Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta sẽ báo thù cho phu quân!
Trần Tinh: “Chờ chút, sao lại có rồng? Ngươi là ai? Ngươi là bà chủ tiền trang Đông Triết… sao ngươi lại ở đây?”
Ôn Triết: “Đúng! Ta là đương gia tiền trang Đông Triết… không đúng, rồng này, phu quân! Phu quân!”
Phùng Thiên Quân: “Phu quân cái gì? Ngươi đừng gọi bừa!”
Ôn Triết đến trước mặt Thanh Giao, lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi… Thi Hợi đại nhân bảo ta ở đây kinh doanh, dùng Lạc Hồn Chung lấy đi Địa hồn của bách tính, luyện hoá thi thể phu quân, chờ Phù Kiên đánh qua Trường Giang rồi thả phu quân ta, giết Hoàng đế, nội ứng ngoại hợp với Phù Kiên. Cách đây không lâu, đột nhiên có một đám Khu ma sư đến… Khu ma sư! Là các ngươi!”
Trần Tinh kinh ngạc: “Đúng! Ta là Khu ma sư! Phùng đại ca! Chúng ta đến trừ yêu! Mau bắt lấy cô ta!”
Ôn Triết hô một tiếng, nâng Lạc Hồn Chung, Phùng Thiên Quân cũng chợt nhớ ra, vẩy Sâm La Vạn Tượng, đang định xông lên thì biển hoa lại ầm ầm phát tán phấn hoa!
Trần Tinh: “Hắt xì!”
Phùng Thiên Quân: “Ha. . . A hắt xì!”
Ôn Triết: “Hắt xì!”
Tiêu Sơn: “A chu!”
Mọi người: “? ? ? ?”
Ôn Triết chẳng hiểu mô tê gì, nhìn Lạc Hồn Chung trong tay, tự nhủ: “Ta cầm thứ đồ chơi này làm gì?”
Trần Tinh: “A? Đây là đâu?”
Tiêu Sơn: “?”
Phùng Thiên Quân: “Ôn Triết? Sao ngươi lại ở đây? Mau tới đây! Sau lưng ngươi có yêu quái!”
Ôn Triết bối rối nói: “Đây là phu quân ta! Phu quân vì tru sát ác giao bị nhiễm độc rắn mới biến thành thế này! Đừng giết chàng!”
Trần Tinh: “Ồ? Vì sao? Chờ chút, chúng ta đến trừ yêu à? Sao ta nhớ là ta đi xuống một cái giếng…”
“Thi Hợi đại nhân đâu?” ánh mắt Ôn Triết ngập tràn sợ hãi, “Đại nhân! Ngài ở đâu?”
Phùng Thiên Quân giận dữ hét: “Thi Hợi! Các ngươi hại chết đại ca ta! Nộp mạng đi!”
Mọi người nhớ lại hết, Ôn Triết biến sắc, quát: “Chịu chết đi1”
Phùng Thiên Quân lại vung SLd, Sâm La Vạn Tượng được sử dụng, ánh sáng của biển hoa Ly Hồn lan toả, tung đợt phấn hoa thứ ba.
Trần Tinh: “Hắt xì!”
Phùng Thiên Quân: “A hắt xì!”
Ôn Triết: “A chu!”
Tiêu Sơn: “Xìiii!”
Mọi người: “. . .”
Trần Tinh: “? ? ?”
Trần Tinh thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn quanh thấy mọi thứ lạ lẫm, sau một khắc, Hạng Thuật chật vật lao ra từ sau cột đá, quát: “Nghe ta! Đừng hít thở! Cẩn thận phấn hoa! Cướp pháp bảo trong tay cô tay! Phùng Thiên Quân thu đao lại!”
Hạng Thuật hô xong đã hết sạch sức lực, gắng gượng quỳ một chân bên cạnh pháp trận, dùng trọng kiếm chống đất. Phùng Thiên Quân nghe thế thu đao lại, tay không tấc sắt lao lên, Trần Tinh nói: “Muốn làm gì?”
Phùng Thiên Quân: “Không biết, nghe huynh ấy!”
Ôn Triết cả giận: “Các ngươi là cướp! Muốn cướp pháp bảo của ta! Pháp bảo, Lạc Hồn Chung… đúng rồi! Ta…”
Tiêu Sơn tru một tiếng, vọt tới trước mặt vung trảo, Ôn Triết không né kịp bị vuốt đánh trúng cổ tay, Lạc Hồn Chung bay ra, Trần Tinh nhanh chóng nắm dây thừng quăng ra dùng móc câu kéo Lạc Hồn Chung về tay, cầm chặt.
Phùng Thiên Quân đã nhào tới, đè Ôn Triết xuống, dùng chuỷ thủ ấn lên cổ nàng, Ôn Triết giãy dụa, phẫn nộ quát: “Thả ta ra!”
Trần Tinh: “Hiện giờ thế nào? Chúng ta đến cướp pháp bảo này sao? A đây không phải Lạc Hồn Chung à? Ta nhớ ra rồi! Đúng đúng đúng! Mau giao ra!”
Hạng Thuật: “Mau lên! Tịnh hoá pháp bảo! Còn ngây người cái gì?”
Trần Tinh lùi ra sau mấy bước, cầm Lạc Hồn Chung trong tay, bắt đầu dùng Tâm Đăng tịnh hoá pháp bảo này, chớp mắt ánh đèn lấp loáng, chạy dọc kinh mạch truyền vào Lạc Hồn Chung.
“May quá huynh không bị hoa Ly Hồn…” Trần Tinh cười nói với Hạng Thuật.
“Ra tay!” Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật cùng hét lên.
Trần Tinh triệu tập pháp lực, oán khí trên Lạc Hồn Chung bùng lên, ầm ầm vang dội, quanh người ánh sáng chớp loé.
“Thu!” Trần Tinh lùi về sau một bước, tay phải rung Lạc Hồn Chung, ‘Đông’ một tiếng vang dội lòng đất, bươm bướm như ngân hà cuồn cuộn chảy trôi thu vào trong Lạc Hồn Chung.
“Sau thì thế nào?” Trần Tinh nói, “Lên mặt đất thả bươm bướm đi… Hạng Thuật! Hạng Thuật!”
Hạng Thuật ngã xuống đất, chìm vào hôn mê.
Bươm bướm sáng bay đi, Phược Long trận mất pháp lực trở nên nhợt nhạt, sau đó ‘vù’ một tiếng, biến mất tăm mất tích.
“Ngươi… ngươi là Bạt?!” Phùng Thiên Quân thấy sắc mặt Ôn Triết trong khoảng cách gần, thấy mắt nàng ta trở nên đục ngầu, cuối cùng nhớ ra vì sao mỗi lần vị đương gia này xuất hiện đều có mùi hương rất đậm! Là vì che giấu mùi xác thối trên người!
“Ha ha ha ha ha…” Ôn Triết bị Phùng Thiên Quân ghìm chặt, ngũ quan dữ tợn, bỗng nhiên cười một tràng quỷ dị, chợt, pháp trận mất hiệu lực, cự giao kia mở mắt ngẩng đầu hướng về phía Phùng Thiên Quân và Ôn Triết.
“Phùng đại ca! Cẩn thận đằng sau!” Trần Tinh quát.
Giao Long tỉnh lại bỗng nhiên hành động! Nó dẫn oán khí xoay tròn quét về phía Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn và Trần Tinh xông lên, thấy đuôi Giao Long vỗ lên vách đồng, ầm một tiếng, Phùng Thiên Quân bị hất văng ra ngoài!
Tiêu Sơn nhảy lên giữa không trung, xoay người, vung Thương Khung Nhất Liệt! Giao Long kia bay lên, tốc độ cực nhanh lao vun vút giữa các cột đá trong hang, nó nâng vuốt đón đỡ Thương Khung Nhất Liệt, vuốt rồng chém gãy, máu đen ộc ra, thân thể Giao Long to lớn nhưng lại linh hoạt tránh thoát chiêu này, nó vòng qua cột đá, đuôi vỗ ngang hất Tiêu Sơn ngã xuống đất!
Lực đánh từ vuốt rồng chưa tan hết, chém đứt cột đá, hang động liên tục chấn động, đá rớt như mưa.
Tiêu Sơn hô to một tiếng, ngã sấp lên đống đá vụn, nhóc con loạng choạng đứng dậy muốn đánh tiếp, nhưng Trần Tinh từ bên cạnh chạy tới kéo nó đi.
Phùng Thiên Quân quát: “Hang động sắp sập! Đi mau!”
“Không ai trốn được…” giọng Ôn Triết thê lương, điên cuồng gào lên, “nơi này chính là mồ chôn của các ngươi!”
Trần Tinh lôi Tiêu Sơn, cùng Phùng Thiên Quân vọt tới bên cạnh Hạng Thuật.
“Hạng Thuật! Hạng Thuật!” Trần Tinh lo lắng hô.
Hạng Thuật nhắm chặt hai mắt, Phùng Thiên Quân đành rút đao, quát: “Đành thử một lần nữa! Trần Tinh! Cái thứ khổng lồ này có hít phấn hoa Ly Hồn không?”
Trần Tinh: “Ta không biết! Nó đến đấy! Hạng Thuật! Huynh cử động được không? Mau dậy đi!”
Trần Tinh thắp Tâm Đăng, ấn lên lồng ngực Hạng Thuật.
Giao Long lăn lộn trên không, Ôn Triết thoát thân đã leo lên đầu nó, lúc này nàng ta nắm chiếc sừng gãy của Giao Long, lao thẳng về phía bốn người! Chỉ thấy, thế lao xuống như sấm vang chớp giật, Giao Long há cái miệng khổng lổ, bên trong tuôn trào sương độc màu lục, vào lúc như muốn nuốt chửng cả bốn…
Hạng Thuật tựa trên mặt đất, thình lình mở hai mắt, một kiếm giơ ngang, thân kiếm hoá thành vòng sáng, ‘đùng’ một tiếng đón đỡ đòn tấn công của Giao Long! Lực mạnh va chạm, oán khí bộc phát, trong thoáng chốc một người một giao đánh nhau, phía bên Hạng Thuật như có hư ảnh của rồng, gào rít với Thanh Giao.
Trần Tinh cảm thấy màng nhĩ như sắp thủng, suýt nữa hộc máu, Hạng Thuật nhuần nhuyễn dẫn kiếm, thuận thế đạp một cước, lúc đứng dậy bả vai nghiêng đi, kiếm trong tay hoá thành một sợi dây thừng dài, bung ra, y quát: “Cút!”
Khắp trời là bóng dây, lập tức cuốn lấy Thanh Giao, Ôn Triết biến sắc, cả kinh kêu: “Đây là gì?! Thuật Luật Không!”
Thanh Giao bị dây thừng biến ra từ Bất Động Như Sơn trong tay Hạng Thuật trói lại, liên tục giãy dụa, lao vút lên đỉnh động!
“Sơn động sắp sụp!” Phùng Thiên Quân quát.
Đá tảng rơi xuống, Tiêu Sơn thét dài một tiếng, vung Thương Khung Nhất Liệt chém đá thành mảnh vụn, Trần Tinh nói: “Lên mặt đất đi! Đừng đánh ở đây!”
Ôn Triết không nói gì, khống chế Thanh Giao kéo theo dây thừng Bất Động Như Sơn, một đầu húc vào vách động, liên tục tông vào kiến trúc trên đỉnh, gỗ vụn sụp xuống, ngay sau đó tiếng rồng kêu bay vút lên tận trời.
Đêm trăng, trong thành quận Hội Kê, tường thành phía tây đổ sập, cả một đoạn tường lún xuống đất. Một con Thanh Giao từ dưới lòng đất xông lên, lượn lờ trên không!
Hạng Thuật ôm Trần Tinh xông ra, ngay sau đó Tiêu Sơn như mũi tên phá đất nhảy lên nóc nhà. Phùng Thiên Quân nhảy mấy bước, lao lên phố.
Bốn người quay đầu nhìn lại, Thanh Giao cuộn tròn dưới ánh trăng, há miệng phun ra luồng sương độc đặc quánh.
“Không chờ nổi,” Ôn Triết lạnh lùng nói, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta sẽ báo thù cho phu quân!”
“Phu quân ngươi không phải con rồng ngươi cưỡi đó sao?” Phùng Thiên Quân cầm Sâm La Vạn Tượng quát, “Có chết đâu! Ngươi báo thù cái gì?”
“Huynh ổn chứ?” Trần Tinh ngạc nhiên nói, “nhưng ta… còn chưa thả hồn phách trong Lạc Hồn Chung ra nữa!”
Hạng Thuật cau mày, y đã khôi phục toàn bộ sức mạnh, ngẩng đầu nhìn lên chân trời lại nhìn Trần Tinh.
“Ngươi có thể giúp ta đối phó con Giao kia không?” Hạng Thuật không nhiều lời, chỉ hỏi vậy.
Trần Tinh gật đầu, nói: “Cho ta một ít thời gian đã, bảo vệ ta thi pháp, nếu không tên này nổi điên, không biết bao nhiêu người sẽ chết nữa.”
“Khu ma sư tập hợp!” Hạng Thuật quát, “bảo vệ Trần Tinh!”
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn từ dưới mái nhà nhảy lên, mặc kệ Giao Long, canh giữ bên cạnh Trần Tinh, Hạng Thuật chắn giữa Trần Tinh và Giao Long, nắm chắc kiếm chỉ về bầu trời đêm.
Trần Tinh niệm thầm chú văn, giơ Lạc Hồn Chung, hi vọng chú pháp học ở sử môn có tác dụng.
Ánh sáng Tâm Đăng mạnh dần lên, Hạng Thuật dường như nhận được cảm ứng, Bất Động Như Sơn toả cường quang, chín phù văn trên thân kiếm sáng rực như lửa.
“Nghịch chuyển!” Trần Tinh quát.
Sau một khắc, ‘đông’, âm thanh Lạc Hồn Chung vang vọng khắp chân trời! Miệng chuông phóng ra hàng vạn bươm bướm, cuồn cuộn tuôn ra, phát tán khắp các thành, trong đêm tối bay về Đan Dương, Ngô Quận, Kiến Khang, như biển sáng từ mặt đất dâng lên.
Mấy chục vạn bươm bướm, mấy chục vạn hồn phách, trùng trùng điệp điệp bay về phía chủ nhân, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trong thành Hội Kê, không ít người ùn ùn tỉnh dậy, bươm bướm đậu lên trán người bị nhiễm bệnh, chìm vào bên trong, sau đó bệnh nhân choàng tỉnh, vội vã đi ra ngoài cửa nhà.
“ksm nối giáo cho giặc,” Ôn Triết ở trên trời nghiêm nghị nói, “Hôm nay sẽ diệt trừ toàn bộ các ngươi!”
Trần Tinh dùng Lạc Hồn Chung xong, tâm mạch đau rút không thở nổi, giống ngày ấy tịnh hoá Tranh cổ, muốn khu trục oán khí luyện hoá pháp bảo, chỉ dựa vào Tâm Đăng bên trong hồn phách của cậu là việc quá sức, gây tổn thương tâm mạch rất nặng.
“Ta không sao.” Trần Tinh ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt Hạng Thuật, cưỡng ép nuốt ngụm máu trong miệng xuống, “mau nghĩ cách diệt trừ con Giao này.”
Hạng Thuật: “Giao cho ta, hai ngươi bảo hộ Trần Tinh tìm nơi nào an toàn mà đợi.”
“Chuyện gì xảy ra!” Ngô Kỳ bị đánh thức, dẫn theo bộ hạ chạy vội tới, “Đó là yêu quái gì? Là rồng?!”
Giao Long bay xuyên qua nội thành Hội Kê, phun sương độc, bách tính vội vàng trốn tránh, bị sương độc dính vào người sẽ ngã chết ngay lập tức. Trần Tinh giận dữ hét: “Đến chỗ ta này! Ôn Triết!”
“Phu quân ta từng bảo vệ ngàn vạn bách tính của vùng đất Thần Châu này,” giọng nói của Ôn Triết từ trên cao vọng xuống, mang theo oán độc và thù hận, “lại bị các ngươi coi là yêu tà, loại người như vậy còn lưu lại làm gì?”
“Dẫn hắn đi!” Hạng Thuật nói với Ngô Kỳ.
Trần Tinh: “Chờ chút! Quận trưởng! Lập tức sơ tán dân chúng trong thành! Để bọn họ rời đi trước!”
Hạng Thuật phi thân lên nóc nhà, hai người Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn cũng tìm chỗ cao nhảy lên, Giao Long có lợi thế biết bay, kiêng kị thân thủ Hạng Thuật nó không hạ xuống, cả đội Khu ma sư không bay được, chẳng biết làm gì đành cầm cung tên, bắn lên trời.
Ngô Kỳ sai người sơ tán bách tính, đưa Trần Tinh đến lầu cao trong phủ. Trần Tinh nhanh chóng đến trước lan can, không biết Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đã đi đâu rồi, chỉ còn Hạng Thuật lao vút lên mái nhà, đuổi theo Giao Long.
Trần Tinh vịn lan can thở hồng hộc, văn sĩ bên cạnh Ngô Kỳ nói: “Ngươi không sao chứ?”
Trần Tinh lắc đầu, nói với Ngô Kỳ: “Thực không dám giấu diếm, chúng ta là Khu ma sư, lần này đến Hội Kê vì điều tra ôn dịch…”
“Khu ma sư?!” Mọi người kinh ngạc.
Ngô Kỳ biết danh tiếng Khu ma sư từ trước, hỏi: “Bây giờ vẫn còn Khu ma sư?”
Mấy trăm năm trước, Hạng gia ở Hội Kê còn cường thịnh, sự tích lưu truyền nhiều năm, người bản địa nghe danh Khu ma sư không kinh ngạc như đám người Trung Nguyên ít học sử.
Trần Tinh miễn cưỡng gật đầu, một võ tướng nói: “Ta dẫn binh hỗ trợ bọn họ, dùng móc câu lôi yêu quái này xuống1”
Văn sĩ nói: “Ngươi phải cực kỳ cẩn thận.”
Trần Tinh chợt nhớ, trước khi xuống giếng đã thấy hai người này trong phủ quận trưởng… mặc quần áo xong còn không nhận ra.
“Các ngươi, các ngươi…” Trần Tinh cố bình tĩnh, muốn hỏi bọn họ có phải một đôi không, nhưng nghĩ thầm không đúng, lúc này rồi còn quan tâm chuyện râu ria này làm gì?
Trần Tinh lập tức sửa miệng: “Ở Hội Kê có ghi chép về Giao Long hay cự xà làm loạn không?”
Văn sĩ nói: “Ta đi tìm một chút.”
Văn sĩ tên là Trịnh Luân, võ tướng là Tất Hồn, là phụ tá đắc lực của Ngô Kỳ, lúc này Ngô Kỳ và Trần Tinh đứng trên lầu ba đài cao, nhìn được toàn bộ khung cảnh thành.
“Quận trưởng,” Trần Tinh nói, “ngài cũng nên tránh khỏi thành đi.”
Ngô Kỳ: “Lão phu là quan phụ mẫu Hội Kê, bách tính chưa rời thành, các ngươi còn ở đây chiến đấu, ta sao có thể chạy trốn một mình được?”
Trần Tinh khâm phục can đảm của Ngô Kỳ, Giao Long đột nhiên xuất hiện, quan địa phương này chẳng sợ yêu quái, lại trấn định chỉ huy, có thể làm gương cho mọi người, mà Giao Long lăn lộn cuồng sát cả thành, võ quan Tất Hồn kia triệu tập binh sĩ bản địa, đi theo Hạng Thuật bắt đầu truy kích Giao Long.
“Hội Kê không có.” Trịnh Luân vội vàng đi lên, mở một cuốn sách, nói, “nhưng ta nhớ, mấy chục năm trước, loạn Vĩnh Gia, có không ít ghi chép địa phương vùng Lỗ đưa tới Giang Nam, có một phần ở Hội Kê. Trần đại nhân, ngài xem cái này xem? Truyền thuyết sông Tứ có Giao gây hoạ, Khu ma sư Tân Viên Bình cùng hộ pháp Ôn Triết, giết Giao Long…”
Trần Tinh: “! ! !”
Trong nháy mắt, Trần Tinh cũng nhớ tới tế văn Ôn Triết viết cho Tân Viên Bình kia, cậu đã đọc qua lúc còn ở sư môn! Ôn Triết… Ôn Triết là nữ? Chẳng lẽ chính là Ôn phu nhân trước mặt?! Thanh Giao kia là Tân Viên Bình? Rõ ràng Tân Viên Bình vì trảm Giao mà hi sinh, sao lại hoá thành Giao?
“Trần đại nhân?” Trịnh Luân hỏi.