Trong Sắc Lặc Xuyên, nghiêm cấm đấu võ.
Tiết Mộ Thu vừa qua được nửa ngày, phiền phức đã tới, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Hạng Thuật và Xa La Phong tràn ngập. Trần Tinh không ngờ tới, tin tức Thác Bạt Diễm đến Sắc Lặc Xuyên đã truyền nhanh như vậy, có lẽ là đám kỵ binh quay về thông báo cho Xa La Phong.
Hạng Thuật trầm giọng nói: “Người đi rồi, ở Sắc Lặc Xuyên, nghiêm cấm đấu võ, đây là quy củ bốn trăm năm tiếp của Cổ Minh.”
Xa La Phong không chịu nhường, cất giọng nói: “Tiên Ti Thác Bạt thị hãm hiếp thê nữ Nhu Nhiên ta, bắt già trẻ Nhu Nhiên ta! Dù là bằng hữu của thần y! Thù không đội trời chung! Đắc tội!” Nói xong hắn định dẫn binh đuổi theo.
Hạng Thuật gầm lên giận dữ: “Ai dám giết người!”
Một tiếng như sấm rền, Trần Tinh bị âm thanh kia chấn động đến nhức cả hai tai, hai mắt tồi sầm suýt nữa ngất đi. Thấy Hạng Thuật nổi giận, kỵ binh Nhu Nhiên e ngại, không hẹn mà cùng lùi về sau nửa bước.
“Xa La Phong,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “Ngươi cứ việc báo thù, nếu ngươi giết Thác Bạt Diễm cả tộc sẽ rời khỏi núi Âm, cả đời không được bước vào Sắc Lặc Xuyên nửa bước, Đại Thiền Vu từ trước đến giờ nói được thì làm được.”
Xa La Phong kinh ngạc thở dốc, hắn bị hô như vậy gần như tỉnh rượu. Trần Tinh định mở miệng muốn làm dịu đi bầu không khí, Hạng Thuật lại giơ tay ngăn lại, liếc nhìn bọn kỵ binh, ánh mắt uy nghiêm.
Tổ phụ đại quốc Thác Bạt thị nhiều năm trước xây dựng chính quyền phía đông bắc, sau bị Phù Kiên tiêu diệt. Đắc tội với Đại Thiền Vu, rồi đuổi theo một hậu nhân báo thù tất nhiên không lời lãi gì. Bọn kỵ binh tỉnh rượu xong thì vội vàng nháy mắt ra hiệu với Xa La Phong, ý bảo được rồi.
“Thuật Luật Không, ngươi… ngươi…” Xa La Phong giận dữ cười gằn, “Ngươi cho rằng người Nhu Nhiên sợ ngươi sao!”
“Đi đi.” Hạng Thuật nói, “Ngươi không ở đây đến được sáng mai đâu.”
Người Nhu Nhiên ở Sắc Lặc Cổ Minh đến gần sau vạn, một khi bị trục xuất thì không thể coi nhẹ. Trên bình nguyên không ít người nghe thấy cãi nhau mới vây lại xem, Hạng Thuật không hề nhượng bộ, chỉ tay vào hội trường nói, “Đây là do ngươi chọn, ta đếm đến ba, một lại dẫn binh báo thù, hoặc quay lại ăn tết, ba.”
Xa La Phong giận dữ ném binh khí xuống đất, phóng ngựa chạy đi, người Hồ chen nhau tránh né, để ra một con đường. Một lúc sau kỵ binh Nhu Nhiên đã rút lui hết.
Nhìn hướng Xa La Phong rời đi là phía bắc, Trần Tinh vẫn còn hơi lo sợ. Chỉ thấy sau khi mọi người giải tán, Hạng Thuật gọi một người Thuật Luật đến, hạ giọng phân phó, Trần Tinh cũng nghe hiểu đại khái, là phái một đội kỵ binh đuổi theo, hộ tống Thác Bạt Diễm đến khi vào trong Trường Thành, tránh để Xa La Phong đuổi theo báo thù.
Trần Tinh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cảm ơn.”
Hạng Thuật không nói gì, mặt âm u xoay người rời đi, còn mỗi Trần Tinh phiền muộn đứng một lúc, thấy cảnh tượng phồn hoa của tiết Mộ Thu, không khỏi có đôi chút tịch liêu cô độc, cậu lê chân quay về trướng.
Hạng Thuật vào trướng từ trước, Trần Tinh vén màn đi vào, thấy trong trướng hỗn loạn, có vẻ Xa La Phong đã đến, mang hết đồ đạc để trong trướng Hạng Thuật đi, Hạng Thuật nhìn một màn này rõ ràng là tức giận lắm rồi.
Trần Tinh cũng không nói chuyện, khom người dọn dẹp, nói: “Thác Bạt Diễm là bằng hữu của ta, xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho ngươi.”
Hạng Thuật nói: “Xa La Phong lúc nào cũng thế, qua mấy ngày, hắn nghĩ thông rồi sẽ xin lỗi người.”
Trần Tinh nhớ tới việc trong hội trường, còn noí: “Ta mua con ngựa, mai đổi thêm chút đồ ăn trong tộc, mang đủ quần áo rồi lên bắc thôi.”
Hạng Thuật ngồi ngay ngắn trong trướng, im lặng không nói, Trần Tinh đã hiểu rõ, Sắc Lặc Xuyên dù có đẹp đẽ thế nào cuối cùng cũng không phải cố hương. Tộc nhân của Hạng Thuật tuy nhiệt tình, nhưng không phải tộc nhân của cậu. Ở Sắc Lặc Xuyên một tháng, cậu cũng nhận ra, có lẽ phía nam Trường Giang, nơi ruộng bậc thang xanh biếc, oanh hót vang rừng mới là nơi cậu nên đi.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh một chút, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Trần Tinh dọn dẹp qua trong lều, còn nói: “Ta ở lại quá lâu, sẽ khiến ngươi khó xử, nên đi sớm.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh tự rót trà sữa, ngồi xuống, nghĩ nghĩ, gãi đầu, còn nói: “Việc làm Hộ pháp, ngươi cũng quên đi. Ngươi là Đại Thiền Vu, có trách nhiệm của mình, không thể cùng ta lang bạt tứ xứ được, nhiều người cần ngươi như vậy. Ta ấy mà, vận khí tốt lắm, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Hạng Thuật vẫn im lặng như trước, Trần Tinh kiểm tra gói thuốc tùy thân, cất kỹ chủy thủ, tìm địa đồ xem kỹ một lát, so sánh với tấm da dê chỗ Hạng Thuật, cùng với địa hình sông núi tái ngoại, phỏng đoán vị trí eo sông và hồ nước, căn cứ theo hướng chỉ của chòm Bắc Đẩu, đường lên phía bắc, nói không chừng có thể gặp người ALK, mình học một ít tiếng Hung Nô, lúc đó hỏi đường bọn họ, phía trước dù có gian nan nhưng vẫn còn hi vọng.
Cậu không trì hoãn được nữa, chỉ hi vọng trước đầu xuân năm sau tìm được Định Hải châu trong truyền thuyết. Xong được việc này cậu có thể yên tâm về nam chờ ngày cuối đời.
Sắp hoàng hôn, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, Trần Tinh ra ngoài nhìn, tuyết rơi!
“Hạng Thuật! Tuyết rơi rồi.” Trần Tinh quay vào trướng, chỉ bên ngoài, nói với Hạng Thuật.
Hạng Thuật nhíu mày, nhìn Trần Tinh, cực kỳ bực bội.
Tuyết càng rơi càng lớn, đợt tuyết đầu mùa năm nay cuối cùng cũng xuống, gió bấc rít gào, tuyết bay vòng quanh nhu lông ngỗng quét qua Sắc Lặc Xuyên. Bếp lửa chuyển vào trong lều, Trần Tinh đứng bên ngoài vương trướng ngắm nhìn một lát thì có người đến đưa cơm tối, cậu chỉ ăn một chút, còn Hạng Thuật nhìn ngoài trướng ngẩn người. Trần Tinh uống thêm ít rượu, quen với thái độ của Hạng Thuật rồi nên vẫn nằm trên giường nhỏ như cũ, đắp chăn lông cừu mỏng nằm ngủ.
“Ngươi không đi được,” Hạng Thuật nói, “Tuyết lớn hơn một chút, đường phía bắc sẽ chặn kín, chỉ có thể chờ đến đầu xuân.”
Trần Tinh không nghe thấy, góc lều hở, chăn lông lại mỏng, khí lạnh ùa tới, nửa đêm cậu cảm nhận được Hạng Thuật đắp thêm hai lớp chăn dày ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài phủ tầng áo tuyết trắng tinh, mọi khó chịu hôm trước đều tan sạch.
“Trời đất ơi!” Trần Tinh kinh ngạc.
Sông núi, mặt đất, thảo nguyên, tích một lớp tuyết thật dày, như ngân quang lấp lóe khắp thiên địa. Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi vào lớp tuyết lấp loáng tỏa sáng. Khe nước đã đóng một lớp băng mỏng, người Hồ buổi sớm đã phá băng cho ngựa uống nước.
Trần Tinh hắt xì một cái, mũi hơi nghẹt, không biết Hạng Thuật đi đâu rồi.
“Đẹp quá!” Trần Tinh tự nhủ, tranh thủ rửa mặt, thấy trên bàn có điểm tâm sẵn, ăn xong cậu trùm áo lông, bước cao bước thấp chạy ra ngoài, chỉ trong một đêm Sắc Lặc Xuyên đã thay đổi hình dạng, nhìn như tiên cảnh.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh đứng ở sườn núi, hô lên.
Hạng Thuật mặc áo hồ cừu dài đến đầu gối, đai lưng buộc chặt tôn lên vòng eo thẳng, đội mũ lông cao, đang phân phó một đám người Thiêt Lặc, võ sĩ Thiết Lặc lập tức chở theo lều vải đồ đạc có vẻ chuẩn bị ra ngoài buôn bán. Nghe tiếng hô, Hạng Thuật nhìn về phía Trần Tinh, dưới ánh mặt trời gương mặt xinh đẹp kia khiến Trần Tinh hơi rung động.
Hạng Thuật thủ thế, ra hiệu Trần Tinh cứ chờ trên đó, rồi quay người đi lên.
“Đưa ngươi đi trượt tuyết nhé?” Hạng Thuật nói, “Hôm qua gặp truyện nên chưa đi.”
Sau khi tỉnh ngủ, tâm tình Trần Tinh tốt hơn nhiều, cười nói: “Được.”
Cậu định ngày mai rời đi, nếu là ngày cuối thì cũng nên giữ lại một chút ký ức đẹp. Thế là Hạng Thuật cầm thuẫn của kỵ binh, đưa Trần Tinh lên sườn núi cao hơn, một chân đạp thuẫn.
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Lên đi, ở phía sau ôm chặt.”
Trần Tinh: “Chơi thế nào được? Ngã mất! Cả dây thừng buộc lại cũng không có! Đạp hụt một cái là lăn xuống như chơi!”
Hạng Thuật nhịn không được, nói: “Vô dụng! Mau lên.”
Thuận không lớn, Trần Tinh đạp lên, Hạng Thuật lại vòng tay ra sau lưng, tóm tay Trần Tinh, lại kéo mạnh một cái để Trần Tinh ôm lấy y. Nghiêng người dẫm lên thuẫn, lao vù xuống!
“A a a!” Trần Tinh bị Hạng Thuật đưa đi, lao từ vách núi xuống, tim suýt nữa nhảy ra ngoài, Hạng Thuật còn đạp phía đuôi thuẫn, bật lên, mang cậu bay lên rồi bình yên rơi xuống.
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Nữa không?”
Trần Tinh vẫn còn sợ, nhưng thấy quá kích thích, sườn núi dốc đứng, cảm giác không khác gì nhảy xuống vách núi.
“Ta vừa rồi không mở mắt…” Trần Tinh nói.
“Sợ.” Hạng Thuật giễu cợt, y huýt sáo gọi ngựa đến, xoay người lên ngựa rồi lại đưa Trần Tinh lên chỗ cao hơn, Trần Tinh nhìn lại thấy dài chừng ba dặm, cảm giác chân nhũn ra luôn.
“Lần này ngươi đứng trước đi,” Hạng Thuật nói, “Nhớ mở to mắt!”
Trần Tinh thét lên ầm ĩ: “Oa a a a — “
Sau đó không kịp nói gì, lại bị Hạng Thuật ôm lấy, phi nhanh xuống dưới. Nhưng ở đoạn cuối cùng, Trần Tinh quay đầu lại, nói với Hạng Thuật: “Hạng Thuật, ngày mai ta…”
Đúng lúc quay đầu, môi hai người suýt chạm vào nhau, Hạng Thuật đột nhiên trượt chân, Trần Tinh đứng không vững, cái thuẫn bay ra ngoài, cả hai ngã vào tuyết.
“Ha ha ha.” Mặt mũi Trần Tinh toàn là tuyết, đứng dậy, chế giễu Hạng Thuật, “Ngươi vừa mới đỏ mặt đúng không!”
Hạng Thuật nhanh chóng đứng giận, trên mặt vẫn còn nét tức giận, nói: “Ngươi làm gì vậy!”
Trần Tinh vội khoát tay xin lỗi, nghĩ thầm người như Hạng Thuật không ngờ thân cận với người khác một chút cũng đỏ mặt được! Ngày đó suýt nữa bị Xa La Phong hôn, Hạng Thuật phản ứng còn kịch liệt hơn.
Trần Tinh nhặt thuẫn, nói: “Một lần nữa?”
Hạng Thuật nhận lấy, đang định dắt ngựa lại, thì Xa La Phong từ bên kia tiến tới, một thân một mình đứng trong khoảnh đất trống nhìn hai người.
Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh, ý là ‘Ngươi xem? Ta nói đúng chưa?’
Xa La Phong: “Ném tuyết không?”
Hạng Thuật nhìn Xa La Phong, nói: “Tỉnh rượu rồi?”
“Đi! Đi!” Xa La Phong khoát tay, bỗng nhiên lại cười.
Hạng Thuật để Trần Tinh lên ngựa, mình thì ngồi phía sau cậu, đeo thuẫn, hai tay vòng qua eo Trần Tinh, giật dây cương một cái, lên núi, đi thêm mấy bước mới quay đầu nhìn.
Xa La Phong hậm hực đi theo, lúc này người Thiết Lặc, người Nhu Nhiên, người Hung Nô đêm qua say rượu cũng tỉnh rồi, mang thuẫn lên núi, đi theo Đại Thiền Vu, bắt đầu nghịch tuyết mà tiết Mộ Thu chưa làm. Hơn nghìn người từ vách núi trượt xuống, khung cảnh cực kỳ hùng vĩ. Hạng Thuật đỡ Trần Tinh trượt phía trước, Xa La Phong đuổi theo sau.
“Xa La Phong!” Trần Tinh quay đầu, Hạng Thuật cưỡng ép xoay đầu cậu về, nói: “Nhìn đằng trước!”
Xa La Phong từ đầu tới cuối không đáp, chơi thêm một lúc. Người ngày càng đông, nam nữ đều tới, hơn vạn người ở dưới chân núi ném tuyết, hô to gọi nhỏ, cực kỳ náo nhiệt.
Trần Tinh chịu mấy bóng tuyết của Xa La Phong, lập tức phát hiện địch ý, nhìn về phía Xa La Phong, Xa La Phong khiêu khích cười cười, ý rất rõ ràng: ngươi dám cướp an đáp của ta.
“Ta về trước!” Trần Tinh cũng không biết nói gì, đành bảo với Hạng Thuật như vậy, “Các ngươi chơi đi!”
Hạng Thuật cũng cảm nhận được, cầm bóng tuyết trong tay, nhìn xem, Trần Tinh quay người rời đi, Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh rồi lại nhìn Xa La Phong, mỉm cười. Xa La Phong thủ thế chuẩn bị, dưới ánh nắng cười với Hạng Thuật, như một thanh niên lớn xác không âu lo suy nghĩ.
Hạng Thuật ném bóng tuyết xuống, quay người rời đi.
Trần Tinh quay về trướng, đầu óc choáng váng, biết đêm qua mắc phong hàn rồi mới lấy viên thuốc, đun nước nóng để uống, rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Hạng Thuật bưng một bát đồ ngọt do người Thiết Lặc nấu mang tới, đấy là tập tục ở đây, khi tuyết đầu mùa rơi sẽ uống một bát bánh bột nấu với gừng và đường đỏ, y cau mày: “Bị phong hàn sao?”
“Ừm…” Trần Tinh ngửi thấy mùi gừng biết là đồ chống lạnh, miễn cưỡng đứng dậy uống hết, “Đổ mồ hôi là khỏi.”
Hạng Thuật nói: “Đại phu mà cũng bị ốm.”
Trần Tinh: “Đại phu cũng bị bệnh chứ, không như ngươi bách độc bất xam.”
Hạng Thuật ngồi trong trướng lại giễu cợt nói: “Ngươi còn là Khu ma sư? Tâm Đăng đâu?”
Trần Tinh bó tay, nói: “Tâm Đăng chỉ là pháp lực, không phải có nó sẽ trường sinh bất lão, nói thật vì dùng pháp lực của Tâm Đăng mới khiến thân thể ta suy yếu. Ta cũng muốn giống các ngươi được không, vũ lực người Hán đâu có kém.”
Vũ lực người Hán không kém là thật, dù qua mấy trăm năm, các Hồ tộc khi Võ Đế còn sống, vẫn cực kỳ kiêng kỵ sức mạnh quân đội. Ý của Trần Tinh là thể chất ta yếu, ngươi đừng nghĩ người Hán ai cũng yếu như vậy. Huống chi từ nhỏ vì sử dụng Tâm Đăng, hao tổn tâm thần gân mạch, mới thành người vô dụng yếu ớt như vậy.
Trần Tinh lộn xộn giải thích vài câu, lại nằm xuống ngủ, ra mồ hôi thì mai là khỏe.
Thế nhưng Hạng Thuật cũng không rời đi, từ rất sớm cũng nằm xuống ngủ. Chạng vạng tối, màn trời lờ mờ, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi từng đợt.
Xa La Phong liều mình đến đây, đứng ngoài trướng nói: “An đáp, ra nói chuyện.”
Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, đứng dậy ra ngoài, sợ đánh thức cậu.
Trần Tinh ngủ, nhưng không biết tại sao, có lẽ là ông trời muốn cậu nghe được đoạn hội thoại này, bỗng nhiên tỉnh dậy, lại còn rất tỉnh táo. Xa La Phong dùng tiếng Nhu Nhiên, Trần Tinh ở Sắc Lặc Xuyên một thời gian, cũng học được một chút, từ giọng điệu đoán được ra hắn bất mãn với cậu.
“Có chuyện ra ngoài nói.” Hạng Thuật quay người muốn rời đi, “Ngươi vẫn muốn đánh một trận?”
“Ta nói chuyện trong nhà mình còn phải tránh người Hán kia!?” Xa La Phong nói.
Hạng Thuật: “…”
Ánh mắt Hạng Thuật tức giận, Xa La Phong lại nói: “An đáp, rốt cuộc ngươi đã nghe người Hán kia xúi giục gì?!”
Hạng Thuật cả giận: “Câm miệng! Xa La Phong! Hắn cứu tính mạng ngươi đấy!”
Xa La Phong giận dữ hét: “Mang tính mạng uy hiếp ta? Thế ta trả mạng này cho hắn!” Nói xong hắn rút chủy thủ, định đâm vào bụng, quát: “Xong thì để hắn cút khỏi Sắc Lặc Xuyên đi!”
Trần Tinh lập tức ngồi dậy, nghĩ thầm phải ra ngoài nói gì đó, nếu không mình là người ngoài, lại khiến tình cảm Hạng Thuật với Xa La Phong sứt mẻ, thì xấu hổ quá.
Hạng Thuật định tiến lên đoạt chủy thủ trong tay Xa La Phong, bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy giữa gió tuyết điên cuồng, mấy kỵ sĩ Thiết Lặc dẫn một người Hồ vào thung lũng.
“Người đưa tin của tộc A Khắc Lặc cầu kiến Đại Thiền Vu!” Người đi đầu kia hô.
Trần Tinh vén rèm từ trong trướng đi ra, nhìn Hạng Thuật.
“Vào đi,” Hạng Thuật nói, “Ngươi còn chưa khỏi bệnh.”
Sắc mặt Xa La Phong không tốt chút nào, Hạng Thuật thấy Trần Tinh tỉnh rồi, ra hiệu mọi người đi vào rồi nói.