Ta sẽ không để mất huynh nữa!
Gần như cùng lúc, song đao trong tay Phùng Thiên Quân gặp lực mạnh suýt nữa tuột mất, người bị đánh trúng ngã văng ra ngoài. Bả vai Hạng Thuật chạm đất, che cho Trần Tinh, hai người lăn vòng vòng ba lần, tránh được ba chiêu liên tiếp!
Trần Tinh vung tay chỉ lên, hướng về phía kẻ địch, đồng thời quát: “Bạt vương!”
Kẻ đánh lén là Bạt vương Tư Mã Lượng đi đầu, hai tên phía sau là Trường Sa vương Tư Mã Nghệ và Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, không thấy Tư Mã Vĩ đâu!
Bạt vương dẫn đầu lại ra chiêu, Hạng Thuật đẩy Trần Tinh sau đó trôi chảy rút trọng kiếm, dù vũ lực không còn nhưng kỹ xảo mượn lực phản chiêu vẫn rất thuần thục, một kiếm dùng nhu lực, bám dính hai chiêu do Tư Mã Lượng và Tư Mã Nghệ chém xuống, dẫn mũi kiếm bọn họ xoay tròn, đan cài, đúng là dẫn chiêu hai Bạt vương đối chọi nhau, còn mình thì thuận thế thoát ra.
Trong lúc cấp bách, Phùng Thiên Quân vẫn lớn tiếng khen hay, Trần Tinh hiểu rõ, hiện giờ ba người bọn họ không thể đấu lại đám Bạt vương.
“Đi!” Hạng Thuật cũng phán đoán, không dám ham chiến, lúc này Trần Tinh cũng lên ngựa, phóng ngựa mà đi, Phùng Thiên Quân mang đao cũng nhảy lên ngựa, nhưng ba Bạt vương không truy kích, đều dừng lại.
Ba người lao nhanh khỏi hẻm núi, Trần Tinh vẫn cứ quay đầu ngoảnh lại, chỉ thấy ba vương cũng lấy ngựa đuổi theo, rõ ràng không buông tha bọn họ.
“Ta dẫn bọn chúng đi!” Phùng Thiên Quân quát.
Hạng Thuật quát: “Bọn chúng là hoạt thi, không phải heo chó! Không trúng kế của ngươi đâu!”
Ngựa phi qua thôn xóm, Phùng Thiên Quân muốn ở lại thôn chặn đường, Hạng Thuật quát: “Quay lại! Đừng hại chết người!”
Trần Tinh bỗng dưng nhớ ra, nếu đánh nhau ở đây sẽ gây thương vong, mới hô: “Làm thế nào đây?”
“Không biết!” Phùng Thiên Quân quát, “Chạy trước đi!”
Truy binh phía sau đuổi theo không rời, Trần Tinh sợ hãi, đám Bạt vương đến Giang Nam thế nào? Bao lâu rồi? Giữa đường phục kích bọn họ, rốt cuộc là làm sao?
“Bọn chúng đang thử ta.” Hạng Thuật thở hồng hộc, dường như cảm nhận được suy nghĩ của Trần Tinh.
Trần Tinh mờ mịt: “Cái gì?”
Hạng Thuật: “Bọn chúng đang muốn xác nhận! Xem có phải ta mất vũ lực không!”
Trần Tinh hiểu ra, ba vương cũng không xuất hiện là ra chiêu sát thủ, mà muốn so chiêu, chỉ vì muốn xác nhận Hạng Thuật còn bao nhiêu sức lực phản khắng!
“Bọn chúng muốn bắt Trần Tinh.” Hạng Thuật nói, “Phùng Thiên Quân! Chúng ta phải chia ra hành động!”
“Dẫn bọn chúng tới mộ địa đi!” Phùng Thiên Quân nói, “Ta cần oán khí sử dụng pháp báo.”
Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân tính số trấn đã đi qua, sắp đến Thanh Minh, trong núi có không ít người sáng sớm vác giỏ trúc đi thăm mộ. Phùng Thiên Quân dẫn hai người vòng qua chân núi, đến một ngọn đồi, đánh sụp hàng rào xông đến mộ địa trong rừng.
“Hai người đi mau,” Phùng Thiên Quân nói, “Ta bọc hậu, gặp nhau ở Hội Kê, đừng lo cho ta! Ta quen Giang Nam lắm!”
Trong khu nghĩa địa có nhiều người, mê man nhìn Phùng Thiên Quân, Trần Tinh hô lên: “Chạy mau! Mau rời khỏi đây!”
Bỗng nhiên, Tư Mã Lượng vọt vào, dân chúng thấy võ sĩ mặc giáp đen cao lớn đang cưỡi ngựa, lúc này mới hốt hoảng hô to, lập tức túa ra khỏi khu mộ địa như ong vỡ tổ. Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, hai tay nắm chắc SLạc Dương, quanh lưỡi đao như quấn một vòng hắc khí.
Dưới màn trời âm u, quạ đen vỗ cánh, Hạng Thuật cảnh giác ngẩng đầu nhìn phía chân trời.
Trần Tinh cũng cảm thấy Thi Hợi đang theo dõi bọn họ.
Ngay sau đó, Hạng Thuật bỏ ngựa, kéo Trần Tinh chạy vội, lao vào rừng cây.
“Phùng đại ca…”
“Hắn không sao!” Hạng Thuật lớn tiếng nói, “Mục tiêu của bọn chúng là ngươi.”
Trần Tinh nhớ lại, lúc trước Tư Mã Vĩ mặc kệ những người khác, thế nào cũng muốn bắt Trần Tinh về Trung Nguyên, nói là lệnh của Thi Hợi, điểm mấu chốt không phải là Phùng Thiên Quân hay kể cả Hạng Thuật.
“Vốn là Khu ma sư hàng yêu trừ ma,” Tư Mã Lượng trầm giọng, “Lại cầm ma khí, dùng oán khí, trở thành người phe ta khi nào vậy?”
Phùng Thiên Quân gằn lại: “Thất lễ, tạm thời lấy đạo của người trả lại cho người!”
Dứt câu, Phùng Thiên Quân dùng SLạc Dương tụ toàn bộ oán khí trong khu mộ, giơ ngang tay, huơ đao, rồi vung lên, ba đao chém xuống liên tục, đao khí lao tới, chỉ thấy hắc khí như có thực thể, tam vương cầm kiếm, đón đỡ đao khí, không tổn thương sợi lông cọng tóc nào.
Giữa rừng núi bốn phía, nơi đao khí lướt qua, cây cối cháy rục thành than, cành rụng rào rào, cuốn về phía tam vương! Chớp mắt trong chu vi mấy trượng, cây cối xanh tươi hoá thành một mảnh đất hoang, như bị mây lửa quét qua, cành khô ngày càng nhiều hướng về phía Tư Mã Lượng, Tư Mã Nghệ và Tư Mã Dĩnh!
Trần Tinh xông ra khỏi rừng cây, Hạng Thuật thở dốc không ngừng, chống kiếm trên đất, ban đầu hai người mượn cây cối để ẩn náu trốn đi, ban đầu là Hạng Thuật kéo Trần Tinh đi như mọi khi, nhưng về sau, là Trần Tinh nắm cổ tay Hạng Thuật dẫn y lảo đảo chạy trốn.
“Ta chạy không nổi,” Hạng Thuật thở dốc, “Giữ lại chút sức lực… Bọn chúng sẽ còn đuổi tới, ta còn có thể cản một lúc, ngươi đi mau!”
“Ta… ta có thể chạy đi đâu chứ?” Trần Tinh kinh ngạc nói.
Buổi chiều, Trần Tinh nhìn quan đạo, nơi đây là địa giới Hội Kê.
“Bọn chúng muốn ngươi,” Hạng Thuật nói, “Mặc dù ta không biết vì sao Thi Hợi muốn bắt ngươi, nhưng tuyệt đối không thể để ngươi rơi vào tay bọn chúng! Đi! Đi mau!”
Nói xong, Hạng Thuật không để ý Trần Tinh nữa, xoay người về phía chân núi, hướng về rừng cây, hai tay cầm chặt kiếm.
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, im lặng mấy giây rồi quay người chạy lên quan đạo.
Hạng Thuật cảm thấy thể lực hao mòn nhanh chóng, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, mình vừa gặp chuyện chân trước, chân sau thủ hạ Thi Hợi đã đến, điều này chứng tỏ mọi chuyện đã bị sắp đặt sẵn.
Có tiếng vang phía xa truyền tới, có đất đá từ nghĩa địa trên núi lăn xuống, không biết Phùng Thiên Quân chống đỡ được bao lâu.
Mấy con quạ đen bay tới, Hạng Thuật chầm chậm lùi lạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm đám quạ đen, con nọ tiếp con kia, ngày càng nhiều quạ, tụ quanh người Hạng Thuật như tạo thành một pháp trận quỷ quái. Hạng Thuật vung kiếm, xua mấy con quạ bay đi nhưng ngay lập tức có con khác lao tới thế chỗ.
Hơn trăm con quạ vây quanh Hạng Thuật, tạo nên một hình huống cực kỳ quái lạ.
“Đi!” Phía sau có tiếng hô to, Tâm Đăng ầm ầm toả sáng, đàn quạ bị xua ra, Trần Tinh cầm dây cương phóng đến bên cạnh Hạng Thuật.
“Tốt quá! Ta tìm thấy dịch trạm bên kia! Mua ngựa của bọn họ!” Trần Tinh hô, “Có tiền thật tốt! Mau lên ngựa!”
Hạng Thuật giật mình, nhảy lên lưng ngựa cố gắng ngồi vững. Trần Tinh quay đầu ngựa lại, gầm lên với rừng cây: “Tên chó má Thi Hợi này! Ngươi tự chơi chim của ngươi đi! Ông đây không tiếp!”
Hạng Thuật: “…”
Ngay sau đó, Trần Tinh quay đầu ngựa, hướng về quan đạo, đưa Hạng Thuật chạy mất hút.
Một lúc sau, Tư Mã Lượng và Tư Mã Nghệ vọt khỏi rừng cây, chỉ thấy bóng lưng Trần Tinh và Hạng Thuật hoá thành hai chấm đen nhỏ.
“Chạy nhanh thật đấy, thôi, có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay ta, không cần đuổi.” Vương Tử Dạ ra khỏi rừng cây, nói: “Phược Long trận phát huy tác dụng, Thuật Luật Không không đáng lo, các ngươi đi đường tắt sớm đến Hội Kê mai phục, giết Trần Tinh giữ lại Thuật Luật Không, pháp bảo giao cho các ngươi, cần giải quyết gọn gàng trong hôm nay.”
Bạt vương quay người, nhìn Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ giơ tay ra hiệu, tới đi.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh quay đầu, hỏi: “Huynh không sao chứ!”
Thân hình cao lớn của Hạng Thuật đè lên người Trần Tinh, nghe vậy y cố gắng ngồi dậy, nói: “Không chết được.”
Trần Tinh từng để mất Hạng Thuật một lần, sợ y rớt ngựa lần nữa mới kéo tay Hạng Thuật vòng qua eo mình, một tay đặt lên tay y, nắm chặt mãi không buông.
Hạng Thuật: “…”
“Lần trước ở Tương Dương,” Trần Tinh nói, “xin lỗi!”
Hạng Thuật: “Gì cơ?”
Trần Tinh: “Ta sẽ không để mất huynh nữa đâu!”
Trần Tinh vừa chạy vừa quay đầu nhìn, thấy ba Bạt vương không đuổi tới nữa mới yên tâm hơn.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh quay đầu, đón được ánh mắt phức tạp của Hạng Thuật.
Hạng Thuật ngại ngùng quay sang hướng khác.
“Đang nghĩ cách khôi phục sức mạnh,” Hạng Thuật nói, “Không biết Thi Hợi cho ta ăn gì, hay dùng pháp thuật gì, mà từ Kiến Khang đến Hội Kê, cảm giác mất sức này càng ngày càng nặng.”
“Nghiêm trọng hơn?” Trần Tinh kinh ngạc.
Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: “Không phải thuốc độc, ta cảm thấy không phải gã lừa lúc ta không chú ý để ta uống MThi Hợi đâu.”
Trần Tinh dường như nghĩ tới một thứ gì đó, lại hỏi: “Từ hôm qua phát hiện ra sự khác thường, đến lúc rời khỏi Kiến Khang, bệnh cũng không nặng thêm, là vậy đúng không?”
Hạng Thuật nói: “Không sai, ngươi muốn nói gì?”
Trần Tinh: “Dọc đường đến Hội Kê càng gần thì càng yếu đi, đúng chứ?”
Hạng Thuật ‘ừ’ đáp lại, nói: “Có lẽ vì xuất lực đánh nhau.”
Trần Tinh mải miết phi ngựa, lại hỏi: “Có khả nnăg… bọn chúng thiết lập một phong ấn sức mạnh của huynh ở nơi nào đó?”
Trần Tinh đoán bừa vậy mà suýt chọc ra chân tướng, nhưng tình hình lúc này không còn thời gian cho bọn họ suy xét nữa, cửa thành Hội Kê thấp thoáng trong bóng chiều tà.
Trần Tinh vừa chạy vừa thở hồng hộc, đến ngoài cửa thành mới thấy không có ai, vệ binh thủ thành cũng mất dạng, Hạng Thuật nhìn quanh một lượt, mày nhíu lại.
“Làm sao đây?” Trần Tinh nói, lại hỏi Hạng Thuật: “Huynh đói à?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “? ? ?”
Hạng Thuật: “Ngươi không thể tự nghĩ cách sao? Nếu như ngày nào đó ta không ở bên cạnh thì ngươi không quyết định được?”
“Huynh đột nhiên gắt gỏng như thế làm gì?”
Trần Tinh không ngờ như vậy thôi mà cũng bị mắng, ngẫm lại thì đúng thế thật, từ ngày quen biết Hạng Thuật đến giờ, cậu như mất đi năng lực tự chủ, mỗi lần định làm gì đó đều quay ra hỏi Hạng Thuật: “Sau đây làm gì?”
“À…” Trần Tinh đành nói, “Thi thoảng ta cũng tự hành động mà.”
Nói chưa còn chưa xong mà đã đốt lửa ầm ầm trong lòng Hạng Thuật, nói: “Chủ ý của ngươi, ngoài việc nửa đêm lén lút đi phương bắc thì còn cái gì?”
Hạng Thuật chẳng biết tại sao cứ thấy bộ dạng này của Trần Tinh là bực mình. Mình không màng nguy hiểm ở lại bọc hậu để Trần Tinh chạy đi, nhưng Trần Tinh chạy được thì không có mình, đến Hội Kê cũng không biết làm sao… nghĩ đến đây, hai mắt Hạng Thuật tối sầm, tên nhóc này rốt cuộc nghĩ gì chứ?
“Chúng ta tìm chỗ trốn đi,” Trần Tinh nói, “Chờ Phùng đại ca hội hợp đúng không?”
“Còn phải hỏi chuyện này?!” Hạng Thuật ngạc nhiên.
Hạng Thuật lo lắng vấn đề sống còn của Trần Tinh mà Trần Tinh lại nghĩ Hạng Thuật vì mất vũ lực nên mới cáu bẳn như vậy, cứ trấn an y mãi, giải thích: “Sư phụ có nói, người ta cứ nghĩ mọi chuyện thuận lợi nhưng cái gọi là ‘tính toán không sai sót’ chỉ là giả thôi, nói chung sau đó mọi chuyện đều rối loạn, nên mới có câu ‘người tính không bằng trời tính’, yên tâm đi, bọn chúng không bắt được ta đâu.”
Hạng Thuật nói: “Bọn chúng sẽ còn đến nữa, lúc này phải nghĩ đối sách, đừng làm ảnh hưởng đến ai, vào Hội Kê tìm quận trưởng trước.”
Trần Tinh suýt nữa quên mình đến Hội Kê làm gì, bị Hạng Thuật nhắc nhở mới nhớ ra mình đến điều tra án ôn dịch, thêm nữa đối chiếu tin tức về lai lịch thẻ tre, thế là hai người đến quan phủ.
Có thư của Tạ An, nên gặp quận trưởng rất dễ dàng. Trần Tinh nói rõ mục đích đến, quận trưởng tên là Ngô Kỳ, nghe vậy nhẹ nhàng thở phào, đáp: “Cuối cùng triều đình cũng để ý chuyện này.”
Trần Tinh vốn định giải thích với hắn chuyện này không liên quan đến triều đình nhưng nghĩ thầm, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một, mới thuận miệng nói: “Người đầu tiên bị chẩn đoán nhiễm ôn dịch có phải ở Hội Kê không?”
Quận trưởng bèn sai người mang hộ tịch tới, nói: “Người này hiện giờ vẫn còn đang nằm trên giường, là một người bán hàng rong, năm ngoái đến Mạch Thành một chuyến quay về đã bị bệnh, lúc ấy các đại phu đều có qua khám thử, không nhìn ra nguyên do, đầu đường cuối ngõ đều có lời đồn của dân chúng về chuyện Mạch Thành có thi biến, người này mang theo thi độc ra nên mới khiến ôn dịch hoành hành. Nhưng mà, lời đồn cũng chỉ truyền miệng mấy người có học, quan phủ ra lệnh thì mọi việc cũng dần lắng xuống.”
“Ngày mai lại đến xem.” Hạng Thuật nói với Trần Tinh.
“Được.” Trần Tinh nhớ tới việc, cứ ai nhiễm bệnh đến đêm sẽ ngơ ngơ ngác ngác, đến trưa mới có tinh thần, bệnh chuyển biến tốt hơn.
Ngô Kỳ còn nói: “Đúng, Tạ đại nhân còn sai người đến, điều tra một cuốn thư giản nào đó, người mang tin sáng nay đã rời đi, hai người có gặp trên đường không?”
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật bỗng nhiên đưa tay, áp lên mu bàn tay của Trần Tinh dưới gầm bàn, giữ cậu bình tĩnh lại.
Giọng nói Trần Tinh run rẩy: “Hắn… hắn họ Lâm đúng không?”
“Đúng, chính vậy,” Ngô Kỳ nói, “Trung Thư giám Lâm đại nhân.”
Trần Tinh xác nhận, thi thể kia chính là người đưa tin.
Trần Tinh trầm ngâm một lát, quyết định không nói tình hình người đó ra, cậu đáp: “Ta cần viết một lá thư ngay, xin ngài thay ta gửi đến Kiến Khang giao cho Tạ đại nhân.”
Ngô Kỳ cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, hắn mang giấy bút để Trần Tinh viết thư.
Hạng Thuật đột nhiên hỏi: “Người đưa tin có mang văn kiện gì theo người không?”
Ngô Kỳ hơi bất ngờ, đáp: “Tất nhiên không có, bản quan chỉ cho hắn thông tin về mấy sĩ tộc trong thành ba trăm năm trước…”
Trần Tinh viết thư, vừa viết vừa run, người đưa tin nhất định đã tra được chuyện quan trọng gì, nhưng không để lại lời nào. Đám Bạt vương có thẩm vấn hắn không? Người đó có nói gì không?
“Tình hình thế nào?” Hạng Thuật lại truy hỏi.
Động tác Trần Tinh dừng lại, nhận ra Hạng Thuật gặp vấn đề phức tạp như thế nhưng vẫn rất bình tĩnh, khiến cậu không khỏi bội phục.
Ngô Kỳ: “Nghe nói thư giản này, đến từ một gia đình, mà nhà bọn họ lại mua một toà nhà, chuyện đã hơn trăm năm trước, từ một sĩ tộc ở Hội Kê…” hắn vừa nói vừa cười, giải thích: “Nghe đồn là hậu duệ danh môn, chính là Hạng Vũ năm xưa từng tranh giành thiên hạ với Lưu Bang, Hội Kê Hạng thị.”
“Đùng” một tiếng, Trần Tinh cảm giác như đất trời rung chuyển, giọng nói kia xa mờ tận chân trời.
“Gia đình kia ở đâu?” Trần Tinh hỏi.
Lần này Hạng Thuật không nói được gì, Ngô Kỳ đáp: “Sơn Âm bên tây thành, chính là toà nhà lớn nhất bên cạnh cầu Liễu, bây giờ nhà họ cũng bị bệnh tật quấn lấy, lúc trước Lâm đại nhân muốn kiểm chứng còn tự đi thăm viếng một phen, nên mới chậm trễ.”
Trần Tinh và Hạng Thuật nhìn nhau, im lặng một hồi, cuối cùng Trần Tinh viết xong phong thư, nói: “Xin hãy chuyển đến Kiến Khang trong tối nay.”
Ngô Kỳ hớn hở: “Hai vị đường xa đến, chi bằng…”
“Không được,” Hạng Thuật dứt khoát từ chối, “Tự chúng ta tìm nơi nghỉ chân, mấy ngày nữa không chừng còn đến quấy rầy ngài.”
Trần Tinh biết Hạng Thuật không muốn gây phiền phức cho người ta, dù sao Phùng Thiên Quân chưa xuất hiện, Bạt vương đuổi đến nơi, dù có dựa vào đám quan binh văn võ của Ngô Kỳ thì cũng không cản nổi, lỡ như có Bạt loạn chỉ càng hại người địa phương.
Màn đêm bao trùm, hai người rời phủ quận trưởng, đi dọc phố, Hạng Thuật vẫn mệt mỏi, hoài nghi nhìn Trần Tinh.
“Ta nhớ ngươi có nói…” Hạng Thuật hỏi.
“Đúng,” Trần Tinh lẩm bẩm, “Ta từng nói, Hạng gia Hội Kê cực kỳ nổi danh, năm đó Hạng Vũ dấy quân ở Hội Kê phản Tần, Hạng gia đã chuyển nhà đến đây, chỉ là… vì sao lại tìm thấy thư giản ở đó?”
Trần Tinh giương mắt nhìn, cậu cũng rất nghi ngờ, nhìn Hạng Thuật, hồi trước cậu thuận miệng nói theo họ Hạng Thuật không ngờ chó ngáp phải ruồi, thư giản về Bất Động Như Sơn có liên quan gì đến Hạng gia.
Hạng Thuật không trả lời, vẫn cắm đầu mà đi, im lặng suy nghĩ.
Trần Tinh nói: “Chúng ta phải tìm được một nơi làm rõ chi tiết mọi việc.”
Tung tích Định Hải châu, thư giản về Bất Động Như Sơn, Bạt vương xuất hiện, ôn dịch lan tràn, thân thế Hạng Thuật… tất cả mọi chuyện càng ngày càng rối rắm thêm. Nhưng năm sự việc này, Trần Tinh luôn cảm thấy có liên hệ với nhau, chỉ cần làm rõ được một cái những nghi vấn khác sẽ được giải quyết liên hoàn.
“Có lẽ chỉ trùng hợp bọn họ họ Hạng,” Hạng Thuật nói, “Không liên quan đến mẹ ta.”
Trần Tinh nói: “Ta cảm thấy không phải trùng hợp. Đầu tiên, Trương Lưu từng tới Tạp La Sát, mẹ huynh cũng từng tới Tạp La Sát. Chúng ta tìm thấy Bất Động Như Sơn ở trong Âm Dương giám mà thư giản về nó lại xuất hiện ở Hạng gia Hội Kê…”
Hạng Thuật: “! ! !”
Trần Tinh nói: “Huynh nghĩ ra cái gì thế?”
Hạng Thuật không nói gì, đẩy Trần Tinh ra sau lưng bảo vệ, Trần Tinh mới tỉnh lại từ trong suy luận của chính mình.
Chỉ thấy trên phố dài trong thành, oán khí phảng phất như có thực thể, từ hai đầu đường vọt tới chính giữa.
Trước mặt Hạng Thuật, phía bắc con phố, hai Bạt vương – Tư Mã Nghệ và Tư Mã Dĩnh đi từ giữa luồng oán khí ra ngoài.
Phía sau Trần Tinh, mặt nam con phố, Tư Mã Lượng xuất hiện.
“Ta nhớ ngươi từng nói,” Hạng Thuật hạ giọng, “Tuế Tinh thế nào cũng sẽ cứu ngươi.”
“Trên lý luận là không sai.” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật: “Gặp hiểm cảnh, tự nhiên ngươi cũng sẽ thoát được.”
Trần Tinh đáp: “Chắc là vậy… nhưng tốt nhất đừng mạo hiểm, chúng ta nghĩ cách chạy thôi, không đánh được.”
Hạng Thuật: “Cho nên nhất định ngươi sẽ thoát được, theo ta, tìm cơ hội trốn đi, tự chăm sóc chính mình.”
Trần Tinh: “Không! Chờ chút!”
Nói xong, Hạng Thuật không hề nao núng, kéo theo Bất Động Như Sơn lao về phía hai Bạt vương!
Trần Tinh đành mở Tâm Đăng, đứng sau lưng Hạng Thuật nghĩ các phá vây, nhưng cậu bỗng nhận ra, oán khí đặc quánh muốn phong toả xung quanh, như muốn điều khiển trận đánh. Mà ánh sang Tâm Đăng bị oán khí áp chế đã nhợt nhạt đi nhiều!
Hạng Thuật dù không mất vũ lực, nhưng cùng lúc phải đối phó ba Bạt vương cũng quá sức, huống chi lúc này còn không nhấc được trọng kiếm? Nhưng thế nào y cũng phải để Trần Tinh phá vây, lúc này xả thân giơ kiếm, khua mạnh về phía Tư Mã Nghệ. Tư Mã Nghệ xác nhận Hạng Thuật thoát lực, tóm chặt y, chặn Hạng Thuật lên tường, sau đó dùng thuẫn húc mạnh.
Vách tường kêu ‘bụp’ rất trầm, vỡ tung. Hạng Thuật điên cuồng gào lên, bị lực mạnh chấn động đến mức huyết khí trong ngực cuồn cuộn, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn nắm chặt trọng kiếm không buồn.
Trần Tinh chỉ đến, Tâm Đăng loé lên phá tung bóng tối, hai Bạt vương lao vút về phía sau Trần Tinh tập kích, Tư Mã Lượng đã kéo cung, Trần Tinh quay người, giơ tay, hai mắt trợn to.
“Tuế Tinh của ngươi đâu?” Khoé miệng Hạng Thuật ứa máu, lảo đảo đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía nhà dân ven đường, cố tính xem nếu dẫn Trần Tinh lao đến thì vẫn có khả năng chạy trốn.
Trần Tinh: “Tuế Tinh ngươi không xuất hiện là ta chết thật đó!”
Tư Mã Lượng bắn tên, hai Bạt vương rút kiếm, bỏ qua Hạng Thuật, cùng chém về phía Trần Tinh, kiếm hạ xuống muốn giết Trần Tinh tại chỗ…
Lời còn chưa xong, một cái bóng đen từ nóc nhà lao xuống.
Toàn bộ oán khí trên đường dịch chuyển về phía bóng đen, thiếu niên cao đến khuỷu tay Trần Tinh, đeo mặt nạ, lướt ngang qua, gào lên một tiếng như sói.
“Tiêu.. Tiêu Sơn?!” Trần Tinh nghe thấy giọng kia, vạn lần không ngờ tới Tiêu Sơn sẽ xuất hiện lúc này.
Ngay sau đó hai trảo của Tiêu Sơn như ôm lấy oán khí hữu hình trong màn đêm, kéo về phía mình rồi xuất chiêu.
Kiếm, thuẫn của Tư Mã Dĩnh và Tư Mã Nghệ cùng nát vụn, bọn chúng phi thân xoay người, khó khăn lắm mới né được móng vuốt, Thương Khung Nhất Liệt loé ngang qua bả vai Tư Mã Dĩnh chém đứt giáp vai của hắn xuống.
Tiêu Sơn đeo mặt nạ quỷ, mặc một bộ quần áo săn bẩn thỉu, trên cổ quấn khăn, quát: “Trần Tinh! Đi1”
Hạng Thuật không nói nhiều, lôi Trần Tinh chạy vào hậu viện của căn nhà dân bị vỡ gach kia, đến hậu viện, mở cửa sau, lại chạy ra.
Hai mắt Tiêu Sơn đỏ ngầu, xoay người nhảy lên nóc phòng, ba tên Bạt vương đã đuổi kịp, chỉ thấy Tiêu Sơn lại xoay người nhảy vọt lên, không thèm nhìn đã vung tay, chém bay một nửa nóc nhà, phòng ốc đổ sụp, đám Bạt vương bị đè xuống, nhóc con tiêu sái nhảy ra chạy theo Hạng Thuật và Trần Tinh.
___________
đồ dở hơi, lo cho em bé thì cố mà ở bên người ta mà bảo vệ, tự dưng cáu bẳn cái chì!!!