Định hải phù sinh lục

Chương 50: Thu xếp



Sư đệ, đệ dạy ta một chút, phải tu luyện thế nào mới hấp thu được linh khí đất trời.

 

Tạ An: “Đây là món thần binh ta muốn tìm nhất, thanh kiếm trừ ma trảm yêu ‘Bất Động Như Sơn’.”

 

Trần Tinh trải cuộn thẻ tre trên bàn, Hạng Thuật xoay người nhìn chăm chú thẻ tre. Tạ An bước thong thả mấy bước, nói: “Truyền thuyết kể rằng đây là thanh kiếm được BDMV đúc từ đồng trên Thủ sơn bằng sáu thứ ánh sáng nguyên sơ của thế gian, ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ngọn lửa, lân tinh mà thành.”

 

Trần Tinh nhìn ghi chép trên thẻ trúc và lời Tạ An chẳng khác gì nhau, chữ lại là chữ lệ, chẳng biết tại sao nhưng có cảm giác quen thuộc, thế là cậu ngẩng đầu nhìn Hạng Thuật.

 

Tạ An lại nói: “Căn cứ theo ghi chép trên thẻ tre, kiếm này có thể biến hoá thành sáu loại binh khí, sau khi truyền pháp lực là chém được Ma thần, tịnh hoá ma khí trong thiên địa..”

 

“Chờ một chút.” Trần Tinh và Hạng Thuật trao đổi ánh mắt, Hạng Thuật khẽ gật đầu.

 

“Ghi chép này lấy được từ đâu?” Trần Tinh hỏi Tạ An.

 

Tạ An nghĩ nghĩ, nói: “Tại một gia đình ở Hội Kê, lúc dọn nhà tìm thấy ít cổ vật, khi ấy ta đang treo thưởng khắp nơi, có người dùng mười lượng bạc mua lại đưa đến cho ta.”

 

Trần Tinh nhíu mày, cầm thẻ tre nói: “Có thể là nơi này cất giấu điển tịch của Khu ma ti.”

 

Tạ An thuận theo: “Đúng vậy, tại sao lại xuất hiện ở Giang Nam, chuyện ấy ta cũng không rõ.”

 

Hạng Thuật cẩn thận nhìn kỹ thẻ tre, có điểm khác với thẻ tre ở Khu ma ti Trường An trong gương, thẻ tre khắc chữ. Chắc chắn là có người chép lại một phần rồi đưa nó ra khỏi Khu ma ti, chẳng biết vì sao lại truyền đến tận Giang Nam.

 

“Sao chữ này quen thế nhỉ?” Trần Tinh nói.

 

“Chữ của Trương Lưu.” Hạng Thuật đáp.

 

Trần Tinh lập tức tỉnh ngộ, như nhặt được chí bảo, cầm thẻ tre lật qua lật lại mà xem, hoá ra ba trăm năm trước Trương Lưu truyền ra! Tại sao hắn muốn tự tay chép lại một phần? Nghĩ đến thanh kiếm được cất giữ trong Khu ma ti, mọi chuyện đã rất rõ ràng. Trương Lưu cầm thẻ tre theo người, ắt hẳn tìm được thanh kiếm này ở Giang Nam, rồi đưa nó giấu vào thế giới trong gương!

 

Tạ An: “Sau khi quay về từ Hoa sơn, Bách Lý sư phụ nói việc ‘Ma’ phục sinh, nên ta nghĩ cố tìm được thần binh lợi khí, ít nhiều cũng giúp được chút việc, vậy mới lần theo manh mối, tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi, nhưng không tìm được tung tích kiếm này…”

 

Hạng Thuật gỡ trọng kiếm sau lưng, đặt lên bàn, ra hiệu Tạ An nhìn xem.

 

Ánh mắt Tạ An đầy kinh ngạc, đưa tay nhấc kiếm nhưng không nhấc nổi.

 

Trần Tinh phát hiện ra ngoài cậu và Hạng Thuật, ai cũng không thể cầm được thanh kiếm này, lúc trước Phùng Thiên Quân cũng không cầm được, rốt cuộc có ý gì? Nó biết nhận chủ sao?

 

“Lưới sinh tử trói chặt không buông, nguyện dùng Trí kiếm chém từng đoạn.” Tạ An lẩm bẩm, “Chính là nó, hai người lấy được từ đâu?”

 

Trần Tinh cực kỳ nghi hoặc, mọi việc đều liên quan đến Trương Lưu, vì sao thanh kiếm này xuất hiện trong gương, tung tích Định Hải châu ở nơi nào… có quá nhiều bí ẩn liên quan lẫn nhau, cái này móc nối cái kia. Cậu giải thích qua với Tạ An, ba người xem xét cặn kẽ nhưng cũng không có suy đoán chính xác.

 

Cuối cùng Tạ An đành nói: “Đệ nghỉ ngơi một thời gian, có thể đến HK xem thử, ta sẽ phái người đi điều tra trước, xem lai lịch của chủ nhân nơi tìm thấy thẻ tre là ai. Nhưng mà, đừng hy vọng nhiều, dù sao đây cũng là đồ vật từ ba trăm năm trước.”

 

Trần Tinh cũng không dám chắc chắn, suy nghĩ một lát mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất của chuyến đi này, lập tức lấy hai tấm địa đồ Hạng Thuật vẽ lại, mở ra để Tạ An xem.

 

“Từ tổng thự Khu ma ti ở Trường An, chúng ta tìm được một chút manh mối.” Trần Tinh nói, “Bản đồ thứ nhất chỉ hướng Tạp La Sát phía bắc, còn hai tấm này không biết nơi nào, Tạ sư huynh xem thử có nhận ra không?”

 

Tạ An nhận lấy hai tấm bản đồ, lúc trước ở Cáp Lạp Hoà Lâm, Hạng Thuật từng hỏi qua tộc nhân, nên có thể khẳng định, hai tấm bản đồ này miêu tả địa điểm không nằm ở tái ngoại. Thuở thiếu thời Tạ An từng chu du thiên hạ, đi đến mấy danh xuyên đại sơn tìm tiên nhân, Trần Tinh nghĩ thầm không chừng hắn sẽ biết đầu mối.

 

Đây cũng là mục đích quan trọng nhất khi đến Kiến Khang.

 

Tạ An cẩn thận xem xét rất lâu, sau đó nói: “Tạm thời, ta không nhớ ra được, nhưng không sao, chờ ta triệu tập đệ tự các tộc, bọn họ đi qua nhiều nơi, cẩn thận bàn bạc ắt sẽ có kết quả.”

 

Trần Tinh như trút được gánh nặng, vội gật đầu, Tạ An mời hai người đi ngủ. Trần Tinh hỏi ý kiến Tạ An cầm thẻ tre đi để Hạng Thuật nghiên cứu, trên đó còn có cách sử dụng thần binh, nếu có thể học được cách khống chế trọng kiếm này, ngày sau nghênh chiến Bạt nhất định có lợi.

 

Tạ An tự mình dẫn Trần Tinh và Hạng Thuật đến biệt viện, ra hiệu mời, sắp xếp chỗ nghỉ cho Hạng Thuật trước, rồi dẫn Trần Tinh đến hành lang đông sương, Trần Tinh nói: “Xa quá, tuỳ tiện xếp hai chúng ta nghỉ cùng chỗ là được.”

 

“Không được, không được,” Tạ An nói, “Đại Khu ma sư và Võ thần Hộ pháp là khách quý của ta, sao có thể sơ suất được.”

 

Tạ An sắp xếp hai gian phòng tốt nhất đón tiếp Trần Tinh, Trần Tinh dở khóc dở cười đành đi theo Tạ An luồn trái lách phải, qua một nửa dinh thự đến phía bên kia, lúc chạng vạng tối, trời chiều nhuốm vàng, gió xuân ấm áp, chuông gió dưới hành lang đinh đang rung động khiến Trần Tinh cảm thấy thanh thản.

 

“Tiểu sư đệ có hôn ước chưa?” Tạ An hỏi.

 

Trần Tinh cười nói: “Sư huynh có thể bớt xen vào chuyện người khác được không?”

 

Tạ An vội nói: “Chẳng qua thuận miệng hỏi một chút, hôm nay lúc đệ khẩu chiến đệ tử Giang Đông, thấy Hộ pháp của đệ nhìn đệ có ‘ý ngưỡng mộ’, sư huynh nguyện làm người xấu, đệ nói xem… không thì, ta sắp xếp hai người nghỉ chung một phòng?”

 

“Không không không,” Trần Tinh đỡ trán, nói: “Bây giờ đi! Mau lên!”

 

Trần Tinh đẩy Tạ An lên trước, nhịn không được nói: “Còn có ‘ý ngưỡng mộ’ cái gì, trào phúng ta thì có…”

 

Tạ An nói: “Ngu huynh dù đã ngần này tuổi, bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng cũng có đôi chút, Hộ pháp Thuật Luật Không từ lúc đầu nhìn đệ không chớp mắt…”

 

“Vậy là mắt hắn xót lắm,” Trần Tinh chân thành nói, “Ta nói đến gần một canh giờ mà.”

 

Tạ An đưa Trần Tinh đến đông sương, cách phòng ngủ của hắn không xa, lại nói: “Sư huynh đi xử lý chút việc vặt, tối nay sẽ cùng đệ đốt đèn nói chuyện.”

 

Trần Tinh: “Thôi được rồi, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai huynh hãy đến.”

 

Trần Tinh đuổi Tạ An đi xong thì màn đêm đã buông xuống, lúc này ngáp miệng thở dài, cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi, không biết Hạng Thuật đang làm gì, định đứng dậy qua xem một chút, nhưng lười biếng không thèm động đậy. Một lúc sau có người đưa cơm tối, Trần Tinh ăn qua quýt rồi ngủ mất.

 

Hôm sau khi mặt trời lên cao, quản gia đến mời Trần Tinh đi dùng điểm tâm. Tạ An đã vào triều từ sớm, chỉ còn Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi đối diện trong sảnh, mở thực hạp ra, thấy một bát mì cá, thêm chút rau dưa, ngập tràn phong vị Giang Nam.

 

“Đêm qua ngủ thế nào?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

 

“Cũng được.” Hạng Thuật thuận miệng nói, dường như trải qua trận khẩu chiến hôm trước, y khách khí với Trần Tinh hơn. Trần Tinh thầm nghĩ lúc trước ta ở Sắc Lặc Xuyên, ngày nào cũng bị các ngươi hò hét, không thấy ngươi giúp ta nói đỡ vài câu… Hôm qua vì ngươi mà đắc tội với tộc nhân, lại chẳng thấy ngươi có biểu hiện gì, thôi bỏ đi.

 

“Ngươi thì sao?” khó lắm mới được Hạng Thuật hỏi thăm một câu.

 

Trần Tinh vui mừng nói: “Cũng được, dù sao không cần dọn phòng, cuối cùng cũng nhàn nhã vui vẻ.”

 

Hạng Thuật nghe được ý giễu cợt của Trần Tinh, khi Trần Tinh đến Sắc Lặc Xuyên bị coi như người ở, còn bắt cậu hàng ngày phục vụ Đại Thiền Vu, bây giờ sóng nước đổi dòng, Đại Thiền Vu cũng có ngày đi làm khách.

 

“Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì,” Trần Tinh nói, “Chúng ta cùng đi thăm thú Kiến Khang đi? Ta dẫn huynh đi xem người Hán có gì ăn ngon, có gì chơi vui.”

 

“Không được, ngươi tự chơi đi, đã về nhà thì cùng sư huynh gặp mặt tộc nhân văn hay chữ tốt.” Hạng Thuật chân thành nói, “Ta định đi làm ít việc tay chân, kiếm chút tiền.”

 

Trần Tinh: “Huynh đừng có làm loạn thành Kiến Khang, bị quan binh bắt thì tiền kiếm được không đủ chuộc huynh ra đâu.”

 

Hạng Thuật nói: “Ta sẽ nhớ che mặt, không cần lo lắng.”

 

Trần Tinh không nuốt nổi cục tức, phát cáu: “Ầy, lúc ta đến nhà huynh, không thấy huynh dẫn ta đi đâu cả, hiện giờ đến nhà ta, ta khách khí chiêu đãi đúng nghĩa chủ khách, Hạng Thuật, huynh không nói được câu nào dễ nghe à?”

 

Hạng Thuật giả bộ nghi ngờ: “Ta tưởng chiêu đã ta là sư huynh ngươi chứ?”

 

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Ta lại trêu chọc gì huynh?”

 

“Lão gia về rồi!”

 

Đúng lúc này, Tạ An quay về, cởi mũ quan ném sang một bên, quản gia nhanh tay đón lấy. Tạ An vào nhà mặt mũi hớn hở, thân thiết hỏi Trần Tinh: “Sư đệ, ăn điểm tâm chưa?”

 

Tạ An vừa đến, Hạng Thuật lại im lặng không nói.

 

Tạ An hướng sang Hạng Thuật: “Hộ pháp Thuật Luật, có gì khoản đãi không chu toàn, xin cứ tự nhiên nói.”

 

Hạng Thuật nói thế này: “Cơm người Hán quá ít, ăn không đủ no.”

 

Trần Tinh: “Kháhc khí với ngươi một chút, ngươi đúng là được thể!”

 

Tạ An lập tức nói: “Không sao, ta bảo người làm thịt mấy con dê mang đến, dê nướng nguyên con!”

 

Trần Tinh: “. . .”

 

Trần Tinh vừa đứng dậy, Tạ An lập tức lôi kéo Trần Tinh, nói: “Sư đệ, đệ dạy ta một chút, phải tu luyện thế nào mới hấp thu được linh khí đất trời.”

 

“Không, có, linh, khí, đất, trời! Vạn Pháp Quy Tịch, sư huynh, huynh muốn học pháp thuật như vậy sao?” Trần Tinh không biết làm gì với Tạ An nữa.

 

“Trước cứ học khẩu quyết tâm pháp, về sau có cơ hội có thể tu luyện từ đâu.”

 

Trần Tinh bị Tạ An kéo đến phòng tu tiên, không ngờ trọng thần phương nam lại muốn làm Khu ma sư đến vậy, hôm nay mới nghĩ rõ ràng, cậu cảm thấy năm đó sư phụ phần lớn là lừa bịp Tạ An, nói không rõ việc thu nhận đệ tử, lại chỉ cho hắn một ‘con đường sáng’, để hắn về mua pháp bảo tu hành, tránh cho rảnh rỗi đến Hoa sơn quấy nhiễu.

 

“Được, được rồi.” Trần Tinh thấy Tạ An nhiệt tình như vậy, đành nói: “Dạy chứ, sư huynh, ta dạy huynh Ngũ Hành quyết trước,”

 

Không có linh khí, nhưng bí quyết đả toạ thổ nạp vẫn còn, công pháp Khu ma sư tu luyện đủ loại, cũng giống kinh mạch nội tức trong tập võ. Trần Tinh tuỳ tiện tìm chút công pháp cơ bản, để hắn ngồi xuống trước, còn nói: “Trong hai canh giờ không được đi lại.” Để cho Tạ An không quấn lấy cậu, cứ như vậy đã rồi đi tìm Hạng Thuật cãi nhau tiếp.

 

Tới biệt viện, thấy Hạng Thuật dưới ánh nắng ngày xuân xán lạn, mở thẻ tre để trên gối, nghiêm túc dùng tay trái ấn lên kinh mạch tay phải, đúng là đang chăm chú nghiên cứu tập luyện cách sử dụng kiếm khu ma, dưới ánh mặt trời đúng là hiệp khách thiếu niên, vô cùng tuấn lãng, Trần Tinh nhìn thấy lập tức tan cơn giận.

 

“Không có linh khí đất trời,” Trần Tinh hậm hực nói, “Bất Động Như Sơn dù là thần binh tuyệt thế cũng không có tác dụng gì.”

 

Hạng Thuật thấy Trần Tinh tới lập tức thu thẻ tre lại, có vẻ hơi ngại ngùng, nói: “Lúc trước dùng thế nào?”

 

“Tâm Đăng đó,” Trần Tinh nhàm chán đáp, “Huynh dùng là pháp lực Tâm Đăng của ta, lần trước huynh nóng lòng giết địch, rút toàn bộ pháp lực của ta, thế là nôn ra máu.”

 

Lúc này Hạng Thuật hiểu ra, cho nên nói như vậy, hoàn cảnh lúc này, Hộ pháp cũng không có bản lĩnh trảm yêu trừ ma, Khu ma sư bên cạnh thiêu đốt tâm mạch để phóng xuất sức mạnh, Hạng Thuật dùng pháp lực này mà sử dụng Bất Động Như Sơn.

 

“Mượn oán khí có thể dùng được binh khí này không?” Đột nhiên Hạng Thuật hỏi.

 

“Tốt nhất là không dùng,” Trần Tinh lập tức nói, “Ta luôn cảm thấy dùng oán khí rất dễ bị phản phệ, lỡ như đám Thi Hợi thuần thục cách dùng oán khí hơn ta nghĩ, có khi còn bị bọn chúng lợi dụng.”

 

Hạng Thuật đành thu thẻ tre, Trần Tinh lại nói: “Huynh vẫn chờ xem, đợi ngày nào…”

 

“Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?” Hạng Thuật chân thành nói, “Có thể chỉ đường dẫn lối cho ta không?”

 

Đây là một chuyện vô cùng mâu thuẫn, Hạng Thuật muốn bảo vệ Trần Tinh phải nhờ liên kết giữa Hộ pháp và Khu ma sư, rút pháp lực Tâm Đăng điều khiển trọng kiếm, nhưng rút quá nhiều Trần Tinh sẽ chịu trọng thương, không chừng còn mất mạng.

 

“Ta thì có cách gì chứ?” Trần Tinh bất đắc dĩ, “Lúc cần dùng thì cứ dùng đi, ta chỉ muốn nhắc huynh, lúc đánh trận đừng có sốt ruột như vậy…”

 

Đột nhiên, có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Trần Tinh, nghĩ đến tính mạng mình chỉ còn kỳ hạn chưa đày ba năm. Nếu như vận mệnh an bài, mình sẽ chết lúc hai mươi tuổi, có phải là… ý trời như vậy, khi ấy là ngày Hạng Thuật nghênh chiến Thi Hợi, thậm chí là quyết chiến Xi Vưu, mình trợ giúp Hạng Thuật, thiêu đốt toàn bộ hồn phách, phóng xuất Tâm Đăng?

 

Nói không chừng đúng là như thế. Trần Tinh lộ ra một chút chua xót, Hạng Thuật lại khó hiểu nhìn cậu.

 

Chỉ thấy biểu cảm Trần Tinh biến đổi chóng mặt trong chốc lát, nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

 

“A,” Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, tự nhủ: “Nhất định là như vậy, không sai.”

 

“Cái gì cơ?” Hạng Thuật càng nghi hoặc hơn.

 

Nếu ngoài việc này ra, còn có chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ? Phần lớn chuyện ngoài ý muốn đều đề phòng được. Phàm nhân cuối cùng cũng chết, kiểu chết oanh oanh liệt liệt này, cũng không tệ lắm.

 

Trần Tinh lại cười, nói với Hạng Thuật: “Ta đã hiểu, là ý trời, không sao đâu, huynh cứ sử dụng đi.”

 

“Ngươi thần kinh à?” Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh đang định bịa lý do thuyết phục Hạng Thuật, lại nghe quản gia Tạ gia hô to gọi nhỏ, chạy xuyên qua hành lang.

 

“Lão gia! Lão gia!” Quản gia hô, “Việc không hay rồi! Đòi nợ lại tới cửa!”

 

Trần Tinh: “. . .”

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

“Lão gia đang tu tiên,” Trần Tinh đứng trước cửa, giải thích, “Đừng quấy rầy hắn, chờ lúc nữa đại công không cáo thành, sẽ trách tội ngươi.”

 

Quản gia nghiêm túc chỉ ra bên ngoài, Trần Tinh nói: “Còn gần hai canh giờ, nếu không ngươi bảo khách… không đúng, Tạ gia nợ tiền? Tạ gia giàu có như vậy, mà còn thiếu nợ?”

 

“Tạ An Thạch!” Một giọng nói cất cao ngoài cửa, “Mau ra đây! Ta biết ngươi ở nhà! Hôm nay ngươi vừa lên triều về!”

 

Hạng Thuật và Trần Tinh đồng thời quay lại, ngây ngẩn cả người.

 

Chỉ thấy Phùng Thiên Quân mặc gấm vóc màu chàm, tóc mai cài dây ngọc, eo đeo hai thanh trường đao, chân đi ủng vân, nhanh chân đi vào Tạ gia, cất giọng: “Tạ An Thạch đại nhân! Nói hôm qua trả tiền, ngươi bảo có khách, tha cho ngươi một cái mạng còn chưa tính đó, hôm nay… ThT? Hạng huynh?!”

 

Phùng Thiên Quân đối mặt hai người, bỗng dưng ngẩn ra.

 

Trần Tinh điên cuồng gào thét một tiếng, xông lên trước hô lớn: “Phùng đại ca!” Sau đó nhảy lên, bay nhào tới chỗ Phùng Thiên Quân. Hạng Thuật đang định chào hỏi thấy tình cảnh này, lông mày nhăn lại, có vẻ hơi bực bội, dường như không muốn để ý Phùng Thiên Quân.

 

“ThT! ThT!” Phùng Thiên Quân vui mừng nói, “Sao đệ lại đến đây? Đến khi nào!”

 

Nhìn bộ dáng Phùng Thiên Quân, hận không nuốt Trần Tinh vào bụng, túm cậu hết vò lại nắn, Trần Tinh cười ha ha liên tục, Hạng Thuật chỉ gật đầu một cái, hiển nhiên không có ý ôn chuyện với Phùng Thiên Quân, quay người đi.

 

“Này, Hạng Thuật!” Trần Tinh nói, “Không đến nói vài câu sao?”

 

Hạng Thuật quay người rời đi, Phùng Thiên Quân nhìn bóng lưng Hạng Thuật hô: “Qua một thời gian nữa ta cũng thành thân rồi! Hạng huynh đệ, ngươi đừng ăn dấm…”

 

Trần Tinh lập tức ra hiệu ‘suỵt’ với Phùng Thiên Quân, tức nổ phổi nói: “Huynh nói gì đó! Chờ chút, huynh đến đòi nợ?”

 

“Nói ra thì dài lắm,” Phùng Thiên Quân nói, “Đến tiền trang ta trò chuyện đi.”

 

Trần Tinh cho biết đang ở lại đây, mới lôi kéo Phùng Thiên Quân, mượn phòng trà Tạ An dùng một lát, quản gian thấy chủ nợ bị lôi đi vội vàng dâng trà, hai bên ngồi xuống mới có thể nói chuyện khác.

 

“Hoá ra như vậy.”

 

Chuyện ở Sắc Lặc Xuyên, Phùng Thiên Quân nghe qua một lượt thì nghẹn ngào không thôi, khẽ gật đầu.

 

Lúc Trần Tinh nhắc đến Tiêu Sơn, lại không khỏi mà áy náy, vốn muốn phó thác Tiêu Sơn cho tộc Hung Nô, để nhóc lớn lên trong tộc, nhưng trước giờ chưa từng hỏi ý Tiêu Sơn. Ngày đó nói chuyện với Hạng Thuật trên thuyền xong, Trần Tinh cũng hiểu ra, mỗi người đều có nguyện vọng của riêng mình, có nơi mình muốn đến.

 

Đành viết thư cho Tiêu Sơn, nói cho nhóc biết bọn họ ở Giang Nam, nếu Tiêu Sơn muốn thì sẽ nhờ người đón nhóc đế cho nhóc con tự lựa chọn. Thế nhưng đến lúc mình sắp chết thì phải làm sao? Trần Tinh cảm thấy rất mâu thuẫn, một bên rất thích đứa nhỏ này, nguyện ý chăm sóc đến khi nhóc không cần mình nữa mới thôi, nhưng một bên vô thức không muốn bồi dưỡng tình cảm quá sâu với Tiêu Sơn, chỉ sợ lúc mình rời đi Tiêu Sơn sẽ rất đau khổ.

 

“Huynh có thể giúp ta gửi thư đến Tiêu Sơn ở Sắc Lặc Xuyên không?” Trần Tinh nhớ ra tiền trang Tây Phong là dùng việc buôn bán tin tức mà sống, chắc hẳn nhiều chuyện Phùng Thiên Quân đã biết rõ, mới thuận miệng nói, “Mọi chuyện đã qua, chắc hẳn huynh đã nghe nói.”

 

“Không,” Phùng Thiên Quân đáp, “có chuyện không rõ lắm. Thế nhưng huynh đệ Hạng Thuật từ bỏ vị trí Đại Thiền Vu cùng đệ rời Sắc Lặc Xuyên thì ta đã biết rồi…”

 

“Cái gì?” Trần Tinh suýt nữa đánh đổ chén trà, cả kinh nói, “Từ bỏ vị trí Đại Thiền Vu?”

 

“Đúng vậy,” Phùng Thiên Quân ngạc nhiên nói, “Không nói cho đệ sao? Tắc nội tắc ngoại, rồi cả trung nguyên, các vùng Giang Nam, trong một đêm đã biết cả.”

 

Trần Tinh mờ mịt nói: “Chuyện lúc nào?”

 

Phùng Thiên Quân nói đại khái ngày cho Trần Tinh, Trần Tinh nhớ lại đúng là ngày bọn họ rời khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm, hoá ra lúc đó Hạng Thuật đã quyết định không làm Đại Thiền Vu nữa sao?

 

Chỉ thấy Phùng Thiên Quân lại nói: “Ta lấy được tin tức, là Thuật Luật Không giao ngọc khế mười sáu tộc cho tộc trưởng Thiết Lặc, cởi kiếm, trả cung, cất dây đàn, tế thiên rồi thổi cổ khúc Khương Địch coi đó là lời tạm biệt. Đại Thiền Vu bây giờ là tộc trưởng Thiết Lặc Thạch Mạt Khôn, Phù Kiên đã gửi thư đến Cáp Lạp Hoà Lâm yêu cầu Cổ Minh mau chóng cử hành nghi thức Tử Quyển Kim Thụ, chuẩn bị binh mã tiến đánh phương nam.”

 

Trong đầu Trần Tinh trống rỗng, nửa ngày không nói lên lời.

 

“Vì sao huynh ấy không làm Đại Thiền Vu nữa?” Trần Tinh không tin nổi.

 

Phùng Thiên Quân lại càng thấy kỳ quặc, hỏi ngược lại: “Huynh ấy không phải Hộ pháp của đệ sao? Từ bỏ vị trí Đại Thiền Vu là chuyện thường mà.”

 

Trần Tinh: “Đừng đừng, Hạng Thuật!”

 

Trần Tinh vô thức đứng dậy, đang định ra ngoài đã thấy Hạng Thuật tiến đến, hai người suýt nữa đụng nhau, Hạng Thuật vẫn lãnh đạm như cũ, liếc nhìn Phùng Thiên Quân, ánh mắt có vẻ trách cứ.

 

Phùng Thiên Quân là nhân tinh thế nào chứ? Tự nhiên biết việc Hạng Thuật không muốn nói cho Trần Tinh, tự giễu cười một tiếng.