Định hải phù sinh lục

Chương 65: Bỏ mạng



Đây là hoàng đế thứ hai muốn làm mai cho ta rồi!

 

Trần Tinh nói luôn: “Tiêu diệt Bạt quân của Phù Kiên là bổn phận, việc này không liên quan đến tranh đấu Hồ Hán, là chuyện chúng ta nhất định phải làm.”

 

“Không không không,” Bộc Dương vội nói, “Bạt quân này có thật hay không mọi người còn chưa chắc; chẳng qua mời Trần tiên sinh đến đây là muốn hỏi chút việc…”

 

Trần Tinh: “?”

 

Hạng Thuật nhíu mày.

 

Bộ dáng Bộc Dương rất khó xử. Tư Mã Diệu liều mạng nói: “Để trẫm nói đi. Trần tiên sinh, trẫm thỉnh giáo một chút, nếu các ngươi là Khu ma sư, có cách nào…”

 

“…cách xa ngàn dặm vẫn có thể lấy đầu Phù Kiên không?”

 

Tất cả mọi người: “…”

 

Tư Mã Diệu chân thành nói: “Trẫm cung cấp đạo trường,  tạo điều kiện cho các vị thi pháp, nghe nói Khu ma sư phi thiên độn địa, không gì không làm được, như vậy phát động một thanh kiếm từ Kiến Khang bắn về phía Trường An, mang đầu Phù Kiên về lập uy danh, như thế quân đội của hắn sẽ tự sụp đổ…”

 

Trần Tinh: “Bệ hạ…”

 

Hạng Thuật hít sâu, như cố nén cười, lúc trước phân tích nửa ngày cuối cùng lại đề nghị một chuyện hoang đường như vậy, chỉ thế thôi đã phá nát nhận thức của mọi người.

 

Tư Mã Diệu nói: “Bộc Dương tiên sinh cũng nói với trẫm, Khu ma sư ngàn năm trước…”

 

Trần Tinh thành khẩn: “Bệ hạ, không làm được, chuyện này quá khó rồi.”

 

“Ầy.” Tư Mã Diệu được xác nhận, có vẻ hơi thất vọng.

 

Bỗng dưng hai bên vô cùng khó xử, Bộc Dương an ủi: “Thần cũng đã nói rồi, bệ hạ, ngài có muốn… thử cách khác?”

 

Tư Mã Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Như vậy, đầu người trẫm cũng không cần, Trần tiên sinh có tiên thuật gì để trong một đêm Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử không?”

 

“Trước mắt không có,” Trần Tinh nói, “bệ hạ, ngài nghĩ xem, nếu có tiên thuật này chẳng phải sẽ loạn sao?”

 

Tư Mã Diệu nói: “Trước đấy vài ngày, có một vị đại sư từ Giao Châu đến, nói với trẫm, chỉ cần thành tâm, hàng ngày khấn trời, ông trời sẽ khiến Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử…”

 

Trần Tinh nói: “Đúng vậy, kỳ thực ta cảm thấy bên người Phù Kiên cũng có cao nhân, hi vọng dùng phép thuật hãm hại bệ hạ, bệ hạ… ầy, có cách bớt việc như vậy không dùng chẳng phí hoài sao? Thế nhưng không phải ngài vẫn còn sống rất mạnh khoẻ đấy sao?”

 

Tư Mã Diệu ai oán thở than, nói: “Trẫm sầu đến mức sắp trọc cả đầu rồi, Trần tiên sinh! Ba tháng này trẫm chờ ngài tỉnh lại, chính là vì việc này vậy mà ngài lại nói không làm được gì cả?”

 

Nói xong Tư Mã Diệu vuốt tóc, để Trần Tinh và mọi người nhìn đường chân tóc, nói: “Có thấy không? Mỗi ngày mỗi đêm trẫm đều ngủ không say, ăn không ngon…”

 

Trần Tinh nói: “Chỉ cần sắc một chén thuốc an thần là ngủ say ngất.”

 

Tư Mã Diệu nghiêm mặt nói: “Trẫm hỏi một câu nữa, không thể khiến Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử, thế… có thể giúp trẫm mọc lại tóc không?”

 

Trần Tinh: “Không thể… nhưng viết đơn thuốc cho ngài thì được, ta đề nghị bệ hạ đừng uống quá nhiều Thủ ô, có độc.”

 

Tư Mã Diệu: “…”

 

“Chính là vậy đó!” Cuối cùng Trần Tinh cũng có thể nói hết những gì trong lòng Tư Mã Diệu: “Ta không làm được gì cả, chỉ có thế phát sáng thôi, làm sao?”

 

Tư Mã Diệu đành phải coi như thôi.

 

Trần Tinh nói: “Tình hình Lạc Dương…”

 

Tư Mã Diệu nói: “Trần tiên sinh, hoạn ở Lạc Dương không cần sốt ruột. Cái gọi là Bạt quân, có lợi hay có hại còn khó nói lắm. Trẫm và chư khanh đều thấy người chết sống lại, vốn không nghe sai khiến. Nếu Phù Kiên biến người chết sống lại thành quân đội, chỉ sợ tự mình hại mình trước.”

 

Trần Tinh cau mày: “Sao nói thế được? bệ hạ, nếu Bạt quân mất không chế, người chết vốn là người sống! Chúng ta dốc toàn lực khống chế Bạt loạn, nếu xảy ra hỗn loạn còn khiến quân đội bổ sung thêm người chết, ngài cảm thấy quân Tấn có thể ngăn cản được?”

 

Tư Mã Diệu nói: “Trần tiên sinh, trẫm biết, ở trong mắt ngài Hồ Hán đều là bách tính, không phân biệt. Nhưng ngài cũng nên hiểu cho trẫm, người Hán Giang Nam, là bách tính của trẫm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ bọn họ không bị quân Tần chà đạp.”

 

Trần Tinh nói: “Cho nên bệ hạ không muốn giúp chúng ta trà trộn vào Lạc Dương cũng đúng nhỉ.”

 

Lần này gặp hoàng đế, mục tiêu của Trần Tinh là thuyết phục Tư Mã Diệu phái đoàn sứ giả, để bọn họ trà trộn vào bên trong đến Lạc Dương điều tra chuyện Định Hải châu, không ngờ lại nhận được tin tức động trời như vậy, mà nhìn kết quả thương nghị của Tư Mã Diệu và quần thần, rõ ràng là binh trước dẹp kế, sau đó phạt Giao, cuối cùng mới là đánh trận. Nếu không cần đánh thì sẽ cố không đánh, chuyện này có thể hiểu, dù sao Giang Nam cũng mới trải qua loạn Vĩnh Gia, vẫn còn đang hồi sức, dân chúng không muốn khai chiến, đành chấp nhận thế cục phân chia bắc nam.

 

Thế nên kế hoạch của Tư Mã Diệu là ly giá họ Mộ Dung và Phù Kiên, châm ngòi mâu thuẫn Ngũ Hồ và triều Tần, để bọn chúng tự đấu đá trước, không rảnh nam chinh. Nếu có khả năng, sẽ lệnh cho trinh sát thả Bạt quân để nhà Tần hỗn loạn.

 

Có lẽ Tư Mã Diệu đã thử cho mật thám đi mở cửa quân doanh, nhưng thất bại.

 

Tư Mã Diệu nói: “Nói thế nào đây, Trần tiên sinh…”

 

Trần Tinh nói: “Bệ hạ, ngài nhìn bốn chữ trên đỉnh đầu.”

 

Tư Mã Diệu cười một tiếng, không ngẩng đầu, Hạng Thuật theo lời Trần Tinh nhìn lên bức Lạc Thần Phú, trên đó Vương Đạo ghi bốn chữ:

 

“Giang sơn vẫn còn.”

 

Vương Đạo vốn là một trong những công thần khi nam độ, cũng là người đứng đầu sĩ tộc sau loạn Vĩnh Gia, “Vương và Mã, chung thiên hạ*”, người cũng đã nhắm mắt xuôi tay hơn bốn mươi hai năm nhưng từng chữ để lại vẫn luôn nhắc nhở họ Tư Mã.

 

*họ Vương và họ Mã cùng chung thiên hạ

 

“Mỗi một năm, một tháng, một ngày,” Tư Mã Diệu nói, “đều có người nhắc nhở trẫm, việc này không khiến Trần tiên sinh hao tâm tổn sức.”

 

“Người Trung Nguyên dù Hồ hay Hán cũng là con dân của ngài,” Trần Tinh nói, “Bởi vì thù hận hai nước mà ngồi nhìn dân chúng vô tội táng thân trong Bạt loạn, ngày sau lúc thu lại cố thổ, bệ hạ có từng nghĩ dưới ngai vàng là vong hồn bách tính Trung Nguyên, liệu ngài có ngồi yên được không?”

 

Lời này của Trần Tinh đã nhấn mạnh, Tư Mã Diệu lại cười nói: “Quả nhiên là đại nho, đàm luận khiến cả đám tử đệ sĩ tộc á khẩu không trả lời được không phải hư danh. Thế nhưng Trần tiên sinh à, dù trẫm coi người Hồ là con dân, nhưng người Hán chốn Giang Nam, bọn họ có chấp nhận không?”

 

Hạng Thuật hờ hững nói: “Cho nên các ngươi mới náo loạn, không giành lại được Trung Nguyên, lúc này cũng thành cá thịt trên bàn thôi.”

 

Tư Mã Diệu nói: “Đại Thiền Vu quá lời, chuyện này ta nghĩ không chỉ một lần, lúc sinh thời may mắn thành công, thì phải đối mặt ngoại tộc các ngươi thế nào?”

 

Hạng Thuật nhìn Tư Mã Diệu, nhưng không tức giận, vì thân phận y giờ đây đã khác, lúc trước y là Đại Thiền Vu, nghe thấy chuyện tranh chấp hai tộc dù không ra tay dạy dỗ người ta, cũng sẽ khiến y khó chịu.

 

“Theo trẫm thấy,” Tư Mã Diệu nói, “Vốn ở đâu nên về chỗ đó. Tộc nhân của ngươi trả lại cho ngươi, dùng ranh giới là Trường Thành. Thế nhưng nói lời này thì cũng chỉ nói được đôi chút, con đường phía trước gian nan, tương lai chưa rõ phải đi thế nào…” Nói xong hắn chuyển hướng sang phía Trần Tinh, nói: “Ý của Trần tiên sinh trẫm đã hiểu, trẫm sẽ cẩn thận cân nhắc, ngươi muốn đi Lạc Dương, cần trẫm hỗ trợ, nhưng trẫm cũng có chỗ khó xử của riêng mình. Nhưng xem xét công lao Khu ma sư đã bình loạn ở Hội Kê, trẫm sẽ cố gắng giúp ngươi hết sức, đó là thành ý của Đại Tấn ta. Xét đến cùng, trẫm và Phù Kiên không giống nhau. Chúng ta là người một nhà, Trần tiên sinh, hi vọng ngươi có cơ hội cũng nên nhớ tới tộc nhân của ngươi.”

 

Nói xong, Tư Mã Diệu lại tiếp: “Nếu như tin tức của trẫm không sai, Đại Thiền Vu có một nửa dòng máu người Hán chúng ta đúng không?”

 

Hạng Thuật không trả lời, Trần Tinh biết nói đến đây, cũng coi như giãi bày hết rồi, lại nói: “Tranh đấu Hồ Hán, có lẽ khi bình được Bạt loạn xong, chúng ta sẽ có thời gian nói thêm, nhưng tình hình trước mắt không nên câu nệ khác tộc làm gì.”

 

“Đúng, lời Trần tiên sinh nói rất đúng, không sai.” Tư Mã Diệu gật đầu, Trần Tinh biết đây là ý tiễn khách, đang định cáo lui, thì phương sĩ Bộc Dương lại nói: “Trần tiên sinh xin dừng bước, tại hạ có một việc muốn xác nhận với Trần tiên sinh.”

 

Trần Tinh nhướn mày, Bộc Dương chần chờ một lát hỏi: “Tiên sinh có biết xem mệnh?”

 

“Biết một chút,” Trần Tinh nói, “Có học qua xem mệnh bàn, chuyện gì vậy?”

 

Bộc Dương nói: “Có thể mời Trần tiên sinh vì bệ hạ mà cắt sao đổi vận vì quốc gia không?”

 

“Cái này có thể không?” Tư Mã Diệu cười nói.

 

Trần Tinh nhìn vẻ mặt Bộc Dương đúng là muốn nhờ vả cậu, mới đáp: “Có thể, chỉ là ngày sinh tháng đẻ, chủ tinh của bệ hạ… không nên để người khác biết sao?”

 

Trần Tinh thực sự không muốn dây dưa chuyện này, vừa mới nói chuyện làm sao để người ta chết bất đắc kỳ tử thế mà hoàng đế lại tiết lộ ngày sinh cho mình, lỡ như xảy ra bất trắc, chẳng phải mình sẽ gặp phièn toái sao?

 

“Không sao,” Bộc Dương mang tới một tờ giấy vàng, nói, “Ta chuẩn bị đủ rồi, chỉ muốn mời Trần tiên sinh nhìn một phần.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm ngươi chuẩn bị xong rồi sao còn phải nói cho ta là bệ hạ chứ? Nói bậy bạ người ta cũng không nghi ngờ, nhưng đây là số mệnh của Tư Mã Diệu, mệnh của quốc quân, liên quan đến vận mệnh quốc gia, thế là đành nhận lấy rồi xem thử.

 

Chỉ thấy một phần mệnh bàn, Trần Tinh nhìn liếc qua, suýt không giấu được sự hoảng hốt trong ánh mắt.

 

Bộc Dương nói: “Ba năm trước ta xem một lần, nhưng tại hạ tài sơ học thiển bây giờ gặp được cao nhân muốn thỉnh giáo một chút, cũng để an tâm hơn.”

 

“Ừm…” Trần Tinh ngước mắt từ mặt giấy lên, trao đổi ánh mắt với Bộc Dương xong đã hiểu ra.

 

Căn cứ theo Mệnh bàn, Tư Mã Diệu sống không quá bốn mươi, chừng ba mươi tuổi vì kiêu ngạo mà bỏ mạng. Một phần Mệnh bàn cho thấy, Tư Mã Diệu còn sống thêm mười năm, nhưng cũng chỉ mười năm thôi.

 

“Mạo muội hỏi một câu, bệ hạ năm nay…” Trần Tinh hỏi.

 

Tư Mã Diệu còn trẻ hơn Hạng Thuật hai tuổi, vừa tròn hai mươi, đáp: “Vừa mới nhược quán.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm Bộc Dương chưa nói chuyện này cho Tư Mã Diệu, chắc hẳn lúc mới xem Mệnh bàn Bộc Dương cũng kinh hãi không kém, vì muốn xác nhận sự thực mới để Trần Tinh xem, lại vì tránh để Trần Tinh xem xong nói luôn thế mới tiết lộ cho cậu đây là mệnh của Tư Mã Diệu, để cậu không nói thẳng.

 

“Bệ hạ… nên chú ý đừng quá ngạo mạn,” Trần Tinh xem xong thì đáp, “Mặc dù nói thế không đúng lắm, nhưng chỉ cần làm việc khoan hậu đời này sẽ không chịu kiếp nạn quá lớn.”

 

Tư Mã Diệu cười nói với Bộc Dương: “Cũng giống y những gì quốc sư nói.”

 

Bộc Dương gật đầu, từ lời nói cũng đoán được Trần Tinh đã nhìn ra, nên không nhiều lời nữa. Trần Tinh muốn cáo lui, Phùng Thiên Quân lại nói: “Thảo dân có một yêu cầu hơi quá đáng, mong bệ hạ có thể ban hôn.”

 

“Ồ?” Tư Mã Diệu chắc hẳn đã nghe từ chỗ Tạ Đạo Uẩn, nói: “Cố gia kia sao? Tất nhiên là được rồi.”

 

Phùng Thiên Quân không ngờ lại dễ dàng như vậy, mới thở phào, vội vàng khấu tạ ban hôn của Tư Mã Diệu. Hắn sợ sĩ tộc Cố gia Giang Nam không vừa mắt Phùng gia chỉ có tiền, bởi vậy có thánh chỉ Phùng Thiên Quân có thể đi cầu hôn. Hoàng gia còn thiếu Phùng gia bảy mươi vạn lượng, chút thể diện này cũng có là gì.

 

Tư Mã Diệu lại nói với Trần Tinh: “Trần Thiên Trì, ngươi có cần ban hôn không?”

 

Trần Tinh: “A?”

 

Tư Mã Diệu từ “Trần tiên sinh” đổi thành “Trần Thiên Trì”, rõ vẻ làm thân, cười nói: “Ngươi nghĩ kĩ đề nghị của trẫm, trẫm có thể cân nhắc nhận ngươi làm nghĩa đệ. Như thế, vương gia Đại Tấn, là môn đăng hộ đối với Đại Thiền Vu rồi…”

 

Trần Tinh nghe thế lập tức nhớ đến Phù Kiên, nhịn không được nói: “Vì sao các ngươi cứ thích sắp xếp hôn sự cho ta thế? Đây là hoàng đế thứ hai làm mai cho ta rồi!”

 

Hạng Thuật mới đâu chưa hiểu, hơi giật mình, sau đó vẻ mặt rất kỳ lạ, Tư Mã Diệu cười ha ha, Trần Tinh không thể đối xử với Tư Mã Diệu như Phù Kiên được, đành nói: “Ta phải về, sẽ học cách lấy đầu Phù Kiên từ ngàn dặm, cáo lui, bệ hạ!”

 

Lúc ra khỏi cung Thái Sơ, Phùng Thiên Quân còn vịn tường không nhịn cười nổi, Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có cười!”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Ta đi báo tin vui này cho Thanh nhi đã.”

 

Phùng Thiên Quân vừa đi, Trần Tinh và Hạng Thuật trở nên lúng túng, Trần Tinh tự nhủ: “Sao hết người này đến người kia thích nói chuyện vô vị này nhỉ, hoàng đế của chúng ta không đáng tin, để huynh chê cười rồi…”

 

“Ý của hắn, nếu như ta có thể giết Phù Kiên,” Trần Tinh chân thành nói, “sẽ phong ta làm vương gia khác họ, ban hôn chỉ là cớ thôi, huynh đừng… mà giờ huynh cũng không phải Đại Thiền Vu. Người Hán thành thân mặc dù muốn môn đăng hộ hối, chỉ là… ấy, ta đang nói cái gì vậy chứ!”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Hạng Thuật có hơi ửng đỏ, y quay đầu nhìn chỗ khác, muốn đổi chủ đề, Trần Tinh lại nói: “Tiêu Sơn đâu rồi? Tiêu Sơn!”

 

Hạng Thuật cũng quay người đi, Trần Tinh nhìn bóng lưng Hạng Thuật chẳng hiểu vì sao lại hơi rung động, đang định gọi y thì Phùng Thiên Quân quay về, vỗ vai Trần Tinh nói với cậu: “Thiên Trì, bỗng nhiên nhớ ra, mai Thu Xã, đệ có rảnh không?”

 

Trần Tinh quay lại, Phùng Thiên Quân nói: “Ngày mai đệ rảnh rỗi, huynh đệ muốn tìm đệ…. ấy, cùng tâm sự.”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Còn chưa rõ, mai nếu có thể thoát được ta sẽ đến phủ tìm huynh?”

 

Phùng Thiên Quân hớn hở nói: “Được, ta chờ đến lúc hết ngày.”

 

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân quay sang, nhanh chóng đuổi theo Hạng Thuật, hỏi: “Đi đâu vậy?”

 

Hạng Thuật hái đoá thu hải đường trên áo xuống cầm trong tay, ngón tay thon lật cành hoa qua lại, cánh hoa rụng xuống bay lả tả, y thuận miệng đáp: “Không phải muốn tìm Tiêu Sơn sao? Đi bên này.”

 

Hạng Thuật dẫn Trần Tinh đi qua ngự hoa viên, đến võ trường, chỉ thấy Tạ Đạo Uẩn đổi sang võ phục, hai tay cầm kiếm, đang luyện võ với Tiêu Sơn đeo bộ vuốt gỗ, đám thị vệ vây xem chặt như nêm cối, Trần Tinh cùng Hạng Thuật đứng ngoài xem.

 

Tạ Đạo Uẩn vung kiếm, Tiêu Sơn lại rất nhàn nhã, một chiêu đã đánh văng kiếm Tạ Đạo Uẩn, đám thị vệ hô ầm khen ngợi.

 

Tạ Đạo Uẩn nhặt trường kiếm, không cam lòng, cả giận nói: “Đến nữa đi!”

 

Tiêu Sơn không nhịn được nói: “Ngươi đánh không lại ta? Còn nữa?”

 

Bộ dáng phách lối kia giống Hạng Thuật y như đúc, Trần Tinh nghĩ thầm hai ngươi bình thường đúng là thích gây sự.

 

“Võ kỹ Tiêu Sơn học tạp nham quá,” Hạng Thuật thuận miệng nói, “Tất cả đều là bản năng.”

 

Trần Tinh nhìn một hồi, nói: “Hạng Thuật kỳ thực ta vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao huynh lại mạnh như vậy?”

 

Hội Kê mãi mới nói được một câu: “Có người sinh ra hợp đọc sách làm văn, có người trời sinh thích hợp học võ, chuyện này khó giải thích lắm sao?”

 

Có đôi lúc Trần Tinh cảm thấy Hạng Thuật mạnh không giống người thường, có lẽ bởi vì võ nghệ            quá mức cao cường khiến y có phần hung bạo, hoặc có lẽ vì tính cách hơi điên cuồng thất thường nên mới đạt đến cảnh giới cao nhất của võ nghệ.

 

“Ta luyện với ngươi.” Hạng Thuật cất giọng.

 

Tiêu Sơn đang ôm tay, thấy Hạng Thuật tới, vô thức lùi lại nửa bước, chỉ thấy Hạng Thuật cầm đoá thu hải đường trong tay, không dùng binh khí, một tay chắp sau lưng, tay kia giơ cành hoa, cứ thế đối mặt với Tiêu Sơn.

 

Người vây xem trong chớp mắt hò reo náo động, Trần Tinh nghe qua học võ đến mức siêu phàm, hoa bay lá rung đều có thể làm vũ khí, nhưng vẫn chưa từng gặp qua, hoa thu hải đường đụng một cái đã rụng thì đánh kiểu gì? Hơn nữa đối thủ còn là Tiêu Sơn.

 

“Trần tiên sinh.”

 

Lúc Hạng Thuật và Tiêu Sơn đang giằng co, phía sau Trần Tinh có tiếng người vang lên, khách khí nói: “Vừa đi vừa nói chuyện.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm không chờ đánh xong rồi tìm ta sao? Nhìn lại thì là Bộc Dương, nên đành theo hắn đến một bên võ đường.

 

Bộc Dương móc thẻ gỗ, hai tay cung kính đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh nhận ra kia là lệnh bài Khu ma ti Đại Hán, cả kinh: “Ngươi… ngươi cũng là Khu ma sư?”

 

Bộc Dương nói: “Nói chính xác thì không phải, tiên tổ tại hạ vốn là người trông coi Khu ma ti.”

 

Trần Tinh nhớ tới mấy trăm năm trước lúc Khu ma ti cường thịnh, giữ cửa, chạy việc, trông coi thư các đề có chức vụ, lúc nhóm Khu ma sư đi hàng yêu thì những người này ở trong Khu ma ti xử lý công việc, giống như quan văn vậy. Thấy hậu nhân của Khu ma ti, Trần Tinh cảm giác vô cùng thân thiết vội hành lễ với Bộc Dương, Bộc Dương vội vàng đáp lễ.

 

“Không ngờ mấy trăm năm sau còn có thể thấy Đại Khu ma sư, chắc hẳn thời đại Vạn Pháp Quy Tịch cũng sắp kết thúc rồi.” Bộc Dương thổn thức.

 

Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Nhưng khó dám chắc, dù sao tung tích Định Hải châu còn chưa có đầu mối.”

 

Bộc Dương nói: “Tâm Đăng sẽ xuất hiện khi ma khí nhiễu loạn Thần Châu, ngài xuất hiện chính là chứng minh cho mọi thứ sắp kết thúc rồi. Vạn Pháp phục sinh, là trong tầm tay.”

 

Năm đó, sư phụ Trần Tinh cũng nói như vậy, mà thân phận Bách Lý Luân cũng là hậu nhân Khu ma ti. Không ngờ đã mấy trăm năm rồi vẫn còn hậu nhân khác của Khu ma ti lưu lạc tận Giang Nam.

 

Trần Tinh lại hỏi: “Nhà ngươi năm đó là người quản lý Thư các? Có tin tức gì không?”

 

Bộc Dương chân thành nói: “Thực lòng mà nói, sư môn của tại hạ là sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, Khu ma ti vì mưu sinh mà lập ra. Năm đó sư tổ ở trong ti vì công việc cũng có đọc qua không ít thuật số Mệnh bàn, xem sao đoán mệnh, sau đó nhờ vào việc đoán mệnh cho người mà sống.”

 

Trần Tinh biết hắn vì Tư Mã Diệu mà đến, mới nói: “Liên quan đến Mệnh bàn của bệ hạ… ta cũng thấy kết quả giống ngài, Bộc tiên sinh.”

 

Bộc Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chỉ không biết Đại Khu ma sư ngài có cách gì cải mệnh. Đứa nhỏ Tư Mã Diệu này, là ta chăm nom từ bé đến giờ, thực sự không đành lòng.”

 

Trần Tinh trầm ngâm một lát, không nhịn được muốn nhìn Hạng Thuật, nhất tâm nhị dụng, nói: “Bộc đại nhân, nói thật, nếu vận mệnh đã an bài, không cách nào sửa đổi, ta lực bất tòng tâm.”

 

Bộc Dương dường như đã đoán trước, nghe như thế thì cũng không quá thất vọng, cuối cùng thở dài: “Chỉ là suy nghĩ thôi.”

 

Trần Tinh thấp giọng nói: “Không dối ngài, ta cũng từng tìm cách cải mệnh, chỉ đành nói, có rất nhiều chuyện trên đời có thể thay đổi, nhưng chuyện này thì không, nếu mà có, thì đầu tiên… đầu tiên ta muốn sửa chính mạng của mình rồi đó chứ?”

 

Bộc Dương bất ngờ, hỏi: “Lời này là ý làm sao?”

 

Trần Tinh không cẩn thận lỡ lời, nhưng đã nói ra cũng không muốn giấu diếm, đáp: “Thời giờ của ta cũng không còn nhiều, chẳng sống được thêm mấy năm… dù sao ngài hiểu mà.”

 

Hạng Thuật và Tiêu Sơn đứng giữa sân, động tác dừng lại, lỗ tai Tiêu Sơn còn hơi giật giật.

 

Tiêu Sơn có vẻ hơi ngẩn người, Hạng Thuật lại giơ ngang đoá thu hải đường, nói: “Tiếp tục, đừng phân tâm.”

 

Tiêu Sơn nhanh chóng khôi phục, tung vuốt gỗ, vọt tới chỗ Hạng Thuật, Hạng Thuật dùng nhu lực dính chặt Tiêu Sơn, cành hoa trong tay còn chưa chạm tới đã kéo nhẹ một cái, Tiêu Sơn vồ hụt, lảo đảo, ngay sau đó cả sảnh hò reo ầm ĩ.

 

Hạng Thuật nhìn sang bên sân, Trần Tinh đã đi đâu không biết, bị đám người che khuất.

 

“Còn đánh nữa không?” Hạng Thuật nói.

 

Tiêu Sơn nổi giận, chỉ Hạng Thuật nói: “Sớm muộn sẽ có ngày ta đánh bại ngươi!”

 

Hạng Thuật thản nhiên: “Ta chờ xem.”

 

Trần Tinh nghe thấy tiếng khen và tiếng vỗ tay, đám người tản đi, Bộc Dương nói: “Có chuyện gì giúp được, ngài cứ tuỳ tiện phân phó.” Nói xong thì khom người.

 

Trần Tinh nói: “Phía bên bệ hạ xin làm phiền ngài.”

 

Bộc Dương đáp: “Đều là người một nhà, đừng khách sáo, ta sẽ cố gắng hết sức thuyết phục bệ hạ. Đúng rồi, mai là Thu Xã, không biết Trần tiên sinh có việc gì không?”

 

Trần Tinh nói: “Ấy… có chuyện gì?”

 

Bộc Dương nói: “Bệ hạ muốn tâm sự với ngài, nếu không có việc gì thì cùng bệ hạ, hoàng hậu đến núi Chung tế thần. Nhưng không bắt buộc, trong cung chờ ngài đến giờ Mùi, qua giờ Mùi đội xa giá sẽ xuất phát.”

 

Trần Tinh gật đầu, nói: “Được, đi chứ, ta sẽ tới sớm.”

 

Bộc Dương rời đi xong thì Hạng Thuật và Tiêu Sơn quay về, Tiêu Sơn nói: “Trần Tinh, mai huynh có rảnh không?”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, sao các ngươi cứ thích hẹn đơn lẻ thế? Vì thế nói: “Đệ cũng muốn ăn tết Thu Xã sao?”

 

Tiêu Sơn: “Huynh dẫn ta ra ngoài chơi sao?”

 

Trần Tinh chần chừ nói: “Việc này… để ta xem đã? Quá giờ Mùi ta  không đến, đệ không phải chờ ta.”

 

Tiêu Sơn có vẻ không đành lòng, sau khi bị Hạng Thuật đánh bại cũng không muốn ngang bướng chỉ khẽ gật đầu.

 

Lúc trở về Tạ gia, Tạ An cũng quay lại, mọi người ăn cơm tối, thi thoảng Trần Tinh liếc nhìn Hạng Thuật, cảm thấy sau khi trở về từ hoàng cung, Hạng Thuật có vẻ không yên lòng. Mọi người hẹn cậu chỉ có Hạng Thuật không nói gì, cũng không ám chỉ cho cậu là mai có đi cùng nhau không.

 

“Mai là mười bảy tháng tám.” Tạ An nói với Trần Tinh.

 

“Ừm, mười bảy tháng tám.” Trần Tinh chợt nhớ ra, mười bảy tháng tám không phải là sinh nhật mình sao? Năm nay Thu Xã lại trùng ngày vậy.

 

“Huynh không có gì để nói à?” Trần Tinh hướng Hạng Thuật hỏi.

 

Hạng Thuật ù ù cạc cạc nhìn Trần Tinh.

 

Tạ An hỏi: “Hôm nay yết kiến bệ hạ thế nào?”

 

Trần Tinh chọn vài chuyện quan trọng nói, Hạng Thuật biết chuyện nên nghe được một nửa thì không kiễn nhẫn nữa, dứng dậy nói: “Đi.”

 

Tạ An thổn thức vài câu, nói; “Chuyện đi sứ, ta mới đang nghĩ cách, nhất định sau Thu Xã sẽ cho đệ câu trả lời, không phải vội lên đường đâu.”

 

Trần Tinh ‘ừ’ đáp lại, Tạ An duỗi lưng một cái, lại nói: “Ngày mai Thu Xã, tiểu sư đệ có hẹn gì chưa?”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Tạ An nói: “Nếu không có thì chúng ta tâm sự riêng? Muốn đưa đệ đến một chỗ.”

 

Trần Tinh: “Các ngươi không hẹn cùng nhau được à? Nhất định cứ phải vào Thu Xã không?”

 

Tạ An cười nói: “A? Còn ai nữa? Sư huynh thuận miệng hỏi thôi, nếu đệ không đến, buổi chiều tế thần xong ta về với phu nhân.”

 

Trần Tinh đành nói: “Vậy đi, giờ Mùi ta tới tìm huynh.”

 

Tạ An vui vẻ gật đầu, bàn bạc xong, Trần Tinh quay về phòng thấy Tư Mã Diệu sai người đưa y phục mới và mấy món đồ ngọc, chắc là lễ vật cảm ơn cậu đã giúp giải vây cho Hội Kê. Thế rồi mệt quá cậu ngã xuống định ngủ, trong đầu toàn hình ảnh ban ngày của Hạng Thuật.

 

Trần Tinh ôm chăn mền, có hơi buồn bực, muốn nói mấy câu cùng Hạng Thuật, cơ mà nói gì chứ? Ban ngày gặp mặt cũng chỉ như vậy, đều hờ hững.

 

“A!” Trần Tinh hô, “Ta sắp điên rồi!”

 

Những ngày này, cậu nhớ tới lúc mới quen Hạng Thuật, đến Trường An, đến Sắc Lặc Xuyên rồi đến Giang Nam, Trần Tinh ngày càng cảm giấy được mình với Hạng Thuật có những thứ tình cảm khó mà nói rõ ra được, cảm giác ngứa ngáy, không rõ tại sao muốn trêu chọc y là cớ gì. Ngày bình thường Hạng Thuật cũng không muốn nói chuyện với cậu, chỉ có lúc cãi nhau, Trần Tinh mới cảm giác được tên này có quan tâm cậu.

 

Có lẽ mình thích huynh ấy, Trần Tinh ôm chăn mền ngồi dậy, cực kỳ bực bội, thầm nghĩ nên làm gì đây? Nhất định phải khống chế mình.

 

Không được, mình phải quên chuyện này đi, Trần Tinh tự nói với mình, qua ngày mai mình chỉ còn có hai năm để sống, thì làm được gì chứ?

 

Mà Hạng Thuật sẽ không quan tậm cậu! Đừng tự mình đa tình!

 

Hôm sau tỉnh lại, mặt trời lên cao ba sào, Trần Tinh nhìn gương thay đồ mới, là bộ ‘Hoa Khuê Phi Sao’ thịnh hành Giang Nam lúc bấy giờ. Trần Tinh cẩn thận ngắm nhìn mình trong gương, nghĩ thầm mình cũng nho nhã tuấn tú lắm.

 

Đến lúc chuẩn bị ra cửa lại rơi vào thế khó.

 

Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Tư Mã Diệu, Tạ An đều hẹn cậu, càng không biết Hạng Thuật muốn làm gì, ngày Lễ đến rồi bên ngoài ồn ào náo nhiệt, không khí ngập mùi hương hoa.

 

Hôm nay nên đi tìm ai ăn tết? Trần Tinh thực sự không biết quyết định thế nào.

 

Cậu chỉ muốn tìm Hạng Thuật, nhưng hôm qua Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, đấu tranh nội tâm mãi, dù không muốn để ý Hạng Thuật nhưng lại không nhịn được mà đi về phía phòng của y.