Ngô chủ muốn phục sinh phải cần dùng cả năm món.
Trần Tinh nói xong bỗng nhiên phát hiện đầu mối! Dường như thấy một màn kỳ lạ trước mặt, ở nơi nào đó mọc đầy hoa Ly Hồn, là Địa hồn của mấy chục vạn người bị Lạc Hồn Chung kéo đi hoá thành bướm, đậu trong biển hoa! Chờ chút, bọn chúng cần nhiều sức mạnh từ Địa hồn để làm gì?
“Trong Hạng gia chắc chắn có ghi chép!” Trần Tinh nói, “Bọn họ chuyên nghiên cứu địa mạch và động thiên phúc địa! Phùng đại ca! Chúng ta lại đi một chuyến!”
Phùng Thiên Quân nói: “Ta sai người đến Phương gia mua lại độc giản, chúng ta ở đây xem cũng được.”
Đêm hôm ấy, tất cả thư giản chuyển từ Phương gia đến, Phùng Thiên Quân và Trần Tinh tìm đọc, Tiêu Sơn cũng xem cùng một lát, có mỗi Hạng Thuật không biết chữ triện đành ngồi một bên ngẩn ngơ.
“Tìm địa mạch, có liên quan đến ghi chép địa mạch,” Trần Tinh nói với Tiêu Sơn, “Ta viết cho đệ xem, là hai chữ này…”
“Ta biết mà!” Tiêu Sơn cáu kỉnh, “Ta không ngốc!”
Trần Tinh vẫn cứ coi Tiêu Sơn như đứa trẻ mới gặp ở Tạp La Sát mà quên mất rằng thời gian qua dần cậu nhóc cũng hiểu chuyện hơn nhiều.
Hạng Thuật nói: “Hắn thích coi ngươi như người ngớ ngẩn.”
Trần Tinh đành coi như thôi, chưa đầy một lát, Phùng Thiên Quân lại nói: “Trần Tinh đệ xem cái này xem?”
Trần Tinh mở một tấm lụa, phía trên là bản đồ địa hình khu vực Hội Kê và Kiến Khang, thành quách mấy trăm năm trước không giống ngày nay, trên bản đồ có vết bút son phai màu, khoanh ở một nơi địa thế kỳ dị.
“Dòng chảy địa mạch…” Trần Tinh lẩm bẩm nói, “ở ngay trong thành Hội Kê, đây chắc là lối vào.”
Trần Tinh chỉ một chỗ, Phùng Thiên Quân so sánh bản đồ, nói: “Tiện lúc nào đi xem thử?”
“Bây giờ đi.” Hạng Thuật không muốn chờ thêm nữa, y chịu đủ lắm rồi.
Vị trí đánh dấu trên bản đồ cổ là ở phía bắc thành, đêm khuya, mọi người chuẩn bị kỹ càng, mang theo vũ khí, theo bản đồ tìm lối vào địa mạch – là một cái giếng cổ ngay sau chân núi trong phủ quận trưởng. Mà muốn vào phủ với bọn họ dễ như ăn bánh.
“Ta xuống trước dò đường,” Phùng Thiên Quân buộc dây thừng, thả vào lòng giếng, “mọi người ở trên đó chờ!”
Tiêu Sơn thoáng nhìn trong giếng, buồn bực đi mấy bước, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
“Tiêu Sơn! Đệ đi đâu thế?” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật nhìn khắp nơi, không thấy quạ đen, Bạt vương cả ngày nay chưa xuất hiện, cứ cảm thấy bất an thế nào, nói không chừng bọn chúng đang ngấm ngầm tính kế.
“Vì sao cửa vào trùng hợp ở trong phủ quận trưởng như vậy?” Hạng Thuật bỗng nhiên nói.
“Có mấy cái cơ,” Trần Tinh nói, “Chúng ta chọn cái gần nhất thôi, huynh đừng nghi thần nghi quỷ vậy. Tiêu Sơn, mau quay lại!”
Tiêu Sơn quá hiếu kỳ, nhìn thấy cái gì cũng muốn chạm một cái, lúc này mới rón rén đến phía tây phủ, dường như nghe thấy gì đó, mới ghé vào lan can nhìn vào trong.
Trần Tinh vốn định cản nhóc con lại, nhưng nhớ đến sự cảnh giác của Hạng Thuật, lỡ như có liên quan gì đến Ngô Kỳ thì sao?
“Đệ đang nhìn gì đó?” Trần Tinh hạ giọng nhỏ xíu hỏi.
Tiêu Sơn ra hiệu Trần Tinh đến gần, hai người núp sát cửa sổ, từ khe cửa mở hé nhìn vào, Trần Tinh nhìn xong thấy vô cùng mờ mịt – một quan võ người Tấn cùng một văn sĩ tham mưu trong phủ Ngô Kỳ toàn thân trần truồng ôm nhau, văn sĩ kia liên tục thở dốc.
Tiêu Sơn nín thở, mặt mũi nghi hoặc nhìn Trần Tinh, lại nhìn bên trong, vẻ mặt có ý hỏi bọn họ làm cái gì kia?
Trần Tinh nhìn hai người, mới đầu không hiểu, ánh sáng trong phòng cũng lờ mờ, cho đến khi Hạng Thuật cũng tới, khom người nhìn qua.
Hạng Thuật: “…”
Tiêu Sơn: “?”
Hạng Thuật bịt mắt Tiêu Sơn kéo nhóc con đi. Trần Tinh mới kịp khôi phục thần trí, hai… hai nam nhân! Cậu đỏ ửng cả mặt, Hạng Thuật giả vờ như không thấy.
Tiêu Sơn: “Cái gì vậy? Hắn giết người?”
“Đừng hỏi nữa!” Hạng Thuật và Trần Tinh đồng thời cất tiếng.
“Không phải giết người,” Trần Tinh nói, “mau quên đi, đệ không thấy gì cả…”
Tiêu Sơn: “? ? ? ?”
“Dưới giếng có đường!” Phùng Thiên Quân ở dưới kéo dây, nói, “Xuống xem xem? Là một dòng nước!”
Tiêu Sơn tụt xuống trước, rồi đến Hạng Thuật, Hạng Thuật đứng cạnh giếng, cuộn dây vòng hai vòng qua tay, chìa tay trước mặt Trần Tinh, muốn ôm cậu xuống. Trong đầu Trần Tinh vẫn còn cảnh tượng kia, không chú ý trượt chân ở bên cạnh giếng, Hạng Thuật lập tức ôm cậu, hai người thuận theo dây thừng tụt xuống.
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh và Hạng Thuật dán sat vào nhau, đột nhiên cảm thấy có gì đó chọc vào mình… thân thể Hạng Thuật có phản ứng gì à? Hình như là do cảnh tượng lúc trước kích thích chưa qua, lúc này càng khiến Trần Tinh lúng túng hơn.
Phùng Thiên Quân hoàn toàn không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì, giếng cổ tối om, phía xa truyền đến tiếng gió như có như không. Hạng Thuật sửa sang quần áo, Trần Tinh mở Tâm Đăng, tìm đường nước dẫn vào nơi này. Ánh sáng rọi đến một cái cửa sâu hun hút.
Hạng Thuật ấn đầu Trần Tinh, ra hiệu cậu nhìn xuống dưới đất, trên mặt đất có vết sáng rất nhạt, Phùng Thiên Quân quỳ xuống, ngón tay quẹt qua, ánh sáng như huỳnh thạch lấp loá giữa lớp đất.
Phùng Thiên Quân dẫn đầu, mọi người cùng tiến lên, chỉ thấy ánh sáng ngày càng rõ, không biết đi bao xa, vách động bốn phía bắt đầu tràn đầy những đường vân sáng rực.
“Đây chính là địa mạch,” Trần Tinh nói, “đối ứng với thiên mạch, chính là dòng sông linh lực dưới chân chúng ta.”
Phùng Thiên Quân sử dụng Sâm La Vạn Tượng, nhưng không hấp thu được sức mạnh. Trần Tinh giải thích, giữa thiên địa mạch có một thứ sức mạnh còn cao cấp hơn ‘linh khí’, thúc đẩy Thần Châu vận hành, như một nền tảng, bản chất khác xa linh khí.
Địa mạch bình thường nằm sâu dưới đất, bình thường sẽ không xuất hiện, nhưng ở nơi đất đá cằn cỗi sẽ lộ ra một chút, nơi đó trào ra linh khí thiên địa, tạo thành địa thế uốn khúc, chính là động thiên phúc địa mà nhân gian hay nói.
Bốn người đi qua một mạch nước ngầm đã cạn, chốn này mấy trăm năm trước vốn là mạch nước ngầm của Hội Kê. Địa mạch mạnh dần, hang động chứa nước cũng rộng thêm, bên dòng sông cạn bỗng dưng xuất hiện hoa Ly Hồn!
“Là cái này sao.” Phùng Thiên Quân ra hiệu Trần Tinh nhìn, quả nhiên không khác phỏng đoán của bọn họ, “Hạng huynh đệ? Huynh không sao chứ?”
Hạng Thuật đi dọc theo địa mạch thì càng thở dốc nặng nhọc thêm, đến lúc này bước đi cũng khó khăn, miễn cưỡng khoát tay, nói: “Ở hướng này, ta cảm nhận được.”
Trần Tinh lo lắng nhìn Hạng Thuật, đỡ y, nói: “Nếu không quay về vậy?
Hạng Thuật lắc đầu, tựa vào vai Trần Tinh, nói: “Không sao, đi đi, nghe lời ta.”
Một con bướm sáng đậu trên đoá hoa, Tiêu Sơn dùng móng vuốt vung lên, bươm bướm vỗ cánh bay vụt về phía xa.
Trong động ngập tràn ánh sáng địa mạch, Trần Tinh thu lại Tâm Đăng, chăm chú đỡ Hạng Thuật, ven đường ngày càng nhiều hoa Ly Hồn, Trần Tinh nhắc nhở: “Chú ý đừng chạm vào chúng, nếu không sẽ hắt hơi.”
Tiêu Sơn bỗng nhiên nghiêng đầu, dường như nghe thấy gì, tăng tốc muốn chạy đến góc cuối, Trần Tinh đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng tóm Tiêu Sơn lại, nói: “Đừng chạy lung tung!”
Tiêu Sơn thực sự không nghe lời, Trần Tinh lấy dây thừng đang buộc trên người, tiện tay dùng móc cài vào thắt lưng Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn: “…”
Trần Tinh: “Cấm đụng chạm lung tung, nếu không lần sau không đưa đệ theo.”
Tiêu Sơn đành bỏ qua, bốn người như một nhóm kỳ quái cẩn thận bước trên lòng sông, đi đến góc tít sâu trong động, tiếng nước róc rách, đi qua một chỗ rẽ, lúc nhìn thấy dòng suối trước mặt mở rộng sáng bừng, cường quang ùa tới, một biển hoa Ly Hồn mênh mông trước mặt.
Phùng Thiên Quân bỗng nhiên quay lại, kéo Trần Tinh và Hạng Thuật nhào sang một bên trốn ra đằng sau cột đá tự nhiên trong động!
Nơi giao nhau của mấy dòng nước ngầm nước trong lóng lánh, phản chiếu ánh sáng địa mạch, hai bên bờ sông toàn là hoa Ly Hồn.
Giữa tầng sáng xanh yêu dị, bươm bướm hồn phách đậu khắp cả biển hoa.
Lòng sông có một chỗ nước cạn, bên trên là một pháp trận rất lớn, bên trong đó ánh sáng âm u rập rờn, hấp thu pháp lực từ bươm bướm giữa biển hoa, ở giữa pháp trận là một con rắn lơn, đầu rắn có một chiếc sừng gãy.
Oán khí ngập tràn, phả thẳng vào mặt.
“Đó là gì?” Phùng Thiên Quân ra hiệu bảo Trần Tinh nhìn xem.
Trần Tinh nhỏ giọng nói: “Ta hiểu, bọn chúng dùng hồn phách thay cho linh khí thiên địa cung cấp sức mạnh cho pháp trận. Lại dùng biển hoa Ly Hồn khiến những hồn phách này không rời đi được…”
“Không phải hỏi cái này! Đệ nhìn đi!” Phùng Thiên Quân nói.
Trần Tinh cùng Tiêu Sơn nhìn ra, thấy bên ngoài pháp trận có hai người, một mặc hoa phục là nữ tử, trên mặt đeo một tấm mặt nạ giống hệt lúc trước. Người còn lại là một văn sĩ, tay cầm quạt xếp.
Hạng Thuật dựa lưng vào cột đá, thở dốc, rõ ràng rất khó chịu.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh thấp giọng gọi.
Càng đến gần, Hạng Thuật càng đau đớn. Trần Tinh nhìn thấy chuông trong tay nữ nhân kia, đúng là Lạc Hồn Chung! Cậu nói với Phùng Thiên Quân: “Kia là một con Giao, bọn chúng tìm thấy ở đâu? Sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, rất ít rắn tu luyện thành Giao…”
“Suỵt!” Phùng Thiên Quân ra hiệu cậu mau nhỏ giọng.
“Một cái thành bé như bàn tay,” chỉ nghe thấy nữ tử kia chế giễu, cười nói: “Còn mất dấu mấy người được?”
Nữ tử mới mở miệng, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân kinh ngạc sững sờ, Trần Tinh dùng khẩu hình ra hiệu, ý là “Ôn Triết?” Phùng Thiên Quân khẽ gật đầu.
Giọng văn sĩ khàn khàn, lửa đen cuốn quanh người: “Phùng Thiên Quân sai người phá hỏng tai mắt của ta, rất khó tìm tung tích, đành đợi trời tối bảo đám Bạt vương chia ra mà tìm.”
“Bạt vương đâu?” Ôn Triết nói, “Xuất hiện thì đầy sát khí, nhìn có vẻ lợi hại mà chớp mắt đã trốn rồi?”
Văn sĩ kia giải thích: “Giang Nam không thuộc khống chế của ta, lộ diện nhiều sẽ gây cảnh giác, ta bảo bọn chúng tạm thời ẩn thân trong một kho củi rồi.”
“Ngươi để ba tên thủ hạ trốn trong kho củi?” Ôn Triết kinh ngạc, “rốt cuộc vì sao ngươi muốn Trần Tinh với Thuật Luật Không? Theo lời ta, quay về Kiến Khang không bằng dụ cả đám giết hết đi, bớt được bao việc, chuyển hoá thành Bạt xong thì có khác gì đâu?”
Văn sĩ giũ quạt, tiện tay phe phẩy, oán khí như có thực thể trào ra, gã bất đắc dĩ nói: “Ngươi có việc không biết, Ngô chủ muốn phục sinh phải cần dùng cả năm món. Ban đầu ta chọn vốn là người nắm giữ Tâm Đăng, Trần Tinh…”
Ôn Triết cười khẩy.
Văn sĩ chậm rãi nói: “Pháp bảo dùng oán khí luyện hoá xong sẽ có hình dạng khác hẳn, ngươi cũng biết, nhục thân mới cho Ngô chủ tất nhiên phải dựa vào pháp bảo mạnh nhất thiên hạ. Tâm Đăng là bảo vật chi phối nhân tâm, lấy được về tay để ta luyện hoá một lần hoá thành bảo đăng hắc ám, trở thành thân thể Ngô chủ, tự dưng có thể chi phối tâm niệm người phàm, thử hỏi còn ai chống được sức mạnh này?”
Ôn Triết nói: “Đáng tiếc, xem ra ngươi ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn sai.”
Văn sĩ nói: “Chỉ vì ta chọn được thứ tốt hơn, đủ thay thế Tâm Đăng, ta không thể trì hoãn ở đây nữa, cần mau chóng quay về.”
“Chờ chút!” Ôn Triết nói, “Ngươi ném cho ta cục diện rắc rối thế này là có ý gì?”
Giọng văn sĩ khàn khàn đáp lại: “Mọi thứ như cũ.”
“Giống cái gì cũ?” Ôn Triết nói, “Ta không muốn chờ nữa! Phù Kiên khi nào mới tới?”
Văn sĩ nói: “Lúc quân Tần nam chinh, ta sẽ báo cho ngươi, ba tên Bạt vương ở lại nghe ngươi sai bảo…”
Ôn Triết nói: “Ba cái thứ Bạt vương ngu xuẩn ban ngày trốn kho củi, ban đêm mới ra ngoài thì có ích gì?”
Văn sĩ nói: “Ta cũng không muốn vậy, chỉ là giờ dựa vào pháp lực của ta không chống chọi được bao lâu, phải về giải quyết mấy việc, bằng không bọn chúng sẽ phát hiện ta tá thi hoàn hồn… đi đi, Ôn Triết, đừng hành động hấp tấp, đây chính là nguyên nhân Phùng Thiên Dật thất bại trong gang tấc…”
Đang lúc nói chuyện, văn sĩ giơ quạt, oán khí bốc lên hoá thành gió lốc, bọc lấy hắn chui vào địa mạch, biến mất vô tung vô ảnh.
Một khắc cuối cùng, Phùng Thiên Quân mạo hiểm thò đầu nhìn ra.
Nhưng trong chớp mắt đó, gương mặt văn sĩ bị khói đen che khuất, hoá thành lửa dữ bay dọc theo địa mạch mà đi. Trần Tinh nhìn lại, Phùng Thiên Quân lắc đầu, thấy tay hắn nắm chuôi đao còn run rẩy. Trần Tinh đè cổ tay hắn, lắc đầu, biết Phùng Thiên Quân suýt chút nữa tra được kẻ giật dây sau lưng huynh trưởng nên tâm tình chấn động.
Bây giờ không được tuỳ tiện khiêu chiến, Trần Tinh chỉ pháp bảo, dùng khẩu hình nói: Lạc Hồn Chung.
Cậu muốn thu lại món pháp bảo này trước.
“Chúng ta đang nghĩ cách, Hạng Thuật? Cố gắng.”
Trần Tinh kiểm tra Hạng Thuật, Hạng Thuật ở đây đau đớn không chịu nổi, trán mướt mồ hôi, hai mắt nhắm lại, thở hồng hộc, như bệnh nhân sốt cao.
“Ta dụ cô ta,” Phùng Thiên Quân hạ giọng, “Tiêu Sơn đệ phụ trách cướp pháp bảo,”
“Đừng dẫm hoa Ly Hồn!” Trần Tinh nói, “Chuyện quan trọng cần nhắc lại!”
Phùng Thiên Quân gật đầu, lách đến sau một cột đá khác, Trần Tinh nói nhỏ với Tiêu Sơn: “Chờ khi Phùng đại ca ra tay, đệ lên cướp pháp bảo…”
“Ta hiểu!” Tiêu Sơn nhỏ giọng đáp, “Không cần nhắc lại!”
Trần Tinh chắp tay trước ngực, nhủ thầm xin Tuế Tinh phù hộ…
Chỉ thấy Ôn Triết cầm Lạc Hồn Chung, buông thõng tay, chầm chậm đi vào pháp trận, gương mặt đau thương, vuốt ve cự giao nửa người đã hoá thành xác thối kia.
Phùng Thiên Quân đứng sau cột đá, hai tay cầm đao huơ lên thành vòng, khom người, lao vút ra ngoài!
“Ra tay!” Trần Tinh thấp giọng nói.
Tiêu Sơn đeo song trảo, khẽ khom người, ‘vút’ một cái xông lên.
Ngay sau đó, dây thừng trên thắt lưng Trần Tinh kéo một cái, bị Tiêu Sơn lôi đi!
“Chờ chút!” Trần Tinh hô lên, “Ta quên cởi dây thừng!”
Ôn Triết bỗng dưng quay đầu, thấy Phùng Thiên Quân vọt tới trước người, ánh đao vung lên, mà Tiêu Sơn lướt qua người Trần Tinh, móng vuốt hướng về tay phải nàng!
Ôn Triết vạn lần không ngờ ba Khu ma sư sẽ tập kích đại bản doanh của mình, trong chớp mắt mặt hoa biến sắc, sau đó hô to một tiếng, nổi giận: “Phùng Thiên Quân! Tên tiểu nhân này! Sau đó nàng nghiêng người né ánh đao của Phùng Thiên Quân, vung roi mềm cuốn lấy cổ tay Phùng Thiên Quân, lôi hắn vào trong pháp trận, tay phải cầm Lạc Hồn Chung chặn đòn, chuông vang lảnh lót, ‘coong’ một tiếng đón lấy một trảo của Thương Khung Nhất Liệt!
Lúc chuông vang, bướm sáng vươn cánh, như nhận mệnh lệnh, bắt đầu chuyển động.
Ôn Triết dừng lại, đứng vững, cầm Lạc Hồn Chung hướng về phía ba người, ánh mắt kinh ngạc, hỏi: “Các ngươi đến đây bằng cách nào?”
“Ta nghe thấy hết rồi!” Trần Tinh phẫn nộ quát, “những gì ngươi và Thi Hợi thương lượng ta đã nghe hết! Mau lên… Tiêu Sơn! Trước cởi dây thừng đã!”
Trần Tinh lần theo dây đến bên cạnh Tiêu Sơn cởi nút thắt.
Ánh mắt Ôn Triết dao động, nghi ngờ mãi, nói: “Đã như vậy không thể để các ngươi rời đi được! Ta rất muốn xem, Tâm Đăng không sợ Lạc Hồn Chung, nhưng đồng bạn của ngươi sẽ thế nào…”
“Đừng để cô ta thi pháp1” Trần Tinh quát, “Ra tay!”
Trong chớp mắt, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân cùng lao lên, bọc hai bên trái phải, Ôn Triết đang dùng dở pháp thuật thấy không tránh đi sẽ bị hai người chém chết, đành xoay người, né đòn gọng kìm, Phùng Thiên Quân không cho nàng ta thời gian, chém liên tục mấy đao, Tiêu Sơn nhanh chóng vọt tới, bay người lật tay.
Ôn Triết vướng cả hai bên trái phải, đặc biệt không đối phó nổi Tiêu Sơn, tốc độ Tiêu Sơn quá nhanh, lúc trước Hạng Thuật cũng không bắt được nói gì đến Ôn Triết?
“Hai đánh một! Các ngươi không biết xấu hổ?” Ôn Triết cả giận gào lên.
Trần Tinh ở ngoài không dám tới gần, đành đứng ở xa chỉ huy, quát: “Không cần giữ phép tắc với cô ta đâu!”
Ôn Triết lại chặn đòn, tiếng chuông vang lên, hồn phách Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn chấn động, ánh mắt mê man, Ôn Triết cướp thời cơ xoay người leo lên đầu Thanh Giao, tụ oán khí, bên ngoài Lạc Hồn Chung cuốn một vòng hắc khí xoay tròn.
Trần Tinh thầm nghĩ nguy rồi, nàng ta chỉ cần lắc tay, hồn phách Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn sẽ bị hút đi… đành liều mình chạy vào pháp trận, vung dây thừng có móc về phía Ôn Triết.
Ôn Triết linh hoạt né sang, cười lạnh: “Chỉ bằng thứ công phu mèo cào này của ngươi…”
Trong tích tắc, Phùng Thiên Quân khôi phục, Trần Tinh quyết định ngay lập tức, quát: “Đoạt oán khí của cô ta!”
Tức thì, Phùng Thiên Quân thu đao, nhị đao chuyển động xoay vòng, Tiêu Sơn rung vuốt, oán khí trên Lạc Hồn Chung bị cuốn ngược lại, trong thoáng chốc oán khí giữa pháp trận nổ vang, ba món pháp bảo đều lấy được một phần oán khí. Ngay khi Sâm La Vạn Tượng thu được oán khí xong, lúc Phùng Thiên Quân đang định xông lên, Trần Tinh chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Sâm La Vạn Tượng điều khiển thực vật…
Ngay sau đó, hoa Ly Hồn từ bốn phương tám hướng cảm ứng với Sâm La Vạn Tượng, mở bung cánh hoa, tung phấn.
Trần Tinh: “Không không không, chạy mau… Hắt xì!”
Phùng Thiên Quân: “Hắt xì!”
Ôn Triết: “Hắt xì!”
Tiêu Sơn: “A chu!”
Oán khí tiêu tan, đã bị ba món pháp bảo hút hết, giữa pháp trận hoàn toàn yên tĩnh, Ôn Triết, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Trần Tinh, bốn người hai mặt nhìn nhau.
Trần Tinh: “A? Đây là nơi nào?”
Phùng Thiên Quân bỏ đao xuống: “Ta đang làm gì?”
Tiêu Sơn: “? ? ?”
Ôn Triết nghi ngờ nói: “Các ngươi là ai?”