Cái chết, chưa bao giờ là kết thúc
“Năm ấy phụ thân ta bệnh tật quấn thân, đau đớn không chịu nổi,” Hạng Thuật hờ hững nói, “nếu như điều dưỡng tốt còn có thể sống được thêm ba năm rưỡi.”
“Ta nghe nói qua, Thuật Luật Ôn đại nhân khi về già chịu di chứng của vết thương chiến trận.” Thác Bạt Diễm cũng nhớ tới, nói vậy.
Hạng Thuật gật gật đầu, nói: “Sau khi Khắc Gia Lạp xem bệnh cho phụ thân ta, để lại một vị thuốc, nói rằng là linh dược trị bách bệnh.”
Trần Tinh nắm được điểm mấu chốt, kinh ngạc nói, “Ngoại hình hắn thế nào?!”
“Che mặt,” Hạng Thuật nói, “Bịt đầu, trên người có cảm giác là người Hán, nhưng lại dùng tên người Hồ, hai chân hoạt động như thường.”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Gã và phụ thân đàm luận rất nhiều việc liên quan đến sống chết, phụ thân cực kỳ tin tưởng hắn, cuối cùng lại uống thuốc gã đưa. Sau đó xuôi nam, mà phụ thân sau bảy ngày thì bình yên tạ thế.”
Trần Tinh khẽ nhíu mày, còn chưa kịp hỏi, Hạng Thuật lại nói: “Mà giữa trưa ngày thứ hai, thân thể người bắt đầu thi hóa, khi ấy ta còn chưa biết có yêu quái là ‘Bạt’, trơ mắt nhìn người khởi tử hoàn sinh, trở thành một hoạt thi…”
Sống lưng Trần Tinh rét lạnh.
“May vẫn chưa hoàn toàn thành yêu,” Hạng Thuật nói, “Đã bị các trưởng lão đưa đi thiên táng[1]. Lo liệu việc này xong, ta vẫn không an tâm, mới rời tộc xuôi nam, lần theo tung tích của gã. Ở bên bờ sông Liêu, phát hiện toàn bộ tộc Ngõa Luân Nô đã thành hoạt thi.”
Thì ra là vậy… Cuối cùng Trần Tinh cũng hiểu tại sao Hạng Thuật chú ý đến Bạt nhiều thế.
Phùng Thiên Quân nói: “Ta không ngại suy đoán một chút, tên đại phu này, có thể là chủ mưu chỉ điểm cho đại ca ta.”
Hạng Thuật gật gật đầu.
Trần Tinh tính toán, nói các khác, Bạt từ đầu phải uống một thứ thuốc, sau khi chết mới biến hóa. Mà mấy trăm ngàn hoạt thi, không thể cho uống thuốc hết được, nếu không chế thuốc thôi đã mệt chết rồi.
Dù thế nào, lời Hạng Thuật nói không giải quyết được việc gấp trước mắt, nhưng đã chỉ rõ mục tiêu cho bọn họ.
Thác Bạt Diễm nói: “Thiên Trì, ngươi nói rằng khi giao chiến phải cẩn thận không được để bọn chúng cào hay cắn, tại sao thế?”
“Độc thi,” Trần Tinh nói, “Trên người Bạt chứa độc thi, phải cực kỳ cẩn thận.”
Phùng Thiên Quân hỏi: “Bị thương thì sẽ thế nào?”
“Sẽ chết.” Trần Tinh nói, “Càng là hoạt thi lâu năm, độc tính trên người càng mạnh, Bạt ngàn năm có thể dùng độc thi hóa thành chướng khí, như chướng khí tìm thấy trong cổ mộ vậy.”
Hạng Thuật bỗng nhiên nói: “Người trúng độc, không lâu sau đó cũng trở thành hoạt thi.”
Trần Tinh không biết sau khi nhiễn thi độc sẽ tạo ra biến hóa lần thứ hai, Hạng Thuật lại nói: “Ta tận mắt nhìn thấy ở Ngõa Luân Nô bộ, có hai người còn sống sau độc thi phát tác, mấy ngày sau hóa thành Bạt.”
“Còn như vậy nữa?” Trần Tinh lẩm bẩm nói, mà nghi đến đây, đúng là giải thích hợp lý cho việc trăm ngàn hoạt thi trong gương là từ đâu tới!
Hạng Thuật: “Không những như vậy, trên vũ khí của hắc ảnh võ sĩ và tướng lĩnh kia có độc, phải thật cẩn thận.”
Thác Bạt Diễm thay đổi ánh mắt, theo bản năng quay đầu nhìn chỗ khác, tay phải ấn lên tay trái.
Giờ khắc này bên ngoài có động tĩnh, Phù Kiên không thông truyền đã đẩy cửa vào. Thác Bạt Diễm và Trần Tinh lập tức đứng dậy, chỉ có Hạng Thuật ngồi im như cũ, Phùng Thiên Quân đứng không được ngồi cũng không xong, không biết phải làm thế nào.
Phù Kiên hướng Hạng Thuật, nói: “Trinh sát báo lại, trong thành Trường An, tuôn ra lượng lớn những thứ các ngươi gọi là ‘Bạt’ đang đi qua Tây Môn, dự tính nửa ngày nữa sẽ đến cung A Phòng.”
Hạng Thuật im lặng không nói, Phù Kiên tiếp lời: “Trẫm đến để bàn giao một chuyện, khi nào về Trường An, phải nói rằng Thanh Hà công chúa và Phùng thị là đồng đảng, bằng không Mộ Dung gia trả thù ngươi, trẫm không có chứng cứ trong tay, không khiến người phục. Nếu vậy, trẫm sẽ phải chuẩn bị đánh trận.”
Hạng Thuật thở dài, tiện tay chống kiếm đứng dậy, Phù Kiên lạnh lùng nói: “Thuật Luật Không, ngươi còn muốn động thủ với chết?”
Trần Tinh định cản lại, Hạng Thuật nói: “Người chết sẽ không tạo phản, ngươi không hạ thủ được thì để ta.”
Phù Kiên cả giận nói: “Mộ Dung Thùy mang binh chống lại đám Bạt, Đại Thiền Vu nếu trước trận ngươi chém tướng lĩnh bảo vệ quốc gia ta, ngươi se thành kẻ địch của thiên hạ!”
Trần Tinh lập tức đè lại kiếm trên án, đúng lúc có Cấm vệ đến báo, hô: “Bệ hạ! Không xong rồi! Bờ Hà Tây sau cung đã có yêu quái tới!”
Mọi người giật mình không dám coi thường, vội vàng đứng dậy đến chỗ cao, Phù Kiên liếc mắt nhìn đã vội vàng cho hạ vọng lâu xuống.
Phía xa, giữa chỗ bách tính đang nghỉ ngơi đã xảy ra hỗn loạn, Cấm quân đang bảo vệ bên ngoài, mở đường cho dân chúng chạy đi lại cầm vũ khí chém giết quái vật.
Thi biến! Trần Tinh lập tức quay đầu, nói với Thác Bạt Diễm: “Đưa bách tính ra mau! Đừng để ai bị cắn!”
Hạng Thuật liếc mắt nhìn, đã nói: “Phong tỏa dọc hai bên bờ sông, xây công sự phòng ngự.”
Thác Bạt Diễm đi hạ lệnh, ra hiệu ba người ở đây, hắn vội vã đến đài cao, tới đài cao, trừ giáp vai lộ ra cánh tay cường trái. Bên trái tay, dưới bóng nước thấy rõ một vết thương bị chém lúc ở pháp trường, có màu tím đen.
Không lâu sau, xa xa nổi lửa, tên lửa bay vụt, dầu hỏa bốc cháy, Trần Tinh kinh hãi.
“Phù Kiên!” Trần Tinh không tin nổi, quát: “Ngươi làm gì vậy?!”
Một bộ phận bách tính thoát vòng vây, mà Phù Kiên lại phóng hóa, thiêu chết toàn bộ những người bị thương, thậm chí còn cả những người chưa bị làm sao! Gió đông thổi lửa, nuốt chửng toàn bộ cung A Phòng, chớp mắt lửa bốc lên tận trời, bốn phía kêu gào, đại quân ở xung quanh sẵn sàng đón địch, ngăn chặn vòng vây.
Trần Tinh không biết phải nói thế nào, một tay Hạng Thuật che trước mắt Trần Tinh.
Phùng Thiên Quân tức giận mắng: “Tên khốn này! Khốn nạn!”
Hạng Thuật trầm giọng nói: “Đi, tranh thủ thời gian.”
“Chờ, ta có ý này, không biết có được không… Thác Bạt tướng quân!” Trần Tinh thấy Thác Bạt Diễm ở bờ sông, vội hô, “Chúng ta xuất phát! Ngươi muốn đi cùng không?”
Thác Bạt Diễm vội vàng xoay người.
Trong thành Trường An, Vị Ương cung, Phùng Thiên Dật leo lên địa điện, ngồi lên long ỷ của Phù Kiên, một thân hắc hỏa vấn vít.
Tướng quân mặc giáp đen dẫn theo một đám hắc ảnh võ sĩ, san sát đứng trong điện Hàm Quang, không gian vô cùng im ắng, Phùng Thiên Dật vuốt ve Sâm La đao đặt trên đầu gối, lẩm bẩm nói: “Bây giờ, ngươi có thể báo thù rồi…”
Tướng quân kia cởi mũ xuống, chậm rãi quỳ một chân trên đất,
Giọng Phùng Thiên Dật trầm thấp khàn khàn: “Ta chờ ngày này quá lâu rồi.” Nói xong ngẩng lên, nhìn thinh không bên ngoài điện, lại cất cao giọng nói: “Ngô chủ, mau giáng lâm! Chúng ta đang đợi ngài!”
Mà dưới màn trời âm u, không có gì xảy ra.
“Người phàm cũng chỉ là một đám ngu xuẩn phế vật,” môi Phùng Thiên Dật không ngưng run rẩy, dường như đang kích động, “Chỉ có sức mạnh của ngài mới là thiên thu vạn tuế.”
Trần Tinh dẫn theo ba người xuất hiện ở Tây môn Trường An. Hoạt thi không còn ở trong thành, toàn bộ đã nghe lệnh Phùng Thiên Dật tấn công cung A Phòng.
Phố dài văng vẻ, lúc này chỉ thấy trong Hàm Quang điện bóng người dày đặc, toàn là hắc ảnh võ sĩ, xem tình hình kia phải đến hai vạn người.
Hạng Thuật suy nghĩ một chút, nói: “Phân chia nhau ra hành động!”
Bốn người đã bàn bạc kế hoạch xong xuôi, Trần Tinh gật gật đầu, Hạng Thuật lại nói: “Nếu như không bắt được thì cứ giết chết, không cần cưỡng cầu giữ lại người sống.”
Nói xong, Hạng Thuật liếc nhìn Phùng Thiên Quân, không hề khách khí. Phùng Thiên Quân cũng hiểu Hạng Thuật đang cảnh cáo hắn, tuyệt đối không được nhẹ dạ, đành đè lửa giận xuống, đáp: “Yên tâm, ta chỉ muốn tìm Sâm La đao, sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Ta sẽ cố gắng,” Trần Tinh nói, “Chỉ sợ hắn không cho ta cơ hội nói chuyện, lập tức động thủ.”
Hạng Thuật nói: “Ngươi và Phùng Thiên Quân đơn độc xuất hiện, hắn không nói đã động thủ, huống hồ vận may của ngươi luôn tốt lắm mà?”
Trần Tinh cười, nhìn Hạng Thuật chăm chú, nói: “Đại Thiền Vu, ngươi thông minh thật.”
“Động thủ.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh sử dụng Âm Dương giám, hắc khí bạo phát, ầm ầm hút Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân vào trong gương.
Trong gương, trước Vị Ương cung, gạch ngói nát tan, bên ngoài điện Hàm Quang như vừa trải qua động đất, vết tích đại chiến còn rõ rành rành trước mặt.
“Đây là ta làm?” Phùng Thiên Quân không tin nổi, nói.
Hạng Thuật lười nhác miêu tả lại cho Phùng Thiên Quân, Thác Bạt Diễm còn xuất thần, cảm thán: “Đây là thế giới trong gương?”
Hạng Thuật chỉ gương đồng bên điện Hàm Quang, sắp xếp chỗ mai phục cho hai người.
Trường An hiện thế, trong Vị Ương cung.
Phùng Thiên Dật có vẻ như đang chờ đợi gì đó?
Trần Tinh không khỏi nghi ngờ, dù sao tên tướng quân kia cũng không dẫn quân tiến đánh cung A Phòng, hơn nửa hiện tại đang ở đây, bảo vệ bên cạnh Phùng Thiên Dật, mà quân tiên phong chỉ là hoạt thi cấp thấp.
Gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên Trần Tinh có cảm giác cực kỳ bất an, đây là lần đầu tiên cậu và Hạng Thuật tách ra, hai người cách nhau một tấm gương, dường như pháp bảo cũng mất đi hiệu lực.
Trần Tinh hít sâu, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, hướng về phía điện Hàm Quang.
Cậu thấy thủ vệ bên ngoài điện là một trăm võ sĩ, khi cậu tiến đến, bọn chúng đồng loạt rút đao kiếm
“Đừng căng thẳng vậy chứ?” Trần Tinh cất cao giọng, “Phùng Thiên Dật, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.
Nói xong, Trần Tinh duỗi tay, ánh sáng Tâm Đăng lấp lóe, sáng chói vô cùng, trong chớp mắt đã chiếu sáng bên ngoài điện, đám võ sĩ không như hoạt thi cấp thấp, không sợ bạch quang này quá, nhưng cũng vẫn hơi kiêng dè, lùi lại về sau một chút.
“Ta đã cho ngươi cơ hội,” Phùng Thiên Dật lạnh lùng nói, “Trần Tinh, ngươi quá ngu xuẩn! Đến giờ này còn vọng tưởng, dùng cái thứ Tâm Đăng chẳng có tí pháp lực nào khiêu khích ta?”
Trần Tinh đi đến bậc thềm trong điện, bốn phía đều là võ sĩ đang giương cung bạt kiếm, vây quanh cậu, chỉ cần Phùng Thiên Dật ra hiệu một câu, sẽ chém cậu thành trăm mảnh.
“Hiện giờ ta cũng cho ngươi một cơ hội,” Trần Tinh nói, “Quay lại đi, Phùng Thiên Dật. Buông xuống chấp niệm, ngươi còn kịp ghìm cương trước vực.”
Phùng Thiên Dật cười to một trận, “Rốt cuộc ngươi có biết cái gì là ghìm cương trước vực không?”
Hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Trần Tinh, gằn từng chữ:
“Thanh Hà công chúa tuy là người Tiên Ti, mười bốn tuổi cửa nát nhà tan, bị đưa đến Trường An, cùng ấu đệ chưa đầy mười ba, trở thành đồ chơi cho Phù Kiên, bị tù hãm trong thâm cung chẳng thấy ánh mặt trời, nhận mọi khuất nhục! Nếu lỡ nói sai một câu, làm sai một việc sẽ khiến toàn tộc chết không chỗ chôn thây, cái này là chấp niệm?”
“Hay đến khi gặp chiến loạn, ngươi bị quân Tần giết thê tử, đâm chết hai đứa nhỏ, dùng bánh xe chèn chân ngươi, khiến ngươi từ đây trở thành một phế nhân phải ngồi xe lăn, ngươi sẽ mãi mãi không quên, hôm nay nói vậy là của người phúc ta, ta mới khuyên ngươi ghìm cương trước vực! Quay đầu là bờ.”
Trần Tinh thản nhiên: “Ngươi quên rồi, người tan cửa nát nhà không chỉ có mình ngươi.”
Phùng Thiên Dật bỗng nhiên ngây người, Trần Tinh cười nói: “Cả nhà ta chết, nội tình trong đó cũng là ngươi nói cho ta. Nếu không cả đời này ta cũng sẽ không biết năm đó cha mẹ ta bị ai treo cổ.”
Phùng Thiên Dật đúng là đã quên, giận dữ hét: “Ngươi là tử tôn bất hiếu của Trần gia! Không nghĩ báo thù nước hận nhà, bất trung bất hiếu, còn mặt mũi nào mà dám chỉ trích ta?”
“Tỉnh lại đi! Phùng Thiên Dật!” bỗng nhiên Trần Tinh quát một tiếng, “Thủ đoạn báo thù này của ngươi, có khác gì Phù Kiên?! Ngươi mang đến ít tai họa hơn?! Ngươi mang đau đớn của riêng mình, khiến thiên gia vạn hộ Trường An chịu lây, so với Phù Kiên ngươi còn không bằng!”
Phùng Thiên Dật điên cuồng cười, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng đây là kết thúc? Sinh lão bệnh tử, chính là đau khổ của nhân gian, cái chết, chưa bao giờ là điểm kết thúc… đợi đến khi Ngô chủ giáng lâm, những người đã chết này, sẽ dùng một cách khác sống lại…”
Trong lòng Trần Tinh run rẩy, vì câu này! Rốt cuộc cũng moi được!
“Là ai?” Trần Tinh nheo mắt nói.
Phùng Thiên Dật nâng một tay, chậm rãi chỉ tướng lĩnh thủ vệ bên vương tọa: “Ngươi còn không rõ? Cũng được, bây giờ chỉ còn một mình ngươi là Khu ma sư, bằng chút sức mọn của ngươi muốn ngăn cản Ngô chủ giáng lâm ư?”
Nói xong, tướng lĩnh kia từ từ cởi mũ giáp xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú.
Bầu không khí yên lặng, nếu phối hợp còn phải kinh hoàng thốt một tiếng “là ngươi?!” nhưng Trần Tinh lại bình tĩnh nói: “Ngại quá, ta không nhận ra Ngô chủ của ngươi là ai.”
Phùng Thiên Dật nổi giận, quát: “Hắn không phải Ngô chủ! Chẳng qua để ngươi nhìn xem hắn là ai? Hắn là vương của trung nguyên! Triệu vương Tư Mã Luân sống gần trăm năm trước!”
Trần Tinh: “. . .”
Trong chớp mắt, Trần Tinh nhớ tới vị vương gia tiền triều bị phục sinh ở núi Long Trung, Sở vương Tư Mã Vĩ!
“Các ngươi sống lại bao nhiêu người rồi?” Trần Tinh sầm mặt, hỏi.
Phùng Thiên Dật chậm rãi nói, “Khi ta nhận được Âm Dương giám, thời thời khắc khắc, chờ đợi đến lúc phục sinh. Hôm nay qua đi, là ngươi vô duyên gặp được, ngày sau tám vị tiên vương sẽ dần dần phục sinh…”
Lưng Trần Tinh rét lạnh, lùi ra sau nửa bước, chỉ nghe Phùng Thiên Dật nói: “Thống nhất Thần Châu, dù Khu ma ti có xuất hiện, cũng không ngăn cản được, huống chi mình ngươi?! Kéo hắn đi! Trần Thiên Trì, ta muốn tốt cho ngươi, khi nào ngươi được bất tử, sẽ hiểu cái tốt của nó…”
Nói xong, Tư Mã Luân đã nhanh chân tới chỗ Trần Tinh, Trần Tinh chắp tay sau lưng, biết hỏi nữa cũng chẳng được gì, bắt đầu sử dụng Âm Dương giám, oán khí trên gương được phát động, thoáng chốc gương đồng trong đại điện lóe sáng.
Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Thác Bạt Diễm đồng thời lao ra.
Phùng Thiên Dật biết Trần Tinh có trá mới đến, sớm đã phái võ sĩ vây chặt như nêm bên ngoài, nhưng vạn lần không ngờ Trần Tinh lợi dụng thông đạo trong gương, khiến hắn sập bẫy!
Trong khoảng khắc Phùng Thiên Quân lao thẳng đến chỗ Phùng Thiên Dật, Hạng Thuật vung kiếm, hất văng Tư Mã Luân, Trần Tinh lập tức bứt ra, trốn ra sau bình phong, Thác Bạt Diễm xoay người đâm trường kích xuống, đẩy lùi đám võ sĩ, canh giữ phía trước Trần Tinh.
Trong sân hỗn loạn tưng bừng, lượng võ sĩ điện Hàm Quang chứa được có hạn, Hạng Thuật cướp được tiên cơ, “Đùng” một tiếng, đẩy Tư Mã Luân bay thẳng ra ngoài! Chỉ trong chớp mắt cả hai đã so vô số chiêu, Tư Mã Luân cầm một thanh trường kiếm đen nhánh, dù dưới kiếm Hạng Thuật cũng không ngừng lùi lại.
Phùng Thiên Quân đã vọt tới trước mặt Phùng Thiên Dật, tóm chặt huynh trưởng đẩy hắn từ trên vương tọa xuống.
Trần Tinh thấy vậy nói: “Bảo vệ ta!”
Thác Bạt Diễm dù không nhanh như Hạng Thuật, nhưng cũng là một võ tướng anh dũng, hắn canh giữ trước mắt Trần Tinh, nhưng bức lui được đám võ sĩ như thủy triều tiến vào điện định cứu viện cho Phùng Thiên Dật.
Trần Tinh tạm thời mặc kệ Phùng Thiên Dật, toàn lực thắp sáng Tâm Đăng, hai tay khép lại làm thủ thế thi pháp, Tâm Đăng càng ngày càng rực rỡ, sau đó, ở trong điện Hàm Quang sáng chói đến mức không thể nhìn thẳng!
Theo ánh sáng chói lòa Trần Tinh tỏa ra, toàn bộ võ sĩ trong điện đều e ngại, chín ký tự trên kiếm của Hạng Thuật cũng sáng lên.
Trong ánh sáng rực rỡ, Phùng Thiên Quân giữ chặt huynh trưởng, Phùng Thiên Dật trên vương tọa giãy dụa, lại cười một cách quỷ dị.
“Thiên Quân, là đệ…” Phùng Thiên Dật khó khăn mở miệng.
Phùng Thiên Quân giận dữ hét: “Tại sao lại hại chết Thanh Hà?!”
“Nàng… không chết… chỉ cần đệ nghe ta…” Phùng Thiên Dật chậm rãi nói, “Cầm lấy… đao của đệ, ta hứa với đệ, chỉ cần nghe ta, tâm nguyện này của đệ…”
Phùng Thiên Quân: “. . .”
Trong một thoáng, Phùng Thiên Dật há miệng, phun một luồn khói đen lên mặt đệ đệ mình.
Dưới ánh sáng chói lòa, Hạng Thuật dùng toàn bộ sức lực thi triển chiêu thức đến cực hạn, xuất kiếm, hét một tiếng.
“Phá!” Trần Tinh và Hạng Thuật cùng quát.
Chỉ thấy trọng kiếm vung lên một luồng ánh sáng như rẻ quạt, khí thế sập trời bay ra, Tư Mã Luân đón đỡ, kiếm của hắn dưới ánh sáng bị đánh gãy!
Nhưng khi trọng kiếm đánh trúng giáp sắt của Tư Mã Luân, cổ Trần Tinh bỗng nhiên bị siết chặt, hô hấp khó khăn, hóa ra bị dây leo cuốn chặt cổ kéo tới trước cột trong đại điện!
Sau một khắc, trọng kiếm va vào giáp che ngực của Tư Mã Luân, vì mất sức mạnh của Tâm Đăng nên chỉ có thế đánh văng hắn ra ngoài, Tư Mã Luân xoay người một cái, phản kích Hạng Thuật, một quyền nện lên lồng ngực, đẩy văng y đi!
Thác Bạt Diễm giật mình, muốn cứu Trần Tinh, nhưng một dây leo khác đã xoắn tới trói chặt hắn lại.
Hạng Thuật bị đấm trúng chỗ gãy xương khi trước Trần Tinh nối cho y, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, Trần Tinh nhào về phía Hạng Thuật định kéo y ra, trong tích tắc, dây leo từ dưới đất chui lên, mang theo cả gai nhọn, cuốn chặt lấy ba người.
Toàn thân Phùng Thiên Quân bốc lửa, cầm ngang Sâm La đao, canh giữ trước mặt Phùng Thiên Dật, hai mắt đỏ sậm như máu.
Phùng Thiên Dật dù chật vật vẫn ung dung, bò lên vương tọa, ngồi lại như cũ, chậm rãi nói: “Đại khu ma sư, trước khi Vạn Pháp Quy Tịch, ta ngươi còn có thể đánh một trận, nhưng giờ linh khí đã mát hết, dựa vào mỗi một ngọn đèn trong tay ngươi, chịu chết đi thôi…”
Trần Tinh và Hạng Thuật bị trối chặt vào cột, Hạng Thuật cố sức giãy dụa, cả hai đều không tránh thoát, Trần Tinh bị trói dính vào Hạng Thuật, càng lúc càng sát, dây leo tiếp tục siết chặt, cái cột bắt đầu kêu ken két.
Trần Tinh: “. . .”
Hạng Thuật còn đang chống cự, đại kiếm trong tay không biết rơi đâu, Trần Tinh bị trói trước người y, Hạng Thuật chuyển tay bảo vệ Trần Tinh, dây leo lại càng siết chặt hơn.
Trần Tinh: “Làm sao… đây…”
Hạng Thuật: “Nghĩ các… thức tỉnh hắn…”
Hạng Thuật thở một hơi, dùng toàn lực hít khí, muốn phá dây leo, nhưng dây leo kia vừa bền vừa dẻo. Trần Tinh cảm giác thân thể sắp bị nghiền nát, đứt quãng nói: “Phùng đại ca… mau tỉnh lại!”
Phùng Thiên Quân không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ ngầu.
Thác Bạt Diễm bị siết cổ, hai mắt trợn tơ, nắm lấy dây leo níu giữ.
Phùng Thiên Dật chậm rãi nói: “Ba vị, hôm nay kết thúc ở đây thôi.”
“Vận khí… của ngươi đâu?” Hạng Thuật cắn răn chống đỡ nói, lúc đó trên dây leo đầy gai ngược, siết vào người cả hai, đâm lên bả vai, cánh tay Hạng Thuật, khiến y máu me đầm đìa.
Ngay sau đó, dây leo trườn qua bả vai Trần Tinh, một dòng máu đỏ sẫm tuôn ra.
“Thế mà ngươi… đúng lúc này…” Trần Tinh phát điên, không biết tại sao tức giận, “Thế mà ngươi còn có hứng! Vào cái lúc này mà còn lên được! Ngươi nói xem làm sao mà lại có hứng được chứ!”
Hạng Thuật: “. . .”
Máu tươi và thân thể ấm áp quấn quanh, như đánh thức thiên tính khát máu của Hạng Thuật, vô tình làm huyết mạch y sôi sục, toàn thân không chịu nổi kích thích mà phản ứng.
“Ngậm miệng!” Ngay khi Hạng Thuật chuẩn bị đến bước cuối cùng đến vùng thoát, hơi thở mạnh một chút, vết thương bên sườn bỗng đau đớn vô cùng.
__________
[1] Thiên táng: Tập tục của người trên sống trên thảo nguyên, thi hài sẽ được mang đến một vùng đồi lớn, sau đó xẻ xác để các loài chim lớn như diều hâu ăn thịt.