Định hải phù sinh lục

Chương 62: Kiệt sức



Phàm nhân ngu xuẩn báo đáp ta cái gì?! Làm gì có!

 

“Chuyện này… khiến ta khó tiếp nhận quá,” rốt cục Trần Tinh cũng bình tĩnh lại, nói, “Lại là người một nhà?! Hạng Thuật! Hạng Thuật!”

 

Hạng Thuật lên tường thành, đuổi theo Thanh Giao ở bên ngoài, Thanh Giao liên tục giãy dụa phun ra huyết dịch đen sì, hư thối. Trời sáng dần, phía chân trời quầng rạng đông hiện ra, chiếu sáng cả thành.

 

“Cái gì?!” Hạng Thuật kéo trọng kiếm, vòng lên vọng lâu, hô về phía xa: “Ngươi dừng có dùng Tâm Đăng, sẽ bị tổn thương nặng đấy.”

 

“Đó là Tân Viên Bình!” Trần Tinh hô, “Thanh Giao là Tân Viên Bình!”

 

“Tân Viên Bình là ai?” Phùng Thiên Quân đang tiếp cận Giao Long nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu hô.

 

“Là một Khu ma sư!” Trần Tinh đứng trên sân lầu ba, hướng xuống dưới gào lên.

 

Hạng Thuật quát: “Làm sao trị nó? Có cách gì sao?”

 

Trần Tinh: “A! Không có! Ta chỉ nói cho mọi người lai lịch nó thôi!”

 

“Cái này có nghĩa gì?!” Hạng Thuật không nhịn được nữa, thấy nó sắp đuổi đến, bị Trần Tinh cắt ngang đành xoay người lần nữa, chạy dọc theo tường thành.

 

Thanh Giao cảm nhận được Hạng Thuật rất đáng gờm, cố gắng tránh né chủ lực, Trần Tinh tập trung quan sát thấy Tân Viên Bình biến thành Giao Long nhưng không bị kiềm chế, đau đớn tả xung hữu đột, mà Ôn Triết ở trên đầu Thanh Giao, oán khí toả ra từ tay, ấn lên đầu Thanh Giao, điều khiển nó lượn vòng trong thành.

 

Tấn quân tới, lần lượt lên tường thành, tự mình lên nỏ, nhắm chính xác vào Thanh Giao đang bay múa giữa không trung, võ quan Tất Hồn lên chỗ cao, cầm dùi trống, hai mắt dán chặt vào nơi Thanh Giao bay qua. Ngay sau đó, Hạng Thuật huýt sáo một tiếng.

 

Tất Hồn vận lực, nện một chuỳ lên mặt trống trên đầu tường, tiếng ‘thùng’ vang dội.

 

Quân Tấn cùng bắn vạn tên, mũi tên mang theo dây thừng gắn móc câu, bay về phía Thanh Giao!

 

Trần Tinh cực kì chăm chú, thắp Tâm Đăng, Hạng Thuật cảm nhận được sức mạnh Tâm Đăng, quát: “Không được dùng1”

 

Trần Tinh: “Nhanh lên! Ta có thể cố gắng trong chốc lát!”

 

Hạng Thuật cắn răng vung trọng kiếm, hoá thành cự cung, căng dây, một mũi tên ánh sáng lấp loé như sao băng bay về phía đầu Giao, Ôn Triết biến sắc, khống chế Thanh Giao đổi hướng tránh cho tên kia trúng vảy ngược, nhưng mũi tên đã xuyên qua thân thể Thanh Giao, bay vút về phía chân trời.

 

Sau đấy một tiếng hống vang lên, máu thối và sương độc trên người Thanh Giao tung toé đầy trời, ngay sau đó Phùng Thiên Quân nhảy lên nóc nhà, giơ đao, Tiêu Sơn lao vút mấy bước, đạp lên thân đao, Phùng Thiên Quân phẫn nộ quát: “Lên!”

 

Tiêu Sơn hoá thành một cái bóng, lao vút lên phía đầu Giao, tiêu sái lướt qua Ôn Triết, Thương Khung Nhất Liệt vung lên, trong tay Ôn Triết là một mảnh sừng gãy đâm về phía Tiêu Sơn, giận dữ hét: “Dù hôm nay có chết, thì cũng…”

 

Trong khoảnh khắc, Hạng Thuật giơ hai ngón hai bên tay trái tay phải, làm võ quyết như kéo gió giật nhạn, quang tiễn từ chân trời bay ngược lại, gào rít giữa thinh không, phóng tới, bắn đứt cánh tay Ôn Triết!

 

Ôn Triết kêu thảm, sau đó vuốt sắc trong tay Tiêu Sơn bổ xuống vai nàng, kéo cả người lẫn Giao rớt xuống. Thanh Giao thoát khỏi oán khí, ngâm dài một tiếng, làm sụp mấy căn nhà phía dưới, sau đấy lại cất lên, bay đi, biến mất nơi chân trời.

 

Trần Tinh thu Tâm Đăng, cảm thấy lồng ngực co rút đau đớn, gần như không thở nổi. Cậu nghĩ thầm nguy rồi, vừa mới tịnh hoá Lạc Hồn Chung, hao hết pháp lực Tâm Đăng.

 

“Đừng có dùng nữa!” Hạng Thuật hô lên.

 

Trên phố chính, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn phi thân đáp xuống.

 

Ôn Triết ngã xuống, giãy dụa đứng dậy, trường bào gấm đỏ bị xé nát nửa trên, lộ ra lồng ngực phẳng trắng nõn.

 

Phùng Thiên Quân: “Nam… nam? Ngươi là nam?!”

 

Phùng Thiên Quân vạn lần không ngờ tới, chủ quản tiền trang Đông Triết mấy chục năm qua là nam phẫn nữ trang!

 

Cánh tay Ôn Triết bị đứt nhưng không chảy máu, hắn cười lạnh chầm chậm đứng dậy, giễu cợt nói: “Nếu không như thế, vì sao mấy chục năm qua không phàm nhân đến gần ta chứ?”

 

Hạng Thuật cả giận: “Đủ rồi! Ta không cần biết ngươi là ai! Rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người rồi?!”

 

“Bách tính Thần Châu là do chúng ta cứu!” đột nhiên Ôn Triết nghiêm nghị, điên cuồng gào lên, “phàm nhân ngu xuẩn báo đáp ta cái gì?! Chẳng có gì cả! Súc sinh Lưu Hằng vong ân phụ nghĩ, biết được Tân Viên Bình nhiễm độc Giao, mới dìm chàng xuống đáy sông! Ta muốn báo thù! Ta muốn…”

 

Lời chưa dứt, một tay còn lại của Ôn Triết hoá thành vuốt xương, nhắm về phía Hạng Thuật, hắn hét lên: “Báo mối thù vong ân phụ nghĩa này!”

 

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn chưa kịp ngăn Ôn Triết, Ôn Triết đã tới trước mặt Hạng Thuật, nhưng tốc độ Hạng Thuật còn nhanh hơn, trọng kiếm vung lên, xương sườn Ôn Triết vỡ vụn, như con diều đứt dây lao thẳng vào vách tường dân trạch bên cạnh, gạch ngói tứ tung.

 

Một tiếng cười lạnh vang lên, Ôn Triết từ trong phế tích bò ra.

 

“Ta từng là… Võ thần Hộ pháp của Đại Khu ma sư.” Toàn thân Ôn Triết nhanh chóng khôi phục, cánh tay bị quang tiễn bắn đứt cũng lành lại, chậm rãi nói: “Vạn Pháp Quy Tịch, ngươi cũng chỉ là thân xác máu thịt, Thi Hợi lại cho ta sức mạnh của Ma Thần…”

 

Hạng Thuật không chờ Ôn Triết nói xong, lại chém thêm một kiếm, nói: “Vậy thử một chút xem?!”

 

Hạng Thuật không có Tâm Đăng hỗ trợ, chỉ dựa vào một thanh kiếm, đánh Ôn Triết liên tục khiến phòng ốc phía sau vỡ nát! Ôn Triết điên cuồng gào lên, hai tay là vuốt xương lao về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật giận dữ như vòi rồng, chiếm thế thượng phong cứ đè Ôn Triết ra mà đánh.

 

Ôn Triết là Võ thần Hộ pháp mấy trăm năm trước, mà không cách nào phản kháng lại Hạng Thuật, giận dữ hét: “Vì sao ngươi…”

 

Ôn Triết rốt cục e sợ, muốn bứt ra chạy đi, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn chờ lúc này, bao vây hai bên trái phải, ép Ôn Triết vào vòng vây, Ôn Triết không nhịn được nữa, phóng xuất toàn bộ oán khí, quay người giận dữ hét:

 

“Vậy thì đồng quy vu tận đi!”

 

Nói xong Ôn Triết dùng cả người quấn đầy oán khí đen đặc, xoay lại nhào về phía Hạng Thuật! Nhưng vừa đối mặt, Hạng Thuật xuất kiếm, đầu Ôn Triết bị Hạng Thuật bổ vỡ, làm thủng mấy bức tường.

 

“Cứ như vậy không được!” Phùng Thiên Quân nói, “Tên này đánh không chết! Để Trần Tinh hỗ trợ!”

 

Hạng Thuật nhìn lên cao, Trần Tinh quan sát cả trận, người dán vào lan can, vươn tay ra, dùng hết sức lực thắp lên Tâm Đăng.

 

“Đừng lo cho ta!” Trần Tinh quát, “Tịnh hoá hắn!”

 

Kiếm sáng chói rực rỡ, Hạng Thuật nhíu mày, nhịn đau quát một tiếng chấn động, Ôn Triết giãy dụa đứng dậy, giơ tay, ánh mắt mê man đón một chiêu này.

 

“Các ngươi… cũng sẽ có… kết cục thê thảm,” Ôn Triết lẩm bẩm nói, “Sớm muộn một ngày kia, ngươi sẽ phát hiện, những gì mình không tiếc mạng bảo vệ… chỉ là một trò cười.”

 

“Cút!” Hạng Thuật lạnh lùng nói.

 

Kiếm rơi, mặt đất chói loà sáng trắng, Ôn Triết kêu rên, hồn phi phách tán giữa ngọn lửa.

 

Trần Tinh vịn bên lan can, bất lực quỳ xuống, bỗng nghe phía sau có tiếng giày sắt bước lên cầu thang. Đúng lúc Ngô Kỳ và Trịnh Luân quay  người.

 

Trịnh Luân nói: “Trần đại nhân, đây là đồng bạn của ngài?”

 

 Trần Tinh cố gắng chịu đựng dòng máu cuồn cuộn giữa ngực bụng, chậm rãi xoay người, lưng dựa lan can, hai chân trượt xuống, nhìn thấy ba tên Bạt vương mặc giáp đen đi lên lầu ba.

 

“Các ngươi… đi mau…” Khoé miệng Trần Tinh ứa máu, lẩm bẩm nói, “Hạng Thuật, Hạng Thuật…”

 

Ba Bạt vương cùng rút kiếm, Ngô Kỳ và Trịnh Luân cản trước người Trần Tinh, không muốn chạy trốn một mình, Ngô Kỳ nổi giận: “Yêu quái vô sỉ, thế gian tà không thắng chính! Cút cho ta!”

 

Giây phút Ôn Triết hoá thành tro bụi, Hạng Thuật thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy máu tươi bắn ra từ lầu ba đài cao trong phủ quận trưởng, lập tức ngơ ngẩn.

 

Trần Tinh tựa vào lan can, nghiêng về phía thân ảnh Bạt vương mới xuất hiện.

 

Trần Tinh không chịu nổi nữa, cắn răng tựa vào, nhắm chặt hai mắt, ngay một lúc sau, phía xa truyền đến tiếng hét của Hạng Thuật, bất tri bất giác, tâm mạch của Trần Tinh toả ra Tâm Đăng không cần điều khiển.

 

Cảm giác kia cực kỳ quái dị, lúc Trần Tinh sử dụng Tâm Đăng là từ ý niệm mà ra, Tâm Đăng tuỳ theo đó mà sáng. Mà trong thời khắc sống còn này bị Hạng Thuật cưỡng ép đốt lên, cường quang còn rực rỡ hơn bất kỳ lần nào trước đó!

 

Ngay sau đó, Hạng Thuật ở trên phố cách gần trăm bước khom người, cầm Bất Động Như Sơn hoá thành một chiến thần mặc võ bào trắng mạ vàng, Bất Động Như Sơn ‘vù’ một tiếng huyễn hoá thành hư ảnh sáu món pháp khí.

 

Một tiếng rền vang, chỉ thấy Hạng Thuật như sao băng vụt đến, vẽ ra một vệt lửa sáng chói, dẹp hết trở ngại lao về phía đài cao trong phủ quận trưởng.

 

Trần Tinh chỉ cảm thấy toàn thân được một luồng sáng ấm áp bao phủ, thời gian như chậm lại. Bạt vương vung kiếm, động tác chém xuống rất chậm rồi dừng lại.

 

Hạng Thuật mang theo ánh sáng như ban ngày, xông tới đài cao, sáu pháp khí cùng ra đánh thẳng về phía ba Bạt Vương. Mũ giáp Tư Mã Nghệ rơi xuống, Tư Mã Lượng bứt ra cản lại, Tư Mã Dĩnh dùng giáp sắt che cánh tay đã đứt.

 

Trần Tinh mở to mắt, ánh mắt phản chiếu bóng lưng rực sáng của Hạng Thuật – y hệt trận chiến ngày đó với Phùng Thiên Dật trong điện Hàm Quang! Sức mạnh của Võ thần bị kích phát, Trần Tinh chẳng kịp nghĩ ngợi, chỉ thấy Hạng Thuật đạp lên đài cao cản phía trước mình, đưa tay gọi pháp khí, Bất Động Như Sơn hoá thành sáu pháp khí chầm chậm xoay tròn quanh người y.

 

“Ta nhịn các ngươi đủ rồi.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.

 

Bạt vương ý thức được mình không thể chọc vào Hạng Thuật lúc này, hắc hoả từ mặt đất bắn lên, bọn chúng muốn chạy trốn. Hạng Thuật lại phẫn nộ quát: “Hèn nhát! Còn định trốn?!”

 

Ngay sau đó, pháp khí cùng lên, hoá thành Kim Luân, ‘vù’ một tiếng chặn lại đường đi của hắc hoả, hai tay Hạng Thuật thu lại, kim quang rực rỡ, thu tay xong cự cung xuất hiện, quang tiễn bay ra trúng ba đốm lửa đen.

 

Hắc hoả lại biến thành Bạt vương từ trên không rơi xuống, cung trong tay Hạng Thuật hoá thành kiếm, chém ngang một nhát!

 

Lửa vàng cuồn cuộn nuốt chửng cả ba tên Bạt vương, đập vỡ cả một nửa phủ quận trưởng, từ trong gió lốc kim quang trên người Hạng Thuật thu lại, cứ thế biến mất.

 

“A… Quá tốt rồi.”

 

“Trần Tinh? Trần Tinh! Tinh nhi! Tinh nhi ——!”

 

Trước mắt Trần Tinh biến đen, cậu ngất xỉu.

 

Sáng sớm, Trường An, bách quan vào triều.

 

Vương Tử Dạ dần đầu đám quan văn võ, chuyện trò vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Xung, lại cười, gật đầu với Mộ Dung Xung.

 

Gương mặt Mộ Dung Xung lạnh lùng, rõ ràng không muốn tiếp chuyện với Vương Tử Dạ.

 

Đột nhiên, Vương Tử Dạ dừng bước, nét cười đông cứng trên mặt, quay người nhìn hướng na,.

 

“Vương đại nhân?” Phía sau có quan văn hỏi.

 

Sắc mặt Vương Tử Dạ trắng bệch, ánh mắt mờ mịt.

 

Mộ Dung Xung đi trước các võ quan, kỳ quái đánh giá Vương Tử Dạ, sau đó ra hiệu để gã đi trước.

 

Vương Tử Dạ đột nhiên lo lắng, giơ chân bước lên điện thì trượt một phát.

 

“Vương đại nhân!”

 

“Vương đại nhân cẩn thận!”

 

Vương Tử Dạ lau mồ hôi, miễn cưỡng gật đầu.

 

Hôm ấy, triều Tần nghị bàn việc nam chinh, Phù Kiên buồn ngủ ngồi trên vương toạ, cả triều đột nhiên nhận ra – việc nam chinh là Vương Tử Dạ dốc sức chủ trương vậy mà hôm nay gã chẳng quan tâm tí nào?

 

Không chỉ Vương Tử Dạ, mà sắc mặt Phù Kiên cũng rất lạ. Mộ Dung Xung phản đối nam chinh, không tiếc việc chạy đến Trường An, cùng các triều thân nêu lý do không nên nam chinh với Phù Kiên, Phù Kiên cũng chẳng giận, chỉ phất tay nói: “Biết, bãi triều.”

 

“Thần có bản tấu,” Mộ Dung Xung không để Phù Kiên tan triều, nói, “Bệ hạ có muốn nghe hay không?”

 

Vương Tử Dạ nghĩ ra đối sách, giữa tình trạng rỗi loạn ngẩng đầu, đón ánh mắt của Mộ Dung Xung.

 

Phù Kiên thuận miệng: “Ngươi muốn nói thì trẫm sẽ muốn nghe.”

 

Mộ Dung Xung nói: “Bệ hạ nguyện ý nghe, thần mới dám nói.”

 

Khó lắm Phù Kiên mới cười, khiến cả triều đình hoà hoãn một chút.

 

“Nói đi.” Phù Kiên hạ lệnh.

 

Mộ Dung Xung: “Gần đây bệ hạ phí sức, các đại nhân trong triều cũng thấy, đề nghị nam chinh diệt Tấn thì hãy nghiêm túc suy tính. Nếu cứ do dự còn gây hại ngược lại.”

 

Giọng Mộ Dung Xung giữa điện tĩnh mịch càng thêm rõ ràng.

 

“Trước khi về Trường An, thần cứ nghĩ bệ hạ đã quyết định, bây giờ thấy vẫn còn rất xa, các vị đại nhân tranh luận, nghi ngờ không nên xuất binh, chắc bệ hạ đã biết rõ…”

 

“Không đúng,” Phù Kiên khoát tay, ánh mắt lướt qua bá quan, lại nhìn Mộ Dung Xung, rồi dừng lại trên gương mặt Vương Tử Dạ, “Trẫm do dự không phải là không xuất binh, việc nam chinh thống nhất giang sơn nhất định phải làm, chuyện này không thể do dự, trẫm do dự là vì đại quân nam chinh, cuối cùng có nên áp dụng một phương thức khác không.”

 

Mộ Dung Xung cau mày nói: “Phương thức gì?”

 

Phù Kiên nói: “Thời cơ chưa tới, đợi lúc thích hợp, Vương Tử Dạ sẽ giải thích cho các ngươi. Cứ tan triều đi, Xung nhi, lát nữa vào cung gặp Diễm, tốt xấu gì lúc tỷ tỷ của khanh còn sống cũng coi nó như đệ đệ.”

 

Mộ Dung Xung nhíu mày.

 

Lòng đất u ám, trong Huyễn Ma cung.

 

“Thứ ngươi bảo vệ,” giọng nói kia lạnh lùng vang lên, “cuối cùng cũng phản bội ngươi, bây giờ hai tay của ngươi đúng là tự đào hố chôn mình…”

 

Trần Tinh lại nhìn thấy một màn trong Huyễn Ma cung, trái tim treo giữa cung điện ngầm, mạch máu kéo dài khắp bốn phương tám hướng, hấp thu năng lượng địa mạch.

 

Đột nhiên, Trần Tinh tỉnh, ngồi bật dậy giữa căn phòng sáng rực ánh mặt trời, liên tục thở dốc.

 

Hạng Thuật ở bên cạnh ngẩng đầu, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh kinh ngạc nhìn y, lại cúi đầu nhìn thân thể, rồi nhìn xung quanh.

 

Không biết từ bao giờ, cậu mặc áo mỏng, đắp chăn kín, trong phòng toàn mùi thuốc, dưới giường có một bếp nhỏ đang đun thuốc.

 

“Đây là đâu?” Trần Tinh yếu ớt nói, “Ấy, ta ngủ bao lâu rồi? Ngủ thoải mái quá.”

 

Hạng Thuật kinh ngạc nhìn Trần Tinh, một lát rồi quay người, lao ra ngoài như gió.

 

“Tỉnh rồi!” Giọng Hạng Thuật run rẩy, “Đệ ấy tỉnh rồi!”

 

Ngay sau đó, Tiêu Sơn vọt vào đầu tiên, hô ầm một tiếng rồi nhào lên người Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “Tiêu Sơn?”

 

Tạ Đạo Uẩn và Cố Thanh cũng nhanh chóng đi vào, Cố Thanh nói: “Ta đi báo cho Phùng đại ca.”

 

Tạ Đạo Uẩn bắt mạch cho Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Ta hình như dùng Tâm Đăng hơi quá, đả thương tâm mạch… chắc ngủ mất vài ngày?”

 

Tất cả mọi người trong phòng nhìn Trần Tinh, Hạng Thuật nhìn cậu một hồi, quay đầu đi quanh phòng mấy bước, lại nhìn Trần Tinh, bờ môi run rẩy, viền mắt đỏ ửng.

 

“Được rồi,” Tạ Đạo Uẩn nói, “tỉnh lại thì không sao, cứ nghỉ một lúc đi.”

 

Trần Tinh sờ bụng, nói: “Có hơi đói.”

 

Tạ Đạo Uẩn nhìn Hạng Thuật, nói: “Không còn chuyện của ta, giao cho ngươi đó.”

 

Tiêu Sơn tìm được lương khô đưa cho Trần Tinh để cậu ăn, Trần Tinh kêu khổ: “Không cho bệnh nhân chút gì dễ nuốt hơn sao? Hạng Thuật? Huynh thế nào?”

 

Hạng Thuật thở dài, không biết phải làm thế nào, miễn cưỡng cười nói: “Tỉnh… tỉnh là tốt rồi, cảm tạ trời đất…”

 

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Trần Tinh chỉ cảm thấy đau đầu.

 

“Ba tháng.” Tiêu Sơn nói.

 

Trần Tinh: “…”

 

______

 

Băn khoăn mãi có nên sửa xưng hô của Hạng Thuật k cả nhà ạ, vì có vẻ sau biến cố này cậu chàng cảm nhận được rõ ràng tình cảm của mình rồi ấy :((