Định hải phù sinh lục

Chương 58: Quang điệp



Mãi mãi ở lại, chẳng lìa xa.

 

“Chưa chắc là người,” Trần Tinh dạo bước trong phòng, nói: “Có lẽ chỉ trùng tên họ thôi? Hạng Thuật…”

 

Hạng Thuật rối hết cả lòng, vô thức vuốt ve tấm lụa, trán túa mồ hôi, nếu mẹ y là người từ ba trăm năm trước vậy thì y là gì?! Hai người vô thức liếc nhau, Trần Tinh nhìn ra trong ánh mắt Hạng Thuật lộ rõ vẻ bất an, mặt ngoài cậu dùng việc trùng tên họ dỗ dành Hạng Thuật, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, có lẽ đó chính là mẫu thân Hạng Thuật.

 

Trong Âm Dương giám có nhật ký của Trương Lưu, xuất xứ của thư giản về Bất Động Như Sơn, tung tích DHC, tất cả là bí ẩn có vẻ chẳng liên quan gì, nhưng trong thời khắc này dường như liên kết với nhau, vì một nữ Khu ma sư người Hán tên là Hạng Ngữ Yên.

 

Mà cô nương này, có khả năng rất lớn là mẫu thân Hạng Thuật!

 

“Ở đây à?” Giọng Phùng Thiên Quân vang lên.

 

Hạng Thuật và Trần Tinh bị giật mình, cùng gào ầm lên.

 

Phùng Thiên Quân cũng đứng ngoài cửa hét theo, ba người gào ầm ĩ, chỉ có mình Tiêu Sơn lạnh lùng nhìn bọn họ.

 

Vào canh ba, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn tìm đến, Trần Tinh và thiếu niên kia rời đi trước, sau đó là Hạng Thuật, hai người một đi không trở lại, Phùng Thiên Quân ở trong phòng làm bạn với Tiêu Sơn, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Phùng Thiên Quân có hỏi gì Tiêu Sơn cũng chẳng để ý. Bầu không khí quỷ quái trong căn nhà này khiến Phùng Thiên Quân nhớ tới câu chuyện ma được nghe kể lúc còn bé: tìm chỗ trú bão trong đêm, đồng bạn cứ biến mất từng người một, quá kinh khủng.

 

“Huynh đừng doạ người!” Trần Tinh nói.

 

“Là hai người doạ trước được không!” Phùng Thiên Quân cả giận, “Ra ngoài lâu như thế, đến canh ba rồi cũng chưa thèm về!”

 

Tiêu Sơn vào phòng tò mò nhìn quanh, Trần Tinh thở dốc mãi, sắc mặt Hạng Thuật thì chưa bao giờ khó coi như vậy, Phùng Thiên Quân nói: “Hai người tìm được gì rồi? Cho ta xem?”

 

Trần Tinh giải thích với Phùng Thiên Quân nói đến thân phận Hạng Ngữ Yên, cậu nghĩ chuyện liên quan đến thân thế Hạng Thuật, không muốn nhiều lời, định lấp liếm cho qua mà Hạng Thuật lại nói: “Nàng là mẹ ta.”

 

Phùng Thiên Quân cũng nhận ra sự kỳ lại, run rẩy: “Mẹ huynh đã sống hơn ba trăm năm? A, chuyện này… cái này có thật. Khu ma sư, ừm, Khu ma sư đều có thể sống lâu như vậy?”

 

Trong truyền thuyết có người tu tiên sống hai ba trăm năm, thậm chí thọ ngang trời đất nhưng nói qua nói lại, chưa ai từng gặp, nhưng giải thích chuyện này thì cũng hơi hơi thuyết phục.

 

Hạng Thuật nhớ lại mẫu thân, nói: “Nàng không giống người ba trăm tuổi.”

 

Người sống lâu, tâm tính và bộ dáng bên ngoài sẽ có khác biệt. Ví dụ một người tám mươi, dù có dung nhan hồi hai mươi nhưng lời nói, hành động không như người hai mươi tuổi được.

 

“Lạc Hồn Chung là cái gì?” Phùng Thiên Quân nghi ngờ.

 

“Một món pháp bảo,” Trần Tinh cố gắng nhớ kỹ, nói, “Có thể thu đi hai hồn của yêu, người, thú.”

 

Phùng Thiên Quân: “Sẽ không chết ư?”

 

Trần Tinh khoát tay, giải thích: “Người sinh ra có ba hồn Thiên, Địa, Nhân. Thiên hồn mất đi thì sẽ chết; Địa hồn điều khiển cảm giác với ngoại vật và tinh thần mỗi người, còn Nhân hồn, là chủ trưởng trí nhớ. Ngoài Thiên hồn, hai hồn mất đi thì người sẽ không chết. Rảnh rỗi sẽ kể kỹ cho huynh… Tiêu Sơn! Đừng làm loạn đồ đạc!”

 

Tiêu Sơn không đủ cao, có lẽ chán quá muốn nhìn xem đồ trên giá có gì, hoặc muốn gây chú ý đến mọi người, nhóc duỗi bộ vuốt gạt giá sách sang bên, trong phòng bụi bay mù mịt, Trần Tinh ra hiệu Tiêu Sơn lại gần. Tiêu Sơn tỏ vẻ không đồng ý, cản Trần Tinh, sau đó chỉ vào tai mình, lại chỉ vào cánh cửa lộ ra sau khi giá sách sụp xuống?

 

Trần Tinh: “?”

 

Tiêu Sơn nhấc chân đá văng cửa, ra hiệu cậu đi theo nhóc.

 

Trần Tinh: “Làm sao vậy?”

 

Phía sau cửa là một đường mòn dẫn đến hoa viên trong góc của Hạng trạch, con đường này phải trăm năm rồi ai dọn dẹp, bên trong đầy cỏ dại, đã gần canh bốn, không gian tĩnh lặng như tờ, trăng ló qua màn mây đen, chiếu rọi từng bụi cỏ nhánh cây.

 

“Đệ nghe thấy gì à?” Trần Tinh hỏi.

 

Tiêu Sơn không lên tiếng, Trần Tinh biết thính lực của nhóc từ trước đến giờ, so với Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân còn xịn xò hơn. Sau đó, Tiêu Sơn dùng vuốt quét sạch cỏ dại chắn đường, PQT nói: “Để ta!”

 

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật hỏi ý, huynh muốn ở lại hay đi cùng bọn ta?

 

Hạng Thuật thu tấm lụa lại, đứng dậy, Phùng Thiên Quân điều khiển đao, có chút oán khí quấn quanh lưỡi đao. Trần Tinh nhìn qua, hẳn là sau mấy trận chiến, oán khí trên đao chưa tan hết.

 

Cây cối cản đường khô héo, lùi sang hai bên, lộ ra một lối đi, trong tiếng gió loáng thoáng có tiếng một cụ bà: “Ở lại đây… ở lại đây… đừng đi…”

 

“Nữ quỷ à?”

 

Trần Tinh nghe thấy thì rùng cả mình, mắt nhìn Phùng Thiên Quân, một tay Hạng Thuật đè lên vai cậu, vượt qua Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, tiến vào vườ.

 

“Đừng đi… ở lại đây…” Giọng nói già nua kia đau khổ, “Đừng đi…”

 

Một cơn gió thổi qua, mây đen lấp trăng, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân nghe thấy thế lông tóc dựng đứng, Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật, ném luôn lời nói mình không sợ quỷ lên chín tầng mây, nói: “Hay là… chúng ta về trước… về trướ đã? Ban ngày rồi đến?”

 

“Ngươi sợ cái gì?” Hạng Thuật cau mày, đồng thời cũng nắm chặt tay Trần Tinh, mười ngón đan xen, nói: “Bạt cũng không sợ, còn sợ quỷ?”

 

Trần Tinh kêu rên: “Là vì đêm hôm khuya khoắt, không thấy gì hết, thật là đáng sợ aaaa….”

 

“Tâm Đăng!” Hạng Thuật siết chặt tay, bàn tay to lớn ấm áp khiến Trần Tinh bình tĩnh lại.

 

Trần Tinh vẫn còn lo sợ, một tay thắp Tâm Đăng, chiếu sáng chung quanh mình, dưới ánh sáng trắng hiện ra một hòn non bộ, bên cạnh có xích đu, dây xích còn lắc lư kẽo kà kẽo kẹt trong gió, cảnh tượng này càng khủng bố hơn.

 

Tâm Đăng vừa chiếu rọi, giọng nói kia như được tiếp thêm sức mạnh, lớn hơn một chút.

 

“Đừng đi! Ở lại!” Giọng bà cụ nghiêm nghị nói.

 

Phùng Thiên Quân và Trần Tinh sợ lạc cả hồn, Trần Tinh nhanh chóng trốn ra sau lưng Hạng Thuật, chỉ có Tiêu Sơn nghi hoặc đến chỗ hòn non bộ.

 

“Đừng đi…” giọng nói kia lại vang lên yếu ớt.

 

Tiêu Sơn nghiêng đầu, móng vuốt chỉ về phía trước hòn non bộ, dưới xích đu, giọng nói phát ra từ đó.

 

Hạng Thuật nói với Trần Tinh: “Đừng sợ, ta đi xem một chút.”

 

Bốn người tiến đến, Tiêu Sơn dùng Long trảo đào đất, dưới đất lại vang lên: “Ở lại… ở lại cho ta…”

 

Phùng Thiên Quân sắp không chịu nổi, nói: “Ta thấy vẫn nên chờ mặt trời lên rồi đến đào? Tiểu huynh đệ! Mau dừng ta!”

 

Trần Tinh nói: “Hơn nửa đêm rỗi, lỡ đào ra người chết thì biết làm sao?”

 

Trong đầu Trần Tinh hiện lên cảnh tượng một cụ bà bị chôn sống dưới đất, oan hồn không tan, không dám nhìn nữa, Hạng Thuật cũng ra tay đào chung với Tiêu Sơn, hai người hợp sức đào đến một thước. “Đinh” một tiếng, đụng phải một vật kim loại.

 

Lần này Phùng Thiên Quân và Trần Tinh sợ mất hồn mất vía, Phùng Thiên Quân  lập tức nói: “Ta đi trước…”

 

“Không phải quan tài!” Hạng Thuật không nhịn nổi mà nói.

 

Sau đó, Tiêu Sơn móc từ dưới bùn ra một cái hộp đồng cỡ bàn tay.

 

Trần Tinh: “? ? ? ?”

 

Phùng Thiên Quân thấy không phải thi thể, vội thở phào, Trần Tinh không sợ nữa, còn nghe âm thanh từ trong hộp vẫn truyền ra như cũ: “Ở lại… ở lại…”

 

“Đây là gì?” Trần Tinh đỡ hơn rồi, đón lấy cía hộp, bên trên có một khoá đồng, Tiêu Sơn đặt nó lên hòn non bộ dùng trảo cắt khoá.

 

Trần Tinh ra hiệu mọi người lùi ra sau, tiên lên muốn mở hộp.

 

“Sao lại không sợ nữa rồi?” Hạng Thuật bất ngờ nhìn Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “Không phải quỷ… là tốt rồi.”

 

Phùng Thiên Quân ôm tay: “Lỡ như bên trong có quỷ thì sao?”

 

Trần Tinh: “Ấy… ta thấy vật thật sẽ không sợ, ta mở ra nhìn xem, mọi người cẩn thận.”

 

Phùng Thiên Quân: “Vẫn nên để ta đi.”

 

Phùng Thiên Quân dùng lưỡi đao gẩy mép hộp, đề phòng bên trong có ám khí, sau khi nắp hộp mở ra, ‘vù’ một cái, bên trong toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

 

Bên trong có một bông hoa đã héo khô, trên cánh hoa có một con bướm phát sáng, khe khẽ đập cánh, ánh sáng mờ ảo màu xanh phát ra từ đôi cánh của nó.

 

Con bướm phát ra giọng nói yếu ớt: “Ở lại…”

 

Trần Tinh: “? ? ? ?”

 

Mọi người nhíu mày nhìn xem, Hạng Thuật lại hỏi: “Đây là cái gì?”

 

Trần Tinh: “Ta không biết. Mang nó về nghiên cứu xem? Tiêu Sơn, đừng nghịch ngợm.”

 

Tiêu Sơn dùng móng vuốt muốn bắt con bướm kia, Hạng Thuật lập tức tóm chặt cổ tay nhóc con, com bướm lại vỗ cánh nhè nhẹ, từ trong hộp bay ra, mang theo bụi sáng bay vòng quanh mọi người, từ từ lên cao.

 

“Nó bay đi!” Phùng Thiên Quân nói.

 

Hạng Thuật vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy đôi cánh bướm, không cho nó bay đi, đúng lúc bắt được, con bướm hoá thành bụi sáng, tiêu tan, toàn bộ vườn hoa trong đêm tối phát sáng, xung quanh rũ bỏ cây dại khôi phục sức sống, nước chảy róc rách trong đình viện, vô số ký ức ùa tới, đưa bọn họ về Hạng gia của ba trăm năm trước.

 

Hạng Ngữ Yên mặc võ phục, ngồi trên xích đu, đong đưa theo gió.

 

Một nam nhân đi vào vườn hoa, Hạng Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn, hai người tự dời ánh mắt.

 

“Lão thái thái sống lâu, tính tình bướng bỉnh,” Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng nói, “Lưu ca, lời người nói, huynh đừng để bụng.”

 

Người gọi là “Lưu ca” kia chính là Trương Lưu, lúc này thấy Trương Lưu xoay người, dợm bước trong hoa viên. Gương mặt hắn trắng nõn, dưới cằm có mấy sợi râu mảnh, ngũ quan thanh tú, thậm chí có thể dùng từ ‘đẹp đẽ’ để hình dung, nếu không phải dánh người cao, mặc áo văn sĩ, có lẽ sẽ có người nhầm hắn là nữ hài.

 

Trương Lưu nói: “Đương nhiên không để bụng rồi, chỉ là muội… ta cứ tưởng Hạng gia sẽ thấu tình đạt lý hơn ta, thế này lại khiến muội khó xử. Cũng được, ta nghĩ cách khác.”

 

“Lưu ca!” Hạng Ngữ Yên đứng dậy từ xích đu, muốn nói lại thôi, lúc Trương Lưu quay đầu, nàng lo lắng hỏi: “Huynh thực sự… muốn…. muốn làm như vậy?”

 

Trương Lưu mỉm cười, không trả lời.

 

Hạng Ngữ Yên tự nhủ: “Quá điên rồ, thực quá điên rồ, huynh có biết hậu quả của việc này sẽ là thế nào không?”

 

“Thế gian mất hết linh khí, từ nay về sau không có ma, cũng chẳng có yêu, cũng không còn Khu ma sư,” Trương Lưu thản nhiên nói, “chỉ còn một nhân gian của người phàm mà thôi.”

 

Hạng Ngữ Yên im lặng không nói, Trương Lưu lại tiếp: “Người tu tiên pháp lực cao cường, chuyện này diễn ra ai chế ngự được? Thiên Ma ngàn năm phục sinh một lần, vì kiếp số ngàn năm này của Thần Châu mới giữ lại Khu ma sư, lỡ như bọn họ sa chân vào tà đạo thì sẽ ra sao? Ta thấy Thần Châu chẳng cần đợi đến lúc Thiên Ma phục sinh, chỉ sợ trong ngàn năm đằng đẵng này cũng đã huỷ diệt trong tay Khu ma sư rồi.”

 

Hạng Ngữ Yên cau mày nói: “Lưu ca, huynh vốn như vậy, vì sao luôn nghĩ đến những thứ tiêu cực thế?”

 

Trương Lưu đáp: “Khu ma ti Trường An đứng trước nguy cơ chia tách, muội không cảm thấy chuyện này sẽ có khả năng xảy ra sao? Khu ma sư phân Hồ Hán nhưng đại nghiệp trừ yêu đâu có cần, phàm nhân còn có luật pháp quan phủ quản chế, Khu ma ti một khi tách ra, thì dựa vào ai để ràng buộc đây?”

 

Hạng Ngữ Yên chân thành nói: “Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc lấy đi toàn bộ pháp lực trong trời đất, huynh sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Khu ma sư.”

 

“Thế thì sao?” Trương Lưu nói, “Đến lúc ấy, ta đi rồi.  Ngữ Yên, muội chắc chắn hiểu rõ chuyện này quan trọng thế nào.”

 

Hạng Ngữ Yên rối như mớ bòng bong, nói: “Lưu ca, huynh cảm thấy chỉ cần dựa vào Định Hải châu và Bất Động Như Sơn là có thể diệt trừ Ma thần sao?”

 

“Con đường nào cũng lắm chông gai,” Trương Lưu đáp, “chỉ đành hết sức cố gắng thôi, biết gian nan chẳng lẽ không dám đi?”

 

Hai người bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía vườn hoa, nơi đó là một bà cụ già nua đang nổi giận bừng bừng.

 

“Bà.” Hạng Ngữ Yên nhỏ giọng nói.

 

Trương Lưu hành lễ rồi quay người rời đi.

 

Gọi là “bà”, ở Hội Kê có nghĩa là “tổ mẫu”, lão tổ mẫu Hạng gia đến trước mặt Hạng Ngữ Yên, lạnh lùng nói: “Bảo Trương Lưu ngày mai đi đi, không cho phép ở lại Hạng gia ta!”

 

Hạng Ngữ Yên muốn biện bạch nhưng rồi lại thở dài thườn thượt.

 

“Con không vui?” Bà cụ lạnh lùng nói, “tin lời Trương Lưu sẽ khiến Hạng gia ta vạn kiếp bất phục!”

 

Hạng Ngữ Yên im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Bà, hàng yêu trừ ma, chính là sứ mệnh cả đời con, con theo Lưu ca đến giết Ma Thần, không phải là…”

 

“Con coi đấy là một chuyến đến Trường An, Lạc Dương à?” Bà cụ nói, “Con đi đến ba ngàn năm trước!”

 

Lời ấy như sét đánh ngang tai, xuyên thẳng vào đầu óc Trần Tinh, nhưng lời nói của hai bà cháu sau đó khiến cậu không có thời gian phân tích nữa, đành gượng ép nghe lượng tin tức khổng lồ này.

 

Bà cụ cầm quải trượng, tức giận mãi thôi: “Kế hoạch của Trương Lưu rõ ràng không thành công! Thời điểm Thiên Ma hiện thế, Tâm Đăng sẽ xuất hiện theo, Tâm Đăng và Bất Động Như Sơn tương sinh, bây giờ các ngươi không có Tâm Đăng, muốn đến ba nghìn năm trước diệt Ma, sao mà thành?!”

 

Hạng Ngữ Yên tranh luận: “Lưu ca cũng nói, chỉ cần trở lại được chiến trường Trục Lộc, khi đó Xi Vưu đã bị Hiên Viên thị làm suy yếu, có sức mạnh Định Hải châu, vẫn có hi vọng thành công. Như thế, lời nguyền mấy ngàn năm của vùng đất Thần Châu cũng được gỡ bỏ…”

 

“Ở lại,” Bà cụ nói, “con ở lại cho ta, Ngữ Yên, không được đi!”

 

Hạng Ngữ Yên tránh né ánh mắt của bà, trong mắt hiện rõ vẻ không đành lòng.

 

“Bà.” Hạng Ngữ Yên chậm rãi nói, “Con còn nhớ, cả đời này người tiếc nuối nhất là đã rời xa tổ phủ… người cũng nói, cuối cùng sẽ có ngày, gặp…”

 

“Đừng nió nữa!” bà cụ nghiêm nghị nói, “Ta sẽ không cho con đi cùng Trương Lưu!”

 

Bà cụ cực kì kích động, liên tục ho khan, Hạng Ngữ Yên vội vàng dìu bà đi.

 

Trong hoa viên, bốn mùa thay đổi, đình viện đầy hoa xuân tan tác thành tuyết bay đầy trời, trong hư ảnh chập chùng, Hạng Ngữ Yên cõng theo một hộp kiếm, mặc bộ đồ trắng đi vào vườn, giữa ngày đông rét mướt, dung mạo của nàng càng xinh đẹp vô cùng, ngũ quan, mặt mày kia, có vài nét tương đồng Hạng Thuật.

 

Ở trong tay áo trắng muốt của nàng, có một tấm lụa đen.

 

“Chuẩn bị xong rồi?” Giọng nói Trương Lưu vang lên.

 

Trương Lưu mặc trang phục người Hồ, dáng người rán rỏi, đi vào hoa viên.

 

“Lưu ca, huynh muốn Bất Động Như Sơn.” Hạng Ngữ Yên đặt hộp lên bàn đá, bên trong chính là trọng kiếm Hạng Thuật lấy từ Khu ma ti trong Âm Dương giám ra, lại nói: “Không muốn nhìn qua sao? Đây chính là thần binh tổ phụ ta sử dụng khi còn sống.”

 

“Tạm thời cất trong Âm Dương giám đi.” Trương Lưu nói xong dùng một tấm gương thu trọng kiếm vào.

 

“Huynh rốt cuộc mang bao nhiêu thứ từ Trường An đến?” nét mặt Hạng Ngữ Yên buồn nhưng không sầu, ắt hẳn đã bước ra từ nỗi buồn khi tổ mẫu tạ thế, giữa mi tầm còn thấy sức sống bừng bừng.

 

“Ta mang toàn bộ pháp bảo cấp Thiên dến,” Trương Lưu nói, “Nhờ chức vụ cả, vẫn phải lấy việc công làm việc tư.”

 

Hạng Ngữ Yên bất đắc dĩ, cười, nàng cười xong, cảnh vườn bỗng dưng ngập tràn ý xuân.

 

Trương Lưu vươn tay, trong tay xuất hiện một viên bảo châu chói sáng rực rỡ!

 

Trần Tinh cảm thấy máu chảy trong huyết quản như đông lại1

 

Viên ngọc toả sáng, không thấy rõ hình dáng cụ thể.

 

“Đây là Định Hải châu?” chắc hẳn đây là lần đầu Hạng Ngữ Yên nhìn thấy, nàng vươn tay chạm vào, Định Hải châu càng rực rỡ hơn.

 

“Không sai,” Trương Lưu nói, “Đây là ‘hạt nhân’ của Thần Châu chúng ta, vòng vàng này gọi là ‘vòng Triều Tịch’. Thời gian thay đổi, năm tháng như nước triều, sau đây, chúng ta cần đến một nơi động thiên phúc địa, thu nạp linh khí, rồi chọn nơi bày trận sử dụng vòng ánh sáng đối ứng thiên địa mạch này nghịch chuyển, thời gian có thể quay ngược, nhân quả sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

 

Hạng Ngữ Yên kinh ngạc nhìn Định Hải châu, sau đó, Trương Lưu thu pháp bảo lại, ra hiệu có thể đi rồi.

 

“Ta còn có một tâm nguyện,” Hạng Ngữ Yên nhỏ giọng nói, “Cho ta chút thời gian.”

 

Trương Lưu ra hiệu ‘mời’, thế là Hạng Ngữ Yên lấy một chiếc chuông đồng, cầm trong tay, đưa cho Trương Lưu một cái hộp, Trương Lưu mở hộp ra xem, bên trong là một đoá hoa.

 

Trương Lưu cau mày: “Ngữ Yên, muội…”

 

“Để con bướm này ở lại quê hương ta.” Hạng Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn về chân trời gió tuyết tung bay, “Để ký ức của ta như một bông tuyết này, mãi mãi ở lại, chẳng lìa xa.”

 

Sau đó, Hạng Ngữ Yên rung Lạc Hồn Chung trong tay, ‘coong’ một tiếng.

 

Hạng Thuật đột nhiên mở to hai mắt.

 

Chỉ thấy thân thể Hạng Ngữ Yên toả sáng nhàn nhàn, từ trong vầng hào quang một con bướm lấp loáng bay ra, vỗ cánh bay vào Lạc Hồn Chung, Hạng Ngữ Yên cầm chuông trong tay nhẹ nhàng chăm chú, để con bướm đậu lên đoá hoa trong hộp.

 

Trương Lưu đậy nắp hộp lại, trong ánh mắt Hạng Ngữ Yên có vài phần mất mát.

 

“Thần Châu ba ngàn năm trước, cũng là Thần Châu,” Trương Lưu nói, “Người ở Thần Châu cũng là người như chúng ta.”

 

“Ta biết.” Hạng Ngữ Yên nói, “Có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn không trở về, ta chỉ muốn chôn ký ức liên quan đến Hạng gia ở đây, coi như một phần ba hồn bảy vía của ta cũng được an nghỉ cùng đất đai ba ngàn năm sau.”

 

Nàng chôn hộp xuống, cuối cùng đứng dậy cùng Trương Lưu rời đi.

 

Bạch quang thu lại, chỉ còn bốn người đứng trong hoa viên. Trần Tinh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Hạng Thuật.

 

Lúc gà gáy, chân trời sáng dần, bóng đen đang nhe nanh múa vuốt trong vườn cũng lùi dần, giống như miếng vải đen từng bịt mắt Trần Tinh được cởi bỏ, bay xuống đất. Lúc này cậu và Hạng Thuật vẫn nắm tay như cũ, Hạng Thuật vô thức siết chặt ngón tay Trần Tinh, khe khẽ thở dốc, dường như trải qua một hồi phù sinh đại mộng từ ba ngàn năm trước.

 

____________

 

Sau đây là một số lý giải của mình từ những chi tiết được nhắc đến trong chương này,

 

Nguyên nhân xảy ra Vạn Pháp Quy Tịch là vì Trương Lưu muốn thu lại toàn bộ linh khí, ông ta sợ Khu ma sư sẽ đấu đá, hoặc rơi vào tà đạo phá huỷ Thần Châu. Nhưng để thu hết linh khí mà không gây ảnh hưởng xấu thì phải tiêu diệt Ma Thần triệt để, nên Trương Lưu và Hạng Ngữ Yên muốn quay về trận chiến Trục Lộc để kết thúc Ma Thần Xi Vưu, chấm dứt việc Thiên Ma phục sinh.

 

Thế nhưng, bạn nào đã đọc qua Thiên Bảo cũng nắm được, việc quay về quá khứ thay đổi nhân quả thì phải sắp xếp cẩn thận, như một chuỗi các bánh răng ăn khớp nhau thì mới dẫn tới được kết quả mình muốn thay đổi, như câu chuyện Lý Cảnh Lung 2 lần quay về quá khứ, 1 lần từ bỏ truyền thừa Bất Động Minh Vương, một lần phong ấn hồn phách Khổng Tuyên vào Trí Tuệ kiếm để dẫn đến kết cục cuối là giữ được mạng sống cho Hồng Tuấn. Quá khứ Cảnh Lung quay về là 16 năm mà phải sắp đặt nhiều thứ như vậy, mà Trương Lưu cùng Hạng Ngữ Yên quay về một quá khứ tận 3000 năm, thì những sự chệch ray ấy còn nhiều đến đâu.