo một cỗ xe ngựa, hai con ngựa không ngừng chồm lên, sợ hãi hí mấy tiếng, hai tên binh sĩ đang cố trấn an ngựa, đội trưởng ở đằng sau lại quát: “Đi mau! Nhanh!”

 

Từ phía cao xa một tiếng còi vang lên, từ phủ Thứ sử trong thành bắn ra ngàn vạn hỏa tiễn, như một cơn mưa lửa đổ ụp xuống!

 

Trần Tinh đang muốn dắt một con ngựa, đành nâng thuẫn chạy nhanh tới, đội trưởng hô: “Lên xe đi! Lên xe! Đừng để ý ta!”

 

Trần Tinh lên xe, mưa tên phủ trời lấp đất dội xuống, đội trưởng trúng mấy mũi tên, toàn thân bắt lửa, đau đớn hô: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Trần Tinh quay đầu, muốn dập lửa trên người hắn, đội trưởng đã túm một cái bình trên xe, bên trong toàn là dầu hỏa, hắn dội lên người một cái, uỳnh một tiếng, lửa bùng lên, giữa ngọn lửa người đội trưởng kia kêu lên thảm thiết. Hai binh sĩ nhìn thấy khủng khiếp quá, nhanh chóng quay lại cứu, Trần Tinh vội hô: “Không cứu được đâu! Đừng đi!”

 

Bốn phía bốc cháy, Trần Tinh leo lên xe, muốn cho xe chạy đi, nhưng vừa ngồi lên, lửa đã bén tới thùng xe, hai con ngựa kéo bị kinh sợ, không nghe lời nữa, kéo xe chở dầu đang cháy rực và Trần Tinh ở trên chạy như bay ra ngoài!

 

Trần Tinh hô: “Phía bắc!”

 

Trần Tinh kéo dây cương, cố gắng khống chế hướng chạy của hai con tuấn mã, từ phía tây đổi thành phía bắc, xông qua giao tuyến hai quân Tần Tấn, ánh lửa chói rực, ầm ầm lao vào hậu phương quân Tần.

 

“Hạng Thuật đâu?” Trần Tinh quay đầu nhìn quanh, mắt thấy một bình lại một bình liên tục phun lửa, cảnh tượng kia cực kỳ đáng sợ, ven đường không còn mấy người, vừa vọt qua tường lửa, một đội kỵ binh lại thất kinh quát lên: “Làm cái gì! Ngươi từ đâu tới! Dừng lại! Mau dừng lại!”

 

“Ta cũng muốn dừng lại!” Trần Tinh quay đầu hô: “Nhưng không điều khiển được!”

 

Trần Tinh tìm kiếm ngựa chạy lạc khắp nơi, không ngờ chiến xa cháy rực này đã xông ra phố chính, kỵ binh tuần tra bị dọa cho hồn phi phách tán, toàn bộ đều đuổi theo Trần Tinh, mà dù có thúc ngựa liều mạng thế nào, tốc độ cũng có hán. Mà ngựa kéo xe cho Trần Tinh, mông đã bị đốt bỏng, chân phi như điên, đột phá tiềm lực giới hạn giống loài, hai con ngựa bỏng không ai đuổi kịp, như một tia chớp vọt qua con phố, xông về phía mặt bắc phủ Thứ sử.

 

Ba canh giờ trước, sau khi quân Tần công phá được nội thành Tương Dương, đã coi phủ Thứ sử như cứ điểm tạm thời, lấy đây làm chỗ chỉ huy, để vận chuyển dầu hỏa, tên, thu nạp binh đội, triển khai chiến đâu. Chỉ cần phòng tuyến có thể tự tấn công, thì ba ngày nữa nắm toàn thành Tương Dương là chuyện đơn giản, lúc đó một đám đại tướng quân Tần, cùng quân sư đang ở trong phủ thương nghị kế hoạch tác chiến.

 

“Còn chưa tìm được tung tích Thuật Luật Không?”

 

“….Nhất định là trong thành Tương Dương này…”

 

“Có kẻ tấn công doanh trại! Có kẻ tấn công doanh trại!”

 

Có lẽ nhóm thống soái này đen đủi tám kiếp, Trường Lạc vương Phù Phi, đại tướng quân Mộ Dung Thùy, Trung lang tướng Thạch Việt, ba người đang nhìn địa đồ trên bàn. Một đám tham tán thì đề nghị hỏa thiêu Tương Dương, hoặc là bắt giặc bắt vua trước, cọc buộc ngựa còn chưa mang đến, chiến tuyến đã đẩy đến đài Chiêu Minh trong thành. Chỉ còn vệ đội ở hậu phương không khác gì chó dại, lao tới phía nam thành chém đầu người lập công, còn ai nghĩ lúc này lại có kẻ địch tấn công doanh trại?

 

“To gan lớn mật!”

 

Phù Phi gầm một tiếng, rút kiếm muốn xông ra nghênh chiến! Ngay cả Mộ Dung Thùy, Thạch Việt, ba chủ soái đều là hãn tướng lấy một địch trăm, một tên thích khách chẳng đáng là gì, ai dám đột kích doanh trại? Quá ngu xuẩn rồi!

 

Mộ Dung Thùy nói: “Quân địch ở đâu?”

 

“Đến cửa rồi!” Lính truyền lệnh hô.

 

Vừa nói xong, giọng của Trần Tinh nối theo: “Mau tránh ra! Dầu hỏa tới đây aaaaa!”

 

Sau một khắc, chiến xa rực cháy ầm ầm lao vào đại trạch, Mộ Dung Thùy vừa lao ra của đối mặt Trần Tinh, lập tức nhủ thầm không được rồi, vội vàng xoay người bỏ chạy. Trần Tinh không lo được xe đụng phải ai, bổ nhào về phía trước, phi thân nhảy vào hồ nước, đập vỡ mặt băng, trốn vào trong nước.

 

Phù Phi còn chưa kịp nghênh chiến đã bị xe ngựa huých ngã, bánh xe trượt một cái, cả đống bình dầu hỏa đang cháy bay hết vào thính đường.

 

Trần Tinh lộn nhào, không dám quay đầu nhìn phía sau, giữa âm thanh huyên náo, cậu quay người, lảo đảo xông ra ngoài. Cả tòa nhà bị ngọn lửa cao ba trượng nuốt chửng, bên trong truyền ra tiếng hô to hoảng hốt, có mấy người chạy ra, nóc nhà sụp xuống, toàn bộ kỵ binh ào ào lui về cứu người.

 

“Quân Tần bị đốt doanh trại!”

 

Quân Tấn ở phía xa xa bên đài Chiêu Minh thấy một màn kia, lập tức chấn hưng sĩ khí, Chu Tự tụ hợp được tám ngàn người, đọc theo phố chính mở đường máu. Trần Tinh bỏ mũ xuống, không biết làm sao nhìn cảnh tượng này, quân Tần binh bại như nủi đổ, liên tục rút lui, bọn chúng thất thủ đài Chiêu Minh, phố chính, đường Lộc Đài bên thành bắc, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ đều bị quân Tấn liều chết đoạt lại.

 

“Người đâu?” Trần Tinh bắt đầu hết kiên nhẫn, ném mũ lên mặt đất, mờ mịt nhìn xung quanh.

 

Khói đen cuồn cuộn che lấp trời, đã hun mặt mũi cậu đen nhẻm, Trần Tinh bỗng nhiên nghĩ ra, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng đó. Trong chớp mắt yên lặng như tờ, thanh âm của chiến loạn rời xa, trong bóng tối dường như có ánh sáng lóe lên.

 

Lại lóe lên.

 

Trong yên tĩnh, Trần Tinh bỗng nhiên quay người, đạp lên mặt đất đầy máu tươi nhanh chóng đi vào trong ngõ hẻm, xuyên qua hậu viện một nhà dân, tìm được con chiến mã kia! Lúc đấy nó đang chở theo Hạng Thuật bị trói cứng, kẹt ở cửa viện, chở Hạng Thuật nằm ngang liên tiếp đụng ‘uỳnh uỳnh’ vào hai bên vách tường.

 

____________

 

[1] Tuế Tinh: hay còn gọi là Thái Tuế, tức sao Mộc.

 

[2] Y quan nam độ: chỉ dòng chuyển cư của bách tính Trung Hoa sau loạn Vĩnh Gia, từ Trung Nguyên đến Giang Nam