Đừng trách ta không nhắc ngươi… ngươi có sợ quỷ không?
Lại một bóng người vọt qua phố, hô: “Có yêu quái! Có yêu quái!”
Phùng Thiên Quân vừa vào thành đã nhìn thấy oán khí phía nam thành, lập tức chạy đến trợ giúp, bị hắn hô hoán như thế cùng Tiêu Sơn gây ra động tĩnh lớn khiến cả phố đều thức giấc, đèn đuốc sáng trưng, ngay sau đó ba Bạt vương gạt gạch ngói, hoá thành hắc hoả bay đi.
“Hộc, hộc…” Trần Tinh đỡ Hạng Thuật, hai người lảo đảo chạy về phía tây thành.
“Trần Tinh!” Giọng Tiêu Sơn giận dữ gọi, “Trần Tinh!”
“Tiêu Sơn…” Trần Tinh quay đầu thấy Tiêu Sơn đuổi theo mới dừng bước. Tiêu Sơn dùng cả hai tay hai chân nằm rạp xuống mà chạy, đến trước Hạng Thuật và Trần Tinh thì dừng lại cản đường, mặt mũi giận dữ nhìn Trần Tinh không nói một lời.
Trần Tinh đã kiệt sức, Hạng Thuật cau mày nói: “Bảo ngươi chờ ở Cáp Lạp Hoà Lâm rồi còn theo tới làm gì?”
Tiêu Sơn tức đến không nói được, sau đấy hô một tiếng, lao đến như gió muốn đánh nhau với Hạng Thuật.
“Mau dừng tay!” Trần Tinh quay đầu, vội nói, “Hạng Thuật hiện giờ không đánh nhau được với nhóc! Tiêu Sơn! Tốt quá!”
Tiêu Sơn mặc kệ Trần Tinh lùi ra sau mấy bước, Trần Tinh không biết nên khóc hay cười nữa, mới hỏi: “Làm sao đệ tìm được đến đây?”
Tiêu Sơn không trả lời, nhóc con kìm nén đến đỏ ửng cả hai mắt. Trần Tinh quay đầu nhìn, sợ Bạt vương đuổi theo, vội vàng đỡ Hạng Thuật, nói: “Đi theo ta, đi! Đi mau! Nơi này nguy hiểm lắm!”
Ba người trốn đến dưới chân cầu, Trần Tinh kiểm tra thương thế Hạng Thuật, Hạng Thuật mệt mỏi thở dài, từ từ nhắm mắt, ngồi im.
Tiêu Sơn ở bên ngoài hoài nghi nhìn cả hai.
“Huynh không sao chứ?” Trần Tinh hỏi.
“Mệt tim.” Hạng Thuật mới bị Bạt vương đánh trúng một chiêu, khoé miệng ứa máu, chắc chắn bị nội thương rồi, thở thôi cũng thấy đau.
Trần Tinh cực kỳ lo lắng, quay đầu nhìn Tiêu Sơn.
“Tìm chỗ nào an toàn,” Trần Tinh nói, “Hoặc mau rời Hội Kê.”
Vào đêm, trong thành vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có tiếng quạ vang lên, trên cầu có tiếng bước chân.
“Trần Tinh!” Phùng Thiên Quân hô.
“Suỵt!” Trần Tinh lập tức ló đầu ra, Phùng Thiên Quân xuống gầm cầu, thở phào: “Truy binh chạy rồi, bách tính tỉnh dậy hết. Hạng huynh đệ, tình hình thế nào? Đến tiền trang nhà ta ở lại một đêm… A? Ngươi là ai?”
Trần Tinh ra hiệu không có thời gian giải thích, nhìn bộ dáng Hạng Thuật có vẻ còn nghiêm trọng hơn, cố gắng nghĩ cách đưa y về Kiến Khang không thể chờ đợi chỗ này được. Việc có quan trọng đến đâu cũng không bằng an nguy của Hạng Thuật, chờ chuyện này qua đi rồi điều tra cũng được.
Phùng Thiên Quân lập tức vắt cánh tay Hạng Thuật qua vai mình, Trần Tinh cảm thấy nhẹ hẳn một nửa. Vội vàng rời khỏi gầm cầu, trước mặt là khu nhà im ắng bên tây thành, một năm ôn dịch khiến nhà nhà như bị một bầu không khí u ám đè nặng xuống, đến đêm lúc vắng sao, đúng như chốn âm ti.
“Đi qua phố,” Phùng Thiên Quân nói, “đi về phía bắc chừng một canh giờ, tăng tốc thì hừng đông sẽ đến tiền trang Tây Phong…”
“Chờ chút,” Trần Tinh bất chợt nhớ tới lời của Ngô Kỳ, dinh thự Hạng gia ngay bên cạnh cầu Liễu, mà cầu Liễu là cây cầu ban nãy, thế là nói, “Đi theo ta.”
Trần Tinh đến cổng một gia đình, gõ cửa, trên cửa treo đèn lồng đề hai chữ ‘Phương phủ’, bên cạnh cắm một thanh kiếm gỗ đào trừ tà. Chủ nhân họ Phương mua lại dinh thự này vốn cũng là một gia đình giàu có nhưng vì gia chủ và trẻ nhỏ nhiễm bệnh, lây sang cả người làm, tự dưng tiêu tố một đống tài sản, cứ nghĩ sẽ phải chờ chết nhưng bệnh lại cứ treo trên đầu, đành chịu từng ngay qua đi.
Đến lúc này, trong Phương gia chỉ còn một lão người hầu, một thiếu niên ngồi đối diện, Trần Tinh nói rõ mục đích đến, cậu là người đi xa, bằng hữu sinh bệnh muốn mượn phòng ở một đêm, gia đình họ vui vẻ đồng ý, sau đó đi dọn dẹp qua phòng khách. Phùng Thiên Quân định đưa chút tiền, nhưng bọn họ không nhận, chủ nhà nhiễm bệnh nằm liệt giường, thấy thương xót người đồng cảnh, giúp được thì giúp coi như tích thêm chút âm đức.
Trần Tinh kiểm tra thân thể Hạng Thuật, lúc đối địch vì tạng phủ chịu lực đánh quá mạnh nên mới xuất huyết, may mà không nặng, dùng ngân châm khơi thông kinh mạch, Hạng Thuật thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn ngồi thẫn người ra như cũ.
Phùng Thiên Quân nói: “Sao lại chọn đây? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Trần Tinh mới kể một lượt chuyện trên đường, Tiêu Sơn không để ý bọn họ, ngồi trên giường ngẩn người, một lớn một nhỏ đối diện với Hạng Thuật, giống như hai kẻ chướng mắt nhau.
Phùng Thiên Quân trầm ngâm một lát, Hạng Thuật rốt cục nói: “Tin ngươi đó, ai nói Thi Hợi sẽ không vươn tay đến Giang Nam?”
Phùng Thiên Quân kêu khổ: “Làm sao ta biết chứ? Không có dấu hiệu nào!”
Trần Tinh: “Bọn chúng sao biết chúng ta rời Kiến Khang đến Hội Kê? Biết cả tuyến đường.”
Kiến Khang xuôi nam, chỉ có một đường, muốn mai phục trên đường không khó, nhưng ba Bạt vương kia làm thế nào mà đến Giang Nam vô thanh vô tức? Trong thành Kiến Khang không chừng có người làm tiếp ứng. Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại vẫn không lần được ra đầu mối, Phùng Thiên Quân lại kiểm tra cửa sổ khoá chặt toàn bộ, cũng nhìn trộm xem trong Phương trạch có quạ đen không.
“Đợi đến gần sang,” Phùng Thiên Quân nói, “Ta sẽ bảo quản sự ở Tây Phong đi đưa tin, mọi người cố đừng lộ diện tránh để Bạt vương truy đuổi. Rồi ta đến phủ quận trưởng một chuyến, ta không tin phái quân đội ra thì không làm được gì ba kẻ đã chết.”
Trần Tinh nghĩ thầm vì kế hoạch hôm nay, cầu trợ quan phủ là lựa chọn an toàn nhất, nhưng sợ Bạt loạn lại nổ ra, lỡ thành tình huống như ở Trường An, cả nhóm không thoát được tội. Mà hiện giờ, ngoài Phùng Thiên Quân, có thêm một sinh lực quân là Tiêu Sơn, chuẩn bị kĩ càng vẫn có thể đánh một trận.
“Tiêu Sơn, đệ biết dùng Thương Khung Nhất Liệt rồi?” Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn tựa trong góc giường cuộn tròn, lúc trước còn lén nhìn Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, mỗi khi Trần Tinh nói chuyện, thì ánh mắt Tiêu Sơn chuyển đi.
Phùng Thiên Quân ra hiệu Trần Tinh giải thích, sao lại có đứa nhóc này, hỏi: “Hai người có con trai khi nào? Thần thái này giống y đúc Hạng huynh đệ.”
“Đủ rồi.” Hạng Thuật thấy phiền, không muốn đối đáp câu bông đùa của Phùng Thiên Quân.
Đúng lúc này bên ngoài có người hỏi: “Mọi người có cần thuốc không? Ta thấy vị huynh đệ kia có vẻ bị thương.”
Trần Tinh quyết định nhanh chóng đến mở cửa cảm ơn, thấy là thiếu niên kia, mới nói: “Đang định hỏi thuốc lưu thông khí huyết, chủ nhà lại vừa có.”
Chủ nhân Phương phủ bị bệnh này, cách gì cũng đều thử qua, trong nhà cũng trữ không ít thuốc, lại mong người làm tích đức mỗi ngày, thiếu niên kia cầm đèn dẫn Trần Tinh vào phòng kho tìm thuốc.
Trần Tinh nói: “Thực không dám giấu, ta là đại phu, ngày mai chờ lão gia tỉnh lại, ta sẽ khám qua cho ông ấy.”
“Cảm ơn.” Thiếu niên nói, “Huynh đệ kia của ngươi rất đẹp, sao lại bị thương nặng như vậy.”
Trần Tinh than thầm trong lòng, thật sự nhân sinh khổ đoản, nói ra rất dài, lại nghĩ mai để Phùng Thiên Quân hộ tổng Hạng Thuật về Kiến Khang, còn mình và Tiêu Sơn ở lại điều tra, móng vuốt của Tiêu Sơn rất lợi hại không chừng có thể giúp một tay… bỗng nhiên cậu nghĩ tới, không phải nhà này chính là nơi Hạng gia từng ở sao? Mới đổi chủ đề, hỏi: “Lúc trước nghe nói trong nhà các ngươi có bán chút cổ vật, đúng không?”
Thiếu niên kia bỗng nhiên giật mình, nói: “Hai ngày trước có một vị đại nhân họ Lâm từ Trung Thư giám đến hỏi việc này, các ngươi có quan hệ gì?”
Trần Tinh tranh thủ lấy văn thư của Tạ An ra, thiếu niên rọi đèn xem, nói: “Lúc chúng ta chuyển đến toà nhà này vốn là Hạng gia, Hạng gia không còn ai, quan phủ mới thu lại để bán, mới tới tay lão gia. Chẳng ngại nói thật, lão gia, phu nhân nhà ta mắc bệnh lâu ngày, trong nhà lộn xộn, cũng thiếu ngân lượng, đành phải tìm ít đồ có giá trị bán đi, ta thấy thư giản kia có khảm vàng, chắc bán được mấy đồng…”
Trần Tinh dứt khoát ngắt lời: “Lúc trước các ngươi dọn dẹp toà nhà này có tìm thấy vật gì khác không?”
Thiếu niên nói: “Đều ở mặt phía tây, ngươi muốn xem ta dẫn đi cũng được, đừng trách ta không nhắc ngươi… ngươi có sợ quỷ không?”
Trần Tinh dở khóc dở cười nói: “Đi thôi.”
Thiếu niên lại nói: “Thật đó, nửa đêm ta đi qua vườn, nghe thấy tiếng người, ngươi không thể không tin được.”
Đi qua toà nhà đến một bên khác, Trần Tinh mới phát hiện toà nhà này rất lớn, còn nhiều chỗ chưa sửa, tây viện nằm trong bóng tối, cột gỗ, xà nhà, cừa nẻo đều mục ruỗng, trong đêm tối như ám đầy tử khí, như ma quỷ nuốt người, có thể nhìn ra mấy trăm năm trước đây là một đại trạch vàng son lộng lẫy thế nào.
Bên trong cũng không khoá, cũng chẳng ai đến trộm đồ một nhà nhiễm ôn dịch, Trần Tinh đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên đặt đèn lên bàn, ắt hẳn cũng không lớn gan, nói: “Ta về trước đi ngủ, có việc gì thì lại gọi ta.” Nói xong cậu ta chạy biến.
“Ta ngược lại muốn có quỷ hồn xuất hiện,” Trần Tinh lẩm bẩm, “như thế, cũng hỏi thăm được vài lời.”
Trần Tinh đặt đèn lên một chiếc bàn méo, mở Tâm Đăng, chiếu sáng bốn phía, đây là một nhã các chủ nhà dùng đãi khách, đối diện có hồ nước, bên trong có giá sách, trên giá sách chất đầy quyển trục linh tinh, phần lớn đã mục nát.
Trần Tinh mở ra một quyển có vẻ còn tốt, dây thừng cũng rữa ra từ lâu, ‘soạt’ một tiếng thẻ tre rớt đầy đất, Trần Tinh khom người nhặt một thanh lên, bên trên ghi: ‘Đề cương về linh khiếu địa mạch’.
Hạng gia là Khu ma sư! Những gì Trần Tinh suy đoán đã được chứng thực, cậu lập tức lật thư giản khác ra xem, rút ra thẻ đề tên, trên đó ghi: “Mười cảnh quan ‘động thiên phúc địa’”.
“Tìm gì đó?” Giọng Hạng Thuật vang lên sau lưng.
Trần Tinh: “A!”
Trần Tinh giật mình kêu lên.
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh thở hổn hển, đứt quãng nói: “Huynh… huynh đến làm gì?
Hạng Thuật cau mày: “Sợ ngươi bị tóm đi!”
Trần Tinh không biết nên khóc hay cười: “Hiện giờ Bạt vương bắt ta đi, huynh cũng không có cách nào khác cả, mau về nghỉ đi.”
Trần Tinh thuận miệng nói nhưng sắc mặt Hạng Thuật bỗng dưng thay đổi, tức run cả người, không muốn ầm ĩ cãi cọ với Trần Tinh ở đây, y nói: “Ngươi nói đúng, ta đi.”
Trần Tinh ý thức được lời nói của mình làm tổn thương Hạng Thuật, vội nói: “Ta không có ý kia… thực xin lỗi, Hạng Thuật… Thuật Luật Không!”
Hạng Thuật xoay người rời đi, Trần Tinh nhìn bóng lưng y, trong lòng tự dưng có cảm giác chua xót.
“Hạng Thuật,” Trần Tinh nói, “Huynh nghe ta nói… Hạng Thuật, huynh xem, ta tìm được cái gì…”
Hạng Thuật không nói gì muốn rời đi, Trần Tinh chắn phía trước, bỗng dưng ôm eo y không buông.
Hạng Thuật: “!!!”
Cả người Hạng Thuật cứng đờ, muốn giãy dụa nhưng không có sức, không thoát khỏi được Trần Tinh, cuối cùng y cũng bị Trần Tinh khống chế một lần.
“Mau… mau buông ra!” Hạng Thuật hoảng hốt vội nói, “Muốn làm gì! Cút đi.”
Hạng Thuật đấy đầu Trần Tinh mấy lần mà không được.
Trần Tinh nghiêng đầu, tựa vào vai Hạng Thuật, lúc này cậu vừa chua xót vừa cảm động, chua xót vì vũ lực Hạng Thuật mất hết, mình không lựa lời khiến y tổn thương. Cảm động vì Hạng Thuật không bảo vệ được cậu nữa nhưng vẫn quan tâm đến an nguy của cậu như trước.
“Thực xin lỗi, thực lòng xin lỗi.” Trần Tinh nhỏ giọng nói, “Cám ơn huynh, Thuật Luật Không.”
“Đau!” Hạng Thuật không nhịn được nói, vẻ mặt đau đớn, “Mau buông ra! Ngươi muốn báo thù ta ở đây phải không?”
Bấy giờ Trần Tinh mới buông y ra, hai người đối mặt đứng đấy, đều chuyển ánh mắt ngại ngùng của mình đi, chỉ sợ tiết lộ ý nghĩ trong lòng. Cuối cùng, Hạng Thuật đột nhiên nói: “Ngươi tìm gì ở chỗ này?”
“Ấy… ta…” sóng lòng Trần Tinh vẫn còn cuộn trào, chẳng biết vì sao, tự dưng trong đêm tối cậu hiểu ra những con chữ trong cổ tịch nhắc đến Khu ma sư và Võ thần Hộ pháp, càng khiến tâm tình trở nên phức tạp.
“Ngươi ngồi im cho ta, nếu không lúc ta khôi phục, việc đầu tiên là dạy dỗ ngươi.”
Hạng Thuật chỉ một cái án, bước chân vẫn còn lảo đảo, đến một bên ngẩng đầu nhìn quyển trục trên giá. Trần Tinh đành ngồi xuống, tình cảm dâng trào trong lòng khi nãy dường như muốn xé toạc ra khiến cậu hô thành tiếng.
Thuật Luật Không cái đồ khốn kiếp này! Huynh tốt nhất! Ta thích huynh!
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh lập tức dời ánh mắt, Tâm Đăng vô thức sáng rực trong tay, chẳng biết vì sao, dường như đêm nay Tâm Đăng phản ánh tình cảm của chính cậu, ánh sáng rực rỡ vô cùng vô tận, sôi trào mãnh liệt, toả sáng quanh phế trạch khiến căn phòng sáng như ban ngày.
“Mau dừng lại,” Hạng Thuật nhíu mày, “Muốn dẫn kẻ địch tới hả?”
Trần Tinh bị mắng, đành thu pháp lực lại, Hạng Thuật nghiêm mặt nói: “Pháp lực của ngươi sẽ gây tổn thương thân thể, có chịu ngoan một tí không?”
Trần Tinh đành đáp: “A, ta chỉ muốn chiếu sáng cho huynh thôi.”
Trong một khác này, trong lòng Trần Tinh ấm áp, cứ như muốn mang Tâm Đăng ra để biểu đạt tình cảm dào dạt trong lòng.
Hai người im lặng một hồi, Hạng Thuật cầm thẻ tre lúc trước Trần Tinh xem qua, cúi đầu nhìn.
Kỳ lạ, không phải Hạng Thuật không hiểu chữ triện sao? Trần Tinh nghĩ thầm.
Quả nhiên, Hạng Thuật cũng không đọc được, lại đứng dậy kiểm tra giá sách, lật tung hết lên, dường như đang muốn dùng hành động phát tiết tình cảm, Trần Tinh nhịn không nổi nữa.
“Gia chủ này, khi còn sống cũng là Khu ma sư.” Trần Tinh giải thích, “Có vẻ chuyên nghiên cứu phong thuỷ, là dòng chảy của thiên địa mạch, với động thiên phúc địa… huynh tìm gì đấy? Mang cho ta xem với.”
Hạng Thuật cuối cùng cũng bình tình, nói: “Tìm gia phả.”
Trần Tinh chợt nhớ ra, nói: “Huynh cảm thấy mẹ huynh là người nhà này sao?”
Hạng Thuật không trả lời, hít sâu một hơi, chịu đựng vết thương vẫn còn đau nhức, lấy xuống một cái hộp từ trên nóc giá sách, mở hộp lấy một quyển tơ lụa màu vàng.
Trần Tinh kinh ngạc, đang định đứng dậy, Hạng Thuật đã cầm hộp, trải trên bàn, Trần Tinh dùng Tâm Đăng chiếu sáng tấm tơ lụa, trên đó chi chít những chữ rất nhỏ – đều là tên người.
“Đây là gia phả người Hán sao?” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh nói: “Không, đây là… danh sách những Khu ma sư của Hạng gia được Khu ma ti tuyển.”
Đây là vinh dự mấy trăm năm của Hạng gia từ khi Đại Hán lập triều đến nay, so với các thế gia Khu ma, đúng là hậu thế danh môn. Chỉ xem hàng chữ này đã khiến Trần Tinh nhớ lại trong sư môn có Lập truyện, ghi chép sự tích của từng Khu ma sư.
Trước mỗi cái tên đều ghi năm gia nhập Khu ma ti, phía sau là pháp khí sử dụng. Bắt đầu từ năm Ất Mùi đời Hán Cao Tổ, cứ mấy năm Hạng gia đều có tử đệ trúng tuyển. Cho đến khi Hán Vũ Đế Lưu Triệt kế vị, có niên hiệu, năm Kiến Nguyên thứ nhất càng xuất hiện nhiều Khu ma sư trẻ tuổi hơn.
Hạng Thuật lần từng hàng xuống dưới, Trần Tinh định nói trăm năm trước nhân khẩu Hạng gia neo đơn dần, phải tìm gia phổ mới xác nhận được, đột nhiên, Hạng Thuật mất khống chế mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập như người ngâm trong nước, ánh mắt dừng trên một hàng chữ:
Năm Vĩnh Bình thứ nhất: Hạng Ngữ Yên, Lạc Hồn Chung.
“Năm Vĩnh Bình đầu tiên, ba trăm… ba trăm mười bảy năm trước.” Trần Tinh mê man nói, “Ba trăm năm trước? Ba trăm năm!”