Công lao của trẫm là độc nhất vô nhị
“Phùng Thiên Quân đâu?” Hạng Thuật điều khiển ngựa phi trên quan đạo, dẫn theo hơn vạn người đến cung A Phòng ngoài thành.
“Thác Bạt Diễm phái người bảo vệ huynh ấy rồi!” Trần Tinh nói, “Đảm bảo an toàn.”
Chân trời sáng dần, vào thời điểm hừng đông tiến đến, trên nền trời xanh có mây đen giăng kín, mặt trời núp sau mây, xung quanh đều là gió lạnh, Hạng Thuật đứng trên sườn một ngọn núi nhỏ, phóng tầm mắt nhìn về toàn thành cổ ngàn năm chìm trong tử khí âm u.
“Ta không hiểu tại sao Phùng Thiên Dật lại chọn động thủ vào lúc này,” Trần Tinh nói, “Thật giống chó cùng rứt giậu.”
“Hắn muốn cứu Phùng Thiên Quân,” Hạng Thuật nói, “Khó giải thích sao?”
Trần Tinh: “Nếu hắn có ý này vì sao còn ném Phùng đại ca vào trong gương?”
Hạng Thuật nói: “Cứu Phùng Thiên Quân, không phải vì tình thân mà là muốn dùng hắn.”
“Dùng hắn làm gì?” Trần Tinh không tin nổi, tự dưng bị Hạng Thuật đánh tỉnh, cuối cùng cũng rõ: nếu Phùng Thiên Quân bị oán khí quấn thân có thể sử dụng Sâm La đao, dùng được sức mạnh của nó. Pháp bảo bị luyện hóa bằng oán khí sẽ trở thành sự hỗ trợ lớn nhất của Phùng Thiên Dật, không ai có thể làm đối thủ của hắn.
May mà cứu được người, nếu không rơi vào trong tay Phùng Thiên Dật, sau đó chắc không chỉ có mỗi đám hoạt thi như thủy triều này đâu.
Ngoại ô cách thành Trường An ba mươi dặm, trước cung A Phòng.
Bờ tây Tạo Hà đã đông nghịt bách tính dẫn theo gia quyến, bỏ mạng chạy trốn khỏi Trường An, còn nhiều người hơn đang đuổi đến. Quân đội Đại Tần sau một hồi bạo loạn đã nhanh chóng tỉnh táo lại, tập hợp dưới trướng Phù Kiên. Thiết kỵ phương bắc được xưng bách chiến bách thắng đang thể hiện ra kha năng chiến đấu và kỷ luật quân đội, nhanh chóng tập kết dưới uy vọng của Phù Kiên, đầu tiên là Cấm quân, sau đó là quân đội Quan trung, tiếp theo là kỵ vệ các tộc, các tướng lĩnh chỉ mất ba canh giờ ra roi thúc ngựa đã đuổi tới chính điện cung AP.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Thùy quát.
“Im lặng!” Thác Bạt Diễm lớn tiếng nói.
Phù Kiên ngồi ngay ngắn trong chính điện, nói: “Xảy ra việc gấp không thể nói rõ ngay được, trong tay chúng ta hiện giờ có bao nhiêu người?”
Các tộc báo qua binh lực, thủ hạ trong tay Phù Kiên có khoảng ba mươi vạn binh mã có thể điều động được. Mộ Dung Thùy lại nói: “Sáng sớm hôm qua đã đưa tin cho Thái thú Bình Dương, chắc hắn đang trên đường chạy tới, dẫn theo mười vạn quân cần vương, sớm mai sẽ đến.”
Thái thú Bình Dương chính là Mộ Dung Xung, sáng sớm hôm qua đã phát tin dẫn theo mười vạn người đi, Phù Kiên biết rõ hành động này không phải cần vương, mà là tỷ tỷ Thanh Hà công chúa đã chết, hắn đến là để báo thù
May mà Trần Tinh đã nói qua, cuối cùng Phù Kiên cũng nhận ra Mộ Dung thị hơi bất ổn, mà thấy Mộ Dung Thùy một đêm đã chạy tới đây, có vẻ không giống đồng mưu. Dù sao nếu Thanh Hà công chúa và Phùng Thiên Dật cấu kết mưu nghịch, cũng không đến nỗi chết không có nguyên do, mà người Mộ Dung gia chết như cũng không ít.
Phù Kiên cực kỳ nghi hoặc, nhưng quyết định không nổi giận vội, trầm giọng nói: “Kiểm kê cung A Phòng, khí giới công thành, các bộ đóng quân, chuẩn bị đợi mệnh lệnh của ta, phản công Trường An.”
“Những tên kia, rốt cuộc là cái gì?” Lúc chuyện xảy ra, Vương Tử Dạ đang dùng cơm tối, bị Cấm quân vội vã nhét lên xe ngựa chạy trốn, quan văn võ khắp thành gặp chuyện cực kỳ chật vật, còn kinh hoàng luống cuống hơn.
“Đại Thiền Vu đến!”
Văn võ trong triều lập tức nhốn nháo, Mộ Dung Thùy đè kiếm trong tay.
“Người đến giải thích.” Phù Kiên thở dài, “Nghe đi đã.”
Hạng Thuật phong trần mệt mỏi đi vào, nhìn qua đám người, không thèm để Mộ Dung Thùy vào mắt, sau đó Trần Tinh đi vào.
“Tình hình thế nào?” Trần Tinh thấy trong điện lặng ngắt như tờ, cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
“Đang chờ hai các ngươi đây.” Phù Kiên nói, “Nói đi, nói cho rõ ràng.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu ra hiệu cậu cứ nói đi. Bầu không khí trong chính điện bắt đầu giương cung bạt kiếm, toàn bộ tướng lĩnh MDg run rẩy, có vẻ như một khắc sau muốn xông lên đâm chết Hạng Thuật báo thù cho Thanh Hà công chúa. Mà thấy thân thủ Hạng Thuật, Trần Tinh rất rõ chỉ cần Phù Kiên không tham gia thi toàn bộ đám người này có tiên lên, đều không đụng đến được một cái móng tay của Hạng Thuật, cái tên này mạnh quá đáng!
“Biết bắt đầu từ đâu đây?” Trần Tinh cũng mệt mỏi, ngồi xuống bậc thang trước mặt Phù Kiên, hướng về phía bá quan văn võ, “Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bắt nguồn từ ta, nhưng bệ hạ và các chư vị đây cũng không tránh được liên quan.”
Cả điện lại ầm ĩ lên, mắng Trần Tinh xơi xơi, đến lúc im ắng lại, Hạng Thuật bỗng nhiên nói: “Chỉ thương cho dân chúng vô tội trong thành Trường An, vì các ngươi nam chinh bắc chiến, vì công lao vĩ đại của các ngươi mà chết oan uổng.”
“Thành tựu của trẫm là độc nhất vô nhị!” Phù Kiên uy nghiêm nói, “Chỉ có Doanh Chính mới sánh vai được với trẫm, nếu trẫm không nhất thống phương bắc, người chết mới càng nhiều!”
Trần Tinh không khách khí phản bác, “Ngươi có thể giết bao nhiêu người? Tự bản thân mình tính rõ xem! Mỗi lần các người chinh chiến, người chết hàng trăm ngàn! Tạo ra không ít oán hận, ý niệm nhiều người chết không cam lòng, thì càng luẩn quẩn mãi giữa thiên địa không tan, tụ thành oán khí. Bạt mới từ đó sinh ra…”
Trần Tinh hiện giờ dám khẳng định một loạt chuyện đã xảy ra thế nào. Cậu ở trong điện chậm rãi nói, từ những chuyện vụn vặt, cho đến việc hoạt thi tàn phá thành Trường An – Phùng gia vì lật đổ Phù Kiên, nhiều năm qua nhẫn nhịn mua lại địa điểm trước kia là Khu ma ti, dựng lên Tây Phong tiền trang ở Tùng sơn.
Mà khi đào được di chỉ tổng thự Khu ma ti, lúc chôn lấp hẻm núi nhà họ Phùng vô tình tìm được Âm Dương giám do nhóm Khu ma sư dể lại, và cách sử dụng.
Cũng vì để đối phó với Đại Tần ngày càng bành trướng hơn, Phùng Thiên Dật đã phát điên, muốn làm gì không thể ngăn cản được, hấn bắt đầu nghĩ các hấp thu oán khí, nhằm giúp quá trình luyện hóa, tạo ra võ sĩ hắc ảnh trong thế giới kia, đợi thời điểm thích hợp sẽ thả ra để lật đổ Phù Kiên.
“Ngươi đã cung cấp sức mạnh lớn nhất cho hắn,” Trần Tinh nói, “Và những thứ cần thiết.”
Trong điện lặng thinh.
“Các ngươi còn chưa trả lời.” Mộ Dung Thùy thâm trầm nói, “Phùng gia mưu nghịch tại sao lại giết chất nữ của ta? Việc này liên quan gì đến Thanh Hà công chúa?”
Vương Tử Dạ lập tức ngắt lời: “Phùng Thiên Dật làm thế nào chuyển hóa Bạt? Hắn biết bí thuật này từ đâu?”
“Đây là một loại tà thuật,” Trần Tinh đáp, “Ta không thấy có ghi chép, quá trình cụ thể thế nào phải hỏi hắn mới biết.”
Thác Bạt Diễm mở miệng: “Chúng ta bây giờ có rất ít thông tin, phe địch có bao nhiêu cũng không biết được, nhìn tình hình trước mắt sẽ không ít hơn hai mươi vạn…”
Một hỏi một đáp, cứ thế bỏ qua chất vấn của Mộ Dung Thùy, trước mặt Phù Kiên mọi người không dám đề cập chuyện Thanh Hà công chúa tham dự mưu phản, chỉ mong mau chóng bỏ qua chuyện này.
Lông mày Phù Kiên nhíu lại, bắt đầu quan sát thần sắc những người Mộ Dung gia, đã có người ý thức điểm này, lộ ra vẻ sợ hãi, xem ra toàn bộ không biết chuyện.
Hạng Thuật đáp: “Đánh giá sơ bộ của ta phải có đến ba mươi vạn.”
“Nhiều Bạt như vậy giấu hết trong một chiếc gương?” Vương Tử Dạ không tin nổi, “Rốt cuộc tìm được ở đâu?”
Trần Tinh đáp: “Đúng, chính là trong gương này, có lẽ là tìm thấy từ chiến trường Trung Nguyên. Thế đạo vốn chẳng bao nhiêu người sống, người chết dễ tìm hơn.”
Nói xong Trần Tinh sử dụng Âm Dương giám, pháp bảo trong tay cậu tỏa ra hắc khí, chầm chậm xoay tròn, mọi người đều sợ hãi lùi ra sau.
“Không cần lo lắng,” Trần Tinh nói, “Ta đã thu pháp bảo về, đám Bạt cũng bị thả ra. Hiện giờ chỉ có thể đợi, tìm chỗ thích hợp, phóng từng chút oán khí bên trong ra ngoài, cố gắng tịnh hóa, trong thời gian ngắn hạn chế không đụng đến nó.
Vương Tử Dạ nói: “Tiểu huynh đệ nếu là Khu ma sư, có lẽ sẽ tịnh hóa được pháp bảo này.”
Hạng Thuật trầm giọng: “Dù có thành công thì cũng không giao pháp bảo cho các ngươi được.”
Trần Tinh đang định đáp lại thì Hạng Thuật đã cắt ngang, thầm nghĩ chẳng lẽ các ngươi còn dám chú ý pháp bảo này sao?”
Vương Tử Dạ lại nói: “Pháp bảo tạm thời không nói, nhắc lại lần nữa, tiểu huynh đệ, nếu là Khu ma sư có thể đối phó được yêu nhân Phùng Thiên Dật này không?”
“Không.” Trần Tinh đáp. “Thực lòng mà nói, sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, Khu ma sư trên thế gian không thể trừ yêu diệt ma, trước mắt chỉ có ta là ngoại lệ, nhưng sở trường duy nhất cũng chỉ xua tan một ít oán khí, tự vệ thì được. Phùng Thiên Dật bên kia, có thể sử dụng rất nhiều oán khí cực kỳ ngang ngược.”
“Nếu như bệ hạ không nguyện ý dừng lại chiến tranh và tàn sát,” Trần Tinh lại nói, “Thảm kịch hôm nay, sẽ tái diễn lần trong tương lại. Ta nói xong rồi.”
Sắc mặt Phù Kiên âm trầm, từ sau khi Vương Mãnh chết, lần đầu có người dám ở trước mặt hắn chọc đúng vảy ngược, nếu không phải đang trong thời điểm đặc biệt, thì mấy câu này có thể khiến Phù Kiên giận dữ trừng phạt năm mươi trượng.
Thác Bạt Diễm lại giảng hòa, nói với Phù Kiên: “Nếu mọi việc đã được giải thích rõ ràng, thần chờ lệnh, cùng Đại Thiền Vu, Trần Tinh mở đường về Tạ An, bắt Phùng Thiên Dật!”
Phù Kiên lấy lại tinh thần, trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lại nhướn mày với Phù Kiên, đáp: “Hang ổ bị đào, không phải nói chơi.”
Phù Kiên đành nói: “Cấm quân tạm giao cho ngươi điều động, Đại Thiền Vu, ân oán giữa chúng ta, sau đại loạn này sẽ thanh toán. Nếu có người dám trả thù ngươi, trái lệnh cứ chém.”
Cả điện ồ lên, mà đám người Mộ Dung gia đã ý thức được chuyện gì xảy ra, ánh mắt hận thù dồn hết về phái Hạng Thuật, im lặng không nói gì.
“Cấm quân để cho ngươi.” Hạng Thuật nói, “Lùng bắt Phùng Thiên Dật chỉ cần hai người chúng ta đủ rồi, mang binh quay lại mới là sai lầm, uổng phí tính mạng các huynh đệ.”
“Trẫm là kẻ tham sống sợ chết hay sao?” Phù Kiên cả giận nói, “Trẫm vẫn có thể chiến đấu! Vương Tử Dạ! Truyền lệnh tam quân! Mở kho vũ khí!”
Hạng Thuật và Trần Tinh rời khỏi chính điện, Trần Tinh cũng mất tập trung, lúc đi ngang qua chỗ Mộ Dung Thùy, chợt nghe thấy một câu.
“Tiểu huynh đệ mới vừa giết hại dân chúng, đã chạy khắp nơi chọc sóng gió.” Mộ Dung Thùy thấp giọng nói, “Thật là nát lòng, ở Tương Dương vội vàng, giờ mới gặp lại.”
Nói xong, Mộ Dung Thùy gỡ mặt nạ xuống lộ ra vết bỏng nửa mặt. Trần Tinh bỗng dưng kinh hãi, nhớ đến ngày đó đưa Hạng Thuật chạy khỏi thành, lúc xe dầu vọt vào phủ thứ sử có đối mặt với Mộ Dung Thùy!
Hạng Thuật lại tinh tế phát hiện ra cản Trần Tinh lại.
“Hiện không rảnh làm phiền ngươi, MTâm Đăng, nể mặt Cô vương một chút.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.
Trần Tinh lo lắng không thôi, lúc ra ngoài điện, mới biết chuyện này không lành chút nào, dù có thể rửa sạch chuyện Thanh Hà công chúa thì Mộ Dung Thùy báo thù sẽ không bỏ qua cho cậu.
Hạng Thuật vỗ một cái lên lưng Trần Tinh, Trần Tinh chấn động suýt nữa phun máu.
“Ngươi làm gì vậy?”
Hạng Thuật giễu cợt nói: “Ngươi sợ Mộ Dung Thùy?”
Trần Tinh tập trung, hỏi Thác Bạt Diễm: “Tình hình Phùng đại ca thế nào?”
Thác Bạt Diễm ra hiệu cậu đi cùng, Phùng Thiên Quân đã bình yên vô sự, bị giam lỏng ở thiên điện bên sườn núi của cung A Phòng, lúc Trần Tinh đi vào cả hai bên đều kinh ngạc thốt lên.
“Tốt quá, huynh không làm sao.” Trần Tinh nói.
Phùng Thiên Quân chật vật không chịu nổi, nghe chuyện xong, nói: “Lần này dù có làm gì cũng không cứu vãn nỗi, mà ta phải tự tay ngăn cản đại ca.”
Trần Tinh thở dài, hỏi ý kiến Hạng Thuật, Hạng Thuật lại nói: “Đại khái đã được làm rõ, nhưng vẫn có một điểm không thông, Phùng Thiên Dật… hắn có được bí thuật luyện hóa Bạt ở đâu?”
Trong phòng, bốn người Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân và Trần Tinh ngồi trên mặt đất, tình huống hiện giờ cực kỳ khẩn cấp, thì càng cần bình tĩnh, trước hết nghĩ các đối phó Phùng Thiên Dật, nếu không tùy tiện quay lại Trường An chỉ có thể chịu chết.
Trần Tinh tất nhiên không sợ hãi, hơn nữa có Tuế Tinh hộ mệnh, cuộc sống trước giờ đều hữu kinh vô hiểm. Nhưng với Hạng Thuật thì không thể như vậy.
Trần Tinh nghĩ một chút, nói: “Trong Khu ma ti không có pháp môn sử dụng oán khí, và tà thuật phục sinh người chết. Ta khẳng định, những thứ đó hắn không đào được từ dưới đất lên đâu.”
“Nói các khác,” Phùng Thiên Quân nói, “Đại ca học được từ chỗ khác.”
Hạng Thuật nói: “Có thể là một người khác dạy tà thuật này cho hắn.”
Trần Tinh chen lời: “Có thể do nhân duyên kỳ ngộ, chiếm được vài bí quyển.”
Hạng Thuật hỏi Phùng Thiên Dật: “Ngày thường hắn có bằng hữu kỳ quái nào không?”
Phùng Thiên Quân từ bé đã tách khỏi huynh trưởng, đến kinh thành cũng ít gặp mặt, cũng phải hai ba năm nay huynh trưởng làm gì, hắn đều không rõ.
Phùng Thiên Quân lắc lắc đầu.
“Nhớ tới yêu nhân chúng ta đụng độ trong núi Long Trung không?” Ht nói.
Trần Tinh nghĩ tới buổi chạng vạng hôm qua, Phùng Thiên Dật cũng đeo mặt nạ y hệt người bí ấn kia.
Thác Bạt Diễm nói: “Như vậy, sau lưng còn kẻ chủ mưu.”
Hạng Thuật hơi gật đầu, trầm ngâm nói: “Người này rất có khả năng ở trong cung.
Trần Tinh nói: “Có lẽ là cung nữ bên cạnh Thanh Hà công chúa? Tuy chúng ta đang hoài nghi, nhưng cái gương tại sao ở trong cung lại về được tay Phùng Thiên Dật, tình hình trước mắt thì đây không phải việc quan trọng nhất.”
Hạng Thuật lại nói: “Không, chuyện này rất quan trọng.”
Thác Bạt Diễm cau mày, Trần Tinh mới kể lại cho hắn chuyện ở núi Long Trung, bốn người suy đoán, đại khái cũng chắp nối được một chuyện khá khả thi.
“Có người nắm được tà thuật phục sinh thi thể, tạo ra Bạt,” Phùng Thiên Quân lẩm bẩm nói, “Đưa cho đại ca, còn thuyết phục Thanh Hà công chúa, trước mắt xem ra, công chúa, đại ca và kẻ bí ẩn ở núi Long Trung đều là tay chân của tổ chức này.”
Trần Tinh như tỉnh mộng, nói thế thì có điểm không thông! Dù sao hai chân Phùng Thiên Dật không hoạt động được, thời gian dài ở kinh thành, thu tập oán khí luyện hóa Âm Dương giám, rồi chuyển mấy trăm ngàn Bạt vào thế giới trong gương, không hợp lý lắm.
Trong thoáng chốc, cậu phát hiện Hạng Thuật có nhiều lời không nói.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh huých nhẹ cánh tay Hạng Thuật.
Hạng Thuật chuyển ánh mắt, phòng bị nhìn Trần Tinh
“Có gì thì mau nói,” Phùng Thiên Quân cười khổ, “Ngươi xem huynh trưởng ta như vậy rồi, có gì còn không nói được?”
Hạng Thuật im lặng hồi lâu, đến khii Trần Tinh muốn mở miệng nói ‘Được rồi được rồi’, Hạng Thuật bắt đầu hồi tưởng.
“Năm năm trước, khi ta mười lăm tuổi,” Hạng Thuật nói, “Ở Sắc Lặc Cổ Minh đã gặp một đại phu, gọi là Khắc Gia Lạp.”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh có dự cảm, từ khi quen biết Hạng Thuật tới giờ, vấn đề của Hạng Thuật mãi chưa giải quyết được bắt đầu được sáng tỏ.