Định hải phù sinh lục

Chương 53: Mời tiệc



Tình hình hiện tại của hai người thế nào?

 

Hạng Thuật nói: “Mười vạn lượng hoàng kim.”

 

“Mười vạn lượng?!” Trần Tinh và Phùng Thiên Quân cùng hô lên.

 

“Đúng… đúng thế.” Giọng nói Ôn Triết cũng có phần run rẩy, “Đã xác thực phiếu ghi xong, tiền tiết kiệm tính tới nay, vừa tròn ba mươi năm, theo năm phân lợi tức một năm, lãi mẹ đẻ lãi con ba mươi lần…”

 

Chủ sự lấy bàn tính, bắt đầu gẩy lốp bốp, vừa gảy được hai cái Trần Tinh và Phùng Thiên Quân cũng liếc nhau.

 

“Bốn trăm ba mươi hai nghìn hai trăm lượng.”

 

Trần Tinh, Phùng Thiên Quân và Ôn Triết cùng nói ra, ngay sau đó suýt nữa Phùng Thiên Quân ngất xỉu.

 

Ôn Triết cuối cùng cũng ý thức chuyện gì xảy ra, liên tục thở sâu, nhìn Hạng Thuật, lại liếc quanh, ánh mắt dao động, có vẻ đứng ngồi không yên rồi.

 

Hạng Thuật: “Thật muốn lấy số tiền đó, ta cũng không bắt ép được các ngươi.”

 

“Ngài nói đùa.” Ôn Triết cứ như bị làm nhục, sắc mặt ửng đỏ, “Phiếu ghi không sai, năm ấy đúng là có chuyện này, ngài chỉ cần điểm chỉ, tiền trang sẽ đưa tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao không nhận chứ?”

 

Trần Tinh cảm thấy không ổn, rõ ràng không dùng Tâm Đăng nhưng vẫn thấy nghẹt thở, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay.

 

Lời kia của Hạng Thuật cũng chỉ để chèn ép Ôn Triết, nhận được lời khẳng định xong, y nói: “Vậy rút ra hết đi.”

 

Ôn Triết suy sụp: “Thuật Luật đại nhân! Bốn mươi vạn lượng vàng, đổi ra là bốn trăm vạn lượng bach, bốn trăm vạn quan tiền! Ngài biết bốn trăm vạn lượng bạc nặng thế nào không?! Đừng nói tiền trang có cất ngần ấy tiền, nếu lấy ra hết cho ngài, ngài chuyển đi thế nào?”

 

“Cái này không phiền ngài nhọc lòng!” Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng thuận khí xong, giữ lại được cái mạng nhỏ của mình, “Tây Phong có người làm, trực tiếp vận chuyển, ngay đối diện bên kia phố thôi.”

 

Ôn Triết: “…”

 

Hạng Thuật: “Ta nói cất ở nhà ngươi?”

 

Phùng Thiên Quân lập tức nói: “Hạng huynh đệ… chuyện này, đại ca! Thuật Luật đại ca! Ca à! Việc này… ngài mang theo hai mươi lăm vạn cân, vào nam ra bắc không thuận tiện đâu, tiền trang Tây Phong sẽ tận tuỵ phục vụ ngài, muốn cất muốn lấy, chỉ cần nhìn mặt là lấy được tiền.”

 

Hạng Thuật nói: “Ngươi lại bị Phù Kiên tịch thu nhà, tiền của ta phải làm sao?”

 

Trần Tinh bắt đầu tình toán, lát nữa Hạng Thuật sẽ dùng chuyện này để chấn chỉnh cậu, vẻ mặt như gặp quỷ đến nơi, cực kỳ thú vị.

 

“Nói đúng, vẫn nên cất ở nhà ta.” Ôn Triết lập tức nói, “Vì sao ngài đột nhiên muốn lấy nhiều tiền vậy chứ? Thuật Luật đại nhân… ca ca! Ngài có thế nói cho chúng ta một chút…”

 

“Không cần gọi loạn lên, vì các ngươi đắc tội ta,” Hạng Thuật nói, “Tiền trang ở Mạch Thành. Ta cũng sẽ không cất tiền ở Đông Triết.”

 

Ôn Triết trong chớp mắt không biết nói gì, Hạng Thuật giả vờ đứng dậy, nói: “Có được không? Không được thì coi như các ngươi vô lại.”

 

Ôn Triết đành gật đầu, nói: “Nhưng tiền trang ở Kiến Khang không có nhiều bạc như vậy, dù tính cả tiền đồng cũng không đủ. Trương Lưu đại nhân thư thả mấy hôm, chúng ta sẽ chuyển tiền từ tiền trang khác tới.”

 

Hạng Thuật lãnh đạm nói: “Chờ mất bao lâu?”

 

Ôn Triết hít sâu, nghĩ một hồi, nói: “Phải hơn ba tháng.”

 

Hạng Thuật: “Lúc trước không hề nói như vậy.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Tổng trong trang hiện giờ có bao nhiêu? Cứ lấy ra trước, ta sẽ bảo người chuyển dần qua.”

 

Ôn Triết ra nhiều vào ít, bây giờ hoàn toàn nhờ vào ý chí để chống đỡ, lúc này miễn cưỡng lấy sức, mắt nhìn đám chủ sự, cả dám đều run chân, Ôn Triết cả giận nói: “Đi đi! Kiểm kê khố phòng! Một đám vô dụng!”

 

Sau nửa canh giờ, tiền trang Đông Triết kiểm kê toàn bộ khố phòng ngầm dưới đất, lấy ra bốn mươi vạn lượng bạc trắng, bón mươi vạn xâu tiền, hai vạn lượng vàng, lúc dó một quan tiền đổi một lượng bạc, mười lượng bạc đổi thành một lượng vàng, tiền trang Tây Phong cho người chờ ngoài cổng, ngăn phố thành hai đường, chuyển tiền sang phía đối diện.

 

Bị Hạng Thuật lấy đi một trăm vạn lượng bạc, còn ba trăm ba mươi hai vạn hai ngàn lượng, mặt Ôn Triết xám ngoét như tro, bộ dáng không thiết sống nữa.

 

“Cầm ba ngàn lượng đưa đến Tạ gia đi.” Hạng Thuật lãnh đạm nói.

 

“Được!” Phùng Thiên Quân lập tức nói, “Tiểu đệ lập tức đi làm!”

 

Thế là Phùng Thiên Quân chạy đi phân phó người kiểm kê bạc,

 

Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh nhìn xem, toàn bộ người làm của tiền trang Tây Phong đều ra sức, chuyển từng rương tiền từ tiền trang Đông Triết ra, bên trong đều là bạc trắng loá.

 

Trần Tinh: “…”

 

Hạng Thuật thủ thế ‘mời’, ý hỏi cậu có muốn mở ra xem không?

 

Trần Tinh: “… …”

 

Phùng Thiên Quân làm xong lại chạy về, thành khẩn nói: “Hai vị nhất định phải đến hàn xá dùng cơm tối, đã chuẩn bị xong rồi, mau đi thôi.”

 

Nói xong Phùng Thiên Quân lôi kéo Trần Tinh loạng choạng chạy đi, Hạng Thuật nhất định sẽ tới.

 

“Trần huynh đệ, ngàn vạn lần giúp ta trấn an Hạng Thuật.” Phùng Thiên Quân hạ giọng nói, “tiền trang nhà ta có mở được nữa hay không đều nhờ đệ cả.”

 

“Ta trấn an y?” Trần Tinh nói, “Y có bao giờ nghe ta nói, huynh không thấy vừa rồi y còn ép điều kiện với ta sao, lần này không biết bắt ta làm gì đây!”

 

Trần Tinh cảm thấy Hạng Thuật sẽ nghĩ cách chỉnh cậu, đi theo Phùng Thiên Quân được một đoạn, cậu nhìn ra sau, Hạng Thuật lại nói: “Ầy!”

 

“Biết rồi!” Trần Tinh buồn bực, “Muốn ta làm gì? Mau nói đi.”

 

Phùng Thiên Quân mời hai người đến tiền trang Tây Phong, nơi đây bài trí giống như Tùng Bách Cư ở Trường An, cửa trước là quầy hàng, đằng sau là khu vườn rộng vài mẫu, còn có một võ quán cho người áp tải, khách giang hồ sử dụng.

 

“Còn chưa nghĩa ra,” trong lời nói Hạng Thuật có vẻ ranh mãnh, đáp: “Trong thời gian này, tốt nhất ngoan ngoãn cho ta. Không chừng ta sẽ có ý tưởng bất ngờ.”

 

“Ý tưởng bất ngờ?” Trần Tinh nói, “Ngược lại ta muốn huynh chỉ giáo xem huynh bắt ta làm gì? Bảo ta nhảy sông tự vẫn hay sao?”

 

Hạng Thuật: “Không đến mức, nhưng bắt ngươi chạy ba vòng quanh Kiến Khang thì có thể.”

 

Trần Tinh: “Huynh nghĩ ta không chạy nổi sao?”

 

Hạng Thuật: “Cõng Phùng Thiên Quân chạy thì thế nào? Ta thấy hai người huynh đệ tình thâm, lại còn chung chí hướng. Hay là treo đầy tiền lên người…”

 

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi, khách khí nói với Hạng Thuật: “Hộ pháp đại nhân, ngài cứ từ từ suy nghĩ.”

 

Gần tới hoàng hôn, Phùng Thiên Quân nhận được một trăm vạn lượng, lập tức thoát khó, tạm thời không cần đòi nợ Tạ An, dù sao cũng biết không đòi được, có tiền cứu trợ của Hạng Thuật cũng đủ chống đỡ một thời gian dài.

 

Một trăm vạn lượng nhiều thế nào? Phù Kiên ở quan trung thu một năm lương thực cũng chỉ đến tám mươi vạn lượng. Hơn nữa tiền tiền trang Đông Triết chuyển đến Tây phong, đối thủ đại thương nguyên khí, so với việc đập bảng hiệu còn hay hơn.

 

Thế là Phùng Thiên Quân phân phó chuẩn bị rượu và đồ ăn, dùng những nguyên liệu quý giá nhất để nấu, còn xa hoa hơn Tạ gia vài phần, còn lấy rượu ủ hai mươi năm, ghép bàn trà lại, rót rượu vào chén, kính Hạng Thuật và Trần Tinh.

 

Hạng Thuật bày ra vẻ mặt không biểu cảm, uống xong chén rượu, y liếc xuống đáy chén, ý là rượu người Hán chỉ có từng ấy không đủ cho ta súc miệng. Phùng Thiên Quân vừa thấy đã hiểu, vội vàng cười nói: “Hạng huynh đệ, rượu này uống êm nhưng không uống được như ở tái ngoại, ủ lâu tận hai mươi năm, độ ngấm rất cao, là huynh trưởng ta giữ lại đợi đến khi thành hôn thì dùng… Này! Trần Tinh! Đệ uống từ từ thôi!”

 

Trần Tinh đã uống trước ba chén, nói: “Ta thấy rượu cũng được đó, ha ha ha ha…”

 

Phùng Thiên Quân nhanh chóng bảo người nhà mang đồ ăn lên, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp mặc nam trang đến, nhìn dung mạo cũng chỉ quá mười sáu, cười mỉm nói: “Bái kiến Hạng huynh, Trần huynh.”

 

Trần Tinh vội vàng nói không dám, chợt thấy thiếu nữ này có mấy phần rất giống Thanh Hà công chúa! Thế là cậu nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân miễn cưỡng cười, giới thiệu nói: “Đây là Cố… Cố…”

 

“Cố cái gì?” Hạng Thuật hỏi, lại bị Trần Tinh chọc cho một cái dưới bàn, chả hiểu ra làm sao.

 

Trần Tinh dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạng Thuật, vì nữ nhi người Hán chưa gả sao dám để người khác tuỳ tiện gọi tên? Khuê nữ tuỳ ý tới gặp bằng hữu của hôn phu đã là vượt ngoài khuôn phép, cậu lập tức tiếp chuyện, cười nói: “Là thiếu gia Cố gia, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

 

Nữ tử xinh đẹp giả nam trang kia cười nói: “Ta là Cố Thanh, thường nghe Thiên Quân kể về hai người, nên mới muốn gặp mặt một lần.”

 

Trần Tinh cười nói: “Rảnh rỗi phải đến bái phỏng mới đúng.”

 

Cố Thanh xuất thân từ một trong tứ đại gia “Chu Trương Lục Cố” thời Giang Đông Tôn Ngô, mặc dù thời đại thay đổi nhưng danh tiếng vẫn vang dội với sĩ tộc bản địa, nàng châm rượu xong lại nói: “Hai vị khi nào muốn chỉ cần báo tin, ta và gia huynh nhất định sẽ dọn dẹp đón tiếp.”

 

Phùng Thiên Quân hướng hai người nói: “Cố hiền đệ và chất nữ của Tạ An, Tạ Đạo Uẩn là đồng môn, năm trước về Kiến Khang rồi quen biết, đều là huynh đệ một nhà cả.”

 

Vẻ mặt Hạng Thuật ngập tràn nghi hoặc, hai người nhìn cũng biết Hạng Thuật không hiểu, càng không rõ vì sao rõ ràng là nữ hài mà Phùng Thiên Quân trợn mắt nói dối gọi là ‘hiền đệ’. Bữa tiệc bỗng dưng cực kỳ ngại ngùng, Trần Tinh đỡ trán nháy mắt ra dấu với Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân biết hôn thê không quen trò chuyện với người lạ, bảo Cố Thanh về nghỉ ngơi trước.

 

Hạng Thuật: “Đó không phải nữ hài?”

 

Hạng Thuật còn tưởng mắt mình có vấn đề, Trần Tinh mới giải thích cho y về lễ giáo người Hán, Phùng Thiên Quân coi bọn họ là hảo hữu nên mới giới thiệu hôn thê.

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, muốn nói lại thôi.

 

Phùng Thiên Quân nói: “Vừa rồi ta còn sợ hai người nói, ấy… được rồi, không nhắc tới cũng được.”

 

Trần Tinh biết ý của Phùng Thiên Quân là Cố Thanh nhìn rất giống Thanh Hà công chúa, dở khóc dở cười nói: “Phùng đại ca, trong lòng huynh nghĩ chúng ta không hiểu chuyện vậy sao?”

 

Phùng Thiên Quân bất đắc dĩ cười, lắc đầu. Hạng Thuật lại nói: “Phùng Thiên Quân, đây đúng là việc ngươi dám làm, không phải người tốt đẹp gì.”

 

Trần Tinh: “?”

 

Phùng Thiên Quân lại cười khổ: “Đúng, ta thừa nhận, ban đâu quen biết nàng, tâm ý xuất hiện trong thoáng chốc vì dung mạo nàng giống Thanh Hà.”

 

Trần Tinh hiểu, mới nói: “Huynh đừng để ý y, chẳng qua đứng nói chuyện không biết đau lưng…”

 

“Ta nhớ ngươi còn hứa làm một việc cho ta.” Bỗng nhiên Hạng Thuật nói.

 

Trần Tinh đành im lặng, tránh cho Hạng Thuật ép cậu treo một đống tiền lên người rồi chạy quanh Kiến Khang ba vòng.

 

Phùng Thiên Quân lắc đầu, nhấc chén, nói: “Hạng Thuật, ta kính huynh một chén, hôm nay thực lòng cảm ơn, đa tạ!”

 

Hạng Thuật cũng bưng chén, cụng ly, Phùng Thiên Quân vừa cười vừa nói: “Cũng kính vì chúng ta duyên phận bèo nước, nhưng được vận mệnh an bài cho chúng ta gặp lại. Mặc dù Hạng huynh đệ hay chê ta phiền, cũng không muốn gặp ta…”

 

Trần Tinh cực kỳ vui mừng, ba người cùng cạn chén.

 

“Y không thế đâu,” Trần Tinh bắt đầu chếnh choáng, nói: “Hạng Thuật là người tốt.”

 

“Im miệng.” Hạng Thuật nói.

 

Bỗng nhiên Phùng Thiên Quân cười ha hả, lại gắp đồ ăn cho hai người, Trần Tinh ăn một chút xong thì hơi rượu bốc lên, quả nhiên độ ngấm quá mạnh, cậu ghé vào bên bàn, mắt nhìn Hạng Thuật rồi nhìn Phùng Thiên Quân, nghe hai người nói chuyện.

 

“Thanh nhi trước cùng Tạ Đạo Uẩn học nghệ ở nhà Chu Cấm.” Phùng Thiên Quân nói, “Chu Cấm là đại nho, ở Giang Nam có danh là Y tiên. Ta bị thương ở Lạc Dương, quay về đi khám bệnh thì quen biết Thanh nhi, ngay sau đó mới gặp như đã quen từ lâu. Cố gia ấy à, là sĩ tộc có gia nghiệp lớn, chuyện lục đục bình thường vẫn có. Phụ thân Thanh nhi mất sớm, theo mẫu thân ở lại Cố gia luôn cô đơn. Ta mới đưa nàng về nhà…”

 

Hạng Thuật: “Thế là ngươi ức hiếp cô nhi quả mẫu, chuẩn bị cưới nàng vào Phùng gia.”

 

Phùng Thiên Quân không biết nên khóc hay cười, nói: “Ta ỷ thế hiếp người à? Cũng không hẳn, với Phùng gia ta mà nói, Cố Thanh gả đến, à không là gả xuống*! Ai mà gả con gái mình cho một người mở tiền trang chứ? Nàng muốn chọn nhà khác thì Kiến Khang thiếu gì người cầu còn không được?”

 

*ý Phùng Thiên Quân là Cố Thanh gả cho Phùng Thiên Quân là nàng chịu thiệt.

 

“Gắng lên,” Trần Tinh cười nói, “Hạng Thuật huynh không hiểu, ừm..” Nói xong cậu gối lên tay, dụi mặt mấy lần, rồi nói tiếp: “Giữa người Hán bọn ta, sĩ nông công thương, thương xếp cuối cùng. Thôi được ròi, Phùng đại ca, huynh đừng nói, đã lưỡng tình tương duyệt thì mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.”

 

Hạng Thuật đè đầu Trần Tinh, để cậu hơi dịch sang một chút, Trần Tinh cầm bình tự rót, Hạng Thuật lại không cho cậu uống, cầm bình rượu đi, ra hiệu cậu mau ăn gì đó. Vô tri vô giác đã đến giờ lên đèn, sắc trời tối dần, tửu lượng Trần Tinh không tốt, say đầu tiên, chỉ còn Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật vừa uống rượu vừa chuyện trò. Hạng Thuật vẫn lạnh lùng như cũ, phần lớn thời gian chỉ nghe Phùng Thiên Quân kể chuyện, không ghét bỏ cũng chẳng hiểu kỳ, dường như lời nói của Phùng Thiên Quân chẳng liên quan gì đến y.

 

“Đại ca ta chết rồi. Ta lại nghe Trần Tinh nói, huynh đệ của huynh cũng chết.” Phùng Thiên Quân nhớ về huynh trưởng, qua ba tuần rượu, thở dài: “Huynh hiểu ta mà, Thuật Luật Không.”

 

Hạng Thuật vẫn im lặng không đáp, Phùng Thiên Quân chợt cười nói: “Ngày đó rời khỏi Trường An đến giờ, ta vẫn muốn quay lại khi còn bé, lúc ấy còn đại ca, đại tẩu, mọi người ở bên nhau thật tốt, thế rồi chỉ chớp mắt mọi thứ đã chẳng còn.”

 

Hạng Thuật tự rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

 

Phùng Thiên Quân thổn thức: “Ta còn thường hay nghĩ, chúng ta có thể báo thù cho bọn họ không? Báo thù thì sao? Không thì thế nào? Người đã chết, vội chết vội sống, hiện giờ làm chuyện này thì có ý nghĩa gì?”

 

“Không có ý nghĩa,” rốt cuộc Hạng Thuật cũng mở miệng, nói, “Báo thù cũng chỉ là thói quen tìm cớ cho chính mình thôi, người đã chết, có còn biết gì?”

 

Phùng Thiên Quân cười cười, nhìn lại Hạng Thuật, hắn còn biết sớm hơn Trần Tinh, cử chỉ lời nói của Hạng Thuật hắn đã rõ từ đầu. Sớm biết người này kiệm lời ít nói, chuyện không hợp tai thì giả bộ nhấc chân, khí thế áp đảo khiến người sống không dám gần, chẳng qua chỉ là nguỵ trang. Hay là nói, Hạng Thuật lười cùng người khác hùa theo cười nói, lười giao thiệp với người.

 

Vì sao? Bởi vì thế nhân dối trá, Hạng Thuật thường xuyên lộ ra thần sắc chán ghét, viết rõ ràng trên mặt.

 

“Trên đời có không biết bao nhiêu người, trong lòng thì mắng chửi nhưng lại trưng vẻ cười vui.” Phùng Thiên Quân tự mình cười, “Không biết có bao nhiêu người, trong lòng tính kế với huynh, nhưng  trên mặt tỏ vẻ muốn tốt cho huynh… Hạng huynh đệ, đôi khi ta thật ngưỡng mộ huynh…”

 

Phùng Thiên Quân cầm chén, đưa tay qua muốn võ vai Hạng Thuật, lại bị Hạng Thuật búng tay cản lại.

 

“Đúng vậy.” Hạng Thuật thuận miệng nói, “Ngoài mặt hoa ngôn xảo ngữ, kỳ thực nhân tâm khó dò, giống như ngươi đối với Thanh nhi hiền đệ kia, đúng, biết Thanh Hà công chúa không?”

 

Phùng Thiên Quân mở to cặp mắt lờ đờ, say xỉn, thành thật nói: “Ta không phải người! Được rồi! Ta là súc sinh! Khi nào ta mới được như huynh, thấy chuyện ngứa mắt có thể chửi một câu ‘cút mẹ nhà ngươi đi’?”

 

Hạng Thuật không trả lời, uống nốt chỗ rượu rồi kéo cổ áo Trần Tinh để cậu ngẩng dậy, thấy Trần Tinh say bất tỉnh nhân sự, lại thả xuống chuẩn bị đưa cậu về.

 

Phùng Thiên Quân muốn tóm Trần Tinh, lại bị Hạng Thuật cản lại, Phùng Thiên Quân đành vỗ vào bàn, nói: “Này! Tiểu Tinh Tinh! Mau dậy!”

 

“Ưm…” Trần Tinh mơ mơ màng màng, đáp lại.

 

Phùng Thiên Quân nhịn không được mới hỏi Hạng Thuật: “Tình hình hiện tại của hai người thế nào?”

 

“Chuyện này liên quan gì ngươi?” Giọng nói của Hạng Thuật có vài phần uy hiếp.

 

Phùng Thiên Quân vô thức khoát tay, nói: “Mọi người quen biết một hồi, cũng là duyên phận, cứ phải lên mặt làm gì? Đều đồng sinh cộng tử rồi…”

 

Một tay Hạng Thuật đỡ dưới eo Trần Tinh, chỉnh lại tư thế cho cậu rồi bế lên, không để ý Phùng Thiên Quân.

 

“…Huynh vì đệ ấy mà Đại Thiền Vu cũng không làm,” Phùng Thiên Quân ở sau lưng Hạng Thuật cười nói, “còn không muốn cho đệ ấy biết, dấu giếm lâu như vậy, huynh cũng thật thú vị.”

 

Hạng Thuật: “Rút tiền ra chuyển về tiền trang Đông Triết.”

 

“Đừng!” Phùng Thiên Quân lập tức tỉnh rượu, vội nói: “Ca ca! Ta sẽ không nói!”

 

Hạng Thuật ôm lấy Trần Tinh đang định rời đi, lúc tới viện, nghĩ nghĩ nhưng không quay đầu lại.

 

“Người đã đi rồi,” Hạng Thuật nghiêm túc nói, “Nhưng vẫn còn người khác ở bên cạnh ngươi, cố trân trọng người trước mắt. Hơn nữa không phải vì hắn ta mới từ vị trí Đại Thiền Vu, có nhiều chuyện, chẳng qua cũng là lấy cớ cho mình.”

 

Phùng Thiên Quân giơ tay, cười nói: “Là nói như vậy, huynh cũng nhớ rõ ha.”

 

Hạng Thuật không trả lời, ôm Trần Tinh rời khỏi tiền trang.

 

Sắp tới canh bốn, toàn thành Kiến Khang chìm vào giấc ngủ, cửa hàng ven phố Chu Tước đã thu dọn hết, chỉ có một dải sông ngân rực sáng giữa đêm xuân, dường như chảy qua thời gian từu ngàn xưa, sao trời như vết chân rồng lưu lại, giống một thác nước xối qua đỉnh đầu, Hạng Thuật ôm Trần Tinh, ngẩng đầu ngước nhìn ánh sao bạc lấp loé.

 

Sông Ngân phương nam không giống sông Ngân phương bắc, kiếp người giữa đất trời lúc này quả vô cùng bé nhỏ, chẳng qua chỉ là một sinh linh tầm thường dưới vòm trời mà thôi.

 

Hạng Thuật nhìn một hồi, đi qua phố Chu Tước về dến ngõ Ô Y, phía chợ xa xa còn truyền đến tiếng chuông âm trầm, chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng, Hạng Thuật quay đầu lại.

 

Cứ nghĩ là phu canh gõ mõ, nhưng tiếng chuông kia chỉ vang lên một lần rồi lặn mất.

 

Hạng Thuật: “?”

 

Trần Tinh dường như tỉnh lại nhưng vẫn say đến mức mơ hồ, tóm lấy cổ áo Hạng Thuật.

 

“Sư phụ…” Trần Tinh mơ thấy khi còn bé được sư phụ ôm, đêm ấy rời Tấn Dương đến Hoa sơn.

 

Hạng Thuật cúi đầu nhìn Trần Tinh, sắc mặt Trần Tinh ửng đỏ, vùi đầu vào ngực Hạng Thuật, Hạng Thuật bỗng nhiên không muốn về Tạ gia, nhìn cảnh xung quanh, ôm Trần Tinh nhảy lên một cái, vượt qua thành cung Thái Sơ, phi thân lên đỉnh điện cao nhất phía nam, lại ôm Trần Tinh, vọt lên mấy lần đến nóc chính điện cung Thái Sơ, ngồi xuống mái ngói.

 

Trần Tinh nằm một bên, nghiêng người ôm Hạng Thuật, gối lên tay y, say ngà ngà.

 

“Sư phụ, Tinh nhi không xong rồi… chỉ còn hai năm rưỡi, thật khó quá…”

 

Hạng Thuật: “?”

 

Hạng Thuật đang muốn ngắm sông Ngân, nghe thấy Trần Tinh nói mơ, lập tức quay đầu nhìn cậu nhíu mày.

 

“Thời gian không kịp nữa.” Trần Tinh cuộn tròn trong lòng Hạng Thuật, “Còn có chút thời gian ấy… người cho ta thêm đi…”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Hạng Thuật không rõ ý, hỏi: “Ngươi nói gì?”

 

“Tinh nhi… Tinh nhi…” Trần Tinh nhỏ giọng nói, “Mệt mỏi lắm rồi, Tinh nhi muốn… về nhà…”

 

Sau đấy, Trần Tinh không nói gì nữa, buông Hạng Thuật ra, quay mình xoay lưng về phía y.

 

Hạng Thuật trầm ngâm không nói, tự ngẫm lời nói của Trần Tinh.

 

“Hai năm rưỡi nữa sẽ có chuyện gì xảy ra?” Hạng Thuật nói, “Còn có nội tình gì? Sao không nói cho ta?”

 

“Mạch Thành… thực xin lỗi.” Trần Tinh lẩm bẩm, “Là do ta…”

 

Hạng Thuật hiểu ra Trần Tinh còn áy náy về chuyện này, nếu như lúc trước cậu và Phùng Thiên Quân không để ngựa chở tướng sĩ kia về Mạch Thành thì ôn dịch sẽ không phát tán. Nhưng lúc ấy sao biết có liên quan đến Bạt?

 

“Coi như ngươi không đưa người chết về,” Hạng Thuật cau mày nói, “Ngươi có nghĩ Thi Hợi sẽ dùng cách khác để phát tán ôn dịch không? Vì sao cứ ôm trách nhiệm lên người mình hết như vậy?”

 

Nhưng Trần Tinh không nghe thấy nữa, dưới sông Ngân mênh mang, mộng cảnh dần phai mờ, thay vào đó là tĩnh mịch vô biên, Tâm Đăng trong lòng cậu như hồ nước lặng, phản chiếu lại ánh sáng dịu dàng.