Định hải phù sinh lục

Chương 51: Mục tiêu



Tại sao đến giờ Thi Hợi còn chưa phục sinh hai vị vương gia này?

 

“Vì sao huynh lại từ bỏ vị trí Đại Thiền Vu?” Trần Tinh nói.

 

“Không muốn làm.” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “Làm sao? Ta không tự làm chủ được sao?” Nói xong y ngồi xuống trước án, nhìn chén trà Trần Tinh uống qua, cũng không để tâm, bưng lên uống.

 

Phùng Thiên Quân cười nói: “Chúc mừng Hạng huynh đệ.”

 

“Chung vui.” Hạng Thuật hờ hững nói.

 

Trần Tinh nghe không hiểu Phùng Thiên Quân chúc mừng Hạng Thuật cái gì, càng không biết ‘chung vui’ của Hạng Thuật có ý gì, chỉ có Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân hiểu, Phùng Thiên Quân chúc mừng Hạng Thuật có lẽ đã thoát được trách nhiệm, có thể tập trung việc mình muốn làm. Hạng Thuật nói ‘chung vui’ với Phùng Thiên Quân có lẽ vì hắn sắp thành hôn, tránh cho suốt ngày mờ ám bám lấy Trần Tinh.

 

“Tra được kết quả gì không?” Hiếm khi Hạng Thuật chủ động hỏi.

 

Phùng Thiên Quân đang định kể thì Trần Tinh lại nói: “Thạch Mạt Khôn đáp ứng Tử Quyển Kim Thụ thì phải làm sao?”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Trong thời gian ngắn ta thấy có lẽ hắn sẽ không đồng ý đâu.”

 

Hạng Thuật: “Ta không xen vào việc của hắn, hắn là Đại Thiền Vu tân nhiệm, cũng không phải nô lệ của ta.”

 

Trần Tinh lẩm bẩm nói: “Phù Kiên muốn triệu tập binh lực, dẫn quân vượt Trường Giang.”

 

Hạng Thuật không nhịn được: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”

 

Trần Tinh nhíu mày: “Chuện này… sao lại không liên quan tới ta?”

 

Hạng Thuật: “Ngươi suốt ngày dông dài lòng vòng, không thì để ta về làm Đại Thiền Vu, ta không làm không được hả?!”

 

Phùng Thiên Quân: “Này sao hai người vẫn cứ náo loạn như lúc trước thế.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, Hạng Thuật từ chức Đại Thiền Vu, sau này không ai ở phương bắc kiềm chế Phù Kiên nữa, thế cục sẽ càng nguy hiểm.

 

Hạng Thuật vì xuôi nam với Trần Tinh mà không nói hai lời đã từ bỏ vị trí Đại Thiền Vu, cứ nghĩ cậu sẽ cảm động, không phản ứng của Trần Tinh đi ngược dự kiến, trong lòng nổi cơn giận, châm chọc: “Thế mà quên mất, cô vương từ vị khiến tộc nhân ngươi bị người Hồ hiếp đáp, ừm, cái này phải làm sao nhỉ? Quả thực khiến người ta phiền não.”

 

Trần Tinh nghe ra ý chế nhạo của Hạng Thuật, nhưng không tranh luận, chỉ nói: “Không phải người Hồ chết do mệnh sao? Nếu muốn khai chiến, không biết bao nhiêu người chết nữa, oán khí này…”

 

Hạng Thuật không nhịn nổi nữa, phẫn nộ quát: “Bây giờ ta đi Trường An, giết Phù Kiên luôn vậy!”

 

Hạng Thuật giận dữ, khiến Trần Tinh và Phùng Thiên Quân giật nảy mình, Trần Tinh đành im lặng không nói.

 

“Nói đi,” Hạng Thuật nói với Phùng Thiên Quân, “Thân phận hiện giờ của ta là Võ thần Hộ pháp của Khu ma ti, kết quả điều tra thế nào?”

 

Phùng Thiên Quân bỗng nhiên cười, nói như thế không sai, hắn thừa nhận mình là Khu ma sư, thì theo lý thuyết Hạng Thuật và Trần Tinh là thượng cấp của hắn.

 

“Tình huống khá bất ổn.” Phùng Thiên Quân nghĩ nghĩ, dùng ánh mắt ra hiệu Trần Tinh ngồi xuống đừng ồn ào. Trần Tinh rối bời nhưng vẫn ngồi xuống nghe Phùng Thiên Quân kể lại, vừa bắt đầu nghe đã thấy sai sai, thầm nghĩ huynh phản ta rồi?! Ta mới là người phụ trách Khu ma ti mà sao huynh lại ra lệnh vậy?!

 

Được rồi, ta nhịn… chờ Phùng Thiên Quân đi về ta sẽ tính sổ với huynh.

 

“Sau khi từ biệt hai người, ta đi thẳng về phía đông, rời khỏi Hàm Cốc quan thì gặp Mộ Dung Xung đang quay về Lạc Dương.” Phùng Thiên Quân nói.

 

Đêm hôm ấy, Phùng Thiên Quân im lặng rời đi, vốn định về Giang Nam trước không ngờ lại đụng Mộ Dung Xung. Phù Kiên chiêu cáo thiên hạ khiến Phùng thị thành kẻ chết thay trong vụ án không rõ ràng khi ấy.

 

Kỳ thực kẻ thù thực sự của Mộ Dung Xung là ai, hắn đã biết rõ từ trước, không thể không biết ý đồ hành thích vua báo thù của tỷ tỷ. Sau khi phát tang, Phù Kiên tỏ ra chăm sóc an ủi mới điều hắn từ Bình Dương về Lạc Dương, qua một thời gian ngắn sẽ phong cho hắn một vùng đất mới, không chừng còn để hắn làm Hà Nam vương, chỉ là cố kỵ lời dèm pha trên triều, đành coi như thôi.

 

Mộ Dung Xung dẫn người hành quân, Phùng Thiên Quân bám đuôi suốt quãng đường nghe được rất nhiều tin tức. Đầu tiên là chuyện thi thể Thanh Hà công chúa chỉ trong một đêm đã bị trộm.

 

Trần Tinh: “…”

 

Vẻ mặt Hạng Thuật trở nên phức tạp, Phùng Thiên Quân khẽ gật đầu nói: “Có lẽ bị mang đi chuyển hoá thành… thứ kia.”

 

Phùng Thiên Quân vẫn nặng lòng với Thanh Hà công chúa khi nàng còn sống, vừa gặp đã yêu, nhưng trải qua nhiều chuyện, hắn chỉ hi vọng một việc: nàng có thể an nghỉ sau khi chết.

 

Sau đó, Phùng Thiên Quân đến Lạc Dương, tìm được mộ huyệt Nhữ Nam vương Tư Mã Lượng, y như dự đoán mộ đã bị lật lên, trong quan tài không có gì, việc này giống như tin tức mà Trần Tinh lấy được từ Tư Mã Vĩ, sáu người trong Bát vương đã phục sinh, chỉ còn hai người không biết là ai.

 

Nhữ Nam vương Tư Mã Lượng, Sở vương Tư Mã Vĩ, Triệu Vương Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Hà Gian vương Tư Mã Ngung, Đông Hải vương Tư Mã Việt.

 

Hạng Thuật nghe xong hoa mắt chóng mặt không phân biệt được ai với ai, đương nhiên, với Trần Tinh thì chẳng khó chút nào, dù sao cũng là tên họ người Hán – so với Bát vương họ Tư Mã, thì cái gì Thạch Mạt Khôn, Ba Lí Khôn, Xa La Phong, Tạp La Sát ở Sắc Lặc Xuyên mới khiến đầu cậu đau nhức không thôi.

 

“Triệu vương Tư Mã Luân đã bị hai người siêu độ ở Trường An.” Phùng Thiên Quân nói, “Đông Hải vương Tư Mã Việt bị tiểu huynh đệ chưa gặp mặt kia chém thành bánh thịt.”

 

“Là chém thành thịt vụn.” Trần Tinh thành thật nói.

 

“Tư Mã Vĩ đang nghĩ cách thoát khỏi khống chế của Thi Hợi,” Phùng Thiên Quân suy nghĩ nói, “Thế nào cũng sẽ chạm mặt, có thể nói, sáu vương phục sinh đã mất ba, còn ba tên đang ẩn náu trong bóng tối.”

 

“Ừm.” Trần Tinh cau mày nói, “Như vậy, Bạt vương thủ trận cho Thi Hợi không tập hợp đủ, có thể dùng Vạn Linh Trận phục sinh Xi Vưu hay không, cũng khó nói.”

 

Lúc này Hạng Thuật đã nguôi giận, cau mày nói: “Hai vương còn lại chỉ cần tìm được trước, sớm ra tay giải quyết, chỉ không biết chôn ở đâu.”

 

“Ha ha,” Phùng Thiên Quân cười một tiếng, khoe hàm răng trắng bóc, “Đây chính là bản lĩnh của ngu huynh.”

 

Trần Tinh kinh ngạc: “Đã tìm được rồi?”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Hai người có nghĩ đến việc tại sao đến giờ Thi Hợi còn chưa phục sinh hai vị vương gia này không? Nguyên nhân đơn giản lắm, vì với hắn, hai kẻ này cách quá xa.”

 

“Chờ chút…” Trần Tinh hiểu được ý tứ của Phùng Thiên Quân, cảm thấy thân phận Thi Hợi trước giờ giấu trong sương mù giờ bắt đầu lộ ra, đây chính là một manh mối quan trọng.

 

“Ở phương nam.” Hạng Thuật lập tức hiểu ra.

 

Phùng Thiên Quân gật đầu đầy ý tứ, nói: “Chôn ở Hoàng lăng phía bắc Chung sơn.”

 

Năm đó loạn Bát vương huỷ cả triều đình Đại tấn, tám vị vương gia họ Tư Mã đều có võ nghệ, giỏi dẫn quân đánh trận, vì tranh đoạt hoàng vị và bị gian hậu Giả Nam Phong xúi giục, lợi dụng đã gây ra một màn thủ túc tương tàn nhuốm mùi máu tanh. Trong mấy chục năm, ngươi giết ta, ta giết ngươi, mấy trăm vạn quân Tấn vì trận chiến này mà hao tổn sạch sẽ, khiến phòng tuyến phương bắc trống huơ trống hoác, Lưu Uyên mới dẫn quân Hung Nô nhập quan. Người chiến thắng cuối cùng là Tư Mã Việt dẫn theo triều đình Trường An cùng phần lớn dân quân hoảng hốt trốn đi, bị Lưu Uyên cản đường giết sạch không còn một mống, hoàng thất nhà Tấn y quan nam độ, về sau gọi đó là loạn Vĩnh Gia.

 

Loạn Vĩnh Gia bắt đầu thời kỳ chư Hồ loạn Hoa gần trăm năm, đúng lúc các tộc phương bắc tranh đoạt quan trung, Lạc Dương; ở Kiến Khang phía nam bắt đầu chấn chỉnh, người thừa kế họ Tư Mã cũng không nhàn rỗi, lúc chiến lúc hoà, dùng mọi thủ đoạn cứng rắn mà tung hoành ngang dọc, không những thành công châm ngòi nội chiến các tộc, mà còn thu lại được ngọc tỉ truyền quốc, với quan tài Hà Gian vương, Tề vương, an táng vào Hoàng lăng ở Chung sơn.

 

“Tốt quá rồi,” Trần Tinh nói, “Thực tốt quá! Chờ chút… ừm, theo như những gì chúng ta thấy ở núi Long Trung, muốn phục sinh cổ thi thành Bạt vương cần bảy bảy bốn chín ngày, quá trình này cực kỳ phức tạp, kỳ thực không cần phá hỏng, ừm… ta muốn…”

 

“Thông minh!” Phùng Thiên Quân cười nói, “Ta đã phái mật thám, ngày đêm theo dõi Hoàng lăng, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng có thể báo tin. Lúc đầu ta còn do dự, Thi Hợi nếu muốn phục sinh hai vương gia này sẽ phải phái thủ hạ, thậm chí tự mình tới đây. Có lẽ nên huỷ xác trước cho gọn gàng dứt khoát nhưng nghe đệ kể lại lời Tư Mã Vĩ, không chừng chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ…”

 

Trần Tinh ‘ừm’ một tiếng, nghĩ ra một chuyện rất mạo hiểm, ở núi Long Trung, lúc cái người đeo mặt nạ hồi sinh Tư Mã Vĩ kia, dường như vì Tâm Đăng xuất hiện nên đã xảy ra biến số. Như vậy có thể lợi dụng biến số này, khiến hai vương gia còn lại phản kháng, đánh cho Thi Hợi trở tay không kịp?

 

“Ta thấy ít nhất đên giờ,” Phùng Thiên Quân nói, “Thi Hợi vẫn chưa dám đến Chung sơn tuỳ tiện phục sinh hai vương gia kia, cái này rất có ý tứ.”

 

Hạng Thuật lại ‘ừm’ một tiếng, Trần Tinh cảm thấy hơi quái lạ, hỏi: “Có ý tứ gì?”

 

Hạng Thuật khoanh tay, im lặng một hồi không nói, lúc sau mới bực bội nói một câu: “Vừa khen ngươi thông minh, sao giờ lại thành đồ ngốc rồi? Vì sao Thi Hợi lại mặc kệ hai vương gia này, còn chưa rõ sao?”

 

Phùng Thiên Quân cười cười, Hạng Thuật thấy Trần Tinh còn đang suy nghĩ, dứt khoát giải thích luôn: “Vì phía nam Trường Giang không phải địa bàn mà Thi Hợi vươn tới được!”

 

Lời này như đánh thức người trong mộng, thoáng chốc mọi việc đều sáng tỏ. Núi Long Trung ngay gần Tương Dương, mà quân Tần vây thành, kẻ thần bí đeo mặt nạ kia mới xâm nhập vào núi. Tức là nói, phạm vi hoạt động của Thi Hợi từ trước đến nay xa nhất là đến phía bắc Trường Giang.

 

Hắn không qua sông được?! Không qua được là có ý gì? Thi Hợi là người phía bên Phù Kiên! Lại nghĩ đến Bạt loạn ở Trường An, trời xui đất khiến Âm Dương giám quay về tay Phùng Thiên Dật… đáp án dần rõ ràng hơn.

 

“Thi Hợi lúc này đang nằm vùng bên cạnh Phù Kiên,” Trần Tinh nói, “sẽ là ai đây?!”

 

Đây là chân tướng mà Phùng Thiên Quân muốn tra xét bằng mọi giá, tra được thân phận Thi Hợi cũng tức là tìm được kẻ dẫn dụ Phùng Thiên Dật nhập ma, đây là mục tiêu báo thù của hắn.

 

Trần Tinh không khỏi cảm thán, quả nhiên có đồng bạn hỗ trợ, âm mưu không có đầu mối trước mắt, nhờ suy đoán của cả ba người mà cũng dẫn dần rõ ràng!

 

“Đêm hôm đó, ngoài Phù Kiên trong tẩm cung còn có những ai?” Phùng Thiên Quân hỏi, “Mộ Dung gia? Thác Bạt Diễm?”

 

“Không có khả năng là Thác Bạt Diễm.” Hạng Thuật phủ dịnh hoàn toàn, “Mặc dù ta không vừa mắt hắn, nhưng không phải. Đêm đó tối om, không nhfn rõ thứ gì, chỉ thấy mấy thị vệ thiếp thân và Phù Kiên, không thể là Phù Kiên được.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Khả năng này không bài trừ được.”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Không nói việc Phù Kiên có ý muốn này, mà việc một Hoàng đế chạy đông chạy tây, vừa hát vừa diễn, huynh thấy hắn có thời gian không?”

 

“Vậy cũng có lý.” Phùng Thiên Quân tỏ ra tán thành với ý kiến này.

 

“Vương Tử Dạ?” Hạng Thuật đưa ra một ứng cử viên khác, “Mọi chuyện Phù Kiên đều tìm hắn bàn bạc.”

 

“Huynh gặp hắn rồi?” Phùng Thiên Quân hỏi.

 

Hạng Thuật nhớ lại, không rõ đêm đó sau lưng Phù Kiên có bóng dáng Vương Tử Dạ không. Ba người bàn đi bàn lại, cuối cùng Hạng Thuật nói: “Như vậy theo tình huống sau này, chúng ta có thể biết được kẻ này là ai.”

 

Mạch suy nghĩ Trần Tinh bắt đầu không theo kịp Hạng Thuật, đành khiêm tốn hỏi: “Vì sao vậy? Có thể giải thích rõ hơn không? Hộ pháp, ta phát hiện huynh rất thông minh đó.”

 

Hạng Thuật: “Không dám nhận, so với Khu ma sư biết đàm luận bỡn cợt, khẩu chiến đám nho sĩ, chút khôn vặt này của Hộ pháp ta, sao xứng đặt vào mắt?”

 

Trần Tinh vốn đã luôn ngưỡng mộ Hạng Thuật, cũng thực sự nghe không hiểu, không ngờ bị y châm chọc, mới khách khí đáp: “Trí giả có ngàn việc lo lắng, ắt có sơ sót, người ngu cũng có ngàn việc đắn đo, ắt có thu hoạch. Không ngại học hỏi kẻ dưới một chút.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Phùng Thiên Quân thấy hai người bắt đầu so tài, sợ cãi nhau ầm ĩ, vội nói: “Mời Hạng huynh đệ chỉ giáo.”

 

“Muốn phục sinh chỉ còn hai người.” Hạng Thuật nói, “Thì cần nhiều người chết để phóng thích oán khí, như trận chiến ở Tương Dương. Muốn người chết, cần đại chiến, nếu Phù Kiên xuôi nam đánh Kiến Khang, như vậy rõ ràng có người bên cạnh khích hắn khai chiến. Thân phận Thi Hợi nhất định là mưu thần trên cao.”

 

“A.” Chuyện ấy Phùng Thiên Quân lại không nghĩ tới, mới khẽ gật đầu.

 

Trần Tinh thầm nghĩ Hạng Thuật rất thông minh, hôm nay gặp lại Phùng Thiên Quân, chuyện vui nhất không phải là gặp lại cố nhân mà là bọn họ từ thế bị động chuyển thành chủ động, nơi ẩn thân của Thi Hợi được xác nhận, có mục tiêu rõ ràng, sau đây lập kế hoạch xoay quanh mục tiêu này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

Sợ nhất là không biết kẻ địch ở đâu, thậm chí kẻ địch là cái gì, cùng nhau tiến lên trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng có hồi báo, chuyện này khiến Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm.

 

Phùng Thiên Quân vẫn nhíu mày, Trần Tinh đang định hỏi còn có tin tức gì, Phùng Thiên Quân lại nói: “Có đôi khi, muốn người chết cũng không cần khai chiến, Giang Nam nhìn tưởng hoà bình thực ra nước ngầm cuộn xoáy, hai người về Giang Nam lúc này, hôm nay nghĩ đến đúng là được vận mệnh an bài, thiên ý dẫn dắt.”

 

Sắc mặt Hạng Thuật thay đổi, Trần Tinh đang muốn đứng dậy cử động, nghe vậy lại hỏi: “Cái gì? Có chuyện gì xảy ra?”

 

Phùng Thiên Quân chần chừ một lát rồi dứt khoát nói thẳng: “Ta cũng không biết việc này có như ta phỏng đoán không… thế nhưng, chúng ta đều là đương sự, nói ra cũng không sao, đệ còn nhớ một năm trước, chúng ta phát hiện thi thể binh sĩ trong núi Long Trung không?”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh lập tức nhớ lại, lúc trước cậu và Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân quen biết, Hạng Thuật đạp một bộ thi thể từ trên vách đá cảnh cáo hai người không được đi tiếp. Nhưng vào đêm, Trần Tinh với Phùng Thiên Quân đã buộc một thi thể trên lưng ngựa để con ngựa chở về Mạch Thành.

 

“Hoá thành thi?” Giọng nói Hạng Thuật trở nên nặng nề.

 

Phùng Thiên Quân chậm rãi gật đầu, nói: “Còn may, tình huống vẫn chưa đến mức hỏng bét.”

 

Thi thể binh lính kia được đưa đến Mạch Thành, chưa đầy hai mươi bốn canh giờ đã thành hoạt thi, huyện lệnh Mạch Thành kiến thức uyên bác nhớ đến truyền thuyết cương thi làm loạn, lập tức nhốt nó vào lồng. Nhưng ngỗ tác kiểm tra thi thể và mấy binh lính đều bị thương.

 

Trần Tinh: “… …”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Khi đó chúng ta chưa biết Bạt còn có khả năng này, không trách được.”

 

Sắc mặt Hạng Thuật tái xanh, nói: “Sau đó thế nào?”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Có không ít người ở Mạch Thành trúng thi độc, may mà về sau… ầy, nói thì không quá vẻ vang, nhưng cũng giải quyết được rồi.”

 

Một câu qua loa nhưng có quá nhiều thông tin, Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật nói: “Quả thực đã giải quyết rồi?”

 

“Bề ngoài là vậy.” Phùng Thiên Quân nói, “Nhưng cuối thu năm ngoái, lúc hai người ở Sắc Lặc Xuyên, thì Kiến Khang, Mạt Lăng, HK, Ngô quận bộc phát ôn dịch trên quy mô nhỏ, cho đến giờ vẫn còn.”

 

Trần Tinh nhíu mày, Phùng Thiên Quân miêu tả lại tình hình ôn dịch, bệnh đến không báo trước, có người nói là do Tấn quân đến Mạch Thành làm nhiệm vụ mang về, có người cho rằng là ôn dịch bình thường. Nhưng kỳ quái là, không ai nhiễm ôn dịch mà chết, phần lớn người bị bệnh vẫn giữ được mạng, chỉ là sau đó có dấu hiệu ngủ nhiều hơn.

 

“Có trị được không?” Trần Tinh nói.

 

Phùng Thiên Quân lúc ấy còn ở Lạc Dương, Bình Dương, U Châu điều tra lăng mộ, không thấy tận mắt, đáp: “Nghe nói có người khỏi hẳn, có người phơi nắng thì cũng từ từ khỏi.”

 

Hạng Thuật nghĩ nghĩ, nói: “Có thể khỏi thì không ngại.”

 

Phùng Thiên Quân còn đi bái phỏng người tự khỏi bệnh, phát hiện họ vẫn hoạt động như thường không chút dấu hiệu nào trở thành hoạt thi, thế là tạm quan sát thêm. Nhưng qua một thời gian, ôn dịch này cứ như bệnh lao, không khỏi hẳn nhưng không ai chết, lại còn chầm chậm lan truyền khắp các thành thị phía nam Trường Giang.

 

Trần Tinh nói: “Nói vậy, tựu chung không ổn, vẫn cần đi xem bệnh nhân thế nào.” Nói thế thôi nhưng cậu cảm thấy chính bản thân cũng không phát hiện được gì.

 

Phùng Thiên Quân nói: “Còn một vấn đề khác nữa.”

 

“Còn nữa?!” Trần Tinh bất đắc dĩ nói, “Có thể nói một lần cho xong không?”

 

Phùng Thiên Quân vội ra hiệu: “Việc này không liên quan Xi Vưu Thi Hợi Khu ma sư, là Tạ An Thạch, Tạ đại nhân…”

 

Mới nói tới đây, quản gia sát vách bỗng la lên: “Lão gia! Lão gia! Người tới đây mau!”

 

Đây không phải chuyện nhỏ, ba người đang nói về ôn dịch, nghe thấy bên cạnh có tiếng ngã sấp xuống, Hạng Thuật loáng cái đã đứng dậy, lao ra như gió, Trần Tinh thắp Tâm Đăng đi theo ra ngoài.

 

Chỉ thấy Tạ An khập khiễng, bám víu từ trên giường đi xuống, nói: “Không sao, chỉ là ngòi lâu, tê chân.”

 

Mọi người: “…”

 

“Tạ đại nhân,” Phùng Thiên Quân lễ độ vái chào, nói, “Ngài nên trả tiền đi chứ?”

 

“Mọi người xem,” Tạ An kéo vạt áo bào, loạng choạng tìm giày dưới giường, “Ta đều nghe thấy cả, chuyện tiền bạc còn định xin Phùng thiếu chủ ngài thư thả mấy hôm, ngài thấy ta cũng lớn tuổi rồi, không chịu được kinh hãi…”

 

Trần Tinh không hiểu gì cả, nhìn Phùng Thiên Quân rồi nhìn Tạ An, nói: “Cái gì? Sao lại ngược đời vậy? Sư huynh, huynh nợ tiền Phùng đại ca? Thiếu bao nhiêu?”

 

“Hắn là sư huynh của đệ?” Phùng Thiên Quân mờ mịt nói, “Sư huynh của đệ không phải Vương Mãnh sao? Sao lại thành Tạ An rồi?”

 

Tạ An giải thích: “Là thế này…” Nói xong thì đẩy quản gia lên trước, nói với Phùng Thiên Quân: “Đã quen biết sư đệ thì đều là người một nhà, số tiền này có thể miễn được không?”

 

“Người một nhà cái rắm ấy!” Phùng Thiên Quân nói, “lúc trước nói hay lắm, bảy mươi vạn lượng bạc trắng thay ngươi nuôi binh Bắc phủ, phiếu nợ ghi rõ, đầu xuân năm nay phải trả. Mười vạn lượng tiền lãi ta không cần, Tạ đại nhân, sản nghiệp bị tịch thu, Kiến Khang còn nhiều việc chi tiêu, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây?”

 

“Đừng giận, đừng giận,” Trần Tinh vội khuyên nhủ, “Mọi người nể mặt ta, đừng cãi nhau, tiền sẽ có thôi.”

 

“Nói đúng,” Hạng Thuật gật đầu đồng ý, “Sau đây bảo Trần Tinh ra đầu đường đứng, không chừng tiền sẽ tự đến.”

 

________

 

Ấy, hôm nay thấy công bố tạo hình “Vai trái có cậu” chuyển thể từ Tát Dã, thấy ưng phết ạ, mình lại lo mấy bộ Tương Kiến Hoan, Thiên Bảo, Định Hải sau này được chuyển thể thế nào đây…