Vướng bận duy nhất trong lòng ta, nhờ cậy cả vào ngươi.
“Ta vừa thấy Do Đa đã biết hắn từng uống Ma Thần Huyết.” Lục Ảnh nói, “Mục đích Thi Hợi bảo hắn tới đây, là muốn lợi dụng thân phận khi còn sống, thức tỉnh những tổ tiên ngủ say nhiều năm qua ở Tạp La Sát, rồi dẫn đội quân này xuôi nam. Ta chẳng còn bao nhiêu sức mạnh, đành cố gắng để Do Đa tạm thời ngủ say… lại tìm kiếm nhân tộc ở Sắc Lặc Xuyên…”
Hạng Thuật nói: “Đó là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
“Đúng vậy.” Lục Ảnh cố đề khí, sắp không chịu nổi nữa, trấn định nói, “Nhưng Thuật Luật Không là người hiền lành, có đức hiếu sinh, cũng không theo ta về Tạp La Sát, ta không ngờ rằng cuối cùng ngươi lại thành Hộ pháp cho Khu ma sư, có thể thấy được từ ban đầu, duyên phận đã sắp đặt sẵn.”
Trần Tinh hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Lục Ảnh nói: “Về sau… sức mạnh của ta ngày càng suy yếu, cho đến cuối thu năm nay, Tư Mã Việt lại đến, điều khiển đàn quạ hủ hóa, bắt đầu tấn công rừng Bạch Lộc, ta bất đắc dĩ phải từ bỏ Do Đa, phong bế hẻm núi. Thế là Do Đa mang theo những người Hung Nô đã chết, trong một đêm thoát khỏi ràng buộc của ta, rời khỏi Tạp La Sát.”
“Tư Mã Việt dường như nghe lệnh đến đây, nhiễm bẩn cả rừng.” Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, “Tiêu Sơn bị ta đuổi xuống núi, ta muốn bảo nó đi cầu sinh, nhưng nó vì cứu ta, cứ loanh quanh ở đây mãi, cuối cùng đi xuống phía nam thì vô tình gặp các ngươi.”
Tiêu Sơn nhìn Lục Ảnh, rõ ràng không hiểu bọn họ đang nói gì.
Lục Ảnh lại nói: “Tiêu Sơn nhìn trang phục A Khắc Lặc vương, nhận ra hắn là trưởng bối của Do Đa, mới cướp người về, lúc chần chừ bên ngoài hẻm núi, Tư Mã Việt xuất hiện, đánh bại Tiêu Sơn, cướp vũ khí và cả người đi. Tiêu Sơn cực kỳ sốt ruột, rồi lại thấy hai người.”
Trần Tinh thở dài, nhìn Tiêu Sơn, nói: “Ngươi cũng vất vả rồi.”
Tiêu Sơn như sói con ‘Auuu’ vài tiếng, kéo Trần Tinh, để cậu đến gần Lục Ảnh, chỉ một nửa người thối rữa của hắn, ý bảo cậu mau chữa cho Lục Ảnh.
Hạng Thuật nói: “Hiện giờ Tư Mã Việt chạy trốn, nhìn hướng đi có vẻ là Sắc Lặc Xuyên, Tạp La Sát đã được giải cứu, chúng ta phải mau quay về.”
Bí ẩn trong lòng Trần Tinh cuối cùng cũng được giải đáp một phần, sự việc cứ tiếp diễn, thì càng nhiều chuyện khó hiệu, không phân biệt được các sự kiện chồng chéo nhau, khiến cậu không biết phải làm gì, nhất là nghĩ đến chuyện kẻ địch của mình là Xi Vưu, chuyện này…
“Đi thôi.” Trần Tinh thấp thỏm, lần này rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, cách mười ngày đường, đang định tạm biệt, Hạng Thuật giữ cổ áo cậu để cậu đứng im.
“Định Hải châu ở đâu?” Hạng Thuật hỏi.
Lúc này Trần Tinh mới nhớ, suýt nữa quên khuấy chuyện quan trọng nhất!
“Định Hải châu?” Lục Ảnh nhíu mày.
“Gần ba trăm năm trước,” Hạng Thuật nói, “Có phải có một Khu ma sư người Hán đi qua đây?”
Trần Tinh thầm than may có Hạng Thuật còn nhớ Định Hải châu, cậu bị chuyện Xi Vưu phục sinh làm váng đầu, vội vàng tập trung, nói: “Người có biết gì về việc Vạn Pháp Quy Tịch không?”
Lục Ảnh chợt lộ vẻ nghi ngờ, nói: “Khu ma sư… người kia sao? Ta lại không để ý, không chừng có liên quan thật.”
Trần Tinh không dám cắt lời Lục Ảnh, cảm giác còn có chuyện kỳ quặc, Lục Ảnh im lặng hồi lâu, rồi nói: “Sao các ngươi biết cái người tên Trương Lưu này?”
“Trương Lưu,” Trần Tinh cũng nghi hoặc, nói, “Là tên vậy sao?”
Hạng Thuật cũng nhìn ra Lục Ảnh đang nghi vấn, ra hiệu Trần Tinh, đáp: “Hãy nói rõ những chuyện đã xảy ra đi.” Thế là Trần Tinh kể lại quá trình tìm thấy nhật ký trong Khu ma ti cho Lục Ảnh, sau đó Lục Ảnh mới nói: “Ừm, đúng là có người này, nhưng ta không nhớ rõ lắm…”
“Trước nói về Vạn Pháp Quy Tịch đã.” Đây là việc mà Trần Tinh thấy cần kíp nhất, nếu linh khí thiên địa khôi phục, không chừng có thể chữa trị cho Lục Ảnh, “Người đã sống hơn bốn trăm năm, chắn hẳn đã trải qua giai đoạn kia, có thể nói cho ta vì sao linh khí thiên địa trong một đêm lại biến mất sạch sẽ như vậy không?”
Lục Ảnh không nói chuyện, mất một lúc lâu sau, bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, linh khí thiên địa tự dưng biến mất. Kms các ngươi có phỏng đoán gì về chuyện này?”
Trần Tinh đáp: “Có người nói, ‘Huyền môn’ bị đóng lại.”
“Ngoài ra thì sao?” Lục Ảnh vẫn suy nghĩ, tinh thần có vẻ khá hơn chút,
Trần Tinh nhún vai, Lục Ảnh giương mắt nhìn Trần Tinh nhẹ nhàng nói: “Ngươi biết cách nhân tộc sử dụng pháp bảo không? Mặc dù tất cả pháp bảo hiện tại đều mất linh, nhưng ta có thể giải thích một chút…”
Về việc đó dù Lục Ảnh không giải thích nhưng Trần Tinh tương đối rõ ràng, cậu tiếp lời: “Tất cả pháp bảo, đều cần triệu tập linh khí thế gian để sử dụng. Ví dụ như Âm Dương giám, phải có linh khí trong đất trời mới sử dụng được. Việc này với việc yêu tộc hấp thu linh khí để tu luyện, đều giống nhau, cho nên pháp bảo có quá nhiều sức mạnh dư lại dần dần cũng có thể hóa thành hình người.”
“Không sai.” Lục Ảnh thoải mái nói, “Vạn Pháp Quy Tịch là một chuyện, không chỉ nhân tộc khốn khổ, yêu tộc chúng ta cũng vất vả không kém, tròn ba trăm năm, chúng ta không nhận được chút linh khí nào. Nhưng từ những gì ngươi nói hôm nay, tự nhiên nghi vấn của ta từ nhiều năm trước được cởi bỏ, nói không chừng… ừm…”
Trần Tinh sốt ruột: “Ngươi mau nói xem!”
Lục Ảnh chậm rãi nói: “Mặc dù yêu tộc không thể lý giải về thế gian rõ ràng như Khu ma sư, cũng không rõ vị trí ‘Huyền môn’, nếu có thì không biết chỗ nào. Chỉ là… ngươi có nghĩ tới, việc linh khí biến mất không phải là do ‘Huyền môn’ đóng lại. Mà là do một món pháp bảo, hút toàn bộ linh khí đi không?”
Trần Tinh bỗng nhiên mờ mịt, vô thức nói: “Chuyện này có thể xảy ra sao? Chuyện này… Pháp bảo gì, có thể dung nạp toàn bộ linh khí thiên địa? Chuyện này… không hợp lý chút nào!”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật không hiểu gì cả, ra hiệu cậu cứ hỏi tiếp, nhưng Trần Tinh đang hỗn loạn lắm, lúc nhìn Lục Ảnh thì vẻ mặt Lục Ảnh lại cực kỳ nghiêm túc.
“Gần ba trăm năm trước…”
“Chờ chút!” Trần Tinh nói, “Chờ một chút! Chờ!”
Việc ấy dù rất hoang đường nhưng lại là nguyên nhân duy nhất! Chỉ vì Trần Tinh nhớ đến đoạn viết trong nhật ký…
…Vạn Pháp Quy Tịch chú định sẽ thành kết cục cuối cùng của Khu ma sư, chỉ còn mỗi Định Hải châu vẫn tỏa ra linh khí cuồn cuộn…
Cả người Trần Tinh lạnh buốt, lẩm bẩm: “Toàn bộ… linh khí ở trong Định Hải châu!”
“Định Hải châu.” Lục Ảnh nói, “Ừm… sau khi Trương Lưu đến Tạp La Sát được bảy tháng, Vạn Pháp Quy Tịch, nếu ngươi không hỏi, có khi ta cũng không nghĩ tới…”
“Trương Lưu đến đây làm gì?” Hạng Thuật nói.
Lục Ảnh nhẹ nhàng nói; “Hắn tìm đến vì trong ngọn núi này có giấu một bảo vật, một viên long châu.”
Trần Tinh bỗng hồi phục tinh thần, “Nơi đây có rồng sao?”
Lục Ảnh ngẩng đầu nhìn, đêm dài đã qua, sương mù buổi sáng sớm tù mù, một tia nắng rơi xuống, khói sương lùi dần, từ trong hạp cốc nhìn ra ngoài, Tạp La Sát hiện lên nguy nga hùng vĩ, ý tứ trong đó, chẳng cần nói cũng hiểu.
“Long châu của Long thần Chúc Âm,” Trần Tinh nói, “Nhất định là nó.”
“Hắn nói với ta,” Lục Ảnh hờ hững nói, “Muốn dùng viên long châu này, đi làm một việc cực kỳ khó.”
“Chuyện gì?” Hạng Thuật hỏi.
Lục Ảnh lắc đầu, lại nói: “Ba trăm năm trước, vội vàng gặp mặt, cũng không nói quá nhiều.”
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên… cố gắng hết sức thôi, bãi bể nương dâu cũng chỉ trong chớp mắt, những việc phía sau, mưu đồ nhiều thì cũng có ích chi?” Trần Tinh lẩm bẩm, nói: “Hắn đến Tạp La Sát tìm được Định Hải châu, rồi dùng nó hấp thu toàn bộ pháp lực linh khí giữa đất trời… Hắn muốn làm gì?”
Hạng Thuật nói: “Có thể dẫn chúng ta đi xem vị trí của Định Hải châu không?”
“Ngay trong hốc cây.” Lục Ảnh nói, “Năm đó hòn đảo này là nơi ở của Lang thần.”
Hạng Thuật và Trần Tinh nhìn vào hốc cây, không có gì khác thường, Trần Tinh còn nói: “Long châu của Chúc Âm không phải sẽ rất lớn sao? Chắc phải như một căn phòng, Chúc Âm to như vậy, có thể hóa thành dãy núi mà… thế nhưng pháp bảo có thể biến lớn thu nhỏ… chờ chút, ta còn có việc muốn hỏi… Lang thần lấy được nó thế nào?”
Lục Ảnh nói: “Lang thần tìm thấy trong rừng cây, mang về cho ta, ta thấy nó tinh xảo đẹp đẽ mới giữ lại.”
“Pháp bảo đó có thể làm gì?” Hạng Thuật lại hỏi đúng vào điểm mấu chốt.
Lục Ảnh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ, chắc có liên quan đến long lực của Chúc Âm.”
Hạng Thuật còn nói: “Không biết công dụng, vậy thì tại sao nó có thể chứa được linh lực đất trời?”
Lục Ảnh nói: “Di vật từ thượng cổ, đã được Long thần nắm giữ, nhân tộc không có khả năng chạm tới. Một khi sử dụng, sẽ phải truyền sức mạnh của Long thần vào, uy năng như thế không thể so với pháp bảo tầm thường, sức mạnh để dùng nó còn phải mạnh hơn.”
Trần Tinh lẩm bẩm: “Chúc Âm mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm. Công dụng của Định Hải châu, ắt hẳn có liên quan đến thời gian, Trương Lưu lấy được Định Hải châu xong muốn sử dụng nó thì phải cần sức mạnh cực lớn.”
“Có lẽ.” Lục Ảnh thoải mái nói, “Trách nhiệm về sau, là của các ngươi, Khu ma sư, Võ thần Hộ pháp.”
Trần Tinh và Hạng Thuật im lặng hồi lâu, nói như vậy, đến Tạp La Sát vẫn có thu hoạch, chí ít giải đáp được thắc mắc về Định Hải châu. Có thể sau khi Trương Lưu lấy được nó từ đây, đã mang đi đâu?
Lục Ảnh nói: “Hai vị, ta có một yêu cầu hơi quá, mong được thành toàn.”
Lục Ảnh thử đứng dậy, Trần Tinh lập tức nói: “Ngươi phải ở đây nghỉ ngơi! Chờ khi chúng ta trả lại linh khí, ta sẽ quay về dùng Tâm Đăng chữa thương cho ngươi.”
“Chẳng chờ nổi đến khi đó.” Lục Ảnh vịn cây khô đứng dây, Tiêu Sơn lập tức theo sát, mặt mờ mịt, nó kéo tay áo Trần Tinh mong chờ cậu giúp đỡ.
“Ta…” Trần Tinh không biết Lục Ảnh muốn làm gì, đành nói, “Ta sẽ cố hết sức.”
Trần Tinh cưỡng chế thắp Tâm Đăng lên, ấn lên lồng ngực Lục Ảnh, Lục Ảnh được bạch quang ôm lấy, nhưng nửa thân thể thối rữa không thể khôi phục, cười nói: “Cảm ơn ngươi, ta khá hơn rồi.”
“Không,” Trần Tinh nói, “Lục Ảnh, nhất định sẽ có cách, ngươi…”
Lục Ảnh quỳ lạy, nói: “Ta muốn gửi gắm Tiêu Sơn cho hai người.”
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật dường như đã đoán được Lục Ảnh sẽ nói như vậy, vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Phụ mẫu nó mất sớm,” Lục Ảnh chân thành nói, “Phụ thân họ Tiêu, mười hai năm trước làm bảo tiêu cùng đội hành thương đến Long thành, mẫu thân là con cháu Thiền Vu Hô Hàn Tà và Vương Chiêu Quân, nhưng cả tộc đã chết trong dị biến năm đó, nó là đứa trẻ duy nhất, Lang Thần từng lập lời thề bảo vệ Hung Nô, trước khi chết mới tặng yêu lực cho nó… năm nay nó mười hai tuổi rồi.”
Trần Tinh nói: “Tiêu Sơn mười hai?! Nhìn có giống mười hai tuổi đâu cơ chứ! Bình thường ngươi cho nó ăn cái gì? Vóc dáng nhỏ bé như thế!”
Hạng Thuật lần đầu thấy có người gửi gắm tiểu hài còn bị mắng không chăm sóc tốt, vội vàng nháy mắt ra hiệu Trần Tinh đừng nói nữa, Trần Tinh lại nói: “Ngươi nhìn Hộ pháp nhà ta đi, như thế mới là bộ dáng mười hai tuổi.”
Hạng Thuật: “… …”
Lục Ảnh: “…”
Lục Ảnh đành nói: “Ta vốn không thích ăn thịt, nên nó không muốn ăn thịt trước mặt ta, vì thế mới không lớn.”
“Khó trách,” Trần Tinh đau lòng nói, “Không ăn thịt chỉ ăn rau quả, làm sao mà lớn được?”
Hạng Thuật không nghe nổi nữa, ra hiệu Trần Tinh mau dừng lại.
Lục Ảnh cười nói: “Không sao, ngươi là người nắm giữ Tâm Đăng, nó được đi theo ngươi, có thể sống tốt, chừng hai năm nữa đến mười bốn, trưởng thành rồi có thể mặc kệ nó. Nếu không muốn dẫn nó đi cùng cũng không sao, dẫn nó về với tộc nhân ở Sắc Lặc Xuyên, là đã làm xong tâm nguyện của ta rồi.”
Trần Tinh nói: “Không phải ta không đồng ý, mà Tiêu Sơn sẽ không theo chúng ta. Tiêu Sơn, ngươi có đồng ý không?”
Lục Ảnh xoa đầu Tiêu Sơn, mỉm cười với nó, nói lời gì đó kỳ quái, Tiêu Sơn hoài nghi nhìn Hạng Thuật, lại nhìn Trần Tinh, Lục Ảnh nói thêm vài câu, Tiêu Sơn mới bất đắc dĩ gật đầu.
“Ta bảo nó giúp đỡ các ngươi, tìm cách cứu ta.” Lục Ảnh lại nói với hai người, “Khu ma sư, Võ thần Hộ pháp, vướng bận duy nhất trong lòng ta, nhờ cậy cả vào các ngươi. Hiện giờ đi đi, đừng để nó nhìn thấy.”
Trần Tinh bỗng nhiên có dự cảm không may, lẩm bẩm nói: “Ngươi muốn đi.”
“Đến lúc rồi.” Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”
Tiêu Sơn cũng ý thức được chuyện gì, khóc nức lên, Lục Ảnh muốn ôm nó nhưng không có sức, Hạng Thuật ôm lấy Tiêu Sơn, Lục Ảnh hôn nhẹ một cái lên trán nó.
Trần Tinh lùi ra sau nửa bước, Lục Ảnh lại nhắc: “Đừng khóc, tâm tư nó nhạy bén lắm sẽ nhận ra. Sau khi rời Tạp La Sát, Bạch Tông sẽ đưa các ngươi về Sắc Lặc Xuyên, nó ngày trước là hầu cận của Lang thần.”
Trần Tinh nhớ tới cự lang, khẽ gật đầu, vươn tay với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn một tay kéo Trần Tinh một tay kéo Lục Ảnh, không muốn buông.
Lục Ảnh giả vờ tức giận, hơi nghiêng đầu, Tiêu Sơn đành buông ra.
Lục Ảnh lại đưa tro cốt Phượng Hoàng cho Trần Tinh, nói: “Tặng các ngươi.”
Trần Tinh nhận lây, lùi ra mấy bước nữa, Lục Ảnh lại nói: “Đừng quay đầu lại.”
Trần Tinh thấy mũi cay xè, Hạng Thuật lại nói: “Đi.”
Trần Tinh giữ Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lưu luyến không muốn quay đầu, Lục Ảnh đã quay đi, đưa lưng về phía bọn họ, quay về trong rừng cây khô héo.
“Khu ma sư.” Lục Ảnh quay lưng, cởi áo tháo đai lưng, cúi đầu nhìn thân thể hư thối của mình, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Trần Tinh.” Trần Tinh đưa lưng về phía Lục Ảnh, đáp.
Lục Ảnh lại hỏi: “Ngươi từ nhân thế đến, chắc đi qua nhiều nơi, ta còn một chuyện cuối cùng muốn thỉnh giáo.”
Trần Tinh không quay người, im lặng không noi.
“… Nghe nói ở Tây Vực xa xôi, có một vị thánh nhân.” Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, “Dưới thần lực của ngài, chúng sinh thế gian đều được dẫn độ, ngàn vạn chấp niệm được khai ngộ, chuyện này có thật sao?”
“Thần được gọi là ‘Phật’.” Trần Tinh lẩm bẩm.
Lục Ảnh nói: “Đi đâu ta mới tìm được ngài?”
Trần Tinh nói: “Có lẽ là về phía tây, có khi là ở Trung Thổ, ta cũng nghe nói, lúc ngài còn tại thế, đã là tám trăm năm trước.”
Lục Ảnh sửa sang quần áo, áo trắng trong gió bay lên, mái tóc đen tuyền, ngửa đầu nhìn thinh không, bầu trời màu xanh như bảo thạch, hai mắt nhắm lại, cười nói: “Hồn phách về tây, mong tìm được cõi đi về. Hai vị, ngày sau không gặp lại.”
Trần Tinh tăng tốc rời đi, rời khỏi núi Tạp La Sát, Tiêu Sơn vẫn cứ quay đầu, Trần Tinh muốn ôm nó, Tiêu Sơn lại giãy dụa.
Ngay sau đó, núi Tạp La Sát buổi sớm, vang vọng một tiếng hươu kêu.
Gió êm dịu, chớp mắt tuyết rơi trong núi tan chảy, Lục Ảnh đứng ở hoang đảo khô héo, buông thõng tay. Áo trắng rơi xuống, thân thể thiếu niên tỏa sáng, nửa người hủ hóa cũng sáng lên, nhanh chóng chữa trị.
Lục Ảnh thanh nhã xoay người, tóc hóa da lông, thân thể dài ra, biến thành một mẫu lộc cực lớn, chỉ thiếu cặp sừng, móng trước nâng lên, đạp vào hư không, gợn sóng đấy ra, vang tiếng nước chảy.
Cây khô, đất hoang, núi đá, hai sừng của lộc thần dẫn dắt sự sống, yêu lực còn lại ầm ầm tỏa ra, như một ngọn gió dịu dàng bao phủ Tạp La Sát.
Ngoài núi, sói, hươu, cáo, chim tước khắp nơi rối rít nhìn về thần sơn Tạp La Sát.
Hạng Thuật, Trần Tinh và Tiêu Sơn, đứng trên cánh đồng tuyền, kinh ngạc nhìn một màn này.
Mẫu lộc bước ra từ hạp cốc, đi qua đâu tuyết tan đến đó, vạn vật hồi sinh! Tùng bách giữa núi phồng vinh, chớp mắt hoa nở rộ, dòng nước trôi, tụ hợp vào hồ trong rừng, hóa thành thác nước trắng như dải lụa.
Sâu trong cốc, thảm thực vật dịu dàng mọc lên, bao bọc thân thể A Khắc Lặc vương.
“Ngươi, sinh từ cát bụi.” giọng nói dịu dàng của Lục Ảnh vang lên, “Cũng trở về với cát bụi.”
Trong hẻm núi tươi tốt, sương mù tan hết, y hệt tiên cảnh, ngàn vạn loài hoa bừng nở, Thương Lang mờ ảo dưới bóng cây, Bạch Lộc bay về hẻm núi, cùng Thương Lang hóa thành đốm sáng dần dần tiêu tán, bay từ trong hạp cốc tụ về chân trời, tiến vào dòng chảy hùng vĩ trùng điệp của thiên mạch.
Cuối cùng Tiêu Sơn cũng nhận ra, đau đớn hô to một tiếng, Hạng Thuật đã chuẩn bị trước, nắm chặt cổ tay nó, Tiêu Sơn muốn xông về Tạp La Sát, nhưng không thoát ra được.
Đàn sói từ sơn cốc chạy ra, như một đội quân huấn luyện nghiêm chỉnh, vội vàng khom người, vây quanh cả ba.
Con sói lớn nhất tên Bạch Tông đi đến, khom người, Trần Tinh nói với Tiêu Sơn: “Lục Ảnh muốn ngươi sống thật tốt.”
Tiêu Sơn lau nước mắt, bỗng dưng không biết phải làm gì, Hạng Thuật ra hiệu, Trần Tinh ôm Tiêu Sơn leo lên lưng sói, Tiêu Sơn lấy lại tinh thần, đang định giãy ra thì đàn sói đã ùn ùn đi tới, dẫn bọn họ rời Tạp La Sát.