Định hải phù sinh lục

Chương 55: Khác thường



Là bọn chúng sao?  Thi Hợi đã vươn tay đến đây rồi?

 

Hạng Thuật không biết vì sao tự dưng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, Trần Tinh đỡ y đến hậu viện, để y nằm lên một chiếc giường bệnh trong Hồi Xuân Đường, Tạ Đạo Uẩn xem mạch xong, nhìn Trần Tinh không nói gì.

 

“Trong thời gian này các ngươi có gặp gỡ ai không?” Tạ Đạo Uẩn hỏi.

 

Trần Tinh: “Hai ngày trước ta mới đến Kiến Khang, gặp nhiều người lắm, nhưng… không có ai kỳ lạ.”

 

Tạ Đạo Uẩn lại hỏi: “Đã ăn những gì?”

 

Trần Tinh cố gắng nhớ lại, hai người bọn họ ở Tạ gia ăn uống như thường, hôm qua ở Đông Triết,  Hạng Thuật cũng không đụng tới trà, cậu thì uống không ít. Đến đêm thì tới nhà Phùng Thiên Quân uống rượu, Phùng Thiên Quân không thể hại bọn họ được.

 

Trần Tinh đáp lần lượt, Tạ Đạo Uẩn mới biết hai người là khách của tiểu thúc nhà mình.

 

Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật không buông, truyền Tâm Đăng vào kinh mạch Hạng Thuật, kỳ quái là chẳng thấy gì khác thường.

 

“Không phải là…”

 

Tạ Đạo Uẩn không trả lời.

 

Hạng Thuật không ngủ, nhấc tay bên kia, ngón cái day mi tâm mấy lần, Trần Tinh nói: “Hạng Thuật, huynh mệt lắm sao?”

 

“Không buồn ngủ.” Hạng Thuật cau mày nói, chỉ là không còn sức, “Về trước đã.”

 

Lúc này Cố Thanh bưng một bát thuốc đặc sánh đến, Trần Tinh ngửi thấy mùi sâm rất đậm, Hạng Thuật nói: “Ta không cần uống cái này, không buồn ngủ, không phải ôn dịch.”

 

“Huynh uống thử chút xem?” Trần Tinh nói.

 

Hạng Thuật có vẻ bực bội, giơ tay định cản, Trần Tinh vội giải thích: “Ta đút cho huynh, nghe lời ta.”

 

Tạ Đạo Uẩn nhìn hai người, rồi nhìn sang Cố Thanh, Cố Thanh miễn cưỡng cười cười, gật đầu với Tạ Đạo Uẩn, ý là ‘như tỷ nghĩ’. Lông mày Tạ Đạo Uẩn chau lại, có vẻ hơi lo lắng.

 

Hạng Thuật nói: “Được rồi, ta tự uống!”

 

Trần Tinh biết Hạng Thuật không thích lộ vẻ yếu ớt trước mặt người khác, mới không ép nữa, đến lúc Hạng Thuật uống xong bát thuốc kia lập tức có tinh thần hơn hẳn.

 

“Bên trong là những dược liệu gì?” Trần Tinh hỏi Tạ Đạo Uẩn.

 

“Nhân sâm, đỗ trọng, tục đoạn, cao bổ cốt…” Tạ Đạo Uẩn nói mà không biến sắc, mười vị thuốc đều là đồ đại bổ dương tính mạnh, “đơn thuốc sư phụ kê.”

 

Hạng Thuật uống xong đứng dậy, không muốn ở lại Dược dường nữa.

 

Trần Tinh cũng đành dứng dậy theo, dù sao cũng đã biết đại khái từ chỗ Tạ Đạo Uẩn, đành cáo lỗi, Tạ Đạo Uẩn cũng không lấy tiền thuốc, bèn bảo Cố Thanh dẫn hai người ra ngoài, chuẩn bị xe đưa bọn họ về Tạ phủ.

 

“Đỡ hơn rồi sao?” Trần Tinh một nửa là bị Hạng Thuật doạ, một nửa là tự mình doạ mình. Dù sao trong lòng Trần Tinh, Hạng Thuật là hình tượng không gì không làm được, thời gian dần qua mà quên mất dù y bản lĩnh cao cường nhưng vẫn là người thường, phải ăn cơm uống nước, thân thể bằng máu thịt, đột nhiên thấy y nhiễm bệnh mới hoảng hốt, lo lắng như vậy, cậu ngồi trên xe ấn lên mạch môn Hạng Thuật mãi không buông.

 

Hạng Thuật đang suy nghĩ cũng không trả lời Trần Tinh, Trần Tinh gọi mấy tiếng Hạng Thuật mới tỉnh lại, lúc thấy ánh mắt cậu, y có vẻ tức giận: “Ta nói là ta không mệt rũ người, ngươi không tin?”

 

Trần Tinh đành gật gật đầu, trong chốc lát cậu không biết phải làm gì, chỉ hi vọng mọi chuyện không quá phiền phức.

 

“Hơn hai năm trước, lúc ta điều tra tung tích Khắc Gia Lạp, từ Lạc Dương xuôi nam cũng gặp tình huống y hệt,” Hạng Thuật nói, “Mới bị quân Tấn bắt được.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh nhớ lại, lúc ấy cậu còn thấy kỳ quái, thân thủ Hạng Thuật bực này, rốt cuộc vì sao mà bị bắt?

 

“Trong chốc lát mất hết khí lực.” Hạng Thuật cau mày nói.

 

“Về sau thế nào mà khỏi?” Trần Tinh kinh ngạc nói.

 

Hạng Thuật tự nhủ: “Ta không biết, có lẽ là do uống viên thuốc kia của ngươi, có lẽ khôi phục từ trước đó, chỉ là đám người Hán không cho đồ ăn nước uống nên ta không có sức trốn thoát. Bị bắt ở Tương Dương xong thì suy yếu một thời gian khá lâu.”

 

Hạng Thuật giơ tay, định nhấc trọng kiếm, miễn cưỡng nhấc được lên nhưng động tác trì trệ vô lực rõ ràng.

 

“Có vẻ trong thoáng chốc, toàn bộ sức lực tiêu tan hết.” Hạng Thuật lẩm bẩm nói, “chuyện gì xảy ra? Trần Tinh, ngươi có thể bình tĩnh một chút không?”

 

“Ta… ta làm sao?” Trần Tinh không biết nói thế nào, “ta nhìn hốt hoảng lắm sao?”

 

Hạng Thuật cau mày nói: “Nhìn ngươi mới giống mắc ôn dich. Lần trước khỏi được thì lần này nhất định sẽ khỏi.”

 

Trần Tinh hơi trấn định lại, nói: “Ta… vì ta hơi sợ.”

 

Trần Tinh kéo tay Hạng Thuật không thả, Hạng Thuật nhìn cậu một lúc, Trần Tinh mới bình tĩnh lại, nói: “Nghỉ ngơi một ngày trước xem thế nào.”

 

Hôm đó Trần Tinh quan sát bệnh tình Hạng Thuật, lại hoài nghi có phải căn bệnh khó chữa nào không, nhưng tình hình càng khiến cậu nghi hoặc hơn, Hạng Thuật không hề có biểu hiện ngủ mê mệt ra rời như Tạ Đạo Uẩn miêu tả, biểu tình vẫn bình thường chỉ có vẻ hơi mỏi mệt, có lẽ không nhiễm ôn dịch. Nhưng cũng có thể là do thể chất Hạng Thuật khoẻ mạnh nên bị nhiễm nhưng triệu chứng không quá rõ ràng.

 

Đêm này, Trần Tinh đến phòng Hạng Thuật, nằm chung một giường với y, sáng hôm sau Hạng Thuật vẫn tỉnh dậy như thường. Trần Tinh nghĩ thầm, cảm tạ trời đất, lập tức xem mạch Hạng Thuật, mạch tượng đều đều, nhịp nhàng, khoẻ mạnh, rõ ràng bình thường.

 

“Cảm giác thế nào?” Trần Tinh hỏi.

 

Hạng Thuật đứng dạy, thử nhấc trọng kiếm, nói: “Không được, xuất chiêu cũng khó, nếu có địch nhân tới sẽ rất phiền phức.”

 

Nói xong, Hạng Thuật và Trần Tinh dùng ánh mắt trao đổi, cả hai đều cảm thấy có nguy hiểm, Trần Tinh lẩm bẩm: “Là bọn chúng sao? Thi Hợi đã vươn tay tới đây rồi?”

 

Hạng Thuật nói: “Chưa hẳn, chí ít đến tận giờ vẫn chưa có phiền phức tìm tới, bọn chúng có lẽ chưa biết ta bị suy yếu, chúng ta trong tối, nhưng vẫn phải cẩn thận, để ý mà hành động. Từ ngày nghe Phùng Thiên Quân kể lại sự việc, từ bấy đến nay ta vẫn thấy không ổn. Thi Hợi sẽ không bỏ phương nam, chắc chắn từ trước trận Tương Dương hắn đã có chủ ý với Kiến Khang rồi.”

 

Trần Tinh mới đầu hoài nghi ôn dịch có liên quan tới Thi Hợi, dù Thi Hợi chưa đích thân ra tay hay là phái thủ hạ đến thì tình hình ôn dịch cũng vì Bạt mới lan rộng như vậy. Nhiều thông tin khiến phán đoán của cậu bị rối loạn, mà cậu lại thấy chuyện này có lẽ không liên quan tới bạt lắm?

 

Có phải từ ban đầu, mình đã đoán sai hướng? Trần Tinh bắt đầu cảm nhận được, dưới vẻ phồn hoa náo nhiệt của Kiến Khang, ẩn giấu một sự nguy hiểm nào đó không rõ. Nếu như giả thiết thủ hạ của Thi Hợi đã ẩn náu tại Giang Nam dự định phá hoại triều Tấn, chỉ là kế hoạch của gã không thuận lợi được như phía bắc, mọi chuyện trước mặt đều có vẻ thuyết phục hơn.

 

“Huynh nói đúng,” Trần Tinh thừa nhận, “Là ta sơ sót.”

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, dường như không vì việc mất đi vũ lực mà giảm bớt khí thế. Trần Tinh phát hiện, Hạng Thuật chỉ bị tiêu tán thể lực, nhưng trí tuệ vẫn rất thông suốt, không hề giống tình huống ‘Thất hồn lạc phách’.

 

Trần Tinh chỉnh lại phương thuốc, nhờ người Tạ gia đi mua dược liệu, bỏ bớt mấy vị thuốc Tạ Đạo Uẩn đã kê, dùng thuốc tăng cường thể lực làm chủ. Tạ An lại đến thăm sau khi hạ triều, mời Hạng Thuật và Trần Tinh dùng cơm. Trần Tinh hỏi thăm về bốn nơi Kiến Khang, Đan Dương, Hội Kê, Mạt Lăng, trong năm vừa qua có kẻ nào quái dị xuất hiện không.

 

“Không có.” Tạ An nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Sao vậy? Nghe nói hôm qua hai người đến gặp Đạo Uẩn?”

 

Trần Tinh và Hạng Thuật đã bàn bạc qua, quyết định hôm nay sẽ điều tra cẩn thận, không thể chần chừ nữa, mới nói: “Mấy ngày nay không quấy rầy ngày, chúng ta cần ra ngoài một chuyến.”

 

Tạ An nói với Trần Tinh: “Mấy ngày trước ta phái người đi Hội Kê, tìm lại nơi cất ghi chép về Bất Động Như Sơn, xem chừng hai ngày nữa sẽ quay về, không ở lại chờ sao?”

 

Hạng Thuật: “Chuyện trước mắt quan trọng hơn, cứ tạm gác lại. Nói không chừng đến Hội Kê cũng gặp được.”

 

Tạ An muốn nói lại thôi, lát sau hỏi: “Có chuyện gì, ta có thể giúp gì không? Sao đã vội muốn đi rồi?”

 

Trần Tinh không nghi ngờ Tạ An, nếu hắn muốn tính kế cũng chẳng chờ tới tận giờ, nhưng việc Hạng Thuật mất đi vũ lực, bớt một người biết cũng tốt hơn, thế đành phải nói chuyện liên quan ôn dịch. Tạ An nghe vậy chậm rãi gật đầu, đúng lúc này Tạ Đạo Uẩn lại đưa Cố Thanh dến.

 

“Khoẻ hơn rồi?” Tạ Đạo Uẩn vào cửa đã hỏi, gật đầu với Tạ An, hành lễ, nàng đến kiểm tra mạch cho Hạng Thuật, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh chậm rãi lắc đầu.

 

“Thân thể Hạng huynh đệ không khoẻ?” Tạ An hỏi.

 

“Không sao.” Trần Tinh lập tức đáp.

 

Tạ Đạo Uẩn nhận ra, phát hiện Hạng Thuật so với hôm qua không kém đi, cũng không buồn ngủ, không phải ôn dịch, cực kỳ hoài nghi. Một lát sau, bên ngoài lại có khách đến thăm Tạ An. Lần này là tiền trang Đông Triết, lần này đến không phải là Ôn Triết mà là mấy người đàn ông.

 

Hôm nay trong nhà Tạ An rất náo nhiệt, chỉ thấy có người bưng hộp, bên trong là khế ước đất, nói với Hạng Thuật: “Thuật Luật đại nhân, đây là phu nhân bảo chúng ta mang khế ước đất đến, bây giờ trong tiền trang không có nhiều tiền như vậy, đành cầm chút sản nghiệp năm ngoái mua ở Kiến Khang, Hội Kê đến tạm ứng, không biết ý ngài thế nào.”

 

Tạ An như nằm mơ, Trần Tinh khoát tay ra hiệu hắn đừng hỏi, nhìn xem khế ước, hoá ra Ôn Triết quay về tính toán, tiền hiện có không đủ, cũng không muốn móc rỗng kho bạc để đưa cho Hạng Thuật mới nghĩ ra chiêu này.

 

“Mang vào đi,” Hạng Thuật vẫn như thường nói, “Xem còn bao nhiêu nữa?”

 

Người đến cung kính nói: “Khế ước đất và sản nghiệp chỗ này ứng với một trăm vạn lượng bach. Còn hai trăm vạn chưa giao, phu nhân thỉnh cầu Thuật Luật đại nhân thư thả cho nửa năm.”

 

“Này! Tiểu thúc!” Tạ Đạo Uẩn bước lên trước vỗ lưng cho Tạ An, Tạ An suýt nữa ngất đi.

 

“Cũng được.” Hạng Thuật thấy đối phương đã phải vét cả khế ước đất đai ra, đủ thấy thành ý rồi, cũng không nên ép người quá đáng, đồng ý giãn thời gian, người kia không ngờ thương lượng dễ dàng như vậy, vội thuận theo, lấy giấy bút ra, hớn hở: “Vậy mời đại nhân lưu lại một vài dòng, tiểu nhân về cũng dễ thưa chuyện.”

 

“Thuật Luật Không ta đã nói còn không tính sao?” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “Ngươi về được rồi đó, nếu không ta lại thay đổi ý định.”

 

Người kia đành khúm núm rời đi, đúng lúc gã rời khỏi Tạ phủ lại có người đến, là Phùng Thiên Quân.

 

Phùng Thiên Quân đi lướt qua gã đàn ông kia, tin tức nhanh nhạy nên hắn đã biết rồi, lúc vào thuận miệng nói: “Hạng huynh đệ, huynh không sao chứ?”

 

Ánh mắt mọi người dồn qua nhìn hắn ra hiểu, chỉ có Tạ An vô thức muốn chạy đi, Phùng Thiên Quân không nhịn được nói: “Không đòi nợ ngài, Tạ đại nhân, ngài cứ thong thả thêm một năm đi!”

 

Sau nửa canh giờ, trong phòng Hạng Thuật.

 

Trần Tinh đang thu dọn hành lý, Phùng Thiên Quân ngồi xuống nhìn sắc mặt Hạng Thuật, Hạng Thuật nhíu mày: “Ngươi đến làm gì?”

 

“Sao ta lại không nên đến?” Đêm qua Phùng Thiên Quân nghe Cố Thanh nói xong đã biết hỏng việc rồi nên sơm hôm nay đã phái người đến ngoài Tạ trạch nghe ngóng phong thanh, đến lúc Tạ An hạ triều hắn vội vàng sang xem tình hình thế nào, “Khuya hôm trước uống rượu ở chỗ ta, hôm nay có chuyện sao lại không đến chứ?”

 

Hạng Thuật đáp: “Không liên quan đến rượu của ngươi, trong lòng ta biết rõ.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Hai người muốn đi Hội Kê?”

 

Trần Tinh đáp: “Không chờ được tin tức của Tạ sư huynh, phải nhanh chóng đi một chuyến.”

 

Phùng Thiên Quân quyết định luôn, nói: “Ta đi cùng hai người.”

 

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, tra tìm tung tích Thi Hợi cũng là mục đích của Phùng Thiên Quân, hiện giờ Hạng Thuật mất sức lực, có Phùng Thiên Quân đi cùng cũng an toàn hơn nhiều.

 

Thế là Phùng Thiên Quân về chuẩn bị, sau buổi trưa hôm đó ba người khởi hành đến Hội Kê.

 

Dưới lòng đất âm u ở đâu đó, có mấy mạch nước ngầm giao nhau, dòng nước chảy theo mạch ngầm toả sáng nhàn nhạt. Hai bên bờ sông ngầm trồng đầy những khóm hoa phát sáng.

 

Biển hoa chiếu rọi, nhuộm xanh cả vùng không gian tối tăm, trên đoá hoa đậu những con bướm sáng màu trắng, chúng tạo ra những đốm bụi sáng, tản vào biển hoa.

 

Trong biển hoa, giữa lòng sông, xuất hiện một pháp trận rắc rối rộng gần một mẫu, pháp trận toả ánh sáng màu lam nhạt, pháp trận này hấp thụ sức mạnh cuồn cuộn từ ngàn vạn cánh bướm dưới lòng đất, lúc sáng lúc tối.

 

Một con thú lớn giống rắn nằm giữa pháp trận, đầu nó có một mẩu sừng sắc nhọn đã bị bẻ gãy, hắc khí quẩn quanh cuồn cuộn không dứt, đôi mắt nhắm chặt.

 

Ôn Triết đứng bên ngoài pháp trận, tay trái cầm một chiếc chuông nhỏ, im lặng nhìn đại xà.

 

“Hôm qua theo phân phó của ngài, đã tăng cường uy lực của Phược Long trận.” Lông mày Ôn Triết nhếch lên, nói, “Nhưng ta không rõ, cái này thì làm được gì?”

 

“Một phép thử.” Nam nhân đứng sau Ôn Triết nói.

 

Thân hình Vương Tử Dạ hiện ra ven bờ sông đầy hoa, bên cạnh có ba võ sĩ mặc giáp đen lội nước đến, Ôn Triết bất ngờ quay đầu liếc nhìn, ba Bạt vương cùng xuất hiện khiến nàng cực kì ngạc nhiên.

 

“Thử cái gì?” Ôn Triết lại hỏi, “Cũng sắp luyện hoá thành công, lúc này tăng cường Phược Long trận, Thi Hợi đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

 

Vương Tử Dạ cầm một cây quạt đen trong tay, hững hờ phe phẩy, nói: “Phược Long trận đã triển khai toàn bộ vì muốn xác nhận thân phận một người, sự thật đã chứng mình được suy đoán của ta, không thể lơ là.”

 

Ôn Triết tỏ ra khinh miệt: “Đến mức đó sao? Phái đến cho ta tận ba người?”

 

Ôn Triết quay người, nhìn kỹ ba Bạt vương trước mặt.

 

Vương Tử Dạ nói: “Khinh địch chủ quan, nên Phùng Thiên Dật, Chu Chân và Chu Dực đều thảm bại, Bạt vương mất hai, ngô chủ ra nghiêm lệnh, Ôn Triết, tuyệt đối không được để lật thuyền trong mương.”

 

Ôn Triết: “Cũng không đến mức, Lạc Hồn Chung thu thập oán khí cũng có hạn, cứ như này, hoa Ly Hồn hấp thu sức mạnh từ địa mạch cũng không chống chọi được bao lâu.”

 

Vương Tử Dạ đáp: “Không quan trọng, hiện giờ bọn chúng không có sức lực, động tĩnh thế nào rồi?”

 

Ôn Triết: “Hôm nay Khu ma sư rời Kiến Khang.”

 

Vương Tử Dạ thản nhiên đáp: “Ta biết, chân tướng đã hai năm rõ mười, nhưng cần cẩn thận xác nhận vẫn tốt hơn. Ta đi gặp bọn chúng một chút.”

 

“Chính ngươi nên cẩn thận.” Ôn Triết nói.

 

Vương Tử Dạ ra hiệu, dẫn ba Bạt vương đi, còn một mình Ôn Triết thủ trận. Một lát sau, Ôn Triết đi vào trong Phược Long trận, nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt của cự giao, gương mặt dịu dàng hẳn lại.

 

Hai ngày sau, trên con đường từ Kiến Khang đến Hội Kê.

 

“Hạng Thuật, huynh ổn chứ?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật cột kiếm trên lưng ngựa, theo Trần Tinh và Phùng Thiên Quân phóng ngựa vào rừng, Giang Nam vào xuân, biếc xanh khắp chốn, trên đồi núi toàn là ruộng bậc thang khiến người đi qua cảm thấy tâm thần thanh thản.

 

Phùng Thiên Quân ghìm ngựa chậm lại, nói với Hạng Thuật: “Còn nhớ một năm trước, chúng ta cũng thế này đến Trường An, vô tri vô giác đã qua một năm rồi.”

 

Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh sợ y suy yếu cố gắng đi chậm một chút.

 

“Ta nên ở lại Kiến Khang,”  Hạng Thuật nói, “đi cùng lại ngáng chân hai người.”

 

Trần Tinh cau mày: “Sao nói thế chứ?”

 

Hạng Thuật nói: “Gửi pháp bảo ở Tây Phong vẫn hơi lo lắng. Nhưng để ngươi một mình đến Hội Kê ta càng không yên lòng.”

 

Phùng Thiên Quân: “Này, Hạng huynh đệ, ta nghe thấy hết đó, hoá ra trong mắt huynh, ta không phải người…”

 

Hạng Thuật: “Tiền.”

 

“Đừng!” Phùng Thiên Quân lập tức nói, “Ca ca, ta không phải người! Ta đi lên trước dò đường cho hai người!”

 

Trước khi Trần Tinh và Hạng Thuật rời thành, đã gửi Âm Dương giám, Tranh Cổ và bộ nhẫn ở mật thất tiền trang Tây Phong, dù sao Hạng Thuật cũng đang vô lực, lỡ như có gì xảy ra bất ngờ, chỉ sợ làm mất pháp bảo.

 

“Không sao,” Trần Tinh thản nhiên nói, “thi thoảng ta cũng có thể bảo vệ mọi người, ta may mắn lắm chỉ cần dừng rời xa ta quá là được.”

 

Ba người đi xuyên một hẻm núi, Phùng Thiên Quân đi đằng trước bỗng giảm tốc độ.

 

Trần Tinh và Hạng Thuật ở sau lưng Phùng Thiên Quân dừng lại.

 

“Lúc trước đệ suy đoán gì?” Phùng Thiên Quân nói, “Trần Tinh, đệ cảm thấy là Thi Hợi khiến Hạng Thuật bị bệnh?”

 

Trần Tinh suy nghĩ nói: “Có thể, nhưng cần thêm chứng cứ.”

 

Phùng Thiên Quân lại hỏi: “Tạ An nói gì rồi? Hắn phái người đến Hội Kê điều tra chuyện gì?”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Chỉ thấy Phùng Thiên Quân giục ngựa, tới tít sâu trong hẻm núi, trên thân cây bên dòng suối có một thi thể tái nhợt. Bộ thi thể kia mặc phục sức người Tấn, trên áo có một tấm lệnh bài.

 

Ba người xuống ngựa, Phùng Thiên Quân lấy lệnh bài xuống, trên ghi: “Đại Tấn Trung thư giám Lâm”.

 

Trần Tinh cẩn thận xem xét lệnh bài, nói: “Là người của Trung thư giám? Là thuộc hạ của Tạ An, hắn… sao lại chết ở đây?!”

 

Đột nhiên, bộ thi thể hống lên một tiếng, hai mắt mở ra đục ngầu, chộp về phía Trần Tinh.

 

“Cẩn thận!” Hạng Thuật không còn vũ lực nhưng phản ứng vẫn rất nhanh nhạy, kéo Trần Tinh, Trần Tinh giật mình kêu lên, tay mở Tâm Đăng, hoạt thi bị ánh sáng chiếu đến, e ngại rống to, cổ nó bị buộc vào thân cây, không trốn đi được, chỉ quẫy đạp giãy dụa, hình dáng cực kì kinh khủng!

 

Phía trên hẻm núi, Vương Tử Dạ dù bận bịu nhưng vẫn rất nhàn nhã nhìn xem một màn, cảm thấy thú vị gã mới cười một cái.

 

Ba Bạt vương sau lưng đeo kiếm đứng sừng sững.

 

Vương Tử Dạ vung quạt, hạ lệnh: “Đi.”

 

Ngay sau đó, đám Bạt vương vội khom người hoá thành bóng đen, phi thân từ vách núi nhảy xuống!

 

Ngay sau đó, một tay Phùng Thiên Quân vòng ra sau, tay phải để bên hông, rút hai đao cùng lúc, Hạng Thuật xoay người dùng vai đẩy Trần Tinh, hai người nhào sang một bên.

 

Ba Bạt vương đồng thời xuất kiếm, lấy một chọi một, Phùng Thiên Quân chưa quay người, song đao dựa lưng đỡ một chiêu, Trần Tinh bị Hạng Thuật xô xuống đất, lăn qua né!

 

“Địch tấn công!” Phùng Thiên Quân quát, “Hai người đi mau!”