Định hải phù sinh lục

Chương 54: Tìm thầy



Có thể tìm thấy huynh, bên cạnh huynh, chuyện này không tính là do ta may mắn sao?

 

Khi Trần Tinh tỉnh lại đã thấy mình trở về Tạ gia, đêm qua có chuyện gì xảy ra cũng không nhớ nổi, ký ức cuối cùng còn nhớ mang máng là đang uống rượu với Phùng Thiên Quân.

 

“Chào buổi sáng.”

 

Sau khi rửa mặt, Trần Tinh đi qua nội viện đến chính sảnh gặp mặt Tạ An, Tạ An vừa hạ triều trở về thấy Trần Tinh thì biểu cảm cực kỳ quái lạ. Hạng Thuật ngồi một mình trong sảnh dùng cơm trưa, liếc nhìn Trần Tinh không nói gì.

 

“Hôm qua bệ hạ gọi ta tiến cung,” Tạ An giải thích, “Để hai người chờ lâu.”

 

Trần Tinh nhìn ra Tạ An đã sắp xếp sẵn mọi chuyện, nhưng cũng không vạch trần hắn, nói: “Ồ? Bệ hạ nói thế nào? Trả tiền rồi sao?”

 

Tạ An nói: “Vì bảy mươi vạn lượng này, bệ hạ đặc biệt ban thánh chỉ, hôm nay sẽ đưa đến Phùng gia, cách giải quyết nhất định khiến mọi người đều hài lòng.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm ngươi dùng thánh chỉ quịt nợ chứ gì… lại nhìn Hạng Thuật, nói: “Đêm qua ta uống say à?”

 

Tạ An và Hạng Thuật nhìn nhau, chỉ bằng một ánh mắt đã trao đổi tin tức xong xuôi.

 

“Đêm qua ta không làm chuyện gì kỳ quái chứ?” Trần Tinh bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm.

 

Hạng Thuật: “Ngươi chỉ ầm ĩ náo loạn Tạ phủ một phen, còn nhảy vào hồ sen tắm rửa…”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Tạ An: “Hạng huynh đệ muốn lôi đệ lên, đệ còn ôm người ta lôi lôi kéo kéo, còn hôn…”

 

Hạng Thuật: “Khục!”

 

Thế là Tạ An không nói nữa, Trần Tinh đỏ bừng cả mặt, cực kỳ xấu hổ, ho ‘khụ khụ’ mấy tiếng rồi nói: “Nghe nói Giang Nam có ôn dịch?”

 

Trần Tinh đổi chủ đề, ai ngờ Tạ An cũng không nắm rõ tình hình, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nó: “Năm trước hình như có nói qua, ở Hội Kê từng có bệnh dịch… Nhưng sớm đã bình thường rồi, đệ biết từ đâu?”

 

Tạ An vốn đảm nhiệm chức vụ ở Lại bộ, sau đó đảm nhiệm Trung Thư Giám, trách nhiệm là quản lý Bắc phủ binh và cân bằng các thế lực sĩ tộc, hoàng quyền, các nhóm nho sĩ, chuyện dân sinh lại chẳng quản được bao nhiêu, năm ngoái có nghe Hộ bộ nói qua một vài phần nhưng hắn biết Trần Tinh đã mở lời hỏi nhất định không phải chuyện nhỏ, nói: “Ta bảo người đi mời Hộ bộ thượng thư đến hỏi xem.”

 

Trần Tinh vội nói: “Miễn đi, để ta tự điều tra vậy.”

 

“Hôm qua bệ hạ nói muốn gặp hai vị một lần,” Tạ An nói, “Bị ta tạm thời từ chối, nhưng nếu có thời gian, ta thấy cũng nên đi yết kiến xem.”

 

Nghe như thế, Trần Tinh và Hạng Thuật không khỏi bất ngờ, Tạ An xem ra cũng biết Trần Tinh không muốn vào triều làm quan.

 

“Thực lòng cảm tạ.” Trần Tinh cười nói, “Nếu được trước khi rời Kiến Khang ta sẽ tìm cơ hội bái phỏng hệ hạ, nếu không cũng không tròn lễ nghĩa.”

 

Hạng Thuật bất ngờ vì, so với Phù Kiên ở phương bắc có đế quyền tuyệt đối mà nói, Hoàng đế Tư Mã gia phía nam mọi thứ đều có thể thương lượng, kháng chỉ cũng không phải chuyện lớn.

 

Buổi chiều Trần Tinh ra ngoài, dường như không cần nói, Hạng Thuật đã thay quần áo khác theo ra. Ngày thường với nhau nhìn đi nhìn lại cũng không thuận mắt, nhưng đến lúc làm việc, Trần Tinh đã thành thói quen mà Hạng Thuật cũng tự nhiên, kiểu gì cũng sẽ im lặng ở bên cậu.

 

Nhưng sau cơn say rượu đêm qua, bầu không khí giữa hai người có phần xấu hổ, Trần Tinh muốn hỏi đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng sợ càng bôi càng đen, lời không thoát ra được, Hạng Thuật vẫn mang bộ dáng như ngày thường, ăn nói có ý tứ, đi bên cạnh Trần Tinh, hai người không cưỡi ngựa, cứ thế mà đi.

 

Ra ngoài ngõ Ô Y, đến phố Chu Tước, dọc đường hai người không nói chuyện gì, càng về lâu, tình cảnh im lặng này càng trở nên lúng túng thêm mấy phần.

 

Trần Tinh hắng giọng: “Khục! Huynh…”

 

“Ngươi..” Hạng Thuật cũng mở miệng đúng lúc này.

 

Hai người lại im lặng, trong lòng Trần Tinh như sắp phát điên, đứng lại, rốt cuộc thì Hạng Thuật nói: “Ngươi muốn tìm bệnh nhân trên đường cái thì không có đâu.”

 

Trần Tinh nói: “Ta biết!”

 

Hạng Thuật nói: “Mua hai con ngựa cưỡi đi?”

 

“Không cần!” Trần Tinh thuận miệng nói, “Có tiền thì tốt quá nhỉ! Ta tự đi được.”

 

Hạng Thuật: “Muốn đến Hội Kê à?”

 

Trần Tinh oán hận nhìn Hạng Thuật, đi xuyên qua phố Chu Tước, “Sắp tới chưa muốn đi Hội Kê, đến y quán bản địa xem xem, đại phu ở đây chắc sẽ biết chút ít.”

 

Ngoài trách nhiệm làm Khu ma sư thì Trần Tinh còn làm nghề y, tin tức giữa đám đại phu lúc nào cũng nhanh nhạy, vì bệnh nhân luôn mang đến nhiều loại tin tức. Ngoài ra, đại phu còn giống thương nhân, là có nghiệp đoàn chuyên biệt.

 

“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho ta, Tuế Tinh rốt cục là cái gì?” Hạng Thuật có vẻ hờ hững, nói.

 

Trần Tinh đánh thót một cái, nói: “Tuế Tinh? Sao tự nhiên lại hỏi Tuế Tinh?”

 

Hạng Thuật: “Đêm qua tu luyện thư giản Bất Động Như Sơn, bỗng nhiên nhớ đến mới tiện hỏi mọt chút.”

 

Hạng Thuật đứng im, híp mắt dưới ánh mặt trời nhìn Trần Tinh, hai người cùng nhau đồng hành, Hạng Thuật đưa ra rất nhiều vấn đề huyền học, chỉ cần Trần Tinh biết thì sẽ giải thích cho y, không biết thì thẳng thắn nói ‘không biết’.

 

“Ô?” Trần Tinh hơi bất ngờ, “Huynh học được tâm pháp trên cuốn trục kia rồi sao?”

 

Hạng Thuật: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh đành nói: “Số mệnh mỗi người có chín cung, Thiên Cơ cũng được, Phá Quân cũng tốt, Thất Sát, Tham Lang, các sao trên trời sẽ phân bố vào từng cung, mà có một ngôi sao sẽ chủ chưởng toàn bộ mệnh bàn, đấy gọi là ‘Sao nhập mệnh’. Nói chuyện với tinh tượng rất phức tạp, bản thân ta cũng học mãi không hiểu…”

 

“Sao nhập mệnh của ngươi là Tuế Tinh?” Hạng Thuật nói, “Quyết định từ đâu vậy?”

 

Trần Tinh: “Nghe nói là vào giờ sinh ra, có lẽ có những vì sao có sở thích của mình? Không nói chính xác được.”

 

Hạng Thuật: “Có bao nhiêu người có Tuế Tinh nhập mệnh?”

 

Trần Tinh vốn định đổi chủ đề, Hạng Thuật lại không ngừng truy hỏi, đành phải thẳng thắn đáp: “Người có Tuế Tinh nhập mệnh rất ít, mấy ngàn năm mới có một.”

 

“Cho nên người có Tuế Tinh nhập mệnh, cả đời may mắn?” Hạng Thuật lại hỏi.

 

“Ầy,” Trần Tinh  nói, “Sao huynh lại hỏi nhiều như vậy? Theo lý mà nói, chẳng qua… được rồi, huynh không thấy vận khi ta rất tốt sao?”

 

“Chẳng qua cái gì?” Hạng Thuật có vẻ nghi hoặc hỏi.

 

Trần Tinh: “Không có gì, huynh có ý kiến gì với ta? Có bất mãn gì thì cứ nói.”

 

Hạng Thuật: “Không có bất mãn, ta chỉ thấy vận khí ngươi cũng không ra sao, hôm qua Tuế Tinh sao không đưa tiền cho ngươi?”

 

Trần Tinh: “Suốt đường đi không phải chúng ta gặp việc gì cũng hữu kinh vô hiểm đó sao? Chính là Tuế Tinh phù hộ, còn phải thế nào nữa?”

 

Hạng Thuật: “Đó là vì ta cứu ngươi!”

 

Trần Tinh nhìn chằm chằm Hạng Thuật, bỗng nhiên cười nói: “Cho nên, có thể tìm thấy huynh, bên cạnh huynh, chuyện này không tính là do ta may mắn sao?”

 

Lần này Hạng Thuật không còn lời nào để nói, Trần Tinh vốn không muốn nói như thế, nhưng Hạng Thuật đề cập Tuế Tinh, Trần Tinh nghĩ đến rất nhiều chuyện, thời gian chẳng còn bao, suốt ngày hơn thua cãi nhau thì có ý nghĩa gì chứ?

 

Chờ đã… Trần Tinh bỗng nhiên lo lắng, không phải tối qua say rượu lỡ lời bị Hạng Thuật nghe thấy rồi chứ.

 

Nhưng sau đó Hạng Thuật cũng không hỏi nữa, Trần Tinh cũng chẳng việc gì vẽ rắn thêm chân. Mấy ngày này, cậu dần nhận ra, Hạng Thuật có rất nhiều thay đổi, sau khi từ bỏ thân phạn Đại Thiền Vu, ở trước mặt Trần Tinh y tự thể hiện bản thân chân chính, chẳng qua cũng chỉ là một thanh niên hiếu kỳ nhưng vẫn còn cảnh giác mà thôi.

 

Đường Kiến Khang tám ngang tám dọc, như hình cái giếng, sau khi người Hán xuôi nam, thành quách được xây dựng dựa trên kiến trúc Trường An, y quán trong thành nằm ở đường Bạch Hổ bên Tây nhai, trước cửa người ra vào nườm nượp, bên trên có treo bảng hiệu được Vương Hi Chi tự tay đề “Diệu Thủ Hồi Xuân”. Trần Tinh nghĩ thầm, sao ở Kiến Khang chỗ nào cũng thấy chữ tên này thế, đẹp thì có đẹp mà đâu cũng thấy nhìn chán lắm rồi.

 

Trong Hồi Xuân Đường, nghe đồn có thần y Kiến Khang Chu Cấm xem bệnh, nhưng hàng ngày Chu Cấm chỉ đến một lát buổi sáng, thi thoảng còn vào trong cung thăm bệnh, lúc Trần Tinh và Hạng Thuật đến chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc nam trangm chính đường có rèm che, phía sau rèm là một bóng người đang phối dược họ nàng.

 

“Xem bệnh thì ra bên ngoài xếp hàng,” nữ đại phu thấy Trần Tinh, thuận tiện nói, “Đông người cứ theo quy củ mà làm.”

 

“Ta… ta… sắp chết…” Trần Tinh giả vờ thoi thóp, “Đại phu, ta bị bệnh cấp tính…”

 

Hạng Thuật: “…”

 

“Ai bệnh mà không gấp?” Nữ đại phu kia nhìn ra Trần Tinh giả vờ, cả giận, “Xếp hàng! Nếu không đừng trách ta đánh người!”

 

Đang lúc nói chuyện, người phía sau rèm bỗng vang lên “A” một tiếng, người phối dược vén rèm, Cố Thanh xuất hiện trong một bộ nữ trang, cười nói: “Tràn huynh đệ?”

 

Trần Tinh cười bắt chuyện, nữ đại phu kia có vẻ bất ngờ, sắc mặt hoà hoãn đôi chút, Trần Tinh nói: “Không đến xem bệnh, ta cũng là đại phu, muốn tìm mọi người nói chuyện.” Nói xong cậu tự giới thiệu rồi giới thiệu cả Hạng Thuật, nữ đại phu kia nhìn hai mắt Hạng Thuật rồi cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ở bên đây uống trà, đợi ta xem bệnh một lượt rồi cho ngươi phá quán tiếp.”

 

Trần Tinh không ngờ cô nương này khó chơi như vậy, thế nhưng nếu suy nghĩ vì bệnh nhân đến khám thì bản thân cậu cũng hành xử vậy thôi, giữa đất trời rộng lớn sinh mạng quý giác biết bao. Cố Thanh tranh thủ tạm ngưng công việc, dâng trà cho hai người.

 

“Này!” Nữ đại phu kia bất mãn nói.

 

Cố Thanh khoát tay cười nói, ra hiệu hai người là khách quý, nữ đại phu mặt mũi khó chịu, đành gọi người đến thay.

 

Một lát sau, Cố Thanh xếp cho hai người ngồi một bên, mang trà cam thảo của Dược đường ra mời, Trần Tinh nói: “Đêm qua vừa gặp, hôm nay coi như đến làm phiền vậy, không biết vị tỷ tỷ kia phải xưng hô thế nào?”

 

“Nàng là sư tỷ của ta.” Cố Thanh nhỏ giọng nói.

 

Trần Tinh muốn hỏi dòng họ hoặc biệt hiệu, nữ đại phu kia đã nghe thấy, đáp: “Tạ Đạo Uẩn.” Vừa nói xong thì quay lại hỏi bệnh nhân trước mặt: “Ngươi bị bệnh gì? Cho ta xem lưỡi.”

 

Trần Tinh chợt nhớ, đây không phải chất nữ của Tạ An sao? Chỉ thấy nàng mày dài đến tóc mai, không dùng son phấn, nét mặt lạnh lùng, theo thần thái thì đúng là một nữ Hạng Thuật. Nhớ đêm qua Phùng Thiên Quân có nói qua, Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn là do Chu Cấm dạy đọc sách, không ngờ còn học cả y thuật, lại còn biết xem bệnh. Cậu quan sát Tạ Đạo Uẩn, một thân võ bào, khí thế nghiêm chỉnh, nói chuyện già dặn, rất có hiệp khí.

 

Trần Tinh xem khám bệnh, phát hiện y đạo Giang Nam so với Trung Nguyên, quan trung rất khác, y thuật Trung Nguyên lấy Âm Dương Ngũ Hành điều hoà làm chủ, có vấn đề xảy ra thì trước tiên tìm nguyên nhân, âm hư, dương hư, tìm được nguyên nhân rồi giúp thân thể khôi phục điều hoà âm dương.

 

Người phương nam chú trọng triệu chứng cụ thể, lấy việc hốt thuốc đúng bệnh làm chủ. Y thuật Tạ Đạo Uẩn rất thành thục, xem hết một vòng xong, Tạ Đạo Uẩn treo biển tạm nghỉ, gọi một đại phu khác vào khám, mới vào trong thu xếp, mời hai người đến nội đường chờ nàng thay nữ trang ra gặp khách.

 

Trần Tinh lúc này mới nói rõ ý đồ đến thăm, Hạng Thuật đứng dậy, quan sát sách vở được cất trong thư phòng Chu Cấm, đến chỗ nào y đều nhìn kỹ bài trí chủ nhà, Tạ Đạo Uẩn nói: “Đều là sách của sư phụ ta, muốn xem cứ tự nhiên.”

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, lấy một bản có ghi chép về tinh tượng, đứng đấy đọc.

 

“Ôn dịch à?” Tạ Đạo Uẩn nghĩ nghĩ, “Ngươi là người thứ hai trong năm nay hỏi ta về ôn dịch, có thể nói cho ta biết vì sao lại hiếu kỳ chuyện này vậy?”

 

Trần Tinh kinh ngạc: “Còn ai nữa?”

 

“Tất nhiên là tình lang đại nhân của Thanh nhi.” Trong lời nói Tạ Đạo Uẩn có vẻ bất mãn.

 

“Tại sao ta thấy mùi chua nhỉ,” Trần Tinh nói, “trong thư phòng có chứa dấm nữa cơ à?”

 

Tạ Đạo Uẩn: “Không muốn nói, mời trở về cho.”

 

Trần Tinh cười nói: “Thực không dám giấu, dù sao nói cho ngươi cũng không sao, ta là Khu ma sư.”

 

Tạ Đạo Uẩn biến sắc nói: “Khu ma sư?”

 

Thần sắc Cố Thanh có vẻ ngại ngùng, Trần Tinh chưa nhận ra lại vui vẻ miêu tả với Tạ Đạo Uẩn, sau khi nghe hết, sắc mặt Tạ Đạo Uẩn ngày càng khó coi, dùng toàn bộ hàm dưỡng cố gắng kiềm chế bản thân không bùng nổ lúc này, Trần Tinh cuối cùng cũng nhận ra, “Chuyện này… ngươi có thù gì với đồng sự của ta sao?”

 

“Cút!” Tạ Đạo Uẩn nói luôn, “Cút ra ngoài cho ta! Đám giang hồ lừa đảo này! Lừa gạt dân chúng ốm bệnh không đến đại phu mà uống nước bùa, xúi bẩy hôn phu ta, cả tiểu thúc ta không làm chính sự, suốt ngày chỉ biết tìm tiên ngồi thiền…”

 

“Ta ta ta…” Trần Tinh vội giải thích, “Không phải như vậy, chúng ta không giống đám lừa gạt giang hồ, ngươi nhìn thử xem, nhìn thử cái này…”

 

“Sư tỷ!” Cố Thanh vội khuyên nhủ, “bọn họ không phải, thật sự không phải đâu!”

 

“…Các ngươi còn muốn đầu độc bao nhiêu tử đệ hai nhà Vương Tạ nữa!” Tạ Đạo Uẩn mặc kệ cho Cố Thanh giải thích, chỉ ra cửa, nói: “Đi ra ngoài cho ta! Ra ngay lập tức!”

 

“Ngươi nhìn cái này trước đã! Ta biết phát sáng, nhìn xem?!” Trần Tinh tranh thủ thắp tD, để cho Tạ Đạo Uẩn nhìn, “Đến, nhìn thử xem đã…”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Cố thanh: “…”

 

Tạ Đạo Uẩn: “…”

 

Trần Tinh nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, chúng ta không làm nghề y, không đúng ta cũng có biết y thuật, nhưng sẽ không cho người ta uống nước bùa…”

 

Hạng Thuật nghe không nổi nữa, xoay người gõ trọng kiếm sau lưng xuống.

 

“Tâm Đăng.” Hạng Thuật nói.

 

Ánh sáng trong tay Trần Tinh rực rỡ bốn phía, Hạng Thuật lắc trong kiếm, Bất Động Như Sơn toả hào quang lấp loá, hoá thành trường cung. Tạ Đạo Uẩn lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Hạng Thuật. Hạng Thuật lại vung tay, trường cung hoá thành quang tác*, quang tác này Trần Tinh cũng chưa từng thấy qua, giật nảy mình.

 

*quang tác: dây trói bằng ánh sáng, sợi dây này là Khổn Yêu thằng đó.

 

“Đây là gì?” Trần Tinh hỏi.

 

“Trước khi đến đây hai người không thông đồng gì chứ?” Tạ Đạo Uẩn nghi ngờ nói.

 

Hạng Thuật lại vung dây thừng lên không, quang tác xoay tròn quấn quanh toàn thân, ba người cứ nghĩ Hạng Thuật biểu diễn trói mình tại chỗ, quang tác bỗng nhiên hoá thành một vành đao tròn*, Trần Tinh trợn tròn mắt, đây là cái gì? Hạng Thuật học được từ khi nào? Chẳng lẽ là cách dùng trên thẻ trúc?

 

*đao tròn: Đại Nhật Kim Luân

 

Đao tròn lắc lư lại hoá thành xử, cuối cùng Hạng Thuật nắm cây xử, chỉ dùng xử thu ngắn biến dài, rồi lại hoá thành mũi tên.

 

Sau đây Hạng Thuật bắt lấy mũi tên ném lên không, quang tiễn hoá thành trọng kiếm rồi thu kiếm về.

 

Hạng Thuật thủ thế, ra hiệu mọi người cứ tiếp tục, y quay về đọc sách như cũ.

 

Cố Thanh vô thức vỗ tay mấy lấy, Tạ Đạo Uẩn đang định vỗ tay khen hay thì thấy không đúng, nhìn Hạng Thuật, ánh mắt có vẻ vẫn đề phòng. Trần Tinh nói: “Chúng ta ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện, ta với Tạ An đại nhân xưng hô là sư huynh sư đệ, cũng thực sự không biết làm sao. Không bằng khi nào đó, để hôn phu của ngươi nói chuyện với ta? Ta cam đoan khiến hẳn bỏ tâm tư tìm tiên, được chứ?”

 

Tạ Đạo Uẩn vẫn còn bán tín bán nghi, lại ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ bực bội, Trần Tinh lại kỳ quái nói: “Sao con em sĩ tộc Giang Nam lại thích tu tiên như vậy?”

 

“Làm sao ta biết?” Tạ Đạo Uẩn nói, “Không phải do đám phương sĩ hại sao?”

 

Hoá ra một đám văn nhân nhã sĩ Giang Nam lúc ấy, từ khi triều đình còn ở phía bắc đã thích ẩn cư núi rừng, tìm tiên học đạo, ai không cam tâm rơi vào thế tục thì luyện đan, vẽ bùa, hôn phu của Tạ Đạo Uẩn là Vương Ngưng, thứ tử của Vương Hi Chi, mỗi ngày đều ở trong nhà trầm mê ngồi thiền lĩnh hội thiên cơ, hoặc làm cầm đại đỉnh đốt chu sa luyện thuỷ ngân ăn. Giang Nam có không ít ‘danh sĩ’ ăn thuỷ ngân như cơm, ăn nhiều đến mức trên bàn ăn toàn là thuỷ ngân, làm sao mà Tạ Đạo Uẩn không giận cho được?

 

“Chúng ta vẫn nói về ôn dịch trước đi,” Trần Tinh thành khẩn nói, “Qua một thời gian, ngươi sẽ biết chúng ta không phải giả thần giả quỷ…”

 

Tạ Đạo Uẩn thấy Hạng Thuật biểu diễn như vậy, trong lòng cũng tin một nửa rồi nhưng bản năng vẫn còn kháng cự với quái lực loạn thần, bán tín bán nghi: “Cho nên? Ngươi muốn tra xem ôn dịch này với ‘Bạt’ có liên quan thế nào? Trên đời không có chuyện người chết phục sinh! Ngươi muốn thuyết phục ta thì để ta tận mắt thấy! Nếu không ta sẽ không tin.”

 

“Ngươi đừng nhìn thì tốt hơn,” Trần Tinh nói, “chuyện ấy ta không dám khăng khăng.”

 

Cố Thanh thấp giọng nói: “Trước đây không lâu Thiên Quân rất chú ý chuyện này, chính bọn ta cũng không nghĩ rõ ràng, giờ ngẫm lại không chừng đúng như ngươi nói.”

 

Tạ Đạo Uẩn nói với Cố Thanh: “Ta nói được rồi, tính tình chậm chạp này của muội, người ta sốt ruột muốn chết, nói xong thì mau đuổi bọn họ về.”

 

Tạ Đạo Uẩn tìm ghi chép lời của bệnh nhân, mở ra cho Trần Tinh xem, giải thích: “Trận ôn dịch này, bắt đầu hoành hành ở một vùng Giang Nam, sau khi có dị biến ở Mạch Thành, dù phong toả dọc đường nhưng cuối cùng vẫn có người rời đi.”

 

Trần Tinh vừa nhìn ghi chép vừa nghe Tạ Đạo Uẩn giải thích, lúc trước có nghe Phùng Thiên Quân miêu tả bệnh tình một lần, đại khái không khác mấy, người nhiễm bệnh buồn ngủ, xuống giường cũng khó khăn, sắc mặt như thường, không thấy da, lưỡi có biểu hiện gì, chỉ là mạch tượng hư yếu.

 

Bệnh tình lúc tốt lúc xấu, giữa trưa thì tinh thần tốt hơn, đến đêm thần chí không rõ, thất hồn lạc phách. Bệnh này lan dần từ Hội Kê đến Đan Dương, Mạt Lăng, theo tin tức của nghiệp đoàn, tính sơ sơ có gần năm mươi vạn người nhiễm bệnh.

 

“Có thể không phải độc?” Trần Tinh nghĩ thầm, nói vậy, có lẽ không liên quan đến Bạt.

 

“Hoàn toàn không phải.” Tạ Đạo Uẩn đáp, “Các đại phu cũng không nhìn ra căn nguyên, đành cho bệnh nhân uống thuốc bổ.”

 

Tạ Đạo Uẩn xem qua mấy bệnh nhân, phát hiện người bệnh có chung một đặc điểm – ánh mắt mơ màng, nói chuyện như mất hồn, cảm giác hồn phách bay trên mây.

 

Các đại phu kê thuôc, phần lớn đều là vật đại bộ như nhân sâm lộc nhung, người bình thường làm sao dám mua? Có dùng thì cũng khôi phục một chút, có thể xuống giường đi lại, nhưng ngưng thuốc một cái là trở về tình trạng cũ. Thế là các quận nói đùa đây là ‘bệnh nhà giàu’.

 

“Toàn là thuốc mạnh tính dương sao,” Trần Tinh bắt được điểm mấu chốt, “Như vậy giữa trưa cho bệnh nhân ra phơi nắng có phải cũng chuyển biến tốt không?”

 

Tạ Đạo Uẩn khẽ giật mình, sau đó nói: “Đúng vậy.”

 

“Dương khí thiếu hụt, tổn thương hồn, ba hồn là dương, bảy phách là âm, đây là do dương hồn chịu thương tổn.” Trần Tinh nói, sau đó lại đưa ra vấn đề cốt lõi thứ hai.

 

“Bệnh nhân đầu tiên tên gì, người ở đâu? Có ghi chép lại không?” Trần Tinh nói.

 

Tạ Đạo Uẩn đáp: “Câu hỏi hay, có ghi chép lại bệnh nhân đầu tiên là một hành thương… chờ chút, bằng hữu của ngươi… không làm sao chứ?”

 

Trần Tinh quay đầu nhìn đằng sau, chợt nghe tiếng đồ đạc lộn xộn, Hạng Thuật một tay đỡ trán, bỗng nhiên đứng không vững, va đổ một chồng sách vở từ trên giá xuống.

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh giật mình không dám khinh nhờn, vội đứng dậy đỡ, Hạng Thuật đứng vững lại, khoát tay ra hiệu không sao.

 

“Huynh làm sao vậy?!” Trần Tinh lập tức quên luôn việc đang nói chuyện với Tạ Đạo Uẩn.

 

“Không sao,” Hạng Thuật nói, “Đêm qua uống nhiều rượu, hôm nay vẫn còn choáng.”

 

Tạ Đạo Uẩn đứng dậy, kéo rèm cửa trong thư phòng ra, Hạng Thuật cố gắng lắc đầu, bỏ sách lại lên kệ, nhìn Trần Tinh một chút, ánh mắt có vẻ không hiểu ra sao, sau đó lưng dựa vào giá sách, chậm rãi ngòi xuống.

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh lập tức nhận ra việc tệ thế nào, từ khi biết Hạng Thuật đến giờ, y chưa từng yếu ớt như vậy, y tự nói bách độc bất xâm, cũng chưa từng thấy y ốm bao giờ, làm sao mới một thời gian ngắn như vậy đã thành thế này?

 

Tạ Đạo Uẩn hoài nghi nhìn Hạng Thuật, còn nghi hai người lại diễn kịch, nói: “Làm sao thế, chóng mặt sao?”

 

Trần Tinh nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hạng Thuật, tế Tâm Đăng truyền vào tâm mạch y, nói: “Hạng Thuật? Huynh cảm thấy thế nào?”

 

“Bỗng dưng hơi mệt,” Hạng Thuật nói, “Không sao đâu, một lúc là khỏi.”

 

Tạ Đạo Uẩn nhìn một hồi, Cố Thanh nói: “Có phải thấy hơi khó chịu không?” Sau đó nàng mở tung cửa sổ, để không khí ùa vào, Hạng Thuật hít sâu nói: “Ta muốn nghỉ một lát.”

 

Chính Trần Tinh cũng là đại phu, đầu tiên là sờ trán Hạng Thuật, không thấy khác lạ, mạch đập vẫn bình thường. Làm sao đây? Biến cố đột nhiên tới như thế! Cậu không biết làm sao lại quay đầu nhìn Tạ Đạo Uẩn, lúc này Tạ Đạo Uẩn nhìn ra bọn họ không đóng kịch, mới bảo Cố Thanh: “Sắc một bát canh tỉnh thần cho hắn uống xem.” Sau đó nói với Trần Tinh: “Đưa hắn vào hậu viện đi.”