Định hải phù sinh lục

Chương 33: Tập kích



Còn bắt ta trốn đi, trốn đi thì ngươi giết địch được sao?

 

“Tuổi vương phi lớn vậy rồi,” Trần Tinh nói, “Có thể thuận lợi sinh nở quả là được ông trời chiếu cố.”

 

Hạng Thuật thuận miệng: “A Khắc Lặc vương vốn có trưởng tử, về sau trong một lần tranh chấp với người Nhu Nhiên bị giết mất. Cho nên ta mới muốn đến xem, dù sao không tránh được liên quan với Xa La Phong.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Khó trách lúc nhắc đến người A Khắc Lặc, Xa La Phong lại có biểu tình quái dị như vậy.

 

“Tình hình tái ngoại như thế nhiều lắm sao?” Trần Tinh hơi nghiêng đầu về phía Hạng Thuật, hỏi.

 

“Nhiều chứ,” Hạng Thuật hờ hững đáp, “So với tranh chấp Hồ Hán ở phía nam, còn mãnh liệt hơn. Giữa chư Hồ tái ngoại, từ trước đến giờ tranh chấp không thôi. Sau đó mười năm hai mươi năm, không phải ta giết người thì là ngươi giết ta. Trong Sắc Lặc Cổ Minh nhìn tưởng bình an vô sự, nhưng thực ra giữa các bộ đều có huyết hải thâm cừu.”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên ở đâu, dù chỉ một tộc, cũng cần giáo hóa, cần pháp luật kỷ cương.”

 

“Nói thì dễ.” Hạng Thuật xuất thần, “Lúc trước sắp xếp ân oán của Nhu Nhiên và A Khắc Lặc, ta phí bao nhiêu công sức, Xa La Phong này…” Nói xong, Hạng Thuật thở dài.

 

Im lặng một hồi, Trần Tinh lại nhịn không được, hỏi: “Xa La Phong sẽ không tới gây phiền phức cho người A Khắc Lặc chứ?”

 

“Xem hắn thế nào.” Hạng Thuật nhíu mày, “Ba năm trước, người Nhu Nhiên chết dưới tay nhân thủ tộc A Khắc Lặc là đệ nhất võ sĩ tên là Chu Chân, là Xa La Phong….”

 

“Huynh đệ.” Trần Tinh nhớ tới lúc ở Sắc Lặc Xuyên vô tình nghe thấy một chút chuyện cũ của ngườ Nhu Nhiên, nối lời.

 

“Không phải,” Hạng Thuật đáp, “Chu Chân là tình nhân của Xa La Phong, hai người bọn họ là một đôi.”

 

Trần Tinh kinh ngạc: “Nữ hài? Họ Chu? Là người Hán?”

 

“Nam,” Hạng Thuật nói, “Hỗn huyết người Hán với Nhu Nhiên, Chu Chân lớn hơn hai chúng ta hai tuổi, lúc Nhu Nhiên vương còn tại vị, hai người bọn họ dính nhau như hình với bóng…”

 

Trần Tinh nói: “Chỉ là hộ vệ mà.”

 

Trần Tinh nằm nghiêng, hướng về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật xoay người cũng nằm nghiêng, tai dán lên gối gỗ, đối mặt với Trần Tinh.

 

“Ánh mắt hai người bọn nhìn nhau không lừa được người khác đâu.” Hạng Thuật thuận miệng nói, “Không muốn nhắc lại.”

 

Trần Tinh bỗng nhiên có cảm giác chẳng hiểu gì, lại có chút thông cảm cho Xa La Phong, ba năm trước tranh chấp, A Khắc Lặc mất đi đại vương tử, mà Xa La Phong mất đi ái nhân. Chỉ không rõ có phải ba năm sau khi Chu Chân chết, Xa La Phong đã chuyển lên người an đáp là Hạng Thuật không.

 

Nhìn vậy, Hạng Thuật có lẽ biết Xa La Phong thích nam nhân, chỉ là bình thường không nói toạc ra.

 

“Ta cảm thấy Xa La Phong…”

 

Ngữ khí Hạng Thuật nghiêm nghị: “Ta nói rồi, đừng nhắc lại.”

 

“Ngươi đối với hắn rất tốt.” Trần Tinh hơi chua xót nói.

 

“Có phải muốn bị đánh nữa không?” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh đành im lặng.

 

“Ngươi đừng có hung ác thế chứ?” Trần Tinh lấy dũng khí, nói, “Hạng Thuật, ta biết bản tính ngươi không như vậy.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Ban đầu từ miệng Chu Tự nói ra chuyện của Hạng Thuật, Trần Tinh vô thức coi y như một người Hồ hung hãn hiếu sát, nhưng càng ngày càng quen biết lâu, dần dần phát hiến ra, Hạng Thuật không phải một người hiếu chiến.

 

Nửa đêm ở thành Trường An, lúc bị tập kích mang cậu chạy ra, chỉ vì tránh để cho binh sĩ tuần thành đụng phải địch nhân, uổng phí tính mạng. Hay khi giao thủ với bất kỳ ai, có vẻ Hạng Thuật tự cao võ lực đệ nhất, chỉ đánh ngã điểm huyệt. Bất đắc dĩ muốn dạy dỗ người thì cũng chỉ hơi quá một chút, lần duy nhất thấy y giết người là động thủ với Thanh Hà công chúa. Về sau Trần Tinh cân nhắc thế cục lúc ấy, đúng là tình huống bức bách không tránh được.

 

Biểu tình Hạng Thuật bỗng trở nên kỳ quái.

 

Sau khi trở lại Sắc Lặc Xuyên, Hạng Thuật càng nghiêm túc giữ gìn Cổ Minh, để các tộc chung sống hòa bình. Với y mà nói, trách nhiệm này cực kỳ quan trọng, dù tộc A Khắc Lặc và người Nhu Nhiên có tranh chấp, Hạng Thuật cũng không thiên vị bất kỳ bên nào, cứu viện người A Khắc Lặc cũng vậy.

 

Nguyên nhân là thế…

 

“Ta luôn cảm thấy ngươi giả vờ hung ác,” Trần Tinh nói toạc thiên cơ, “Bởi vì ngươi phải giữ uy tín của Đại Thiền Vu, để các tộc Cổ Minh sợ ngươi, cho nên mới bày ra vẻ quen dùng vũ lực áp chế bọn họ, ta nói đúng không?”

 

Hạng Thuật bỗng nhiên ngồi dậy, Trần Tinh lập tức tránh ra, sợ Hạng Thuật động thủ đánh cậu.

 

Hạng Thuật phủ thêm áo choàng không nói lời nào, buộc đai lưng ra khỏi trướng.

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh ngồi dậy, buồn bực nói, “Chúng ta không thể tâm sự một lúc à?”

 

Cậu hiểu, mình nói đúng rồi, Hạng Thuật thực ra là một người rất dịu dàng, y không giống người Hồ.

 

“Mau ra đây!” Hạng Thuật vén màn cửa lều, cau mày nói, “Mặc quần áo vào!”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Đêm khuya, phía xa truyền tới chấn động rất nhỏ, toàn bộ doanh địa A Khắc Lặc tộc còn đang ngủ say, Hạng Thuật là người đầu tiên phát giác dị trạng. Y đeo kiếm, nhanh chóng xông vào trướng của A Khắc Lặc vương, hô một câu tiếng Hung Nô, chỉ một lát sau, gần như mọi người đều tỉnh lại.

 

Gió điên cuồng cuốn tuyết bay, canh năm, Trần Tinh mờ mịt chạy ra, Hạng Thuật dẫn đầu võ sĩ tộc A Khắc Lặc vượt tuyết đi ra, canh giữ bên ngoài doanh địa.

 

“Không có việc gì chứ?” Trần Tinh hỏi.

 

“Đến đằng sau đi! Ở cùng với vương phi!” Hạng Thuật giương cung cài tên, mọi người cực kỳ căng thẳng, dường như cảm thấy trong gió có mùi gì đó bay tới, gió lạnh gay mũi, Trần Tinh cũng loáng thoáng ngửi thấy.

 

Đó là… mùi xác thối!

 

A Khắc Lặc vương lớn tiếng gọi bằng tiếng Hung Nô, Hạng Thuật tức giận nói với ông ta câu gì, A Khắc Lặc vương cực kỳ bối rối. Đám người đi bộ trên nền tuyết lập thế trận, ngay sau đó Hạng Thuật nghiêng đầu kéo trường cung, hướng về phía bão tuyết bắn mũi tên đầu tiên!

 

Một tiếng kêu rên vang lên, lập tức một võ sĩ A Khắc Lặc kêu thảm, bị hoạt thì từ trong bóng tối xô nhào xuống đât!

 

“Làm sao ở đây cũng có?” Trần Tinh hô lớn.

 

Hạng Thuật quát: “Rút về phía bờ sông! Trần Tinh ngươi đi trước!”

 

Trần Tinh: “Ta không đi! Vì gì chứ!”

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủ, Hạng Thuật liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Người A Khắc Lặc sớm biết phương bắc có Bạt.”

 

“Cái gì?” Trần Tinh mê man nhìn lại, quả thật có gì đó không đúng. Người A Khắc Lặc thấy Bạt, không hề kinh hoảng, lại còn vừa bắn tên vừa rút lui, cứ như đã từng giao chiến với Bạt vậy.

 

Giữa bão tuyết rất khó đốt đuốc, bốn phía lờ mờ, doanh địa thất thủ, phía sau vang lên tiếng la đau đớn, chung quanh không rõ có bao nhiêt hoạt thi đang ẩn náu trong đem tối, Trần Tinh lập tức thắp Tâm Đăng, trong nháy mắt chiếu rọi một khu vực nho nhỏ trước mặt.

 

Chừng hơn ngàn hoạt thi! Đằng sau không biết còn bao nhiêu nữa đang vượt qua mặt đất phủ tuyết.

 

May mà Hạng Thuật nằm gối gỗ, cảm nhận được chấn động, nếu không ra muộn một bước, toàn bộ người A Khắc Lặc không biết làm thế nào để thoát khỏi sự tấn công của hoạt thi.

 

Trong doanh địa có còi hiệu thổi lên, người Hung Nô vội vàng thoát đi, A Khắc Lặc vương đốt lều vải, lửa bén tận trời, ngăn cản đường đi của hoạt thi. Trần Tinh mở hai tay, ánh sáng rực rỡ, hoạt thi đang tấn công trước mặt bắt đầu lui ra, điên cuồng kêu gào, quay sang truy sát người A Khắc Lặc!

 

Hạng Thuật liên tục bắn tên, Trần Tinh thi pháp, ngay sau đó mũi tên mang theo cường quang như mưa vẩy đến đám hoạt thi, dọn sạch một khoảng trước mặt, túi đựng tên hết sạch, Hạng Thuật lại lấy đại kiếm phía sau vung lên, Trần Tinh bắt lấy dây cương một con ngựa, hô: “Lên ngựa!”

 

Hạng Thuật xoay mình lên ngựa, Trần Tinh nói: “Còn bắt ta trốn đi, trốn đi thì ngươi giết địch được sao?”

 

“Đừng nói nhảm!” Hạng Thuật quát, “Đi cứu người! Mau lên!”

 

Trần Tinh điều khiển ngựa, giữa bão tuyết tầm nhìn hạn chế, ngựa Hung Nô lại mãnh tính, sau khi giật mình thì húc khắp nơi. Trần Tinh nói: “Con ngựa này không nghe lời!”

 

Hạng Thuật vòng tay trái qua eo Trần Tinh, bắt lấy dây cương, lao vào đám hoạt thi, hoạt thi lại đuổi theo người A Khắc Lặc, thấy bọn chúng sắp đuổi đến chỗ phụ nữ lão ấu đang chạy bộ, Hạng Thuật nói: “Ánh sang!”

 

Trần Tinh đặt một tay lên tay phải đang cầm kiếm của Hạng Thuật, dồn toàn bộ sức lực vào Tâm Đăng, trọng kiếm tuôn ra cường quang, chiếu sáng đêm tối!

 

Luồng ánh sáng này chói mắt chưa từng thấy, Hạng Thuật vung kiếm, một luồng sóng xung kích phóng ra, lật tung toàn bộ đám hoạt thi phía trước.

 

Y ghìm ngựa, xuống ngựa ngay chỗ bờ sông, người A Khắc Lặc đã chạy đến bờ sông Tát Lạp Ô Tô, Hạng Thuật túm cổ áo A Khắc Lặc vương, phẫn nộ gặng hỏi, A Khắc Lặc vương mặt mũi sợ hãi.

 

Trần Tinh: “Làm sao vậy? Mau thả hắn ra! Bạt sắp đến nữa!”

 

Hạng Thuật đành đẩy A Khắc Lặc vương ra, lấy dây thừng trên người hắn xuống buộc vào người mình, chỉ ra phía sau, ra hiệu mau qua sông. Trần Tinh đứng bên cạnh Hạng Thuật, hai tay xoay vòng, bắt đầu phóng thích Tâm Đăng, đột nhiên ở phía bờ nam sông Tát Lạp Ô Tô truyền đến mấy tiếng Thiết Lặc.

 

“Viện quân đến rồi!” Trần Tinh nói, “Còn đánh không?”

 

Hạng Thuật nói: “Rút lui!” Rồi buộc dây thừng lên lưng mình, bên kia ném cho Trần Tinh.

 

“Đến lúc ngươi báo thù này!” Hạng Thuật nói, “Muốn chỉnh ta thì buông ta!”

 

Trần Tinh cầm đoạn dây từng, mặt mũi ngơ ngác không hiểu gì.

 

Người A Khắc Lặc nhao nhao rút lui qua mặt sông đóng băng, hoạt thi trượt trên mặt băng đuổi theo. Trần Tinh lui đến bờ nam, chỉ thấy Hạng Thuật bước vội mấy bước, đạp vào tảng đá bên bờ sông, vung kiếm, xoay người, phản kích, kiếm vung lên, dùng toàn bộ khí lực, đập xuống mặt băng một phát1

 

Tiếng nổ lớn đến mức làm màng nhĩ Trần Tinh hơi hơi đau, mặt băng vỡ ra như mạng nhện, sụp xuống, nước sông phọt lên, cản đường hoạt thi.

 

Trần Tinh tóm lấy dây thừng, dùng lực điên cuồng, kéo Hạng Thuật rơi xuống nước lên, hô: “Ngươi điên rồi!”

 

Hạng Thuật trèo khỏi mặt nước, lộ ra tiếu dung ngang tàng, hai người quay đầu nhìn lại, thấy hoạt thi nhao nhao rơi xuống nước, bờ bắc còn bao nhiêu nữa, một con hoạt thi người Hung Nô mặc giáp da, cầm loan đao, đứng bên bờ sông như chỉ huy của cả đám.

 

Trần Tinh: “…”

 

Đội xe tiếp ứng của người Thiết Lặc và Hung Nô đã đến, đưa toàn bộ tộc A Khắc Lặc rút về phía nam. Bão tuyết bao trùm, che tầm mắt.

 

Vì sao ở đây cũng có Bạt? Lúc Trần Tinh nhìn thấy Bạt, trái tim cậu như ngừng đập.

 

Hạng Thuật rơi xuống nước một lát, tóc và lông mày đã bắt đầu có vụn băng, Trần Tinh lo lắng bảo người A Khắc Lặc đưa Hạng Thuật đến xe ngựa cuối hàng, nói: “Đi mau! Về Sắc Lặc Xuyên!”

 

Hạng Thuật hít sâu, không nhịn được run rẩy, Trần Tinh nhanh chóng gỡ áo lông thấm nước của hắn, cởi quần áo, lau khô người, rồi cậu cũng cởi ngoại bào, nghĩ lại, cởi luôn cả trung y, mặc mỗi quần lót, lật chăn lông chui vào ngực Hạng Thuật, rồi quấn chăn quanh hai người.

 

Hạng Thuật lập tức ôm Trần Tinh, rúc đầu vào hõm vai cậu, Trần Tinh kêu lên: “Ôi mẹ ơi! Lạnh quá!”

 

Da thịt Hạng Thuật lạnh căm căm, suýt nữa thì đông cứng, thân thể Trần Tinh lại ấm áp, bị Hạng Thuật ôm như thế nhưng vẫn phải cố chịu.

 

“Hộc…” Hạng Thuật chậm rãi thở dốc.

 

Trần Tinh không ngừng xoa ngực cho y, bảo hộ tâm mạch, nội tức Hạng Thuật truyền khắp người, trong nháy mắt cả người dần khôi phục, bắt đầu ấm lên.

 

Trần Tinh sờ sờ vai Hạng Thuật, dựa mặt vào ngực y, gió lạnh điên cuồng thổi qua bên ngoài, Trần Tinh lại xoa vụn băng đọng trên lông mi Hạng Thuật, nghĩ thầm lông mi của y dài thật, như nữ hài.

 

Qua thêm một lát, Hạng Thuật buông Trần Tinh, nói: “Được rồi, đã sống lại.”

 

Trần Tinh không biến sắc nói: “Vừa rồi đáng lẽ phải nhân dịp ngươi đông cứng, đánh một trận báo thù.”

 

Hạng Thuật: “Bây giờ đánh đi? Ta không đánh lại?”

 

Trần Tinh: “Ngươi không đánh lại thật?

 

Hạng Thuật: “Hiện giờ không đánh lại, về Sắc Lặc Xuyên thì trả đũa.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh nhô đầu từ trong chăn lông ra, nhìn xung quanh, thấy đội xe phía trước, nói: “Rốt cuộc vì sao nơi này có Bạt? Ai giải thích cho ta đi?”

 

Hạng Thuật ấn cậu vào trong chăn, ra hiệu mau ngủ đi, nói: “Về Sắc Lặc Xuyên thì biết.”

 

Xe ngựa đi gần bốn canh giờ mới về đến Sắc Lặc Xuyên, Hạng Thuật xuống xe xong tóm luôn áo bào A Khắc Lặc vương, kéo vào trong vương trướng, lại phân phó tộc trưởng các bộ đến họp.

 

Phía bắc Sắc Lặc Xuyên, kỵ binh các tộc như gặp đại dịch, tụ tập bên ngoài xuyên, tăng nhân thủ tuần tra. Cọc ngựa được đẩy ra, cung thủ giữa tuyết nặng đeo bao tên, đốt đuốc, mai phục trước doanh địa. Trinh sát đều được phái ra, tiến về phía bờ sông Tát Lạp Ô Tô, điều tra có động tĩnh gì không.

 

Trong trướng náo loạn lật trời, các tộc trưởng mỗi người một ngôn ngữ nói mãi không hiểu được, người hỏi người mắng. ALKv mặt mày xám xịt, Hạng Thuật đổi vương bào, im lặng ngồi ở vị trí Đại Thiền Vu lắng nghe.

 

Trần Tinh cũng nghe ra, càng nghe càng kinh hãi.

 

Hóa ra A Khắc Lặc vương từ nửa tháng trước, ở phía đông Ba Lí Khôn đã bị hoạt thi tập kích mới hốt hoảng rút lui về Sắc Lặc Xuyên. Đám người hỏi một câu, A Khắc Lặc vương trả lời một câu, lại còn không tình nguyện trả lời.

 

“Vì sao không nói rõ?” tộc trưởng Lâu Phiền cả giận nói.

 

Tộc trưởng Thiết Lặc nói: “Đại Thiền Vu nghe nói các ngươi bị vây không nói hai lời đã dẫn người đi cứu, các ngươi báo đáp Sắc Lặc Xuyên như vậy sao?”

 

“Ta đã nghĩ bọn chúng sẽ không tới!” A Khắc Lặc vương nói, “Làm sao ngờ được là đám sơn quỷ này đuổi theo không buông?”

 

Xa La Phong bị Hạng Thuật đánh sưng mặt, hả hê cười lạnh mấy tiếng. Hạng Thuật dùng ánh mắt uy hiếp hắn, không cho hắn phách lối.

 

Trần Tinh dùng tiếng Hán hỏi: “A Khắc Lặc vương, ngươi vẫn biết, nói cho ta, đám hoạt thi này xuất hiện, nhất định có liên quan đến các ngươi, nếu không nói rõ thì sắp tới bọn chúng đến nữa, ngươi muốn chúng ta phải đối phó thế nào?”

 

Đám người giật mình, nghe không hiểu, Hạng Thuật phiên dịch lại.

 

A Khắc Lặc vương nói: “Có phải ngươi là pháp sư Trung Nguyên không? Ngươi nhất định có cách đối phó bọn chúng!”

 

Hạng Thuật giận dữ hét: “Làm càn!”

 

A Khắc Lặc vương run rẩy, vốn đang sợ hãi, bây giờ càng không nói ra lời. Trần Tinh bó tay, không thông ngôn ngữ của đám man tử này, đến tập quán cũng chẳng hiểu, nói như nước đổ đầu vịt không giao lưu được.

 

“Để ta nói.” Vương phi ngồi một bên trong trướng thấp giọng nói: “Ngươi thấy đấy, sơn quỷ dẫn đầu kia, là con ta.”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Ba năm trước, Xa La Phong người Nhu Nhiên giết con trai ta,” vương phi nhìn phía Xa La Phong ngồi bên kia, mắt lấp loáng ánh nước, chậm ria nói, “Móc tim nó…”

 

Hạng Thuật nghiêng người, thấp giọng phiên dịch cho Trần Tinh, Trần Tinh càng nghi hoặc sâu hơn, chỉ nghe Xa La Phong cười lạnh: “Con trai của ngươi giết bao nhiêu võ sĩ của ta, Chu Chân của ta! Hắn chết cũng không hết tội! Ta còn muốn móc tim các ngươi ra hết!”

 

“Câm miệng!” Hạng Thuật giận tím mặt, “Xa La Phong! Ngươi còn muốn bị đánh đúng không?!”

 

Xa La Phong hậm hực không nói, vương phi trấn định lại, nói tiếp với mọi người: “Khi đặt linh cữu cho con ta, một đại phu đến ven hồ Ba Lí Khôn, giống như bằng hữu người Hán này, có y thuật vô cùng kỳ diệu…”

 

Hạng Thuật bỗng nhiên ngừng phiên dịch, Trần Tinh chỉ nghe được một nửa, kéo vạt áo y, ra hiệu mau nói.

 

“Khắc Gia Lạp.” Hạng Thuật nói ra một cái tên.

 

Vương phi hơi giật mình, sau đó gật đầu.

 

Trần Tinh còn mê man một hồi, sau đó nhớ ra, không phải tên này từng xem bênh cho lão Đại Thiền Vu phụ thân Hạng Thuật sao?!

 

Hạng Thuật dùng tiếng Hán hỏi: “Hắn bảo ngươi làm gì với con trai ngươi?”

 

Vương phi nói: “Hắn nói cho chúng ta, trong tay hắn có một ‘trái tim’, mới đưa cho chúng ta, hắn lấy từ hộp gỗ tùy thân một trái tim màu đen, đặt trong lồng ngực Do Đa, sau lại cho nó uống thuốc, ba ngày sau, nó sống lại đến giờ.”

 

Hạng Thuật và vương phi nói chuyện bằng tiếng Hán, Trần Tinh nghe hiểu được.

 

“Nhưng sau khi nó sống lại, không ăn uống ngủ nghỉ,” vương phi nói, “Cũng không nhận ra ta, nhận ra phụ thân, nhận ra tộc nhân nữa, đến một ngày, nó rời đi, đi về phía bắc, sau đó không hề quay về. Cho đến mùa thu năm nay, lúc quay lại, nó mang theo thủ hạ sơn quỷ…”

 

Vương phi che mặt khóc, nức nở nói: “Ta mơ thấy nó, nó chỉ vào tim mình, hỏi ta, vì sao không báo thù cho nó, vì sao…”

 

Hạng Thuật nghe đến đó, đứng dậy rời khỏi vương trướng: “Từ giờ trở đi, các tộc trực luân phiên, chuẩn bị tốt để nghênh chiến bầy Bạt. Nếu giữa các tộc có xảy ra hành động báo thù riêng, trục xuất toàn bộ khỏi Sắc Lặc Cổ Minh.”

 

Xa La Phong biểu tình phức tạp nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh, đứng dậy rời đi.

 

Tuyết nhỏ hơn, trời đã vào chiều, người Thiết Lặc ở Sắc Lặc Xuyên bắt đầu dựng cọc gỗ làm phòng tuyến.

 

Trần Tinh đến trước phòng tuyến, Hạng Thuật mặc thiết giáp, đang phân phó các tộc lĩnh quân chuẩn bị cho tốt.

 

“Không được để bọn chúng cào hoặc cắn bị thương.” Hạng Thuật lặp đi lặp lại, “Gặp thì chém đầu, không được ham chiến.”

 

Trần Tinh sắp xếp lại lời kể của vương phi, đã quen biết Khắc Gia Lạp, nên bây giờ cậu dám khẳng định, thân phận tên đại phu này, nhất định là một trong những kẻ thần bí dùng oán khí để luyện hóa ‘Bạt’.

 

Thâm chí, rất có thể hắn là kẻ gây ra toàn bộ những việc xảy ra sau màn, hay là chủ mưu.

 

Ba năm trước đến tai ngoại, đầu tiên biến vương tử A Khắc Lặc thành hoạt thi, sau đó trên đường xuôi nam lại khiến lão Đại Thiền Vu uống một thứ thuốc đặc chế.

 

“Do Đa và cha ngươi,” Trần Tinh lẩm bẩm, “Đều biến thành hoạt thi, chỉ cần có thể tìm được Khắc Gia Lạp, căn nguyên Bạt loạn không chừng sẽ có chân tướng rõ ràng.”

 

Hạng Thuật nói: “Tên kia ba năm trước đã xuôi nam, bây giờ ẩn náu ở Trung Nguyên, thậm chí là bờ nam Trường Giang, chờ chuyện ở đây, cô vương dù có đuổi đến chân trời góc bể cũng phải tìm được hắn.”

 

Trần Tinh hít sâu một hơi, nói: “Hoạt thi hiện nay chắc đang qua sông.”

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: “Trinh sát hồi báo, bọn chúng đang vượt tuyết tiến lên.”

 

Trần Tinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tuyết xuống lớn một chút nữa thì tốt.”

 

Hoạt thi đã khó hành động, mấy ngày trước mà có bão tuyết, không chừng chưa đến được Sắc Lặc Xuyên đã bị giữ lại trong đống tuyết.

 

Vì sao bọn chúng chấp nhất xuôi nam như vậy, là vì cái gì chứ? Trần Tinh nghĩ mãi không ra.

 

Bọn chúng từ đâu tới? Muốn đi đâu?

 

Vô số vấn đề tràn ngập trong đầu Trần Tinh.

 

“Hạng Thuật,” Trần Tinh nhíu mày suy nghĩ, nói, “Không biết tại sao, ta cảm thấy nơi đám Bạt đi ra, có vẻ là núi Tề Luân, liên quan đến nơi rồng ngã xuống trong truyền thuyết của Hung Nô, chúng ta phải nhanh chóng khởi hành đi phía bắc.”

 

Chân núi Âm, tiếng kèn vang lên.

 

 Hạng Thuật nói: “Đánh lui bọn chúng rồi nói! Đến rồi! Chuẩn bị tác chiến!”

 

Tuyết ngừng, trên bình nguyên đọng tuyết mênh mang vô bờ, hàng vạn hoạt thi mặc giáp rách nát, vượt tuyết lao về phía Sắc Lặc Xuyên!