Kẻ địch của bọn họ không phải không thắng được.
Thác Bạt Diễm đã đến hoàng cung dưỡng thương, cánh tay trái vì vết thương năm ngoái mà chuyển thành màu đen, hắn cởi trần, ngơ ngác ngồi trong tẩm điện.
Mộ Dung Xung đi vào cung, nhíu mày nhìn Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm ngẩng đầu nhìn lại y một chút, hai người không nói gì. Thác Bạt Diễm ngày càng gầy gò, hốc mắt hõm vào, gương mặt u sầu, so với trước kia cứ như một người khác. Vương Tử Dạ ngồi bên cạnh, thoa thuốc bôi ngoài da cho hắn.
“Được rồi.” Vương Tử Dạ bôi thuốc xong, để ngự y quấn băng vải cho Thác Bạt Diễm, nói: “Tĩnh dưỡng thêm một thời gian.”
Thác Bạt Diễm có vẻ mệt mỏi, đang định mở miệng hỏi thăm Mộ Dung Xung thì Phù Kiên đi vào điện, giải thích: “Năm trước vào lúc Bạt loạn ở Trường An, Diễm vô ý bị yêu nhân gây thương tích, may mà Tử Dạ đã chuẩn bị thuốc khống chế độc dược.”
Mộ Dung Xung quan sát Tâm ĐăngB hồi lâu, nói một câu không có tí tình người nào.
“Ngươi còn sống được bao lâu?”
Thác Bạt Diễm bất đắc dĩ cừi khổ, Vương Tử Dạ nói: “Mộ Dung đại nhân nói quá rồi, cứ điều dưỡng cho tốt sẽ không vấn đề gì. Phiền toái ở chỗ một năm trước Thác Bạt đại nhân bị thương lại không nói, rồi đến phương bắc cũng không từ giã mới mất cơ hội chẩn trị.”
Mộ Dung Xung nói: “Vương Tử Dạ, sao ngươi lại biết trị vết thương kiểu này?”
Vương Tử Dạ thản nhiên nói: “Sống lâu, đọc nhiều sách, tự dưng cái gì cũng biết một chút.”
Mộ Dung Xung không đáp lời, Vương Tử Dạ đứng dậy cáo từ. Chỉ còn Phù Kiên, Thác Bạt Diễm và Mộ Dung Xung ngồi lại trong điện. Mộ Dung Xung từ trước tới nay không thích nói chuyện, lại hờ hững lạnh nhạt với Phù Kiên chứ đừng nói là người họ Thác Bạt. Nhưng Thác Bạt Diễm từng phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong lại thành bộ dạng như vậy khiến y cảm thấy thương xót đồng cảm, càng cảm thấy rét lạnh cả lưng.
Thác Bạt Diễm sinh bệnh đã một khoảng thời gian, ban đầu Mộ Dung Xung nghe được hắn tập võ bị thương, không ngờ là bị thi độc xâm nhiễm, càng kỳ lạ hơn là Vương Tử Dạ dùng thuốc khống chế được sự lan tràn của thi độc, khiến hắn vẫn như cũ, không hoá thành xác sống.
Chỉ là Thác Bạt Diễm lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng tạm thời từ bỏ chức vụ thống lĩnh cấm quân, bây giờ cấm quân do Phù Kiên trực tiếp chỉ đạo.
Phù Kiên mới an ủi một hồi, Mộ Dung Xung chỉ ngồi im không nói gì, Thác Bạt Diễm lại hỏi: “Tình hình Sắc Lặc Xuyên thế nào?”
Phù Kiên nói: “Thuật Luật Không từ chức Đại Thiền Vu, trẫm đã phái ba nhóm đi thăm dò tin tức, đến giám sát Thạch Mạt Khôn, đại sự nam chinh bắt buộc phải làm, cần theo dõi nhóm tạp Hồ, xem có biết thức thời hay không.”
Mộ Dung Xung nói: “Thuật Luật Không và tiểu tử người Hán kia nghe nói đã xuôi theo Cao Ly về Giang Nam.”
Phù Kiên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Đáng tiếc, Thuật Luật Không cũng là nhân tài, chẳng biết tại sao lại bỏ mặc Sắc Lặc Xuyên không quan tâm… thôi, hôm sau lại nói.”
Thác Bạt Diễm trầm ngâm im lặng, Mộ Dung Xung nói với hắn: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đã, có cần gì thì phái người đưa tin cho ta.”
Thác Bạt Diễm khẽ gật đầu, Phù Kiên cười nói: “Trong cung trẫm, muốn gì mà không có?”
Thái độ Mộ Dung Xung với Thác Bạt Diễm rất phức tạp, một phần vì ngày ấy hắn bất chấp đứng ra bảo vệ cho Hạng Thuật và Trần Tinh về bắc, hành động không thức thời này khiến Mộ Dung Xung bực bội. Nhưng ở mặt khác, Thác Bạt Diễm và tỷ tỷ của y Thanh Hà công chúa khi còn sống rất thân thiết, lại là người Tiên Ti, ít nhiều nể tình tỷ tỷ vẫn có vài lời khách sáo.
Hơn nữa Mộ Dung Xung luôn cảm thấy Thác Bạt Diễm cũng là người đánh thương, nhất là ánh mắt cô đơn đó – ánh mắt kia Mộ Dung Xung liếc qua đã hiểu, năm ấy lúc Phù Kiên đưa đến thâm cung, mình cũng ngẩn ngơ mãi. Ở trong cung không có bằng hữu, chẳng có người thân, ngày thường chỉ có thái giám cung nữ đến hầu hạ, cứ như tù phạm.
“Để Diễm nhi nghỉ ngơi một lát đi.” Phù Kiên thản nhiên nói, “Đi theo ta, Xung nhi.”
Mộ Dung Xung đi theo Phù Kiên, đi đến ngang qua một cái hồ nhỏ trong vườn uyển, Phù Kiên chống tay lên lan can, cúi đầu nhìn cái bơi trong hồ.
“Những ngày qua trẫm vẫn thường nghĩ.” Phù Kiên nói.
Mộ Dung Xung đáp: “Ta nhớ, Vương Mãnh trước khi chết không chỉ nhắc nhở người một lần, hắn không báo mộng sao?”
Phù Kiên bất đắc dĩ cười nói: “Không liên quan đến việc nam chinh, Xung nhi, ngươi có thể nghe ta nói hết lời được không?”
“Người đang nghĩ gì?” Ánh mắt Mộ Dung Xung dời đến trong ao.
Phù Kiên xoay người, tựa bên lan can, chăm chú nhìn Mộ Dung Xung nói: “Nghĩ về sống chết, nghĩ xem khi nào trẫm sẽ chết.”
Mộ Dung Xung khẽ giật mình, liếc nhìn Phù Kiên, trong trí nhớ của y, Phù Kiên chưa bao giờ nói qua chuyện này, ngay cả lời như “sau khi trẫm thiên thu vạn tuế” cũng từng nói. Vốn vì không ai cảm thấy Phù Kiên sẽ băng hà trong thời gian gần, quân chủ phương bắc tự xưng ‘công lao sự nghiệp đệ nhất’ này đang tuổi tráng niên, dù không biết bao người đang nguyền rủa hắn sớm về trời nhưng sự thật chứng minh Phù Kiên ngày càng mạnh hơn, còn sắp vượt qua danh xưng ‘thiên hạ đệ nhất’ của Thuật Luật Không.
Thần sắc vừa loé lên trong ánh mắt Mộ Dung Xung cũng biến mất, y thu lại ý nghĩ của mình, lại nói: “Cớ gì mà bệ hạ lại nói như vậy?”
Ánh mắt Phù Kiên nhìn Mộ Dung Xung vô cùng dịu dàng, vươn tay dẫn y, Mộ Dung Xung vô thức tránh đi, y rời Trường An quá lâu, lâu đến mức sắp quên những ký ức kia rồi. Chỉ có khi Phù Kiên xuất hiện trước mặt, mới nhắc nhở y rằng những quá khứ ấy thực sự tồn tại.
Mà thời gian nhậm chức ở Lạc Dương cũng quá dài, khiến y khó mà trở lại thành một người từng ở Trường An khi xưa.
Mộ Dung Xung để Phù Kiên nắm tay mình, Phù Kiên lại nói: “Sinh lão bệnh tử là do trời quyết định, là người thế nào cũng chết, sau khi tỷ tỷ ngươi rời đi, trẫm suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến Vương Mãnh, nhớ tới Thuật Luật Ôn, nhớ đến những người đã cùng trẫm đánh được mảnh đất phương bắc này.”
Mộ Dung Xung không trả lời, Phù Kiên lại nói: “Lúc thấy Diễm, thấy Bạt, trẫm không khỏi trộm nghĩ, rốt cục bọn chúng là gì?”
Mộ Dung Xung có chút cảnh giác, lông mày nhíu lại, im lặng không nói, Phù Kiên vuốt ve bàn tay Mộ Dung Xung, tách ngón tay y ra, mười ngón đan xen, lẩm bẩm nói: “Sau trận Bạt loạn kia, Tử Dạ tra rất nhiều cổ tịch xong nói cho trẫm, Bạt không phải tự dưng xuất hiện, mà là có nguyên do.”
“Cái gì?” Mộ Dung Xung cảm thấy không đúng, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Phù Kiên.
Phù Kiên nhìn lại, gật đầu nói: “Không sai, là một phần của nhân gian cùng với chim bay thú chạy, núi đá cây cối, cái gọi là ngọn nguồn của ‘Bạt’ thực ra là nhân sinh bỡn cợt đau khổ, đùa giỡn ý trời, đối chọi cái chết.”
“Cho nên?” Mộ Dung Xung cau mày nói, “Bệ hạ, rốt cục người muốn nói cái gì?”
Phù Kiên thản nhiên nói: “Không phải ngươi vẫn hay hỏi, binh doanh trong Long Môn hạp là ai phái đến cho ngươi sao?”
Mộ Dung Xung: “…”
Phù Kiên dắt tay Mộ Dung Xung kéo y trở lại, đến hành lang trước ao nước, cùng nhau bước đi, im lặng không nói gì cho tới tận ngoài điện Hàm Quang.
“Ta đưa Xung nhi tới.” Phù Kiên trầm giọng nói.
Mộ Dung Xung dừng bước ngoài điện HQ, bỗng nhiên nhận ra một việc rất nghiêm trong, tay đầy mồ hôi lạnh, Phù Kiên lại đẩy nhẹ cửa, cửa điện theo lực mở rộng, hiện ra Thanh Hà công chúa ngồi ngay ngắn trong đó đối diện với cửa điện, tay còn cầm một chiếc gương.
Hơi thở Mộ Dung Xung nghẹn lại, thấy nhan sắc Thanh Hà công chúa vẫn đẹp đẽ như khi còn sống, nhưng nhìn kĩ thì vẻ mặt ủ dột, và trên cổ có vết phấn son che dấu. Chỉ có một thứ khác biệt lúc còn sống là ánh mắt đục ngầu vô thần, lúc nàng ngẩng đầu vẫn mỉm cười đẹp như xưa.
“Xung nhi?” Thanh Hà công chúa nhỏ giọng gọi.
“Tỷ?” Giọng nói Mộ Dung Xung run rẩy.
“Tử Dạ tìm được ghi chép liên quan đến ‘Bạt’ ở Phùng gia,” Phù Kiên chậm rãi nói, “chỉ cần bằng lòng thì người chết có thể phục sinh. Trẫm cũng phát hiện, ngày trước Phùng Thiên Dật còn đang phân vân…”
Trán Mộ Dung Xung túa mồ hôi lạnh, mở to mắt nhìn Thanh Hà công chúa, thời khắc này máu y lạnh buốt, như có người đang bóp nghẹt cổ họng y.
Đêm đó, khi trống chiều kết thúc, lúc xe ngựa rời thành tây đến thành đông, bánh xe lăn trên đường làm bọt nước văng lên, móng ngựa đột nhiên trượt dài, dường như dẫm lên dầu vậy.
Trong đêm tối, trên tường viện dọc con phố, có dầu hoả vô thanh vô tức chảy xuống, tụ lại giữa con đường, cả phố ngập trong dầu hoả.
“Chờ chút,” Vương Tử Dạ ở trong xe nói, “dừng xe.”
Bốn phương tám hướng, các tướng sĩ mặc giáp đen, đứng sừng sững giữa phố, yên tĩnh im lặng, như yêu ma quỷ quái chờ đợi đã lâu.
“Ta còn tưởng ngươi đến cám ơn ta.” Vương Tử Dạ nói.
Trong chớp mắt, từ giữa đường tản ra xung quanh, toàn bộ tướng sĩ cùng lên nỏ, tiếng vang ‘răng rắc’, vạn người mai phục trong thành Trường An hiện thân, Mộ Dung Xung cũng xuất hiện từ trong bóng đêm.
“Cảm ơn ngươi cái gì?” Mộ Dung Xung lạnh lùng nói, “Cám ơn ngươi thả mấy chục vạn người chết ở Lạc Dương? Hay là cám ơn ngươi lợi dụng Phùng Thiên Dật liên luỵ đến tỷ ta bỏ mạng, rồi đánh cắp thi thể nàng khiến nàng trở thành bộ dáng hiện giờ?”
Vương Tử Dạ phe phẩy quạt xếp trong tay, hờ hững nói: “Mộ Dung Xung, ngươi còn quá trẻ, ta là người có thể khiến người chết tỉnh lại, đối đầu ta ngươi có bao nhiêu phần thắng?”
Mộ Dung Xung nhìn Vương Tử Dạ chằm chằm, không nói lời nào, sau lưng một tướng sĩ cầm đuốc đưa tới tay Mộ Dung Xung.
“Ta không biết ngươi là cái gì.” Mộ Dung Xung gằn giọng, “Ta chỉ biết là, ngươi chắc chắn không phải người, Vương Tử Dạ.”
Vương Tử Dạ chỉ cười không nói, nhìn chăm chú cây đuốc trong tay Mộ Dung Xung.
“Ta cũng không có ý định nhiều lời với ngươi, với ngươi là cái gì, càng không hứng thú, chỉ muốn đưa ngưới…” Mộ Dung Xung nói, “đến nơi ngươi cần đến, cút đi, ngươi đến Trường An là sai rồi.”
Bó đuốc rơi xuống.
Kiến Khang, buổi chiểu.
“…Thế là Mộ Dung Xung phóng hoá, đốt cháy toàn bộ đường Thú Phương.” Tạ An nói, “trong trận hoả hoạn kia Vương Tử Dạ bị thiêu thành tro, màn đêm buông xuống có bao nhiêu dân chúng vô tội táng thân biển lửa cũng không biết được.”
Tư Mã Diệu ngồi ngay ngắn ở giữa, Bộc Dương theo hầu, bên trái là mấy ngườiThứ sử Duyện châu Tạ Huyền, Hoàng môn Thị lang Tạ Thái, Thái thú Đông Dương Vương Lâm Chi, Trung Lang tướng Kiến Uy Hoàn Y. Bên phải theo thứ từ là Hạng Thuật, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân.
Ở giữa là Tạ An đang cầm một chiếc quạt xếp, trước mặt là một cái án thấp, thong thả kể ra tin tức động trời này cho quân thần triều Tấn được biết. Tạ An kể xong lại nhấp một ngụm trà thấm giọng.
“Nghe nói hôm sau, Phù Kiên rất tức giận,” Tư Mã Diệu lạnh nhạt nói, “việc nam chinh không hề gác lại, còn vì danh tiếng kế thừa nguyện vọng của Vương Tử Dạ, muốn diệt Đại Tấn ta. Nguỵ Tần từ trên xuống dưới vì muốn điều tra nguyên cái chết của quốc sư Vương Tử Dạ mà ầm ĩ cả lên, ngược lại người Hán chúng ta thấy vô cùng thú vị.”
Trần Tinh trầm ngâm không nói, sau Thu Xã không ngờ vỡ ra một vụ án kinh thiên như vậy khiến cậu vô cùng bất ngờ.
Hạng Thuật: “Mộ Dung Xung dùng hoả thiêu mà diệt được gã?”
“Trước mắt xem ra là như vậy.” Tạ An nói, “An Thạch dù bất tài, chưa thể trở thành một Khu ma sư, nhưng mấy ngày nay cũng nghe tiểu sư đệ nói không ít chuyện thiên nhân biến hoá, Mộ Dung Xung không có pháp bảo, cũng chẳng có cao nhân, chỉ bằng một lời phẫn nộ, thiêu chết Vương Tử Dạ, về việc vì sao hai bên có thâm cừu đại hận thì không biết được.”
“Thanh Hà công chúa,” Trần Tinh lẩm bẩm, “Nhất định là vì Thanh Hà công chúa.”
Hạng Thuật nhíu mày, Phùng Thiên Quân nói: “Cho nên hắn phát hiện Vương Tử Dạ mới là kẻ chủ mưu?”
Trần Tinh nói: “Không, ta đoán vô tình hắn phát hiện ra Vương Tử Dạ phục sinh cho Thanh Hà công chúa.”
Đám người kinh hãi, Trần Tinh nói với Phùng Thiên Quân: “Phùng đại ca, còn nhớ ngày huynh theo đuôi quân Bình Dương, thu được tin tức không? Từ đó trở đi, ta vẫn cứ hoài nghi Thi Hợi có phục sinh cho Thanh Hà công chúa để áp chế hay mê hoặc Phù Kiên không.”
Quân thần triều Tấn dù cài mật thám ở Trường An, nhưng năng lực có hạn, sau khi Phùng Thiên Dật chết, mạng lưới tình báo đã thu hẹp, huống chi sau khi Phù Kiên và Mộ Dung Xung mật đầm, nửa đêm Mộ Dung Xung lại phục kích trên đường thiêu sống Vương Tử Dạ. Moi người nghi thần nghi quỷ, nói là Phù Kiên bày kế cho Mộ Dung Xung, nhưng Phù Kiên chẳng phải là kẻ có ý chủ chiến mạnh nhất sao.
Hạng Thuật cuối cùng cũng mở miệng: “Bạt doanh ở Long Môn hạp Lạc Dương xử trí ra sao?”
Tạ An lắc đầu, khoanh tay, ra hiệu không trả lời được.
Tạ Thạch nói: “Cuối cùng Phù Kiên giải trừ binh quyền của Mộ Dung Xung, bắt hắn quay về Lạc Dương một mình tự hối lỗi.”
Trong điện yên tĩnh nửa ngày, sau đó Hạng Thuật nói: “Ta cảm thấy Vương Tử Dạ không chết, giả thiết nếu gã là Thi Hợi, không có khả năng cứ thế mà bị thiêu chết.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nói: “Ta cũng cảm thấy thế.”
Phùng Thiên Quân: “Đồng ý.”
“Nhưng ít ra trước mắt, gã đang mất tích.” Tạ An nói, “Bên ngoài Trường An đồn rằng Mộ Dung Xung muốn cản việc nam chinh, không tiếc mà ám sát Hán thần phái chủ chiến. Nội tình thế nào chỉ có các vị ở đây hiểu rõ.”
Tư Mã Diệu vén tóc, nhưng thấy đường chân tóc cao quá lại thả xuống, giương mắt chỉnh lại tóc trước trán, nói: “Thi Hợi nếu có bản lĩnh lên trời sao không giết Mộ Dung Xung ngay tại chỗ?”
“Làm thế sẽ gây ra bất hoà với MDt Tiên Ti,” Hạng Thuật nói, “Vương Tử Dạ muốn Phù Kiên tập kết binh lực, đánh qua Trường Giang, nếu không phải triều Tần bị chia rẽ, thì chuyện này chẳng tốt gì cho gã cả. Thi Hợi nếu không làm được gì cũng đã không mai phục trong triều Tần nhiều năm như vậy, chờ đến giờ mới ra tay, gã nhất định phải nhờ vào quyền lực của Phù Kiên.”
MDt có thế lực khổng lồ ở Trường An, mà Vương Tử Dạ chỉ nhờ cậy được vào Phù Kiên, bọn hắn có thể diệt trừ hoàn toàn Vương Tử Dạ, lại tập kết đủ binh lực, mưu phản Trường An. Kế hoạch của Vương Tử Dạ bại lộ sẽ khiến thế cục vốn mỏng manh của Trường An sụp đổ, khiến Phù Kiên thành người thân cô thế cô. Nếu tìm một quân vương khác nghe lời gã, nói dễ hơn làm.
Hạng Thuật nhắc nhở Trần Tinh.
Bên cạnh Phù Kiên nhiều năm như vậy, có thể thấy Thi Hợi cũng chẳng mạnh lắm, quan trọng là – gã không thể dùng tà thuật điều khiển mỗi người. Mà từ đó luận ra, khiến Trần Tinh hiểu được lòng tin của Hạng Thuật từ đâu mà tới, kẻ địch của bọn họ không phải không thắng được.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh đại khái đoán ra, vì sao Vương Tử Dạ muốn bắt cậu coi như tế phẩm.
Ánh sang Tâm Đăng chiếu rọi thế gian, có thể ảnh hưởng lòng người, khu trục tà uế, nếu như Tâm Đăng bị oán khí luyện hoá, phải chăng có thể tự tiện điều khiển được suy nghĩ người khác?
“Sau đây các vị muốn sắp xếp ra sao?” Tư Mã Diệu hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh vốn định trả lời như cũ là đi Lạc Dương, tiêu diệt Bạt quân ở Long Môn hạp, nhưng lúc này không thể đi sứ Đại Tấn, chẳng chờ Tạ An phái người ly gián, nội bộ nước Tần đã đánh nhau vỡ đầu.
Hơn nữa Mộ Dung Xung tạm thời thất thế, trong thời gian ngắn không ai chi phối ý nghĩ của Phù Kiên, đoàn sứ giả mà đi lại càng thêm phiền. Nếu như Vương Tử Dạ chính là Thi Hợi sớm muộn sẽ có ngày gã lại xuất hiện, đốt một quân doanh chẳng có mấy tác dụng, Thi Hợi sẽ tạo lại, gã có khả năng này.
“Chờ đã,” Hạng Thuật không đợi Trần Tinh trả lời, đã mở miệng nói trước, “chờ thời khắc Thi Hợi lại xuất hiện.”
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, phát hiện không biết từ khi nào Khu ma sư lại coi Hạng Thuật dẫn đầu, mọi người đều tự nhiên nghe lời y chỉ huy và quyết định.
“Mấy ngày này,” Hạng Thuật lại nói, “xin các người phái thêm mật thám, dọc theo hướng địa mạch tìm tung tích Vương Tử Dạ. Địa đồ Thần Châu ta đã đưa cho Tạ An rồi.”
“Được rồi.” Tư Mã Diệu hôm nay rất dễ chịu, tiện tay vung lên, “khiến Đại Thiền Vu… không, Hộ pháp hao tâm tổn trí rồi.”
Trần Tinh nói: “Bản đồ lúc nào?”
Hạng Thuật đáp: “Lúc ngươi nằm trên giường mấy tháng, ta đã tìm được bản đồ phân bố địa mạch từ sách cổ của Hạng gia.”
Trần Tinh lại nói: “Sao huynh biết… đúng rồi… là vậy. Hạng Thuật huynh thông minh quá!” Sau đó lại thửo dài: “Huynh thông minh thật! Rất tỉnh táo! Còn nhớ kỹ chứ! Ta quên béng mất chuyện này!”
Trần Tinh cuối cùng nhớ ra, ngày đó ở dưới lòng đất Hội Kê, người thần bí đến sai bảo Ôn Triết cũng là tiến vào địa mạch nhờ sự dịch chuyển của địa mạch mà rời đi, như vậy mà nói, Vương Tử Dạ muốn bỏ trốn chắc chắn sẽ nhờ vào địa mạch.
Có lúc Hạng Thuật cũng bó tay với Trần Tinh, nghĩ gì thì nói nấy, một đám người đang bàn luận, cậu cứ thế mà khen toạc ra, hơn nữa còn khen liên tiếp ba chặp. Người nói rồi thì thôi, mấu chốt là lộ ra việc nhóm Khu ma sư chẳng có kế hoạch gì trước đó, không sợ người ta cười cho sao?
Hạng Thuật hắng giọng ho, đám người lúng túng một lúc, Tạ An lại nói: “Hôm qua, An Thạch có một việc, muốn bàn bạc với các vị.”
Tạ An đổi chủ đề, Tư Mã Diệu lại tiếp lời: “Kỳ thực cũng không cần bàn bạc, Trần tiên sinh, trẫm có việc cần nhờ, là giao Trung Thư giám của trẫm cho ngươi.”
Trần Tinh: “Chờ chút… có ý gì?”
Bộc Dương nói: “Bệ hạ đã cân nhắc, quyết định phái Tạ An Tạ đại nhân đến Khu ma ti, sung làm… Ti sách giám? Cùng nhận chức Khu ma sư, hỗ trợ Trần tiên sinh, các công việc về sau có yêu cầu gì, đòi tiền hay đòi người, ngài cứ nói cho Tạ tiên sinh là được.”
Trần Tinh: “Ta cùng một phàm… Tạ sư huynh, nói trước, không phải ta ghét bỏ gì huynh, tốt xấu gì huynh cũng là rường cột nước nhà, chạy tới Khu ma ti phụ việc không có vấn đề gì chứ? Bắc phủ binh của huynh đâu? Mặc kệ sao?”
Tạ An thân thiết cười nói: “Bắc phủ binh luyện xong rồi, cũng không khẩn cấp, bệ hạ chê ta vướng chân vướng tay, hai đứa cháu của ta sẽ đến tiếp quản. Tiểu sư đệ, ta phụng chỉ trừ ma, đệ muốn gây khó dễ với bệ hạ sao?”
Hạng Thuật không muốn dông dài nữa: “Được, quyết định vậy đi.”
Ban đầu Phùng Thiên Quân cảm thấy Tư Mã Diệu có lẽ để Tạ An đến giám thị, nhưng nằm vùng cũng đâu cần nhết người làm tướng một nước như Tạ An vào chứ, khác gì bị điên! Nói như thế, có Tạ An hỗ trợ, mọi người có được sự hỗ trợ lớn nhất từ triều Tấn, có thể thấy được Tư Mã Diệu sợ Trần Tinh tìm lý do thoái thác, chỉ là liên quan đến tranh chấp Hồ Hán không muốn bản thân chịu tội, mới mượn tay Tạ An mà thôi.
“Quyết định cái rắm ý!” Trần Tinh đang định phản bác, mọi người lại thấy Hạng Thuật tỏ thái độ, ào ào vỗ tay.
“Chúc mừng tiểu thúc nhậm chức!” Tạ Huyền cười nói đầu tiên.
Tư Mã Diệu: “Tạ khanh, cuối cùng khanh cũng được thành toàn, còn không tạ ơn trẫm?”
“Đa tạ bệ hạ.” Tạ An hớn hở đứng dậy, chắp tay với mọi người, lại nói với Hạng Thuật: “Về sau xin Võ thần Hộ pháp đại nhân, Đại Khu ma sư đại nhân, Phùng đại nhân, Tiêu đại nhân chiếu cố cho.”
Thế là như vậy, Tạ An được thoả ước nguyện, sắp đến tuổi biết thiên mệnh trờ thành một Khu ma sư. Hoàn thành mộng tưởng lúc còn bé.