Thảo nguyên bốn phương là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu
Người đưa tin lạnh cóng đến mức phát run, vừa vào trong trướng đã quỳ một chân xuống, dùng tiếng Hung Nô nói to:
“Thảo nguyên bốn phía là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu. A Khắc Lặc tôn kính võ uy của Đại Thiền Vu, xin chủ nhân Sắc Lặc Minh, chủ nhân tái ngoại, đệ nhất dũng sĩ, xuất người cứu viện tộc nhân ta, cứu toàn tộc ta thoát khỏi thời khắc sinh tử tồn vong này.”
Nói xong, người đưa tin cung kính trình lên một cái hộp gỗ đen, trong hộp là bốn chiếc nhẫn bảo thạch, xanh đỏ vàng lam, tỏa sáng lung linh.
Hạng Thuật nhìn thấy đã biết có việc muốn nhờ, nên mặc áo lông cừu, khí chất vương giả không bớt chút nào, trầm giọng nói: “Thu đồ lại đi, việc ta có khả năng làm được, chắc chắn sẽ giúp.”
Người đưa tin hít sâu, nói: “Đây là y tư, chuyện bỗng nhiên xảy ra…”
Trần Tinh chú ý tới bốn chiếc nhẫn kia, nhớ lại tông quyển ở sư môn, có nhắc đến một bộ pháp bảo có bốn chiếc nhẫn, miêu tả rất giống bốn chiếc nhẫn trong hộp. Nghe đồn, nó dùng phong ấn bốn loại nguyên tố địa hỏa băng phong, được đặc chế bởi người Tát San, thời Hán dọc con đường tơ lụa, được Trương Khiên mang về, sau lưu lạc dân gian không rõ tung tích… bây giờ linh khí biến mất, cũng không kiểm chứng được.
“Có nghe không đó?” Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh tỉnh lại, nói: “Cái gì?”
Hạng Thuật phiên dịch lại, phu nhân của tộc trưởng A Khắc Lặc tộc khó sinh, đang trên đường xuôi nam về Sắc Lặc Xuyên, sông Tát Lạp Ô Tô dù đã đóng băng nhưng chỉ có một tầng mỏng, rất khó qua sông, lại bị bão tuyết ngăn cản, cả tộc bị vây giữa vùng đất lạnh giá.
Mà vì vương phi đang mang thai nên cả tộc không đi nhanh hơn được, nên mới chậm chạp chưa tới Sắc Lặc Xuyên.
Tộc A Khắc Lặc kiêu hùng dũng mãnh, từ trước đến giờ không hòa nhập được vào Sắc Lặc Cổ Minh, mỗi năm chỉ đến mùa đông mới tới, hoạt động một khu vực, rất ít khi liên hệ với các tộc Thiết Lặc, Hung Nô, Nhu Nhiên, thu đến xuân đi, cũng không có mấy ấn tượng với người ở Cổ Minh. Hơn nữa ba năm trước tranh đoạt thủy thảo với Nhu Nhiên mà đánh nhau một trận, kết nợ máu không hòa giải nổi.
“Ngươi có đi không?” Hạng Thuật lại nói, “Xa La Phong, đây là cơ hội cho các người cởi bỏ nợ máu.”
Xa La Phong giận quá nên điên cuồng cười một chặp.
“Ta không nghe lầm chứ? Thuật Luật Không!” Quả nhiên Xa La Phong mở miệng nói, “A Khắc Lặc đã làm gì cho Cổ Minh? Lúc khai chiến không thấy bọn chúng! Ủng hộ Đại Thiền Vu thì chậm chạp không tới! Giờ cả tộc sắp diệt là ông trời có mắt, sự việc ập lên đầu mà cầm một hộp trang sức tới muốn hòa giải hiềm khích khi xưa sao!”
Hạng Thuật có vẻ giận dữ, Trần Tinh lập tức giảng hòa: “Ta cùng sứ giả đi xem một chút.”
Xa La Phong chống đối Đại Thiền Vu trước mặt mọi người là tối kỵ, thế nhưng vì là an đáp nên Hạng Thuật nhanh chóng tan lửa giận, hỏi Trần Tinh: “Ngươi đỡ đẻ được?”
Trần Tinh biết chứ, nhưng sợ nói ra sẽ khiến Xa La Phong và Hạng Thuật cãi nhau, đành nói: “Ta sẽ cố hết sức, dù sao cũng phải nhờ người A Khắc Lặc chỉ đường, không phải sao?”
Hạng Thuật: “Truyền lệnh xuống, triệu tập các bộ lấy xe ngựa sau đó xuất pháp hỗ trợ tộc A Khắc Lặc vượt sông.”
Trần Tinh thu dọn hòm thuốc, dang định rời đi, Xa La Phong lại cản phía trước, nói: “Ai giúp bọn chúng, chính là đối địch với ta! Ân oán Nhu Nhiên và A Khắc Lặc trừ khi Hô Luân Bối Nhĩ khô cạn, núi Hạ Lan tan băng, nếu không vĩnh viễn không giải được!”
Cuối cùng Hạng Thuật cũng đứng dậy, chậm rãi tiến lên, Trần Tinh nói: “Ta là đại phu, với ta chỉ có cứu người, ân oán giữa các ngươi, các ngươi tự thanh toán, không liên quan tới ta… Xa La Phong, nếu ngươi muốn báo thù sao không dám khiêu chiến người A Khắc Lặc? Chẳng qua đây chỉ là một thai phụ…”
“Tránh đường.” Hạng Thuật lại cắt lời Trần Tinh, trầm giọng nói với Xa La Phong.
“Thuật Luật Không,” Xa La Phong nói, “ngươi dám làm thật? Ngươi muốn bảo vệ tên người Hán…”
Một câu còn chưa nói xong, Trần Tinh còn không kịp thấy y xuất thủ, Xa La Phong đã chịu một tát trên mặt.
Một cái tát kia không vang dội mà âm thanh trầm đục, Hạng Thuật dùng không tới một thành lực, mà Xa La Phong bị đánh đập đầu vào trụ lều, mọi người đều kêu lên!
Trần Tinh: “. . .”
Trần Tinh biết Hạng Thuật thực sự nổi giận rồi, vội nói: “Đừng giận, chuyện gì cũng bình tĩnh.”
“Lôi hắn ra ngoài!” Ht quát, “Dội nước lanh! Trói vào cột hai canh giờ!”
Lập tức có thủ hạ áp Xa La Phong ra ngoài, Trần Tinh tranh thủ thời gian ra hiệu cho sứ giả người A Khắc Lặc: “Đi mau, nếu không lát nữa người Nhu Nhiên đến gây phiền phức cho các ngươi.”
Sứ giả kia lên ngựa, chở Trần Tinh, vừa rời khỏi thung lũng thì thấy Hạng Thuật cũng cưỡi ngựa đi ra.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh quay đầu gọi.
Hạng Thuật giục ngựa sóng vai đi cùng sứ giả, bảo với gã: “Ngươi đưa đội xe theo.”
Sứ giả gật đầu, Trần Tinh nghi hoặc nhìn, Hạng Thuật đưa tay kéo cậu, Trần Tinh mượn lực nhảy lên lưng ngựa Hạng Thuật, hai con ngựa tách ra, Hạng Thuật chở Trần Tinh giục ngựa, phi vào giữa gió tuyết.
“Hắn không sao chứ!” Trần Tinh không nhịn được quay đầu nhìn.
“Cho hắn tỉnh táo lại.” Hạng Thuật nhìn gió tuyết nói.
Trần Tinh ôm eo Hạng Thuật, cùng y rong ruổi giữa trời đầy tuyết bay, lại hắt hơi một cái.
Hạng Thuật ghìm ngựa chạy chậm lại, Trần Tinh lại nói: “Bệnh hết rồi, chỉ còn hơi mệt thôi!”
“Người Hán đều giống như ngươi vậy sao?” Bỗng nhiên Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh không hiểu: “Cái gì? Ta nói này! Người khác không suy yếu như ta, không phải ngươi cũng gặp nhiều người Hán rồi sao?”
Hạng Thuật đáp: “Ta không quen biết nhiều người Hán lắm.”
Trần Tinh: “? ? ?”
“Ý của ta, tính tình người Hán, có phải giống như ngươi không?” Hạng Thuật nói, “Bình thường bị người ta ức hiếp cũng không bực bội?”
Trần Tinh: “Cái này gọi là tri thư đạt lý! Ôn văn nho nhã! Thần kinh! Cái gì gọi là bị người ta ức hiếp chứ!”
Hạng Thuật: “Có lạnh không? Ngồi phía trước?”
Trần Tinh: “Ngồi phía trước không phải còn lạnh hơn sao! Ngươi muốn ta chắn cho ngươi thì có!”
Hạng Thuật để Trần Tinh ngồi phía trước, mở áo lông cừu, bọc lấy cậu, Trần Tinh tựa vào ngực Hạng Thuật, không lạnh chút nào, nhiệt độ thân thể Hạng Thuật rất ấm áp, như lò sưởi giữa đêm đông, khiến cậu cực kỳ buồn ngủ, trên người còn có mùi Tô Hợp hương Tây Vực nhàn nhạt.
“Đi!” Hạng Thuật thúc ngựa, gia tăng tốc độ, lao vùn vụt trên đồng tuyết trắng, Trần Tinh ngáp một cái, ôm eo Hạng Thuật, lại ngủ thiếp đi. Lúc này cậu dường như quên mất Hạng Thuật là Đại Thiền Vu Sắc Lặc Minh, lúc nửa mê nửa tỉnh chỉ nhớ rõ y đợi cậu rất lâu, cũng là Võ thần Hộ pháp mình cất công tìm kiếm.
Dường như cả đời y cũng chờ đợi Trần Tinh, vì cậu mà sinh ra, bọn họ cùng thắp Tâm Đăng, chiếu rọi đêm tối Tắc Bắ, trong gió phi ngựa đến điểm cuối Thần Châu.
Bờ sông Tát Lạp Ô Tô, mênh mang gió tuyết, Hạng Thuật để ngựa ở bên bờ sông, đánh thức Trần Tinh, lại bỏ thuẫn xuống, để cậu dẫm lên thuẫn chờ đợi.
Trần Tinh mặt mũi mê man, còn buồn ngủ, quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
“Ngựa không qua được, băng mỏng quá!” Hạng Thuật đáp.
Trần Tinh: “? ?”
Chỉ thấy Hạng Thuật đi xa một đoạn, rồi chạy như bay tới chỗ Trần Tinh, ở trên không nhảy lên, từ sau lưng ôm lây cậu, nhờ xung lực đẩy hai người trượt đi.
“Soạt” một tiếng, hai người đứng trên thuẫn lao vào mặt sông, Trần Tinh sợ hô to một tiếng, Hạng Thuật nhanh như chớp nhưng lực dùng rất chuẩn, đi qua chỗ nào băng nứt đến đây, hai người lại bình an vô sự. Nước sông Tát Lạp Ô Tô phóng lên, cuồng phong thổi qua, một khắc này Trần Tinh dường như nghe được âm thanh nào đó vang lên trong lòng.
Trong chớp mắt, Hạng Thuật đã bước lên bờ sông, Trần Tinh quay đầu nhìn lại, dòng nước xiết chảy tới, phá tan vụn băng.
“Ngươi lớn gan quá đấy!” Trần Tinh nói, “Rơi xuống thì làm sao đây?”
Hạng Thuật lại đeo thuẫn lên lưng, kéo Trần Tinh đi qua màn tuyết, Trần Tinh lấy lại tinh thần, thấy Hạng Thuật ỷ vào khinh công bản thân, càng nghĩ càng sợ.
“Sao ngươi lắm chuyện như vậy?” Hạng Thuật không nhịn được nói.
Các đó không xa xuất hiện một dãy lều vải, là doanh địa người A Khắc Lặc, có người thấy Hạng Thuật lập tức báo hiệu, tộc vương đang lo lắng chờ đợi, lập tức dẫn một đội võ sĩ ra nhìn xem, thấy Hạng Thuật lập tức ào ào hô to.
Một khắc sau, trong trướng A Khắc Lặc vương, Hạng Thuật uống trà sữa nói chuyện với A Khắc Lặc vương.
Trần Tinh dùng rượu trắng rửa tay, chuẩn bị sang một lều nhỏ khác, đỡ đẻ cho vương phi. A Khắc Lặc vương là một người cường tráng đã gần năm mươi, thần sắc hung ác nhưng cực kỳ cung kính với Hạng Thuật.
Trần Tinh nhìn vương phi, thấy tình hình bắt đầu nguy hiểm, qua một ngày một đêm mà không sinh được thì sẽ nguy hiểm cả hai mẹ con, phải tranh thủ thời gian về tìm thuốc cường tâm.
“Nếu không giữ được,” Trần Tinh nói, “ta sẽ cố gắng cứu vương phi.”
Hạng Thuật nói với A Khắc Lặc hai câu, hai người gật đầu, rồi phiên dịch: “Bảo vệ vương phi.”
Hạng Thuật đặt bát trà xuống, muốn đi hỗ trợ nhưng Trần Tinh lại bảo y ở lại, dù A Khắc Lặc vương nhìn bình tĩnh nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng hắn.
Sắc mặt vương phi trắng bệch, mấy phụ nhân trong tộc đứng quanh hỗ trợ, điều kiện sinh nở trên thảo nguyên thiếu thốn vô cùng, nguy hiểm hơn người Hán phía nam nhiều.
Trần Tinh cho vương phi uống thuốc rồi châm cứu, thấy khí sắc nàng khôi phục hơn một chút, chăm chú nhìn Trần Tinh, nói: “Ngươi… ngươi là…”
“Ta là bằng hữu của Đại Thiền Vu.” Trần Tinh nắm chặt tay nàng, nói, “Người nói được tiếng Hán? Vương phi, cố gắng lên.”
“Con trai… Hạng… Hạng Ngữ Yên, đang… ở đâu?” vương phi mỏi mệt nói, “Hắn cũng đến sao?”
“Hạng gì Yên?” Trần Tinh lấy lại tinh thần, ý thức được đang nhắc đến mẫu thân Hạng Thuật?! Là người Hán? Quả nhiên, bảo sao tướng mạo Hạng Thuật rất giống người Hán!
“Hai người quen biết?” Trần Tinh kinh ngạc nói.
“Ngươi… cũng là người Hán,” vương phi cầm tay Trần Tinh, “Tên ngươi là gì?”
Trần Tinh đang muốn hàn huyên vài câu, nhưng nhớ ra, vội nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, tập trung sinh con, sinh xong rồi nói… Vương phi, mau, dùng sức đi!”
Vương phi tóc tai bù xù, cố rặn, kêu thảm: “A!!”
“Ngại quá, vương phi, ta mạo phạm rồi.”
Nói xong, Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, ấn lên tâm mạch vương phi, bạch quang sáng rực bảo vệ tâm mạch cho nàng, lại liên tục ghim châm, Trần Tinh dùng hết mọi khả năng có thể.
Nửa canh giờ sau, nhóm phụ nhân mừng rỡ kêu to.
Trần Tinh nói: “Có hiệu quả sao? Các nàng nói gì vậy?”
“Đầu… đầu ra rồi.” Hạng Thuật ở bên ngoài trướng phiên dịch.
Trần Tinh: “Bên ngoài lạnh lắm, các người về uống trà đi. Vương phi, cố gắng lên! Người sắp thành công rồi!”
Bên ngoài một đám người vây quanh, thời tiết rét băng mà Trần Tinh đổ mồ hôi như tắm, đổi châm, thi châm, lại mớm thuốc cho vương phi, thôi thúc ý chí của nàng, cho đến khi tiếng khóc trẻ con nỉ non vang lên, Trần Tinh mới như trút được gánh nặng, suýt nữa ngất đi.
Nửa khắc sau, Trần Tinh ở trong trướng A Khắc Lặc vương, rót nửa ấm trà uống hết, mới mệt mỏi thở dốc. A Khắc Lặc vương và người nhà vương phi tự tới, cảm tạ Trần Tinh, còn định tạ lễ với Trần Tinh, Trần Tinh định từ chối nhưng Hạng Thuật khoát tay ra hiệu đừng khách khí.
“Người Hung Nô tặng đồ mà bị trả lại, là như nhục mạ bọn họ.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh đành nhận lên, tuyết bên ngoài ngày càng rơi nhiều, ít nhất cũng phải đợi đến mai mới qua sông về Sắc Lặc Xuyên được. A Khắc Lặc vương dựng một cái lều vải ấm áp, sắp xếp thỏa đáng, đốt bếp lửa, để hai người nằm ngủ. Qua một đêm, bên ngoài đã thành bão tuyết, trời đất tối sầm không phân nổi ngày đêm, thế là Hạng Thuật dẫn Trần Tinh đến trướng A Khắc Lặc vương uống trà ăn thịt nướng nói chuyện.
Người A Khắc Lặc dùng tiếng Hung Nô còn có vẻ cổ xưa hơn người Hồ ở Sắc Lặc Xuyên, đa phần là cổ âm, ngay cả Hạng Thuật có lúc nghe cũng không hiểu, vào tai Trần Tinh càng giống tiếng quạ kêu, nghe xong hoa mắt váng đầu.
Vương phi ôm đứa nhỏ còn chưa mở mắt để mọi người nhìn xem, Trần Tinh vui vẻ cười, sờ sờ nắm tay đứa bé, nói: “Là một tiểu vương tử.”
Từ khi trưởng tử của A Khắc Lặc chết, nhiều năm vẫn không con cái, bây giờ vương phi gần năm mươi, lại sinh được một người con trai, cực kỳ xúc động, muốn Hạng Thuật đặt tên, Hạng Thuật cũng không từ chối, chọn tên cho nó là ‘Na Đa La’, theo tiếng Hung Nô cổ có nghĩa là ‘biển dưới núi’.
Trần Tinh dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hỏi A Khắc Lặc vương về bản đồ, Hạng Thuật nhẹ gật đầu, lấy tấm da dê ra.
“Thế mà ngươi còn mang theo?” Trần Tinh cảm động, nhớ lại lúc rời đi Hạng Thuật ra muộn hơn một chút, đúng là về lấy bản đồ.
Hạng Thuật nói rất nhiều với A Khắc Lặc vương, lại bảo hắn nhìn bản đồ, A Khắc Lặc hoài nghi nhìn một lát, rồi phân phó thủ hạ đi tìm người.
“Hắn nói không biết, nhưng trong tộc có mấy lão thợ săn chắc sẽ biết.” Hạng Thuật giải thích.
Trần Tinh thấp thỏm lo âu, khẩn cầu có hi vọng tìm được manh mối.
Trong trướng chỉ còn tiếng bếp lửa tí tách, vương phi giao đứa trẻ cho nhũ mẫu, cười nói: “Trần Tinh là người nhà cữu gia của mẫu thân ngươi sao?”
“Cái gì?” Hạng Thuật hơi giật mình, nói, “Không phải, hắn là… bằng hữu quen biết lúc ta ở Trung Nguyên.”
Trần Tinh khẽ gật đầu, chuyên tâm uống trà, vương phi còn nói: “Sau có tìm được người nhà mẫu thân ngươi không>:
“Không thấy,” Hạng Thuật đáp, “Chiến loạn, ta không có ý đi tìm, cha ta tìm nhiều năm như vậy cũng không thấy.”
Trần Tinh không dám chen lời, nhưng Hạng Thuật biết cậu có ý gì, nói: “Mẹ ta là người Hán.”
Trần Tinh gật gật đầu, vương phi lại nói: “Một chớp mắt đã hai mươi năm.”
Hạng Thuật thở dài hơi ngẩn người, mắt đón ánh nhìn của Trần Tinh, Trần Tinh nghi hoặc lại hơi lo lắng, Hạng Thuật lại nói: “Không sao, mẹ ta là người Hán cũng không phải chuyện bí mật gì.”
Vương phi mỉm cười, nói: “Hắn không biết sao? Nhìn tướng mạo cũng đoán ra.”
Trần Tinh hỏi Hạng Thuật rồi suýt bị đánh, nên mới không dám hỏi. Hạng Thuật hờ hững nói: “Sau khi mẹ ta qua đời, cha ta quá đau buồn nên tộc nhân không nhắc đến người nữa. Sau này, ở Cổ Minh nghĩ ta không thích nói, nên không ai đề cập nữa.”
“Mẫu thân Thuật Luật Không,” vương phi nói, “Năm đó bộ dáng rất đẹp, đẹp lắm.”
Trần Tinh nói: “Nhìn tướng mạo nhi tử cũng biết.”
Hạng Thuật thuận miệng nói: “Cho nên ta theo họ Hán của mẹ ta, hiện giờ mới nói cho ngươi biết.”
Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Về sau có cơ hội, ngươi có thể đến phía nam tìm nhà cữu mẫu, ta nhớ người Hán có một đại tộc họ Hạng.”
“Hạng Vũ.” Hạng Thuật thuận miệng nói.
Trần Tinh gật đầu, nói: “Đúng, là nhân sĩ Bành Thành, sau khi y quan nam độ, theo kẻ sĩ Trung Nguyên dời đến Hội Kê, không chừng có thể đến Hội Kê hỏi thăm.”
Hạng Thuật thản nhiên: “Nói sau đi.”
Vương phi nói: “Ngữ Yên khi còn sống, ta nghe nói nàng có một bằng hữu người Hán, là nghĩa huynh, tên gọi là gì mà ta lại quên mất rồi. Cũng có thể lần theo người này hỏi xem, không chừng còn sống đó?”
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật mờ mịt, vương phi lại nói: “Ta còn nhớ năm đó, ngay ở ven hồ Ba Lí Khôn.”
“Người còn đến hồ Ba Lí Khôn?” Hạng Thuật nói.
“Hai mươi hai năm trước, trước khi ngươi sinh ra.” Vương phi nói, “Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đi về phía bắc, nói là muốn đi tìm một người, một nam nhân.”
Hạng Thuật nói: “Hai mươi năm trước nàng mới tới Sắc Lặc Xuyên, cha ta khi còn sống nói như vậy.”
Vương phi cũng không tranh luận, cười nói: “Có lẽ là ta nhớ nhầm.”
“Hồ Ba Lí Khôn ở đâu?” Trần Tinh không hiểu gì.
Vương phi nói: “Từ đây đi về phía bắc, nơi chúng ta chăn thả vào mùa hè.”
Hạng Thuật ngắt lời: “Trước hai năm sinh ta, người đã từng tới tái ngoại?”
Vương phi cố nhớ lại, chỉ nhớ không rõ, Trần Tinh nói: “Sao vậy? Người không nhớ rõ sao?”
Ht nhíu màu, nói: “Cha ta kể, năm ấy quen biết mẹ ta, là người bị cừu gia truy sát, ngất xỉu ở thảo nguyên. Lúc cha ta đi săn, vô tình cứu được người, sau đó người ở lại Sắc Lặc Xuyên, năm thứ hai mới sinh ra ta.”
Trần Tinh hiếu kỳ không biết cừu gia nào, nhưng đó là chuyện của Hạng Thuật, đối phương không đề cập tới, cậu cũng không muốn truy vấn, thế là trong vương trướng lại yên tĩnh một hồi cho đến khi A Khắc Lặc vương dẫn hai thợ săn già, đầu tiên là bái lễ với Hạng Thuật, gọi Đại Thiền Vu. Sau đó mới mở tấm da dê, nói mấy câu.
Vương phi phiên dich: “Thực sự có nơi này, hai người bọn họ hỏi Đại Thiền Vu sao lại biết.”
Khẩu âm cổ ngữ đặc sệt, Hạng Thuật cũng bớt được việc phải dỏng tai cố nghe, Trần Tinh mừng rỡ nói: “Ở đâu?”
Thế là hai lão thợ săn mới vẽ trên một tấm da đe khác, vẽ ra đường đến nơi đó, vương phi lại nói: “Bọn họ nói, đấy là một nơi bị nguyền rủa, có sơn quỷ đông đúc, mười năm trước đi săn có đi qua một lần.”
“Sơn quỷ?” Trần Tinh kinh ngạc, “Sơn quỷ là cái gì?”
Trần Tinh chỉ nghe nói qua ma núi, trong cổ tịch cũng không ghi chép cái gì ‘sơn quỷ’. Ma núi là trẻ con môt chân, sống lâu trong núi thành tinh, cũng mất tích từ lâu rồi.
“Người đã chết,” vương phi nói, “Được chôn cất trong núi, qua nhiều năm thi thể không rữa nát sẽ biến thành sơn quỷ.”
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật: “. . .”
Trần Tinh và Hạng Thuật liếc nhìn nhau, nghĩ thầm đó không phải là Bạt sao?!”
“Nói tiếp.” Hạng Thuật phân phó.
Thấy hai người vẽ xong địa đồ, lại bổ sung thêm, ‘Tạp La Sát’ trong truyền thuyết của Hung Nô là có thật, từ khi chưa có sách sử ghi lại, một thần long rơi xuống phương bắc, hóa thành ba ngọn núi, long huyết chảy ra thành đầm lầy.
Kia là ngọn núi thần nơi người Hung Nô mai táng các chiến sĩ, nhưng lâu ngày, thi thể thần long tỏa ra chướng khí, khôi phục nhưng xác chết này, người vô tình đi vào núi cũng mãi mãi không rời đi được.
Trần Tinh nghĩ thầm, các tộc đều có ít nhiều truyền thuyết, mục đích để người ta không bừa bại đụng tới mộ địa của tộc mình, mới nói thành những điều thần bí. Nếu thật có Bạt cũng không thể ở đây mới đúng, chạy đến đây luyện hóa Bạt xong gặp mùa đông đóng băng, không đi được, còn dễ bị tuyết lở vùi lấp, ăn no dửng mỡ như vậy làm gì?
Hạng Thuật lại nói: “Sơn quỷ các ngươi nói, bộ dáng thế nào?”
Hai lão thợ săn tả lại như thật, nhưng không ai thấy tướng mạo sơn quỷ thực sự thế nào. Trần Tinh mới thở dài một hơi, bỗng hiên thấy vương phi và A Khắc Lặc vương dùng ánh mắt trao đổi, cảm thấy rất kỳ quái.
Hạng Thuật gật gật đầu, cảm ơn hai người, rồi giao địa đồ cho Trần Tinh.
“Ngày mai đợi sông Tát Lạp Ô Tô đóng băng xong, hai tộc Hung Nô Thiết Lặc có thể vượt sông, hộ tống mọi người đến Sắc Lặc Xuyên.” Hạng Thuật nói với A Khắc Lặc vương, “Đã chọn chỗ cho các ngươi, vẫn là doanh địa như năm trước.”
A Khắc Lặc vương cảm ơn xong, Trần Tinh đột nhiên nói: “Các ngươi còn biết gì nữa về sơn quỷ sao?”
Có lẽ từ trực giác, Trần Tinh nhịn không được mà nói thêm, cậu cảm thấy có việc gì đó mà A Khắc Lặc vương và vương phi đều kiêng kị.
Vương phi lắc đầu, biểu tình đờ đẫn.
A Khắc Lặc vương đổi chủ đề, nói với Hạng Thuật câu gì, Hạng Thuật chú ý tới nhưng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Màn đêm buông xuống, toàn tộc thu dọn hành lý chuẩn bị ngày mai qua sông. Trần Tinh quay về trướng, trời quá lạnh, đây mới là đầu đông, nếu không có núi Âm cản gió, chỉ sợ đám người này sống qua hai tháng rét căm căm bên bờ sông Tát Lạp Ô Tô.
Trần Tinh cóng đến run rẩy, Hạng Thuật thuận tiện nói: “Thể chất này của ngươi, đừng đi nữa, phương bắc còn lạnh hơn.”
Trần Tinh nói: “Mấy hôm nay mệt mỏi quá, chờ hồi phục một chút là được.”
Hạng Thuật dịch ổ chăn ra một chút, nói: “Qua đây ngủ đi.”
Trần Tinh cầu còn không được, run rẩy đi qua, chồng thêm chăn lên rồi chui vào, nghĩ thầm Xa La Phong nằm cùng ngươi đều đá ra, mà sao đối với ta tốt vậy?
“Vương phi có vẻ che dấy gì đó? Ta cảm giác A Khắc Lặc vương cũng biết con đường đó.”
“Chuyện người ta không muốn nói, không cần nghe ngóng.”
Trần Tinh đáp: “Ngươi bây giờ thật ôn hòa nhã nhặn, cũng không đánh ta.”
Hạng Thuật: “Ta không bị thần kinh, ngươi nói chuyện hòa nhã việc gì ta đánh ngươi?”
Ngủ chung một chỗ ấm áp hơn nhiều, Trần Tinh cảm thấy như cả người sống lại. Hai người quấn chung một cái chăn, không gian nhỏ hẹp, mặt sắp dính vào với nhau, Trần Tinh lại đỏ mặt trước, không chờ cậu xoay lưng, Hạng Thuật đã quay người nằm ngang, thế này không áp sát quá, lại còn co đầu gối đẩy tấm chăn lên.
Tim Trần Tinh đập thịch một cái, trong lòng ngập tràn cảm giác không nói rõ, nhớ tới ngày ấy dưới tàng cây, lời cậu nói với Thác Bạt Diễm… Không phải mình thích Hạng Thuật chứ. Không không… Trần Tinh cố gắng đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Có lẽ cảm giác ỷ lại vào Hộ pháp? Từ khi Trần Tinh biết mình phải đi tìm Hộ pháp, cậu cực kỳ hiếu kỳ, chờ mong cái người tên tuổi không rõ, lai lịch không biết này, mỗi khi đến gần một chút, cảm giác chờ mong ngày càng nhiều thêm một chút.
Trần Tinh trằn trọc, không ngủ yên, trong lòng bất ổn, khóe mắt liếc qua phát hiện Hạng Thuật đang nhìn cậu, mới nghiêng người sang định nói gì.