Kiếm chém Bạt vương, yêu ma, cũng chính là chém về phía ngươi.
Trần Tinh vén chăn muốn xuống giường, nhưng hai chân mềm nhũn, Hạng Thuật vội ôm cậu, nói: “Ngươi ngồi im một lát đi, ta bảo người chuẩn bị đồ ăn cho.”
Không lâu sau, Tạ An cũng hô to gọi nhỏ đi vào, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, không ngờ nghiêm trọng như vậy.”
Trần Tinh vạn lần không ngờ sau trận chiến ở Hội Kê, cậu hôn mê tròn ba tháng trời! Hỏi Tiêu Sơn xong, Tiêu Sơn vừa nói vừa hoa tay múa chân, Trần Tinh mới biết sau ngày hôm đó, Hạng Thuật lập tức ôm cậu về đến Kiến Khang.
Tạ An biết xong cũng sốt ruột, Hạng Thuật thì đi tìm tất cả đại phu, kể cả ngự y trong cung cũng mời tới. Kết quả chẩn bệnh đều giống nhau, tổn thương tâm mạch cần tĩnh dưỡng. Chỉ có một phương sĩ ở bên cạnh Tấn đế Tư Mã Diệu, tên là Bộc Dương đến xem qua, nhắc đến ghi chép trên thư tịch, hôn mê là hậu quả tất yếu khi hao mòn linh hồn, chỉ cần chờ một thời gian, hồn phách hồi phục sẽ tự tỉnh lại.
Ba hồn bảy vía mỗi người là sức mạnh bẩm sinh, khi hồn phách bị tiêu hao cạn kiệt sẽ khiến người ta biểu hiện ra mặt, nặng hơn là hôn mê bất tỉnh hoặc mất mạng. Bị Lạc Hồn Chung rút mất một hồn khiến người bệnh thèm ngủ cả ngày, dù hồn phách Trần Tinh không mất nhưng nguyên nhân tại sao cậu hôn mê thì Hạng Thuật là người rõ ràng nhất…
…Ngày đó lúc chém giết ba Bạt vương, chẳng hiểu vì sao y lại cưỡng chế lấy sức mạnh từ hồn phách Trần Tinh, khiến cậu hư tổn hồn phách, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng may mắn, hồn phách bị rút cạn có thể từ từ tái tạo, chỉ cần người chưa chết, sẽ dần dần khôi phục. Thế là mấy ngày nay, Hạng Thuật một mực canh giữ bên cạnh Trần Tinh, mớm thuốc mớm nước, xoa bóp lật người, ban ngày ở trong phòng canh giữ, ban đêm thì ngủ bên cạnh…
“Cái gì?” Trần Tinh sắp phát điên, “huynh huynh huynh ấy, ta… ta, bao lâu huynh ấy tắm cho ta một lần? Bình thường huynh ấy cho ta ăn cháo?”
Tạ An: “Chuyện này… ta cũng không biết, đệ muốn hỏi Hạng hộ pháp? Hình như là vậy, đúng là ăn cháo, mặc dù đệ hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nuốt được, có mấy lần ta tới thăm thấy Hạng huynh đệ đang đút đệ ăn cháo, vuốt cổ cho đệ nuốt xuống.”
“Đương nhiên lúc tắm rửa cho đệ, y sẽ đóng cửa lại.”
“Huynh ấy chăm sóc ta… tận ba tháng ư?” Trần Tinh không biết phải nói gì nữa.
Hạng Thuật mang cháo đến, Tạ An lại nói: “Đệ nghỉ ngơi đi, được rồi, tỉnh lại là tốt rồi! Tốt lắm rồi! Tiêu Sơn, Trần huynh đệ mới tỉnh dậy, nhóc để người ta nghỉ ngơi một chút chứ?”
Tiêu Sơn nằm im trong lòng Trần Tinh, Tạ An đành cáo từ, Tiêu Sơn lăn vào trong giường, giơ chân nghếch lên, đầu gối lên tay.
Hạng Thuật nói: “Ăn một chút đi.”
Trần Tinh nói: “Ta ngủ lâu vậy sao? Hội Kê không sao chứ?”
Hạng Thuật ‘ừ’ đáp lại, định đút Trần Tinh ăn, Trần Tinh vội nói: “Ta tự làm được.”
Hạng Thuật không cưỡng ép, ở bên cạnh nhìn Trần Tinh ăn xong, Trần Tinh cảm thấy tay vô lực, cậu biết đây là di chứng sau khi ngủ quá lâu, chờ một thời gian nữa, cử động nhiều hơn thì sẽ khỏi dần.
Trần Tinh cảm thấy mình đói đến mức ăn được cả một con trâu, thế nhưng chỉ có mỗi cháo, cháo cũng được, so với việc không có gì là tốt rồi, ăn xong thì xoa bụng, Hạng Thuật còn nói: “Tạ Đạo Uẩn bảo ngươi phải ăn đồ ăn dễ tiêu, qua mấy ngày rồi ăn uống bình thường lại.”
“Ba tháng này huynh…”
“Ba tháng này ta…”
Hai người cùng mở miệng, lập tức im bặt, Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh nói trước đi, khoé miệng Trần Tinh giật giật, cậu định nói ba tháng này gây phiền phức cho huynh rồi mà sợ Hạng Thuật khó chịu, dù sao nếu Hạng Thuật hôn mê như vậy cậu cũng chăm sóc y hệt thôi, nên cũng chẳng có gì quan trọng.
“Không có gì.” Trần Tinh lắc đầu, cười cười.
Hạng Thuật nói: “Ngươi có nằm mơ không? Hay không biết gì cả?”
Ngược lại, Trần Tinh không cảm nhận được gì cả, dường như chỉ mới ngủ một đêm, giấc mơ duy nhất là khoảnh khắc thấy trái tim của Xi Vưu, nhưng cậu hoài nghi liệu đó có phải là mộng hay không, nên mới kể lại sơ lược cho Hạng Thuật.
“Có vẻ Bạt vương đã bị tiêu diệt hết.” Trần Tinh còn nhớ rõ tình cảnh trước khi hôn mê, mặc dù trả giá bằng đau đớn nhưng đã đánh bại đám Bạt vương, chỉ không biết liệu Tư Mã Vĩ đã chết hẳn hay chưa.
Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trước mắt chỉ còn mình Thi Hợi, còn chưa nắm rõ được thân phận của gã.”
Sáu Bạt vương bị bọn họ tự tay diệt năm rồi, chỉ còn Tư Mã Vĩ bị sét đánh không rõ sống chết, quân cờ Thi Hợi cài cắm vào phương nam cũng bị loại, Trần Tinh cảm thấy tiền đồ trước kia bị chông gai cản lối, muốn vượt qua quá khó khăn, nhưng vô tri vô giác bọn họ đã làm được rất nhiều việc.
Tiêu Sơn nghiêng đầu, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh xoa đầu nhóc, nói: “Trương Lưu bị cướp mất pháp bảo, cũng thu lại được ba món, Âm Dương giám, Tranh Cổ, Lạc Hồn Chung.”
Cho dù Thi Hợi có trốn đi đâu, đây vẫn là tiến triển khá lớn, ba tháng trôi qua, hạn chết càng gần, mùa thu hai năm trước Trần Tinh rời khỏi Hoa sơn đến Tương Dương. Bây giờ bấm tay mà tính chỉ còn gần hai năm, không chừng trước lúc Tuế Tinh rời đi, cậu buông tay trần thế có thể giải quyết được Thi Hợi.
“Thanh Giao kia là Tân Viên Bình!” Trần Tinh lại nghĩ tới những gì xảy ra ở Hội Kê, thực sự thổn thức mãi thôi.
“Không nói chuyện khác được à?” Hạng Thuật bắt đầu mất kiên nhẫn, nói, “Sao lúc nào ngươi cũng nghĩ mãi những chuyện này thế?”
Trần Tinh cười, nói: “À? Muốn nói gì?”
Hạng Thuật nhíu mày, nói: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ không tỉnh lại.”
Tiêu Sơn huýt sáo, Trần Tinh đột nhiên nhận ra cái huýt sáo này của Tiêu Sơn có ẩn ý gì đó, mới nghi hoặc nhìn nhóc.
Tiêu Sơn từ trên giường nhảy xuống, rời đi.
“Tiêu Sơn?” Trần Tinh gọi theo.
Hạng Thuật liếc nhìn Tiêu Sơn, lại nói với Trần Tinh: “Tâm Đăng từ nay về sau không được dùng nữa.”
Trần Tinh nói: “Sao lại không dùng? Vạn Pháp Quy Tịch, pháp lực duy nhất còn lại là Tâm Đăng. Nếu không thì phải làm sao? Hiện giờ tung tích Định Hải châu còn chưa rõ…”
Hạng Thuật không vui, y ngắt lời: “Còn như vậy ngươi sẽ chết!”
Trần Tinh cười nói: “Ta có muốn vậy đâu chứ? Này, ngài hộ pháp, ta vừa mới tỉnh lại đã muốn cãi nhau rồi?”
Hạng Thuật đành coi như không có gì, hai người lại im lặng, một lát sau Phùng Thiên Quân đến, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, quần áo còn chưa chỉnh trang lại đã chạy tót đến Tạ phủ rồi, thấy Trần Tinh tỉnh lại thì hào hứng hàn huyên một chặp, không khí trầm lắng giữa Hạng Thuật và Trần Tinh cũng được hoá giải.
“Tâm Đăng của đệ lợi hại quá đấy,” Phùng Thiên Quân nói, “Mới dùng có một chút mà đã ngủ luôn ba tháng, lần sau thì phải làm thế nào?”
Trần Tinh vẫn còn buồn bực vì nãy bị Hạng Thuật trách cứ, giọng điệu ngang bướng: “Nên làm thế nào nữa, chỉ cần diệt trừ được Thi Hợi có trả giá lớn hơn nữa cũng vẫn đáng chứ? Nếu không mình ta còn sống thì có ích lợi gì? Xi Vưu phục sinh, chẳng ai có thể sống sót, ta rồi cũng phải chết, có gì khác nhau đâu.”
Hạng Thuật nghe như vậy, chẳng nói chẳng rằng đứng dậy mà đi.
Trần Tinh đưa mắt nhìn theo Hạng Thuật, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bực bội, cậu biết Hạng Thuật sợ khiến cậu suy kiệt mà chết, nhưng cậu nào có lựa chọn khác?
“Nếu tìm được Định Hải châu,” Phùng Thiên Quân nói, “Có phải sẽ giúp đệ nhẹ gánh hơn nhiều?”
Trần Tinh nói: “Là nói vậy thôi, mặc dù tâm mạch vẫn bị ảnh hưởng nhưng chí ít sẽ không thương tổn hồn phách. Hiện giờ ta cảm thấy có nhiều chuyện là thiên mệnh an bài, là Tâm Đăng chỉ dẫn ta tìm Hạng Thuật. Mà phát hiện kế hoạch của Thi Hợi, cả một hành trình tiêu diệt Bạt vương cũng là như vậy.”
Phùng Thiên Quân cười nói: “Cũng đúng, không phải đệ có Tuế Tinh bảo hộ sao? Tất nhiên sẽ có thiên tướng, gặp chiêu phá chiêu, lúc nào cũng hoá giải được.”
Trần Tinh trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Đúng vậy.”
Phùng Thiên Quân mang theo thuốc bổ, lúc này nói: “Tỉnh rồi thì chúng ta hẹn ngày khác uống rượu, chuyện mọi người diệt rồng ở Hội Kê giờ cả Giang Nam đang bàn tán rồi, đệ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ… ủa Hạng huynh đệ đâu…”
Phùng Thiên Quân nhìn ra phòng nghỉ phía ngoài, nói: “Người ta chăm sóc đệ lâu như thế rồi, đừng chọc giận hắn.”
Trần Tinh buồn bực: “Ta thực không muốn chọc giận huynh ấy mà.”
Phùng Thiên Quân còn nói: “Lại còn là đại kim chủ của ta đấy, đệ cố dỗ dành nhé.”
Trần Tinh thì không biết dỗ dành nhưng Phùng Thiên Quân lại rất khéo ăn nói, hắn nói mẫu mấy câu để Trần Tinh học theo, Trần Tinh càng nghĩ thì càng quả quyết phải nói chuyện với Hạng Thuật, lúc tỉnh lại cậu thấy Hạng Thuật thì cực kỳ an lòng. Từ sau khi sư phụ qua đời chỉ có mỗi Hạng Thuật lo lắng an nguy của cậu như vậy, khiến cậu vừa buồn khổ vừa xúc động.
Trần Tinh dùng Tâm Đăng mấy lần, lần sau lại mạnh hơn lần trước, dùng hết sức lực mà ứng phó, việc này khiến cậu nhận ra chuyện cậu dùng sức mạnh hồn phách như linh khí thiên địa. Nếu như truyền Tâm Đăng vào cơ thể Hạng Thuật, truyền vào trong kiếm, thì cho dù Vạn Pháp Quy Tịch vẫn có thể dùng hồn phách thay linh khí để trảm yêu trừ ma.
Cái giá phải trả là mỗi lần thi pháp, dù tịnh hoá pháp bảo hay là truyền lực cho Hạng Thuật sử dụng, đều là thiêu đốt hồn phách của cậu. Mà ngày Tuế Tinh rời đi, Trần Tinh bắt đầu hoài nghi có phải là vào khoảnh khắc Hạng Thuật cầm Bất Động Như Sơn đâm vào trái tim ma thần không?
Tương lai dần rõ ràng, chuyện này rất có khả năng, không, nhất định đây là kết cục của bọn họ. Lúc đối mặt Ma thần, cậu tự thiêu đốt ba hồn bảy vía không sót lại gì, truyền vào pháp khí trấn áp yêu tà Bất Động Như Sơn, trợ giúp Hạng Thuật tiêu diệt mối nguy lớn nhất của vùng đất Thần Châu này.
Một cái chết chói lọi rực rỡ như vậy, không thể không khiến Trần Tinh hài lòng.
Nhưng Hạng Thuật nhất định sẽ rất đau khổ, không biết từ bao giờ, từ Trường An đến Sắc Lặc Xuyên, lại tới Giang Nam, đoạn đường này Trần Tinh cũng thoáng cảm nhận được, bọn họ đạt đến mức tâm ý tương thông như trong sách ghi chép lại. Nhất là lúc trên đài cao phủ quận trưởng Hội Kê, thời khắc Hạng Thuật bay đến rõ ràng là y cảm nhận được lời cầu cứu của Trần Tinh.
Tiêu Sơn cũng tốt, Phùng Thiên Quân cũng được, Trần Tinh đơn độc đứng giữa hành lang, hồi ức lại những người bằng hữu, cho đến giờ cậu vẫn không dám thân cận quá mức với bọn họ, cũng chưa từng nói ra số mệnh của mình. Chỉ vì cuối cùng cũng đến ngày chia ly, nếu như tình cảm không quá sâu đậm, lúc cậu buông tay có lẽ mọi người sẽ bớt buồn khổ đôi phần?
Chỉ có Hạng Thuật là không như vậy, dù Trần Tinh không nói ra được sự khác biệt, dường như tại tết Mộ Thu ở Sắc Lặc Xuyên, thời khắc ngắm nhìn Hạng Thuật, dùng không có Tâm Đăng ảnh hưởng nhưng cõi lòng vẫn xao động.
Trần Tinh tăng tốc, bỗng nhiên rất muốn gặp Hạng Thuật, lúc mới tỉnh lại chưa từng nghĩ kỹ nhưng bây giờ cậu hiểu, dù với mình chỉ là một giấc ngủ nhưng với Hạng Thuật là sự lo lắng khôn nguôi mãi chẳng dứt, cậu cảm nhận được Hạng Thuật rất muốn trò chuyện với cậu.
Dưới bầu trời ngày thu trong veo, Hạng Thuật ngồi trước phòng ngủ, hướng ra đình viện nhưng lại cúi đầu xem một cuốn thư giản.
Trần Tinh dừng bước, chăm chú quan sát Hạng Thuật.
“Sao huynh lại chạy tới đây vậy?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật đã trở lại bình thường với vẻ mặt điềm nhiên, không ngẩng lên nhìn Trần Tinh, nói: “Đây là phòng của ta, ngươi tỉnh rồi thì ta quay về thôi, có vấn đề gì?”
Trần Tinh im lặng một lát, cảm nhận được Hạng Thuật tức giận, cậu đang nghĩ xem phải nói thế nào thì phản ứng của Hạng Thuật lại khiến cậu khó hiểu, Hạng Thuật lại có vẻ không bực bội gì, chỉ nghiêm túc nói: “Ta đang xem Bất Động Như Sơn.”
“Bất Động Như Sơn,” Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói, “Ừm nếu như vẫn còn linh khí thiên địa, sẽ còn mạnh hơn.”
“Bất Động Như Sơn có thể hoá thành sáu loại pháp khí,” Hạng Thuật nói, “Hàng Ma xử, Khổn Yêu thằng, Đại Nhật kim luân, Thực Nguyệt cung, Kim Cương tiễn, và hình dạng ban đầu Trí Tuệ kiếm. Trương Lưu làm vỏ kiếm cho nó, ‘Lưới sinh tử trói chặt không buông, nguyện dùng Trí kiếm chém từng đoạn’, là nói Trí Tuệ kiếm.”
“Sống và chết,” Trần Tinh nói, “giống như một tấm lưới, là ý này rồi.”
“Ừm,” ngữ khí Hạng Thuật vô cùng bình tĩnh, đáp, “thân xác ở chốn phàm trần, mọi người không thấy sống chết, cho nên Trương Lưu cảm thấy thanh kiếm này có thể giúp người chém đứt chấp niệm.”
Trần Tinh cười nói: “Vậy nếu huynh là người nắm giữ Bất Động Như Sơn…”
“Trong ba tháng ngươi hôn mê,” Hạng Thuật nói, “Ta đọc không ít cổ tịch Hạng gia lưu lại, Tạ An còn thay ta tìm được ghi chép của Khu ma ti được mang theo lúc y quan nam độ.”
Trần Tinh: “Có phát hiện gì không?”
Cuối cùng Hạng Thuật cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Trần Tinh, nhíu mày, dường như biết rằng khi nhắc đến đại nghiệp của Khu ma ti, Trần Tinh sẽ cực kỳ nghiêm túc.
“Ta biết được một việc,” Hạng Thuật nói, “Mỗi lần ta sử dụng Bất Động Như Sơn, thậm chí thời khắc được ngươi đánh thức pháp lực toàn thân, thực ra là pháp lực của ngươi.”
Trần Tinh thầm nghĩ cuối cùng huynh cũng phát hiện, đành kiên trì nói tiếp: “Đúng thế không sai, nhưng là Khu ma sư và Hộ pháp, mới có được sự ràng buộc đậm sâu như vậy…”
Hạng Thuật ngắt lời: “Nếu như linh khí đất trời không biến mất, Tâm Đăng, Bất Động Như Sơn đều có thể mượn linh khí mà dùng. Nhưng hiện giờ, là ngươi thiêu đốt hồn phách của mình, truyền pháp lực cho Bất Động Như Sơn, mỗi lần hàng yêu, thứ ta sử dụng là tính mạng của ngươi.”
Hạng Thuật lại nói: “Kiếm chém Bạt vương, yêu ma, cũng chính là chém về phía ngươi.”
Trần Tinh vội giải thích: “Đừng nói nghiêm trọng như thế, chỉ cần cho ta thời gian khôi phục, ta sẽ khỏi thôi mà…”
“Ngươi không khoẻ hơn!” Giọng nói Hạng Thuật càng nghiêm nghị hơn, “ngươi hôn mê mỗi lúc một nghiêm trọng! Ở Sắc Lặc Xuyên, lúc ngươi bị Xa La Phong bắt đi mới chỉ là nội thương, mà lần này ở Hội Kê ngươi hôn mê tròn ba tháng trời!”
Trần Tinh vốn định phản bác Hạng Thuật, nhưng nhìn ánh mắt y, cậu lại cảm thấy người đau đớn nhất lúc này lại là Hạng Thuật. Nếu như y biết quãng đời còn lại của cậu chưa đầy hai năm nữa, Trần Tinh không tưởng tượng nổi Hạng Thuật sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, cậu cũng không muốn vì nó mà phải cãi nhau với Hạng Thuật nữa.
Hai người nhìn nhau im lặng.
Thời khắc này, Trần Tinh cảm thấy cậu tâm tư kỳ lạ nào đó dành cho Hạng Thuật. Như ngày ấy y một chọi một vạn, giết vào núi Âm cứu cậu về xong, y ngồi tựa đại thụ, vẻ mặt cô độc. Cậu muốn tặng y mọi thứ, muốn y biết cậu hiểu tất cả những điều y làm cho cậu – nhưng cậu có gì chứ? Chẳng có một thứ gì, ngay cả tính mạng cũng chẳng phải của chính mình.
Trần Tinh cố gắng kiềm chế mình không quá kích động, dù cảm xúc kia chỉ thoáng qua nhưng cậu vẫn nhạy bén nắm bắt được.
Cậu nhìn Hạng Thuật, không rõ vì sao muốn đến gần, khẽ hôn y một cái, việc ấy không phải cậu chưa từng nghĩ tới.
Giống như đàn chim sải cánh liệng qua đỉnh núi, phất nhẹ qua điểm cao vạn trượng; tựa như đàn cá nhảy vọt khỏi làn nước biển dưới ánh trăng, bóng lưng bạc lướt ngang trời đêm.
Từ trong mơ hồ Trần Tinh cuối cùng cũng nhận ra tâm tình của mình – ấy vậy mà ông trời đã phác hoạ một trang nổi bật trong bốn năm cuối đời của cậu, đưa Hạng Thuật đến trước mặt Trần Tinh dù cậu có trốn tránh thế nào thì cũng không thoát nổi.
“Ngươi mau nói!” Hạng Thuật cả giận.
“Huynh tốt lắm.” Trong chớp mắt ngắn ngủi, trong lòng Trần Tinh như có sóng triều chao đảo, nhưng cuối cùng lại gió lặng sóng êm, cậu miễn cưỡng cười nói, “Huynh cũng rất đẹp, tâm tính cũng tốt, Hạng Thuật, ta rất thích huynh, chuyện vui nhất đời của ta,” nói xong cậu lại hơi rầu rĩ, “chính là quen biết huynh, tìm được một Hộ pháp như huynh, ta cảm thấy mình may mắn hơn các Khu ma sư khác nhiều lắm.”
Hạng Thuật: “Ngươi…”
Hạng Thuật lập tức đứng dậy, ném thẻ tre sang bên cạnh. Trần Tinh nghĩ thông suốt xong, lập tức nói: “Huynh nói đúng, là như vậy, nhưng ta có lời muốn nói với huynh… Hạng Thuật, ta, thực ra ta…”
Hạng Thuật khoát tay cản lại, ra hiệu Trần Tinh không cần nói nữa.
“Có phải chỉ cần ta tìm được Định Hải châu,” Hạng Thuật nói, “Khôi phục linh khí thiên địa, ngươi sẽ không rơi vào tình trạng nguy hiểm như thế nữa?”
Trần Tinh hơi giật mình, lại nói: “Có lẽ vậy, nhưng ta không muốn nói chuyện này, ta muốn…”
Hạng Thuật: “Mai ta sẽ khởi hành, Phùng Thiên Quân chăm sóc cho ngươi.”
Trần Tinh kinh ngạc: “Huynh muốn đi đâu?”
Hạng Thuật nói: “Trở về Sắc Lặc Xuyên, Định Hải châu có liên quan đến mẫu thân của ta, nhất định còn có manh mối gì đó, ta muốn điều tra lần nữa, tìm được nó, xem cái tên Trương Lưu hại chết người kia đã làm những cái gì bóc hết ra!”
Trần Tinh nhẫn nại nói: “Sắc Lặc Xuyên bị phá huỷ rồi! Hạng Thuật, bây giờ huynh đi cũng vô dụng, lỡ như Thi Hợi đến Giang Nam ta phải làm thế nào? Mà huynh đi chuyến này khi nào mới về?”
Điều tra theo hành tung khi Hạng Ngữ Yên còn sống, chưa chắc không có thông tin gì, nhưng thời gian của Trần Tinh chẳng còn bao, cậu không muốn chia xa vào lúc này, thân phận Thi Hợi chưa điều tra rõ mà Định Hải châu có khả năng rất lớn không còn ở Sắc Lặc Xuyên, nếu không Thi Hợi dùng thân phận Khắc Da Lạp đến tái ngoại hai lần, tin tức gã biết ắt hẳn là nhiều hơn bọn họ.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh đã có lý do thuyết phục Hạng Thuật.
“Bây giờ nghĩ lại, Khắc Da Lạp xuất hiện ở Sắc Lặc Xuyên hay Tạp La Sát là vì tìm Định Hải châu,” Trần Tinh nói, “Năm đó gã cũng là người biết chuyện, huynh cảm thấy chúng ta biết rõ hơn gã sao?”
Hạng Thuật thở dài một hơi.
Trần Tinh vươn tay, có hơi rụt rè chạm lên mu bàn tay Hạng Thuật, kia vốn chỉ là một động tác vô thức, Hạng Thuật lại xoay bàn tay nắm lấy tay Trần Tinh, động tác kiên định, mạnh mẽ, dường như chỉ thoáng chốc sau sẽ ôm chầm lấy cậu vậy.
Trái tim Trần Tinh đập loạn, Tâm Đăng mất khống chế loé sáng, Hạng Thuật như ý thức được điều gì, buông lòng tay cậu ra, kinh ngạc nhìn xem.
“Hạng Thuật?” hơi thở Trần Tinh gấp gáp, “huynh hiểu rõ mà, có nhiều chuyện, ta…”
Hạng Thuật lại nghiêng đầu, dường như tránh né ánh mắt Trần Tinh, bỗng lại nói: “Ta đổi ý.”
Trần Tinh mờ mịt nói: “Cái gì?”
Hạng Thuật quay đầu, đầu mày dãn ra, nét mặt hiện lên vẻ dịu dàng Trần Tinh vốn quen thuộc.
“Ta không báo thù,” Hạng Thuật nói, “trước khi tìm được tung tích Định Hải châu, ta sẽ không tìm Thi Hợi báo thù.”
Trần Tinh: “Huynh… huynh đã nói…”
“Đúng.” Hạng Thuật nói, “nhưng tình hình lúc này, ta không thể mạo hiểm bằng tính mạng của ngươi được.”
Thời khắc này, tâm tình Trần Tinh rối rắm như mớ bòng bong, Hạng Thuật lại nói: “Sau này với ta, chuyện quan trọng nhất là tìm được nó.”
Trần Tinh: “Nếu Thi Hợi lại tìm tới thì sao? Nếu như gã muốn luyện hoá bách tính Giang Nam thành Bạt chúng ta phải làm thế nào? Ngồi nhìn mặc kệ được sao?”
Hạng Thuật nói: “Ta sẽ giải quyết.”
Trần Tinh nói: “Huynh giải quyết thế nào chứ?”
“Ta từng là Đại Thiền Vu,” Hạng Thuật nói, “lúc là Đại Thiền Vu, khắp Sắc Lặc Xuyên là con dân của ta, bây giờ ta là Võ thần Hộ pháp, cũng là Võ thần Hộ pháp của thiên hạ. Bất kể Hồ Hán đều là người ta phải bảo vệ. Ta tin rằng việc thành tại người, chỉ cần ta muốn, trên đời này không có chuyện gì mà ta không làm được.”