Định hải phù sinh lục

Chương 59: Lạc hồn



Cuối cùng  lần này cũng tìm được nguyên nhân ôn dịch.

 

Trời sáng, trong phòng khách.

 

“So với suy đoán của Lục Ảnh,” Trần Tinh nói, “Trương Lưu lấy được Định Hải châu xong, dùng Định Hải châu hút toàn bộ linh khí, rồi đưa Hạng… Hạng tiền bối đi tru sát Ma Thần.”

 

“Ba ngàn năm,” khi Phùng Thiên Quân nghe thấy, chỉ đơn thuần là kinh ngạc: “Món pháp bảo này có thể đưa người xuyên thời gian đến ba ngàn năm trước?”

 

Chúc Âm là Long thần chưởng quản nhân quả và thời không, truyền thuyết kể rằng bánh xe trời đất chuyển động do long lực của nó, vòng Triều Tịch tương ứng như thiên mạch, địa mạch tuần hoàn, mà khi bánh xe chuyển động, năm tháng trôi qua bốn mùa thay đổi.

 

Hay còn nói, mục đích của Trương Lưu là nghịch chuyển thời gian, đưa Hạng Ngữ Yên theo trở lại thời điểm kết thúc trận Phản Tuyền, dùng Bất Động Như Sơn tiêu huỷ di thể Ma Thần.

 

“Như vậy chuyện sau đó rất rõ ràng…” Trần Tinh nói, “Tiền bối Hạng Ngữ Yên không biết vì sao lại đến ba trăm năm sau, sau đó ở lại tái ngoại… ừm, là vậy chăng?”

 

Hạng Thuật vẫn không nói gì, hồi ức được Lạc Hồn Chung lưu giữ lại khiến y không tỉnh táo nổi. Mẫu thân đúng là người từ ba trăm năm trước!

 

Trần Tinh áp tay lên mu bàn tay Hạng Thuật, nghĩ thầm y cần thời gian để tiêu hoá, mới không nói nữa. Mặc dù manh mối này từ Hạng Ngữ Yên đã cực kỳ rõ ràng, nhưng kéo theo vô số vấn đề – Hạng Ngữ Yên ở tái ngoại có một mình, vậy Trương Lưu ở đâu? Tung tích Định Hải châu ở đâu?

 

Vì sao Hạng Ngữ Yên vốn cùng Trương Lưu trở về ba ngàn năm trước mà trời xui đất khiến lại đến Sắc Lặc Xuyên ba trăm năm sau?

 

Mọi người trong phút chốc quên mất chuyện Bạt vương truy sát, trong phòng im lặng, Trần Tinh phối thuốc cho Hạng Thuật, nấu xong đưa cho y nói: “Uống thuốc trước đã, chúng ta dù lấy được manh mối mấu chốt này nhưng vẫn chưa thoát hiểm.”

 

Hạng Thuật miễn cưỡng gật đầu, mọi người trải qua một đêm chạy trốn đều đã thấm mệt, Phùng Thiên Quân mặc nguyên áo ngã xuống đất là ngủ, Hạng Thuật nằm bên án một hồi, Trần Tinh vươn tay ôm Tiêu Sơn, Tiêu Sơn có vẻ không chịu, dường như chưa hết giận. Nhưng cuối cùng chịu thua, nằm xuống cạnh Trần Tinh.

 

Trần Tinh xoa đầu Tiêu Sơn, lúc trước có quá nhiều chuyện, hiện giờ có thể nói chuyện với Tiêu Sơn rồi, nhưng nói gì đây? Bây giờ nhiều lời lại thành vô ích.

 

“Ngồi thuyền,” bỗng dưng Tiêu Sơn nói, “ngồi thuyền đến.”

 

Trần Tinh: “Cái gì?”

 

Tiêu Sơn mất hứng nói: “Ngồi thuyền ấy, từ Cao Ly đến Giang Nam.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh bỗng nhiên ngồi dựng lên, nhớ ra Tiêu Sơn trả lời câu hỏi ‘đệ đến đây thế nào’ của cậu lúc trước, kinh ngạc: “Đệ nói được tiếng Hán rồi?”

 

Tiêu Sơn không hài lòng đáp: “A, làm sao?”

 

Trần Tinh: “…”

 

Ban đầu ở Cáp Lạp Hoà Lâm dù ở chung thời gian ngắn, Trần Tinh cũng dạy cho Tiêu Sơn không ít câu, lúc ấy Tiêu Sơn không nói nhiều, mà sau khi Trần Tinh bị bắt xong, Hạng Thuật trở lại Cáp Lạp Hoà Lâm thu dọn hành trang, giao phó Tiêu Sơn cho tộc trưởng Hung Nô, vội vàng chưa kịp từ biệt đã ra roi thúc ngựa nghĩ cách đến cứu viện Trần Tinh.

 

Tiêu Sơn ở Cáp Lạp Hoà Lâm ngủ mấy ngày, người Hung Nô lấy thảo dược trị thương, sau khi tỉnh lại nhóc con chẳng nói chẳng rằng đi theo Hạng Thuật tìm người.

 

Ban đầu Tiêu Sơn chỉ biết nói  “Trần Tinh, Trần Tinh”, nhưng thời gian trôi qua, quen biết nhiều người cũng học được một ít ngôn ngữ, những gì Trần Tinh dạy nhóc con đều nhớ, trẻ nhỏ học nói nhanh, lúc đến CL, nhóc con đã có thể giao tiếp với người khác, biết được Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi thuyền đến Giang Nam, Tiêu Sơn cũng tìm thuyền trốn lên đi ké.

 

Ông chủ thuyền là người Hán, phát hiện ra Tiêu Sơn, thấy nhóc con xinh xẻo, ánh mắt lại thông minh nên không ném nhóc xuống làm mồi cá. Trên người Tiêu Sơn có không ít phục sức quý giá của người Hung Nô, người trên thuyền cũng đoán nhóc không phải người bình thường, chỉ đển Tiêu Sơn giúp tháo dây neo, thi thoảng chủ thuyền còn nói chuyện giải sầu với nhóc.

 

Thế là Tiêu Sơn nói nhiều dần, khẩu âm vẫn còn mang phong vị mềm mại xứ Ngô, biết hỏi đường, biết mua đồ ăn, biết trọ khách sạn, còn đi làm lấy tiền. Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu, xa cách nửa năm nhóc con còn cao vống lên hẳn một cái đầu, ắt hẳn trên thuyền ăn uống cũng tốt. Sau khi đến Hội Kê, Tiêu Sơn bắt đầu nghe ngóng tin tức của Trần Tinh và Hạng Thuật.

 

Trần Tinh thổn thức mãi thôi: “Đệ thế mà… thế mà…”

 

“Ta bị huynh chọc tức chết!” Tiêu Sơn cả giận, “huynh không cần ta nữa!”

 

“Suỵt!” Trần Tinh hối Tiêu Sơn đừng to tiếng, đánh thức Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân đang ngủ say, ôm nhóc vào lòng, mạnh tay xoa đầu nhóc, liếm một cái, buông ra thì lại ngậm cười nhìn Tiêu Sơn.

 

“Không phải không cần đệ.” Trần Tinh nhỏ giọng nói, “Ta bị bắt, không phải vậy sao? Đệ cũng biết ta đang nghĩ cách đưa tin đến tái ngoại cho đệ mà.”

 

Trần Tinh hiểu rõ, Tiêu Sơn bất mãn vì cậu đi như thế, ném nhóc ở lại Cáp Lạp Hoà Lâm. Thế nhưng cậu biết làm thế nào? Đành giả bộ không nhắc nữa.

 

Cứ cười mãi Trần Tinh thấy cay mũi theo, Tiêu Sơn tức sắp khóc rồi, nằm trên mặt đất xoãi hai tay hai chân còn đeo Long trảo, lăn qua lộn lại làm ầm ĩ.

 

“Suỵt!” Trần Tinh vội vàng bảo Tiêu Sơn đừng náo loạn nữa, nói: “Đến rồi thì tốt.”

 

Tiêu Sơn lúc này mới quay đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, đè giọng nhỏ nhất rồi nói: “Còn có hơn hai năm… Tiêu Sơn, không phải ta không muốn chăm sóc đệ.”

 

Tiêu Sơn: “?”

 

Trần Tinh xoắn xuýt mãi, cuối cùng từ bỏ việc nói chân tướng cho nhóc con, đến Hạng Thuật còn không biết, nói cho Tiêu Sơn thì có ý nghĩa gì?

 

“Cái gì còn hơn hai năm?” Hạng Thuật ngẩng đầu, đúng là không ngủ, lông mày y nhăn lại, hỏi.

 

Trần Tinh suýt nữa đáp không có gì, nhưng trả lời thế càng khiến người ta sinh nghi, mới sửa miệng: “Ta nói còn có hơn hai năm, sẽ về Sắc Lặc Xuyên đón đệ ấy.”

 

Hạng Thuật không nói gì nữa, dứt khoát nằm xuống, mệt mỏi thở dài một hơi.

 

Trần Tinh nói: “Ngủ đi, tỉnh dậy rồi nói, Tiêu Sơn, đệ chắc mệt lắm rồi.”

 

Trần Tinh xoa trán Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cuối cùng cũng nằm im, giận dỗi đạp Trần Tinh một cái rồi mới rúc vào lòng cậu.

 

“Này,” Trần Tinh nói, “Đệ đột nhiên cao lên hẳn.”

 

Trẻ nhỏ tầm tuổi này mỗi ngày một khác, lớn nhanh như măng xuân, Trần Tinh nghĩ thầm thiếu niên Hung Nô này không chừng khi trưởng thành có thể cao như Hạng Thuật, lỡ như cao hơn cả cậu, đi ngủ còn gác thì cậu bị đè thành thế nào? Thừa dịp này bắt nhóc con nằm ngửa không cho gối sấp lên vai cậu nữa.

 

Tiêu Sơn không bướng bỉnh nữa, trong phòng vô cùng im ắng, qua một ngày một đêm mệt mỏi, tất cả đều ngủ thiếp đi. Cho đến khi mặt trời lên cao, chủ nhân tỉnh dậy phái người đến mời Trần Tinh dùng cơm trưa, Trần Tinh còn buồn ngủ lần lượt đánh thức mọi người. Tới thính đường, bỗng dưng phát hiện người trong Phương gia cũng không ít, có vợ có thiếp, nhi nữ đông đúc, thế nhưng ai cũng buồn ngủ, cố gắng chống chọi cúi đầu húp cháo, nhưng hai mắt vô hồn.

 

Chủ nhân yếu ớt, hỏi chuyện vài câu, lại hỏi lão quản gia: “Vị nào là danh y?”

 

Đây là lần đầu Trần Tinh thấy người nhiễm ôn dịch, so với Hạng Thuật thì khác biệt hoàn toàn.

 

Hạng Thuật uống thuốc vào thân thể cũng khôi phục một chút, dường như nghĩ tới chuyện gì. Phùng Thiên Quân sau bữa ăn thì đứng dậy, chuẩn bị về tiền trang Tây Phong.

 

“Là ta.” Trần Tinh vuốt tay áo, nói: “Để ta khám cho ngài.”

 

Đêm qua đã đồng ý với thiếu niên kia, Trần Tinh bắt mạch cho chủ nhân Phương gia, sau khi chẩn bệnh, nhận ra tình hình giống với những gì Tạ Đạo Uẩn miêu tả, mạch tượng bình thường không có gì khác lạ.

 

“Trước khi sinh bệnh có gặp ai hay ăn phải thứ gì không?” Trần Tinh nói, “có cảm thấy gì kỳ lạ không?”

 

Chủ nhân Phương gia nhiễm bệnh từ năm ngoái, lúc này cố nhớ lại, nhưng chẳng nhớ được gì.

 

Hạng Thuật vừa uống thuốc vừa nghĩ, lúc buông chén, bỗng nhiên hỏi một câu.

 

“Ngày ấy ngươi nhiễm bệnh, có nghe thấy tiếng chuông không?”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh bỗng nhiên nhìn về phía Hạng Thuật, tiếng chuông? Lạc Hồn Chung? Triệu chứng dịch bệnh này, thoáng chốc rõ ràng, cái gọi là ‘thất hồn lạc phách’ không phải là một hồn bị lấy mất sao?

 

“Tiếng chuông?” Gia chủ Phương gia nói, “Không nhớ rõ…”

 

Hạng Thuật nói với Trần Tinh: “Đêm ấy ngươi uống say, ta nhớ mang máng có nghe thấy tiếng chuông vang.”

 

“Ở Kiến Khang hả?” Trần Tinh buông mạch môn gia chủ, chăm chú hỏi: “Sao ta không nghe thấy?”

 

“Ngươi say đến ngất đi,” Hạng Thuật nói, “Tất nhiên không nghe thấy được.”

 

Lúc này Phùng Thiên Quân trở về, nói: “Nhìn ra được gì không? Về Tây Phong rồi nói.”

 

Trần Tinh trấn an Phương gia, thông báo mình sẽ sớm có kết quả, để bọn họ uống thuốc như trước tạm thời không nên rời Hội Kê. Phùng Thiên Quân sợ kẻ địch lại đến đã chuẩn bị xe ngựa, ba người lên xe ở hậu viên, còn nói: “Ta dùng chút tiền, bảo trẻ con trong thành dùng ná thấy quạ đen thì đánh, Bạt vương không rõ có ẩn nấp trong thành không, nhưng trong thời gian ngắn chắc sẽ không đến trả thù.”

 

Hạng Thuật lên xe trước nhưng không nhịn được mà nhìn cổng Phương gia một hồi, ánh mắt có vài phần cô đơn.

 

Xe ngựa lắc la lắc lư đi, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Tiêu Sơn ngáp dài rõ ràng chưa tỉnh ngủ, lại cuộn người trong xe ngủ thiếp đi. Trần Tinh biết Hạng Thuật còn đang nghĩ sự tình đêm qua, định mở miệng trấn an vài câu, Hạng Thuật lại nói: “Tâm Đăng tìm đến ta là bởi vì ta xuất thân từ thế gia Khu ma sư?”

 

Trần Tinh trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ta không biết, Hộ pháp, chẳng qua có rất nhiều chuyện đã được vận mệnh an bài, huynh… ngoại tổ mẫu từng nói, Tâm Đăng và Bất Động Như Sơn tương sinh, có lẽ đây là nguyên nhân chúng ta gặp nhau đi.”

 

Hạng Thuật nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm kia, ta đã có cảm giác quen thuộc, dường như nó vẫy gọi ta.”

 

Trần Tinh cười hớn hở, nói: “Thế ta có thể xác nhận là bây giờ huynh đồng ý làm Hộ pháp cho ta rồi.”

 

Hạng Thuật hơi cau mày: “Suốt quãng đường ta còn chưa thể hiện đủ sao?”

 

Trần Tinh vội nói: “Cảm ơn, ta không có ý gì khác, chỉ là tung tích Định Hải châu vẫn còn…”

 

Hai người im lặng không nói, Trần Tinh bỗng nhớ ra, dường như từ ngày cậu bị Tư Mã Vĩ bắt cóc ở núi Âm trở đi, Hạng Thuật trở nên cực kỳ cẩn thận, rất hiếm khi rời khỏi tầm mắt mình.

 

“Khắc Da Lạp đến phương bắc,” bỗng nhiên Hạng Thuật nói, “ngươi đoán xem là hắn đang tìm cái gì?”

 

Hạng Thuật hỏi như vậy như mở ra dòng suy nghĩ cho Trần Tinh.

 

“Hắn tìm mẹ huynh sao?” Trần Tinh nói, “Tung tích Trương Lưu không rõ, mẹ huynh đến ba trăm năm sau, Khắc Da Lạp mấy lần đến phương bắc… có phải hắn vẫn một mực truy tìm tung tích mẹ huynh?”

 

Nói như vậy, đám Thi Hợi cũng đang tìm kiếm Định Hải châu, bọn chúng biết Trương Lưu muốn làm gì? Năm đó có phải hai bên gặp qua, hay từng đối đầu?

 

“Âm Dương giám vốn trong tay Trương Lưu,” Hạng Thuật nói, “nhưng lần đầu tiên thấy nói, lại là…”

 

“Trong tay Phùng Thiên Dật!” Trần Tinh cả kinh, “Đúng, đám Thi Hợi nhất định đã tìm thấy Trương Lưu! Cản trở kế hoạch của hắn!”

 

Xe ngựa đến nơi, bốn người vào tiền trang Tây Phong thay đổi quần áo, Tiêu Sơn vẫn ngủ say như cũ, đám Trần Tinh thì ngồi uống trà, sắp xếp dữ kiện tối qua.

 

“Đầu tiên Trương Lưu mang Định Hải châu rời Hội Kê,” Trần Tinh nói, “Bọn họ nhất định đã giao thủ với Thi Hợi, mà thua, nếu không Âm Dương giám sẽ không rơi vào tay Thi Hợi.”

 

“Ừm,” Phùng Thiên Quân nói, “mục đích của lũ khốn này là phục sinh Xi Vưu, như vậy rất có khả năng.”

 

Hạng Thuật trầm ngâm một hồi mới nói: “Có lẽ vì lần giao thủ này, mẹ ta mới được đưa đến ba trăm năm sau.”

 

Nói như thế, mọi chuyện có thể thông suốt, Trần Tinh nói: “Nhưng Định Hải châu đang ở nơi nào?”

 

“Ta cảm thấy không phải trong tay Thi Hợi,” Phùng Thiên Quân nói, “pháp bảo uy lực cỡ này nếu bị hắn lấy được, thương sinh đã không còn đường sống.”

 

Hạng Thuật nói: “Không trong tay mẹ ta, người không mang bên mình, chuyện này ta dám chắc.”

 

Trần Tinh nhíu mày, sau đó nói: “Có phải Trương Lưu chết rồi giấu Định Hải châu ở nơi nào phòng ngừa rơi vào tay Thi Hợi?”

 

Hạng Thuật nói: “Còn nhớ ba tấm địa đồ không?”

 

Trần Tinh móc ba tấm địa đồ ra, tấm đầu tiên là Tạp La Sát, có thể loại bỏ.

 

“A?” Phùng Thiên Quân nói, “Tấm này không phải đàn Thất Tinh núi Nam Bình sao?”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh: “… … … …”

 

“Huynh không nói sớm?!” Trần Tinh lúc này chỉ muốn đánh chết Phùng Thiên Quân.

 

“Hai người không hỏi ta!” Phùng Thiên Quân đáp.

 

“Xuỵt!” Tiêu Sơn đang ngủ dở bị đánh thức, xoay người tức giận suỵt bọn họ.

 

Hạng Thuật nói: “Ngày đó ở Khu ma ti ngươi không nhìn thấy?”

 

Phùng Thiên Quân: “Lúc ấy đâu có nghĩ nhiều như vậy!”

 

Tiêu Sơn: “Suỵt! Suỵt!”

 

Trần Tinh đành chịu, nhỏ tiếng, nói: “Chờ chút, nghĩ cho kĩ đã, ba tấm địa đồ này có nghĩa gì. Tạp La Sát là nơi tìm được Định Hải châu, núi NB… chắc là nơi thi pháp.”

 

“Không sai,” Phùng Thiên Quân suy nghĩ một chút, nói, “Ai cũng bảo núi NB là nơi động thiên phúc địa, Khổng Minh từng thi pháp mượn gió đông ở đấy.”

 

“Hắn cũng là Khu ma sư?” Hạng Thuật không biết nhiều về người Hán, nhưng danh tiếng của Gia Cát Lượng thì vẫn biết.

 

“Có lẽ?” Trần Tinh khoát tay, “Chuyện đó không quan trọng, nói vậy, địa điểm thứ hai, à không thứ ba, huynh nhìn xem? Có phải ở Giang Nam không?”

 

“Cái này thì không rõ.” Phùng Thiên Quân nói.

 

Hạng Thuật: “Ngươi đừng có chờ qua nửa năm một năm rồi đột nhiên nói nhớ ra rồi đấy.”

 

Phùng Thiên Quân kêu thảm: “Huynh nói thế, ta có nhớ cũng không dám nói!”

 

Trần Tinh nhớ đến ký ức Hạng Ngữ Yên lưu lại, lời của Trương Lưu: “Tìm nơi động thiên phúc địa, thu nạp linh khí”, như vậy núi NB chính là nơi hắn dùng Định Hải châu hút toàn bộ linh khí. Nơi thứ ba chắc chắn là chỗ bày trận, sử dụng Định Hải châu đưa bọn họ về ba nghìn năm trước.

 

Núi NB có thể không cần đi, quan trọng nhất là nơi cuối cùng. Nhưng có lẽ núi NB có dấu chân bọn họ, cũng không phải ngại đi mà chẳng qua trước mắt còn cần giải quyết chuyện ôn dịch đã.

 

Lúc Hạng Ngữ Yên rời đi có mang theo Lạc Hồn Chung, căn cứ tung tích của Âm Dương giám, hiện giờ có thể khẳng định Lạc Hồn Chung ở trong tay Thi Hợi. Rung một cái là hút mất hồn phách, Trần Tinh lại không sợ, nếu như lời nói Hạng Thuật không lệch thì đám Thi Hợi ngày hôm ấy đã thử chuông với bọn họ, kết quả là Trần Tinh vẫn còn khoẻ, chỉ không rõ sai sót gì mà Hạng Thuật vẫn còn ba hồn, chỉ mất sức lực.

 

Có lẽ là Tâm Đăng bảo vệ ba hồn?

 

Lúc này có người đến bái phỏng, là thủ hạ Tây Phong dẫn một bệnh nhân đến, chính là người bán hàng rong Trần Tinh truy tra mãi – người đầu tiên thất hồn lạc phách sau khi từ Mạch Thành trở về. Trần Tinh quan sát bộ dáng thấy hắn mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn chống chịu được, nghe nói có thần y đến mới ôm ý niệm, đi theo người đến tiền trang Tây Phong.

 

Trần Tinh không bắt mạch, chỉ hỏi: “Trước khi phát bệnh có nghe thấy tiếng chuông không?”

 

“Tiếng chuông?” Ngươi kia cũng nghi hoặc như gia chủ Phương gia, nghĩ nghĩ, nói: “Hình như có, nhưng không nhớ rõ.”

 

“Chỗ ngất đi ở đâu?” Trần Tinh lại hỏi.

 

Người bán hàng bị hỏi không biết bao nhiêu lần, ngoài tiếng chuông ra thì mọi việc đều nhớ rõ, lúc này mới kể lại, ngày đó từ Mạch Thành về Hội Kê, lúc vào thành đột nhiên mệt rã rời, từ trên ngựa ngã xuống đất. Cho đến lúc được đưa về nhà đã không khoẻ, ngủ liên tiếp ba ngày trời, thần chí mơ hồ.

 

“Giống đứa bé kia,” hắn nhìn Tiêu Sơn đang ngủ trên giường, “ây, ngươi xem, nó nhiễm bệnh bao lâu rồi? Đáng thương quá, còn trẻ vậy…”

 

Tiêu Sơn buồn ngủ nhìn hắn.

 

Tiêu Sơn: “?”

 

Trần Tinh nói: “Ngươi không phải đến khám bệnh sao? Sao lại chẩn bệnh cho người ta rồi? Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Ngươi cứ về nghỉ ngơi, mấy ngày này đừng rời Hội Kê.”

 

Người bán hàng rong đi, ba người nhìn nhau, cuối cùng lần này cũng tìm được nguyên nhân ôn dịch, hay là nói cái này không phải ôn dịch! Mà là có người dùng Lạc Hồn Chung, lấy mất Địa hồn của mấy chục vạn bách tính Giang Nam!

 

“Chỉ cần tìm được Lạc Hồn Chung, thả hồn phách ra,” Trần Tinh nói, “Bọn họ sẽ khôi phục như cũ,… chỉ là, chuông đang ở đâu?”

 

Lúc ba Bạt vương truy đuổi, trong tay không cầm pháp bảo, Hạng Thuật nhớ tới hai nơi Trường An, Sắc Lặc Xuyên, khi đó Phùng Thiên Dật cẩm Âm Dương giám, Chu Chân điều khiển Tranh Cổ, Bạt vương chỉ hỗ trợ hành động, vậy là, ở phía sau ba Bạt vương còn có một người.

 

“Nhất định phải tìm người này,” Hạng Thuật nói, “tìm được Lạc Hồn Chung ta có thể khôi phục sức mạnh.”

 

Hạng Thuật nhịn lâu lắm rồi, đã dày xéo Thi Hợi trong lòng không biết bao nhiêu lần, một khi khôi phục sức mạnh, đám Bạt vương chắc chắn gặp hoạ.

 

“Chuyện này… huynh bình tĩnh chút.” Trần Tinh nói.

 

Phùng Thiên Quân khoanh tay, nói: “Người này có lẽ ẩn thân Giang Nam, cùng phe đại ca ta, chỉ là rất khó đoán thân phận của hắn.. huống chi lúc này chúng ta đang bị đuổi giết, chỉ cần có đầu óc, tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện vào thời điểm này.”

 

Hạng Thuật nói: “Trong ký ức của mẹ ta, lúc Lạc Hồn Chung thi pháp luôn có dấu vết để lần theo, có nhớ hồn phách hoá thành bướm không? Nếu có thể mai phục, chờ đến lúc người cầm chuông thi pháp, bám theo hướng của đi của bướm…”

 

“Hoa,” Tiêu Sơn bỗng nhiên nói, “Ta có.”

 

Tiêu Sơn nghe hiểu một vài phần, đại khái biết con bướm phát sáng kia có liên quan đến chuyện quan trọng, thế là nhóc lấy trong ngực mấy cánh hoa khô, đưa cho Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “…”

 

“Đêm qua ta đã định hỏi,” Hạng Thuật nói, “Vì sao ký ức biến thành bướm chỉ đậu trên hoa này?”

 

Trần Tinh nói: “Cái này là Ly Hồn hoa, mọi người cách xa một chút. Hoa này chỉ sống ở nơi có địa mạch, phấn hoa có một hiệu quả kỳ quái vì bị ảnh hưởng theo thiên địa mạch, người sau khi chết hồn phách sẽ bị gọi về trời, nhập vào thiên mạch luân hồi, mọi người hiểu không? Hấp thu sức mạnh này của Thiên địa mạch, gọi là lực Ly Hồn, như dòng sông chảy xiết cuốn theo đá tảng bên bờ, cho nên…”

 

“Nói chuyện chính!” Hạng Thuật không nhịn được nói.

 

“Dữ dằn vậy làm gì?” Trần Tinh mỉm cười, “Muốn đánh ta hả? Bây giờ huynh không đánh lại được đâu.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Im lặng một hồi xong, Phùng Thiên Quân nói: “Chuyện kia, Hạng huynh đệ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn…”

 

Hạng Thuật kiên nhẫn nói: “Mời ngươi nói ý chính được chứ?”

 

Trần Tinh giải thích: “Lực Ly Hồn, hoa này, sẽ hấp thu ký ức của huynh, phấn hoa khiến người ta hắt hơi, sau đó không biết vì sao quên đi rất nhiều chuyện.”

 

“Cho nên Địa hồn hoá thành bươm bướm,” Hạng Thuật nói, “sẽ đậu lên hoa này?”

 

“Ừm, có lẽ.” Trần Tinh nói, “Địa hồn nhiều người như thế bị Lạc Hồn Chung triệu đi… có phải… lòng đất Giang Nam, có nơi nào mà hoa này sống được? Hạng gia ba trăm năm trước, hoa trong tay lệnh đường từ đâu mà có?! Hạng Thuật, huynh thông minh quá! Huynh thông minh quá!”