Định hải phù sinh lục

Chương 64: Yết kiến



Dân chúng các vùng Kiến Khang, Giang Nam còn chưa biết tai hoạ sắp ập xuống đầu.

 

Câu nói này quá chấn động, khiến Trần Tinh mất rất lâu mới bình tĩnh lại được. Nhưng ngược lại, thân thể cậu khôi phục rất nhanh, chưa đến ba ngày đã hoạt động bình thường, đều nhờ công chăm sóc của Hạng Thuật mới không gầy teo lại. Mấy hôm sau, lúc dùng cơm cùng Tạ An và Tạ Đạo Uẩn khi hai người đến thăm, đột nhiên Trần Tinh nghĩ đến một khả năng – có phải Hạng Thuật cũng định dùng oán khí sử dụng Bất Động Như Sơn như Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn không?

 

Nhưng thần binh thượng cổ này sau khi bị oán khí luyện hoá xong cũng sẽ có hiệu quả khác nhau, tỉ như Sâm La Vạn Tượng, trên cổ tịch ghi chép lại, sau khi dùng linh khí đất trời có thể điều khiển vạn vật sinh sôi, lúc mượn oán khí thì là điều khiển thực vật mục ruỗng làm binh khí.

 

Thương Khung Nhất Liệt trong truyền thuyết là sử dụng sấm chớp để tịnh hoá tà khí, đến tay Tiêu Sơn là thành thần binh có khả năng xé nát không gian.

 

Nếu Bất Động Như Sơn được chuyển hướng tà đạo, chỉ sợ sức mạnh sẽ vượt quá khả năng kiểm soát, hơn nữa Trần Tinh sợ sử dụng oán khí nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến nội tâm của Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân, nếu có lựa chọn, cậu tuyệt đối không muốn người làm Võ thần Hộ pháp như Hạng Thuật bị oán khí quấn thân, phải dựa vào pháp lực hắc ám này để đối phó với Thi Hợi.

 

Trần Tinh không nhịn được liếc nhìn Hạng Thuật, lúc trước cậu đã thấy Hạng Thuật đẹp lắm rồi, hiện giờ thấy y còn anh tuấn hơn, nếu nói thì trước khi thấy Hạng Thuật như cảnh đẹp ý vui, hiện giờ nhìn y lại cảm thấy trong lòng có cảm giác xót xa, muốn trò chuyện với y, thế nhưng Hạng Thuật cứ biểu hiện như không muốn ai tới gần, thêm một chút đã đủ đánh vào tự tôn của Trần Tinh. Cậu vừa yêu vừa hận đến mức nghiến răng nghiến lợi muốn chọc giận y.

 

“Tìm được nơi bản đồ miêu tả chứ?” Bỗng nhiên Hạng Thuật hỏi Tạ An.

 

Tạ An bị hỏi bất ngờ, suýt nữa bị nghẹn, nói: “Một tấm có người nói là có thể nằm ở Long Môn sơn Lạc Dương, nhưng chưa xác nhận, ta đã phía môn khách đi điều tra, đối chiếu để mọi người không phải về tay không.”

 

Tạ Đạo Uẩn nói: “Bây giờ dọc Trường Giang tình hình rất căng thẳng, Trần Tinh vừa khỏi hẳn, trong vòng nửa năm cố gắng đừng bôn ba mệt mỏi.”

 

Hạng Thuật suy nghĩ một lát, nói: “Hôm nào ta đi núi Nam Bình một chuyến.”

 

Trần Tinh nhớ tới tấm bản đồ thứ hai, chủ động nói: “Ta đi cùng huynh.”

 

Tạ An lại nói: “Hai người ở Hội Kê giết rồng kinh động toàn bộ Giang Nam. Sau đó con rồng kia thế nào rồi?”

 

“Chạy rồi.” Tiêu Sơn đáp.

 

Trong ba tháng Trần Tinh hôn mê có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên tiền trang Đông Triết sụp đổ, toàn bộ sản nghiệp vất vả gây dựng đã bị Tấn đế nuốt mất, sau đấy bị Phùng Thiên Quân chèn ép. Vương gia vốn chống lưng bị tai bay vạ gió, chạy vạy khắp nơi, cuối cùng chỉ giữ lại được một phần, sau đó chuyển sản nghiệp sang Ngô quận, thời gian tới không còn lực để so tài với tiền trang Tây Phong nữa.

 

Trần Tinh thấp thỏm lo lâu, cuối cùng mới dám hỏi chuyện: “Lâm đại nhân, anh ta…”

 

Người đưa tin kia, nửa đường bị đám Thi Hợi giết chết, hiện giờ xem ra trước khi chết bọn chúng có tra khảo thế nào thì người đó vẫn giữ kín mọi chuyện.

 

Tạ An an ủi: “Luận việc hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Dung chưa lập gia thất, là nhân sĩ Mạt Lăng cũng có chút tài học…”

 

Trần Tinh nghe như thế, trong lòng khó chịu, Hạng Thuật cau mày định nói gì rồi lại thôi, may mà Tạ Đạo Uẩn tiếp lời cũng khiến Trần Tinh dễ chịu đôi chút.

 

“Phụ mẫu, muội muội của Lâm Dung nửa năm trước đều mắc ôn dịch,” Tạ Đạo Uẩn thản nhiên nói, “nhờ hai người mà cũng chuyển biến tốt rồi, chắc hẳn đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của anh ta khi còn sống.”

 

Đây là chuyện duy nhất có thể an ủi Trần Tinh một chút.

 

“Vậy Ngô đại nhân và Trịnh Luân thế nào?”

 

Hạng Thuật mở miệng: “Bọn họ bị thương, cũng không ngại, nằm trên giường điều dưỡng hai tháng đã khoẻ rồi.”

 

Trần Tinh thở phào, giây phút cuối cùng cậu thấy Ngô Kỳ và Trịnh Luân, hai văn sĩ vốn là mệnh quan triều đình đứng ra bảo vệ cậu, chắn trước mặt Bạt vương. Quan triều đình bị thương như vậy, hậu quả không nhỏ, hơn nữa Ngô Kỳ còn là Thái thú.

 

Sau khi tin tức truyền đến, triều đình nhà Tấn sôi nổi bàn luận về chuyện Khu ma sư xuất hiện ở nhân gian cả nửa tháng, Tư Mã Diệu phái binh sĩ tìm kiếm tung tích Thanh Giao nhưng không có manh mối gì, chuyện rồi cũng phai nhạt. Không lâu sau, có tin từ phương bắc truyền tới, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Dạ, Phù Kiên bắt đầu trưng binh, chuẩn bị năm sau xua quân xuôi nam, tấn công Kiến Khang.

 

Lần này triều Tấn lập tức lo lắng, Tạ An bận tối tăm mặt mũi, triều thần lại ôm hi vọng vừa quan sát vừa phát trinh sát đến Quan trung nghe ngóng, tin tức xôn xao cả triều.

 

“Hiện giờ ta cảm thấy, thân phận Thi Hợi rất có thể là Vương Tử Dạ,” Trần Tinh bỗng nhiên nói, “pháp bảo Vạn Linh Trận bị chúng ta lấy đi, trận pháp không bày bố được, Bạt vương bị tiêu diệt hơn phân nửa. Gã nhất định sẽ nghĩ cách xúi bẩy Phù Kiên khai chiến, mới giết được người, nhiều người chết mới có oán khí.”

 

Mỗi câu nói Trần Tinh không nhịn được mà liếc nhìn Hạng Thuật, ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Tinh phát hiện Hạng Thuật cũng đang nhìn cậu chăm chú, cả hai lại lập tức dời mắt.

 

Tạ An nói: “Bên canh Phù Kiên có kẻ giả thần giả quỷ cũng khong kỳ quái, chỉ là muốn xác nhận thân phận của gã không dễ chút nào. Hiện giờ Trường An cực kỳ cảnh giác với người Hán, trinh sát không thăm dò được chút tin tức nào, ta còn sợ, gã sẽ tạo ra ‘Bạt binh’ mà hai người từng nói, vượt sông đánh tới, vậy thì nguy rồi.”

 

Quốc nạn trước mắt, Tạ An lộ rõ vẻ tận trung, mấy ngày nay hắn đều nghĩ chuyện đánh trận, muốn một lần diệt quân Tần, thu lại Trường An, Lạc Dương? Không thể nào, chuyện ấy hắn cũng tự hiểu. Chỉ cần có thể tạm thời đánh lui đại quân của đối phương thì sẽ kéo dài được. Chỉ lo quân nam chinh là người chết phục sinh, còn gây truyền nhiễm, quân đội Đại Tấn có khi chưa đánh đã bại.

 

“Phù Kiên chưa điên đến mức như vậy,” Trần Tinh nói, “Ta tận mắt thấy hắn tiêu diệt mấy chục vạn Bạt, nếu ngược lại vì nam chinh mà dẫn Bạt quân, như vậy… quá… quá…” Trần Tinh không biết dùng từ nào để mô tả nữa.

 

Tạ An gật đầu: “Mấu chốt hiện giờ rất khó để đưa hai người đến Lạc Dương.”

 

Tạ Đạo Uẩn bỗng dưng nói: “Nghe nói triều đình chuẩn bị đi sứ Lạc Dương? Vương đại nhân đề nghị cố gắng bắt tay với Mộ Dung Xung, người Tiên Ti không muốn nam chinh, Vương Tử Dạ và gia chủ Mộ Dung gia đối lập, kẻ địch của kẻ địch, tất nhiên có thể bàn điều kiện.”

 

Trong lòng Trần Tinh hơi rung động, nhưng Mộ Dung Xung ban đầu đã coi Hạng Thuật giết tỷ tỷ hắn, chỉ sợ không làm được.

 

“Mộ Dung Xung là người nói đạo lý à?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật: “Ta không quen hắn, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

 

“Còn xem là với ai,” Tạ Đạo Uẩn nghĩ nghĩ, nói: “Ta từng nghe ít chuyện về Mộ Dung Xung, chỉ có thể nói là, ừm… là người… thông minh nhưng bạc tình…”

 

Trần Tinh nghe thế thấy bất ngờ, hỏi: “Các ngươi còn bàn luận về Mộ Dung Xung?”

 

“Với nam nhân có dung mạo xinh đẹp,” Tạ Đạo Uẩn nói, “trên phố sẽ có lời đồn, đám nữ hài tử thích bình phẩm mỹ nam, có đúng không hả Đại Thiền Vu?”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh vội khoát tay, thấy Tạ Đạo Uẩn không khách khí. Tạ An nghĩ một lát rồi nói: “Cái này phải xem bệ hạ quyết định thế nào, thế nhưng nếu tiểu sư đệ đồng ý vào cung yết kiến sẽ có cơ hội này… ừm… bệ hạ đòi gặp Khu ma sư, còn rảnh rỗi lắm, lần trước còn nói muốn đến gặp, còn tới tận cửa phòng rồi mà bị Tạ Đạo Uẩn đuổi ra…”

 

“Tiểu thúc!” Tạ Đạo Uẩn nói.

 

“Ngươi dám đuổi hoàng đế?” Trần Tinh kinh ngạc.

 

Tạ Đạo Uẩn tỏ vẻ đương nhiên, Hạng Thuật lại nói: “Các ngươi đi đi, ta không đi, ta đến Xích Bích.”

 

Trần Tinh nói: “Hạng Thuật không đi, vậy ta cũng không đi.”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Tạ Đạo Uẩn sẵng giọng: “Mười ngày nữa là TX, mọi người ở Giang Nam bận rộn đón tết, qua tết rồi đi cũng không muộn, bây giờ ngươi đi, thuyền bè đều không đón khách. Tết nhất bận rộn, còn tiếc gì thêm mấy ngày?”

 

Hạng Thuật đành gác việc qua một bên, Trần Tinh chợt nhớ mấy ngày lễ này, quá nhiều năm chưa được tham dự rồi, lúc trước ở phương bắc, những ngày lễ Xuân, Thu chính là ngày thứ năm sau Lập Xuân, Lập Thu.

 

Xuân Xã hầu hết là khoảng trước sau ngày hai tháng hai, phương bắc gọi là ‘Long Sĩ Đầu’, Thu Xã là trung tuần tháng tám, cũng giống như tết Mộ Thu của người Hồ, cúng bái thần đất thần lúa, thổ địa, cảm tạ mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, có ngày triều đình chuẩn bị tam sinh*, quốc quân ra mặt tế trời. Bách tính tự chuẩn bị hoa quả, cơm cúng, ban ngày treo dây lụa đỏ trên cây, ban đêm đi dạo thắp đèn, ngắm trăng uống rượu.

 

Phong tục này bắt nguồn từ Trung Nguyên, một năm mùa thu nhàn rỗi, dân chúng rảnh rang, mới bắt đầu tổ chức trò chơi, nghe hí, thanh niên nam nữ làm quen mà ưng ý thì có thể mai mối thông gia. Năm ấy Trần Tinh còn nhỏ, phụ thân dẫn cậu và Vũ Văn Tân đến thành Tấn Dương uống rượu ăn cơm tết, để hai đứa nhỏ ngồi sau rèm nghe hí, còn có cả bánh nếp, kẹo đường, đồ ăn vặt ngày tết, kỷ niệm vẫn còn khắc sâu mãi trong lòng Trần Tinh.

 

Sau khi y quan nam độ, phương bắc loạn lạc, ngày lễ của người Hán không được giữ gìn, ngay cả tết Nguyên Tiêu của người Hồ cũng chẳng tổ chức, chỉ có Mộ Thu, Giao Thừa, phương nam thì vẫn còn rất nhiều tập tục của Trung Nguyên khiến Trần Tinh cảm thấy rất thân thuộc.

 

 Mấy ngày sau, thân thể Trần Tinh khôi phục hoàn toàn, hàng ngày ở nhà dạy Tiêu Sơn đọc sách viết chữ nói chuyện, cung Thái Sơ lại phái người đến thăm viếng, Tạ An biết thì lại thoái thác, nhưng vẫn sai người chuẩn bị quần áo, trước Thu Xã một ngày khi triều Tấn rục rịch nghỉ tết thì dẫn nhóm Trần Tinh vào yết kiến Tấn đế Tư Mã Diệu.

 

Nhà Trần Tinh vốn là người đọc sách, biết rõ mấy chục năm loạn Vĩnh Gia, trên lưng nhà Tư Mã gánh rất nhiều trách nhiệm. Tư Mã Diệu coi Trần Tinh là tiểu sư đệ của Tạ An, cực kì khách sao, nên Trần Tinh cũng không quá kính sợ đế vương.

 

Hạng Thuật từng làm Đại Thiền Vu phương bắc, ngay cả Phù Kiên còn nể y ba phần, làm gì có chuyện khách khí với hoàng đế người Hán?

 

Phùng Thiên Quân vốn xuất thân từ hàn môn đại tộc bản địa, mặc dù con cháu trong tộc không làm quan to, nhưng tiền tài dư dả, có nhiều người đọc sách. Phùng gia cũng trở thành danh môn vọng tộc không kém hai nhà Vương, Tạ, chỉ còn chờ thời mà thôi, nên cũng là đối tượng mà Tư Mã Diệu muốn lôi kéo.

 

Chỉ có Tiêu Sơn là lần đầu gặp hoàng đế người Hán, cực kỳ tò mò, Trần Tinh cảm thấy người dễ mất khống chế nhất là nhóc con, vội nói: “Chí ít đệ cũng là hậu duệ của Thiền Vu Hô Hàn Tà với Chiêu Quân, gặp hoàng đế của chúng ta không cần quỳ, quen biết với người khác cũng tốt, đừng làm loạn, nếu không lần sau không dẫn đệ ra ngoài đi chơi nữa.”

 

Tiêu Sơn gật đầu, nhóc con cao lên nhiều, sau khi rời khỏi Tạp La Sát đến giờ đã cao tới vai Trần Tinh, không ôm nổi nữa, nhưng vẫn còn gầy, vóc dáng vẫn còn cảm giác thiếu niên yếu ớt.

 

Bôn ba lâu ngày ở Giang Nam, Trần Tinh lâu lắm mới có thời gian nhàn nhã như vậy, nhớ năm đó cùng Hạng Thuật đến Trường An, còn có thời gian may quần áo, ngâm mình, còn đi thăm bạn cũ. Sau khi đến Kiến Khang thì hai bộ quần áo mặc mấy tháng, bây giờ mặc quần áo mới, vải vóc và cắt may Trần Tinh đều tự mình lựa chọn, võ bào trắng tinh, sắc vàng trắng làm chủ, tuy là phục sức Tấn Hán nhưng lại có chút thay đổi của người Trung Nguyên.

 

Võ bào bốn người tuy khác nhau, nhưng vẫn có nhiều chi tiết tương đồng, giống như quan phục của Khu ma ti, đây cũng là nguyện vọng nhỏ của Trần Tinh. Nhân lúc còn tại thế, coi như đã trùng kiến Khu ma ti, dù chưa đến lúc VPTiêu Sơn, tuy nói rằng Khu ma sư biến mất đã lâu nhưng lúc này bọn họ vẫn ở đây.

 

Chỉnh trang cho Tiêu Sơn xong đã thành một thiếu niên đẹp trai, Phùng Thiên Quân thay y phục thành một công tử Giang Nam chính hiệu, chỉ thiếu mỗi cái quạt xếp thôi.

 

Mọi người vẫn còn ổn, chỉ có Hạng Thuật đổi quần áo khác lập tức toả sáng, trên đường vào cung, cung nhân ùn ùn kéo đến nhìn bốn Khu ma sư, bị nhìn nhiều nhất là Hạng Thuật. Trần Tinh cũng thấy Hạng Thuật như biến hoá, bỗng nhiên khôi phục diện mạo hoa lệ của Đại Thiền Vu chốn thảo nguyên.

 

Chỉ là so với khí thế ngạo nghễ lúc trước thì Hạng Thuật thu liễm hơn nhiều, dường như đã cất hết gai góc, cặp mắt ngời sáng vẫn mang theo một chút âm u và cảm giác như đang quan sát mọi thứ, cùng với sự bá đạo không tuân luật lệ.

 

“Đẹp lắm.” Trần Tinh trêu.

 

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh không nói gì, chỉ có khi nào ánh mắt Trần Tinh vừa ghen tị vừa khích lệ y, thì Hạng Thuật mới có vẻ nhu hoà đi một chút.

 

Tạ An đưa bốn người đến ngoài cung Thái Sơ, nói: “Tiểu sư đệ, ta đi trước kiểm tra đối chiếu việc ngày mai đưa bệ hạ đi tế trời, mọi người chờ tạm ở đây, bệ hạ rất dễ nói chuyện không phải gượng ép gì đâu.”

 

Trần Tinh nói: “Yên tâm đi, sẽ không ngại ngần đâu.” Nghĩ thầm huynh không thấy ngày ấy Hạng Thuật xông vào hoàng cung Trường An ấy. Hôm nay chịu đứng ngoài điện chờ đã là cho người Tấn chút thể diện rồi.

 

Tạ An rời đi, chỉ còn bốn Khu ma sư chờ trước cung Thái Sơ, Phùng Thiên Quân hơi nhíu mày, lại nói: “Nhờ hồng phúc của đệ, về Giang Nam mãi lần này mới có cơ hội diện thánh.”

 

Trần Tinh cười nói: “Sao ta cảm thấy hình như huynh có yêu cầu gì đó?”

 

Phùng Thiên Quân muốn nói lại thôi, thần sắc bị Trần Tinh nhìn thấu, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Bốn người không nói chuyện, mấy ngày trước sau lần đối thoại của Trần Tinh và Hạng Thuật, hai người có vẻ ngại ngùng, Trần Tinh luôn cảm thấy có gì đó như dòng nước ngầm giữa hai người bọn họ, nhưng cứ mở miệng thì mọi thứ đều rất bình thường.

 

“Hạng Thuật?” Trần Tinh hỏi dò.

 

Hạng Thuật: “?”

 

Trần Tinh vốn định đùa một chút, để y không đột nhiên đại sát tứ phương, nhưng sợ nói sai lại khiến y không vui, suy nghĩ một lát thì lại có thái giám đi đến, mang một cái hộp, mở ra trước mặt Hạng Thuật, nói: “Đây là hoa vua ban cho các vị Khu ma sư, mời cài lên, hôm nay các vị cứ tuỳ ý đi lại trong cung.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Bệ hạ lúc nào cũng có nhã hứng như vậy.”

 

Trong hộp đựng bốn đoá thu hải đường, Phùng Thiên Quân biết đại khái quy củ trong cung, lập tức cầm một đoá cài lên, Trần Tinh thấy thế cũng cài hoa lên cổ áo của mình và Tiêu Sơn,

 

Hạng Thuật: “Luật lệ người Hán?”

 

“Cài hoa du hành là chuyện phong nhã thịnh hành của chúng ta,” Trần Tinh hớn hở nói, “huynh nhập gia tuỳ tục đi.”

 

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn tự mình đi dạo trong hoa viên bên cạnh cung Thái Sơ, Hạng Thuật không nhận hoa, nói: “Không cần.”

 

Trần Tinh cầm hoa, kéo Hạng Thuật đến, cài lên áo hắn, nói: “Đừng cử động, huynh xem, đẹp lắm.”

 

Hạng Thuật đột nhiên nói: “Ngày mai ngươi…”

 

Trần Tinh: “?”

 

Đúng lúc có người từ cung Thái Sơ ra, không chờ y nói xong đã truyền lời: “Trần đại nhân, Đại Thiền Vu Thuật Luật, công tử Phùng Thiên Quân, Tiêu đại nhân, bệ hạ cho mời.”

 

Thế là Trần Tinh đáp: “Ra rồi nói tiếp.” Rồi gọi Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn tiên vào điện, chỉ thấy trong điện có một bức Lạc Thần Phú của Cố Khải Chi, Tư Mã Diệu ngồi giữa mặc áo bào trắng mạ vàng, tóc rối tung, trước áo cũng cài hoa thu hải đường, ngồi ngay ngắn trên giường nói chuyện ầm ĩ với phương sĩ bên cạnh. Bên trái là Hoàng môn thị Tạ Thạch, Thượng thư Phó xạ Tạ Huyền, là mấy người lúc Trần Tinh đến Kiến Khang đàm luận có gặp qua.

 

Tư Mã Diệu nhìn Hạng Thuật đầu tiên, vội nói: “Đại Thiền Vu Thuật Luật! Chào ngươi! Trẫm biết ngươi từ xa ngàn dạm đến Kiến Khang vốn nên hẹn gặp mặt nhưng ngươi quá bận, đến tận giờ mới gặp được, vốn nghe danh lão Đại Thiền Vu, quả là may mắn.”

 

Nói xong, Tư Mã Diệu đứng dậy, dùng thân phận quân vương chắp tay chào Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật cũng dùng lễ người Hồ, tay để lên ngực trái, nghiêng người cúi đầu, lễ tiết quân vương hai nước qua đi, lại nói: “Khách sáo quá, ta nhường ngôi cho Thạch Mạt Khôn rồi. Thân phận bây giờ là Hộ pháp của Đại Khu ma sư Trần Tinh.”

 

Đây là lần đầu tiên Hạng Thuật giới thiệu bản thân với thân phận Hộ pháp, Trần Tinh nghe xong tâm tình cực kỳ phức tạp.

 

“Thảo dân Trần Tinh tự là Thiên Trì, bái kiến bệ hạ.” Trần Tinh cười nói rồi hành lễ.

 

Lúc Phùng Thiên Quân định hành lễ, Tư Mã Diệu vội nói: “Không cần đa lễ, bốn vị đại… đại sư, mời ngồi, mời ngồi. Ui chao, muốn gặp Trần tiên sinh một lần khó quá. Nào, giới thiệu để mọi người làm quen một chút, vị này là Bộc Dương tiên sinh. Lúc Trần tiên sinh hôn mê, Bộc tiên sinh có qua thăm khám đó.”

 

Người phương sĩ ngồi bên cạnh Tư Mã Diệu gật đầu.

 

Trần Tinh đã biết được từ chỗ Tạ Đạo Uẩn và Tạ An vị hoàng đế này không câu nệ tiểu tiết cũng không khách sáo, sau khi giới thiệu Tiêu Sơn xong thì Tạ Huyền bên cạnh nói: “Sang đây ngồi đi.”

 

Tạ Huyền cười cười dời khỏi chỗ, “Ta đi bây giờ, còn có việc, Thiên Trì ở lại trò chuyện với bệ hạ.”

 

Tạ Huyền và Tạ Thạch xin lỗi cáo từ, Tư Mã Diệu vui vẻ, lần lượt nhìn bốn người, lại hỏi ở Kiến Khang cảm thấy thế nào. Trần Tinh hàn huyên vài câu, biết vị hoàng đế này dù ở chốn thâm cung nhưng không hề rảnh rỗi, những chuyện cả nhóm làm đối phương đã biết hết rồi.

 

“Nói đến Hội Kê,” Tư Mã Diệu nói, “Còn phải cảm ơn, Trần tiên sinh biết trước khi ta đăng vị có thân phận gì không?”

 

Phùng Thiên Quân lập tức tiếp lời: “Bệ hạ là Hội Kê vương.”

 

“A.” Trần Tinh không biết quá khứ của Tư Mã Diệu, được Phùng Thiên Quân nhắc cho mới biết trước khi nhận đế vị Tư Mã Diệu được phong vương ở đất Hội Kê, ngụ ý muốn chân thành tạ ơn nhóm Trần Tinh.

 

“Lần này nhờ có các ngươi,” Tư Mã Diệu nói, “giải thoát vạn dân Giang Nam ta khỏi nỗi khổ, trừ tận gốc nạn ôn dịch.”

 

Trần Tinh vốn cho là Tư Mã Diệu thấy tò mò về Khu ma sư, không ngờ đến lại là để bàn luận chuyện chính sự, trong lòng có thêm mấy phần kính trọng, cậu bèn đáp: “Trừ ma thu yêu là trách nhiệm của chúng ta… Tiêu Sơn, đệ đừng làm lộn xộn đồ đạc, trước đã nói gì rồi?”

 

Sau khi Tiêu Sơn vào cung đồ gì cũng muốn cầm lên nhìn xem, còn nhấc cả bàn lên, Tư Mã Diệu cười ha ha, biết trẻ nhỏ mới lớn là khó quản lý nhất, nói: “Không sao, không sao. Đạo Uẩn cũng đang trong cung, nếu không nhờ nàng dẫn Tiêu tiên sinh đi dạo xem? Ngươi có thích binh khí không? Có thể đến kho binh của trẫm xem một chút.”

 

Thế là Tư Mã Diệu truyền Tạ Đạo Uẩn đến, dẫn Tiêu Sơn sang kho binh khí, mang đại hoạ khỏi đầu Trần Tinh đi, Trần Tinh lại nói: “Thực ra Tiêu Sơn rất giỏi đánh nhau, chỉ là còn đang lớn, mong bệ hạ thông cảm.”

 

“Nghe qua,” Tư Mã Diệu khách khí cười nói, “Nghe nói Khu ma sư mấy người đều đánh đâu thắng đó.”

 

Nhắc chuyện này, Trần Tinh trước giờ không hề biết xấu hổ, thế là nói: “Võ học thiên hạ tính một thạch, thì Đại Thiền Vu Thuật Luật Không chiếm tám đấu rồi, Tiêu Sơn một đấu, còn lại một đấu chia đều cho Phù Kiên và người trong thiên hạ.”

 

Tư Mã Diệu: “…”

 

Trần Tinh còn nói: “Nếu không với tình hình này làm sao địch lại được Thi Hợi? Chuyện liên quan đến gã chắc hẳn bệ hạ cũng nghe nói qua rồi.”

 

Tư Mã Diệu chậm rãi gật đầu, nói: “Tạ khanh đã kể qua với trẫm, chỉ không ngờ yêu nhân này còn dám vươn tay đến tận Giang Nam, giết mệnh quan triều đình của ta…”

 

Trần Tinh đánh thót một cái, Hạng Thuật dùng mắt ra hiệu, nhíu mày liếc Tư Mã Diệu một cái, Tư Mã Diệu nói một nửa, mờ mịt: “Sao vậy?”

 

Trần Tinh: “Vị mệnh quan triều đình kia?”

 

Tư Mã Diệu hiểu, nói cũng nói ra rồi, không thể tiếp tục che giấu nữa, đành dứt khoát nói nốt: “Ngô Kỳ, Trịnh Luân ba tháng trước đã chết, trong trận ở Hội Kê hi sinh vì bảo vệ người, trẫm đã ban trợ cấp, Trần tiên sinh đừng để bụng.”

 

Hạng Thuật uống ít trà, mặt mũi hậm hực, ánh mắt có vẻ trách cứ.

 

Trần Tinh khổ sở: “À… là thế hả… ừm.”

 

Hạng Thuật bỗng nhiên nói: “Tư Mã Diệu, ngươi vốn là quốc quân một nước…”

 

Phùng Thiên Quân nhủ thầm không hay rồi, Hạng Thuật giấu diếm lâu vậy vì không muốn Trần Tinh biết chuyện này, để cậu không phải áy náy, lần này bị Tư Mã Diệu bóc toạc ra chỉ sợ y sẽ mở miệng mắng người, lúc đang định cắt lời, Hạng Thuật lại vung tay ấn xuống ra hiệu Phùng Thiên Quân im lặng, nói với Tư Mã Diệu: “…tin tức đúng là linh thông hơn chúng ta, ta hỏi ngươi, tình thế phương bắc hiện giờ ra sao?”

 

“Là thế này,” Tư Mã Diệu cũng không quan tâm sắc mặt Hạng Thuật, dứt khoát nghiêm nghị nói, “Lần này mời các vị tới, bản ý cũng là chuyện liên quan dến Phù Kiên. Trước đây không lâu, Vương Tử Dạ ở triều Tần dốc sức chủ trương việc nam chinh, đã bắt đầu tổ chức quân đội, chuẩn bị đầu xuân năm tới sẽ xuôi nam công phạt Đại Tấn ta, theo tin tức thám báo lấy được, nơi đầu tiên đứng mũi chịu sào là huyện Thọ.”

 

Trần Tinh im lặng không nói, Hạng Thuật đáp: “Vậy các ngươi sắp chết rồi.”

 

Tư Mã Diệu: “…”

 

Trần Tinh vội ra hiệu cho Hạng Thuật, Tư Mã Diệu biết Hạng Thuật khích tướng, đáp: “Sắp chết sao? Ta thấy chưa hẳn.”

 

Phùng Thiên Quân cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, mới nói cho Hạng Thuật: “Thạch Mạt Khôn không giao Tử Quyển cho Phù Kiên, các tộc Sắc Lặc Xuyên trước mắt có vẻ sẽ không tham chiến.”

 

Hạng Thuật không tiếp lời Phùng Thiên Quân, lại nói: “Đầu xuân năm sau, đại quân phương bắc xuôi nam, hoàng đế người Hán lúc này không phải nên mau chóng trưng binh chống trả, mà còn ở đây hỏi chuyện Khu ma sư?”

 

Tư Mã Diệu thở dài, buông tay: “Chỉ vì trẫm còn một nút thắt trong lòng, Đại Thiền Vu…”

 

“Ta không còn là Đại Thiền Vu.” Hạng Thuật chỉnh lại một lần.

 

“Võ thần,” Tư Mã Diệu nói, “xưng hô vậy được chứ? Ngươi nói rất đơn giản, trẫm không muốn khắc khẩu với ngươi, ngươi có biết Vương Tử Dạ bí mật gây dựng một đội ‘Bạt quân’ cho Phù Kiên hay không?”

 

“Cái gì?!” Trần Tinh bỗng nhiên tỉnh táo hỏi.

 

Tư Mã Diệu dứng dậy, dợm mấy bước trong điện, quay người nói với Hạng Thuật: “Trinh sát của chúng ta tìm được, ở dưới mạn bắc núi Long Môn Lạc Dương xuất hiện một quân doanh bí mật, theo lời đồn của bách tính Lạc Dương, ở đó có ít nhất trăm vạn Bạt. Nói ra thì khó mà tưởng tượng, Bạt này trẫm đã từng thấy, ngày Tương Dương bị phá, sau khi CT hàng địch, nếu không nhớ nhầm người chết sống lại kìa, là…”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Không sai, là thảo dân đưa về Mạch Thành.”

 

Hạng Thuật im lặng không nói, nhíu mày.

 

Tư Mã Diệu: “Nhưng có vẻ Mộ Dung Xung đã nhận ra, đang ngăn cản việc này, Trường An chia thành hai phe, một bên lấy Mộ Dung thị tộc Tiên Ti làm chủ, tập kết các tộc Đế, Hung Nô, phản đối Phù Kiên nam chinh. Một phe là Vương Tử Dạ cầm đầu, chủ trương đầu xuân năm sau sẽ tiến quân quy mô lớn.”

 

Hạng Thuật giễu cợt: “Tiến quân quy mô lớn? Kiên đầu đánh trận không phải dựa vào một đám người thì cũng dựa vào may mắn, hắn thì dụng binh cái gì? Tuyến đường hành quân thế nào ta nhìn xem.”

 

Trong thiên hạ, chỉ có mình Hạng Thuật mới dám trào phúng Phù Kiên như vậy, Tư Mã Diệu nghe xong không dám thất lễ, nói với phương sĩ kia: “Bộc Dương, ngươi vào thư phòng ta mang bản đồ ra đây.”

 

Hạng Thuật với hành quân đánh trận bản lĩnh không khác gì Trần Tinh đối mặt đàm luận với đám nho khoa, nói đến việc Phù Kiên nam chinh, Hạng Thuật nắm rõ binh lực, bố trí, phong cách tác chiến như lòng bàn tay.

 

Trần Tinh nói: “Lập trường của Mộ Dung Xung có lúc khiến ta không nhìn thấu.”

 

Hạng Thuật thuận miệng nói: “Lập trường Mộ Dung Xung rất đơn giản, là lập trường của họ Mộ Dung.”

 

Tư Mã Diệu nói: “Phùng khanh? Trẫm còn nhớ trong tộc khanh có kinh doanh ở Lạc Dương, ắt hẳn quen thuộc với họ Mộ Dung.”

 

Phùng Thiên Quân gật đầu, bị hỏi thì trả lời: “Mục đích duy nhất của bọn họ là phục quốc, Phù Kiên điều động Lạc Dương, tin lời Vương Tử Dạ nuôi Bạt quân trước tiên sẽ phải kiềm hãm họ Mộ Dung. Sau đó nếu nam chinh được, uy danh Tần đế lớn, lại mở rộng quốc thổ, uy danh còn vững chắc hơn, họ Mộ Dung muốn phục quốc càng vô vọng…”

 

Đúng lúc này, phương sĩ kia mang quyển trục tới, trải ngang trên bàn.

 

“Căn cứ theo suy đoán của chúng ta,” Tư Mã Diệu nói, “Phù Kiên sẽ phân binh ba đường, một đường Trường An, chính là Hồ… năm tộc quan nội làm chủ lực, Võ thần nhìn thử xem.”

 

Nói đến chữ ‘Hồ’, mặt Tư Mã Diệu suýt nữa gập đôi lại, nhưng vẫn cố giữ thể diện cho y, không nói ra hẳn từ ‘người Hồ’.

 

“Ta đúng là người Hồ,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “không cần phải kiêng cữ. Một đường khác, chắc chắn chính là đại quân bí mật của hắn tại Lạc Dương.”

 

Tư Mã Diệu gật đầu: “Không sai, đường thứ ba là Bành Thành, Hoài Âm, Hạ Bi, Hu Dị các vùng; ba đường này sẽ tụ lại ở huyện Thọ, tập hợp tướng lĩnh, tổng số theo như suy đoán của quần thần chúng ta không ít hơn năm mươi vạn. Đầu xuân năm sau, trận đầu tiên có lẽ sẽ diễn ra ở…”

 

“Phì Thuỷ,” Hạng Thuật trầm giọng, “Nếu ta là Phù Kiên, ta sẽ chọn vượt sông Phì Thuỷ, xuôi nam đến Kiến Khang.”

 

Tư Mã Diệu khẽ gật đầu.

 

Hạng Thuật: “Các ngươi có bao nhiêu binh sĩ?”

 

Tư Mã Diệu thở dài: “Tính cả binh Bắc phủ, chưa đầy mười vạn.”

 

Hạng Thuật lại hơf hững đáp: “Muốn lấy ít thắng nhiều, chưa chắc là không thể.”

 

Trần Tinh không ngờ, cứ nghĩ sẽ gặp Tư Mã Diệu nói chuyện phiếm, lại thành bàn bạc làm sao cứu vãn nước Tấn, dân chúng các vùng Kiến Khang, Giang Nam còn chưa biết tai hoạ sắp ập xuống đầu, tình hình chiến sự phương bắc như lửa sém lông mày.

 

Tư Mã Diệu nói tình huống trước mắt rồi lại về sạp, không nói gì.

 

Lúc này, phương sĩ tên Bộc Dương kia mới nói một câu.

 

Chỉ thấy Bộc Dương nói: “Cho nên lần này bệ hạ mời các vị đến đây là có việc muốn nhờ.”