Định hải phù sinh lục

Chương 5: Cướp đoạt



Hộ pháp nhà ta võ công thật cao cường

 

Trong chớp mắt, Hạng Thuật nhanh chóng xách lấy túi vàng trên quầy, Trần Tinh cũng đã chạy biến ra ngoài.

 

Đúng lúc bên ngoài có đội binh sĩ đi qua, nạn dân đông đúc sợ nhất là bị cướp giữa lúc loạn lạc. Trần Tinh hô lên như thế, lập tức hơn mười người đã chặn bên ngoài cổng tiền trang, kẻ khởi xướng là Trần Tinh cũng đã bước xa, trốn đến ngõ hẻm đối diện.

 

Không đúng! Trần Tinh chợt nhớ ra một việc cực nghiêm trọng, tên này là ma đầu giết người không chớp mắt! Kêu như thế chẳng phải sẽ hại chết Tấn binh sao?

 

Hạng Thuật dùng vậy vẫn dửng dưng, cầm theo một túi vàng, lập tức bị đội binh sĩ kia vây quanh, đám người nhanh chóng giương cung cài tên, giận dữ mắng, để Hạng Thuật thả túi tiền mới cướp trong tay xuống.

 

Trần Tinh trốn trong hẻm, thầm nghĩ đừng động thủ giết quan binh, đồng thời hạ quyết tâm, một khi Hạng Thuật ra tay thật, nếu y giết người trước mặt cậu, chức hộ pháp kia không thể giao cho y được.

 

“Khục.” Phía sau vang lên một giọng nói, “Tiền trang Đông Triết lắm mưu mẹo, cũng hại nhiều người rồi, ngươi quản chuyện này làm gì?”

 

Trần Tinh quay đầu nhìn lại, thấy sau lưng xuất hiện một tráng hán cao lớn, đội mũ rộng vành che đi phân nửa gương mặt, râu ria lung tung, bên má còn có một vết chém, ngồi im tựa lưng trong ngõ hẻm, chắc hẳn cũng bị thu hút vì chuyện này.

 

Trần Tinh không đáp, chỉ quay đầu nhìn lại, binh sĩ ngày càng nhiều, tự mình rút cung tên nhằm về phía Hạng Thuật ở cổng tiền trang. Chỉ cần đội trưởng ra lệnh, bọn họ sẽ bắn tên, Hạng Thuật lập tức bị bắn thủng thành cái sàng, cậu không khỏi lo lắng cho an nguy của Hạng Thuật.

 

Nhưng chỉ thấy Hạng Thuật huýt sáo, vị đội trưởng uy hiếp vài lần không có hiệu quả, đang định ra lệnh bắn tên, Hạng Thuật lại cầm cái túi trong tay vung lên, lập tức vàng lá bay đầy trời, lá vàng như sao chổi còn mang theo kình khí, khiến cả đám binh sĩ kêu thảm. Ngay sau đó chiến mã từ cuối phố vọt tới, Hạng Thuật lật mình lên người, cũng không thèm nhìn, xoay tay ném về phía Trần Tinh trong hẻm nhỏ.

 

Ném ám khí, lên ngựa, lật tẩy Trần Tinh chỉ trong ba bước nhanh như chớp, Trần Tinh còn đang nghĩ, hộ pháp nhà ta võ công thật cao cường! Không kịp phản ứng một thỏi vàng đã bay đến trước mặt, nếu mà bị đập trúng chắc chắn sẽ ngất xỉu, hiệp khách đội mũ rộng vành bỗng nhiên ra tay, ném bát rượu bằng sắt đen “keng” một tiếng úp lên miếng vàng, vang lên ong ong, xoay tròn mãi trong bát.

 

Trần Tinh: “Chờ chút!”

 

Trần Tinh đuổi theo, Hạng Thuật đã giục ngựa đi vô tung vô ảnh. Ven đường bách tính nhào vào cướp vàng, ngã tư bị chen lấn, chật như nêm cối, các binh sĩ bị lá vàng đập trúng trán, hôn mê.

 

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được tên hộ pháp mới nhận chức này, đánh thì không lại, đuổi cũng không kịp, biết làm sao đây?

 

“Kẻ thù của ngươi?” Hiệp khác ra khỏi ngõ nhỏ, nhặt bát rượu, ra hiệu Trần Tinh lấy vàng đi. Trần Tinh đành khoát tay, hiệp khách nói: “Không cần vàng? Vậy ta lấy.”

 

Trần Tinh chưa từng có thói quen tiết kiệm tiền, dù sao Tuế Tinh nhập mệnh, vận khí tốt đến mức không tin nổi, mỗi lần thiếu tiền, ông trời sẽ cho cậu, không sợ chết đói, nên cậu gật đầu với hiệp khách kia cảm ơn đã ra tay giúp đỡ, rồi vào tiền trang. Hiệp khách kia sờ lên gương mặt xồm xoàm, lộ ra một gương mặt tuấn tú nhưng lại lôi thôi lếch thếch, cười trừ, đi đến quan phủ Mạch Thành.

 

Đúng giữa trưa, bên ngoài phủ quan có thêm một tấm bảng: “Truy nã kẻ cướp”. Trên bảng miêu tả tướng mạo Hạng Thuật, tróc nã người về quy án, Đông Triết Liên Hào thưởng năm mươi lượng.

 

Trần Tinh đến gặp quan phủ lấy thư thông quan, thấy hộ pháp của mình bỗng nhiên thành tội phạm bị truy nã, tâm tình xoắn xuýt phức tạp. Gói thuốc và đồ đạc tùy thân đều bị Hạng Thuật cướp đi, nhưng lúc đầu cậu cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng, cướp tiền trang lấy lộ phí? Định đi đâu? Nhìn bộ dạng chắc là về phương bắc, quay lại tộc?

 

“Không đi phía bắc được!” Thư lệnh nói, “Tất cả đều chặn đường rồi, tiếp theo!”

 

Trần Tinh: “Cho dù thế nào ta cũng phải đến Trường An một chuyến, chỗ này có văn thư của Tạ An đại nhân ký phá, phiền ngài giúp ta một chút.”

 

“Không phải không cho ngươi đi,” Thư lệnh lại nói, “Thành Tương Dương phá rồi, đi lên phía bắc không phải chịu chết sao?”

 

“Núi Long Trung[1] phía tây thành Tương Dương có sạn đạo.” Một giọng nam nhân phía sau vang lên, “Sau khi rời núi đi lên phía bắc, rời khỏi Kinh Châu có thể qua Vũ Quan, vào Trung Nguyên, đi hướng tây bắc là đến được Trường An.”

 

Trần Tinh quay đầu, lại thấy tráng hán đội mũ rộng vành kia, tráng hán cúi đầu nhìn cậu, vành mũ che khuất ánh sáng không nhìn rõ gương mặt.

 

Thư lệnh bĩu môi, ra hiệu hai người nhìn thiếp bảng bên trong phủ quan.

 

“Trong núi Long Trung, có trộm mộ, trộm cướp chiếm núi, sạn đạo không đi nổi, có cả  nhân sĩ lẫn kẻ trộm.”

 

Thư lệnh nói: “Hai ngày trước vừa phái một đội đi điều tra, không ai quay về, ta khuyên ngươi đừng có đi nộp mạng, lúc này đi Trường An làm gì? Hai nước ác chiến, ngươi là người Hán đến Trường An cũng chỉ thành “dê hai chân” cho người Hồ, cha mẹ sinh ra ngươi, nuôi dưỡng ngươi đâu có dễ dàng, đi phía nam đi.”

 

Trần Tinh giày vò thư lệnh mãi, Thư lệnh không còn cách nào khác đành phải đóng dấu điệp văn thông quan cho cậu.

 

Hiệp khách kia nói: “Ta cũng đi Trường An, cho ta một bản, ta là Phùng Thiên Quân.”

 

Cuối cùng cũng gặp người bình thường, Trần Tinh cầm văn thư ra ngoài, hiệp khách kia thấy nắng xuân ấm áp, cởi mũ xuống.

 

Gió xuân thổi qua, mây mù lui bớt, tầng mây hé mở, mặt trời lấp ló tỏa ra mấy luồng ánh sáng ấm áp, chỉ thấy hiệp khách kia mặt mày sáng sủa, mũi cao, môi đỏ như tô son, làn da trắng trẻo, mặc dù mặc thanh sam dáng vẻ phóng khoáng nhưng có cảm giác vương công quý khí. Khoanh tay đứng trước cổng phủ quan, giữa tia nắng, khiến Trần Tinh cảm thấy ấm áp trong lòng, như được tắm gió xuân.

 

Hiệp khách lại sờ sờ gương mặt râu ria của mình, nói: “Gặp lại là có duyên, dọc đường này phiền tiểu huynh đệ chiếu cố, đi thôi, không cần vội, mua chút rượu vừa đi vừa uống, không biết trong giang hồ nên xưng hô thế nào?”

 

“Để ta tự giới thiệu một chút, ta gọi là Trần Tinh, năm nay mười sáu, cao bảy thước chín tấc, nặng một trăm ba mươi cân[2]…”

 

“Ngu huynh cũng giới thiệu một chút, ta hai mươi hai, chín thước một tấc, cân nặng không rõ vì lâu rồi chưa lên cân…”

 

Phùng Thiên Quân tướng mạo nho nhã, nhưng ngữ khí lại có phong thái của người giang hồ, gã mua hai cân rượu, buộc bên yên ngựa, Trần Tinh mua ngựa xong lại ôm chó nhét nó vào túi bên yên ngựa, để con chó thò đầu ra, cùng với vị bằng hữu mới kết giao này đi ra khỏi thành về phía núi Long Trung. Phùng Thiên Quân làm người hiền hòa, ăn nói vui vẻ, là nhân sĩ Hoài Nam, lưng đeo một thanh đại đoa, một bát rượu, là người tập võ, có tài nghệ.

 

Trần Tinh nghĩ thầm, sao hộ pháp không phải hắn?

 

“Con chó này tên là gì?” Phùng Thiên Quân hỏi.

 

Trần Tinh định nói nhặt trên đường chưa có tên, bỗng dưng nghĩ lại: “Nói gọi là Hạng Thuật.”

 

“Còn có họ.” Phùng Thiên Quân nói.

 

Trần Tinh: “Ừm.”

 

“Thiên Trì… đệ làm nghề gì?” Phùng Thiên Quân nhìn tới nhìn lui, cảm giác Trần Tinh không giống người bình thường, bách tính chạy nạn đều bẩn thỉu lem luốc, nhưng Trần Tinh lại rất sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả chó cũng mặc áo lông. Theo lý mà nói nếu là công tử, không thể đi một mình giữa loạn thế này được, nếu không sẽ gặp người mưu sát.

 

“Đừng hỏi nữa.” Trần Tinh nói, “Là chuyện thương tâm, không nên đề cập. Huynh thì sao?”

 

Phùng Thiên Quân rẽ vào đường nhỏ, đường hoàng mà nói: “Ngu huynh là sát thủ.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Sao trên đường cứ gặp ai thì kẻ đó đều thích giết người vậy. Trần Tinh bắt đầu lo lắng, mong đừng đụng phải tên chó điên Hạng Thuật.

 

“Huynh giết mấy người rồi?” Trần Tinh lo sợ hỏi.

 

“Ta chưa từng giết người.” Phùng Thiên Quân nói, “Đây là năm đầu tiên ta làm sát thủ, đang đến địa điểm mục tiêu, làm việc lần đầu trong đời.”

 

“A.” Trần Tinh yên tâm, Phùng Thiên Quân lại nói: “Đến Trường An, giết Phù Kiên.”

 

Trần Tinh: “Chúc Phùng huynh mã đáo thành công! Chờ chút, giết Phù Kiên, tiền thù lao cần bao nhiêu?”

 

Trần Tinh nghĩ thầm nếu không đắt, có thể dùng tiền thuê Phùng Thiên Quân đuổi bắt Hạng Thuật, không cần giết chết, trói lại là được rồi, khó trách người Tấn muốn tra tấn y, hiện giờ Trần Tinh đã muốn đánh người lắm rồi, trong lòng đã quất cho Hạng Thuật vô số roi.

 

“Một rổ màn thầu.” Phùng Thiên Quân đáp.

 

“Được.” Trần Tinh nói, “Ta dùng hai rổ màn thầu, huynh giúp ta bắt Hạng Thuật trở lại được không?”

 

“Đệ bắt chó của mình làm gì?” Phùng Thiên Quân không hiểu, “Không phải ở đây rồi sao?”

 

Trần Tinh giải thích một hồi, Hạng Thuật là người cướp tiền trang, Phùng Thiên Quân lập tức nói: “Không làm được.”

 

Trần Tinh: “Ba rổ màn thầu.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Màn thầu không phải vấn đề, ta đánh không lại y, đi thì cũng chỉ làm đệ mất mặt.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Phùng Thiên Quân bắt đầu giải thích cho Trần Tinh, chỉ dùng bao phục mà phóng được ba mươi mấy thỏi vàng đến đúng chỗ, còn đánh bất tỉnh toàn bộ đối thủ là khái niệm thế nào, công phu này Phùng Thiên Quân nhìn qua cũng thấy mặc cảm. Mà lá vàng cuối cùng bay đến chỗ Trần Tinh, Phùng Thiên Quân phải dốc toàn lực và nhờ cậy vào bát rượu sắt trong tay mới đỡ được.

 

Mà hiển nhiên Hạng Thuật thành thạo đến mức điêu luyện, Phùng Thiên Quân không cùng đẳng cấp.

 

Trần Tinh với vũ lực không có tí khái niệm nào, suy nghĩ nói: “A, mạnh vậy sao?”

 

Phùng Thiên Quân trầm ngâm nói: “Người đó tên là Hạng Thuật? Rốt cuộc có thân phận gì?”

 

Hai con ngựa tiến vào trong núi Long Trung, rét tháng ba, dưới khe núi băng bắt đầu nứt vỡ, tuyết trắng đầy núi cũng tan dần, vạn vật bừng tỉnh, cỏ cây vươn vai. Trần Tinh dắt ngựa cùng Phùng Thiên Quân đi trên sạn đạo cổ xưa từ mấy trăm năm trước, quyết định không lừa gạt hắn, kể hết mọi chuyện cậu gặp trên đường.

 

Nghe được chuyện xảy ra ở Tương Dương, Phùng Thiên Quân cảm khái nói: “Chu Tự à.”

 

“Hắn là người tốt,” Trần Tinh nói, “Đáng tiếc không có ai giúp đỡ hắn lúc khó khăn này.”

 

Trần Tinh không phải không muốn giúp Chu Tự thủ thành, chỉ là sứ mệnh của Khu ma sư với cậu quan trọng hơn, ai ngờ Phùng Thiên Quân lại nói: “Chu Tự, ừm, hắn hàng địch.”

 

“A?” Trần Tinh lập tức không biết nói gì, Chu Tự lần này sẽ bị triều đình Tấn phỉ nhổ đến chết, nhưng từ xưa tới nay hàng địch nhiều hơn chống địch, thêm hắn cũng chẳng hơn kém bao nhiêu.

 

“Khu ma sư.” Phùng Thiên Quân suy nghĩ thật lâu, khẽ gật đầu, “Cho nên Hạng Thuật là hộ pháp được chọn cho đệ?”

 

“Huynh tin?” Trần Tinh kinh ngạc nói.

 

“Tin chứ, vì sao lại không tin?” Phùng Thiên Quân nói, “Nếu một người nói dối, ánh mắt sẽ không gạt được. Hiện giờ hộ pháp chạy đi rồi, một mình đệ đến Trường An làm gì?”

 

Trần Tinh đáp: “Ta phải đi tìm tổng thự Khu ma sư của Đại Hán lưu lại, còn phải kiếm chút tiền thuê bảo tiêu. Trên đường có huynh bên cạnh, chút tiền kia có thể bớt đi.”

 

Thời Hán, Khu ma sư ở Trường An hùng mạnh, từng lập một nha môn, sẽ có nơi để tra xét, nhất định còn để lại tài liệu. Đây vốn là kế hoạch của Trần Tinh, bước kế tiếp sau khi tìm được hộ pháp. Tìm xem có manh mối nào của Vạn Pháp Quy Tịch ba trăm năm trước không.

 

“Tiện khuyên nhủ Phù Kiên đừng giết người nữa.” Trần Tinh nói, “Nhưng huynh muốn giết hắn, thì ta cũng không phí miệng lưỡi đi khuyên một người sắp chết làm gì.”

 

Phùng Thiên Quân lòng sáng như gương, thuận miệng nói: “Phù Kiên dù chết rồi, nhưng chiến loạn phương bắc sẽ không dừng lại, trừ khi có người thống nhất thiên hạ.”

 

Hàn huyên một lát, hai người suy đoán lai lịch Hạng Thuật, Trần Tinh chẳng biết gì về giang hồ Trung Nguyên, Phùng Thiên Quân cũng không có đầu mối, nhưng cực kỳ tò mò, hỏi thăm rất chuyện liên quan tới Khu ma sư. Khi Trần Tinh còn ở Hoa Sơn học tập, đọc qua không ít pháp thuật trên sách, nhưng cũng chỉ là đàm luận trên mặt giấy. Linh khí dồi dào khắp nhân gian, Khu ma sư cũng chỉ mượn dùng mới có pháp thuật. Bây giờ Vạn Pháp Quy Tịch, chẳng dùng được cái gì.

 

“Chỉ có thể phát sáng.” Trần Tinh biểu diễn cho Phùng Thiên Quân xem, còn nói, “Ban đêm đi đường có thể chiếu sáng cho huynh, không cần thắp đèn lồng, nhưng dùng nhiều sẽ mệt lắm.”

 

Phùng Thiên Quân chẳng hề kinh ngạc, nói: “Ta từng thấy ở Hoài Nam, có người chặt tay xuống xong nối lại… có thể vặn đầu ra đằng sau, đệ làm được không…”

 

“Dừng tay! Đấy là thuật sĩ giang hồ!” Trần Tinh ngay lập tức ngăn cản Phùng Thiên Quân không cho hắn vặn đầu cậu ra sau, “Có thể vặn, nhưng vặn xong là ta đứt cổ!”

 

“Sao đệ lại chịu gánh vác chuyện này?” Phùng Thiên Quân nói, “Làm vì ai?”

 

“Nhìn huynh xem,” Trần Tinh đáp, “Thiên Ma giáng thế, Thần Châu sẽ bị hủy diệt, mỹ cảnh như vậy, thế gian như này biến mất, huynh không cảm thấy đáng tiếc sao?”

 

Giống như Phùng Thiên Quân đi giết Phù Kiên vì một rổ màn thầu, sau khi sư phụ Trần Tinh mất, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều đã quyết định gánh vác trách nhiệm này, lý do cũng đơn giản, chí ít để hoa cỏ, chim thú trùng cá, bách tính trong thiên hạ không phải bỏ mạng, món đồ đẹp luôn khiến người ta yêu thích, nhìn nó bị hủy diệt, trong lòng chẳng phải sẽ khó chịu sao?

 

Hai người dắt ngựa đi dọc sạn đạo, qua nhất tuyến thiên nhỏ hẹp, trên mỏm đá còn vương một góc quần áo của binh sĩ nước Tấn. Bỗng nhiên Phùng Thiên Quân nói: “Chờ một chút.” Sau đó dừng lại, kiểm tra y phục kia. Trước đây không lâu, quan phủ Mạch Thành đã phía người tìm tung tích đội binh sĩ từng đi qua đây.

 

Mặt trời ngả về tây, trong sơn cốc im ắng hẳn, không nghe thấy tiếng chim chóc, Trần Tinh ngẩng đầu nhìn bỗng nhiên thấy bóng người vụt qua trên đỉnh nhất tuyến thiên.

 

“Phùng huynh?” Trần Tinh bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

 

Ngay sau đó Phùng Thiên Quân tóm lấy cổ áo Trần Tinh, kéo cậu lùi về sau ba thước, trên đỉnh đầu hai thân người rơi thẳng xuống! Ầm một cái, người đầu tiên đập vào chỗ nền gỗ yếu nhất của sạn đạo, gỗ gãy nứt, vụn gỗ rơi xuống sườn núi cao vạn trượng.

 

Một người khác thì rơi trước mặt Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, khiến con ngựa hí lên định chạy trốn, Phùng Thiên Quân lập tức thu dây cương, trấn an nó. Trần Tinh suýt nữa hô to, Phùng Thiên Quân lại che miệng cậu, thấp giọng nói: “Đừng sợ! Chết cả rồi.”

 

Trần Tinh thở dốc một lát, tập trung nhìn, chỉ thấy một “người” khi trước đã thành bộ thi thể thất khiếu chảy máu, ắt hẳn là bị người từ trên đỉnh nhất tuyến thiên ném xuống.

 

Trần Tinh: “…”

 

Hai người cùng ngầng đầu, Trần Tinh định quát lớn, Phùng Thiên Quân lại ra hiệu đừng nói gì.

 

“Có người phía trên.” Trần Tinh mới nhớ tới thân hình lấp lóe kia.

 

Phùng Thiên Quân nói: “Qua sạn đạo đã rồi nói.”

 

_________

 

[1] Núi Long Trung: Nằm ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, cách thành phố Tương Dương 13km về phía tây. Nếu bạn nào từng đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, thì Gia Cát Lượng ở núi Long Trung, Lưu Bị ba lần đến mời nên mới có “Long Trung đối sách”.

 

[2] 130 cân: cân Trung Quốc bằng 0,5kg, nên bạn nhỏ Trần Tinh nặng 65kg =))