Thuật Luật Không, trong lòng người ngập tràn thù hận, ngươi phải tỉnh táo lại đã.
Gió tuyết lặng dần, miền đất phía bắc trong một đêm đã yên tĩnh lại, vạn dặm sao trời giữa đêm đông rải từ bắc về nam, chỉ đường dẫn lối cho bọn họ, đằng sau lưng còn có cực quang xanh ngắt treo giữa màn đêm, từng bước tiến lên.
Đàn sói xuôi nam, Bạch Tông chở Trần Tinh và Tiêu Sơn ngủ say, Hạng Thuật cưỡi một con sói xám khỏe mạnh khác, trèo đèo lội suối xuôi nam. Đàn sói chạy như gió, đi qua những dãy núi phủ tuyết, dường như còn quen đường hơn cả đám ngựa, cũng không cần tìm đường. Qua đúng một ngày đã về đến Long thành mà khi trước lúc đi mất tận bốn ngày đường.
Người ở Cáp Lạp Hòa Lâm thấy hơn vạn con sói vào thành, lập tức hoảng sợ, khi thấy người dẫn đầu là Hạng Thuật, lúc này hô tên Đại Thiền Vu, vội vàng quỳ xuống cúng bái như gặp phải thần linh. Hạng Thuật bảo bọn họ không cần lo lắng, dẫn đàn sói đến thạch điện, đám sói không đụng đến đồ đạc gì của người dân, chịu qua một đêm dài.
“Ăn chút gì đi.” Trần Tinh nướng thịt mà người Hung Nô tặng, nghĩ đến A Khắc Lặc vương chăm sóc cậu khi đi đường, trong lòng càng ngột ngạt, mà vành mắt Tiêu Sơn đỏ bừng, biểu tình quật cường, không chịu ăn gì.
Hạng Thuật nhìn Tiêu Sơn, nói: “Không ăn thịt, không uống sữa thì không lớn được.”
Tiêu Sơn không thèm để ý, Trần Tinh mệt không chịu nổi nữa, đang định khuyên, Hạng Thuật lại ra hiệu cậu cứ chờ xem, nằm xuống rồi nói. Nửa đêm, Trần Tinh thấy Tiêu Sơn im lặng bò đến bên đống tro tàn ngồi xổm, vang lên tiếng nhai nuốt rất nhỏ, cậu mới yên tâm.
Có lẽ từ đầu Tiêu Sơn đã ý thức được chuyện sẽ phải rời xa Lục Ảnh, chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. Trần Tinh ngẫm lại lúc cậu còn bé cũng thế. Dù sư phụ không nói cho cậu việc cửa nát nhà tan, cậu cũng tự đoán được. Lúc này, không cần nói gì, chỉ cần an tĩnh bên cạnh Tiêu Sơn, đợi một thời gian, đứa nhỏ này sẽ chủ động đi tới.
Không biết Hạng Thuật đi đâu, Trần Tinh đợi một lúc lâu mới rón rén nhỏm dậy, tìm thêm chăn đắp cho Tiêu Sơn. Nhóc con gầy quá, lại còn bẩn như con chồn tuyết bị ném vào vũng bùn, nhìn thôi cũng thấy xót.
Dém chăn xong, Trần Tinh sờ sờ tấm lưng đang quay về phía cậu, Tiêu Sơn thò mỗi đầu ra ngoài, cậu thở dài, đứng dậy rời đi, Tiêu Sơn mở to mắt từ đầu tới cuối không nói gì.
Trên ngọn tháp cao nhất Cáp Lạp Hòa Lâm, Hạng Thuật dựa vào kiếm, sao trời rũ xuống trên đầu, trên gối đắp một tấm chăn, lạnh lùng nhìn về phía nam.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Trần Tinh hỏi.
“Gác đêm.” Hạng Thuật đáp.
Trần Tinh thuận miệng: “Nhiều sói như thế, còn gác đêm gì nữa?”
Hạng Thuật không trả lời, liếc nhìn Trần Tinh, nhướn mày, Trần Tinh biết y muốn hỏi thăm Tiêu Sơn, đáp: “Ăn một chút, ngủ rồi.”
“Ngươi biết ta muốn hỏi gì sao?” Hạng Thuật lạnh lùng nói.
Trần Tinh bỗng nhiên nhận ra sự kỳ diệu, mấy ngày nay cậu và Hạng Thuật có nhiều lời không cần nói mà vẫn hiểu ý nhau – đây là sức mạnh của Tâm Đăng sao? Hay là sự ràng buộc của Khu ma sư và Hộ pháp?
Trần Tinh đến bậc thang, Hạng Thuật dời sang một chút để cậu ngồi xuống, hai người đắp chung một tấm chăn, Trần Tinh cầm kiếm xem kỹ: “Thanh thần binh này có thể biến thành cung, thật kỳ lạ.”
Hạng Thuật nhìn qua, hơi nhíu mày, Xa La Phong cũng từng cầm kiếm này nhưng mãi mới nhấc nổi, còn trong tay Trần Tinh lại như kiếm gỗ, nhẹ nhàng linh hoạt, không hề vất vả.
“Lưới sinh tử trói buộc, muốn dùng Trí kiếm chém đứt.” Trần Tinh lẩm bẩm nói, “Chỉ không biết, là ai truyền lại.”
Hai người cuốn chăn lông, một cơn gió thổi qua, Trần Tinh vô thức nhích gần sang phía Hạng Thuật.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật im lặng như trước, Trần Tinh lại cau mày tự nói một mình: “Định Hải châu… có thể ở hai nơi còn lại sao?”
“Quay về sẽ vẽ lại cho ngươi,” Hạng Thuật lạnh nhạt nói, “Ta nhớ.”
Trần Tinh lại nói: “Khắc Gia Lạp, THi, rốt cuộc ở đâu?”
Thi Hợi đi khắp Thần Châu, ngay cả cực bắc cũng không bỏ qua, mục đích là phục sinh ma thần viễn cổ Xi Vưu, Vạn Pháp Quy Tịch có vẻ không ảnh hưởng gì đến bọn chúng, vì chúng có thể dùng oán khí sử dụng pháp bảo, nói cách khác, kẻ địch có pháp lực, phe mình thì không, chỉ có dựa vào Tâm Đăng và thanh thần binh trong tay Hạng Thuật, nghĩ thật tức.
Mà dù có tìm được Định Hải châu thì phải làm thế nào mới thả được linh khí bị hút vào ra ngoài? Hủy pháp bảo? Trần Tinh mơ hồ nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn, nếu như Định Hải châu đúng như lời Lục Ảnh nói, có thể đi xuyên thời gian, có sức mạnh thay đổi nhân quả, như vậy sau khi Khu ma sư Trương Lưu lấy được nó, không chừng đã mang nó rời khỏi thế gian của ba trăm năm trước.
Cũng là nói, món pháp bảo này có thể đang tồn tại ở ngàn năm trước, hoặc ngàn năm sau, hi vọng tìm thấy nó ngày càng mong manh hơn.
Dù tìm được Định Hải châu, khôi phục pháp lực thế gian, nhưng chỉ dựa vào mỗi sức mạnh nhân tộc thì phong ấn được Xi Vưu không?! Nghĩ đến đây, Trần Tinh suýt nữa phát điên.
“Aaaa…” Trần Tinh càng nghĩ càng lo, bóp cổ Hạng Thuật lắc qua lắc lại.
Hạng Thuật: “… … …”
Trần Tinh thểu não, cau mày, việc này quá phức tạp, lại nhìn biểu tình ‘ngươi làm phản’, đành phải gãi gãi đầu rúc vào trong chăn.
“Sau đây đi đâu?” Hạng Thuật hỏi.
“Về Sắc Lặc Xuyên,” Trần Tinh đáp, “Trước bảo đảm tộc nhân của ngươi không làm sao đã.”
Hạng Thuật nói: “Ta nói, tung tích Định Hải châu còn hai chỗ.”
Trần Tinh phiền não: “Sao việc lại khó giải quyết như thế! Không có một chút thời gian rảnh rỗi nào!”
Trần Tinh còn muốn, nếu sớm giải quyết xong cũng chẳng còn bao lâu thì đi du ngoạn sông núi, xem sông rộng núi cao ở Thần Châu, hiện giờ, chỉ còn ba năm, không chừng còn bị Xi Vưu tát một phát chết tươi, tiền đồ phía trước quá chông gai.
“Ngươi về trước trông nom tộc nhân đi,” Trần Tinh buồn bực nói, “Đưa địa đồ cho ta, ta sẽ nghĩ cách nếu không được sẽ viết thư xin giúp, ngủ đi.”
“Sắc Lặc Xuyên không sao,” Hạng Thuật đáp, “Có Xa La Phong trông coi.”
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Tinh tỉnh ngủ phát hiện mình đã quay về tòa thạch điện, ngủ cạnh Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dường như coi cậu là Lục Ảnh, thoải mái cuộn tròn trong lòng Trần Tinh, như con thú nhỏ.
Hạng Thuật ở bên ngoài huýt sáo, quát: “Đi!”
Người Hung Nô chuẩn bị cho Đại Thiền Vu xe trượt tuyết, buộc vào người lũ sói, ba người lên xe, Hạng Thuật phân phó người dân nơi đây mấy câu, ra hiệu bọn họ đến Sắc Lặc Xuyên trú đông, rồi điều khiển xe rời khỏi Long thành.
Cảm xúc Tiêu Sơn khá hơn nhiều, nó quấn chăn ngồi trên xe lau hai bộ vuốt thép. Đàn sói chạy nhanh đến mức chớp mắt đã vượt qua bốn trăm dặm đường, còn chưa đến hai ngày, Trần Tinh tâm sự nặng nề, tính xem khi nào sẽ tìm được tung tích Định Hải châu, cho đến khi nhìn thấy Sắc Lặc Xuyên trong màn tuyết, tâm tình mới khá hơn một chút.
Trần Tinh nghĩ thầm, dù sao cũng phải dạy Tiêu Sơn nói chuyện, vì thế trên đường đi mặc kệ nó có hiểu hay không thì vẫn cứ dùng tiếng Hán nói chuyện với nó.
“Về nhà xong,” Trần Tinh nói với Tiêu Sơn, “Trước cho đệ đi tắm đã.”
Tiêu Sơn cảnh giác nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Phía trước kia, chính là Sắc Lặc Xuyên.”
Đàn sói đi chậm dần, Trần Tinh hỏi Hạng Thuật: “Nhiều soi như thế không thể dẫn vào được, đến bên ngoài thì bảo chúng…”
Đột nhiên Hạng Thuật không nói gì, khi cách Sắc Lặc Xuyên chừng trăm bước, y vội nhảy xuống xe.
Tiêu Sơn: “?”
Tiêu Sơn phát hiện ra một tràng âm thanh kỳ quái, tốc độ xe trượt chậm dần, Trần Tinh đứng dậy, nhìn tình hình trước mặt.
Mặt đất đầy tử thi bị thiêu thành than, một trận tuyết lở đã vùi lấp mặt núi phía đông bắc, trên sông nổi đầy xác người Nhu Nhiên, người Hung Nô, người Thiết Lặc… đầy thi thể người Hồ, nước sông tan băng rồi đông lại, đóng băng bọn họ.
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật im lặng tiến vào Sắc Lặc Xuyên, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, phía trên còn có mấy con quạ đen lượn lờ, quay đầu nhìn Hạng Thuật, chớp mắt đã vỗ cánh bay đi mất.
“Hạng Thuật.” Trần Tinh nhẹ nhàng nói.
Tiêu Sơn xuống đất, nhìn xung quanh, ngửi mùi trong gió, quay người hạ bộ vuốt xuống đất, chạy dọc theo đất tuyết không biết đi đâu.
Hạng Thuật cứ như vậy, không nói lời nào đi qua quang cảnh nhìn thấy mà đau xót của Sắc Lặc Xuyên, oán khí tỏa ra nồng đậm, đến trước trướng, Trần Tinh hô to một tiếng, hai mắt tối sầm suýt thì ngất đi.
Bên ngoài vương trướng, thi thể vương phi co ro, trong lòng còn ôm chặt tiểu vương tử, hai mẹ con đã chết từ lâu.
Trần Tinh lửa giận sôi sục, lập tức phun một ngụm máu, hai mắt nhòe đi, hình ảnh trước mặt mờ dần, cảnh tượng như gần như xa, Hạng Thuật ở bên cạnh tóm lấy tay cậu.
Trần Tinh không chịu nổi nữa, té xỉu.
Không biết bao lâu trôi qua, tuyết đáp xuống mặt, một thứ lạnh buốt vỗ lên mặt cậu, Trần Tinh mới tỉnh lại, chỉ thấy Tiêu Sơn ngồi bên, đeo long trảo, kéo tay áo cậu như muốn bảo cậu làm gì đó.
Trần Tinh ngơ ngác ngồi dậy, lúc này tầm nhìn mới dần khôi phục, nước mắt không rơi nhưng đau đớn bằng chết – A Khắc Lặc vương bảo hộ cậu đến Tạp La Sát, vì cứu cậu và Hạng Thuật mới hi sinh tính mạng mình. Vợ con ở Sắc Lặc Xuyên là hi vọng duy nhất của ông, vì hi vọng ấy ông có chết ở đây cũng chẳng màng.
Nhưng ông ấy không biết, vương phi và tiểu vương tử, lại bỏ mạng ở Sắc Lặc Xuyên.
“Rốt cuộc là ai làm!” Trần Tinh bi phẫn đến cực điểm, giận dữ hét.
Tiêu Sơn giật nảy mình, lúc này Tâm Đăng cũng không kiềm chế nổi phẫn nộ của Trần Tinh, cậu ngồi trước vương trướng, cả người phát run, chỉ muốn giết người… muốn chém kẻ thủ mưu thành trăm mảnh!
Tiêu Sơn chỉ phía xa, ra hiệu Trần Tinh nhìn xem, Trần Tinh ngẩng đầu, chỉ thấy dưới nền trời u uất Hạng Thuật đi ra.
Y cõng một thi thể, ôm theo một cái khác, đi qua khoảng đất trống vốn tổ chức tiết Mộ Thu ở trong xuyên, đưa người đã chết đến bên bờ sông để chuẩn bị hỏa táng, đặt xuống rồi lại im lặng quay người vào lều vải tìm xác tộc nhân khác.
“Hạng Thuật…” Trần Tinh run rẩy nói, bầu không khí rất đáng sợ, thái độ của Hạng Thuật chỉ sợ y sẽ gây ra chuyện gì, Xa La Phong… nếu như Xa La Phong? Trần Tinh không dám tưởng tượng nếu Hạng Thuật thấy thi thể Xa La Phong sẽ phản ứng thế nào.
Cậu lập tức đứng dậy đuổi theo Hạng Thuật.
Hạng Thuật sau khi vào Sắc Lặc Xuyên không hé răng nửa lời, Trần Tinh nhìn bóng lưng y, nói: “Hạng Thuật?”
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh một chút, rồi cõng hai thi thể chuyển ra bờ sông.
Trần Tinh hít sâu một hơi, đẩy một chiếc xe nát đến đặt thi thể vào, Hạng Thuật giơ tay ra hiệu Trần Tinh đừng đụng người chết.
Trần Tinh đành đứng một bên nhìn xem, Hạng Thuật ôm năm sáu bộ thi hài vào xe, Trần Tinh chú ý Hạng Thuật dùng tay vuốt mặt mày cho những người đã khuất này, hạ giọng nói một câu bằng tiếng Thiết Lặc rồi để bọn họ lên xe. Động tác rất nhẹ tựa như sợ đánh thức người dậy.
Sau đó Hạng Thuật mới ra hiệu Trần Tinh đẩy xe đi.
“Hạng Thuật.” Trần Tinh lo lắng nói.
Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh cứ đi đi, đừng để ý y, Trần Tinh lau nước mắt đi cùng Tiêu Sơn, mỗi người một bên kéo càng xe chuyển thi thể đến chỗ hỏa táng.
Ba ngàn người chết, mặt trời lặn rồi mọc, qua một đêm, Trần Tinh kiểm kê xong mê man nhìn Hạng Thuật.
“Không có Xa La Phong.” Cuối cùng Hạng Thuật cũng mở miệng.
Trần Tinh thở phào, Sắc Lặc Xuyên có ba mươi vạn người, ở đây ba ngàn người chết, may mà không quá nhiều, Xa La Phong còn sống nữa. Thời điểm biến cố xảy ra, nhất định Xa La Phong dẫn tộc nhân vừa đánh vừa lùi khỏi đây.
Tiêu Sơn không biết móc ở đâu ra một thanh kiếm gỉ đưa cho Hạng Thuật, Hạng Thuật nhìn qua rồi gật đầu ra hiệu đã biết.
Đó là vũ khí của hoạt thi người Hung Nô ở Tạp La Sát mang đến.
Trần Tinh nói: “Bọn họ đi đâu đây? Chẳng lẽ bị bắt?”
Sau khi hỗn chiến xảy ra ở Sắc Lặc Xuyên, một trận tuyết lớn rơi xuống, dấu chân trên bình nguyên bị vùi lấp, Tiêu Sơn lại ra ngoài nhìn quanh, “Auuu” một tiếng gọi đám sói bên ngoài vào.
Đàn sói vây lại, Tiêu Sơn chìa vũ khí kia để bọn nó ngửi qua, đàn sói chia nhau tản vào khắp núi đồi, đi tìm người.
Sau khi Hạng Thuật hỏa táng cho tộc nhân, im lặng ngồi trên một mỏm đất cao.
“Hạng Thuật.” Trần Tinh nói.
“Ta làm Hộ pháp cho ngươi.” Hạng Thuật nói, “Ta muốn truy sát bọn chúng, cho dù đến chân trời góc bể ta cũng phải cứu các tộc nhân về.”
“Hạng Thuật…” Trần Tinh thở dốc nói, “Ngươi… bình tĩnh một chút.”
Khi Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cảm thấy sợ hãi, lưng rét lạnh, vì Hạng Thuật trước mặt, ánh mắt y ngập tràn thù hận, cực kỳ giống ánh mắt Mộ Dung Xung nhìn chằm chằm bọn họ lúc ở ngoài thành Trường An.
Hạng Thuật: “Ta không còn tư cách làm Đại Thiền Vu, ngay cả con dân của mình cũng không bảo vệ được.”
Trần Tinh nói: “Thuật Luật Không, trong lòng người ngập tràn thù hận, ngươi phải tỉnh táo lại đã.”
Bên ngoài có sói quay về, Tiêu Sơn xoay người cưỡi lên lưng sói, “au” “au” mấy tiếng với bọn họ, Hạng Thuật lập tức đeo kiếm lên, xông ra khỏi Sắc Lặc Xuyên, chạy như bay theo con sói dẫn đường!
Trần Tinh đuổi theo, Hạng Thuật chạy không dừng bước, cậu không đuổi kịp, Tiêu Sơn cưỡi Bạch Tông lượn vòng lại ra hiệu Trần Tinh cưỡi lên, rồi chở cậu chạy theo Hạng Thuật tiến về phía trước.
“Tiêu Sơn.” Trần Tinh nói.
Tiêu Sơn quay đầu, nghi hoặc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh được Lục Ảnh gửi gắm đứa nhỏ này là để bọn họ chăm sóc nó, không ngờ Tiêu Sơn lại giúp đỡ một ân tình lớn như vậy.
“Cảm ơn.” Trần Tinh nói.
“Trần Tinh,” Tiêu Sơn nói, “Trần Tinh?”
Trần Tinh cười khổ, gật đầu: “Trần Tinh.”
Tiêu Sơn: “Trần Tinh, Trần Tinh?”
“Đi!” Trần Tinh không ngờ lại gần Sắc Lặc Xuyên như vậy! Phía đông nam núi Âm, bên ngoài một hạp cốc hẹp dài, vang lên tiếng giao chiến! Tiếng kèn trận vạng dội, có nhóm người Hồ hò hét, một đội kỵ binh từ trong cốc lao ra!
Hạng Thuật không nói một lời, vừa đi vừa vung kiếm, lúc Trần Tinh đuổi kịp thấy khắp núi đồi bên ngoài hẻm núi toàn là đội quân hoạt thi!
“Chờ một chút… Hạng Thuật!” Trần Tinh hô.
Hạng Thuật đã nghiêng người, mang kiếm lao vào vòng vây, Tiêu Sơn lại ‘au’ một tiếng vung móng vuốt trong tay, từ lưng sói nhảy lên nhào tới.
Trần Tinh tóm chặt cự lang, cự lang nhảy vọt qua vách núi, vượt qua trận tuyến, đàn sói như thủy triều xông vào hạp cốc, vốn thấy đám người Hồ không chống chọi được đang phải lùi lại thì cuộc chiến lập tức nghịch chuyển!
“Đại Thiền Vu trở về!”
“Đại Thiền Vu!”
Tiếng trống trận trong hạp cốc vang dội kinh thiên động địa, kỵ binh người Hồ được tiếp thêm dũng khí, ầm ầm trỗi dậy! Trần Tinh nhìn quanh, tìm thủ linh đám hoạt thi, lúc ngẩng đầu thấy một võ tướng giáp đen đứng trên vách đá!
Kiểu dáng áo giáp kia, đúng là Đông Hải vương Tư Mã Việt bọn họ gặp ở Tạp La Sát!
“Hạng Thuật! Trên đầu!” Trần Tinh hô.
Hạng Thuật quát: “Cho ta pháp lực!”
Trần Tinh lập tức sử dụng Tâm Đăng, Hạng Thuật ở giữa trận địa quân địch, xung quanh toàn là hoạt thi, y lắc trọng kiếm đang định hóa thành cự cung thì không ngờ trong kiếm không tỏa sáng chút nào!
Cự lang quay đầu, vọt vào vòng vây, ánh sáng trong tay Trần Tinh rực rỡ cố gắng đến gần Hạng Thuật, Hạng Thuật quét kiếm nhưng không có uy lực hỗ trợ của Tâm Đăng!
“Cho ta pháp lực!” Hạng Thuật lại hô, “Đừng tới đây!”
Trần Tinh thúc giục mấy lần, nhưng không thể nào làm cho trọng kiếm sáng lên, cậu nghĩ thầm đã xảy ra chuyện gì?!
“Cho ta pháp lực!” Hạng Thuật lao đến gần bầy hoạt thi, khoảng cách rất gần võ tướng rồi, chỉ cần một tên sẽ bắn gã rơi khỏi vách núi, nhưng Trần Tinh lại không hỗ trợ, y cả giận nói, “Xảy ra chuyện gì?! Ngươi đang làm gì! Mau ra tay!”
“Ta…” Trần Tinh trấn định lại, hô, “Không được! Mau lùi lại!”
Ngay sau đó, võ tướng từ trên vách đá rút trường cung, một mũi tên mang theo hắc khí bay vọt qua trăm bước về phía Hạng Thuật!
Thấy Trần Tinh và Hạng Thuật cách hơn trăm bước, Hạng Thuật không kịp bứt ra, Tiêu Sơn lao ngang tới, một trảo đánh bay mũi tên kia!
Đằng sau lại thổi kèn lệnh, quân tạp Hồ bắt đầu bắn hỏa tiễn bao trùm cả bầu trời. Lưu tinh hỏa vũ rơi xuống, đàn sói chạy trốn, Trần Tinh quát: “Chạy mau! Bảo hộ tộc nhân đã rồi nói!”
Hạng Thuật đành hô một tiếng, kéo Tiêu Sơn ném nó lên lưng sói rồi rút vào hẻm núi.
Quân đoàn hoạt thi rút lui như thủy triều, trong hạp cốc là đám người Hồ di tản đang thấp thỏm lo âu, người Hạng Thuật chồng chất vết thương, chống kiếm đi vào trong hẻm núi.
Hơi hai trăm ngàn người, cả gia súc châu báu cũng không kịp mangg theo, cứ thế chen chúc chung một chỗ, từ biểu tình của mọi người có thể nhận ra đoạn đường chạy trốn bọn họ đã bị kinh hãi ít nhiều.
“Xa La Phong đâu?” Hạng Thuật nhìn bốn phía.
Không ai trả lời, trong lòng Trần Tinh đánh thót một cái.