Cho nên vận may của con, chỉ có thể dùng đến năm hai mươi tuổi
Thái Nguyên năm thứ tư, ngày mùng hai tháng hai, thành Tương Dương chiến hỏa ngập trời, một con ngựa lao ra khỏi thành, vượt qua luồng khói đen hướng về phía nam mà đi.
Đúng lúc giữa trưa, mặt trời chói chang, Trần Tinh không ngừng giục ngựa thoát khỏi Tương Dương, chở theo Hạng Thuật chạy hơn hai mươi dặm đường. Ven đường người người nhốn nháo, đường phía nam hướng về Lý Dương toàn là bách tính chạy nạn, tiếng khóc khắp nơi, đường xá chen lấn không có chỗ đặt chân, tiếng gọi nhau tìm người í ới không dứt.
Một trăm năm mươi năm trước, Quan Vũ ở ngoài thành vây khốn quân Tào Ngụy, nước dìm bảy quân, lập được chiến tích huy hoàng. Sau đó thua trận chạy về Mạch Thành, chính là con đường này. Tiếng kêu khóc chấn thiên động địa, giống như âm thanh trước tế điện chiến thần của Thần Châu nhiều năm về trước.
Trần Tinh tâm phiền ý loạn, thấy không đi qua đám người được đành đi một con đường nhỏ, tới chân núi, để Hạng Thuật xuống, cởi dây thừng quấn quanh người y ra.
Mấy năm chiến loạn, Kinh Châu đã rơi vào cảnh thập thất cửu không[1], dân chúng hoặc di trú về Giao Chỉ phía nam, hoặc trốn về Kiến Khang, Cô Tô. Trần Tinh xuyên qua rừng cây, tìm đến một xóm nhỏ dưới chân núi, buổi chiều lúc giao mùa đông xuân, sương mù lập lờ, một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm.
Người trong thôn đã chạy nạn hết, lộn xộn ngổn ngang, gia cầm gia súc đều được đưa đi hết, Trần Tinh xông vào hai nhà đều không thấy người. Đành phải tìm giếng múc nước cho Hạng Thuật uống, lại kiểm tra sắc mặt y, may mắn dày vò một đêm cũng không sao. Sắp hết sáu canh giờ, dược lực sắp hêt, lường trước việc kinh mạch Hạng Thuật sẽ khôi phục, còn phải tìm đồ ăn cho y để y khôi phục thể lực… Tên này gầy quá, phải chăm sóc nhiều, nhưng bề ngoài cũng không tệ lắm.
Căn cứ danh sách trong tay Chu Tự, Hạng Thuật năm nay hai mươi, lớn hơn Trần Tinh bốn tuổi. Nhưng người Hồ mười ba đã lấy vợ sinh con lập gia đình rồi, lấy tuổi tác, đủ thành gia lập nghiệp.
“Hộ pháp, ngươi có thấy khá hơn không?” Trần Tinh mượn ánh nắng xem xét bộ dáng Hạng Thuật, Hạng Thuật bị khói lửa hun đen cả mặt, nhưng dáng người cao lớn như một dã nhân. Trần Tinh nhìn mình, cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, gây hỗn loạn một trận xong hai người chẳng khác gì hai tên ăn mày.
Trần Tinh múc nước đến, lại lau mặt cho Hạng Thuật, vừa mới lướt qua mặt đã sạch sẽ hơn hẳn, mặc cho Hạng Thuật râu ria tứ tung, nhưng ánh mắt sáng trong, gương mặt thon gầy, lông mi dày đậm, mày kiếm sắc nhọn, ánh mắt như trời đêm thăm thẳm, đôi môi dưới bộ râu nhờ dược lực trở nên hồng hào, nếu chỉnh trang lại, nhất định là một mỹ nam tử tuyệt thế.
Hộ pháp nhà ta lại đẹp như vậy!
Trần Tinh không nhịn được mà tán thưởng: “Quả là đẹp như ngọccccc!”
Mà từ trên xuống dưới, ngoại trừ vóc dáng đạt tiêu chuẩn của người Hồ… Ngũ quan, làn da đều không có đặc điểm nào của người Hồ. Như này sao lại là người Hồ nhỉ? Cho hắn mặc áo quần văn sĩ, đeo một thanh cổ kiếm, mười phân vẹn mười như một danh sĩ đẹp đẽ, guốc gỗ đạp gió, thanh khiếu lãng nguyệt, ở Kiến Khang có khi khiến đám văn nhân chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt đều phải dạt ra.
Tuy Trần Tinh không có yêu cầu gì với tướng mạo của hộ pháp, biết đánh nhau là được. Con đường phía trước dài đằng đẵng, chông gai khắp nơi, cậu chẳng có gì ngoài vận khí tốt, ra trận chỉ có thể dựa vào ông trời giúp đẩy lùi địch nhân, một hộ pháp biết đánh nhau quá quan trọng.
Nhưng nam nhân dáng dấp đẹp mắt như vậy quả là cảnh đẹp ý vui, ở bên người cũng được ngắm nhiều, tâm tình không tệ. Nhưng cầu trời phù hộ, hộ pháp đừng là công tử bột như cậu là được.
“Nghe nói Thiên Vương Đại Tần Phù Kiên thích nam nhân dáng dấp đẹp mắt.” Trần Tinh ngồi dưới tàng cây, để Hạng Thuật gối lên đùi mình, tiện tay lau cổ cho y, nói: “Lúc trước còn giữ Mộ Dung Xung ở trong cung. Qua mấy tháng nữa chúng ta phải tìm cơ hội Bắc thượng đến Trường An một chuyến, cho đến lúc đó chờ ngươi chỉnh lý thật tốt, dùng nhan sắc rung động hắn!”
Ngón tay Hạng Thuật hơi động đậy, Trần Tinh đứng dậy đến bờ sông giặt vải, trong dòng nước còn đầy vụn băng, nước lạnh thấu xương.
“…Người là người Hồ hay người Hán, đều không sao, chỉ cần đừng loạn giết người khác, thì…”
Một câu chưa nói xong, đột nhiên gáy Trần Tinh chịu một chưởng, hôn mê bất tỉnh.
Một khắc sau, Trần Tinh bị dội nước đầy mặt, tỉnh lại phát hiện ngoại bào đã bị lột ra mặc mỗi áo mỏng bọc chăn bông, cả người bị Hạng Thuật trói chặt trên ghế, đưa ra ngoài để cậu ngồi trong hậu viện.
Trần Tinh tỉnh lại, phẫn nộ quát: “Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
Hạng Thuật hờ hững kiểm tra đồ đạc của Trần Tinh, bên cạnh có lò than đang đốt lửa, trên đó nấu một nồi cháo gạo trắng. Hiển nhiên là tìm được một nắm gạo cuối cùng trong nông hộ.
Trần Tinh: “Tên khốn, mau nói chuyện!”
Hạng Thuật lật qua lật lại chủy thủ của Trần Tinh nhìn xem, nghịch hai lượt mới để qua một bên, rồi kiểm tra gói thuốc tùy thân của cậu, toàn những dược vật y không biết.
Trần Tinh bị quấn như con trùng, trói chặt không động đậy nổi.
Hạng Thuật đến bên giếng nước đánh một thùng, cởi sạch đồ, cũng chẳng nề hà Trần Tinh, dù sao cậu cũng nhìn hết rồi, bắt đầu gội đầu tắm rửa. Tắm rửa xong thì soi nước, lấy chủy thủ của Trần Tinh cạo râu.
Trần Tinh: “Này! Này!”
Râu rơi xuống, chưa đến nửa canh giờ sau, Hạng Thuật đang chỉnh trang xong xuôi, lúc xoay người, dù gầy gò nhưng gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ, đôi mắt sâu thẳm có thần, đường nét gương mặt rõ ràng, vô cùng khí khái, ngồi trước bếp lò, bắt đầu ăn.
Bụng Trần Tinh “Ọtttt” một tiếng.
Uống xong cháo, Hạng Thuật vào phòng, tìm hai kiện áo mỏng của nam chủ chỗ này mặc vào, nam chủ ở đây vốn là thợ săn, Hạng Thuật cầm áo thợ săn mặc bên ngoài, buộc trên tay áo võ bào, lại đi tới, mặc dù y phục hơi nhỏ nhưng vẫn có tư thế uy phong lẫm liệt.
Trần Tinh: “…”
Đây rõ ràng là người Hán mà, sao là người Hồ được? Trần Tinh bỗng nhiên quên mất chuyện khác, chỉ nghĩ thầm.
Hạng Thuật cầm cung tên, gói chủy thủ của Trần Tinh, ngoại bào và túi thuốc lại, dắt ngựa, lúc xoay người lên ngựa, còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh giãy dụa: “Mau thả ta ra! Ngươi trói ta ở đây ta sẽ chết mất!”
Hạng Thuật quay đầu ngựa, Trần Tinh vẫn hô phía sau: “Ngươi không muốn làm hộ pháp đúng không? Không làm thì thôi đi! Rốt cuộc ta trêu chọc gì ngươi! Ta cứu mạng ngươi, ban đầu có cơ hội giết ngươi, nhưng ngươi nhìn xem ta đâu có động thủ….”
Hạng Thuật quay lưng về phía Trần Tinh, giục ngựa chạy chầm chậm, nghe thấy lời này, chậm rãi dừng lại, giương cung cài tên nhắm về phía Trần Tinh.
Trần Tinh: “…”
Ngay sau đó, Hạng Thuật buông tên rời cung, một mũi tên bay vụt tới!
Trần Tinh nhắm hai mắt lại, cảm giác dây thừng trên người buông lỏng, bị tên bắn đứt.
“Giá!” Hạng Thuật quát.
Hạng Thuật cưỡi ngựa đi ra đường lớn, rời khỏi thôn.
“Ai!” Trần Tinh mặc áo mỏng, chạy ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quay lại cho ta! Hộ pháp! Tên khốn kia!”
Đây là lần đầu tiên Trần Tinh nghe thấy giọng nói của Hạng Thuật, tiếng ‘Giá’ kia, trong trẻo hữu lực, khí phách sang sảng, không khỏi khiến Trần Tinh nghĩ thần, giọng nói hộ pháp nhà ta thật dễ nghe… Không đúng! Tên khốn vẫn là tên khố! Hộ pháp chạy rồi!
Mặt trời ngả về tây, một trận gió lạnh thổi qua, Trần Tinh mờ mịt đứng giữa thôn, nhìn trái nhìn phải.
Lần này làm sao đây? Trần Tinh cực kỳ choáng váng. Bụng lại “Ọt!” một tiếng.
Đói thật… Hạng Thuật có để lại đồ ăn gì, kiếm gì nhét bụng đã rồi nói sau. Trần Tinh đói không chịu được, tranh thủ thời gian tìm đồ ăn đã. Tên khốn kia không biết chạy đi đâu, ta đã trêu chọc hắn cái gì! Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại, suýt chút nữa dốc ngược cả nồi cháo lên.
Vào đêm, mặt đất Kinh Châu rét lạnh, Trần Tinh trốn vào căn nhà bị bỏ lại tìm y phục, không biết ở đâu có con chó, chạy đến sủa với cậu liên tục, Trần Tinh cố gắng trấn an rồi tìm gì cho nó ăn, con chó kia được một bữa cơm, cũng dần chấp nhận hiện thực bị chủ nhân vứt bỏ, cùng cậu trải qua đêm dài rét mướt này.
Trần Tinh tìm mọi thứ trong nhà có thể quấn được vào người quấn lên, cũng ôm luôn con chó, run rẩy nói: “Lạnh quá, sao lại như thế? Tâm Đăng chọn hộ pháp lại chọn ngay tên khốn như thế?”
Trần Tinh ai oán kêu than trong lòng, giữa đêm dài giá lạnh, không tránh được việc nghĩ tới hiện thực tàn khốc đã dẫm nát kỳ vọng của cậu. Ngày ấy xuất sơn, cậu vạn lần không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Chỉ vì trước kia bên cạnh Khu ma sư, đều cần một chức “hộ pháp”, bảo vệ Khu ma sư diệt ma trừ yêu, không bị quấy nhiễu. Mà tọa trấn bên cạnh Đại Khu ma sư, người hộ pháp ấy còn có danh hào vang dội là “Võ thần”.
Bây giờ toàn bộ Khu ma sư chỉ còn mỗi Trần Tinh, tự dưng cậu trở thành “Đại Khu ma sư”, còn về Võ thần, Tâm Đăng chỉ điểm Hạng Thuật làm hộ pháp cho cậu.
Trần Tinh từng đọc không ít cổ tịch, sách lụa lưu lại từ xưa, đó là tế văn Ôn Triệt viết cho Tân Viên Bình, Tân Viên Bình chiến với Yêu long mà chết, Ôn Triệt diệt trừ Yêu long báo thù xong, đâm đầu xuống sông Tứ Thủy tự vẫn.
Thời Hán, Thứ sử Kinh Châu Tạ Di Ngô cũng làm Đại khu ma sư, cả đời không thành gia lập thất, lúc ấy danh chấn thiên hạ là dũng tướng, có kiếm khách đệ nhất giang hồ Vương Việt làm bạn, trở thành thất đại truyền kỳ.
Trước nữa, Lưu hầu Trương Lương bái Hoàng Thạch Công làm sư phụ, tinh thông thuật số. Còn hắn làm hộ pháp, khiến dân chúng nửa tin nửa ngờ, có khi nói là Tiêu Hà, có khi lại nói là Hàn Tín. Nhưng sau khi Trương Lương chết, Hàn Tín bị Lữ hậu và Tiêu Hà giết, người kể sử đều lời ong tiếng ve nói xấu Tiêu Hà, thì càng ngờ là Hàn Tín. Cũng có Đại Khu ma sư thời Hán, phân riêng tả hữu hộ pháp.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu chìm vào đoạn hồi ức của sư phụ khi hấp hối.
“Tuế Tinh nhập mệnh, là chỗ dựa cả đời cho con, nhưng cũng là thứ con phải đối mặt. Trăm năm Tuế Tinh mới luân hồi một lần, chỉ ở nhân gian hai mươi năm, hai mươi năm sau sẽ về trời.”
Trần Tinh đi theo sư phụ, nói: “Cho nên vận may của con chỉ dùng được đến năm hai mươi tuổi.”
“Không, sâu xa không chỉ như vậy, lúc ấy Tuế Tinh từ trong bản mệnh của con tách rời.” Sư phụ dừng bước, quay đầu giữa rừng phong, giải thích cho Trần Tinh, “Trong tình huống nào một người mất đi chủ tinh trong mệnh của hắn? Con chắc đã sớm biết, không cần ta nhiều lời.”
Trần Tinh trong giây lát như bị sét đánh.
“Con… con sống không quá hai mươi.”
Sư phụ lạnh nhạt đáp: “Sinh lão bệnh tử, đều do trời định. Thiên địa vạn vật, tự sẽ có cách sinh sôi không ngừng, bọn chúng cũng có điểm cuối phải đi. Trời cho con số mệnh này, sao không nhân dịp năm tháng mình có hạn, làm chút chuyện cho Thần Châu.”
“Đã mộng thấy, con hãy đi Tương Dương một chuyến, con là Đại khu ma sư.” Giọng nói của sư phụ còn vang vọng bên tai, “Trong cơ thể con, có pháp bảo Tâm Đăng duy nhất còn có tác dụng trên đời, thiên địa tăm tối, chúng tinh biến mất, con là hạt giống sáng ngời giữa nhân gian. Trong bốn năm, dùng hết sức lực, tìm lại pháp lực đã biến mất giữa nhân gian, tìm tới đầu nguồn linh khí khô cạn của đất trời, dùng Tâm Đăng của con, chiếu sáng khắp nơi.”
“Tự nhiên, con nghĩ hai mươi năm còn lại của cuộc đời vô công rồi nghề, chơi bời lêu lổng, thì tại trong một cuộc đời vẻn vẹn có hai mươi năm, cái gì mới là ‘đạo’, đi tìm, đi kiếm đi.”
Hôm sau Trần Tinh vơ vét một chặp, tìm ít lương khô cho chó ăn no, thấy một cái áo hoa của nữ chủ, quần bông của nam, mặc bừa lên, ít ra còn chống lạnh được. Lập tức rời thôn lên đường – ngựa, tiền, thuốc đều bị Hạng Thuật cướp đi, đành đi bộ. Trước tiên phải tới Mạch Thành, nghĩ các kiếm lộ phí đến Trường An rồi nói.
Con chó kia thấy Trần Tinh rời đi, cũng chạy theo, vẫy vẫy đuôi, đuổi ở phía sau.
Nghĩ đến Hạng Thuật, Trần Tinh lập tức… hít sâu một hơi, còn không bằng chó! Con chó này được một bữa cơm, còn biết đi theo mình! Được rồi, sư phụ nói nhân sinh phải nghĩ thoáng một chút, còn nhiều thời gian, nếu thật sự là số mệnh an bài, tên khốn này cũng không thể chạy thoát. Nếu không phải? Thì việc gì phải cáu giận?
Tuy nói thế, nhưng xuống núi nửa tháng gặp tốn thất đau đớn như vậy, Trần Tinh cực kỳ uể oải sa sút, thực sự không nghĩ ra mình làm sai chuyện gì.
Đang nghĩ lung tung, bỗng nhiên ven đường có xe ngựa dừng lại.
“Này! Lên đây đi!” Có người hô với cậu, “Người ở đâu? Phu nhân bảo ngươi lên xe!”
Trần Tinh: “?”
Có không ít bách tính dẫn theo người nhà xuôi nam về phía Mạch Thành, trong đó không thiếu mấy đại hộ từ phía bắc trốn xuống, Trần Tinh mặc áo hoa dày, sau lưng có con chó, bộ dáng giống nhi tử ngốc một nhà địa chủ. Lại lớn lên đẹp mắt, ít nhiều cũng khiến người ta thương xót, thế làm một đội xe đi chậm lại, cho cậu và con chó đi nhờ.
Đây là một hộ văn nhân từ Phiền Thành trốn xuống, lão gia chừng năm mươi tuổi, mang theoe phu nhân và nữ nhi mười tuổi, trong nhà còn một vị lão thái thái, cả gia đinh nha hoàn, biết Tương Dương bị phá, vội vàng chạy xuống phía nam. Lão gia tuổi tác đã cao, đêm khuya hốt hoảng trốn đi, biết tin người Hán bị tàn sát, bi thương vô cùng, một hơi nghẹn ứ ở ngực, nằm trên xe không động đậy nổi, hai mắt không nhắm được.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Tinh đầu tiên tạ ơn lão thái thái tương trợ, sau đó kể lại lai lịch, chỉ bảo mình là kẻ sĩ xuống phía nam, nhìn lão gia nửa sống nửa chết, sờ Mạch Môn biết được bệnh tình, hỏi: “Bị bệnh sao? Có châm không ta mượn một chút, châm cứu một lần là khỏi.”
Phu nhân vội vàng sai người cầm Tú Hoa châm đến, Trần Tinh đốt qua rồi thi châm, qua nhiên đến châm thứ bảy, lão gia lập tức phun ra một ngụm máu, chậm rãi tỉnh lại, khóc nấc lên.
“Thần y!”
“Thần y –!”
Đám người cuống quýt khấu tạ ơn cứu mạng của Trần Tinh, Trần Tinh vội khoát tay khiêm nhường, cứ thế được đưa tới Mạch Thành, trên đường Trần Tinh nói sơ qua việc bị Hạng Thuật cướp đồ, mọi người lại thổn thức không thôi.
“Ngươi đâu phải tìm hộ vệ,” Phu nhân nói, “Đây là tìm tổ tông thì có.”
“Thế phong nhật hạ, lòng người không như xưa.” Lão thái thái lại nói.
“Không phải sao.” Trần Tinh thổ lộ một phen, trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút, bèo nước gặp nhau, đến Mạch Thành mỗi người đôi ngả, gia đình này lấy bốn mươi lượng bạc tạ lễ, lại cho cậu một con gà quay.
Trần Tinh cất ba thỏi bạc nặng trĩu, tạm biệt bọn họ, lần này lại có tiền, trước tiên thay quần áo, đổi bạc thành vàng nếu không nặng như thế kéo quần tụt xuống rất khó chịu, cũng không tiện mang theo còn dễ bị cướp.
“Mẹ ta sinh ta ngày ấy.” Trần Tinh nói với con chó, “Kể lại là Tuế Tinh giáng thế, từ đó xuất sinh, vận khí tốt không ngờ được, mày nhìn xem, còn có cả gà quay để ăn.”
Trần Tinh xé nửa con gà cho nó, tìm một cái nhà tắm, tắm rửa một lượt, lại đến phường may mua quần áo mới, lắc mình biến hóa lại khôi phục bộ dáng quý công tử, còn mua cho con chó một cái áo lông mặc vào, nghênh ngang đến tiền trang.
Mạch Thành dù nhỏ, nhưng không thiếu gì, vốn là chỗ tập kết hàng trước khi đến Kinh Châu, một năm trước Tương Dương bị vây, thương nhân đều đến đây làm ăn. Quân Tấn muốn cứu Tương Dương nhưng không được, đành giữ vững Mạch Thành, dù sao họ vẫn có mấy phần bản lĩnh bảo vệ thành. Lúc tin thành Tương Dương bị phá, dân chúng biết tin đều chạy đến đây, một ngày một đêm mà đã ùn ùn đầy nạn dân.
Khách điếm, quán trà, hàng ăn trong thành chật ních người giàu xuôi nam, tiếng người huyên nam, có lẽ nguyện ý xuất tiền xuất lực, trợ giúp quân đội đánh trả, có lẽ cảm thấy nơi đây chưa đủ an toan, đến được phía nam thấy lạ lẫm, không chịu nổi một ngày.
Đến tiền trang đổi tiền, lại đến quan phủ xin một văn thư thông quan, là thuận lợi tới Trường An, hai nước Tần Tấn giao chiến, đi đâu cũng phải cẩn thận.
Trần Tinh vác một bao phục với ba cân bốn lạng bạc, đến tiền trang, tiền trang đã thu dọn chuẩn bị chạy nạn. Vừa mới rảo bước vào chỉnh đường, cậu phát hiện bên trong lặng ngắt như tờ, bầy không khí quỷ dị không nói lên lời.
“Chưởng quỹ, ta muốn đổi…” Giọng Trần Tinh bỗng nhiên im bặt.
Trong quầy tiền trang, chưởng quỹ, chạy việc đều há miệng, cổ tay cổ chân bị thanh sắt tháo ra từ cửa sổ khóa chặt, nghe thấy tiếng Trần Tinh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu – từng cái hàm bị kéo đến trật khớp, như mấy con mắt trợn tròn.
Một nam nhân vân đạm phong khinh tựa ở cửa nhỏ trước quầy, nghiêng người, cánh tay chống lên quầy, người mặc quần áo thợ săn, chính là Hạng Thuật!
Ngón tay Hạng Thuật gõ lên quầy hàng, ra hiệu chưởng quỹ mau lấy tiền, chưởng quỹ nơm nớp lo sợ, mở cái cằm trật khớp, dùng thước cân cho Hạng Thuật một thỏi vàng, bọc vào trong bọc quần áo, lại dùng ánh mắt ra hiệu Trần Tinh mau chạy đi.
Hạng Thuật nghe thấy tiếng, hơi nghiêng đầu đối mặt với Trần Tinh.
Bên ngoài có một đội quân Tấn đi qua, Trần Tinh quả quyết hét lên:
“Người đâu! Có kẻ cướp tiền trang!”
__________
[1] Thập thất cửu không: chỉ cảnh tan tác vì chiến tranh, mười phòng thì chín phòng trống không.