Định hải phù sinh lục

Chương 28: Khai trương



Dù gì ngươi cũng cứu hắn một mạng! Ngươi muốn làm gì ta cũng đồng ý với ngươi!

 

Một vùng Sắc Lặc Xuyên, dân du mục quan ngoại cư trú chiếm diện tích một khoảng ngang ngửa với quy mô Nghiệp thành, Tấn Dương. Phân bố theo từng tộc, Thiết Lặc phía đông, Đại Thiền Vu Hạng Thuật ở nơi có hai mặt núi bao quanh, phía này không có tường thành, bên ngoài làng xóm còn có cả những bộ tộc dẫn nhau đến đây, sau mùa hè ngắn ngủi, tham gia Cổ Minh, chuẩn bị đón chờ mùa đông dài đằng đẵng.

 

Trần Tinh cảm thấy nơi đây rất đẹp, trong động có tĩnh, phong cảnh tú lệ, bò dê ở phía sau sườn núi, nhìn được toàn cảnh thảo nguyên. Tộc nhân của Hạng Thuật cũng rất hào phóng náo nhiệt, phi ngựa chơi cầu, suốt cả ngày rảnh rỗi cười đùa hát ca, chơi bời nhàn rỗi chờ đợi mùa đông đi qua.

 

Vì sao lại bắt khách đến như ông đây phải quét dọn phòng ốc! Ta không phải người hầu! Trần Tinh rất muốn ném khăn xuống đất, nhưng không kìm được lòng hiếu kỳ, nhìn nơi ở của Hạng Thuật.

 

Không giống như đã thành gia lập thất, có thể nhìn ra, còn có người từng sống ở đây.

 

Trần Tinh từ nhỏ đến lớn sống chung với sư phụ, nên cảm giác  này rất quen thuộc, có thể là khi Hạng Thuật chưa lớn thì ở chung với phụ thân. Lâu hơn trước, có khi mẫu thân y cũng ở đây.

 

Cậu tiện tay lau giá sách, nhìn qua một lượt nhưng không nhận ra chữ, nhưng vẫn nhận ra có đồ phổ võ học, kỵ xạ, ghi chép về binh khí, gia phả các ngoại tộc, và địa đồ vùng tái ngoại, còn có rất nhiều danh sách khác.

 

Hoàng hôn về tây, bên ngoài có tiếng ca múa, Hạng Thuật quay lại.

 

Hạng Thuật: “Ngươi làm gì vậy? Đừng có làm loạn đồ của ta!”

 

Trần Tinh muốn úp cả khăn vải lên mặt Hạng Thuật, cả giận nói: “Ngươi nói xem? Quy củ của mấy người là để khách đến lau dọn lều trướng à?”

 

Hạng Thuật khẽ giật mình, lại cười.

 

Sau khi trở lại Sắc Lặc Cổ Minh, tâm tình Hạng Thuật tốt hơn nhiều, Trần Tinh lần đầu thấy Hạng Thuật cười, dù có một tiếng nhưng đã lộ vẻ anh tuấn, khí thế áp bức người khác biến mất, thay vào đó còn có cảm giác ôn hòa thân thiết hơn cả Thác Bạt Diễm.

 

Nhưng Hạng Thuật thu lại nụ cười, nói: “Dùng cơm tối đi, theo ta.”

 

Màn đêm buông xuống, tộc Thiết Lặc tổ chức đại lễ chúc mừng, toàn bộ Sắc Lặc Xuyên đốt lửa, ăn mừng Đại Thiền Vu đã quay về. Ngồi dưới bóng núi uống rượu, nướng cá, ăn thịt, tiếng ca rộn vang. Trần Tinh ngồi bên cạnh Hạng Thuật, thuộc hạ mang đùi cừu nướng lên, rồi đưa cậu một con dao bạc, Trần Tinh đang muốn ăn, tự mình cắt thịt thì người ngồi xung quanh lại nổi giận mắng cậu.

 

Trần Tinh: “?”

 

Mọi người quát Trần Tinh, ra hiệu cậu mau hầu hạ Hạng Thuật, Trần Tinh cầm dao rất muốn đâm chết Hạng Thuật luôn.

 

“Nói ngươi không hiểu chuyện.” Hạng Thuật thuận miệng nói, lại giải thích cho mọi người xung quanh, không khí mới hiền hòa lại.

 

Trần Tinh đành cắt thịt cho Hạng Thuật, Hạng Thuật ăn một chút rồi giơ tay ra hiệu, nói: “Dùng cơm đi.”

 

Mọi người mới bắt đầu dùng cơm tối, sau đó một lát có nữ tử đỡ một lão nhân đến gần, có vẻ là trưởng lão một tộc, ngồi xuống, ân cần thăm hỏi mấy người già mà Hạng Thuật đưa về từ Trường An. Hạng Thuật cũng không chen lời, chỉ ngồi uống rượu, thi thoảng nhìn qua Trần Tinh, Trần Tinh ăn thịt dê nướng, suy đoán vẻ mặt của đám người, nghe được tên của Phù Kiên được nhắc đến nhiều lần, có vẻ là nói xấu hắn.

 

Hạng Thuật giơ chén không trong tay, ra hiệu Trần Tinh rót rượu.

 

Trần Tinh nói: “Mấy người định giết vào quan trung thay thế Phù Kiên làm hoàng đế sao?”

 

Hạng Thuật thuận miệng nói: “Xem tâm tình của ta đã.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh rót đầy rượu cho Hạng Thuật, lại hỏi: “Ngươi hứa hẹn đưa ta lên núi tìm Định Hải châu mà? Hứa lèo à?”

 

Hạng Thuật: “Chờ đã.”

 

Trần Tinh tuy biết vừa mới quay về đã giục Hạng Thuật như vậy là không đúng, nhưng cậu không bỏ qua được, còn nói: “Ngươi không gạt ta chứ?”

 

Hạng Thuật không tin nhìn Trần Tinh, ý là ‘ta là người như vậy sao?’.

 

“Không tin thì cút về đi!” Hạng Thuật cả giận nói.

 

Hạng Thuật lớn tiếng nói một câu khiến tất cả mọi người ngừng nói chuyện nhìn bọn họ, Trần Tinh lập tức nói: “Đừng giận đừng giận, là ta lỡ lời, đến, Đại Thiền Vu ta mời ngươi một chén!”

 

Trần Tinh sợ bị đám người này gây phiền toái, đành nhanh chóng rót rượu, cười cười như mời mọi người, lại ra hiệu, nhìn xem chúng ta không cãi nhau. Hạng Thuật ấn đầu Trần Tinh một cái, tay kia lấy bát rượu, tự rót một bát.

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Đám người nghe hai người bọn họ nói chuyện bằng tiếng Hán không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng quay lại cười nói như cũ.

 

Trần Tinh bị sặc, nổi giận đùng đùng: “Ngươi….”

 

Hạng Thuật không để ý cậu, hướng phía bên cạnh, dùng tiếng Tiên Ti hỏi: “Tộc A Khắc Lạp bao giờ tới?”

 

Người kia cũng dùng tiếng Tiên Ti đáp: “Đại Thiền Vu, theo như năm trước, trước mùng ba tháng mười bọn họ sẽ đến Sắc Lặc Xuyên.”

 

Trần Tinh đột nhiên cảm giác rượu này rất dễ uống? Ngọt, vào họng cũng không cay, thế là tự rót tự uống.

 

Hạng Thuật thuận miệng: “ALK là một chi tộc của Hung Nô, bọn họ ở vùng cực bắc, bọn họ biết rõ Ngạch Nhĩ Tề Luân sơn hơn ta nhiều.”

 

Hôm nay là mười lăm tháng chín, chờ đến mùng ba tháng mười vẫn được, Trần Tinh uống rượu, nói: “Nếu như ngươi bận, thì cứ vẽ địa đồ cho ta, tự ta đi.”

 

Hạng Thuật lộ ra vẻ cười nhạo: “Ngươi biết hướng bắc mùa đông sẽ thế nào sao?”

 

Trần Tinh nói: “Cùng lắm thì ta mặc nhiều quần áo một chút…”

 

Hộ vệ bên kia dùng tiếng Tiên Ti nói: “Chờ Xa La Phong trở về, có thể hắn có tin tức của tộc A Khắc Lạp.”

 

“Xa La Phong là an đáp* của ta.” Hạng Thuật không nhìn Trần Tinh, mắt  chăm chăm vào đống lửa ngẩn người, “Từ nhỏ lớn lên cùng ta, hắn rời khỏi Sắc Lặc Xuyên đến phía bắc săn thú, lần này đi xa lắm, trở về thì hỏi hắn cũng được.”

 

Trần Tinh ăn nhiều thịt dê mặn nên khát nước, uống liên tục mấy chén rượu, mê man, rượu kia ngọt lắm, dường như cất bằng mật và sữa dê, càng uống càng nhiều, đầu cậu đập xuống bàn thấp, không nghe thấy Hạng Thuật nói gì, say đến mức ngã ra.

 

Hạng Thuật: “…”

 

“Hắn uống hết một vò!” Một hộ về ngồi bên khác kinh ngạc nói, “Khá lắm!”

 

Lúc Trần Tinh say rượu, cảm giác mình được Hạng Thuật ôm về lều, trên người còn đắp cả chăn, nửa đêm cậu tỉnh dậy vì khát nước, bên ngoài vẫn còn tiếng ca và tiếng cười nói say mèm, cậu nói: “Ta muốn uống nước.”

 

Hạng Thuật đành cầm ấm nước cho cậu uống, Trần Tinh trở mình ngủ thiếp đi.

 

Rạng sáng tỉnh dậy, chân trời trắng bạc, toàn bộ Sắc Lặc Xuyên đã qua một đêm cuồng hoan, còn đang say ngủ.

 

“Hạng Thuật, ta muốn đi tắm…” Trần Tinh gãi người, ngồi xuống nói.

 

“Cái gì?” Hạng Thuật bị Trần Tinh giày vò một đêm, mặc áo mỏng, đứng dậy xúc động nhìn cậu.

 

“Ta muốn tắm,” Trần Tinh nói, “Đun nước ở đâu?”

 

“Đi tắm sống đi.” Hạng Thuật không nhịn được nói.

 

Trần Tinh: “Lạnh, ta muốn tắm nước nóng.”

 

“Ngươi đừng hòng tắm nước nóng,” Hạng Thuật cự tuyệt Trần Tinh, “Nói thêm câu nào nữa ta sẽ ném ngươi xuống sông.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Mặt trời lên cao, Hạng Thuật cuối cùng cũng tỉnh ngủ, đưa Trần Tinh ra suối tắm rửa.

 

“Lạnh quá.” Lúc bước vào dòng nước Trần Tinh kêu lên, Hạng Thuật mặt mũi khó chịu, cởi sạch rồi xuống suối, Trần Tinh thấy nhiều rồi, lúc đến Trường An hai người từng tắm chung, nhưng chẳng hiểu tại sao trên mặt nong nóng, cảm giác hơi ngại.

 

Dáng người Hạng Thuật như ngựa hoang, dù gầy nhưng rất nam tính, thẳng thắn, làn da trắng nõn tinh tế, không có cảm giác lỗ mãng như người Thiết Lặc, nhất là bờ vai cùng cặp chân dài, vô cùng mê người.

 

“Chà lưng! Nhìn cái gì vậy?” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh: “Cái gì chứ? Ta cũng đâu phải nô lệ của ngươi! Ta chịu đủ rồi! Hạng Thuật! Ngươi còn coi ta là người hầu thì ta…”

 

“Thì thế nào?” Hạng Thuật giễu cợt nói, “Ngươi muốn thế nào?”

 

Trần Tinh: “Có phải các ngươi coi thường người Hán đúng không? Ta biết rồi, bọn họ hỏi ngươi ta là ai, ngươi nói là ‘tên hầu’, đúng không? Ngươi không có ý tốt gì hết, bắt ta tới tộc hầu hạ ngươi!”

 

“Nếu không thì sao?” Hạng Thuật hỏi ngược lại, “Ngươi muốn Đại Thiền Vu hầu hạ ngươi?”

 

“Ngươi là hộ pháp!” Trần Tinh nói.

 

“Cút! Mau kỳ lưng!” Hạng Thuật nói, “Ngươi có làm không?”

 

Trần Tinh cầm vải, Hạng Thuật muốn giơ tay đè cậu, Trần Tinh vội tránh, không cẩn thận trượt chân suýt thì ngã vào nước, Hạng Thuật tóm tay cậu, lôi xuống. Trần Tinh hậm hực, chà lưng cho Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật thuận miệng nói: “Nếu ngươi có năng lực khiến bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của ngươi, thì không ai dám coi ngươi như tên hầu hết.”

 

Trần Tinh: “Được, coi như ngươi không phải hộ pháp, các ngươi đãi khách như vậy sao?”

 

“Ngươi không phải khách.” Hạng Thuật nhìn Trần Tinh lõa thể, đang định nói ‘ngươi tự theo tới’, nhưng bỗng nín thở, quay người đi.

 

Trần Tinh: “Ngươi đừng xem thường người khác.”

 

Hạng Thuật tránh né ánh mắt Trần Tinh, nghiêng đầu, nhướn mày với cậu, ra hiệu cứ tự nhiên.

 

Trần Tinh vội tắm qua, mặc quần áo xong thì quay về trướng, Hạng Thuật trùm áo lót cũng không né người, ngồi trong lều vải vừa dùng điểm tâm, vừa đón khách, người đến bái kiến, hỏi han, kể lệ sự tình. Hạng Thuật mặc áo lót trắng tinh, mái tóc ẩm ướt cũng không che giấu được khí thế vương giả.

 

“Bị bệnh, xem bệnh viết bằng tiếng Thiết Lặc thế nào?” Trần Tinh ăn điểm tâm xong, hắt hơi một cái, không muốn hầu hạ Hạng Thuật nên hỏi tiểu tử biết tiếng Tiên Ti kia.

 

Đối phương không hiểu rõ, nên viết trên đất cho cậu, Trần Tinh lại hỏi: “Đại phu nói thế nào?”

 

Người kia lại dạy cậu, thế là Trần Tinh ra ngoài tìm một tấm ván gỗ, viết lên, treo bên ngoài lều Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Xế chiều hôm đó, có người đến khám bệnh, Hạng Thuật ở bên này đãi khách, Trần Tinh ngồi bên kia đón bệnh nhân, đầu tiên là một người Thiết Lặc nhìn xung quanh, Trần Tinh ngồi xuống0 bàn thấp, ngoắc tay ra hiệu hắn đi vào, bắt đầu bắt mạch xem bệnh.

 

“Nói được tiếng Tiên Ti không?” Trần Tinh cầm que gỗ đè lưỡi người nọ, hỏi, “Bị bệnh gì?”

 

Người kia nói một tràng dài, Trần Tinh hỏi chấm đầy đầu, Hạng Thuật đành tiễn khách, từ chối không tiếp nữa. Nói: “Hắn đau bụng.”

 

Trần Tinh nói: “Phiên dịch một chút đi, ngồi đó làm gì.”

 

Hạng Thuật không tin nổi nhìn Trần Tinh: “Gan ngươi lớn nhỉ?”

 

Trần Tinh: “Đây là tộc nhân của ngươi! Hỏi hắn xem mấy ngày gần đây ăn gì, đau bao lâu rồi?”

 

Hạng Thuật đành kiềm chế lửa giận, phiên dịch, Trần Tinh xác định được chứng bệnh, bốc thuốc cho hắn, lại bảo Hạng Thuật dùng bút than viết tiếng Thiết Lặc để hắn đi tìm thuốc.

 

Hạng Thuật không ngờ cả chiều, Trần Tinh sai sử y, chẳng hiểu sao có mình y biết tiếng Hán ở Sắc Lặc Xuyên này, người bệnh là tộc nhân không thể không quan tâm. Phiên dịch cũng được, vấn đề là dược liệu bằng tiếng Hán người khác không hiểu, đường đường một Đại Thiền Vu phải ngồi cạnh làm trợ thủ cho Trần Tinh!

 

“Ngươi có thể đến chỗ khác khai trương không?” Nhân dịp không có bệnh nhân, Hạng Thuật nhịn không được hỏi.

 

“Không thể.” Trần Tinh nói, “Lát nữa bệnh nhân nhiều lên, làm sao ta đóng cửa không làm được? Ngươi là Đại Thiền Vu, ban đêm bọn họ cũng không dám đến quấy rầy ngươi.”

 

“Ngươi…” Hạng Thuật rất muốn đánh Trần Tinh nhưng chỉ chớp mắt lại có người đến khám bệnh, dưới Sắc Lặc Xuyên dù là người Thiết Lặc, Hung Nô hay mười sáu tộc đều là tộc nhân của Hạng Thuật, họ coi Đại Thiền Vu như cha mẹ, Hạng Thuật cũng không đành lòng nhìn bọn họ chịu bệnh. Trên thảo nguyên, mấy tháng mới có đại phu đi qua một lần, không ở chỗ nào cố định, xem bệnh bốn phương, nhiều người bị bệnh cũng chỉ biết mặc kệ phó thác cho trời, nhưng đại phu tới cũng chỉ là chữa trị bằng cách trích máu, hành động lần này của Trần Tinh là đại ân với Sắc Lặc Cổ Minh rồi.

 

Không đến ba ngày, trong thung lũng đông như trẩy hội, tất cả đều là người đến xem bệnh, bên ngoài trướng Hạng Thuật người vây chặt như nêm cối. Y hằng ngày không làm được việc gì, đành ngồi cạnh Trần Tinh, giúp hỏi bệnh bằng tiếng người Hồ.

 

Lại qua một ngày nữa, bệnh nhân lúc trước dù cảm mạo, phát sốt đều dần dần thuyên chuyển, tên tuổi ‘Thần Y’ lan ra, hơn phân nửa bệnh nhân ở Sắc Lặc Xuyên đến làng Thiết Lặc. Hạng Thuật bất dắc dĩ, đành dọn vương trướng của Đại Thiền Vu đến mảnh đất trống ở giữa.

 

“Bao lâu rồi?” Trần Tinh lo lắng nhìn một bà lão người Hung Nô, trên lưng có một cái nhọt lớn, Trần Tinh thầm nghĩ Phùng Thiên Dật mà thấy cảnh này chắc ở âm phủ sẽ mắng cậu một trận, bắt dừng lại mất.

 

“Ba năm.” Hạng Thuật lạnh lùng phiên dịch.

 

“Sao bây giờ mới đến khám?” Trần Tinh nói.

 

Hạng Thuật lười nhác lặp lại lời này, Trần Tinh lấy thuốc cao đắp cho bà cụ, lại để người tiếp theo đến hỏi bệnh, thấy Hạng Thuật nhìn cậu chằm chằm có vẻ hơi thất thần, trong lòng Trần Tinh như có cục bông mềm mềm.

 

“Này!” Trần Tinh nói, “Nói gì đi!”

 

Tiếng ‘này!’ của cậu khiến cả đám người trong lều giật mình, Hạng Thuật lấy lại tinh thần không nhịn được nói: “Phong thấp! Đau đầu gối! Chân đau!”

 

“Nơi này thì sao?” Trần Tinh xem bệnh cho ông lão, không ngại vết thương hôi thối, sau khi rửa sạch thì lại kê đơn.

 

“Người này?” Trần Tinh hỏi, “Bị bệnh gì?”

 

Hạng Thuật đáp, “Đêm gặp ác mộng, không ngủ ngon.”

 

Trần Tinh: “Cái này không có cách, kê một ít thuốc an thần, phía sau có dược liệu, ngươi đi lấy giúp ta một chút.”

 

Hạng Thuật giúp phối thuốc, không ngờ mình là Đại Thiền Vu lại bị Trần Tinh sai đến sai đi, người bệnh được Trần Tinh khám cho ban đầu là cám ơn Trần Tinh rồi khấu tạ Hạng Thuật, Hạng Thuật phất tay đuổi bọn họ ra ngoài.

 

“Ngươi cứ nhìn ta làm cái gì?” Trần Tinh nói, “Nhìn người bệnh ấy.”

 

“Ngươi…” Hạng Thuật hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi.

 

Trần Tinh: “?”

 

“Không có gì.” Hạng Thuật nói, “Hắn đau xương sườn, hơn nửa năm.”

 

Trần Tinh ấn lồng ngực nam nhân kia, nói, “Đi ngủ nằm sấp đúng không? Trở về trải giường mềm, đừng có nằm sấp… Người tiếp theo.”

 

Ngoài trướng bỗng dưng ồn ào lên, tiếng nữ hài khóc lóc truyền đến, Trần Tinh lập tức có dự cảm không ổn, thế là để người khám bệnh tiếp theo chờ một chút, nói: “Mau đưa vào!”

 

Hạng Thuật nhíu mày, sau đó một nam nhân trẻ tuổi được cáng vào.

 

“Xa La Phong?” Hạng Thuật đứng phắt dậy, bổ nhào đến bên cạnh.

 

Trần Tinh vội ra hiệu mọi người ra ngoài, chỉ thấy thanh niên nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt, cả người đầy vết thương, trên bụng úp một cái bát sành, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối.

 

“Xa La Phong!” Hạng Thuật lo lắng nói.

 

“Thuật Luật… Không?” Thanh niên kia lẩm bẩm.

 

“Hai người quen nhau?” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, từ khi quen biết đến nay đây là lần đầu thấy y hoảng loạn, so với Hạng Thuật khi trước như hai người khác nhau!

 

“Mau cứu hắn,” Hạng Thuật tóm cổ tay Trần Tinh, giọng nói run rẩy, “Hắn là an đáp của của, ngươi cứu hắn một mạng! Muốn ta làm gì ta cũng đồng ý!”

 

“Ta biết!” Trần Tinh bị đau, lực tay Hạng Thuật quá lớn, cổ tay săp bị bóp gãy đến nơi, nói, “Ngươi buông ra! Không cần hứa hẹn chuyện gì, ta cũng sẽ cứu hắn!”

 

Một nữ tử, một phụ nhân người Nhu Nhiên đang khóc, Trần Tinh bị dọa đến mức không tập trung được, “Ta sẽ cố gắng cứu hắn! Bị thương ở đâu? Cái gì gây ra?”

 

Trần Tinh cởi bỏ băng vải trên bụng Xa La Phong để lộ cái bát, quả nhiên như dự đoán, rách bụng trào ruột. Trên bụng thanh niên kia có hai vết dao rạch, bụng như bị phanh ra.

 

Trừ cái đó, thì trên người còn có vết móng vuốt của dã thú.

 

“Vuốt sói và vết đao.” Trần Tinh lẩm bẩm nói.

 

Hạng Thuật ôm nửa người Xa La Phong, thở dài một hơi, vô cùng đau đớn, cẩn thân ôm hắn vào lòng.

 

“Trước tiên khâu vết thương trên bụng đã.” Trần Tinh kê thuốc, còn nói, “Cho hắn uống một bát Ma phí thang* đi, ta chuẩn bị châm.”

 

*Ma phí thang: một loại thuốc dùng để khiến người bệnh hôn mê, được Hoa Đà sáng chế ra.