Định hải phù sinh lục

Chương 29: Thay đổi



Tâm Đăng trên người ta, ta có được chọn sao!

 

Trần Tinh cầm một bát Ma Phí Thang đặc sánh, định cạy miệng Xa La Phong đổ thuốc, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, bị trọng thương giữa núi rừng phương bắc này, liều mình dùng hơi thở cuối cùng để quay lại đã tiêu tốn toàn bộ sức lực.

 

Hạng Thuật không nói gì, cầm chén ngửa cổ, ngậm Ma Phí Thang trong miệng mớm qua cho Xa La Phong.

 

Trần Tinh uốn cong kim châm, để Hạng Thuật dùng rượu trắng rửa tay, ở bên hỗ trợ, trầm giọng nói: “Nếu không nhờ có người dùng bát úp trên bụng hắn đỡ lấy ruột bị trào ra. Nếu như bị đứt ruột thì dù thần tiên cũng không cứu nổi. Mang toàn bộ đèn và gương tới đây.”

 

Thủ hạ đã đuổi những người không liên quan đi, Trần Tinh dùng rượu rửa vết thương cho Xa La Phong đang bất tỉnh nhân sự, làm sạch máu mủ và vật bẩn, máu càng chảy nhiều hơn, thân thể Xa La Phong lạnh dần, Trần Tinh bảo hai trợ thủ người Nhu Nhiên đè huyệt đạo, châm kim, cầm máu cho Xa La Phong.

 

“Ngươi đã cứu người bị thương thế này bao giờ chưa.” Hạng Thuật thấy Trần Tinh xe nhẹ quen đường, thủ pháp nhanh nhẹn, nói.

 

“Không có.” Trần Tinh đáp, “Chỉ khâu vết thương cho gấu thôi.”

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

Trần Tinh nói: “Nói đùa thôi, đừng căng thẳng.”

 

Tay Trần Tinh và Hạng Thuật đều hơi run rẩy, vì Xa La Phong chảy máu quá nhiều, bông vải, miếng gạc đều bị thấm ướt cả, giọng Hạng Thuật cực kỳ lo lắng: “Thuốc khi trước ngươi cho ta uống đâu?”

 

“Không có.” Trần Tinh trấn định đáp, “Đấy là viên cuối cùng của Khu ma ti.”

 

Hạng Thuật hít sâu một hơi, Trần Tinh nói: “Ngươi đừng lo lắng.”

 

Trần Tinh cảm nhận được, người trẻ tuổi Xa La Phong này cực kỳ quan trọng với Hạng Thuật. Trần Tinh có biết cách chữa thương cho Xa La Phong nhưng chảy máu thì chịu bó tay, chỉ sợ sau khâu lại phần bụng thì thiếu máu mà chết.

 

Nhưng cậu không dám nói cho Hạng Thuật, có thể cứu được hắn hay không bây giờ cậu cũng không chắc, bảy phần dựa vào y thuật, ba phần phải dựa vào ý chí sinh tồn của người này.

 

Gương mặt Xa La Phong tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, dường như chìm vào trong một giấc mộng dài, bộ dáng tuổi tác xấp xỉ Hạng Thuật, nhưng có đặc thù người Nhu Nhiên, môi mỏng, lông mi dài, gò má cao, ngũ quan rõ nét, có cảm giác rất quật cường, giống như dung mạo kỵ binh Nhu Nhiên mà Trần Tinh từng thấy qua trên tranh.

 

Cánh tay, bờ vai đều rất cường tráng, chân dài eo thon, có vẻ là người tập võ, chỉ đành hi vọng vào thể chất của hắn chịu đựng được.

 

Trần Tinh khâu lại một nửa bụng rồi, lúc cúi người nghe nhịp tim, thì nhịp tim đã quá chậm…

 

Trần Tinh hít sau một hơi, Tâm Đăng trong tay sáng rực, ấn lên ngực Xa La Phong, thấp giọng nói: “Xa La Phong, an đáp của ngươi đang chờ ngươi tỉnh lại, dù thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.”

 

Hạng Thuật hô hấp dồn dập, run giọng nói: “Xa La Phong! Phải sống! Ngươi đã hứa với ta, hứa với Thuật Luật Không rồi!”

 

Ánh sáng Tâm Đăng truyền vào tâm mạch của Xa La Phong, nhịp tim mới ổn định lại một chút, nhưng càng chảy nhiều máu hơn, Trần Tinh đành nhanh chóng khâu xong vết thương.

 

“Còn bao lâu?” Hạng Thuật cũng cảm giác được Xa La Phong sắp không chịu nổi, máu chảy ngày càng nhiều, thấm ướt y phục hai người.

 

“Nhanh thôi.” Tay Trần Tinh run rẩy nhưng không dừng lại, “Nhét ruột vào bụng, nội tạng sẽ tự điều chỉnh, chú ý đứng để rối.”

 

Hai người hợp lực, bụng Xa La Phong đã trở lại như cũ, Trần Tinh dùng toàn bộ ngân châm, châm huyệt đạo cho Xa La Phong, châm thuật cầm máu mạnh mẽ này là dùng toàn bộ sở học của Trần Tinh, giờ khắc này y thuật của Trần Tinh đạt tới đỉnh cao nhất từ khi nhập sư môn  đến nay.

 

Một châm cuối cùng xong, băng vải bó thuốc, trên người trên tay cả hai toàn là máu.

 

“Canh sâm, mau!” Trần Tinh nói.

 

Sau đó, Hạng Thuật hành động như cũ, mớm canh sâm kéo mạng cho Xa La Phong, Trần Tinh lấy thảo dược giải nhiệt giải độc, cầm máu sinh cơ, đắp toàn bộ cho Xa La Phong.

 

“Hầy…”

 

Trần Tinh kiệt sức, nói: “Được rồi.”

 

Hạng Thuật ôm Xa La Phong trong ngực, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhẹ nhàng thở ra.

 

“Hi vọng hắn thuận lợi tỉnh lại.” Trần Tinh nghe nhịp tim Xa La Phong, lại thử hơi thở, suy yếu nhưng cực kỳ ổn định, cậu ra ngoài rửa máu dính trên người, phát hiện trời đầy sao, đã nửa đêm rồi.

 

Hạng Thuật đuổi người đi ngủ, mọi người bận rộn tròn sáu canh giờ, sau đó Hạng Thuật lại lo nghĩ, không biết Xa La Phong có tỉnh dậy được không. Màn đêm bao trùm, Trần Tinh ăn một chút gì đó, rửa sạch máu, thay quần áo rồi thế chỗ cho Hạng Thuật. Hạng Thuật nhanh chóng sửa soạn xong bắt đầu gác đêm.

 

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Hạng Thuật nửa ôm Xa La Phong nói.

 

Trần Tinh nói: “Ngươi kê người cho hắn là được.”

 

Nhưng Hạng Thuật vẫn kiên trì ngồi trên thảm ôm Xa La Phong, đắp chăn cho hắn. Trần Tinh cũng không nhiều lời, mệt mỏi không chịu nổi, ngủ thật say, khi tỉnh lại, Xa La Phong cũng chưa tỉnh mà Hạng Thuật cứ ôm hắn như thế cả đêm.

 

Hôm sau, trướng Đại Thiền Vu đóng cửa không tiếp khách, mặt trời mọc rồi lặn, Xa La Phong vẫn chưa tỉnh, cứ như vậy chịu thêm một ngày một đêm.

 

Tới đêm thứ hai, Trần Tinh cảm giác Hạng Thuật có gì đó không đúng, mới tiến đến quỳ một chân, nghe nhịp tim Xa La Phong, thử hơi thở.

 

Hai mắt Hạng Thuật thất thần, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nhìn tình hình này, chỉ sợ kết quả xấu nhất sẽ xảy ra, Xa La Phong trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh.

 

“Không sao,” Hạng Thuật thấp giọng nói, “Không cần an ủi ta.”

 

Trần Tinh nói: “Khi còn bé, cha ta nói, mỗi người khi còn sống, lúc sinh ra, lúc mở miệng, lần đầu thích một người, khi nào thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con, cáo biệt cha mẹ, thậm chí khi rời khỏi nhân thế đều đã định sẵn, chỉ là chúng ta không biết, mới không tin vào số mệnh.”

 

“Chính bản thân ngươi có tin không?” Thời khắc này giọng Hạng Thuật dịu dàng rất nhiều, y vươn tay đặt lên trán Xa La Phong.

 

Trần Tinh im lặng không nói, cuối cùng hít một hơi.

 

Cậu và Xa La Phong dù chưa từng gặp mặt nhưng không khỏi có chút hâm mộ, nếu lúc này là điểm cuối cuộc đời vẫn có huynh đệ tốt là Hạng Thuật bên cạnh. Chỉ không biết ba năm sau, ngày mà Trần Tinh buông tay trần thế liệu có ai ở bên cậu không.

 

Nói thực, Trần Tinh cũng chưa nói có tin hay không, nhưng từ lúc sư phụ nói cho cậu sẽ không sống quá hai mươi tuổi đến giờ, cậu thường ôm một chút hi vọng, cảm thấy lỡ như có chuyện gì đó xảy ra?

 

Tuy sư phụ chưa bao giờ lừa cậu, nhưng với việc tiên đoán có vẻ không sai sót gì. Nhưng Trần Tinh vẫn cảm thấy mình phải sống cho tốt, nếu không năm hai mươi tuổi, bảo chết thì chết. Chẳng lẽ đang đi đường thì có đá rơi xuống đập chết mình à?

 

Thế là tâm tình Trần Tinh luôn mâu thuẫn ‘tin hay không tin’, một mặt cảm thấy thời gian của mình chẳng còn nhiều, một mặt lại có vẻ khiêu khích ông trời. Cùng lắm thì ngày ấy đến, năm hai mươi tuổi tìm một chỗ trốn, bình nguyên bỏ hoang vạn dặm, trên đầu đội cái nồi, phòng bị thật tốt, chờ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, nếu chịu qua được thì chẳng phải mọi việc đều may mắn sao?

 

Lúc Trần Tinh đang tranh đấu nội tâm, định đứng dậy rời đi, Hạng Thuật lại nói:

 

“Đừng đi, ở lại với ta một lúc.”

 

Tâm tình Trần Tinh nặng nề, đành ngồi xuống, hiểu rằng lúc này y cần có người bên cạnh.

 

“Cảm ơn ngươi.” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh cười trừ, thầm nghĩ ta đưa ngươi từ trong Tương Dương ra ngoài, cũng không cảm ơn; nhưng lại vì tính mạng Xa La Phong mà nói lời cảm tạ, khó hiểu.

 

“Tâm của thần thuốc,” Trần Tinh đáp, “Là đương nhiên.”

 

“Xa La Phong lớn lên cùng ta từ nhỏ,” Hạng Thuật nói, “Ta là con một, mẹ ta sinh ta xong thì về sau bị bệnh qua đời, nhiều năm sau cha cũng không có thêm người con nào khác, khi còn nhỏ ta thường ngưỡng mộ những nhà nhiều huynh đệ trong tộc Thiết Lặc. Xa La Phong bốn tuổi được đưa đến Sắc Lặc Xuyên, làm con tin của người Nhu Nhiên, vì muốn mượn binh cứu tộc nhân còn lại khi diệt quốc.”

 

“Xa La Phong nói, ta không có huynh đệ nên hắn làm huynh đệ của ta. Bảy tuổi rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, lên phía bắc đuổi theo một con hươu bị thương, bị đàn sói tấn công. Vây trên cánh đồng hoang ba ngày ba đêm, người trong tộc đều nghĩ ta chết rồi, chỉ có Xa La Phong đưa theo hộ vệ của hắn, tìm toàn kiếm tung tích của ta khắp hoang nguyên đó.”

 

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác,” Hạng Thuật đắm chìm trong ký ức, lẩm bẩm: “Chúng ta từ nhỏ đã hứa hẹn, là an đáp, nếu một bên chết đi, người kia sẽ báo thù, người Hán có kết nghĩa huynh đệ, chắc cũng chỉ như vậy.”

 

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh một chút, Trần Tinh hơi buồn bã, cố gắng cười cười, nói: “Kỳ thực ta rất hâm mộ ngươi.”

 

Hạng Thuật không biết chuyện Vũ Văn Tân treo cổ phụ mẫu Trần Tinh, khẽ gật đầu, lại nói; “Năm mười tuổi, người Nhu Nhiên quay về tái ngoại, Xa La Phong hằng năm sẽ quay lại thăm ta, mỗi năm đều như vậy cho đến khi cha ta bị bệnh. Ta nhận vị trí Đại Thiền Vu, các tộc nhốn nháo mãi, Xa La Phong dẫn đầu người Nhu Nhiên đứng về phía ta.”

 

“Ban đầu mới làm Đại Thiền Vu, ta cũng không có sức lực để chăm sóc phụ thân, Xa La Phong đối với cha ta như cha ruột, hầu hạ chu đáo, ta mới có thời gian để thu phục các tộc.” Hạng Thuật nói, “Tiểu tử này từng náo loạn bắt ta dẫn hắn xuôi nam chơi, nghe nói Trung Nguyên cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Ta thực sự bận tối tăm mặt mũi, nên cứ trì hoãn mãi, sớm biết…”

 

“Hắn sẽ khá hơn.” Trần Tinh an ủi.

 

Hạng Thuật nhẹ gật đầu.

 

“Tốt hơn ta nhiều.” Trần Tinh lại nói, “Huynh đệ kết nghĩa của ta… được rồi, đừng nói thì hơn.”

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

Trần Tinh không biết an ủi người khác, chỉ biết lấy chuyện ‘ta còn thảm hại hơn ngươi, nhìn xem? So ra ngươi cũng chưa thảm đến vậy’ để khích lệ thôi.

 

Trần Tinh hơi mệt mỏi: “Chỉ là có nhiều việc trước mắt đành phải buông xuống, ta có việc quan trọng hơn cần làm.”

 

Hạng Thuật thở dài, lại nói: “Nhưng ta không hiểu, sao ngươi lại tình nguyện làm Khu ma sư.”

 

“Tâm Đăng trên người ta, ta có thể chọn sao?” Trần Tinh bất đắc dĩ, cười khổ nói.

 

Hạng Thuật: “Nếu có thể chọn?”

 

Trần Tinh yên lặng một lúc lâu, mới nói: “Vẫn làm, nguyên nhân có lẽ trời xanh chọn ta, chứ không phải chọn người khác. Ngủ một lát đi, Hạng Thuật, hai ngày rồi ngươi chưa hề chợp mắt.”

 

Trần Tinh thở một hơi, đứng dậy ra ngoài trướng, Hạng Thuật gật đầu nhưng vẫn không động đậy, cứ ôm Xa La Phong không rời tay.

 

Chân trời xám bạc, Trần Tinh hít mấy hơi khí lạnh mùa thu phía bắc, dừng bước.

 

Hôm nay Hạng Thuật nói rất nhiều thứ, khiến Trần Tinh cảm thấy đấy không phải y. Y cũng có người để quan tâm, cũng có tình cảm, như Hạng Thuật nói ‘Hiện giờ xem ra, ngươi cũng không hẳn như vậy’, cách nhìn nhận lẫn nhau của bọn họ cũng dần thay đổi.

 

Đáng lẽ nên nói chuyện như vậy từ sớm, Trần Tinh nghĩ thầm.

 

Ban đầu, cậu khờ dại cứ nghĩ tìm được Hộ pháp do vận mệnh an bài, bọn họ sẽ chia sẻ mọi thứ không giấu diếm, đồng sinh cộng tử, tin tưởng lẫn nhau. Nhưng dọc đường mọi việc khiến cậu thất vọng, hóa ra giữa người với người, tin tưởng nhau không dễ dàng như vậy. Huống chi cậu là người Hán, y là người Hồ, muốn hiểu rõ người kia thì càng khó.

 

Cho dù thế nào, đây cũng là một khởi đầu tốt, Trần Tinh ngồi bên khe suối, dùng  nước lạnh rửa mặt, bây giờ chỉ mong Xa La Phong sớm tỉnh lại, hoặc bệnh tình đừng chuyển biến xâu, nếu không…

 

Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng hô to của Hạng Thuật phát ra từ trong trướng.

 

Trần Tinh suýt nữa ngã xuống suối, lập tức quay người chạy vào lều, hỏi: “Thế nào rồi?”

 

Hạng Thuật ôm Xa La Phong không ngừng run rầy, đầu úp lên người hắn, lại ngẩng đầu, trong mắt còn lấp loáng ánh nước, nhìn Trần Tinh.

 

Xa La Phong mở mắt, bờ môi nhúc nhích, thấp giọng nói gì đó, ánh mắt mê man.

 

“Tốt quá rồi!” Mũi Trần Tinh cũng hơi cay cay, “Tốt quá rồi! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”

 

Hạng Thuật muốn khóc lại cười, đây là lần đầu Trần Tinh thấy y thất thố như vậy, ba người cùng cười, cười như mấy tên ngốc.

 

Xa La Phong tỉnh, tin tức được truyền ra, người Nhu Nhiên chen chúc tiến lên, khấu tạ Hạng Thuật và Trần Tinh vì đã cứu Xa La Phong, còn đưa lễ vật đầy lều, Trần Tinh ăn bánh sợi[1] và thịt khô, trên người đeo đầy vàng bạc châu báu, uống trà sữa, nhìn như một đại gia, tiếp tục khám bệnh cho mọi người.

 

Hạng Thuật mệt mỏi ngủ trong trướng tròn một ngày một đêm.

 

Xa La Phong tạm thời ở trong trướng Hạng Thuật, để Trần Tinh tiện bề chăm sóc. Tên này là thế tử tộc Nhu Nhiên, có thể nói tiếng Hán một cái kỳ cục, phóng khoáng hiếu động, thỉnh thoảng nói mấy câu lại cười ‘ha ha ha’. Sau khi Xa La Phong tỉnh lại, Hạng Thuật lại ăn nói ý tứ như cũ, dù với an đá cũng thể hiện không mặn không nhạt, cực kỳ xa cách.

 

Nhìn như thế, tên hâm này với ai cũng vậy. Trần Tinh vui vẻ nghĩ thầm, hóa ra không chỉ ghét bỏ mình mình.

 

“Con sói kia xông tới,” Xa La Phong miêu tả cho Trần Tinh ngày hắn gặp nạn, “Như ‘nhào bột’, lăn ta qua lại, rồi bọc ta như cái há cảo…”

 

“Ha ha ha…” Trần Tinh suýt nữa sặc trà, Xa La Phong so sánh kỳ cục, cậu sửa lại, “Không nói thế được!”

 

Xa La Phong nói: “Nếu không phải bị sói cào rách bụng, lại bị người A Khắc Lặc mai phục, chút vết thương ấy có là gì?”

 

Trần Tinh nói: “Người A Khắc Lặc sao lại mai phục ngươi?”

 

Xa La Phong không lo lắng nói: “Nhu Nhiên và bọn họ tranh nước sông, bọn hắn giết võ sĩ đắc lực nhất của ta, chúng ta giết con tộc trưởng bọn chúng, tên kia…”

 

“Ngươi xác định là bọn họ?” Hạng Thuật lạnh lùng   nói.

 

“Ngoài bọn chúng còn ai vào đây?” Xa La Phong nói.

 

Hạng Thuật dùng tiếng Nhu Nhiên trách cứ một câu, Xa La Phong không nói nhiều. Trần Tinh nghe không hiểu, nhưng biết đại ý không tận mắt nhìn thấy cũng đừng vội kết luận. Giết người cướp bóc trên thảo nguyên, đôi khi chỉ vì một lời chướng tai, hay nhìn ngứa mắt là động thủ thì nhiều lắm, phía bắc núi Âm giết chóc chẳng ngại ngần, nhiều thợ săn thấy tình hình không đúng, cũng tình nguyện cứ giết người trước, tránh cho mình gặp nguy hiểm.

 

Xa La Phong  cũng không nói ra được lai lịch của đám người mai phục, dù sao lúc ấy bị sói cào, lảo đảo chạy trốn đến bụi cây gần như hôn mê, đối phương vừa khiến hắn bị thương thì thuộc hạ đã chạy đến tiếp ứng, địch nhân rút lui, bọn họ không thấy người ra tay, cũng không phân biệt được vũ khí gì.

 

Đoán đi đoán lại, ngay cả Hạng Thuật cũng không nghĩ ra ai đả thương Xa La Phong, đành ghi nhớ, về sau từ từ điều tra. Lại trách cứ an đáp không sợ trời không sợ đất này một phen, để hắn không tùy tiện làm việc nguy hiểm nữa.

 

Mấy ngày này, Xa La Phong đến từ lúc trời chưa sáng, gọi Hạng Thuật rời giường, lại bảo Trần Tinh thay thuốc cho hắn. Sau đó chẳng khách khí cứ ở trong lều, thấy Hạng Thuật còn chưa tỉnh ngủ cũng tự nhiên chui vào chăn ngủ cùng, Hạng Thuật bực bội, tóm lấy hắn đạp sang một bên.

 

Ban ngày, Xa La Phong càng náo loạn, cứ một lúc lại đi trêu chọc Hạng Thuật, không chọc ghẹo thì là nói đùa. Trần Tinh nghĩ thầm ngươi còn phách lối hơn ta, cũng may là an đáp của y nên mới không sợ chết, ta mà làm vậy chắc hẳn Hạng Thuật bóp chết ta rồi.

 

“Ngươi thấy Thuật Luật Không có đẹp không?” Xa La Phong nhân dịp Hạng Thuật còn ngủ, cẩn thận nhìn y, như khoe khoang đồ vật của mình, lại nói với Trần Tinh, “Ta cảm thấy hắn giống Vương Chiêu Quân.”

 

“Đẹp, rất đẹp…” Khóe miệng Trần Tinh co giật, đồng ý với khen ngợi của Xa La Phong, “Nhưng Vương Chiêu Quân gặp chuyện gì? Ngươi từng gặp nàng sao?”

 

Xa La Phong nói: “Kể lại rằng Vương Chiêu Quân là nữ hài đẹp nhất thiên hạ, không phải sao?”

 

Người Hồ tái ngoại cũng không rõ dung mạo người Trung Nguyên thế nào, chỉ biết lời đồn đại về Vương Chiêu Quân ở biên cương, nàng từng gả cho Đại Thiền Vu Hô Hàn Tà, là nữ nhân đẹp nhất thế gian, chim nhạn bay qua thấy dung nhan nàng mà rơi xuống.

 

Xa La Phong còn nói: “Đại Thiền Vu Hô Hàn Tà cưới được nữ hài xinh đẹp nhất thiên hạ làm vợ, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không này nếu thành hôn phải làm sao đây? Ngươi nói hắn có phải nên lấy chồng không?”

 

Trần Tinh nói: “Hắn không ngủ, nghe hết rồi.”

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

Trần Tinh nhìn hai mắt Hạng Thuật, thầm nghĩ đạo lệnh Phù Kiên cho nam nhân gả cưới, nếu nam nhân xinh đẹp này không phải chó điên thì ta đồng ý lấy đó, chỉ là cưới về rồi ngày nào cũng bị đánh, tính mệnh treo sợi tóc. Nhưng chẳng biết tại sao, Trần Tinh mơ hồ cảm thấy tình cảm Xa La Phong dành cho Hạng Thuật có gì đó quái lạ.

 

Hạng Thuật tỉnh, Trần Tinh hỏi Xa La Phong: “Ngươi và người A Khắc Lặc đánh nhau, bọn họ còn tới Sắc Lặc Xuyên không?”

 

Xa La Phong cảnh giác nói, “Ngươi tìm bọn họ làm gì?”

 

Trần Tinh lo lắng nhìn Hạng Thuật, nhớ tới người A Khắc Lặc là tộc ở xa nhất điểm cực bắc, mấy ngày nữa bọn họ trở về, đến Sắc Lặc Xuyên. Chỉ không rõ ân oán với Nhu Nhiên lần này, có thể khiến bọn họ bất mãn với Hạng Thuật không.

 

Hạng Thuật biết Trần Tinh nghĩ gì, nói: “Không cần lo, bọn họ là kẻ địch của Đại Thiền Vu thì chính là kẻ địch của Sắc Lặc Cổ Minh.”

 

Trần Tinh dần bình tâm lại, trời ngày càng lạnh, trận tuyết đầu tiên sau nhập thu sắp tới, mỗi sớm, trên thảo nguyên sương trắng kết dày, nhưng đến tận mùng ba tháng mười, tộc A Khắc Lặc vẫn bặt vô âm tín.

 

Mười lắm tháng mười chính là tiết Mộ Thu trên thảo nguyên, Trần Tinh nghe ngóng hoạt động của bọn họ, biết được A Khắc Lặc là một chi tộc Thất Vi, cả tộc gần ba ngàn người, hoạt động ở vùng xa xôi phía bắc, có khi còn đến cả biển bắc nữa.

 

“Sẽ đến,” Hạng Thuật hờ hững nói, “Nếu không gió tuyết về, bọn họ sẽ chết cóng ở phía bắc.”

 

“Thuật Luật Không,” Xa La Phong cười nói, “Khi nào ngươi dẫn bọn ta đến chỗ người Hán chơi?”

 

Trần Tinh đang thay thuốc cho Xa La Phong, Xa La Phong lại đang dán lông vũ lên mũ Đại Thiền Vu, Hạng Thuật không đáp lại.

 

Xa La Phong dùng tay nâng cằm cậu nói, “Nghe nói ở quan trung rất vui.”

 

Trần Tinh đẩy tay Xa La Phong nói, “Lại muốn làm chủ Trung Nguyên à? Đáng tiếc phương bắc hiện giờ không phải của chúng ta, ngươi có thể đi tranh với Phù Kiên.”

 

Xa La Phong cười nói: “Nếu ta dẫn binh nhập quan, đánh nhau với Phù Kiên rồi làm hoàng đế Nhu Nhiên, Trần Tinh ngươi có giúp ta không?”

 

Hạng Thuật dùng tiếng Nhu Nhiên dạy dỗ Xa La Phong, Trần Tinh chân thành đáp: “Tất cả mọi người đều cảm thấy Trung Nguyên là mảnh đất lớn vô chủ, ai đánh được là của người đó, các ngươi có nghĩ nếu người Hán cũng chà đạp quê hương, cướp đoạt tài sản các ngươi, thì mọi người nghĩ như nào?”

 

Xa La Phong cười nói, “Chỉ là đùa thôi, Đại Thiền Vu không gật đầu, Sắc Lặc Cổ Minh sẽ không xuôi nam.”

 

Bệnh nhân trong xuyên cũng được xem bệnh xong, Trần Tinh mất một tháng khám cho cả ngàn người, mỗi ngày khám gần hai trăm người. Tên tuổi “thần y” đã truyền khắp Sắc Lặc Xuyên, không ai coi cậu là  người hầu nữa. Mỗi lúc ra ngoài, mọi người đều cung kính, từ đêm đó trở đi, Hạng Thuật đối xử với cậu cũng thay đổi hẳn.

 

Xa La Phong gần như khôi phục, có thể cưỡi ngựa, bình thường Hạng Thuật dẫn hắn ra ngoài giải sầu, Trần Tinh đi cùng vài lần, nhưng trời lạnh cậu không muốn hoạt động, thi thoảng lại có người bị ốm, nên cậu dứt khoát không đi cùng nữa.

 

Dù sao Xa La Phong có hứng thú với người Hán, không chỉ học chút tiếng Hán mà còn túm Trần Tinh hỏi này hỏi nọ, nếu thật là hiếu học thì thôi, nhưng mỗi lần nói chuyện đều có ý dòm ngó nên khiến Trần Tinh không thoải mái chút nào.

 

“Ngươi dạy ta viết tên Thuật Luật Không bằng chữ Hán đi.” Xa La Phong nói.

 

Trần Tinh nghĩ thầm vì sao không học viết tên ngươi ấy?

 

Tiết Mộ Thu tới, đây là ngày lễ long trọng nhất trong năm của người Hồ tái ngoại, qua mười lăm tháng mười, thảo nguyên vào đông. Những ngày này người Hồ múa hát, làm thịt dê uống rượu, bắt đầu chuẩn bị đón mùa đông. Trần Tinh học được ít tiếng Nhu Nhiên, tiếng Hung Nô, và tiếng Thiết Lặc, đại khái cũng hiểu, theo lý thuyết, cuối tháng chín đầu tháng mười sẽ có đợt tuyết rơi đầu tiên, nhưng năm nay tuyết muộn, tộc A Khắc Lặc mãi cũng chưa tới.

 

Tộc A Khắc Lặc chưa đến, Trần Tinh không xác nhận được vị trí của địa đồ, đợi đến ngày tuyết rơi lớn, đường lên bắc càng khó đi hơn, đành phải chờ tới đầu xuân. Mắt thấy thời gian trôi qua chóng vánh, Trần Tinh cứ thấp thỏm lo âu.

 

“Hết hôm nay,” Hạng Thuật ở trong trướng uống trà, nói, “Nếu không đến ta sẽ phái người đi phía bắc tìm bọn họ.”

 

Hạng Thuật quay về mặc vương bào Đại Thiền Vu, cực kỳ hoa lệ, trên đầu đội mũ lông, cắm ba cọng lông chim, võ bào thêu mười sáu thần huy các tộc, cực kỳ khí thế. Trần Tinh quan sát lâu ngày, phát hiện Hạng Thuật cũng có việc phải làm, vị trí Đại Thiền Vu không như Hoàng đế, không liên quan đến nội chính chư Hồ mà chức trách chính là hòa giải tranh chấp, phân chia trách nhiệm, cũng là biểu tượng của Cổ Minh. Thời điểm bận rộn nhiều việc, phải ngồi nghe các trưởng lão kể khổ rồi chỉ trích lẫn nhau, nhưng xử lý xong việc lại rất rảnh rỗi, cả ngày chẳng có gì làm, ngồi trong lều trừng mắt với Trần Tinh cả ngày.

 

“Không có tuyết,” Hạng Thuật nói, “Tiết Mộ Thu không trượt tuyết được, ngươi đừng có nhíu mày nữa được không?”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, hết năm nay ta chỉ còn sống có ba năm! Ngươi còn không cho ta nhíu mày sao?!

 

__________

 

[1] Bánh sợi: đồ ăn vặt của Trung Quốc từ rất xưa, được làm bằng bột mì, mỡ lợn, mật ong, sữa, ủ lên men trong dầu rồi chiên giòn.