Định hải phù sinh lục

Chương 52: Tiền trang



A! Tiểu sư đệ, có phải đệ biết cách ‘hoá đá thành vàng’ trong truyền thuyết không?

 

“Không liên quan đến huynh!” Trần Tinh nói, “Đừng làm phiền!”

 

Tạ An chỉ muốn mời Phùng Thiên Quân đi uống trà, nhưng dù thế nào Phùng Thiên Quân cũng nhất quyết đòi lại bảy mươi vạn lượng bạc.

 

Vì chỉ có hai tiền trang lớn là Tây Phong và Đông Triếtm năm ngoài vì Phùng Thiên Dật nhập ma, Trường An giằng co một trận, kho tiền của Tây Phong bị Phù Kiên tịch thu sạch. Hơn trăm vạn lượng bạc chui hết vào quốc khố Đại Tần, văn võ bá quan vui mừng hớn hở vì vớ bẫm một mẻ, Phù Kiên có được khoản tiền khổng lồ này, tự dưng có quân phí mới bắt đầu rục rịch hành động.

 

Phùng gia đại thương nguyên khí, quay về Giang Nam, thu thập của cải kinh doanh lần nữa.

 

Kết quả Phùng Thiên Quân biết được, một năm trước Tạ An vay tiền trang Tây Phong bảy mươi vạn lượng bạc trắng nuôi binh Bắc phủ, binh Bắc phủ được gây dựng để chống cự quân Tần của Phù Kiên, do Tạ An thống lĩnh. Nhưng quốc khố Đại Tấn mấy năm nay thâm hụt, lại không dám tăng thuế vì sợ sĩ tộc tạo phản, Tư Mã Diệu thật thà kể cho Tạ An, nuôi không nổi thì phải giải trừ quân bị thôi.

 

Sao mà giải trừ quân bị được? Tạ An nghĩ tới nghĩ lui, đành dùng danh nghĩa Hoàng tộc, dựa vào giao hảo với Phùng Thiên Dật ở tiền trang Tây Phong mượn bảy mươi vạn lượng bạc, lập khế ước rõ ràng, trong một năm phải trả, lãi mười vạn lượng.

 

Dù sao Phùng gia hoạt động ở Trường An cũng phải nhờ vào ủng hộ từ phía Giang Nam, thế nào đi chăng nữa cũng không phải Tạ An trả tiền, dùng đại nghĩa quốc gia đàn áp là được, ai cũng coi trọng thể diện, Phùng gia không thể ngày nào cũng cho người đến ngoài ngõ Ô Y náo loạn khóc lóc được.

 

Nhưng Tạ An không ngờ Phùng Thiên Dật lại đi trước, sản nghiệp Phùng gia ở Trường An mất trắng, muốn về Giang Nam tìm chỗ đứng thì bên kia lại có tiền trang Đông Triết giao hảo với Vương gia nhìn chăm chằm, đúng là thời điểm sinh tồn. Phùng Thiên Quân trong nửa năm nay vì cứu chữa ôn dịch bỏ không biết bao tiền cứu tế bách tính.

 

Hiện giờ bạc dự trữ trên cả nước của tiền trang Tây Phong chưa đến mười vạn, Phùng Thiên Quân vì giữ gìn sản nghiệp nhất định phải đòi số tiền kia về, mạng lưới tình báo khổng lồ như thế, hơn ngàn tộc nhân rải rác khắp thương lộ, cùng người áp tải, ai cũng phải ăn cơm, hắn biết phải làm thế nào đây?”

 

“Uống trà rồi nói, uống trà đi, chắc ngươi đang khát…”

 

“Ta không khát, Tạ đại nhân, ta đến đòi tiền…” Phùng Thiên Quân kiên nhẫn nói.

 

“Tiểu sư đệ, đệ giúp ta trấn an Phùng thiếu chủ một chút.”

 

Phùng Thiên Quân: “Tạ đại nhân, chúng ta hẹn thời gian, ta dẫn người đến khuân đồ đi…”

 

Trần Tinh: “Phùng đại ca, chuyện gì cũng bình tĩnh, đừng kích động.”

 

Tạ An: “Sư đệ, đệ có pháp bảo gì giúp ta ngăn cản Phùng thiếu chủ không?”

 

“Không có!” Trần Tinh nói, “Tạ sư huynh, ta còn đang giúp huynh nói chuyện ở đây mà huynh lại nhòm ngó pháp bảo của ta?”

 

“Ta cần pháp bảo làm gì?” Phùng Thiên Quân nói, “Ta không biết tự tìm Trần Tinh mượn hay sao? Hai bọn ta còn quen thuộc hơn! Đừng nói nhiều nữa, Tạ đại nhân, lúc này phải trả tiền đi.”

 

“A! Tiểu sư đệ, có phải đệ biết cách ‘hoá đá thành vàng’ trong truyền thuyết không?

 

“Không!” Trần Tinh phát điên, “không có loại pháp thuật này!”

 

“Ta đi lấy,” Tạ An lập tức nói, “Xin ngài chờ một chút, ngồi thêm lúc nữa, An Thạch nói được làm được.”

 

Phùng Thiên Quân hôm nay uống một bụng trà ở Tạ gia rồi, nghe thế thì đứng ở ngoài phòng, nói: “Được, ta chờ ngươi.”

 

Toà nhà này của Tạ An cất tranh chữ, đáng giá không ít, nhưng bảy mươi vạn lượng bạc trắng thì quá nhiều, Tạ An không ở gần Tạ gia, không biết phải bù vào thế nào.

 

Phùng Thiên Quân quay lại hỏi: “Hạng Thuật đâu?”

 

Hạng Thuật thấy hai người tranh cãi, có vẻ mất kiên nhẫn lại bỏ đi.

 

Trần Tinh cẩn thận quan sát Phùng Thiên Quân, bỗng nhiên cười vui, nói: “Phùng đại ca, từ biệt mấy năm, huynh có phần thay đổi rồi.”

 

Phùng Thiên Quân hơi bất ngờ, nhìn người mình, nói: “Thay đổi sao?”

 

Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân hồi lâu, cứ cảm thấy Phùng Thiên Quân có gì đó khang khác, nhưng không nói ra được, có vẻ giữa mi tâm có luồng tà khí rất nhạt, hơi có cảm giác tà ác, có lẽ vì điều khiển SLạc Dương bằng oán khí sao?

 

“Về sau có dùng SLạc Dương không?” Trần Tinh hỏi.

 

“Có dùng hai lần,” Phùng Thiên Quân nói, “Một lần để thoát khỏi đội trinh sát của Mộ Dung Xung, ở gần mộ địa, đệ yên tâm, ta không giết người.”

 

Trần Tinh trầm ngâm một lát, nói: “Mạo muội kiểm tra thân thể huynh một chút được không?”

 

Phùng Thiên Quân dang tay, ra hiệu Trần Tinh cứ tự nhiên, Trần Tinh thắp Tâm Đăng, đến gần Phùng Thiên Quân.

 

“Không cần cởi quần áo… buộc đai lưng lại…” một tay Trần Tinh đặt lên lồng ngực Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân đang cởi áo tháo đái lưng, nghe thấy vậy lập tức dừng lại.

 

Tâm Đăng của Trần Tinh truyền vào kinh mạch hắn, phát hiện trong cơ thể vẫn có một luồng ánh sáng nhỏ bảo vệ bản tâm của hắn, cũng không có vấn đề gì. Nhưng pháp lực Tâm Đăng di chuyển bỗng nhiên bị cản trở, dường như trong cơ thể Phùng Thiên Quân có sức mạnh nào đó đang kháng cự Tâm Đăng.

 

“Không có vấn đề gì lớn.” Trần Tinh nói, “Nhưng cố gắng ít sử dụng, oán khí không như linh khí, ít nhiều cũng có thương tổn đến cơ thể, thời gian qua dần sẽ khiến người ta nhiễm tà khí…”

 

Đúng lúc này Hạng Thuật quay về, dường như khi trước chỉ là về phòng lấy đồ, đứng ở ngoài cửa nhìn Trần Tinh và Phùng Thiên Quân.

 

Trần Tinh: “…”

 

Phùng Thiên Quân lập tức buộc đai lưng mặc ngoại bào, Hạng Thuật quan sát hai người, Trần Tinh nói: “Ta chỉ đang kiểm tra oán khí trong cơ thể huynh ấy.”

 

Hạng Thuật nói: “Ta không có gì để nói, Tạ An chạy rồi hai người còn muốn ở đây đợi hắn?”

 

“Cái gì?” Phùng Thiên Quân giật mình.

 

Hạng Thuật tiện tay chỉ hoàng cung, Phùng Thiên Quân lập tức chạy vội ra ngoài, chỉ thấy Tạ An đến hoàng cung trốn nợ, Phùng Thiên Quân không biết bắt hắn bằng cách nào.

 

Trần Tinh an ủi: “Có lẽ đi tìm Hoàng đế đòi tiền chăng?”

 

Phùng Thiên Quân đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Tên Hoàng đế này còn ăn không đủ no, sốt ruột đến mức trọc cả đầu, trả ta tiền ấy hả? Có mà mặt trời mọc đằng tây.”

 

“Chuyện này… Phùng đại ca,” Trần Tinh dẫn Phùng Thiên Quân ra khỏi Tạ phủ, “Ta đề nghị huynh không nên quá mạnh bạo, không chừng quân thần bọn họ lại chó cùng rứt giậu…”

 

“Ta cũng sắp thành chó cùng rứt giậu rồi.” Phùng Thiên Quân nói, “Không nói việc bỏ tiền ra có thể lấy lại được hay không, cứ thế này thì ba tháng nữa tiền trang Tây Phong phải đóng cửa mất. Không được, Trần Tinh, đệ nghĩ cách giúp ta đi.”

 

“Ầy!” Trần Tinh lập tức nói, “Sao lại nhờ ta vậy? Ta chỉ thay Tạ sư huynh tiễn khách thôi.”

 

Một khắc trước ba người còn sôi nổi như bạn cũ, vì tiền mà Phùng Thiên Quân đã trở mặt không nhận người, chỉ nghe hắn nghiêm túc: “tiền trang Tây Phong mà sập tiệm thì không ai thay hai người giám sát Hoàng lăng, tin tức phương bắc cũng không biết được. Đệ và Hạng huynh đệ sẽ phải đi canh chừng Hoàng lăng mỗi ngày, cái này không phiền phức hay sao?”

 

Trần Tinh: “Quan trọng là ta cũng không có tiền! Hai ta còn đang ăn nhờ ở đậu, ta có bảy mươi vạn lượng bạc còn cần nương nhờ Tạ An sao? Nói lại, ta còn đang thiết Tạ An ba ngàn lượng, nếu không phải khi trước hắn phụng dưỡng ta và sư phụ thì việc gì ta phải nhận cái vị sư huynh này…”

 

“Hạng huynh đệ,” Phùng Thiên Quân thấy việc này không thông đành chuyển qua Ht, nghiêm túc nói: “Tiểu đệ nhớ rõ, dù gì ngài cũng là Đại Thiền Vu chủ nhân vạn dặm bình nguyên phương bắc đúng không?”

 

Mặt Trần Tinh không cảm xúc, nói: “Phùng đại ca, huynh nhìn bộ dáng Hạng Thuật giống có tiền không? Ta qua nhà y, toàn bộ lều vải kia đổi thành tiền còn chưa đủ ba ngàn lượng bạc ta thiếu Tạ An đấy!”

 

Hạng Thuật nghe thấy cũng phối hợp vỗ quần áo, xoè tay ra hiệu lực bất tòng tâm.

 

“Ngươi ra đường lớn đứng một lát?” Hạng Thuật nói, “Không chừng Thác Bạt Diễm lại đến.”

 

Trần Tinh thầm nghĩ, huynh còn chưa thôi đi.

 

Phùng Thiên Quân không hiểu ý này, mặt mũi nghi hoặc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh quyết tâm liều mạng, nói: “Được, ta thử xem xem, Tuế Tinh, Tuế Tinh, cho ta ít tiền!”

 

Thế là ba người đứng ven đường, Hạng Thuật hơi cúi đầu nhìn Trần Tinh, không nói lời nào.

 

Bên ngoài ngõ Ô Y, chim én liệng qua, im lặng.

 

“Ở đây ít người,” Hạng Thuật nói, “Ra ngoài đầu ngõ xem?”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh đi vài bước ra đường lớn ngoài ngõ, phố Đông Kiến Khang hối hả, người qua kẻ lại, cực kỳ náo nhiệt, trong chợ người đông nghịt.

 

“Tiền rơi từ trên trời xuống sa?” Phùng Thiên Quân nghi ngờ, “Có nên tìm chỗ vắng người không? Không thì bị cướp hết mất.”

 

“Đi thêm một đoạn?” Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh đi lên phía trước.

 

Trần Tinh: “Huynh lại muốn làm gì?”

 

Trần Tinh đi vài bước thấy phía đông chợ phiên là một toà lầu ba tầng, một cửa hàng vàng son lộng lẫy, cổng có cột bằng bạch ngọc, ghi bốn chữ ‘tiền trang Đông Triết’, thế mà lại đến nhà đối thủ của Phùng Thiên Quân.

 

“Đây không phải đối thủ của huynh sao? Tiền trang nhà huynh ở đâu? Chỗ nào?”

 

Phùng Thiên Quân chỉ phía tây chợ, bên kia có một tiền trang lớn khác có lan can bằng gỗ mun, đó là tiền trang Tây Phong.

 

“Thôi.” Phùng Thiên Quân nói, “Đến nhà ta dùng cơm tối, ba chúng ta uống chút rượu, tiện giới thiệu tẩu tử cho hai người làm quen.”

 

Hạng Thuật lại ngẩng đầu xem xét bảng hiệu tiền trang Đông Triết, có vẻ đang ngẫm nghĩ.

 

“Không phải huynh tính cướp tiền trang đấy chứ.” Trần Tinh nói.

 

“Ngươi nợ Tạ An ba ngàn lượng,” Hạng Thuật nói, “Nếu nói ra, ta sẽ trả thay ngươi, nhưng ngươi cần đồng ý với ta một việc.”

 

Trần Tinh vốn định nói nơi này không so được với Mạch Thành, huynh muốn cướp tiền trang sẽ bị bắt đây! Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến ngày ấy Hạng Thuật nhờ cậu cứu Xa La Phong, hai bên cũng đánh đổi một việc, lập tức nói: “Được, ta không sao, chẳng qua giúp ta trả nợ Tạ An, huynh phải giúp Phùng đại ca vượt qua gian khó lúc này.”

 

“Ầy,” Phùng Thiên Quân nghe vậy thì cười, vốn định ngăn hai người đừng ầm ĩ, nhưng nghĩ lại, đổi sang giọng khích tướng, nió: “Trần huynh đệ, tâm ý tốt xin nhận, đừng ép buộc nhau.”

 

Hạng Thuật quả nhiên không nhịn được nói: “Được, có thể.”

 

“Ây, vậy huynh làm đi, nhưng không được cướp.” Trần Tinh hơi bất đắc dĩ, nhưng trong lòng quyết tâm nhìn trò vui của Hạng Thuật, ta nhìn xem huynh kiếm đâu ra tiền, tuyệt đối không có khả năng, nếu không ở Mạch Thành còn đi cướp tiền trang làm gì? Mà Phùng Thiên Quân còn thiếu ba ngàn lượng sao? Người ta cho nợ bảy mươi vạn! Huynh đi cướp cũng không cướp nổi ngần ấy.

 

Nhưng Hạng Thuật nhấc chân bước vào trong tiền trang.

 

Lúc ấy Đông Triết và Tây Phong, nghề chính là tiết kiệm và cho vay nặng lãi, trong nửa năm nay Giang Nam chịu ảnh hưởng ôn dịch, nhà nào cũng có người ốm, thanh niên trai tráng đang tuổi làm lụng bị ốm không canh tác được, còn mất tiền khám bệnh, đành chấp nhận đi vay tiền để vượt ải khó này.

 

Danh tiếng tiền trang Tây Phong rất tốt, chưa đầy nửa năm, kho tiền đã rỗng, Đông Triết lại kiên nhẫn, đợi đến khi Phùng gia cạn tiền mới bắt đầu cho vay, lợi tức cũng tăng lên một phần, bách tính kêu thán dậy trời, nhưng vì mạng không thể không mượn.

 

Trần Tinh thấy cửa quầy có một đoàn người, mới nhận ra tình hình ôn dịch còn nghiêm trọng hơn những gì Phùng Thiên Quân miêu tả, trong lòng lo lắng không thôi. Hạng Thuật nhìn qua đoàn người một chút, vẫn đứng trong sảnh.

 

“Vay tiền sang kia xếp hàng.” Chủ sự trong quầy nói.

 

Hạng Thuật tự lên quầy, gõ ngón tay, nói: “Rút tiền, gọi đại chưởng quỹ các ngươi ra đây.”

 

“Lấy khế phiếu ra.” Chủ sự nói, “Chưởng quỹ không rảnh…”

 

Một câu chưa nói xong, chủ sự kia đã bị Hạng Thuật tóm cổ áo, xách từ trong quầy ra, mặt mũi gã hoảng sợ, đỏ bừng, dân chúng thấy mỹ nam tử này đột nhiên ra tay thì kinh hãi, nhao nhao hô hoán, nhanh chóng tháo lui.

 

Trần Tinh vừa thấy đã sợ, vội bước lên ngăn cản, Hạng Thuật lại thả chủ sự xuống, phủi tay áo cho gã, chậm rãi lặp lại: “Rút tiền, gọi đại chưởng quỹ ra.”

 

Chủ sự vừa giận vừa thẹn, nhưng biét không chọc nổi đành nhanh chân lên lầu hai.

 

Trần Tinh thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hạng Thuật, Hạng Thuật lại coi như không có chuyện gì. Không lâu sau từ trên lầu một người áp tải đi xuống, nhìn Trần Tinh, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân đằng sau lập tức hiểu rõ sự tình, nói: “Phùng thiếu gia tiền trang Tây Phong, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”

 

Phùng Thiên Quân mỉm cười, nói: “Đi cùng bằng hữu thôi, không liên quan đến ta.”

 

Người áp tải kia cười lạnh một tiếng, nói: “Đại chưởng quỹ mời mọi người.”

 

Lầu ba tiền trang Đông Triết, một đám võ nhân vây quanh đại chưởng quỹ, chuẩn bị nghênh đón Phùng gia đến phá quan. Trần Tinh huých Hạng Thuật, nói: “Này, Hộ pháp, đừng náo loạn được không, ta chỉ đùa vậy thôi, nên quay về.”

 

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh rồi nhìn đại chưởng quỹ, ba người ngồi trước án trong sảnh, đại chưởng quỹ cho rằng Phùng Thiên Quân muốn tìm cớ tiện dịp, lại thấy thiếu đương gia Phùng gia và thanh niên này ngồi hai bên, vẻ mặt bình thản, thiếu niên văn sĩ lại ngồi ở giữa thế là gã coi Trần Tinh như đương chủ, hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngài cất bao nhiêu tiền… ở tệ hào*?”

 

*tệ hào: cửa hiệu chúng ta

 

“Này.” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nghĩ thầm ta làm quái gì có tiền.

 

“Không liên quan bọn họ.” Hạng Thuật không uống trà tiền trang Đông Triết mời, thuận miệng nói: “Đại chưởng quỹ, ngươi là người Hán, họ gì?”

 

Đại chưởng quỹ hoài nghi nhìn Hạng Thuật, đáp: “Họ Vương.”

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: “Một năm trước, ta ở quý trang tại Mạch Thành đã thông báo thân phận, muốn rút chút tiền làm lộ phí, dấu tay làm bằng, quý trang lại nói Đông Triết liên hào lúc chiến loạn chỉ nhận không cho rút, dù lão Thiên Vương có đến cũng không rút được tiền, có phải không?”

 

Trần Tinh chợt nhớ khi Hạng Thuật cướp tiền ở MT lúc mới quen biết, hoá ra là muốn rút tiền à? Y cất tiền ở Đông Triết? Bao nhiêu vậy?

 

Phùng Thiên Quân cũng nhớ, hai người quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn Hạng Thuật.

 

Vương chưởng quỹ cũng không biết phải trả lời thế nào, gật đầu không được lắc đầu cũng không xong, vì chuyện tiền trang không chút rút tiền là chuyện rất nghiêm trọng, không thể lấy chiến loạn làm cớ, huống chi loạn thế người cần tiền gấp rất nhiều, thấy chết không cứu không phải đập bảng hiệu của mình sao?

 

“Tuyệt không có,” Vương chưởng quỹ phải trợn mắt nói dối, phủ nhận hết sức: “Chắc chắn không có. Tệ hào chưa từng có quy định này, nhất định là chi nhánh Mạch Thành tự đặt ra, có chỗ đắc tội, tại hạ tạ ơn trước, hi vọng khách quan bỏ quá.”

 

Bởi thế, đám người càng nghi Phùng Thiên Quân đến phá quán, mọi thứ cứ tiên lễ hậu binh, bảo toàn thể diện mới dễ ứng phó.

 

“Khách quan chỉ cần mang ra ngân phiếu định mức,” một kẻ bảo kê đằng sau nói, “Đi đến chân trời góc bể, cứ ở Đông Triết nói một câu là lấy được tiền. Quân tử ái tài, nhưng cũng có lời, Đông Triết mở hơn trăm năm, có chuyện gì cũng không thoát được chữ lý.”

 

Phùng Thiên Quân cười lạnh một tiếng.

 

Đại chưởng quỹ phải coi như không thấy, thủ thế với Trần Tinh, hiển nhiên coi Trần Tinh là tiểu thiếu gia, ý hỏi ngươi muốn lấy bao nhiêu tiền?

 

Hạng Thuật lại nói: “Đã nói vậy, ta hỏi một câu, quý hào còn nhớ Thuật Luật gia không? Tên ta là Thuật Luật Không.”

 

“A,” Đại chưởng quỹ nói, “Người Thiết Lặc, Thuật Luật gia… Thuật Luật Không… Thuật Luật Không?”

 

Đột nhiên, đại chưởng quỹ nhận ra điểm không đúng, cái tên “Thuật Luật Không” này không phải tên của Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh sao? Nhưng nhìn Hạng Thuật không giống người Hồ, trong lòng người Hán, Đại Thiền Vu đều như Hô Hàn Tà, Phù Kiên, râu quai nón, quá tứ tuần, tính tình lỗ mãng, sao người tới lại thế này? Không đúng!

 

“Phụ thân ta ngày trước, ta nhớ có cất ở tiền trang Đông Triết một khoản tiền.” Hạng Thuật thản nhiên nói, “Tính ra cũng gần ba mươi năm, ở tiền trang Đông Triết không biết có còn phiếu ghi.”

 

Đại chưởng quỹ khẽ giật mình rồi nói: “Cất ở đâu?”

 

“U Châu, Trác quận.” Hạng Thuật nói, “Năm đó tiền trang Đông Triết khai trương tại Trác quận, vì làm ăn và liên nghị với người Hồ tái ngoại có tìm cha ta là Thuật Luật Ôn, chủ động đề nghị cất giữ hộ Thuật Luật gia ta một khoản tiền, còn đồng ý sẽ cho thương nhân vay lại, hai bên đều có phiếu ghi, sau khi Mộ Dung thị Tiên Ti khống chế U Châu, Đông Triết có cất của cải ở Trác quận, ta nhớ có đúng không?”

 

Đại chưởng quỹ nghiêm túc hẳn: “Nếu cất tiền, tiền trang Đông Triết đều lập phiếu thu, mang đến các cửa hàng, liên hào đều có, chuẩn bị xác nhận… để ta bảo người đi tìm xem.”

 

“Cha huynh cất bao nhiêu tiền?” Trần Tinh hướng Hạng Thuật hỏi, nghĩ thầm không chừng còn nhiều hơn ba ngàn lượng bạc.

 

“Không biết,” Hạng Thuật dứt khoát nói, “Không tính.”

 

Phùng Thiên Quân cảm thấy có hứng thú, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, hắn vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa quan sát đại chưởng quỹ xem thoát thân thế nào.

 

Đại chưởng quỹ liếc mắt ra hiệu chủ sự bên cạnh, người kia lập tức xuống lầu.

 

“Hình như có,” đại chưởng quỹ nói, “Khi còn bé, ta cũng nghe lão chưởng quỹ nhắc qua, còn muốn đa tạ lão Đại Thiền Vu ủng hộ tệ hào… chỉ không rõ tại sao Đại Thiền Vu từ ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam này?”

 

Đang lúc nói chuyện có người đi lên, thu trà lại bày trà sấy như ở nhà Tạ An và điểm tâm.

 

Hạng Thuật không trả lời trực tiếp, thuận miệng nói: “Hỏi nhiều như thế làm gì? Ngươi có tìm thấy không? Tìm không thấy cũng không sao…”

 

Trần Tinh: “… … … …”

 

Trần Tinh cứ nghĩ Hạng Thuật muốn nói: “Tìm không thấy cũng không sao, ta đi,” tưởng nói nhiều như vậy chỉ để doạ gã. Ai ngờ Hạng Thuật rút trong ngực áo ra hai tấm da cừu, nói: “Tìm không thấy thì xem phiếu ghi của ta xem?”

 

Đó là hai tấm da cừu Trần Tinh nhìn thấy Hạng Thuật để trong hộp lúc trên thuyền.

 

Phùng Thiên Quân trợn mắt, đồ từ ba mươi năm trước, Thuật Luật gia còn giữ? Lại còn mang theo người?”

 

“Đây là phiếu ghi?” Trần Tinh ngạc nhiên nói, vươn tay muốn lấy xem, Hạng Thuật không cản, đại chưởng quỹ cũng dỏng cổ nhìn xem, Trần Tinh vừa cởi dây buộc, dưới tầng có người đi lên mang hộp gỗ giống y của Hạng Thuật. Có người mở hộp ra, bên trong là cuốn da cừu y hệt của Hạng Thuật.

 

Đại chưởng quỹ tâm tình phức tạp nhìn Hạng Thuật, lại cúi đầu nhìn cuộn da cừu.

 

Hạng Thuật: “Một phần phiếu ghi lập ba mươi năm trước, là Đông Triết và cha ta giao hẹn giữ tiền, một phần khác là tám năm trước khi cha ta gặp bệnh nguy kịch, biết thời gian không còn nhiều, mới gọi chưởng quỹ tiền trang ở U Châu đến Sắc Lặc Xuyên, chuyển toàn bộ gia sản của Thuật Luật gia cho ta, phía trên có các dấu tay lần lượt…”

 

Trần Tinh vừa cởi cuộn da đã thấy một loạt dấu tay.

 

Đại chưởng quỹ vừa nhìn xong, lập tức vò cuộn da cừu nhét vào miệng.

 

“Này! Ngươi làm cái gì! Người đâu! Đại chưởng quỹ các ngươi điên rồi!” Phùng Thiên Quân lập tức hô lên, tất cả mọi người sợ hãi nhao nhao xông đến. Trần Tinh mờ mịt ngẩn đầu, không biết chueyẹn gì đang xảy ra, cho đến khi thấy đại chưởng quỹ đau đớn cố gắng nhét cuộn da cừu vào bụng, Trần Tinh vội nói: “Đây không phải giấy! Ngươi nghẹn chết đấy!”

 

Tình hình đại loại, Hạng Thuật bước lên nắm cằm đại chưởng quỹ, Phùng Thiên Quân dùng sức giật quyển da cừu, đám áp tải định cướp nhưng không phải là đối thủ của Hạng Thuật bị đánh ngã đầy đất.

 

Chưởng quỷ mất nửa ngày mới tỉnh táo, nhìn lên trần nhà thở nặng nhóc, sau đó xoay người mở cửa sổ, Phùng Thiên Quân phản ứng đầu tiên, hô: “Đừng để hắn nhảy lầu! Nhanh lên!”

 

Nửa cảnh giờ sau, chỗ tiếp khách dời xuống lầu hai tiền trang Đông Triết.

 

“Phu nhân.”

 

Tiền trang Đông Triết tạm dừng kinh doanh, chủ nhân cuối cùng cũng đến, đám chủ sự đỡ một thiếu phụ trẻ tuổi lên lầu hai, thiếu phụ chưa tới đã thấy mùi thơm, hương thơm của trăm loài hoa được điều chế khiến tiền trang như chìm trong ngày xuân.

 

Đại chưởng quỹ trong góc run rẩy, thiếu phụ nhìn qua đã nói: “Đưa xuống dưới lầu đi, vuốt lưng cho hắn uống thang thuốc là khỏi. Xin tự giới thiệu, Đại Thiền Vu, tại hạ họ Ôn.”

 

“Ôn phu nhân,” Phùng Thiên Quân cười nói, “Đã lâu không gặp.”

 

Thiếu phụ họ Ôn kia chính là đương gia tiền trang Đông Triết, tên là Ôn Triết, tiền trang Đông Triết do tiên tổ lập ra, chỉ thấy Ôn Triết ngập mùi son phấn, mặc gấm đỏ như cô dâu, bình thản hờ hững, mùi thơm trên người lại xông lên. Nàng nhìn Phùng Thiên Quân, nói: “Chuyện Phùng đương gia ở Trường An, ta nghe nói rồi, người cũng đã đi xin bớt đau buồn, đừng tổn thương thân thể.”

 

Phùng Thiên Quân khẽ gật đầu, Đông Triết và Tây Phong trước giờ không đội trời chung, nhưng gia chủ gặp nhay lại vô cùng khách khí, kỳ thực tranh đoạt lợi ích lẫn nhau cũng chỉ vì miếng cơm manh áo.

 

“Phiếu ghi của Thuật Luật thiếu chủ cho ta xem một chút được không?” Ôn Triết khách khí nói.

 

Hạng Thuật đặt phiếu ghi trong mâm, có người dâng lên cho Ôn Triết, bốn phần sóng đôi, đã kiểm tra thật giả. Trong chốc lát yên tĩnh, Ôn Triết nhẹ nhàng nói: “Tiền trang Đông Triết, tiết kiệm tiền không có lời, nhưng ba năm trước ở U Châu có ước định với lão Đại Thiền Vu, tệ trang dùng cách quản lý gia sản, thay Thuật Luật gia quản lý vàng bạc. Vừa tiết kiệm cũng cho Mộ Dung thị, Thác Bạt thị, đám Trương Mậu vay… Ừm… Đông Triết cho Hoàng tộc vay từ trước đến giờ lấy một phần lời, còn Thuật Luật gia hưởng năm phân.” “Có bao nhiêu?” Trần Tinh còn chưa nhìn kỹ cuốn da cừu đã giao ra.